“Huyền Tinh, thế nào? Sống thế này thư thả quá đi chứ!” – La Tỏa đắc ý hỏi Huyền Tinh
Lúc ấy Huyền Tinh và La Tỏa đang uống rượu ở một tửu lâu, trên bàn bày đầy đĩa trống, còn có mấy vò rượu rỗng nằm nghiêng ngả lăn lóc dưới gầm bàn.
“Ấy, cái cảm giác này mới thật là tuyệt diệu, xem ra sau này không thể cứ tu luyện mãi được, cũng phải hưởng thụ cho sung sướng cái đã.” – Huyền Tinh tựa vào thành ghế lim dim mắt nói.
“Ha ha, đúng lắm. Người tu chân chúng ta sống lâu như vậy, không hưởng thụ há chẳng phải quá lãng phí sao? Ngươi xem chúng ta bây giờ sống thoải mái biết bao. Mấy vị sư huynh của ta bây giờ chắc đang tu luyện, khà khà. Đáng ăn phải ăn, đáng uống phải uống, có mĩ nữ phải ôm, nếu như làm được mấy chuyện này thì sống một đời cũng không uổng” – La Tỏa mặt dày nói ra mục tiêu sống của đời mình không một chút xấu hổ.
Huyền Tinh thời gian gần đây bị La Tỏa lôi đi ăn nhậu ê hề, cũng uống đủ mọi loại mĩ tửu, hắn bây giờ đã trở nên khoái ăn nhậu rồi.
“La đại ca nói phải lắm, người tu chân phải biết tùy tâm sở dục, mọi chuyện đều không thể cưỡng cầu” – Huyền Tinh đã chính thức có cùng quan điểm với La Tỏa.
“Huyền Tinh, dạo này chúng ta ăn uống cũng nhiều rồi, Lát nữa mình đi tìm lấy vài em nhá?” – La Tỏa nói đến đây thì nhỏ cả dãi.
“La đại ca, ta không đi đâu, ta ở đây đợi huynh vậy” – Nghe La Tỏa nói Huyền Tinh vội vã xua tay.
“Ngươi không đi ta đi một mình thì còn có ý vị gì nữa, thôi chúng ta cứ ở đây mà ăn uống!” Tuy La Tỏa miệng nói như thế nhưng ánh mắt thì thất vọng thấy rõ.
Thế là hai người lại lấy thêm một vò rượu ra uống.
Đang uống rất thống khoái, La Tỏa đột nhiên đặt ly rượu đã đưa kề miệng xuống.
“Huyền Tinh, sư phụ ta truyền tin cho ta báo là sắp đi đến giới tu chân rồi, ta phải về đây.”– La Tỏa ngại ngần nói với Huyền Tinh.
“Hả? Ây, đã sắp một năm rồi, cũng nên chuẩn bị xong xuôi mới phải. Vậy huynh về đi, chẳng phải huynh luôn muốn sớm đến tu chân giới hay sao?” – Huyền Tinh đối với tin này cũng có chút bất ngờ.
“Chúng ta lần này tạm biệt không biết khi nào mới gặp lại đây.” – La Tỏa bịn rịn nói. Hắn với Huyền Tinh ở cùng nhau lâu như vậy, đột nhiên phải xa cách nên khó thích ứng kịp.
“Thế là thế nào, ta cũng sẽ nhanh chóng đến tu chân giới, tới lúc ấy ta sẽ tìm các ngươi. Với lại ngươi quay về lúc nào chả được” – Huyền Tinh an ủi hắn.
Huyền Tinh hiện tại không định đến tu chân giới, bản thân hắn bây giờ chỉ có tu vi Kim Đan kì. Đến tu chân giới rồi, vốn không là gì trong mắt tam đại môn phái, chẳng thà đợi khi tu luyện đến Nguyên Anh kì hãy đi.
“Đi thôi, ta tiễn ngươi về, tiện thể cáo biệt sư phụ ngươi luôn.” – Huyền Tinh không muốn nhìn ánh mắt ảm đạm của La Tỏa nữa nên vội vàng nói.
Hai người thanh toán rồi ra khỏi tửu lâu.
“Chu Thanh!” Đang đi La Tỏa bỗng nhiên dừng lại nghiến răng nói.
“Chu Thanh? Chính là kẻ lần trước làm huynh trọng thương sao?” – Huyền Tinh vẫn còn nhớ người này.
“Không sai, chính là hắn. Không ngờ lại để ta đụng hắn ở đây. Lần này ta phải lấy mạng hắn mới được.” – La Tỏa bừng bừng sát khí nói. Những người xung quanh hắn sắc mặt trắng bệch vội vã nấp ra xa.
“La đại ca, làm thế sẽ thu hút sự chú ý của y. Chúng ta trước tiên cứ đi theo y. Hai người chúng ta còn sợ y chạy mất sao?” Huyền Tinh trông bộ dạng của La Tỏa vội vàng nhắc nhở.
La Tỏa cũng ý thức được điểm này. Gã bình tĩnh lại, cùng với Huyền tinh bám đuôi Chu Thanh từ xa.
Chu Thanh hình như đang mua cái gì đó, liên tục bước vào các cửa tiệm và nhanh chóng đi ra.
“La đại ca, gã Chu Thanh đó là nam hay nữ?” Nhìn từ xa gã Chu Thanh trông rất giống con gái.
“Hừ, người này rất đẹp. Hắn tuy là nam nhưng lại chẳng khác gì đàn bà con gái.” – La Tỏa đáp.
Huyền Tinh nghe nói đến người đẹp chỉ thấy rùng cả mình, cơm rượu khi nãy mém chút nữa thì nôn hết ra ngoài.
Gã Chu Thanh đó luẩn quẩn trong thành hơn nửa canh giờ mới ra khỏi thành.
Cơ hội đến rồi! La Tỏa và huyền Tinh cuống quýt bám theo.
Chu Thanh ra đến ngoài thành nhìn ngó xung quanh, không thấy ai liền rút ra phi kiếm cướp được từ tay La Tỏa, chuẩn bị ngự kiếm phi hành.
“Ha ha…Chu Thanh, lâu lắm rồi không gặp” Đang chuẩn bị bỏ đi, Chu Thanh chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“La Tỏa? Ngươi chưa chết sao?” Chu Thanh khi ấy vô cùng kinh ngạc. Thương thế La Tỏa mang lúc trước y rất rõ, Kim đan gần như đã nát, theo hiểu biết của y thì không thể có khả năng sống sót. Thế mà hắn vẫn sống sờ sờ đứng trước mắt mình.
“Cái này gọi là, ta làm sao nỡ bỏ ngươi mà đi trước, ta chẳng phải đã quay lại tìm ngươi sao?” La Tỏa giờ đây đã không còn kích động nữa, có Huyền Tinh ở bên thì tên Chu Thanh này chắc chắn không thể chạy thoát.
Chu Thanh nhìn La Tỏa không nói gì, mục quang chuyển lên người Huyền Tinh. Kim Đan kì! Chu Thanh thầm kinh ngạc. Nếu như chỉ có mình La Tỏa y chắc chắn có thể đào tẩu, thậm chí giết chết gã. Nhưng La Tỏa bên mình còn có người tu vi ngang ngửa, lấy một đối hai, có thể giữ được mạng là may rồi. Bây giờ y không còn ý định giết chết La Tỏa nữa, chỉ nghĩ cách thoát chết.
“Ngươi tưởng tìm được kẻ trợ giúp thì làm gì nổi ta sao?” Biểu tình trên mặt Chu Thanh không hề có một tia hoảng sợ.
La Tỏa lúc này lại nghi hoặc. Y một mình đối mặt với hai người lẽ nào còn có thể giở trò gì? Hắn quay sang Huyền Tinh dò xét.
“La đại ca chớ nghe y nói bừa. Y đang câu giờ đấy” - Huyền tinh trước đây đã trải qua nhiều chuyện, suy nghĩ cỏn con của Chu Thanh làm sao qua nổi mắt hắn.
“Hừ, Chu Thanh, chớ có phí lời nữa. Hôm nay ngươi sẽ phải trả giá cho những hành vi xưa kia” – La Tỏa phẫn nộ nói hết câu, phi kiếm của gã đã đến bên người Chu Thanh.
Thấy hai người đã bắt đầu khai chiến, Huyền Tinh cũng nhập cuộc, dĩ nhiên là để giúp đỡ La Tỏa. Huyền Tinh không hề mong muốn La Tỏa lại xảy ra bất trắc gì. Hắn trong lòng hiểu rõ tuy hai người họ tu vi tương đương nhưng La Tỏa lại gần như chẳng có chút tâm cơ, dễ dàng bị Chu Thanh lợi dụng điểm này mà đánh bại.
Chu Thanh đối phó với một mình La Tỏa còn nhẹ nhàng, nhưng sự can thiệp của Huyền Tinh làm y hoàn toàn lâm vào thế bị động. Chiêu nào đối phó với La Tỏa cũng không có tác dụng với Huyền Tinh, như thể hắn biết hết mục địch của y vậy.
“A…” Chu Thanh cất tiếng kêu thảm. Y bị phi kiếm của Huyền Tinh xuyên thẳng qua não bộ, lúc ấy La Tỏa cũng thụi thẳng một quyền vào đan điền y, hất văng Chu Thanh ra ngoài.
“Phụp…” Chu Thanh rơi từ không trung xuống đất, bụi bay mù mịt…….
Chu Thanh lúc này bò trên nền đất, trên người đầy máu, khổ sở đúng dậy nhìn La Tỏa và Huyền Thanh đầy tức giận. Mục quang ác độc đó khiến Huyền Tinh phát lạnh trong người.
“Huyền Tinh, ngươi đúng là lợi hại. Vừa xông lên đã thành thế này rồi. hãy xem lão ca ta xử lí hắn.” – La Tỏa nói xong liền lạnh mặt, sát khí phừng phừng đi về phía Chu Thanh.
Ngay lúc ấy Chu Thanh đột nhiên nhảy lên phi kiếm, nháy mắt đã ở cách xa mấy trăm mét.
Huyền Tinh đờ người. Bị thương ra nông nỗi ấy mà vẫn chạy được, hơn nữa lại còn chạy nhanh đến thế.
“Khỉ thật, mau đuổi theo.” – La Tỏa tức giận nói. Hai người vội vàng khẩn trương truy đuổi.
Chân Nguyên của Chu Thanh không thật hồn hậu, chạy được nửa canh giờ chân nguyên không đủ liền ngã văng ra.
Đấy là một chốn hoang lương, phía trước là vách núi cao không thấy đáy.
“Ha ha… Chu Thanh, xem ngươi còn chạy được nữa không, sao không chạy nữa đi?” Cuối cùng cũng đuổi kịp Chu Thanh, La tỏa đắc ý nói.
“Việc này lỗi là ở ta, hôm nay rơi vào tay ngươi ta cũng cam chịu” - Chu Thanh lúc này lại tỏ ra thành khẩn.
“Vậy ngươi mau chết đi!” La Tỏa gần như rống lên, phi kiếm một lần nữa xuyên qua bụng Chu Thanh, La Tỏa lại điêm cuồng tiếp thêm một chưởng trúng đan điền của y.
“A…………” Chu Thanh bị hất ra ngoài, rơi xuống dưới vách đã sau lưng. “A…a…a…….” Tiếng kêu thảm thiết của y còn vang vọng mãi dưới huyền nhai thăm thẳm.
“La đại ca, y chết chưa, hay là chúng ta xuống dưới xem sao” – Huyền Tinh hỏi.
“Chắc là chết rồi. Ăn hai kiếm của chúng ta, lại còn bị ta hai lần đánh trúng đan điền, vách núi này sâu như thế, khẳng định là đã chết.” – La Tỏa đinh ninh nói.
“Được rồi, không còn sớm nữa, sư phụ ta còn đang đợi chúng ta quay về, chúng ta mau đi thôi.”
Huyền Tinh vốn dĩ vẫn hơi lo Chu Thanh chưa chết, nhưng La Tỏa nói cũng có lí, hơn nữa bọn họ đúng là phải sớm về Huyền Linh phái. Thế là hắn dẹp hết băn khoăn sang một bên.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta sẽ đi đến tu chân giới phải không?” - La Tỏa vừa thấy Thanh Tùng liền hưng phấn hỏi.
Huyền Tinh trông bộ dạng háo hức của gã bắt đầu thấy nghi ngờ không biết khi nãy La Tỏa tỏ ra quyến luyến với mình có phải là giả vờ không nữa.
“Hừ, bây giờ chúng ta đi thôi, Lôi Viêm với Liễu Nguyệt đều đang đợi chúng ta. Lần này chúng ta đi cùng nhau, đông người sẽ dễ ứng phó.” – Thanh tùng cười nói. Rốt cuộc cũng sắp đến được tu chân giới trong mộng tưởng rồi, tâm tình Thanh Tùng rất kích động.
“Huyền Tinh, chúng ta đi đây, mau sớm đến tu chân giời tìm chúng ta nhé!” – La Tỏa lại nói.
“Thanh Tùng chưởng môn yên tâm, tới lúc đó ta nhất định đi tìm các người. Theo những hiểu biết của ta từ những gì được giới thiệu trong điển tịch, tu chân giới tuyệt không phải đất lành, đánh đánh giết giết là chuyện rất bình thường. Lần này các người đến đó nhất định phải chú ý.” Huyền Tinh nhắc nhở họ một lần nữa.
“Ây, chúng ta sẽ cẩn thận mà, giảm thiểu tối đa xô xát với người tu chân. Ai…., bọn họ lại giục ta rồi, ngươi cứ yên tâm ở đây mà tu luyện. Tiểu lục tử, đi thôi.” – Thanh Tùng quát La Tỏa mau chóng đi đến truyền tống trận.
“Huyền Tinh lão đệ, ngươi phải sớm đến tìm ta đấy.” – La Tỏa đứng bề truyền tống trận mắt đỏ ậng nói với Huyền Tinh.
Thấy bộ dạng đó của La Tỏa, Huyền Tinh trong lòng cực kì cảm động nói: “La đại ca, đem cái này theo, yên tâm, ta sẽ đến tìm huynh.” Huyền Tinh đem cái trữ vật giới chỉ có đợc ở trong trận pháp lần đó cho La Tỏa.
“Coi ta là huynh đệ thì không được từ chối” - La Tỏa đanh định cự tuyệt thì Huyền Tinh vội vàng nói. La Tỏa không thể khước từ đành đeo cái giới chỉ vào ngón tay.
Sau khi tạm biệt Liễu Nguyệt và Lôi Viêm, mấy người đó biến mất trong một luồng sáng trắng.