Hàn Vô Danh đi đến đỉnh núi lúc thái dương vẫn còn ẩn sau tầng mây kia, làm chung quanh áng mây kia mơ hồ tản ra quang mang màu đỏ sậm, tựa như một kiện tuyệt thế kì trân vậy.
Hắn đắm mình trong những tia nắng sớm, ngửa mặt tham lam hít sâu mấy ngụm không khí tươi mát có lẫn một chút hương hoa. Nghĩ đến đêm qua mình đã thành công hoàn thành được giai đoạn khảo thí võ công đầu tiên của phụ thân, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười đắc ý đậm tính trẻ con. Hắn nhớ rõ lúc phụ thân truyền thụ Thiên Thính Thuật cho hắn có nói qua, năm đó phụ thân hắn phải mười lăm tuổi mới có thành tựu như hắn, mà hắn bây giờ ngay cả mười hai tuổi cũng không đủ, so với phụ thân năm đó sớm hơn những ba năm.
Đêm qua tại sao lại không có mộng thấy? Hắn nhớ rõ trước khi ngủ mình dã từng kính bái thần tiên trong ánh trăng kia làm cho hắn có thể lại mơ thấy khuôn mặt mẫu thân hắn, chỉ là hắn vừa nhắm mắt lại, con gà trống được gọi là “trùng trùng” kia trong nhà hắn lại bắt đầu kêu. Hại hắn ngay cả mộng cũng không có, bỏ lỡ ước hội với mẫu thân hắn. Nếu không nghĩ đến phải sớm lên núi này bố trí ước hội với Long Nhân, nhất định hắn sẽ dùng sở học tâm đắc nhất của mình – Đạn chỉ thần công để trừng phạt con gà trống kia một chút. Vừa nghĩ tới đêm qua bỏ lỡ cuộc gặp với mẫu thân hắn, tâm tình không khỏi giảm xuống. Bất quá khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy một cái sơn động cách đỉnh núi chỉ chừng trăm thước, lại không nhịn được nở nụ cười xấu xa.
Hắn chạy một mạch đến trước cái sơn động kia, lấy từ trong lòng ngực ra một con rắn thật dài đã sớm mất đi sinh mạng, vụng trộm sắp đặt đầu rắn tại một đám cỏ dại sinh trưởng trên vách đá bên cạnh cái động, sau đó nấp ở một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Đây là một sơn cốc trong ngọn núi nho nhỏ cạnh nhà hắn, hắn và phụ thân sống dưới chân ngọn núi này. Lúc này thái dương đã hoàn toàn xé rách tầng mây, tỏa ra vạn đạo quang mang, đem ngọn núi nho nhỏ này nhuộm thành một mảnh vàng màu hoàng kim.
Nhưng cái tiểu viện nhà hắn lại một mình khuất trong bóng tối tại dưới ngọn núi này, rời xa thôn trang ở sơn cốc.
Cho tới bây giờ, phụ thân cơ bản cấm hắn tiếp xúc với ngoại giới, cho nên bạn của hắn ngoại trừ con gà trống được gọi là trùng trùng kia, cơ hồ không có bạn cùng trang lứa. Bất quá Long Nhân là một ngoại lệ duy nhất. Nghĩ tới Long Nhân, trong lòng hắn lại cảm thấy lo lắng.
Quen biết với Long Nhân đại khái đã hơn một năm, hôm dó, cũng ở đây, cũng giống sáng sớm mờ mờ như hôm nay, lúc ấy hắn đang một mình dưới ánh thái dương vừa lên, luyện tập công pháp “Đạn chỉ thần công”, dùng nội lực thông qua ngón tay bắn một cục đá ra tới tận sâu trong đám mây. Sau khi hoàn thành một lần luyện tập, khi hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được ở dưới vách núi truyền đến động tĩnh tựa như có người đang ra sức leo lên. Đây là một ngọn núi hoang vắng ít dấu chân người, ai lại leo lên đây vào sáng sớm a? Từ động tĩnh mà đối phương gây ra, hiển nhiên đối phương không có võ công gì. Hắn nhịn không được đến đỉnh núi nhìn xem, thấy một tiểu hài tử tuổi xấp xỉ hắn mặt đỏ bừng, trên cánh tay mang theo nhiều vết hoa máu nhưng vẫn thực ương ngạnh leo lên trên.
Hắn giúp tiểu hài tử quật cường kia lên đỉnh núi. Khi hắn tò mò hỏi đối phương vì sao tại sáng sớm như thế này lại trèo lên vách núi, trong ánh mắt đối phương hàm chứa thất vòng và ưu thương, trả lời mà làm cho hắn giờ nghĩ đến vẫn còn như phảng phất hôm qua.
“Bọn họ nói, nếu ta có thể leo đến ngọn núi cao nhất khi mặt trời vừa lên, có thể gặp được mụ mụ của ta. Bọn họ lừa ta.”
Cứ như vậy mà hắn nhận biết và kết giao bằng hữu sinh tử không rời với Long Nhân.
Long Nhân sao vẫn chưa tới? Ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, trong lòng hắn đột nhiên mở hồ cảm thấy một tia bất an và lo âu. Cũng đúng lúc này, hắn nhìn thấy Long Nhân đang từ xa xa hướng về nơi ước hội chạy tói. Bất quá, phía sau Long Nhân còn có một tiểu cô nương nhỏ xinh yểu điệu, tóc dài tung bay trong gió.
Thân ảnh tiểu cô nương kia theo sát phía sau Long Nhân như hình với bóng vậy, bước chân phiêu dật như nước chảy mây bay, từ xa nhìn lại không giống như chạy mà tựa như một áng mây bám theo người Long Nhân vậy.
Long Nhân chạy một hơi đến động khẩu, mang theo nhịp tim đập vội, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không ngừng nhìn chung quanh, hiển nhiên là tìm kiếm thân ảnh của hắn.
“Vô Danh ca ca” Long Nhân nhìn bên trong sơn động không có hắn, bắt đầu kêu lên.
Tiểu cô nương đi với Long Nhân mặc một bộ y phục màu tử hồng, lưng hướng về phía Vô Danh, lẳng lặng cười đứng một bên. Trên mái tóc dài xinh đẹp có cài một cái trâm hình bướm màu đỏ mĩ lệ, dưới ánh mặt trời nhìn như giương cánh muốn bay đi vậy.
Tiểu cô nương kia thấy Long Nhân có chút lo lắng gọi hắn, cũng mắt đầu đảo mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, nhưng ánh mắt thủy chung không rời khỏi Long Nhân. Khi nàng xoay nửa người qua, khi ánh mắt đảo qua chỗ hắn ẩn thân, đôi mắt xinh đẹp bạo lên vẻ đề phòng.
Tiểu cô nương kia thoạt nhìn có niên kỉ cũng tầm cỡ mình, lại có công lực như thế làm trong lòng Hàn Vô Danh có chút tán thưởng. Nhưng đồng thời cũng thấy kỳ quái, Long Nhân hôm nay sao lại cùng tiểu cô nương này đến phó hội, đây vốn là ước hộ của hai người bọn hắn.
Hơn nữa Long Nhân bản thân không có võ công, sao lại có một tiểu cô nương bằng hữu tuổi nhỏ mà thân hoài tuyệt kĩ như vậy? Cô bé kia ngoài mặt là giúp Long Nhân tìm mình, trên thực tế là rõ ràng cảnh giới bốn phía Long Nhân. Với cả, cô gái kia vừa rồi rõ ràng đã phát hiện ra mình nhưng lại không nói với Long Nhân, ánh mắt tiếp tục cảnh giác quét mắt về bốn phía.
Hắn mang đầy hoài nghi chuẩn bị hiện thân gặp Long Nhân, vừa mới di xoay non nửa thân, nội tâm đột nhiên khẩn trương, mơ hồ cảm thấy một cỗ sát khí nhàn nhạt truyền ra từ cái sơn động bọn họ sắp thám hiểm kia. Cỗ sát khí kia nhạt đến độ nếu không phải hôm qua hắn hoàn thành được sơ bộ công pháp “Thiên Thính Thuật” nhất định không phát hiện được. Nhưng cũng vào lúc này, tiểu cô nương kia quay đầu hướng về phía hắn ẩn thân, mái tóc đen bồng bềnh xẹt qua, ánh mắt của bọn họ gặp nhau.