Hồi lâu, Vương Duy cảm giác mình tỉnh táo lại, lại chứng kiến hai la lị một trái một phải đang ngồi bên cạnh mình.
Hết thảy đều tốt lành.
“ Cảm ơn ngài, đại ca ca, ngươi quả nhiên thực hiện lời hứa của ngươi, khế ước của ngài không có lực ước thúc gì, chúng ta đều đã khôi phục, tự do!”
Hai la lị đều thực kích động. Hai đôi mắt tràn ngập sùng bái, manh manh mắt to nhìn đến trong lòng lão Vương đồng chí ấm áp vù vù, ngay cả thân thể không chút khí lực cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng khế ước lần này chưa mang đến thu hoạch gì cho Vương Duy, không có thiên phú kỹ năng, không có tăng trưởng lực lượng, thậm chí ngay cả tâm linh cảm ứng với hai la lị cũng không có, mà hai la lị thoạt nhìn cũng không trưởng thành tốt như hạt tử. Nhưng là lão Vương đồng chí thật cao hứng, lại hoàn thành một việc đại thiện nhân, quyết định vẫn phải tiếp tục đi trên con đường làm người tốt cho đến cùng.
Hơi nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi xác nhận hai la lị không còn vấn đề gì, Vương Duy quyết định mang theo hai nàng rời đi nơi này, tiểu cô nương đáng yêu hẳn là phải được nuôi dưỡng trong nhà lớn, được mặc quần áo ấm áp, cùng được ăn no, mà không phải ở trong một giếng mỏ bị vứt đi. Vương đại thiện nhân quyết định mang theo hai la lị chạy tới thế giới mới.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo hai la lị cùng đi. Vương Duy bước chân còn chếnh choáng đi ra ngoài giếng mỏ bỏ hoang, lại chứng kiến Tác Khắc hạt tử Nham Thạch của mình đang giằng co với một đám người.
Một đám người quen cùng một đám người xa lạ, đang đứng chung một chỗ cùng nhau.
Người quen là bị một cước của chính mình đá bay trên không trung một vòng ba trăm sáu mươi độ, đó là động tác yêu cầu cao, tên thanh niên kiếm sĩ cùng với ba người bên cạnh hắn, mà người không quen, hiển nhiên so với hắn càng thêm có lai lịch.
“ Chính là bọn họ, a Long lão gia. Chính là người kia đem con mồi mà ngài truy tung suốt một năm giấu tới nơi này, nếu không phải tiểu nhân đủ tỉnh táo phái người theo dõi bọn hắn, khẳng định khiến cho bọn họ trốn thoát!”
Tên thanh niên kiếm sĩ hiện tại trên cổ còn băng bó băng vải, hiển nhiên mục sư còn chưa chữa khỏi được cho hắn. Ở trước mặt hắn vị được xưng là a Long lão gia là một trung niên nhân thật ra có làm cho Vương Duy cảnh giác, mà bảy người bên cạnh hắn cũng không nhìn ra được cạn sâu. Ở phía sau hắn, đi theo hơn một trăm khinh giáp chiến sĩ, ngực bọn họ đều mang một thẻ dấu hiệu tia chớp.
“ Tiểu Cáp Lợi, ngươi thật sự là càng sống càng phế vật, một người khế ước với Tác Khắc hạt tử, các ngươi thế nhưng cũng bị hắn đánh? Con mồi của ta đã tới ngay dưới chân ngươi, ngươi cũng không biết, ta thật sự hoài nghi là ngươi rốt cục đang giúp ai!”
A Long sắc mặt âm lãnh, một thân áo đen phụ trợ có vẻ mười phần sát khí, làm cho thanh niên kiếm sĩ bị dọa liên tục nói không dám.
Làm người tốt làm đến cùng, đưa phật đưa đến tây. Sự tình tới tình trạng này, nhất định là không thể dựa vào đàm phán giải quyết, Vương Duy biết hắn nên làm như thế nào. Hắn đem chiếc ghế xếp đặt xuống, đặt mông ngồi lên, đem hai tiểu la lị vẻ mặt hoảng sợ ôm vào trong ngực, lẳng lặng nhìn đám người kia.
Hắn phải khôi phục thể lực.
Thực hiển nhiên, hành động này của Vương Duy chọc giận một số người.
“ Xem ra, vị tiên sinh này cũng không để mắt ta.”
A Long cười cười, da mặt cơ hồ không có biến hóa.
“ Ta gọi là Long, là một thợ săn, nếu ngươi nghe nói qua Lôi Chi lực lượng dong binh đoàn, chính là tại hạ nhậm chức tam phó đoàn trưởng. Ta hy vọng ngài có thể cho ta mặt mũi, giao ra con mồi trong tay ngài, bởi vì ngài hẳn là biết, trên thế giới này, nhiều bằng hữu so với nhiều địch nhân tốt hơn, không phải sao?”
A Long miệng hết sức uy hiếp, đáng tiếc đổi lấy vẻn vẹn chỉ là một chuỗi ngáp của Vương Duy.
“ Lão tử là người tốt, làm bằng hữu cũng phải đi tìm người tốt, lão tử không cùng với đám ngu xuẩn và hỗn đản làm bằng hữu.”
Thanh âm vang rền của Vương Duy ở trong đồi núi nhỏ này qua lại nhộn nhạo, sắc mặt a Long lập tức liền biến thành đen.
Nhưng sau khi hắn thấy rõ dấu hiệu trên trán hai tiểu cô nương, sắc mặt hắn đen tới mức muốn bóng lên.
“ Ngươi tên hỗn đản này, đồ ti tiện quê mùa, cũng dám ký kết khế ước đối với song tử trọng yếu của ta!”
Lúc này a Long đã không còn vẻ giáo dưỡng tốt đẹp, trong miệng của hắn chỉ là thở hổn hển.
Cái gọi là song tử, chính là song sinh khế ước sinh vật, loại khế ước sinh vật này không giống người thường ở chỗ chính là chỉ cần cùng một người khế ước, như vậy người còn lại cũng sẽ đi theo khế ước, có thể nói, là một lần được tới hai khế ước sinh vật, là cách đơn giản nhất.
“ Từ khi một năm trước ta ở viễn cổ thi đấu thể thao trường phát hiện đôi song tử này, ta vì bắt lấy bọn họ, nhiều lần xuất nhập những vùng đất khô cằn sỏi đá, vì thế mấy trăm huynh đệ bị chết, ta thậm chí dùng chính tên mình cùng với mười năm sinh mệnh làm đại giới hướng ma quỷ đổi lấy một lần thất cấp nguyền rủa! Tuy rằng ta còn không biết các nàng thuộc giống gì, nhưng là ta biết hết thảy đều là đáng giác, vẻn vẹn chính là bởi vì các nàng có thể sống sót được tại viễn cổ thi đấu thể thao trường!”
“ Nhưng là! Ngươi! Ngươi cũng dám làm như thế!”
Tinh thần a Long tiếp cận bờ hỏng mất, cả năm truy tìm thế nhưng bị người khác giành trước, hắn nguyên bản thần kinh yếu ớt lại một lần nữa trải qua đả kích vượt qua năng lực của hắn thừa nhận.
“ Thực vất vả.”
Vương Duy cảm thán một tiếng.
“ Nhưng liên quan gì ta?”
Vương Duy nhẹ nhàng một lời vũ nhục rốt cục làm cho a Long bùng nổ.
“ Giết cho ta.”
Lời nói âm lãnh ở bên trong không khí quanh quẩn.
Vương Duy bá một tiếng đứng dậy, ánh mắt uy nghiêm không giận mà uy, hắn thu hồi Nham Thạch, cầm lên ghế xếp, trực tiếp xoay người vọt tới lối vào huyệt động.
Tất cả mọi người ngây dại.
Chạy trốn cũng chưa từng gặp qua kẻ chạy đến an lòng như thế, đúng lý hợp tình.
Vừa đến trước của quặng mỏ, Vương Duy lập tức thả ra một đống lớn hạt tử ở chung quanh sườn núi nhỏ. Khế ước là một loại năng lực phi thường kỳ quái, không cần pháp lực gì, hơn nữa sinh vật gọi về ở thời điểm xuất hiện sẽ tự động thanh lí tất cả không gian chung quanh, tất cả những vật chất không có sinh mệnh đều bị thanh lý bỏ ra, làm cho sinh vật triệu hoán có thể thành công gọi về.
Điều này làm cho Vương Duy chiếm tiện nghi rất lớn.
Khắp núi khắp nơi đầy tràn hạt tử làm cho những người đuổi theo tràn đầy hoảng sợ, nhưng khi bọn hắn chứng kiến xuất hiện chính là Tác Khắc hạt tử, bọn họ liền bật cười, vô luận có bao nhiêu, tất cả mọi người đều biết đạo lý như vậy, Tác Khắc hạt tử, là loại cho dù xuất hiện thành đàn cũng không cần chạy trốn, vì chúng là sinh vật nhỏ yếu.
Sự thật tàn khốc nói cho bọn hắn biết, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.
Vương Duy biết lần này rất nguy hiểm, người của đối phương tính ra thật nhiều, hơn nữa thực lực hẳn là cũng không kém. Cho nên hắn vừa lên đã đem tất cả hạt tử triệu hoán đi ra, đối diện địch nhân tiến hành công kích tính bão hòa. Những chiến sĩ này căn bản là không thể tưởng được động tác của đàn hạt tử thế nhưng phối hợp thống nhất như thế, động tác duy nhất của chúng nó chính là vừa di động vừa công kích, hơn nữa chúng cũng không tùy tiện xông lên, mà là không ngừng dùng độc tố xạ tuyến tiến hành bắn tỉa chính xác.
Vô luận phòng ngự hoàn thiện cỡ nào, trừ phi bọn họ đều có thể thi triển hộ thuẫn pháp sư cấp hai đi ra, nếu không, đàn hạt tử nhất giai phóng ra độc tố xạ tuyến đủ cho đám giáo điều chủ nghĩa ngu ngốc biết, cái gì là thống khổ. Tiếc nuối chính là, pháp sư trong đội ngũ này không nhiều lắm, cho nên không cách nào trong khoảng thời gian ngắn đem tất cả mọi người bảo vệ.
Nhưng lại không chỉ có như thế, thời điểm xạ tuyến công kích còn có chứa một ít mùi rượu trái cây nồng đậm, tuy rằng ngay từ đầu không có gì, nhưng sau một thời gian ngắn, đám chiến sĩ bước chân bắt đầu chếnh choáng, tầm mắt mơ hồ. Thân thể bắt đầu không nghe điều khiển lảo đảo, không bao lâu, một ít chiến sĩ sức chống cự kém lục tục bị đánh ngã, bị đàn hạt tử xông lên lôi đi, bị chia làm mồi ăn.
Không lâu, chiến đấu chấm dứt, những chiến sĩ xông lên toàn quân bị diệt, đều bị hạt tử phân thây, mà hạt tử của Vương Duy cũng bị chém bị thương hơn tám trăm con, tự động trở lại không gian khế ước tu dưỡng. Nhưng Vương Duy biết, chuyện này cũng không lớn lắm, bởi vì bảy người bên người a Long một người cũng chưa động, trên người của bọn họ đều lóe ra quang mang pháp sư hộ thuẫn.
Đây mới là đối thủ khó giải quyết.
Bảy người, dựa theo phân loại, phương diện này có ba tên mặc áo choàng pháp sư, bốn tên còn lại mặc khôi giáp, một tay cầm đại kiếm, một tay giơ tấm chắn.
Thoạt nhìn cũng không dễ đối phó.
Pháp sư hộ thuẫn chính là từ trong tay ba người mặc áo choàng không ngừng bao bọc trên cơ thể tám người, mà ngay từ đầu tên thanh niên kiếm sĩ cũng đã không biết bỏ chạy đi phương nào.
Đồng tử Vương Duy phóng lớn.
Hắn đang khẩn trương.