Không thể không nói, Phí Nhĩ Nam Đa không hổ là người được giáo dục bởi gia đình cao đẳng quý tộc, đối với lịch sử đại lục, nhân văn, khoa học kỹ thuật, ma pháp tri thức cơ hồ đều có hiểu biết, hơn nữa thái độ rất lịch sự, còn nói nhiều, bất kể Vương Duy đưa ra những vấn đề khó khăn gì, hắn đều trả lời không cần suy nghĩ. Đây là loại bằng hữu Vương Duy thích kết giao nhất, cùng người như vậy ở một chỗ, Vương Duy không cần lo lắng về sự thiếu hụt trầm trọng tri thức của mình.
Mà phía sau, hắn cũng không biết vì sao lão La Y người tự xưng bát giai lại có lọai ánh mắt lưu luyến dừng chiếc nhẫn trên tay hắn mãi không rời đi, hắn không biết trên thế giới số lượng bí ngân thật quá mức thưa thớt, tinh tinh thiết loại kim chúc không hiếm trên thiên giới, ở nhân giới số lượng có thể nói mò kim đáy biển để hình dung, loại kim chúc này bên trong có chứa năng lượng trì trệ cùng tính cứng rắn rất cao , dù chỉ có một chút pha lẫn khi chế tạo khôi giáp, khôi giáp liền có thể kháng một mức nhất định năng lượng tinh thuần công kích, nói đơn giản chính là miễn dịch ma pháp kim chúc.
Người bình thường nếu vũ khí bên trong có pha chút bột tinh tinh thiết rồi qua tay luyện kim thuật sĩ luyện chế, như vậy vũ khí này chỉ sợ trở thành chém sắt như bùn, có thể xếp vào hàng ngũ vũ khí cao cấp.
Mà bí ngân lại là một ngoại lệ, loại kim chúc này xuất hiện đều trong dạng xen lẫn với kim chúc khác, số lượng ít ỏi vô cùng. Nhưng nó có tính phụ trợ ma pháp vô cùng cao, lại phi thường cứng rắn, đây là loại kim chúc phụ trợ năng lượng cực mạnh, nếu một kẻ có pháp trượng pha chút bí ngân,đủ nói lên một điều, tên kia chính là kẻ rất có tiền.
Mà ngay vài ngày trước, Vương Duy vừa vặn đã bị chứng kiến có hàng tấn kim chúc loại hiếm.
Khi vừa biết kim chúc đó sánh ngang với hoàng kim , Vương Duy liền cảm giác hầu bao của chính mình biến lớn hẳn lên.
Phí Nhĩ Nam Đa nói, lão La Y là ải nhân cả đời dành cho chế tạo, đồng thời cũng có thực lực cường đại bát giai chiến sĩ, thực lực bát giai làm cho lão cơ hồ đạt được đỉnh cao của nhân loại, chỉ kém một bước có thể tiến vào thánh vực nhưng lão lại đột nhiên từ bỏ tu luyện, không ngừng tìm tòi, một trăm năm trước lão là ải nhân chế tạo sư rất có danh tiếng, nhưng bởi vì tính cách lão trầm lặng, hiện tại cơ hồ không ai biết đến tài năng của lão nữa.
Trách không được, lão La Y nghe nói cự kiếm dùng kim loại hiếm để chế thành, lão lại có biểu tình như vậy, là một ải nhân, kim chúc quý hiếm chính là niềm ước ao của họ. Nhưng lão La Y từ một trăm năm trước đã nổi tiếng hậu thế thực lực bát giai, nếu đã thích đồ vật kia của Vương Duy, hắn cũng không thể mở miệng từ chối.
Trên đường đi, Vương Duy rút cuộc đã biết sự thần kì của thế giới này, đồng thời càng thêm xác định mục tiêu của mình trong cái thế giới này.
Truy cầu lực lượng cường đại, làm một người tốt.
Đây là giấc mộng của Vương đại thiện nhân tìm niềm vui trong cuộc sống.
Lĩnh Nam quận phía nam công quốc Ngả Tát Khắc, phía nam quận là một mảnh núi non. Từ nơi này sâu vào rừng rậm Amazon thêm khoảng hai trăm hải lý, đều thuộc Lĩnh Nam quận,đây là nơi lãnh thổ phì nhiêu nhất trong Ngả Tát Khắc công quốc.
Lĩnh Nam quận được coi là hậu phương lớn của Ngả Tát Khắc công quốc,hầu như toàn bộ lương thực của đế quốc đều do nơi này cung cấp, vì lãnh thổ hầu hết đều có rừng rậm núi non che chắn, một phần đất duy nhất có thể bị bên ngoài xâm lấn thì đã được đại công được xưng là sư tử Phí Nhĩ Nam Đa cử trọng binh canh gác, cho đến bây giờ, cũng chưa xuất hiện tình huống không may nào đó với cái hậu phương lớn này.
Từ Tây Mộc trấn đến Lĩnh Nam quận thủ phủ sư tử thành, Vương Duy và Phí Nhĩ Nam Đa vất vả trên lưng ngựa suốt bốn ngày thời gian, may mắn Vương Duy biết cưỡi ngựa, thể lực lại rất tốt, bằng không bốn ngày này cũng đủ để hắn liệt giường.
Khi vừa đến sư tử thành, Vương Duy lập tức cảm thụ sâu sắc được sự khác nhau kiến trúc nơi này và Bắc Kinh.
Sư tử thành, vừa là một tòa thành thị, vừa lại là một pháo đài. Nhiều thế hệ của Phí Nhĩ Nam Đa gia tộc đều cùng khế ước với huy hoàng sư tử, một loại sinh vật đến từ thiên giới, mỗi khi gia tộc có tân thành viên, liền có ngay một huy hoàng sư tử được gọi từ thiên giới về cùng thành viên mới kí khế ước, trở thành thủ hộ cho người đó.
Theo Phí Nhĩ Nam Đa nói, tựa hồ tổ tiên gia tộc cùng với tổ tiên bộ tộc huy hoàng sư tử trên thiên giới định ra hiệp ước, bọn họ phải thủ hộ gia tộc Phí Nhĩ Nam Đa,đến khi thành viên cuối cùng của gia tộc chết đi, huyết mạch bị đứt đoạn mới thôi. Nói cách khác, mỗi thành viên của Phí Nhĩ Nam Đa gia tộc, bọn họ ngoài kí khế ước với huy hoàng sư tử còn có thể kí khế ước với sinh vật khác theo lựa chọn của riêng mình.
Có lẽ ý chí sư tử đã ảnh hưởng đến tính cách của họ, nam nhân của Phí Nhĩ Nam Đa gia tộc thiên phú lãnh quân đánh giặc không ai sánh kịp.Bọn họ là thống soái trời sinh, giống như sư tử, cao ngạo, lạnh lùng, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ.
Vương Duy vì thế còn tự hỏi, có hay không họ giống sư tử quỳ trên mặt đất, dùng cả hai tay đi lại. ( thằng này hài ghê )
Tuy rằng sư tử thành phi thường xa hoa, nhưng với người đến từ xã hội hiện đại, đi qua nhiều nơi như Vương Duy mà nói, nơi này chỉ là tràn ngập phong tình bản xứ mà thôi, nhìn xem những bức tường, những đại môn, kết cấu kiến trúc, đó rõ ràng do người chưa qua đào tạo đã làm ra !
Với một số tri thức hữu dụng mà mình học được, cái được gọi là thành lũy cực mạnh của sư tử thành, Vương Duy đã nhìn thấy vô số chỗ sơ hở không chịu nổi một kích.
Đương nhiên là người tốt, Vương Duy cũng không tùy tiện nói những điều làm tổn thương người khác.
Hắn biết, cái gì là khác biệt.
Thế giới này không có pháo tầm xa, không tên lửa đạn đạo, không hàng không mẫu hạm. Cho nên tòa thành này là vững chắc.
Sự thật hiển nhiên, vị thành chủ tương lai của sư tử thành trong lòng quần chúng có địa vị rất lớn, Vương Duy đi theo hắn cũng được hưởng đãi ngộ như của tổng thống vi hành, hai bên dân chúng đều hành lễ, mà vị kỵ sĩ của chúng ta cũng phong độ, nho nhã đáp lễ.
Cứ vậy, hai người đến được trung tâm thành, sư tử bảo.
Đập vào mắt Vương Duy đầu tiên là hai bức thạch điêu sư tử cực lớn.
Cao ba thước, tràn ngập uy áp.
Quả nhiên là sư tử bảo.
Vương Duy trong lòng thầm than một tiếng.
Vừa vào cửa Vương Duy đã nghe thấy tiếng giao chiến, đồng thời thấy một cô gái cùng một nam tử đang hò hét, đi qua cửa hiên, một cái sân lớn hiện ra trước mắt Vương Duy, một cô gái cùng một lão giả đang ở giữa sân khoa chân múa tay, hình như đang giao chiến, Phí Nhĩ Nam Đa cấp cho Vương Duy một nụ cười xin lỗi, hắn vừa định mở miệng lại bị Vương Duy ngăn lại.
"Xem đã. "
Cô gái kia tuy rằng thế hạ phong so với lão giả kia, nhưng thân thủ liên hoàn không biết mệt, chiêu thức thập phần hoa mĩ, đấu khí lượn lờ, hoa cả mắt. Bất quá Vương Duy rất nhanh phát hiện sơ hở quá nhiều. Vị lão giả kia rõ ràng phát hiện sơ hở, nhưng cố tình đem nắm tay chếch đi nơi khác.
Cao thủ !
" Thế nào? Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng ?"
Mấy ngày qua Vương Duy nói chuyện cùng mình, Phí Nhĩ Nam Đa phát hiện ra kì thật hắn cũng là người có hảo võ công, thấy Vương Duy nhìn chăm chú sân đấu, Phí Nhĩ Nam Đa có chút thích thú hỏi.
" Nếu lão giả không nương tay, cô gái 10 giây đồng hồ sẽ thua trận, còn cứ bảo trì như hiện tại, cô gái nửa giờ sau sẽ thua trận, nếu lão giả cố ý thua, cô gái lúc nào cũng có thể thắng lợi. "
Giọng Vương Duy không nhỏ, hơn nữa tiếng đánh nhau ầm ĩ, Vương Duy cũng không để ý,nên thanh âm có chút hơi cao.
" Dừng !"
Vốn đang giao chiến cô gái yêu kiều quát lên một tiếng, chính mình ra khỏi vòng chiến, sau đó vẻ mặt bất mãn nhìn Vương Duy đứng bên cạnh Phí Nhĩ Nam Đa.
"Ngươi nói ta sẽ lập tức thua trận? "
Cô gái đến trước mặt Vương Duy, đặt quyền ở bên hông, bày ra một tư thế tôn trọng với người trước mặt, có thể thấy cô gái vô được gia giáo vô cùng tốt.
" Đúng vậy, là ta nói. "