Trần Đấu vừa nghe Phương Di nói công chúa có thể sẽ còn tới, trong lòng sợ hãi vội vàng thổi tắt cây nến. Trong phòng nhất thời tối đen như mực.
Các nàng thấy hắn có vẻ sợ hãi như vậy cũng cảm thấy khẩn trương, Dung nhi nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Bảo, vị công chúa này rất hung dữ sao? Sao ngươi lại sợ nàng ta như thế?"
Trần Đấu nhỏ giọng đáp lại: "Ta không có lừa các ngươi, công chúa thật sự là coi trọng ta, ban ngày buộc ta lên giường với nàng, ta sống chết cũng không đồng ý nên bị nàng đánh ngay một cái vào mắt sưng vù đây này."
Phương Di bĩu môi, không tin nói: "Có người chịu phụng bồi ngươi ngủ mà ngươi còn không tự mình đưa lên cửa sao, trời sắp bão mất."
Lúc này Trần Đấu làm sao dám nói với các nàng nguyên do hắn sợ công chúa là bởi vì vừa rồi mới trải qua một trường kinh khiếp, cho nên bây giờ thật sự là không còn chút khí lực nào. Nên bây giờ mới phải trốn chạy công chúa như vậy, chỉ đành khăng khăng nói: "Các nàng không tin ta thì thôi, đẹp trai siêu cấp như ta đây không biết có bao nhiêu mỹ nữ xếp hàng đứng chờ kia, một nàng công chúa thì có tính là gì."
Mộc Kiếm Bình mở miệng bênh vực hắn: "Vi đại ca, muội tin tưởng huynh."
Trần Đấu thấy nàng nói như vậy, trong lòng vô cùng sung sướng, bàn tay tranh thủ mò tới cánh tay của nàng, trượt xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Bàn tay Kiếm Bình khẽ run lên, nhưng không rút về, để yên cho hắn nắm.
Phương Di nói: "Quận chúa, muội đừng nghe hắn nói nhảm, lời hắn nói không có câu nào là thật, muội mà ngây thơ tin tưởng là bị lọt vào bẫy hắn ta đó."
Mộc Kiếm Bình đáp: "Vi đại ca không có gạt người, vừa rồi quả thật muội nhìn thấy mắt của huynh ấy bị sưng lên mà."
Dung nhi nghe vậy thì vô cùng lo lắng, ân cần hỏi thăm: "Tiểu Bảo, mắt ngươi thật bị thương? Có nghiêm trọng không?"
Thấy nàng lo lắng, Trần Đấu cảm động trong lòng, bàn tay còn lại nắm lấy tay Dung nhi, đáp: "Dung tỷ tỷ, ta không có việc gì, khí lực công chúa còn yếu cho nên cũng không gây ra tổn thương gì cho ta."
Vũ Tình nghe nói Trần Đấu bị thương cũng quan tâm hỏi: "Thắp đèn lên đi, để ta xem vết thương của ngươi một chút."
Trần Đấu vội vàng ngăn cản: "Đừng, đừng thắp, thắp lên để công chúa thấy ánh đèn là biết ta đã trở về đó." Vừa nói xong, hắn cảm giác được thân thể Vũ Tình khẽ nhích lại gần, bàn tay nhỏ nhắn ấm áp sờ lên đầu của hắn, lần mò tới bên mắt, vuốt nhẹ mấy cái, ôn nhu hỏi: "Có đau không?"
Trần Đấu rút tay đang nắm lấy tay của Mộc Kiếm Bình về, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vũ Tình đáp: "Không đau."
Vũ Tình thấy trong phòng lúc này tối đen, không lo lắng hành động của hắn bị người khác nhìn thấy cho nên không nhúc nhích, để mặc cho hắn ôm. Trần Đấu tay phải nắm tay Dung nhi, tay trái ôm lấy Vũ Tình, trái ôm phải ấp, trong lòng vô cùng ngọt ngào, so với cảm giác vừa rồi ôm mỹ nữ ngoại quốc ở trong hồ đem lại hai loại tư vị hoàn toàn khác nhau.
Trong phòng không ai nói gì, căn phòng thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, Trần Đấu sau một ngày vận động kịch liệt cũng cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái nói: "Hôm nay thật sự là mệt muốn chết rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Các nàng không ai trả lời hắn, dù sao các nàng cũng chỉ vừa quen biết Vũ Tình, tình cảm còn có chút khoảng cách, cho nên không ai lên tiếng, bỗng nhiên Vũ Tình lên tiếng: "Ta đi về thôi, ngày mai còn phải dậy sớm hầu hạ Thái Hậu nữa, Tiểu Bảo ngươi nhớ tự cẩn trọng."
Trần Đấu níu lấy tay nàng, năn nỉ: "Tình tỷ tỷ, tỷ hôm nay đừng trở về, tâm tình Thái Hậu không tốt, lúc này trở về lại kinh động đến bà ta chẳng phải là sẽ bị giận cá chém thớt hay sao."
Vũ Tình thấy hắn nói cũng có lý nên im lặng, không nói gì thêm. Trần Đấu biết nàng đã ngầm đồng ý, liền đứng dậy, bế nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, còn nhân cơ hội hôn lên miệng nàng một cái. Vũ Tình không kịp tránh hành động bất ngờ của hắn, sợ bị mọi người nhìn thấy xấu hổ đỏ cả mặt, bấm lên tay hắn một cái.
Buông Vũ Tình ra, Trần Đấu xoay người lại nói: "Dung tỷ tỷ, để ta bế tỷ lên giường luôn nha?"
Dung nhi xấu hổ vội la lên: "Không, không, để ta tự lên." Nói đoạn, nàng vội vàng mò mẫm đi tới bên giường, như e sợ Trần Đấu làm trò trước mặt các nàng kia.
Mộc Kiếm Bình lúc này cũng thấy mỏi mệt, nói với Phương Di: "Sư tỷ, chúng ta cũng đi ngủ đi, muội cũng thấy mệt rồi."
Trần Đấu cười hắc hắc: "Muội tử, để ta ôm nàng đi."
Kiếm Bình vội nói: "Không cần huynh ôm, muội tự mình tới."
Trần Đấu dựa vào hướng truyền tới giọng nói của nàng, vươn tay ra bế nàng lên. Mộc Kiếm Bình vội vàng ôm lấy cổ của hắn, kêu khẽ: "Mau...mau buông muội xuống."
Trần Đấu cười đáp: "Yên tâm, ta không để muội bị té đâu, khí lực huynh rất là lớn."
Mộc Kiếm Bình cũng không nói thêm gì nữa, im lặng dựa đầu vào ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn thật chặt.
Trần Đấu cao hứng vô cùng, nâng Mộc Kiếm Bình lên một chút, định hôn nàng một cái, nhưng căn phòng quá tối, hắn không nhìn thấy rõ lại hôn nhầm vào mũi của nàng.
Mộc Kiếm Bình nhăn mũi hỏi: "Vi đại ca, huynh làm gì đó?"
Trần Đấu cười hắc hắc đáp: "Ta muốn hôn nàng." Nói xong hắn lại cúi xuống hôn nàng, nhưng lần này có lẽ quận chúa xấu hổ quay mặt đi cho nên hắn cũng không được như nguyện, hôn nhầm vào tai của nàng.
Mộc Kiếm Bình la lên: "Huynh luôn khi dễ muội, mau để muội xuống."
Phương Di chen miệng vào nói: "Quận chúa, muội đừng để cho hắn chiếm tiện nghi nha."
Trần Đấu đặt Mộc Kiếm Bình lên giường, cười xấu xa: "Phương tỷ tỷ, tỷ đừng có gấp, ta lập tức tới ngay."
Phương Di xì một tiếng: "Ta đang ngồi ở trên giường rồi, ngươi chết tâm sắc lang đi là vừa."
Trần Đấu không phục, nói: "Vậy ta ôm tỷ xuống, sau đó lại ôm lên giường, ta đối xử các nàng đều phải công bằng nha, mỗi người ôm một cái tránh cho các nàng cảm thấy ghen tỵ nữa."
Phương Di đáp: "Nói nghe hay nhỉ, ai muốn ngươi ôm chứ."
Trần Đấu ha ha cười một tiếng, đang muốn tiếp tục đấu khẩu, lại nghe có tiếng gõ cửa nhất thời làm cho hắn sợ hãi trong lòng: "Giờ này còn ai tới tìm ta nữa đây, là công chúa sao? Có lẽ không phải rồi, giờ là canh mấy rồi chứ. Nói như vậy không lẽ là người Thái Hậu phái đến?"
Đang suy nghĩ lung tung lại nghe giọng nói của Kiến Ninh: "Tiểu Bảo, mau lăn ra đây cho ta, ta biết ngươi đang ở trong đó, khóa cửa đã mở ra rồi, ngươi nhanh mở cửa ra nếu không để ta phá cửa xông vào sẽ đạp chết ngươi bây giờ."
Trong lòng Trần Đấu lo lắng: "Thật sự là Kiến Ninh sao, nha đầu này bị điên rồi, không nhìn xem bây giờ là canh mấy sao. Đường đường một công chúa giờ này lại chạy tới phòng một thủ lĩnh thị vệ, nếu để người ta thấy còn ra thể thống gì nữa. Bây giờ phải làm sao đây, giờ mà ra mở cửa thì cô nàng Kiến Ninh chắc chắn bắt mình hồ nháo với nàng, đừng nói là hiện giờ mình không còn khí lực theo nàng đi, cho dù mình có nguyện ý, nhưng nàng là ai a? Thân phận của nàng chính là một công chúa, ban ngày mình đi thì còn được, hiện tại đã là nửa đêm, mình lại theo nàng về cung chẳng phải sẽ làm cho cung nữ, thái giám khắp nơi đàm tiếu này nọ sao, lúc đó mình có mười cái đầu cũng không đủ chém. Nhưng nếu không ra mở cửa, lấy tính cách của nàng, nói không chừng thật sự phá cửa xông vào, đến khi đó lại bị nàng phát hiện mình giấu bốn vị cô nương trong phòng chắc chắn sẽ náo loạn cả lên, hậu quả không thể lường được."
Không còn cách nào, Trần Đấu đành vội vàng thương lượng với các nàng tìm đối sách: "Công chúa tới rồi, ta phải làm sao bây giờ?"
Mộc Kiếm Bình hỏi: "Thật sự là công chúa sao? Nàng ta thật là không ý tứ, đã trễ thế này còn ép huynh phụng bồi nàng ta, không cho huynh nghỉ ngơi gì cả."
Vũ Tình bây giờ vẫn chưa tin lời Trần Đấu nói: "Đừng nghe hắn nói nhảm, Tiểu Bảo, nàng ta tìm ngươi rốt cuộc là vì chuyện gì, ngươi đang gặp nguy hiểm sao?"
Trần Đấu cười khổ: "Tình tỷ tỷ, ta lừa tỷ làm gì, nếu không phải vì chuyện này thì giờ này sao còn phải tới tìm ta đây."
Phương Di trêu hắn: "Vậy ngươi sao còn không ra mở cửa đi, nàng ta đã sắp phá cửa xông vào rồi đấy."
Trần Đấu đã gấp lắm rồi: "Phương tỷ tỷ, ta thật không nói đùa, mau cho ta một chủ ý đi."
Dung nhi nghi ngờ hỏi: "Tiểu Bảo, ngươi nói thật?"
Trần Đấu lúc này đã muốn toát mồ hôi đầm đìa, đáp: "Ta đã nói rồi, ta không có lừa các nàng." Trong phòng yên tĩnh trở lại, các nàng thấy bộ dạng của hắn cuối cùng cũng tin vào lời hắn nói, nhưng nhất thời cũng không biết là nên làm sao.
Ở bên ngoài Kiến Ninh có vẻ không còn kiên nhẫn nữa: "Vi Tiểu Bảo, ngươi rốt cuộc có chịu ra hay không. Còn không ra ta tìm người xông vào bắt ngươi cho bằng được."
Cuối cùng Vũ Tình mở miệng nói: "Tiểu Bảo, nàng nói được là làm được đó, nếu để cho nàng gọi người phá cửa vậy thì phiền toái càng lớn hơn, không bằng..."
Trần Đấu vội hỏi: "Không bằng cái gì, Tình tỷ tỷ, tỷ nói mau đi."
Phương Di tủm tỉm cười nói tiếp: "Ý nàng ta là để cho ngươi phụng bồi công chúa đó." Vũ Tình im lặng không nói gì, xem ra đích thực ý nàng ta là như vậy.
Trần Đấu nghĩ tới nghĩ lui, quả thật không còn biện pháp nào khác, đành thở dài: "Thôi ta đi mở cửa, quản con mẹ nó, cùng lắm lão tử phụng bồi nàng ta ngủ, ngày mai để hoàng thượng chém một nhát là xong." Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, vừa đến cửa liền nghe giọng nói của Dung nhi: "Tiểu Bảo..."
Trần Đấu biết nàng quan tâm tới hắn, nhưng lúc này cũng không có biện pháp nào, không khỏi thở dài ảo não, tiếp tục đi tới mở cửa.
Vừa mở cửa, đã thấy nắm đấm của Kiến Ninh ở trước mặt, trùng hợp làm sao, quả đấm này vừa vặn trúng vào con mắt còn sáng của hắn. Khi chiều bị đấm một mắt, bây giờ mắt còn lại cũng bị đấm, ngày mai e là mọi người tưởng hắn là gấu mèo mất thôi.
Ánh trăng sáng rọi vào làm cho Trần Đấu thấy rõ Kiến Ninh đang tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn giả lả cười nói: "Công chúa đã trễ như vậy không biết ngài tìm hạ quan có việc gì?"
Kiến Ninh tức tối hỏi: "Ngươi nói thử xem, hừ tiểu tử nhà ngươi dám gạt ta, hại ta đợi ngươi suốt một ngày. Ngươi ở trong đó làm gì mà giờ này mới ra mở cửa?"
Trần Đấu giả vờ vươn vai, bày ra một bộ dáng vô cùng mệt mỏi nói: "Hạ quan phụng sự hoàng thượng đi làm việc, vừa trở về được một lát, suốt ngày chạy qua chạy lại cho nên mệt muốn chết, vừa về đã nằm ngủ, công chúa gọi nãy giờ hạ quan có nghe thấy đâu."
Kiến Ninh chất vấn: "Ngươi đã đáp ứng ta chuyện gì, còn chưa có làm xong sao có thể đi ngủ. Ta bất kể, ngươi hiện tại theo ta về cung. Hôm nay ta nhất định phải XXX ngươi."
Trần Đấu cười khổ: "Công chúa, ngài không nhìn thấy hiện tại hạ quan mệt mỏi như thế nào sao, không bằng ngài về trước, ngày mai đi, ngày mai hạ quan nhất định qua tìm công chúa."
Kiến Ninh trừng mắt cả giận nói: "Ngươi nghĩ hay nhỉ, ta không thể phí công chờ đợi một ngày được, dù sao hôm nay ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, nếu không ta lập tức bảo ca ca chém đầu ngươi."
Trần Đấu suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu bây giờ hạ quan tới phòng của công chúa, hoàng thượng nhất định sẽ chém đầu hạ quan. Không bằng như vậy, hai ta ở trong phòng này chơi luôn đi, công chúa có chịu không?"
Kiến Ninh thấy hắn lúc này đồng ý mới dập tắt cơn giận dữ, vui vẻ nói: "Được thôi, ở trong phòng ngươi chơi cũng giống ở trong phòng ta thôi, ta không muốn ngươi bị hoàng đế ca ca chém đầu."
Không còn cách nào, Trần Đấu chỉ đành cắn răng phụng bồi nàng chơi một lát. Hắn nghĩ thầm: "Dù sao nàng cũng không hiểu XXX là làm gì, một lát mình tùy tiện lừa gạt nàng mấy câu, rồi dụ dỗ nàng đi về cho xong chuyện."
Nghĩ vậy, hắn lập tức kéo nàng vào trong, ló đầu ra nhìn quanh quất không thấy có người nào khác, mới đóng cửa phòng, cài chốt lại.
Kiến Ninh nói: "Sao trong phòng lại để tối om như vầy, ngươi không thắp cây nến đi?"
Trần Đấu tùy tiện kiếm cớ: "Hái hoa tặc cũng hành động trong bóng tối, tối lửa tắt đèn rồi mới hái hoa, cho nên ngàn vạn lần không thể đốt đèn."
Kiến Ninh vô cùng ngây thơ, tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Trần Đấu, hưng phấn nói: "Làm sao hái hoa, ngươi nói mau đi để chúng ta bắt đầu chơi."
Trần Đấu lập tức kéo lấy tay Kiến Ninh, ôm nàng vào lòng, hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn. Kiến Ninh cả kinh hỏi: "Ngươi...ngươi làm gì?"
Trần Đấu cười dâm đãng: "Ta tiến hành hái hoa đây. Công chúa cẩn thận" Vừa nói vừa nhéo má nàng một cái, Kiến Ninh 'a' lên một tiếng, lại vui vẻ cười nói: "Vậy ngươi đừng dừng lại, tiếp tục đi nha."