[JUSTIFY]
- Đúng là Triệu mỗ.
Triệu Phong không lùi không tránh, đứng đối diện với Triệu Càn, lực khí huyết ở mức võ đạo tầng ba thấp thoáng tạo ra mấy phần áp lực.
Tình hình lần này khiến các đệ tử trong tộc không khỏi giật mình.
- "Triệu Phong thăng lên tầng ba từ bao giờ ?"
Đến giờ đám người Triệu Khôn mới phát hiện tu vi của Triệu Phong có thay đổi.
Triệu Tuyết đứng bên cạnh Triệu Nhất Kiếm, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
- "Hừ! Chẳng qua nhờ sự giúp đỡ bên ngoài, miễn cưỡng đột phá cảnh giới, người như vậy khi phải thật sự chiến đấu sẽ không chịu nổi một kích."
Triệu Nhất Kiếm hơi khinh thường.
- "Có lẽ vậy."
Triệu Tuyết hơi cảm thấy thoải mái.
- "Triệu Phong, ngươi thật có gan. So với ta nghĩ mạnh hơn một chút, khó trách có thể đánh đệ đệ của ta đến mức không biết đường về."
Trên mặt Triệu Càn có sự tán thưởng. Y đi xa ra hai ba trượng rồi dừng lại.
- "Cám ơn đã quá khen, ngươi muốn báo thù cho đệ đệ sao ?"
Triệu Phong mỉm cười.
- "Phải !"
Triệu Càn thẳng thắn dứt khoát, vẻ mặt lãnh đạm:
- "Cho dù đệ đệ ta học nghệ không tinh, sinh sự vô lý, đúng là phế vật …"
Y mới dứt lời, Triệu Khôn đứng cách đó không xa, sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.
Vị ca ca này của gã là người lạnh lùng, bụng dạ thẳng thắn, không chừa thể diện cho người khác chút nào.
Triệu Càn tiếp tục nói:
- "Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, vừa đột phá võ đạo tầng ba. Triệu Càn ta cũng không ức hiếp người khác, nếu ngươi có thể qua được mười chiêu của ta, vậy chuyện này chấm dứt ở đây."
- "Được."
Triệu Phong hơi kinh ngạc, gật đầu nhận lời.
Ca ca của Triệu Khôn cũng không ngang ngược bá đạo như trong tưởng tượng của hắn, so với đệ đệ y tính cách khác xa.
Hai người đi đến một khoảng đất trống trong Diễn Võ Trường, đứng đối diện với nhau.
- "Bắt đầu..."
Khí tức trên người Triệu Càn bỗng nhiên trở nên âm trầm lạnh lẽo, thân hình và tứ chi thể hiện một động tác âm nhu quái dị, ngoắt ngoéo nửa ngồi, như con rắn độc đang uốn mình.
- “Độc Xà Thập Tam Biến !”
Một số đệ tử trong tộc nhìn ra lai lịch chiêu thức.
Triệu Phong thân là đối thủ, liền cảm thấy có một luồng khí lạnh không hiểu từ đâu.
Cùng tu luyện Độc Xà Thập Tam Biến như nhau, nhưng Triệu Càn lại có thể khiến hắn cảm nhận áp lực và uy hiếp lớn hơn.
- "Độc Xà đệ nhị biến !"
Thân hình Triệu Càn nửa ngồi, giống như bóng một con rắn, quét nhanh như điện về phía đầu Triệu Phong.
Triệu Phong chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo phất tới, đánh về phía đầu. Tốc độ và uy lực đối phương vừa thể hiện ra, mạnh hơn Triệu Khôn gấp hai lần.
Cũng may, mắt trái nhìn rõ quỹ tích động tác của Triệu Càn, hắn liền rất nhanh dùng một quyền cản lại.
Bành !
Triệu Phong dùng một quyền đẩy Triệu Càn ra, lại cảm thấy thân thể đối phương mềm mại không có sức, cuộn một vòng quanh mặt đất, rồi với tốc độ kinh người quấn về phía thân dưới của hắn.
- "Thật khó chơi! Không hổ là một trong năm người đứng đầu ngoại tầng gia tộc!"
Vẻ mặt Triệu Phong biến đổi, cảm thấy đối phương thật sự nắm được điểm tinh túy và thần vận của Độc Xà Thập Tam Biến.
Thậm chí hắn có ảo giác rằng mình không phải đang đấu với một người, mà với một con độc xà tàn nhẫn xảo trá.
Bành! Ba ! Ba…
Triệu Phong hít một hơi tập trung tư tưởng, vẻ mặt trịnh trọng cùng Triệu Càn so chiêu.
Trong khoảnh khắc, Triệu Phong hầu như lâm vào bị động.
- "Ta tạm thời không sử dụng năng lực mắt trái, thử xem có thể phát huy tới mức nào."
Triệu Phong thật bình tĩnh.
Một khi sử dụng năng lực mắt trái, năng lực phản ứng và nhìn thấu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều, đấu với người cùng cấp thì không có tính khiêu chiến cho lắm.
Đương nhiên, dù không thể sử dụng mắt trái, phản ứng của Triệu Phong vẫn cao hơn các đệ tử cùng cấp.
Vừa mới bắt đầu mấy chiêu, Triệu Phong hoàn toàn ở vào thế bị động.
Rồi mấy chiêu sau đó, nhờ vào ý thức và trực giác của võ giả, hắn cùng Triệu Càn đối mặt đối chiêu, không còn ở thế hạ phong nữa.
Ba! Phanh! Băng...
Hai quấn lấy nhau, giao chiến trong Diễn Võ Trường.
Hai người gần như cận chiến, động tác cực nhanh, rõ ràng cực kỳ nguy hiểm.
- "Thực lực của Triệu Phong mạnh hơn so với tưởng tượng."
- "Đã năm chiêu rồi..."
Một số đệ tử Triệu tộc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- "Hắn lại có thể tiến bộ nhanh như thế!"
Hơi thở Triệu Tuyết có phần dồn dập.
Cách đó không xa, trên trán Triệu Khôn cũng chảy mồ hôi.
Gã đoán rằng với thực lực của ca ca, chỉ cần ba chiêu là có thể bắt được Triệu Phong, không ngờ tên kia tiến bộ quá nhanh.
Rất nhanh đã đến chiêu thứ sáu !
Trước mắt, Triệu Phong và Triệu Càn hầu như sắp rơi vào cục diện bất phân thắng bại.
- "Độc Xà đệ tứ biến!"
Động tác của Triệu Càn càng trở nên âm nhu, tứ chi và thân thể mềm như bọt biển, cuốn quanh người Triệu Phong. Y bật lên, quấn lấy, mỗi lần đánh không trúng đều có thể nhanh chóng biến chiêu.
Bắt đầu từ đệ tứ biến, uy lực chiêu thức của Triệu Càn tăng mạnh, càng trở nên khó đối phó.
Áp lực trên người Triệu Phong tăng vọt, nhưng hắn nhớ rõ trước kia Triệu Khôn chỉ luyện được đến đệ tam biến trong Độc Xà Thập Tam Biến, vậy mà Triệu Càn lại có thể luyện thành đệ thất biến.
Độc Xà Thập Tam Biến mỗi lần biến đổi, uy lực và độ khó đều tăng theo.
Triệu Phong chỉ cảm thấy thân thể đối phương dường như không có xương cốt, áp sát mình càng lúc càng gần, càng lúc càng khó ứng phó.
Bá!
Triệu Phong theo bản năng thi triển Phiêu Lăng Độ, tốc độ chợt tăng nhanh, kéo giãn khoảng cách với Triệu Càn.
Đánh cận chiến là sở trường của Độc Xà Thập Tam Biến, dùng công pháp trung cấp Nộ Long Quyền hắn tu luyện để ứng phó cũng cảm thấy khó nhọc.
Đằng! Đằng!
Thân pháp và tốc độ của Triệu Phong cực nhanh không gì sánh kịp, xuyên tới di chuyển xung quanh Triệu Càn. Tốc độ của hắn hơi nhanh hơn đối phương một bậc, kéo dài khoảng cách giữ hai người.
Chiêu thứ tám, chiêu thứ chín... Chiêu thứ mười!
Hai bóng người lập tức tách nhau ra. Các đệ tử xem cuộc chiến giữa hai người có cảm giác như đang thở dốc.
- "Ngươi thắng rồi."
Triệu Càn nhìn thật sâu vào mắt Triệu Phong, hơi có vẻ bất đắc dĩ, quay người bỏ đi, để lại một đám đệ tử Triệu tộc kinh hãi đứng ngây ngốc.
- "Đa tạ."
Triệu Phong không quan tâm hơn thua, cười nhạt một tiếng.
Trận chiến này hắn không có dùng toàn lực.
Thí dụ như, Triệu Phong không cố gắng sử dụng năng lực mắt trái, không có phát huy Phiêu Lăng Độ và Thôi Khí Quyết đến mức cao nhất.
Hắn làm như vậy có hai mục đích.
Thứ nhất, trước khi diễn ra hội tỉ võ trong gia tộc, giữ lại một ít thực lực làm át chủ bài.
Thứ hai, hắn muốn thử một chút, khi không sử dụng mắt trái, chiến lực của bản thân sẽ như thế nào.
Cuối cùng kết quả đã rõ ràng, trong tình huống bị hạn chế, Triệu Phong và Triệu Càn đánh ngang tay.
Đương nhiên, Triệu Phong cũng không thể khẳng định Triệu Càn có nương tay hay không, dù sao hai người chỉ đánh có mười chiêu.
- "Hắn trở nên mạnh như vậy từ khi nào..."
Một ít đệ tử Triệu tộc trước kia quen với Triệu Phong, thường hay chế nhạo, chọc phá hắn thì lúc này trợn mắt há hốc mồm, tinh thần sa sút.
Triệu Khôn càng há to mồm, ngây ra như phỗng.
- "Ca ca, dù mười chiêu không thắng được hắn, huynh cũng phải giúp đệ dạy dỗ hắn."
Triệu Khôn đuổi theo, vẻ mặt bực bội.
- "Ngươi bỏ ý nghĩ đó đi! Cho dù không hạn chế số chiêu, ta cũng không làm gì được hắn. Tốc độ Triệu Phong hơn ta một bậc."
Triệu Càn lắc đầu.
- "Cái này làm sao có thể!"
Triệu Khôn giật mình, hắn hiểu tính ca ca, quyết không nói lời khách sáo giả dối.
- "Hắn thắng..."
Thân thể mềm mại của Triệu Tuyết hơi cứng lại, vẻ mặt phức tạp, nhìn về bóng dáng thiếu niên phía xa xa, hình như so với trước kia càng anh tuấn, cao lớn. Bước chân của hắn chậm rãi như đi dạo, trong lòng luôn ẩn chứa một loại bình tĩnh tự tin.
- "Tiểu tử này thật có bản lĩnh."
Sắc mặt của Triệu Nhất Kiếm hơi lạnh lẽo:
- "Nhưng mà, hắn chẳng qua chỉ gắng gượng qua được mười chiêu của Triệu Càn. Mà Triệu Càn …rất lâu trước kia là bại tướng dưới tay ta!"
Nghe xong lời Triệu Nhất Kiếm nói, Triệu Tuyết mới thoáng thở phào.
Không biết tại sao, lúc này nàng đặc biệt sợ Triệu Phong trở nên mạnh mẽ, hắn càng trở nên mạnh mẽ, trong lòng nàng lại càng mâu thuẫn.
...
Một trận thi đấu qua đi, Diễn Võ Trường khôi phục lại bình thường.
Thời gian dần đến giữa trưa, phần lớn mọi người đều đang chờ đợi.
Đơn giản là hôm nay có võ giả cực mạnh tự mình đến Diễn Võ Trường chỉ dạy.
- "Trần giáo đầu đến rồi!"
Đám người bỗng nhiên nhốn nháo.
Triệu Phong nhìn theo hướng âm thanh thì thấy một người đàn ông trung niên thân hình cao ngất, mặc áo vải, chậm rãi bước vào Diễn Võ Trường.
"Đây chính là Trần giáo đầu?"
Triệu Phong âm thầm dùng năng lực mắt trái, chỉ thấy trong thân thể người đàn ông áo vải kia có một luồng khí huyết mạnh mẽ, bên trong đó, có những tia khí tức màu vàng nhạt.
Trong lúc hít thở, khí huyết và võ đạo nội kình mạnh mẽ trên người ông ta tùy lúc tản ra tạo thành một loại khí thế vô hình.
Vì sao khí thế của cường giả lại có sự khác biệt, phảng phất có một loại áp bức vô hình?
Nhờ mắt trái cảm ứng rất nhạy đối với các loại lực lượng khí huyết và võ đạo nội kình, Triệu Phong cũng hiểu ra thêm một chút.
Lúc này, mỗi một bước, mỗi một ánh mắt của Trần giáo đầu đều mang theo áp lực vô hình.
Đây là khí thế của võ giả chân chính.
Võ đồ từ võ đạo tầng bốn trở xuống, khi đối mặt với ông ta, có thể ngay cả can đảm xuất chiêu cũng không có.
- "Thật mạnh!"
Đệ tử Triệu tộc bên trong Diễn Võ Trường đều thở hổn hển, trên mặt hiện lên sự kính sợ và sùng bái.
Võ Giả có danh, đây là nguyện vọng suốt đời của bao nhiêu võ đồ trên đại lục Thanh Hoa,
ngay cả Triệu Phong trước kia cũng thế.
Chẳng qua hiện nay, mục tiêu của hắn không chỉ có bấy nhiêu.
Mục tiêu hiện nay của hắn là đạt cấp Võ Sư từ võ đạo tẩng bảy trở lên, thậm chí là võ đạo Thánh Cảnh trong truyền thuyết...
- "Hôm nay, ta chủ yếu giảng giải về trụ cột, căn cơ, vận dụng chiêu thức võ công ở mức dưới võ đạo tầng ba, và cuối cùng là tâm đắc về võ đạo nội kình..."
Giọng nói của Trần giáo đầu trầm ổn có lực, phảng phất hình như có khả năng xuyên thấu, cách xa mấy trăm mét cũng nghe rõ ràng.
Vừa nghe đến cuối cùng là tâm đắc về "võ đạo nội kình", kể cả những đệ tử nổi trội trong ngoại tầng như Triệu Nhạc, Triệu Nhất Kiếm, Triệu Vũ Phỉ đều sáng mắt.
"Võ Đạo nội kình? Thật là trùng hợp !"
Triệu Phong trong lòng khen hay, lẳng lặng chờ đợi.
----------oOo----------
[/JUSTIFY]