Dị Huyết Hung Thần
Tác Giả : Vẫn Lạc
Nguồn : 4vn.eu
Chương 3 : Hành trình mới -Nhớ kĩ những điều ta vừa nói chứ !
-Dạ .
-Ừm . Ngươi đi tới cuối con đường này sẽ có xe đón ngươi , ngươi cứ theo người đó , người này có chút quen biết với ta , hắn sẽ giúp ngươi rất nhiều đấy !
-Con biết rồi .
-Tiểu Thiên .
-Hửm ?
-Nhớ lo cho bản thân , tự bảo trọng .
-Mình hứa , khi nào rãnh mình sẽ về thăm thôn liền . Ráng chờ mình .
-Ừm.
-Tạm biệt.
-Cố gắng lên nhé Tiểu Thiên , cho dù con có không được chọn đi nữa nhưng ông vẫn sẽ giúp con trở thành một cường giả.
-Vâng , cảm ơn ông .
Hoa Khiếu Thiên luyến tiếc nhìn ông và Dạ Lai , giờ đã đến lúc chia tay rồi . Nắng buổi sớm thoang thoảng hương hoa đâu đây làm cho lòng Hoa Khiếu Thiên đầy tĩnh lặng , hắn buồn khi chia tay mọi người nhưng hắn vẫn quyết tâm theo đuổi sức mạnh , vì hắn còn rất nhiều chuyện phải làm và chắc chắn phải làm cho kì được .
Hoa Khiếu Thiên xoay người bước đi , từng bước kiên định làm cho cảm xúc trong người hắn trở nên ổn định lại , hắn nắm chặt tay giơ lên rồi hét :
-Quyết không lùi bước .
-Lộp bộp .
Từng giọt nước mắt của Dạ Lai chảy xuống như những giọt sương long lanh đầu buổi sáng , hình ảnh của con người một mình đơn bạc kiên quyết đi tới phía trước sẽ in mãi vào trong tâm trí cô , không phải với tư cách một người bạn mà là ....
*************
Hoa Khiếu Thiên đã đi hết con đường , hắn nhìn tới phía trước thấy một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn , trên thân ngựa là một người trung niên nhưng tóc bạc , Hoa Khiếu Thiên kinh ngạc không biết có phải là do nguyên nhân nào đó không mà người trung niên này là " bạc đầu " đến thế ?
-Ngươi là Hoa Khiếu Thiên ?
-Vâng .
-Ừm . Ta đã nghe ông ngươi nói rồi . Ta sẽ đưa ngươi tới Thu Nguyên Tông .
-Cảm ơn .
-Không cần cảm ơn ta . Chỉ làm theo công việc mà thôi . Lên xe đi .
Gã trung niên ngoắc ngoắc ngón tay rồi chỉ vào trong xe , Hoa Khiếu Thiên hiểu ý liền đi tới chui vào trong xe và kéo màn lại . Hoa Khiếu Thiên ngồi im , xung quanh hắn không có vật dụng gì khác , hắn chỉ có thể ngồi dưới sàn gỗ mà thôi , tiếng gỗ thơm phức làm cho hắn thập phần thoải mái , hắn đang hưởng thụ cảm giác mới mẻ này sau khi rời khỏi nơi mình sinh sống .
Cùng lúc đó gã trung niên thúc ngựa , con ngựa chậm chạp mở mắt sau đó đi " lộp cộp " về phía trước . Gã trung niên nhìn vào bên trong chiếc xe rồi âm thầm thở dài :
-Sao trưởng lão lại gởi một thằng nhóc nhỉ ? Mình không nghĩ là trưởng lão còn có người thân thích , hay là người vừa nhận nuôi ?
Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu gã , gã mỉm cười . Chuyện này có liên quan gì tới mình đâu mà soi chi cho mệt , chỉ cần chấp hành nhiệm vụ là được , hà cớ gì mà quan tâm mấy cái chuyện bao đồng này ? Thế là gã trung niên tiếp tục thúc ngựa phóng nhanh về phía trước , trong đầu không còn tạp niệm gì nữa , chỉ chú tâm tới công việc mà thôi .
Cùng lúc đó , tại thôn của Hoa Khiếu Thiên...
Một bóng đen lao vút từ trong khu rừng ra , bóng đen này di chuyển liên tục không ngừng , cho dù có vài người nhìn thấy cũng chỉ coi đó là ảo ảnh mà thôi , bóng đen này tiếp tục di chuyển cho đến khi hắn nhìn thấy một ngôi nhà rồi dừng lại . Điều đáng ngạc nhiên ở đây là ngôi nhà đó chính là của ông Hoa Khiếu Thiên . Bóng đen này chậm rãi tiến vào ngôi nhà :
-Ai đấy ?
-Tôi đây trưởng lão .
-Ồ ! Thác Bạt .
-Vâng . Trưởng lão khỏe chứ ?
-Đừng nói nữa . Ngay cả khí tức ngươi ta còn không nhận ra thì làm sao mà khỏe được .
-Trưởng lão đừng nói vậy , dù sao người cũng từng một thời …
-Chỉ là quá khứ mà thôi , thời gian đã thay đổi tất cả từ lâu rồi .
Ông của Hoa Khiếu Thiên thở dài chán nản , người áo đen quỳ xuống trước mặt ông của Hoa Khiếu Thiên , hắn cởi mặt nạ ra lộ ra một bộ mặt già nua không kém ông của Hoa Khiếu Thiên .
-Trưởng lão , vậy còn chuyện của đứa cháu của trưởng lão thì giải quyết sao ?
-Ngươi cũng đừng bận tâm nhiều quá , đừng giúp đỡ nó cứ để nó tự lập vượt qua . Nếu nó không vào được thì cũng đừng lách lệ , cứ để nó bôn ba một chuyến , xem như là bài học cũng đuợc .
-Dạ vâng . Còn chuyện về thân thế của Thiên công tử thì sao ạ ?
-À . Ngươi đã hỏi thì ta cũng nói , ta nhận nuôi nó từ khi chuyển tới làng này khoảng hai năm .
-Vậy liệu có chuyện gì …
-Ta đảm bảo là sẽ không có chuyện gì đâu . Ngươi đừng lo lắng , dù sao nó cũng là đứa cháu mà ta nuôi dạy , ta tự biết .
-Vậy thì tôi xin đi ạ .
-Nhớ cẩn thận bảo vệ nó đấy !
-“Vút “
Người áo đen gật đầu sau đó một tiếng xé gió vang lên , ông của Hoa Khiếu Thiên thở dài mệt mỏi , đôi mắt ông mông lung nhìn về phía xa xôi :
-Tiểu Thiên , đừng làm ông thất vọng .
-Ông ơi !
-“Két” .
Một tiếng kéo cửa vang lên , Dạ Lai bước tới bên cạnh ông rồi nói :
-Ông có chuyện gì hay sao mà đăm chiêu thế ?
-Tiểu Thiên cũng đã đi được một quãng đường khá xa rồi .
-Ông đừng lo lắng nhiều , tên đó mình trâu nên cũng không cần lo lắng nhiều .
-Không phải chuyện đó . Ông sợ nó nhớ làng sẽ lơ là chuyện học tập .
-Ông đừng lo , con biết tính hắn mà .
-Hửm ? Con chắc sao ?
-Chắc chứ ông ?
-Sao con biết ?
-Thì … thì ….
-Ha ha ha .
Dạ Lai đỏ mặt , cô bối rối không biết nói chuyện sao để lảng tránh :
-Thôi , con cứ về trước đi , ông không sao đâu .
-Vậy thôi con đi đây . Khi nào có tin tức ông báo cho con biết nhé .
-Ta sẽ báo .
************
-Hừ . Trời nắng quá . Liệt thúc ơi , còn nước không ?
-Ồ , ngươi gọi vậy ta cảm thấy hơi kì đấy .
-Thì thúc giúp đỡ con thì con gọi vậy cho nó thân thiện .
-Bó tay ngươi luôn . Nhưng nghe cũng êm tai , nhớ là khi gặp người khác thì đừng nói thế .
-Sao vậy Liệt thúc ?
-Ờ thì ... ngươi nói vậy ta sợ có người nghi ngờ , vì ta có rất nhiều kẻ thù , ta sợ ngươi liên lụy .
-Cháu biết tự bảo vệ mình .
-Ừm . Ngoan lắm .
-Nhưng mà còn nước không Liệt thúc ?
-Hết rồi . Đi một đoạn nữa sẽ tới một cái hồ , lúc đó thì tha hồ mà uống .
-Vậy đi nhanh lên đi Liệt thúc .
Liệt thúc cười cười nhìn hắn sau đó thúc dục ngựa chạy nhanh . Hoa Khiếu Thiên tìm hiểu mới biết người này tên là Liệt Bá , còn cái công việc này thì Liệt Bá nói là đang rãnh rồi không có việc gì làm nên kéo theo ngựa làm việc chung với mình cho vui , cũng như kiếm chút tiền . Hoa Khiếu Thiên nghe nói vậy cũng nửa tin nữa nghi nhưng hắn cảm thấy Liệt Bá không phải người xấu , qua một thời gian Hoa Khiếu Thiên thấy người đàn ông này rất phóng khoáng , thật thà nên Hoa Khiếu Thiên cũng đã bỏ đi ý nghĩ thù địch của mình .
Giờ đây hắn đang mong muốn mình có thể tha hồ uống nước , tắm rửa sạch sẽ , nướng cá ăn . Ở trên xe ngựa này riết thân thể hắn hóa đá luôn , người thì chưa được tắm lần nào , kể cả thức ăn thì cũng chỉ là lương khô , hắn thèm khát được vệ sinh thân thể với ăn thịt lắm rồi , hắn đâu có đi tu đâu mà lại đối xử với hắn như thế chứ , nhưng hắn không dám nói với Liệt Bá sợ hắn buồn .
-Sắp tới rồi . Ở chỗ kia kìa .
-He he .
Hoa Khiếu Thiên mở rèm xe , hắn giương mắt thì nhìn thấy một cái hồ nước ở bên cạnh đường đi , thế là hắn phóng xuống xe ngựa , chạy về phía cái hồ rồi cởi quần áo .
"Bùm "
Thân thể của Hoa Khiếu Thiên phút chốc nhảy xuống dưới hồ nước , nước hồ mát lạnh làm cho hắn a lên những tiếng thật sảng khoái , quả thật rất là sung sướng .
-Thằng nhóc này , hiếu động quá .
Liệt Bá vỗ đầu .
Buổi trưa ánh nắng chói chang . Hoa Khiếu Thiên cùng Liệt Bá đều vui mừng vì ngay giữa trời nóng bức này thì tìm được nơi giải tỏa sự nóng nực của mình , cả hai đùa nước rất vui vẻ , chơi đùa đã thì lại bắt cá lên nướng . Cả hai ăn rất vui vẻ , Hoa Khiếu Thiên cũng cố gắng khiến cho bầu không khí trở nên vui vẻ một chút , Liệt Bá cười mỉm rồi kể một chút kinh nghiệm của mình khi đi du hành xa , Hoa Khiếu Thiên chăm chút lắng nghe sợ bỏ sót vài từ .
Một người giảng một người nghe . Bầu không khí này đã làm cho cái nắng nóng bỏng này bị hòa tan trong nháy mắt , Hoa Khiếu Thiên đang chìm đắm trong cảm giác phê phê khi tìm được hứng thú trong suốt quãng hành trình của mình .
Last edited by Vẫn Lạc; 29-03-2014 at 09:10 PM.
|