Giữa một sơn cốc rộng mênh mông ngút tầm mắt, một người đang khoanh chân ngồi đó. Linh khí trong vòng mấy dặm xung quanh cuồn cuộn tụ lại chỗ hắn ngồi, cuối cùng, khi đám linh khí khổng lồ ấy gần như hóa lỏng, người đó như bị bao bọc trong một quả cầu nước.
Không sai, người ấy chính là Huyền Tinh.
Đã mười năm rồi, từ sau khi chia tay đám La Tỏa hắn liền ở đây nhập định tu luyện. Chẵn mười năm! Từ Kim Đan sơ kì tu đến Kim Đan hậu kì, đến hôm nay rốt cuộc cũng sắp đột phá sang Nguyên Anh kì rồi!
Chỉ là Huyền Tinh cũng không thể ngờ, bản thân hắn tu luyện Cửu Biến Nguyên Anh đến lúc kết được Nguyên Anh lại đòi hỏi một lượng năng lượng lớn đến thế! Tình hình này đã duy trì suốt ba canh giờ rồi, thế mà Kim đan của hắn vẫn chưa tan vỡ, lại còn tham lam hấp thụ năng lượng của thế giới bên ngoài. Tình huống hiện tại Huyền Tinh đã không còn có thể khống chế nữa.
Cảm nhận được từng cơn đau trướng từ trong cơ thể truyền ra, Huyền Tinh thực sự lo lắng mình có nguy cơ bị linh khí làm cho nổ tung.
Tình hình trong cơ thể Huyền Tinh lúc ấy không hề lí tưởng chút nào.
Kim Đan của hắn vừa điên cuồng xoay tròn, vừa hấp thụ linh khí đang quay mòng loạn xạ trong cơ thể. Kim Đan không ngừng phình to lại thu nhỏ, rồi sau đó lại lớn lên, cứ như vậy mà đắp đổi.
Gân mạch của hắn dưới sự phá hoại của đám linh khí bạo loạn liên tục bị xé đứt, sau đó từ trong Kim Đan thoát ra một cỗ chân nguyên chữa lành những gân mạch bị tổn thương.
Còn có một phần linh khí khí thâm nhập vào từng tế bào trong cơ thể hắn, không ngừng chữa trị những tổn hại.
Lúc ấy Huyền Tinh có cảm giác đau đớn như bị hàng vạn con kiến cắn, chỉ muốn ngất đi nhưng lại không ngất được, chỉ có thể im lặng mà chịu đựng nỗi đau đớn xé nát tâm phế này.
Ba canh giờ nữa lại trôi qua, khi đó quần áo trên người Huyền Tinh sớm đã bị dòng chân nguyên bạo loạn trong cơ thể đốt thành tro bụi, thân thể trần trụi không hề có màu đồng như trong tưởng tượng mà là một màu đỏ rực. Đó chính là vết tích của máu khô.
Lúc đó tốc độ xoay chuyển của Kim Đan trong người Huyền Tinh đã chậm lại, nhưng linh khí xung quanh vẫn cuộn lại phía hắn như cũ.
Kim Đan xoay chuyển làm nổi dần lên một quầng sáng màu tím nhạt, đến cả chân nguyên trong nội thể Huyền Tinh cũng có màu tím nhạt đó.
Trong giây lát tốc độ xoay tròn của Kim Đan lại tiếp tục tăng lên, so với trước kia còn nhanh gấp đôi. Huyền Tinh cuối cùng cũng được thể nghiệm cái cảm giác thống khổ hơn khi nãy cả chục lần.
Kim Đan lại phình to cỡ bằng miệng bát, sau đó ngưng tụ lại chỉ bằng đầu ngón tay. Cứ như thế ba mươi sáu lần, đến cuối cùng Kim Đan cùng với chân nguyên trong cơ thể hoàn toàn hóa thành màu tím nhạt.
“Oành…” Huyền Tinh chỉ cảm thấy một trận đinh tai.
Trong không trung xa xa, một người trung niên khoác trường bào màu vàng kim đang chải lông cho con thú cưng đáng yêu. Con thú cưng đó chính là một con siêu cấp thần thú cỡ nhỏ ---- kì lân!
Bỗng nhiên động tác tay y ngừng lại, “Tiểu tử này, tốc độ tu luyện cũng nhanh đấy, khà khà, khá lắm.” – Người đó cười ha ha nói, lại tiếp tục chải chuốt bộ lông vốn đã rất mượt mà của con kì lân yêu quý.
Lúc này cặp mắt lười biếng của con kì lân sáng rực lên “Chủ nhân, có phải thiếu chủ nhân sắp đột phá rồi không?” – giọng nói của một bé trai hơn mười tuổi vang lên.
Nam tử đó vỗ đầu con kì lân mỉm cười nói: “Đúng thế? Sao, ngươi lại muốn xuống hạ giới phải không?”
Kì lân dụi dụi đầu vào long nam tử đó nói: “Vẫn là chủ nhân lợi hại, con nghĩ gì người đều biết cả, ha ha.”
“Không được, hiện tại ngươi không thể xuống hạ giới được, càng không thể đi tìm hắn. Hắn có con đường của hắn, chúng ta không nên can thiệp vào, biết chưa?” – Nam tử đó nghiêm khắc nói.
Kì lân cuối cùng đành ngoan ngoãn nằm đó lim dim mắt.
Huyền Tinh lo lắng mở mắt, “Thứ công pháp biến thái gì thế này? Luyện Nguyên Anh đã khó thế….” Câu đầu tiên hắn thốt lên sau khi tỉnh lại chính là nguyền rủa cái pháp quyết tu luyện mà ông sư phụ hờ đã cho hắn.
Xếp chân ngồi xuống, Huyền Tinh đem thần thức dẫn nhập vào nội thể để kiểm tra tình hình cơ thể mình.
Bên trong Nguyên Anh tử phủ, một Nguyên Anh giống hệt Huyền Tinh đang ngồi xếp bằng, chỉ là cũng có màu tím nhạt, nhỏ cỡ đứa bé sơ sinh, độ cứng cáp của nhục thể đã đạt đến đỉnh cao của cực phẩm bảo khí, trông có vẻ sắp đạt đến cấp bậc linh khí đến nơi. Mà cảnh giới của chính hắn đã đạt đến hợp thể sơ kì rồi, hơn hẳn một bậc so với trước!
Huyền Tinh hơi bối rối. Đầu tiên Nguyên Anh của hắn có dáng vóc to hơn Nguyên Anh thông thường cả chục lần, cùng với độ cứng rắn của nhục thể, căn cứ theo giảng giải của sư phụ và những gì trong pháp quyết có đề tới, Huyền Tinh hiểu rằng màu sắc của Nguyên Anh có thể thay đổi không ngừng, còn về chuyện hình dáng to nhỏ thì hắn không hiểu nổi. Hơn nữa Cửu Biến Nguyên Anh là một bộ pháp quyết tu luyện trong ngoài kết hợp, nhục thể của hắn có thể đạt đến mức này tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn có thể tiếp nhận được.
Điểm cuối cùng chính là tại sao cảnh giới của hắn lại có thể đột nhiên lên tới hợp thể sơ kì. Cảnh giới phải do bản thân tự ngộ ra mới có thể đột phá, nhưng hắn rõ ràng là chỉ làm theo pháp quyết của Cửu Biến Nguyên Anh mà tu luyện chứ không hề cảm ngộ cái gì hết. Đợi đã…. Cửu Biến Nguyên Anh, đúng, ngay cái ông sư phụ hờ kia lúc đầu cũng không nói cho hắn pháp quyết này có gì đặc thù, chỉ nói để hắn về sau tự mình thấu hiểu, lẽ nào một trong những điểm đặc sắc của nó chính là có thể thăng tiến cảnh giới? Pháp quyết có khả năng nâng cao cảnh giới hắn còn chưa nghe nói bao giờ, nếu như Cửu Biến Nguyên anh thực sự có hiệu quả như vậy thì bản thân hắn sau này không cần lo lắng về việc cảnh giới không đủ mà xảy ra sai sót gì. Tu luyện về sau sẽ vô cùng thuận lợi.
Người tu chân nhất thiết phải nâng cao cảnh giới rồi mới có thể thăng tiến tu vi của bản thân, cảnh giới cũng giống như một quả khí cầu, mà tu vi thì giống hệt như khí bên trong quả cầu đó, chỉ khi tăng thể tích của khí cầu thì mới có thể tiếp tục thổi khí vào trong, nếu không sẽ nổ tung.
Còn như tu vi của bản thân hiện tại rốt cuộc đã đạt đến cấp nào Huyền Tinh cũng không rõ. Trong pháp quyết tu luyện không hề nhắc đến điểm này, ông sư phụ hờ kia cũng không nói cho hắn những thứ đó. Nhưng lúc hắn ở Kim Đan kì đã có thể liều mạng với Nguyên Anh sơ kì, bây giờ Nguyên Anh hậu kì cũng không phải là đối thủ của hắn. Huyền Tinh đắc ý cười rạng rỡ.
Đang trong lúc hưng phấn Huyền Tinh bỗng thấy một cảm giác nặng nề ép xuống đỉnh đầu!
Thì ra trên bầu trời xanh trong quang đãng bất chợt xuất hiện một đám mấy đen, cấp tốc di chuyển lại chỗ Huyền Tinh. Thiên kiếp!
Huyền Tinh nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra bất kì người tu chân nào, vậy tại sao lại thấy Thiên Kiếp chỉ người tu chân mới có? Vả lại trên tinh cầu này làm gì có người nào tu vi ở Độ Kiếp kì, Thiên Kiếp này đến thật kì quái!
Chỉ thấy kiếp vân đó cuối cùng dừng lại ngay trên đầu hắn.
“Lão tặc trời kia! Giở cái trò gì thế, ta chỉ là một kẻ Nguyên Anh kì cỏn con ông cũng tìm đến. Ta có chọc giận gì ông đâu.” Huyền Tinh vừa chạy ra khỏi sơn cốc vừa mắng. Hắn biết rõ nếu như Thiên Kiếp kia là dành cho mình thì có trốn cũng vô ích, nhưng Huyền Tinh vẫn kì vọng Thiên Kiếp kia không phải của mình. Hắn bây giờ chỉ có tu vi Nguyên Anh kì, hơn nữa lại chẳng có pháp bảo gì cả. Món bảo khí hạ phẩm phi kiếm ấy vốn chẳng đáng là gì.
Thiên Kiếp đó cứ bám riết lấy hắn. Huyền Tinh cuối cùng cũng xác định Thiên Kiếp này đích thực là của mình.
“Cái pháp quyết tu luyện khỉ gió gì thế này…., tu đến Nguyên Anh kì rồi mà vẫn còn dẫn đến Thiên Kiếp.” Hắn hoàn toàn quên mất khi nãy mình đã khen ngợi pháp quyết này tốt ra sao mà tiếp tục tức tối rủa xả.
Đã không trốn được thì cứ hiên ngang mà đón nhận đi. Chỉ là Huyền Tinh không rõ xác suất sống sót của hắn được bao nhiêu, nhưng hắn có thể khẳng định không quá năm phần.
Kiếp Vân thấy Huyền Tinh không chạy nữa thì cũng dừng lại hấp thụ linh khí đất trời trong vòng trăm dặm xung quanh. Loáng một cái Kiếp Vân đó đã biến thành màu đỏ nhạt.
Huyền Tinh lúc này không còn tâm trí đâu mà để ý đến mấy chuyện này, bởi một tia sét to bằng đầu ngón tay cái đã giáng xuống. Bản thân hắn không có lấy một món pháp bảo phòng ngự, đành phó mặc cho pháp quyết của Cửu Biến Nguyên Anh.
“Tách tách….” Tóc trên đầu Huyền Tinh dựng đứng cả lên, thể hiện dòng điện không ngừng chạy. Huyền Tinh chỉ thấy một trận đau đớn, nhưng cảm giác đó nhanh chóng tiêu biến. Pháp quyết mà hắn dùng giúp hạ thấp xung lực của dòng điện, sau đó lại luyện hóa năng lượng của lôi kiếp. Độ cứng rắn của nhục thể lại tăng tiến thêm một bậc. Toàn thân thư thái, nếu không phải Thiên Kiếp vẫn còn thì hắn thật sự rất muốn nằm đó mà hưởng thụ.
Ngay sau đó một tia sét còn to hơn khi nãy lại giáng lên người Huyền Tinh, nhưng Huyền Tinh vẫn không hề động đậy, lại vận chuyền pháp quyết hóa giải và hấp thụ tia sét đó.
Sau khi chín đạo thiên lôi liên tục qua đi, Kiếp Vân mới từ từ tản ra, bầu trời lại trở về trong xanh yên ả.
Lúc ấy Huyền Tinh vẫn đang luyện hóa năng lượng điện trong người, năng lượng hàm chứa trong tia sét cuối cùng là nhiều nhất, tuy hắn dựa vào pháp quyết tu luyện mà tránh khỏi bị thương nhưng cũng không dễ chịu chút nào.
Từng tia điện quang xuyên qua thân thể hắn, nhục thể đang lột xác.
“Phù…” cuối cùng cũng luyện hóa hết chỗ năng lượng đó.
Kiếm tra độ cứng rắn của nhục thể một lát, quả nhiên đã đạt đến cấp bậc hạ phẩm linh khí rồi. Thiên Kiếp khi nãy uy lực kém xa Thiên Kiếp mà nhà tu chân ở Độ Kiếp kì phải chịu, tối đa chỉ đạt ba phần uy lực, hơn nữa nó còn giúp nhục thể của mình đột phá.
Độ cứng rắn của nhục thể đã đạt đến cấp độ linh khí, điều này giống như bản thân đã có một bộ linh giáp ở cấp bậc linh khí rồi. Linh giáp trong giới tu chân rất hiếm, chính hắn kiếp trước phải nhờ vào cơ duyên xảo hợp mới có được một bộ.
Giờ đây Huyền Tinh chỉ thấy trạng thái của bản thân tốt chưa từng thấy, đến tu chân giới chắc chắn có khả năng tự bảo về rồi. Giả sử có đụng phải tam đại môn phải cũng không cần lo nghĩ lắm.
“Tu chân giới, Thanh Hư tông, Huyền Minh tông, Thiên Linh tông, hãy đợi đấy, ta sẽ đến tìm các người ngay thôi.” – Ánh mắt Huyền Tinh lạnh lùng trầm giọng nói.