Buổi sớm, từng bông tuyết tung bay khắp nơi, ôm ấp lấy vạn vật của tạo hóa, trắng bóng, tinh tươm. Trên nền cảnh ấy, một đoàn binh sĩ nối tiếp nhau, trật tự hành quân, hướng về phương bắc mà tiến bước. Đoàn binh này khoảng ngàn người, chia làm mười tiểu đội, không nhanh không chậm, khí thế hào hùng. Mai Vân Nhi cưỡi bạch mã, cùng hai người họ Vương dẫn đầu. Phía sau, Hắc Lâm người vận hắc giáp, hông đeo hắc đao, tay băng vải trắng, đã có tư thế của một quân nhân. Lúc này, tâm tư hắn phi thường cao hứng, lại điểm một chút lo âu, nếu không thể hấp thu linh hồn người khác, phải chăng hắn sẽ một lần nữa gục xuống.
Không xa phía trước, một trại doanh tung bay hắc kì, một đạo binh khác tầm hơn trăm người, uy nghiêm đứng đợi. Mai Vân Nhi phất tay hạ lệnh dừng lại. Từ trước trại doanh, một trung niên cao to, lực lưỡng, tay cầm trường thương, bước nhanh về phía Mai thống lĩnh.
- Ti chức Đại Hùng, đội trưởng đội mười lăm ra mắt Mai thống lĩnh.
- Đội trưởng không cần đa lễ. Ta phụng mệnh Triệu tướng quân đến giúp ngươi đàn áp ngoại bang. Mau vào trong bẩm báo tình hình.
Nói rồi, đoàn người lại hạ trại. Hắc Lâm cùng đội ngũ tùy chỗ nghỉ ngơi. Các tưỡng lĩnh cấp cao thì cùng nhau vào trại đàm luận. Hắc Lâm vốn đang nóng lòng, mà cái bọn người kia lại còn tính toán cái gì mà đối sách, thật đúng là làm người ta bực bội.
Đến mãi sáng hôm sau, đội lính mới được phân chia nhiệm vụ. Hắc Lâm không nằm trong đại đội, mà lại cùng Vương Hổ và trăm người khác được lệnh phục binh bên ngoài, tùy thời ứng chiến. Cái này, cái này rõ ràng là làm hắn tức chết.
Tại biên cương hai nước Ô Vân – Bạch Long, Mai Vân Nhi cùng ngàn binh lính xông vào địch nhân, tả xung hữu đột, nơi nơi vang lên tiếng thét, tiếng gào hãi hùng. Ẩn nấp một bên sau ngọn đồi nhỏ, Hắc Lâm lòng như lửa đốt, nhưng cũng một phen kinh ngạc. Họ Mai này, không ngờ là một tu luyện giả. Hắn cầm kiếm, nhưng kiếm khí lạnh như băng, hàn khí ghê người. Từng đợt tùng đợt hàn khí theo kiếm tuôn ra, oanh tạc binh tốt của Bạch Long quốc, máu chúng chưa kịp phun, đã đóng băng lại, thất thiểu ngã xuống. Lính Ô Vân được lợi thế, lại càng hung mãnh xông pha, điên cuồng chém giết.
Con mẹ nó mà, như thế này còn cần quái gì bọn ta ẩn núp chứ. Hắc Lâm gào thét trong nội tâm, không thể nhẫn nại được nữa.
Đúng lúc này, không biết từ đâu, từ bốn khía lại xuất hiện bốn đạo quân, hung hăng ùa lại cùng với quân Bạch Long quây đoàn người của Ô Vân quốc vào giữa, khí thế kinh người. Mai thống lĩnh cười lạnh, hô vang:
- Vương Long, Vương Hổ, Đại Hùng! Giết!
Từ ba ngọn đồi nhỏ, ba người đội trưởng cầm đầu của Ô Vân quốc lại tuôn ra, đảo ngược đại trận.
Lần này, Hắc Lâm có phần kính nể những người quân nhân. Không phải chỉ có đội của hắn, mà những ba đội khác cũng mai phục sẵn, mặc dù tâm kế bình thường, nhưng một thiếu niên mười lăm tuổi như Hắc Lâm cũng thêm phần hiểu biết. Làm việc gì, ít nhất cũng phải có trù bị, nếu không có thể lật thuyền trong mương.
Mang theo tâm tư ấy một hồi, Hắc Lâm thống khoái xông vào kẻ địch. Hắn vung đao, nhanh gọn và chính xác, cướp đi mạng sống liên tiếp hai ba địch nhân. Từ những kẻ đã chết, từng đạo từng đạo âm hồn đen đúa xuất xác mà ra, âm u một cách đáng sợ. Trống ngực Hắc Lâm đậm vang dội, hắn vung đao thủ thế, tùy thời chém giết nhưng bắt đầu âm thầm vận Hấp Hồn công, bắt đầu hấp hồn.
Đáng tiếc thay.
Những đạo âm hồn ấy không hề mảy may suy chuyển, rồi từ từ tiêu thất. Hắc Lâm tái mét mặt mày, thần hồn điên đảo. Đả kích đã quá lớn rồi. Hình ảnh tông môn tan hoang không người sống sót lại hiện lên trong tâm trí, hình ảnh phụ thân lại hiện ra làm hắn tê dại.
Một mũi tên từ đâu bay đến, cắm thẳng vào vai phải của Hắc Lâm, rỉ máu xuất ra. Hắn thẫn thờ, vung đao loạn xạ, xông vào địch nhân điên cuồng chém giết, nhưng trong đôi mắt hắn, vốn đã tang thương nay lại càng ảm đạm. Chẳng mấy chốc, người hắn chằng chịt vết đao kiếm, không lâu cũng ngã xuống xa trường. Vài tên lính Bạch Long cũng vây hắn vào chuẩn bị kết thúc.
“Chẳng lẽ cuộc đời ta kết thúc như vậy sao?” – Hắc Lâm tâm tư không còn gì, vẫn tiếp tục vận công hấp hồn, nhưng cũng chẳng mảy may có dị biến gì.
Mai Vân Nhi chém giết một hồi, vốn rất thống khoái, đảo mắt qua thấy một màn này của Hắc Lâm, hắn nhíu mày rồi vội vàng chạy tới. Tay vung lợi kiếm, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt mang theo khí lạnh bức bách đến ghê người bay thẳng đến. Bọn lính đang quây lấy Hắc Lâm làm sao có thể chống đỡ, máu huyết tuôn ra, chết ngay lập tức. Mai Vân Nhi hét lớn:
- Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy? Không quen cảnh đầu rơi máu chảy cũng không đến nỗi mất hồn như vậy chứ!
Hắc Lâm không nói lời nào, quỳ phục xuống, đôi mắt hắn đờ đẫn, vô hồn. Mai Vân Nhi lấy làm ngạc nhiên, ba năm nay hắn chưa bao giờ thấy thiếu niên này mất tinh thần đến vậy. Tuy nhiên, dù sao đại trận cũng sẽ thắng, hắn cũng không quá lo âu, sau này hỏi cũng được. Mai thống lĩnh vừa vận khí tấn công, vừa bảo vệ Hắc Lâm.
- Hahaha, không ngờ giữa đám quân nhân nhỏ bé lại tồn tại một võ giả tu vi nhất cấp tứ thành, không ngờ, không ngờ.
Từ phía xa quân Bạch Long vang lên một giọng nói âm lãnh. Một đám tầm mười người mặc trường bào màu đỏ như máu chậm chạp bước tới, dẫn đầu là một trung niên tầm ba mươi bảy, vẻ mặt hung ác. Mai Vân Nhi mặt chợt biến sắc, đúng là người tính không bằng trời tính. Có ai ngờ bên giặc lại xuất hiện đến mười tên võ giả tu vi tương đương hắn, mà kẻ đứng đầu, hẳn đã đạt đến Nhị cấp rồi.
- Các người là ai, tại sao lại xen vào chiến cuộc của người thường? – Mai Vân Nhi gấp rút truy vấn.
- Hắc hắc, một tiểu tử như ngươi chưa đủ để biết bọn ta. Đợi xuống âm phủ, hỏi lão Diêm Vương đi. Giết!
Chín tên mặc trường bào đỏ phía sau trung niên nhân nhanh chóng phi thân lao vào chiến trận. Từ người bọn chúng, một mùi máu tanh điên cuồng xuất ra khiến binh sĩ Ô Vân biến sắc. Tay vung chưởng lực, từng đợt chưởng phong tanh tưởi bay ra, xuyên thấu thân thể binh sĩ trúng phải, máu bắn tung tóe. Chín tên này hẳn là đã cùng nhau chiến đấu từ lâu, phối hợp vô cùng mau lẹ và chuẩn xác. Chẳng mấy chốc, binh sĩ Ô Vân quốc đã chết quá nửa. Mai Vân Nhi vận hàn khí chống đỡ, khó khăn hét lớn:
- Thu binh.
Đồng thời, một tay hắn nắm lấy Hắc Lâm, nhanh chóng lùi lại
- Tên vô dụng này, mau tỉnh lại!
Hắc Lâm vẫn còn thẫn thờ. Phải, ta là một tên vô dụng..
- Muốn chạy sao, nằm mơ.
Tên trung niên nhân cầm đầu hét lớn, phi thẳng lên không, hai tay vung song chưởng. Hai đạo tia máu to bằng nắm tay xuất ra, sau đó quấn lại nhau như xoắn ốc, hung hãn bay đến Mai thống lĩnh. Không khí xung quanh bị chưởng phong bóp méo, xoay tròn như lốc xoáy, vô cùng đáng sợ.
- Tu La Chưởng? – Mai Vân Nhi lúc này đã tái xanh, giọng mang ngữ điệu khó tin.
- Coi như ngươi cũng có kiến thức! – Trung niên nhân hả hê nhếch môi trả lời, tựa như đang ngắm nhìn kẻ sắp chết.
Mai Vân Nhi tra kiếm vào bao, tay vận pháp quyết. Mồi hôi trên trán hắn nhẽ nhại chảy. Ngay sau đó, từng đợt hàn khí lạnh lẽo tung bay, hai tay Mai thống lĩnh giơ thẳng lên trời rồi chưởng thẳng vào mặt đất phủ đầy tuyết trắng. Hàn khí băng lãnh tỏa ra bốn phương, xé tan lớp tuyết rồi hình thành một bức tường băng kiên cố cao hơn một trượng phủ kín người hắn.
Ầm…..!
Băng Tường và Tu La Chưởng va vào nhau, vang ra tiếng nổ như sấm rền dữ dội. Hai đoạn chưởng phong của trung niên uy lực kinh người, lại xoáy vào nhau hệt như mũi khoan, dần dần xuyên qua lớp tường băng.
Đột nhiên, người trung niên nhíu mày. Từ phía sau hắn, Mai Vân Nhi gương mặt trắng bệch đã xuất hiện từ lúc nào, tay lăm lăm trường kiếm tấn công. Không ngờ rằng, Băng Tường một mặt đỡ lấy chưởng phong của hắn, một mặt bức ra hàn khí phối hợp với tiết trời lạnh giá và khung cảnh băng tuyết; nhất thời che đậy để Mai thống lĩnh giở trò đánh lén.
Trung niên nhân nhếch mép cười, nhưng vẫn không thu hồi chưởng lực, tùy ý để kiếm của Mai Vân Nhi đâm vào. Mai Vân Nhi sững sờ ngạc nhiên nhưng vẫn không đình chỉ thế kiếm. Lợi kiếm đậm xuyên ngực tên trung niên … nhưng lại chẳng mảy may có tiếng thét nào.Thân thể hắn từ chỗ vết thương bắt đầu biến đổi, hóa thành một đoàn huyết vụ tanh tưởi trôi nổi giữa không trung. Mai Vân Nhi sắc mặt đại biến.
Đoàn huyết vụ bắt đầu phân chia thành mười đạo bằng nhau, hóa thành mười đạo huyết thương đâm thẳng vào Mai Vân Nhi. Khoảng cách quá gần, Mai thống lĩnh chỉ kịp cắn rang vận chuyển đấu khí hộ thân. Mười đạo huyết thương dễ dàng xuyên qua đấu khí, nhưng cũng bị lực cản làm đổi hướng một chút, lần lượt cắm vào tay, chân, vai bụng của Mai thống lĩnh. Máu tươi phun ngập trời, hóa đỏ một vùng tuyết trắng.
Aaaaaaaa.
Tiếng thét thê lương của Mai thống lĩnh nhất thời đưa Hắc Lâm về với thực tại. Nhìn thấy tên này phủ phục dưới nền tuyết, một thân đã nhuộm máu, sắc mặt trắng bệch cùng hô hấp khó khăn; Hắc Lâm cũng lạnh người.
Mười đoạn huyết thương từ từ dung hợp lại với nhau, thân ảnh người trung niên nhân nọ lại hiện ra giữa tiền tuyến, hắn nhẹ nhàng cười một cách mỉa mai.
- Thật không ngờ người có Huyết Thể, đã là Nhị cấp đỉnh phong cao thủ rồi, tại sao lại có thể xuất hiện ở nơi này? – Mai Vân Nhi ai oán, hắn biết, hôm nay đã khó lòng sống sót.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi tu luyện chưa tới hai mươi, thiên tư không tệ, nhãn lực cũng không phải tầm thường. Có trách thì trách bản thân quá đen đủi, gặp phải ta mà thôi. – Trung niên nhân vẻ mặt lại càng đắc ý.