Dị Huyết Hung Thần
Tác Giả : Vẫn Lạc
Nguồn :4vn.eu
Chương 2 : Vô Địch Đại Lục .
************
-Tiểu Thiên . Bữa nay dậy sớm thế ?
Một người đàn ông nhìn về phía cậu thiếu niên và gọi , cậu quay lại nhìn người đàn ông rồi mỉm cười :
-Ông có việc gì đó nên lôi cháu dậy sớm đấy mà !
-Ừm . Ráng làm cho tốt , đừng để " trưởng thôn " bực bội .
-Vâng .
-Thôi , đi đi .
*******
Tôi tên Hoa Khiếu Thiên , tôi là người được " trưởng thôn " cưu mang về . Trước đây " trưởng thôn " cùng một số người trong thôn đi đốn củi liền phát hiện tôi , " trưởng thôn " thấy tôi ôm chặt phụ thân , cả người thấm đẫm máu , " trưởng thôn " liền bước tới bảo người trong thôn đem hai người chúng tôi về làng . Riêng phụ thân tôi thì không may , người trong làng không thể cứu chữa ông được vì vết thương quá nặng cho nên ông đã ra đi bỏ tôi lại một mình , cuối cùng " trưởng thôn " nhận nuôi tôi . Trưởng thôn sống một mình , ông không có ai thân thích cả , vì thế nên ông rất cần một người để nói vu vơ cho đỡ buồn , tôi cũng rất thương ông vì ông đã hết lòng chăm sóc tôi , còn dạy tôi rất nhiều nữa .
Giờ đây tôi mới biết được nơi mình đang sống , nó có tên gọi là " Vô Địch Đại Lục ", đại lục này chia ra làm ba giới chính , mỗi giới mỗi vương cầm quyền . Nơi tôi đang sống chính là ở bên trong " Nhân Giới " , còn hai giới khác chính là " Yêu Giới " và " Thú Giới " , mỗi giới điều có một chủng loài riêng biệt , ví như : Nhân giới thì có loài người , yêu giới thì loài yêu , thú giới thì loài thú . Mỗi loài một vẻ , không loài nào giống nhau cho nên thường xuyên có mâu thuẫn . Trước đây vạn năm đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa giữa ba giới , kết quả thắng lợi cuối cùng đó chính là Nhân Giới , tuy là thắng lợi nhưng Nhân Giới không thể nào mà hoàn toàn nắm quyền kiểm soát được Yêu Giới và Thú Giới , Nhân Giới lo lắng cả hai giới còn lại liều chết hy sinh , như vậy thì thiệt hại cực kì lớn . Thế nên ba bên vẫn giữ tình thế cân bằng tới giờ .
Ở Vô Địch Đại Lục này , thứ mà họ tôn sùng nhất chính là sức mạnh . Ở đại lục này , tất cả các sinh vật đều được ban cho sức mạnh , nhưng có thể khơi dậy được sức mạnh đó không thì mới là một chuyện khác . Những người đã đánh thức được sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể mình thì cũng chính là lúc có thể dần dần từng bước câu thông với thiên địa , phát huy ra sức mạnh có thể bài sơn đảo hải , có khi còn cải lão hoàn đồng hoặc cải tử hoàn sinh . Nhưng đối với tôi chuyện này thật quá xa vời , tôi chỉ mong mình có đủ sức mạnh để bảo vệ ngôi làng này , ngôi làng mà tôi rất yêu mến .
Ở đây có rất nhiều thứ mà tôi còn chưa biết , đến giờ tôi còn chưa biết cách đánh thức sức mạnh bên trong cơ thể mình , ông nói tới khi nào mà tôi vào được một môn phái nào đó nhờ họ giúp đỡ thì mới được , nhưng nghe nói điều kiện để có thể nhờ họ giúp thì rất là ... tôi nghĩ mình có thể tự tìm cách .
-Tiểu Thiên .
Hoa Khiếu Thiên quay mặt lại , hắn nhìn thấy một cô gái đang nhìn hắn với ánh mắt đầy tình cảm , cô gái nhỏ nhắn dễ thương này tên là Dạ Lai , cô gái này là người Hoa Khiếu Thiên quen biết thứ hai sau khi tôi tới làng này . Cô là người bạn mà Hoa Khiếu Thiên mến nhất , cô gái nhìn Hoa Khiếu Thiên tới đỏ mặt , lát sau liền nói :
-Ông bạn nói nên về đi . Chắc ông có chuyện muốn nói .
-Ủa . Mình còn chưa xong việc mà ?
-Mình không biết , nhưng ông bạn bảo mình thế .
-Được rồi . Về chung với mình chứ ?
Hoa Khiếu Thiên nắm lấy tai Dạ Lai , cô nhìn Hoa Khiếu Thiên với vẻ ngượng ngùng , thế nhưng cô cũng không bỏ tay ra , vẫn để cho Hoa Khiếu Thiên nắm lấy và kéo mình đi cùng . Hoa Khiếu Thiên thì không nghĩ những chuyện lung tung như thế , hắn đang suy nghĩ tại sao ông lại gọi mình quay lại , chẳng lẽ có việc gì đó rất hệ trọng sao ? Hoa Khiếu Thiên vẫn trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn bình thản dắt Dạ Lai về nhà .
*********
-Dạ Lai , cảm ơn cháu .
-Không có gì đâu ông .
-Tiểu Thiên à !
-Gì ông ?
-Haiz . Con đọc đi .
Ông của Hoa Khiếu Thiên đưa cho cậu ấy một tờ giấy màu vàng sậm , cậu nhìn thấy trên tờ giấy chữ đang phát ra ánh sáng , cậu rất ngạc nhiên và đọc hết tờ giấy này . Lát sau cậu ta hỏi ông :
-Ý ông là ...
-Thu Nguyên Tông tuyển đệ tử . Ta muốn cháu vào trong đó học tập .
Hoa Khiếu Thiên giật mình , hắn biết rất rõ về tông phái này . Hiện hắn đang ở trong một đất nước tên là Chu Nguyên chịu sự ảnh hưởng rất lớn của một học viện , đó là Nguyên Nguyên Học Viện , mà học phủ này có bốn tông phái lớn chiếm giữ bốn phía của học phủ , phía Nam có Xuân Nguyên Môn , phía Bắc có Hạ Nguyên Môn , phía Tây có Thu Nguyên Môn , phía đông có Đông Nguyên Môn . Đương nhiên là chỗ tôi ở thuộc địa bàn của Thu Nguyên Tông rồi . Cứ vài năm là bốn tông phái tổ chức đấu giao lưu học hỏi , chỉ cần có xuất hiện người nào đó nổi bật thì đều được đưa về học viện để đào tạo lần nữa , nói chung là người đó sẽ một bước lên trời , trở thành cường giả đỉnh cao . Nhưng điều kiện để được vào rất khắc nghiệt , có khi mỗi năm chỉ tuyển được vài người , điều này đã làm cho học phủ càng ngày càng nổi tiếng lên , ai cũng ao ước mình có thể vào được học viện , làm hãnh diện cả dòng tộc .
-Thế nhưng cháu không nghĩ mình có cơ hội .
-Không thử sao biết được .
Ông của Hoa Khiếu Thiên cười cười nhìn hắn . Hoa Khiếu Thiên không biết phải làm sao , hắn không nghĩ mình sẽ phải xa ông , hắn muốn mạnh lên bằng chính sức lực của mình .
-Hoa Khiếu Thiên , con cũng nhận ra rồi đúng không ?
-Hửm ?
-Con không thể nào tự đánh thức sức mạnh của mình . Đúng không ?
" Sao ông có thể biết ? " Hoa Khiếu Thiên túa mồ hồi , hắn đã thử rất nhiều cách nhưng chưa bao giờ hắn đánh thức được . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy rất lo lắng về việc này .
-Ta biết cháu rất cố gắng , nhưng đôi lúc có những điều mà bản thân cần phải nhờ người khác giúp đỡ . Ta nghĩ cháu cần có sự trợ giúp để mạnh lên . Đừng cố chấp nữa , nghe lời ta đi .
Hoa Khiếu Thiên suy nghĩ , quả thật hắn biết là như thế nhưng hắn không yên tâm về ông . Liệu ông có thể xoay xở ra sao nếu mà không có mình ở bên cạnh , chắc ông sẽ rất buồn . Hoa Khiếu Thiên không muốn để ông ở lại một mình .
-Đồ ngốc .
Dạ Lai mắng hắn . Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy Dạ Lai đang nhìn mình , Dạ Lai cảm thấy có thứ gì đó đang nhức nhối trong tim , cô rất buồn nhưng cô không nói ra :
-Cậu cứ đi đi , mình sẽ thường xuyên qua nói chuyện với ông . Chỉ cần cậu hứa là khi nào rãnh rỗi về thăm là được .
-Cảm ơn cậu .
Hoa Khiếu Thiên mỉm cười nhìn Dạ Lai . Ngoài ông ra thì Dạ Lai đối xử với hắn cực kì tốt . Hoa Khiếu Thiên mặc dù vẫn có chút buồn tủi nhưng hắn biết mình nên làm gì . Hoa Khiếu Thiên khao khát sức mạnh để bảo vệ bản thân , bảo vệ mọi người và hơn hết chính là ... tìm hiểu về thân thế thực sự của mình ...
-Được rồi . Con đi nghỉ sớm đi . Mai là bắt đầu đi luôn .
-Sao sớm thế ông ?
-Ta đã nhận được bức thư truyền tin này từ tuần trước rồi . Ta đã chuẩn bị tất cả cho con , chúc con có thành công .
-Ônggggg...
Hoa Khiếu Thiên ôm chặt lấy người ông của mình , tuy hắn và ông không có cùng huyết thống nhưng những gì ông làm cho hắn điều là thật lòng , hắn mãi không quên được những kí ức thuở đó tới giờ . Ông chỉ vỗ nhẹ vào lưng hắn , ông thở dài buôn bã nhưng ông không nói cho hắn biết , ông muốn hắn có thể sống và học tập thật vui vẻ .
-Nhớ về thăm mình và dân làng đấy !
-Ừm . Mình hứa .
Tối nay trăng tròn vành vạch , Hoa Khiếu Thiên hít thật sâu một hơi , hắn nằm dài trên giường ngước nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ .
-Haiz . Cũng là bầu trời u ám này , cũng là vào lúc trăng tròn này ... Phụ thân , tại sao người lại ra đi , tại sao không nói rõ cho ta ...
***************
Last edited by Vẫn Lạc; 01-05-2014 at 08:31 PM.
|