Lôi Vũ đứng ở một vị trí khá xa, quan sát mọi chuyện diễn ra trong sảnh đường, từ đầu đến cuối không hề có ý định cướp lấy 10 vị trí đầu tiên.
Hắn tuy là Ma tông đệ tử nhưng chưa từng tu luyện pháp kỹ của Ma tông, cho nên ma pháp trong người vẫn lưu chuyển ở dạng cơ bản nhất, giống hệt như những ma pháp sư đã từng tham gia học viện. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên Thiên Ân mới yên tâm để hắn tham gia Sinh Tử Chiến.
Đang lúc mọi người mải mê bàn tán, một bóng hình màu đen bỗng dưng xuất hiện, thần tốc lướt qua người Âu Dương Miêu rồi dừng lại ở bàn báo danh số 1:
- Tống Phong, Hoan Khinh học viện.
Không một câu chào hỏi xã giao, không một lời kính ngữ.
Vị trưởng lão ở bàn số 4 nhìn thái độ hời hợt của hắn, khó chịu cất tiếng:
- Vị huynh đệ này, mời ra sau xếp hàng chờ tới lượt của mình.
Người vừa đến là một nam tử chừng 28, 29 tuổi. Y cao hơn 1m8, dáng người gầy gòm, tuy chưa đến mức hốc hác nhưng cũng đủ để đem lại cho người khác cảm giác rằng hắn vô cùng yếu ớt. Gương mặt góc cạnh, hoàn hảo đến từng nét nhưng lại vô cùng lạnh lùng, không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, cộng thêm nước da trắng nhạt khiến hắn càng trở nên thiếu sức sống. Hắn mặc một bộ y phục đen tuyền, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo choàng lông thú.
Nghe vị trưởng lão nói vậy, nam tử tên gọi “Tống Phong” kia vẫn không hề có ý định lùi lại, thậm chí còn từ tốn đưa lên mặt bàn một vật.
Tấm thẻ bài số 1!
Hành động này của nam tử rõ ràng là muốn cướp lấy vị trí số 1 của Âu Dương Miêu!
Mà lúc này, Âu Dương Miêu mới kịp nhận ra tấm thẻ bài bên hông đã không cánh mà bay, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tống Phong. Không đến một giây sau, hỏa hệ ma pháp đột nhiên bùng lên dữ dội, mang theo khí thế kinh người đánh về phía nam tử.
Trái ngược hoàn toàn với dự liệu của mọi người, Tống Phong không hề di chuyển. Y vẫn thản nhiên đứng đó, đến liếc mắt nhìn Âu Dương Miêu một cái cũng không, không đọc khẩu quyết, không bắt pháp quyết, không bày ra thủ thế, cũng không lo lắng, chỉ thờ ơ đứng đó, tựa như không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.
Thế nhưng đến cuối cùng, hắn lại chẳng bị thương một chỗ nào.
Hỏa hệ ma pháp khi còn cách người hắn chừng 1m bỗng dưng dừng hẳn lại, tựa như gặp phải một bức rào chắn vô hình nào đó, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, không cách nào tiến thêm dù chỉ là 1cm!
Lôi Vũ từ xa chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra, chăm chú quan sát người tự xưng là Tống Phong kia.
Vị trưởng lão ở bàn báo danh số 4 đột nhiên đứng dậy, chau mày nói:
- Thử thách ở vòng này đã kết thúc, 10 người báo danh đầu tiên cũng đã được xác định, không cách nào thay đổi. Mời cậu trở lại hàng!
Tống Phong rời ánh mắt sang phía vị trưởng lão vừa lên tiếng, giọng nói băng lãnh một lần nữa vang lên:
- Thế à…
Lời vừa dứt, hỏa hệ ma pháp đang lơ lửng trong không trung bỗng nhiên quay ngược lại, lao về phía Âu Dương Miêu với tốc độ y hệt như lúc nãy.
Uỳnh…Uỳnh….Uỳnh…
Tống Phong vẫn không nói gì, chậm rãi lấy tấm thẻ bài số 11 trên mặt bàn, quay người rời đi. Điều ngạc nhiên là, vị trưởng lão ở bàn số 1 đối với hành động càn rỡ này của hắn lại không hề có bất cứ một phản ứng nào, chỉ im lặng ghi lại thông tin vào quyển sổ trên bàn, sau đó ném trả tấm thẻ bài số 1 cho Âu Dương Miêu. Thậm chí khi nhìn thấy trưởng lão ở bàn số 4 chuẩn bị động thủ, lão còn từ tốn nói:
- So đo với bọn hậu bối làm gì?
- Sư huynh, thái độ của tên tiểu tử đó….
- Bỏ đi. Xét cho cùng, tiểu tử đó cũng là một nhân tài hiếm có, ngạo mạn một chút cũng không vấn đề gì.
……………….
Đêm khuya, bên trong gian phòng số 11.
Tống Phong ngồi tựa lưng vào thành giường, chăm chú đọc một cuốn sách trên tay. Đến khi tiếng gọi “Chủ nhân” vang lên, hắn cũng không hề dừng việc đọc lại, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Người vừa đến là một hắc y nhân. Y hiện tại đang quỳ dưới đất, cung kính dâng một vật lên bằng hai tay:
- Chủ nhân, vật mà người bảo thuộc hạ đi tìm đã tìm được rồi.
- Đặt lên bàn đi.
Tên hắc y nhân vô cùng hiểu ý chủ nhân, sau khi đặt vật đó lên bàn liền lên tiếng báo cáo:
- Nguyên tắc hoạt động của vật này là dựa vào tốc độ hấp thu thiên địa nguyên tố của từng người kết hợp với sức mạnh trên phương diện tinh thần để đưa ra một con số tượng trưng cho thiên phú của người đó. 3 con số trên bề mặt vật này từ trái qua phải lần lượt là tốc độ tu luyện, sức mạnh tinh thần, và cuối cùng là thiên phú. Mỗi một chỉ số đều được tính trên thang điểm 100. Theo như nguyên tắc của cuộc thi, toàn bộ 3 chỉ số này đều trên 40 mới đủ tư cách bước vào vòng thi thứ 2. Còn biểu tượng phía trên 3 con số là tượng trưng cho thuộc tính của ma pháp sư cùng chiến sĩ.
- Tư liệu về lần Sinh Tử Chiến trước thì sao?
- Lần Sinh Tử Chiến gần đây nhất được tổ chức ở Vũ tông. Vòng 1 có 600 người thông qua. Trong đó, gây chú ý nhất là một nữ ma pháp sư thuộc Huyền tông với các chỉ số lần lượt là 84, 88, 86. Đến vòng 2, 600 người lập thành 100 nhóm 6 người cùng tiến vào sâm lâm thuộc địa phận Vũ tông cùng tiến hành nhiệm vụ, chọn ra 30 nhóm xuất sắc nhất. Vòng 3 là đấu nhóm. Mỗi một nhóm lần lượt đấu với 29 nhóm còn lại, 4 nhóm có tổng điểm cao nhất vào vòng sau. Vòng đối chiến diễn ra không có gì nổi bật, chỉ trừ việc nữ ma pháp sư lúc trước bất ngờ bị đệ tử Linh tông đánh bại trong vòng chung kết. Thuộc hạ cũng đã mở rộng điều tra thêm một số người quan hệ thân thiết, kết quả tìm được 2 người phù hợp với những đặc điểm mà chủ nhân đưa ra.
Tống Phong lúc này mới thả cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi về phía chiếc bàn ở giữa phòng, cầm lấy vật mà hắc y nhân vừa mang tới:
- Nói tiếp đi.
- Người đầu tiên là nữ ma pháp sư gây chú ý ở vòng 1. Năm đó sau khi giành hạng 2, bà ta được Huyền tông hết lòng bồi đắp, hiện tại đang là Pháp Tôn Thập Ngũ giai, nghe nói chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá lên Pháp Đế. Người thứ 2 là Bạch Ngọc Vân, sư muội của Linh tông tông chủ đương thời – Mộ Nguyệt Lăng, đồng thời là người đã chiến thắng Sinh Tử Chiến lần trước. Lúc diễn ra vòng chung kết, tu vi của bà ta đã là Pháp Tôn Thất Giai, là một đệ tử nổi trội trong Linh tông lúc bấy giờ. Tuy nhiên mấy năm sau, tốc độ tu luyện của bà ta bỗng dưng chậm lại, cuối cùng dừng lại ở Pháp Tôn Thập Giai.
Tống Phong cầm quả cầu trong tay quay qua quay lại một hồi, sau đó mới truyền ma pháp của mình vào trong đó. Tức thời, màn hình liền hiện lên 3 chỉ số khác nhau: 100, 40, 70. Tiếp đó, hai biểu tượng lần lượt hiện lên, lần lượt là một vòng xoáy màu trắng và hai thanh kiếm vắt chéo nhau. Vòng xoáy màu trắng là tượng trưng cho ma pháp Không gian, còn hai thanh kiếm vắt chéo nhau tượng trưng cho công kích chiến sĩ.
Lông mày y hơi nhíu lại nhưng ngay lập tức lại thả lỏng ra, vứt quả cầu trong tay lên bàn:
- Theo dõi cả 2 người bọn họ. Còn bây giờ, lập tức trở về tìm chi chủ, nói ta có chuyện cần gặp nàng.
Lời của hắn vừa dứt, một giọng nói khác liền truyền đến:
- Không cần tìm, ta đã ở đây rồi. Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, lui ra đi!
Hắc y nhân cúi đầu, nói một câu “Tuân mệnh” rồi lập tức hóa thành một đạo hắc ảnh nhảy ra ngoài cửa sổ. Trước khi rời đi, y còn cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Người được Tống Phong gọi là “chi chủ” không ngờ lại chỉ là một cô nương mới chừng 21,22 tuổi. Nàng mặc một thân lam y, vui vẻ bước tới chỗ Tống Phong đang đứng, vừa đi vừa lên tiếng tỏ vẻ bất mãn:
- Tùy ý vứt nhiệm vụ này cho 1 tên nào đó làm là được rồi, tại sao chàng cứ khăng khăng phải đi bằng được thế?
Tống Phong không nói gì, cầm lấy quả cầu trên bàn đưa cho nàng.
Nhạc Cơ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, bĩu môi:
- Ta cất công đến đây thăm chàng, chàng lại không đoái hoài gì tới ta!?
Tống Phong vẫn như cũ không nói câu nào, bình thản uống trà.
Nhạc Cơ rốt cuộc lấy từ không gian giới chỉ ra một cái nhẫn, bực dọc ném cho hắn:
- Đồ chàng cần đây!
Tống Phong nhận lấy chiếc nhẫn, trực tiếp đeo vào tay, sau đó truyền ma pháp vào quả cầu. Ba chỉ số trên quả cầu quả thực đã có sự thay đổi, lần lượt là: 60, 40, 50. Hắn đột nhiên nhíu mày nhìn về phía cửa ra vào, trầm giọng:
- Đi đi, có người tới.
………….
Lôi Vũ đứng ở ngoài nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của 3 người bên trong phòng, đột nhiên có chút không biết nên làm gì tiếp theo.
Từ lúc bế quan xong, cả 5 giác quan của hắn cùng lúc trở nên tinh tường hơn trước rất nhiều, cũng không biết là do ảnh hưởng của tu luyện hay là của huyết thống cửu vĩ hồ ly.
Tấm thẻ bài của Tống Phong số 11, còn hắn là số 1564, lẽ ra phải ở cách nhau đến hơn 700 phòng, vậy mà cuối cùng lại là hai người bọn họ chung 1 phòng.
Lôi Vũ cố giữ nét mặt bình thường, đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn Tống Phong vẫn đang nằm đọc sách trên giường, lên tiếng chào hỏi:
- Tại hạ Lôi Vũ, đến từ Mã Nhi học viện.
- Tống Phong, Hoan Khinh học viện.
Tống Phong không thèm liếc hắn lấy một cái, lạnh nhạt trả lời.
Lôi Vũ không biết nên nói gì tiếp theo, nằm lên chiếc giường còn lại ở phía đối diện, suy nghĩ vẩn vơ.
- Ngươi là đệ tử bậc nào?
Lôi Vũ nghe Tống Phong hỏi mình, đầu tiên là “hả” một tiếng, sau đó mới phân tích lời nói của y.
Đệ tử bậc nào? Trong thiên hạ chỉ duy nhất có một môn phái phân chia đệ tử theo bậc thôi, là Ma Tông.
- Sao ngươi biết ta là Ma tông đệ tử?
Lôi Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Đứng ở ngoài nghe từ đầu đến cuối mà không chạy đi báo với bọn chính đạo, tất nhiên là người cùng phe.
Lúc nãy Lôi Vũ nghe Tống Phong nhắc đến “chi chủ”, đại khái cũng đoán được y là người của Ma Tông nhưng lại không dám hỏi han quá nhiều, bây giờ y chính thức thừa nhận là “người cùng phe”, tâm trạng hắn cũng thả lỏng đi phần nào.
- Ngoại cấp đệ tử thôi, còn huynh?
Hắn gặp Thiên Ân năm 18 tuổi, ở cùng nàng gần 1 năm rưỡi, tu luyện cùng Ly Nhất Tâm nửa năm, tham gia khảo hạch rồi bế quan 2 năm, tính ra hiện tại cũng đã 22 tuổi. Nam tử trước mặt nhìn qua cũng đã hơn 28 tuổi, tất nhiên hắn phải gọi một tiếng “huynh”.
- Pháp Tôn Thập Giai mà vẫn là ngoại môn đệ tử? Ngươi đắc tội với đường chủ à?
- Cũng không hẳn, do ta ít khi làm nhiệm vụ thôi.
Không phải ít khi, mà là chưa bao giờ làm. Trong khoảng thời gian hắn bế quan, Thiên Ân vẫn đều đặn sai người đến Luyện Hỏa đường nộp phí hoàn thành nhiệm vụ cho hắn, cho nên hắn mới duy trì được thân phận ngoại môn đệ tử đến bây giờ.
- Ta không phải đệ tử trong tông, có chút quan hệ với chi chủ thôi.
- Vậy huynh tham gia Sinh Tử Chiến làm gì thế?
- Việc riêng cần giải quyết thôi.
Lôi Vũ thấy Tống Phong không muốn nói nên cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, quay người vào tường đi ngủ.