Phía tây Bích Nguyên tinh là sa mạc mênh mông, khí hậu cực kì khắc nghiệt, do vậy ngày thường không có ai lai vãng.
Thế nhưng hôm nay giữa sa mạc cát bụi mịt mù lại xuất hiện mấy người đang vội vã lên đường.
“Đến rồi, chính là phía trước” – Một người nói.
“Chúng ta hãy dừng bước tạm nghỉ chân một chút đi” – Lại một người lên tiếng.
Đám người này chính là Thanh Tùng, Liễu Nguyệt, Lôi Viêm và Huyền Tinh. Lúc trước nghe Lôi Viêm nói có trận pháp thần bí, bọn họ đều cảm thấy rằng có khi cái trận pháp này lại chính là cơ hội đầu tiên của Bích Nguyên tinh, vì thế mới đợi không nổi phải đi xem một chuyến.
Lần này ba vị chưởng môn đều chỉ đem theo một đệ tử, kể cả Huyền tinh nữa là bảy người.
Lúc này Lôi Viêm đã dẫn mọi người đến nơi gã phát hiện ta trận pháp.
“Cái nơi quái quỷ này, thật không phải chốn con người có thể ở được” – La Tỏa vừa ngồi xuống liền nổi nóng.
“Ngươi ngậm miệng lại, chẳng phải chính ngươi một mực đòi đi hay sao, bây giờ còn ngồi đó kêu khổ” – Thanh Tùng giáo huấn La Tỏa. La Tỏa thấy sư phụ khiển trách liền im lặng đánh mắt với Huyền Tinh.
Huyền Tinh có cảm giác như trong cái nháy mắt của La Tỏa đầy ngụ ý : Được đi với ngươi cũng rất thống khoái rồi.
Sau sáu canh giờ.
“Mọi người đều đã khôi phục lại rồi, chúng ta hãy đi kiểm tra cái trận pháp đó xem sao. Trước khi tiến vào chúng ta hãy bàn bạc tình hình cụ thể trước đã. Hiện nay ta có tất cả bảy người, lát nữa ta cùng Liễu Nguyệt, Thanh Tùng chưởng môn cùng vào kiểm tra trước, bốn người các ngươi ở ngoài đợi. Nếu như bên trong an toàn các người hãy đi vào” – Lôi Viêm nói ra quyết định của mình. Hắn đã có kinh nghiệm với trận pháp bên trong, vì thế không muốn để cho đám Huyền Tinh tùy tiện xông vào.
Thanh tùng và Liễu Nguyệt cũng nhất trí với ý kiến của Lôi Viêm. Cho dù bọn bọ cũng không rõ tình hình bên trong nhưng vẫn không đồng ý để bọn Huyền Tinh phải mạo hiểm.
La Tỏa vừa nghe nói mình không được vào liền bĩu môi đầy bất mãn, không biết đang lầm bầm điều gì.
“Tiểu lục tử, vi sư bây giờ phải đi vào, ngươi ngoan ngoãn ở ngoài, chúng ta không bảo vào thì nhất định không được vào, đã nghe thấy chưa?” – Thanh Tùng không yên tâm dặn dò La Tỏa. Hắn rất hiểu tính cách gã đồ đệ này của mình.
“Vâng thưa sư phụ, con nhất định sẽ nghe theo lời người” – La Tỏa ngoan ngoãn đáp
Ba vị chưởng môn cuối cùng cũng đi về phía khu vực trận pháp.
Bọn Huyền Tinh nhìn ba người đi về phía trước, chỉ thấy một đạo bạch quang nhá lên, ba người đó đã không thấy đâu nữa.
Bọn họ đều biết đám Thanh Tùng đã tiến vào trận pháp cả rồi, chỉ còn có thể ở ngoài này mà đợi tin tức của họ thôi.
Một canh giờ trôi qua, mấy người Thanh Tùng vẫn chưa ra ngoài.
“Huyền Tinh lão đệ, ngươi xem sư phụ ta sao vẫn chưa ra, hay là chúng ta vào xem sao?” – La Tỏa không đợi được nữa.
“La đại ca, chẳng phải sư phụ ngươi đã nói rồi sao? Bảo chúng ta cứ ở đây đợi tin. Chúng ta cứ đợi xem sao đã.”
Huyền Tinh thực tình cũng rất muốn đi vào, nhưng nghĩ đến tu vi hiện nay của mình lại thôi.
Lại ba canh giờ nữa trôi qua, đám Thanh Tùng vẫn không xuất hiện. Lúc ấy đến Huyền Tinh cũng thấy lo lắng. Chả lẽ bọn họ đã bị trận pháp giam hãm rồi?
“Lão đệ, ngươi nói xem bây giờ chúng ta có nên đi vào không? Lâu như thế rồi, chúng ta cũng vào xem thôi” – La Tỏa sốt ruột lải nhải.
“La sư huynh, hay là chúng ta cứ đợi. Sư phụ vào lâu thế rồi chắc cũng sắp ra thôi. Với lại bên trong không chừng còn rất nguy hiểm, nếu như sư phụ cũng không ứng phó nổi thì chúng ta đi vào khác nào đi tìm cái chết?”- Một đệ tử của Minh Nguyệt tông khuyên nhủ, đồng thời cũng nói ra những lo nghĩ trong lòng.
La Tỏa đến lúc đó cũng ý thức được điểm này. Ây da, sư phụ với hai vị chưởng môn ba người họ tu vi đến Nguyên Anh kì mà còn không ứng phó nổi, mình đi lẽ nào lại được. La Tỏa vốn là kẻ biết nghĩ, vì thế cuối cùng lại dằn lòng đợi tiếp.
“La đại ca, đã mười mấy canh giờ rồi, sư phụ các người vẫn chưa ra” – Huyền Tinh lúc này cũng sốt ruột.
“Đúng thế, nhưng chúng ta làm gì có cách nào khác” – La Tỏa khổ sở nói.
“La đại ca, hay là thế này, các ngươi cứ đợi ở ngoài, để ta vào xem sao, nếu gặp được sư phụ các ngươi, chúng ta sẽ cùng ra” – HuyềnTtinh nói ra ý định của mình.
Sở dĩ lúc này Huyền Tinh dám đi vào là vì Lôi Viêm nói y đã từng tiến nhập bên rìa trận pháp mà vẫn thành công ra ngoài được. Bản thân hắn kiếp trước am hiểu về trận pháp rất cao, khẳng định là cao minh hơn bọn Lôi Viêm nhiều, còn tu vi bản thân hiện thời, tuy chỉ ở Kim đan sơ kì nhưng luận về thực lực tu vi không hề kém Nguyên Anh sơ kì. Dựa vào hai điểm này Huyền Tinh đã đủ chắc chắn bảo vệ an toàn cho chính mình.
“Lão đệ, ta làm sao có thể để ngươi đi một mình được. Nếu ngươi đi phải tính cả ta nữa” – La Tỏa kêu lên.
Huyền Tinh nghe câu này mà đau cả đầu, bản thân hắn chỉ có thể bảo đảm được an toàn cho chính mình, bây giờ thêm một người nữa hắn không dám nói cứng.
“La đại ca, ngươi với hai vị sư huynh đây cứ ở ngoài đợi đi, ngộ nhỡ trong đó có gì sơ suất, sư phụ ngươi sẽ trách tội ta mất” – Huyền Tinh khuyên nhủ La Tỏa, hy vọng gã từ bỏ ý nghĩ đó đi.
“Lão đệ, ta sao có thể để ngươi một mình mạo hiểm, lẽ nào ngươi coi thường lão ca ta?” – La Tỏa từ đầu đã muốn xông vào, lúc này Huyền Tinh sắp vào gã lẽ nào lại để lỡ cơ hội được.
Bất kể bản thân có khuyên giải thế nào, La Tỏa vẫn nằng nặc không vào không được. Cuối cùng gã cao giọng nói nếu Huyền Tinh không đưa gã vào, gã sẽ tự mình đi.
Huyền Tinh hết cách, nếu để gã đi một mình ai mà biết được gã có sống sót nổi không.
“Hai vị sư huynh cứ tiếp tục ở đây đợi tin, nếu sư phụ ta có hỏi tội ta sẽ chịu mọi hậu quả” – La Tỏa nói với hai đệ tử còn lại.
Hai đệ tử đó không hăng hái như La Tỏa, họ không dám mạo hiểm nên đành tiếp tục đợi bên ngoài.
Huyền Tinh cùng La Tỏa tiến nhập vào chính giữa trận pháp.
Phóng mắt nhìn ra, một màu trắng xóa mênh mang, không thể phân định đông tây nam bắc.
“La đại ca, ngươi có đó không?” – Huyền Tinh lúc này đã không thấy La Tỏa đâu nữa.
“Lão đệ, ta có đây, ở ngay bên cạnh ngươi đây này, đây là cái trận pháp gì thế, sao chẳng trông thấy gì hết vậy?” La Tỏa hình như chưa từng tiếp xúc với dạng trận pháp này bao giờ, nên gã nghi hoặc hỏi Huyền Tinh.
“Ta đã xem qua một vài điển tịch, đây là một mê trận, chúng ta chỉ cần tìm ra lối đi chính xác là có thể ra khỏi mê trận này”
Huyền Tinh chỉ nói là đã xem trên điển tịch, không hề đem chuyện bản thân hắn đã trải qua nói cho gã. Vả lại mỗi người đều có bí mật riêng, hơn hữa chả lẽ lại nói với gã mình là người trọng tu chuyển thế? Chuyện này quá huyền hoặc, chi bằng không nói lại hay.
“La đại ca, ngươi bám sát ta, không được đi lạc đấy”
Còn may thần thức của chính hắn đã đạt đến Phân Thần kì, nếu không sẽ có thể bị nhốt ở đây. Đem thần thức phóng ra ngoài thì phải đến Xuất Khiếu kì mới làm được. Xem chừng bọn Thanh Tùng cũng đã phải phí sức luẩn quẩn ở đây khá lâu.
Mê Trận không thể hạn chế được thần thức, nên Huyền Tinh dễ dàng tìm được con đường chính xác. Huyền Tinh phát hiện ra rằng người bố trí trận pháp này có vẻ rất từ bi, trong trận pháp tổng cộng có cả thảy bốn cửa sống, cúng có thể nói là có bốn con đường dẫn ra khỏi đây. Như vậy có khá nhiều hi vọng ra được bên ngoài cho những người xông vào trong trận.
Dẫn La Tỏa thành công rời khỏi mê trận, bọn họ xuất hiện trên một sa mạc, giống hệt như là đã trở về sa mạc ở ngoài kia.
Nhưng Huyền Tinh hiểu rõ đây là một ảo trận, chỉ là…..
“Oành…..” Một tia sét to cỡ ngón tay cái nhằm đỉnh đầu đánh xuống.
“La đại ca mau nấp đi, ở đây vẫn còn là trong trận pháp, đây là một sát trận”
Huyền Tinh lúc này đã đoán ra đây là sát trận, vội vàng nhắc nhở La Tỏa đang ngây ngô nhìn ngó xung quanh.