Tuyết trắng bời bời, thiên địa mênh mang. Sát khí ràn rạt tựa hồ ngưng kết không khí, ngưng kết cả tuyết rơi.
Thần Đao Cự Nhân cắm đao xuống mặt tuyết, vươn người đứng dậy.
Đao quang lạnh lùng, ánh mắt Nhậm Ngã Sát còn lạnh hơn. Gã mặc bạch y đứng trên vùng tuyết, thân thể thẳng như ngọn thương, lại trầm ổn, an tĩnh như ngọn núi sừng sững. Gã chỉ đứng đó thôi, cũng thể hiện rõ phong thái như cây ngọc trước gió, tiêu sái cao ngạo, nhưng cũng cô độc khôn tả. Không phải nét tịch mịch u sầu, chỉ là nỗi buồn thương không ai hiểu thấu.
Tuyết trắng, áo trắng tựa hồ dung hòa làm một, tấm thân bất động hình như đang đứng ở cực hạn của thiên địa.
Nhậm Ngã Sát không bạt đao, không ai biết đao của gã ở chỗ nào, nhưng tất cả đều biết gã tuyệt đối có đao.
Gió lùa qua, một dải hoa tuyết phơi phới rơi xuống tóc Thần Đao Cự Nhân. Y lặng lẽ nhìn Nhậm Ngã Sát, vốn còn trầm tĩnh hơn cả y, rồi cất giọng lạnh lẽo: “Nếu ngươi muốn rút lui giờ vẫn kịp. Chỉ cần cho ta biết kẻ đó là ai, ta sẽ đi ngay, từ rày không tìm người gây chuyện nữa.”
“Đối với sát thủ, chết không phải điều đáng sợ nhất. Một sát thủ mà bội tín khí nghĩa, không có nguyên tắc riêng thì đứng trên giang hồ thế nào được?”
“Sát thủ, không phải giết người cũng vì bạc trắng sao? Ta cũng trả được.”
“Ngươi coi tôn nghiêm của một sát thủ đáng giá mấy đồng lẻ sao? Ngươi tưởng mỗi sát thủ đều vì tiền mà bán đứng người khác?”
“Đây là giao dịch, không phải bán đứng.”
“Tiền quả thật khả ái, nhưng ngươi nên hiểu, tiền không phải là vạn năng.”
“Có phải ngươi đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý?”
Nhậm Ngã Sát mỉm cười, phảng phất tâm ý đã quyết.
“Được, nếu người muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Sát khí trong mắt Thần Đao Cự Nhân đậm dần, thân thể bất động như bức tượng đồng, khẽ vung tay giơ ngang thanh đao trên không, hàn quang lưu động, phảng phất như một vị tướng quân xuất chinh, đang đợi một trường huyết chiến.
Nhậm Ngã Sát cũng bất động, yên ổn như khối đá, gió đột nhiên nổi lên thổi tung tà áo cùng mái tóc gã.
Thần Đao Cự Nhân xuất thủ trong thời khắc đó, người còn cách mấy trượng, hai tay chợt lay động, lao bổ tới như cánh chim to lớn, thoáng chốc đã tới trước mặt Nhậm Ngã Sát. Hàn quang lóe lên, đao trong tay y vạch thành vòng cung trắng xóa chém vào cổ Nhậm Ngã Sát.
Nhát đao này tốc độ cực nhanh nhưng không hề mang sát khí, công thế tuy lăng lệ mà không thực. Đó là hư chiêu. Người giỏi y thuật khi điều trị cho bệnh nhân thường dùng một toa thăm dò nguyên nhân rồi mới đưa ra phương thuốc chính. Nhát đao này tuân theo đạo lý đó.
Nhậm Ngã Sát có vẻ cũng nhận ra, ngay cả mi mắt cũng không buồn nhướng lên.
Thần Đao Cự Nhân cười lạnh liên hồi, trầm giọng quát: “Coi đao.”
Đao quang bừng lên, một con bạch long phảng phất vút qua thinh không. Nhát đao này không nhanh lắm nhưng cương mãnh hữu lực.
Đao phong dâng tràn, Nhậm Ngã Sát tựa hồ không tránh, thân thể như một lá thuyền trong biển lớn, lắc lư theo từng đợt sóng, cước bộ gã không hề di động mà nhát đao hoàn toàn chém vào khoảng không. Lưỡi đao vụt qua mình gã, chém xuống mặt tuyết, đao phong cuốn lên một màn tuyết, hoa tuyết phơi phới đầy trời như hồ điệp.
Thần Đao Cự Nhân lập tức thu đao rọc xuống, biến chiêu cực nhanh, chỉ trong sát na như điện quang thạch hỏa.
Thân hình Nhậm Ngã Sát vẫn chỉ hơi lắc lư, ung dung tránh thoát chiêu đao.
“Vì sao ngươi còn chưa bạt đao?” Thần Đao Cự Nhân gầm lên, bàn tay cầm đao chợt lắc lư. Thinh không bừng lên ngàn vạn đạo đao quang như mưa như gió, dệt thành một tấm lưới lớn chụp xuống đầu Nhậm Ngã Sát.
Gã vẫn không bạt đao, thân thể hóa thành một bóng trắng, như mũi tên rời dây cung xuyên qua đao quang rồi vọt lên trời, sát na sau đã thoát khỏi phạm vi đao quang vây phủ. Gã uốn người mấy lần trên không, tựa chiếc lá thu trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống cách mấy trượng.
Thần Đao Cự Nhân tựa hồ không ngờ khinh công của Nhậm Ngã Sát cao minh đến thế, bèn gầm vang, lao bổ tới quấn lấy gã.
Bên ngoài gian nhà gỗ, Mễ Cao cùng Hạnh bá đứng sóng vai.
Mễ Cao mỉn cười: “Môn khinh công này của tiểu huynh đệ quả thật tuyệt thế vô song, xem ra còn hơn cả tưởng tượng của bọn tại hạ.”
Hạnh bá gật đầu: “E rằng chỉ có Thiên Lý Độc Hành xưng hùng về khinh công năm xưa mới sánh được.”
“Thiên Lý Độc Hành? Có phải sư phụ Đao Thánh của đại thiếu gia Hàn Triệt? Đao pháp của Hàn đại thiếu gia độc bộ thiên hạ, chuyện này ai cũng biêt, chẳng lẽ khinh công của đại thiếu gia cũng thiên hạ vô song? Sao ít người nhắc đến thế nhỉ?”
“Nghe nói Đao Thánh từ khi mất một chân liền chuyên cần luyện độc cước khinh công, ròng rã hai mươi năm mới luyện thành Thiên Lý Độc Hành độc bộ võ lâm, mấy trăm năm nay, lão nhân gia đứng đầu về khinh công. Hàn đại thiếu gia tuy học nghệ từ Đao Thánh, nhưng tứ chi đầy đủ, dù thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể nắm được hết yếu quyết Thiên Lý Độc Hành, thành ra đao pháp tuy thiên hạ vô địch, khinh công lại kém hơn một chút.”
“Thiên Lý Độc Hành là do Đao Thánh sau khi tao ngộ một trường đại biến cố mới dốc hết tâm lực sáng tạo ra. Hàn đại thiếu gia vốn là thế gia công tử quyền quý, chưa từng trải qua những gian khổ như Đao Thánh, thành công thế nào được?” Mễ Cao bùi ngủi: “Tiểu huynh đệ còn trẻ mà khinh công đã đạt được mức này, thật không tin nổi.”
Trong lúc hai người đàm luận, trận quyết đấu giữa Nhậm Ngã Sát và Thần Đao Cự Nhân biến hóa cực lớn.
Giữa tiếng đao phong ràn rạt, đột nhiên có người gầm lên, Thần Đao Cự Nhân sắc mặt trắng nhợt, nhảy vọt qua đầu Nhậm Ngã Sát nhẹ nhàng như làn khói, thoáng đãng như chim ưng lao lên không, cây đao trong tay bổ xuống đầu địch thủ.
Người còn lơ lửng, bàn tay nắm đao khẽ lắc, trong sát na công ra mười tám đao. Mười tám chiêu gần như đồng thời phát ra, như cùng một chiêu nảy sinh mười tám loại biến hóa, sáu nhát đao tấn công thượng bàn, sáu nhát tấn công hạ bàn, sáu nhát phong tỏa ba hướng phải, trái, đằng sau Nhậm Ngã Sát.
Một đao biến thành mười tám nhát tuy không khó nhưng trong cùng lúc tấn công vào năm bộ vị, quả thật kinh người.
Thần Đao Cự Nhân xưng là “thần đao” tất nhiên không phải hư danh. Trên giang hồ không thiếu danh gia dùng đao tự ca ngợi mình là “thần đao” nhưng chỉ dựa vào một chiêu này, Thần Đao Cự Nhân xứng đáng với danh xưng.
Gương mặt Nhậm Ngã Sát hơi biến đổi, từ khi xuất đạo đến giờ, gã chưa từng thấy đao pháp nào nghiêm cẩn, khẩn mật thế này. Toàn thân gã chìm trong đao quang, căn bản không còn đường lùi.
Gã đành bạt đao – đao của gã đã đến lúc không bạt không được, hàn quang lóe lên, đao liền nằm trong tay.
Nhậm Ngã Sát cầm đao trong tay liền vung lên nghênh kích. Đao quang lóe sáng, gã cũng xuất ra mười tám đao.
Tiếng “choang choảng” vang lên không ngớt, sau mười tám lần va chạm liền dừng lại. Đao của gã quá nhanh, phát ra sau nhưng lại đến trước, mười tám nhát đao lăng lệ của Thần Đao Cự Nhân hóa thành vô hình trong sát na.
Mễ Cao cùng Hạnh bá không nhìn rõ cây đao của Nhậm Ngã Sát hình dáng thế nào, chỉ thấy hai đạo bạch quang một dài một ngắn đan lấy nhau như dệt tơ, tia sáng ngắn nhanh hơn tia dài nhiều. Lưỡng đạo hàn quang không hề đình trệ, chạm vào liền tách ra, tách rồi nhập vào, uyển chuyển như linh xà, thoáng chốc đã giao thủ mấy chục chiêu.
Đến chiêu thứ hai trăm năm mươi tư, Hạnh bá mới nhận ra đao pháp của hai người mạnh yếu thế nào, nói với Mễ Cao: “Đao pháp của Thần Đao Cự Nhân, cương mãnh hữu lực, trầm ổn hung độc, đao pháp của tiểu huynh đệ lại nhẹ nhàng, quỷ dị kì diệu, hư thật bất định, phiêu diêu hư vô.”
“Nhìn chung, Thần Đao Cự Nhân hơn ở điểm công lực thâm hậu, tiểu huynh đệ trội hơn ở điểm khinh công cao tuyệt, biến hóa đa đoan. Nhưng luận về đao pháp, trầm ổn cương mãnh không thể sánh với nhẹ nhàng, phiêu diêu.” Mễ Cao gật đầu: “Chỉ là tiểu huynh đệ bị thương sẵn, chân tay không được linh động, nếu đấu lâu, e sẽ khó lòng chiếm ưu thế.”
“Tiểu huynh đệ tuy bất lợi nhưng lại là người thông minh, đời nào chịu đấu lực với Thần Đao Cự Nhân.”
“Không sai, có lúc võ công không phải con đường duy nhất đưa đến thắng lợi.”
Hạnh bá gật đầu mỉm cười: “Tiểu huynh đệ gan dạ hơn người, lại linh hoạt, nếu biết không đấu sức được tất sẽ dùng trí thủ thắng. Mễ tiên sinh, nhãn phúc của chúng ta không tệ, giữa tiết trời lạnh lẽo vẫn được chứng kiến trường quyết đấu kịch liệt cỡ này.”
“Quyết đấu kinh thiên động địa thế này quả thật hiếm thấy.”
“Nghe nói năm xưa Hàn đại thiếu gia thay mặt Đao Thánh quyết đấu với Kiếm Đế trên đỉnh Hoa Sơn, trận chiến đó tuy đất trời mờ mịt, nhật nguyệt vô quang, nhưng không có ai tận mắt chứng kiến, chỉ sợ người kể lại phóng đại, cố ý khoe khoang.”
“Họ chỉ tỷ võ, không phải quyết đấu sinh tử, đương nhiên hạ thủ lưu tình, chỉ điểm tới là dừng, không thể sánh với trường quyết đấu kinh hiểm này.”
Hai người mới nói xong mấy câu, Nhậm Ngã Sát và Thần Đao Cự Nhân lại giao thủ thêm gần trăm chiêu.
Sắc mặt Hạnh bá thoáng biến đổi, trở nên nghiêm túc, thở dài: “Thần Đao Cự Nhân tuy nhiên hung ác nhưng đao pháp của y chỉ có hơn một trăm chiêu thức, hiện giờ đã như nỏ cứng hết tầm. Đao pháp của tiểu huynh đệ không hề có chiêu thức, quỷ dị cổ quái, hư thật khó dò, chưa xuất ra hết. Khinh linh, quỷ bí đến thế này, dù Du Long Đại Hiệp sống lại cũng tự thẹn không bằng.”
“Đao pháp của Diệp đại hiệp cũng đi theo lối này sao?”
“Ừ, pho đao pháp của Diệp đại hiệp uyển chuyển như du long, lai vô tung khứ vô ảnh, đao pháp của tiểu huynh đệ cũng tương tự. Bất quá Diệp đại hiệp là nhất đại đại hiệp, tấm lòng quảng đại, chứa cả thiên hạ trong đó, đao pháp cực kỳ có linh tính, đao pháp của tiểu huynh đệ sát khí quá nặng. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Tiểu huynh đệ xa lánh cõi đời, trở thành sát thủ, thật sự cũng có đôi phần bá khí.” Mễ Cao mỉm cười: “Nghe nói sau khi Kiếm Đế bại dưới cây đao của Hàn đại thiếu gia, từng khen rằng đao pháp của thiếu gia không tiền tuyệt hậu. Hôm nay xem ra, đao pháp của thiếu gia quả thật không tiền, nhưng vị tất tuyệt hậu.”
“Đao pháp của tiểu huynh đệ đích xác có thể xưng là thiên hạ đệ nhất đao. Nếu tiểu huynh đệ có thể trở thành bậc hiệp nghĩa như Hàn đại thiếu gia, Diệp đại hiệp, đao pháp tất tăng thêm một tầng, độc bộ thiên hạ.” Hạnh bá gật đầu tán đồng, khẽ thở dài: “Đáng tiếc tiểu huynh đệ lại đi lầm đường, trở thành sát thủ, tự hủy đi tiền đồ.”
Mễ Cao cũng buồn bã thở dài: “Mỗi người đều có ẩn tình không thể thổ lộ, tiểu huynh đệ làm vậy chắc cũng vì bất đắc dĩ.”
“Có lẽ, lựa chọn của tiểu huynh đệ từ lúc bắt đầu đã sai lầm.” Hạnh bá đang ủ rũ, thở ngắn than dài, chợt nghe Mễ Cao nói lớn: “Hạnh bá, xem kìa, thắng bại đã phân.”
Hoa tuyết tung bay, một mảnh áo bay lên, nhát đao của Nhậm Ngã Sát cắt đứt vạt áo Thần Đao Cự Nhân.
“Buông tay.” Nhậm Ngã Sát nhất đao đắc thủ, lập tức đâm thẳng vào trung cung, cây đao trong tay Thần Đao Cự Nhân chưa kịp chém ra, đoản đao trong tay gã chợt vòng lại, đâm vào cổ tay địch thủ.
Thần Đao Cự Nhân gầm vang: “Đừng hòng.” Chưa dứt lời chợt y cảm thấy cổ tay cứng đờ, không nắm nổi đao, tay vừa lỏng ra, thanh đao rơi ngay xuống.
Đao của Nhậm Ngã Sát lại biến mất, tay gã vẫn cầm đao - - Tố Mệnh Đao. Thần Đao Cự Nhân vuột tay, cây đao này liền rơi vào tay gã.
Thần Đao Cự Nhân kinh hãi, định rụt người lại, đột nhiên đao quang lóe sáng, thanh đao nhẹ nhàng đặt lên yết hầu y.
“Chỉ cần người động đậy, đao của ta sẽ sắt đứt cổ họng ngươi.” Giọng Nhậm Ngã Sát còn lạnh hơn đao phong.
Thần Đao Cự Nhân đứng yên, y không dám động đậy, toàn thân cứng lại, trợn trừng mắt, tựa hồ không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.
Y đã bại, bại dưới đao của Nhậm Ngã Sát, những gì xảy ra quá đột nhiên, cơ hồ không tin nổi. Đến giờ, y từng trải qua mấy chục trận chiến lớn nhở, chưa bao giờ bị đối thủ đoạt mất đao trong tay, cũng chưa từng bị kề đao vào cổ họng. Trên đời chỉ e tuyệt đối không có ai đủ khả năng cầm đao kề vào cổ y, nhưng thiếu niên u uất, lãnh khốc này lại làm được việc người khác vĩnh viễn không thể ấy.
Gương mặt y chợt nhợt đi, cắn môi thật chặt đến bật máu, thở dài nói: “Ta bại rồi.”
Đại hán cao lớn, kiêu ngạo như y cũng có đủ dũng khí thốt lên lời nhận bại.
Gương mặt anh tuấn của Nhậm Ngã Sát băng lạnh như tuyết, tuyệt không tỏ vẻ gì, lạnh lùng thốt: “Ngươi bại rồi.”
“Đao của ngươi đâu? Vì sao ngươi không để ta nhìn thấy nó?”
“Ta nói rồi, đao của ta không phải để ngắm, xưa nay chưa có ai thấy nó.”
“Đao của đại ca ta đứng thứ năm trong Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia, cắt sắt như bùn, vốn là một thanh hảo đao, đao của ngươi va vào mà không hề hấn gì, chắc cũng là hảo đao.” Thần Đao Cự Nhân rít giọng: “Lấy ra, cho ta xem đao của ngươi.”
“Không ai bức được ta làm việc gì ta không muốn.”
“Ta đã bại dưới đao của ngươi, giết ta luôn đi.”
Nhậm Ngã Sát cười lạnh, đột nhiên buông tay, cây đao đang cầm rớt xuống mặt tuyết. Gã quay người bước đi, không buồn liếc mắt nhìn Thần Đao Cự Nhân, lạnh lùng đáp: “Ta không giết ngươi.”
Thần Đao Cự Nhân biến sắc gào lên: “Sao lại không giết ta?”
“Vì sao ta phải giết ngươi?” Nhậm Ngã Sát chợt dừng chân, nhưng không quay đầu lại.
“Ngươi đã giết đại ca ta, sao lại không giết thêm một người nữa?”
“Ta giết hắn vì ta nhận tiền của người khác. Ta không giết ngươi, vì ngươi không phải địch nhân của ta. Giết người phải thường mạng, ngươi vì báo cừu mà tới, ta giết ngươi làm gì?”
“Nhưng ngươi nên biết, hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau ta không bao giờ tha cho ngươi.” Thần Đao Cự Nhân nghiến răng.
“Ta không để tâm.”
“Ngươi không hối hận?”
“Xưa nay ta chưa từng hối hận.” Nhậm Ngã Sát không nói thêm câu nào, chầm chậm bước vào quán rượu.
Thần Đao Cự Nhân như bị ghim cứng xuống đất, bất động hồ lâu, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng lãnh khốc mà cô độc của gã. Không hiểu bao lâu sau, y mới nhặt cây đao dưới mặt tuyết lên, ủ rũ bước vào màn gió tuyết.
Y phải đi khỏi đây, trong trận chiến vừa rồi, Nhậm Ngã Sát mới là kẻ thắng, kẻ bại như y, báo cừu còn có ý nghĩa gì?