"Đây chính là người mà ngươi nói rất kinh khủng?"
Cáp Mỗ Lôi Đặc thanh âm đứt quản sợ như muốn chạy trốn, nhìn thấy tên gia hỏa này sự đến nỗi khuôn mặt tái mét, thân thể không ngừng lạnh run, Phó Hào có chút dở khóc dở cười.
Cách đó không xa, đích xác là một người, dĩ nhiên, so sánh với Phó Hào cùng Cáp Mỗ Lôi Đặc cả hai người chiều cao cũng không quá hai thước.
Con người này cao gần ba thước, tứ chi tráng kiện vô cùng, da lông tương tự với màu đất, đầu to lớn và dữ tợn lại có thêm vài phần ngu đần, bất quá Phó Hào trước kia đã vô số lần gặp Thổ Hùng nên biết được nó là một con ma thú!
Thổ Hùng mặc dù là ma thú cấp một, nhưng bản thân chỉ biết một loại ma pháp, có một chút thạch phù thuật không trọn vẹn.
Sở dĩ là không trọn vẹn, bởi vì Thổ Hùng sử dụng thạch phù thuật cùng thổ hệ ma pháp có chút bất đồng, cũng không thể đem toàn thân da thịt hóa đá, chỉ có thể hóa đá mấy cái bộ vị trọng yếu, nói thí dụ như bộ ngực cùng lưng....
Hơn nữa không chỉ như thế, Thổ Hùng mặc dù lớn lên cũng coi như cường tráng, khí lực cũng coi như thật lớn, nhưng động tác hết sức ngu ngốc, tựa hồ bởi vì bản thân là Thổ Hệ ma thú nên tốc độ của nó cực chậm, cho dù là một hài đồng cũng muốn chạy nhanh hơn so với nó.
Ở trong núi, Thổ Hùng cũng không tính là ma thú đáng sợ, mặc dù trong chiến đấu, nó có thể phát ra lực phá hoại cũng không coi là yếu, nhưng đánh không lại ít nhất có thể chạy trốn, Thổ Hùng trên căn bản đuổi không kịp loài người.
Nếu như không phải nó có lực phòng ngự tương đối kinh người, bình thường thợ săn căn bản không cách nào tạo thành vết thương trí mệnh đối với nó, nếu không Thổ Hùng sớm trở thành con mồi ưa thích của đám thợ săn.
Tốc độ chậm kinh khủng, quả thực chính là một tấm bia ngắm a!
Cho nên, Phó Hào hiểu ma thú này là đồ bỏ đi, cũng làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc phải sợ đến như thế, nhất thời phải một trận cảm khái, Thần Thánh cự long a, xem ra quả nhiên là đồ bỏ đi của đại lục.
An ủi Cáp Mỗ Lôi Đặc một chút, Phó Hào nhìn về phía Thổ Hùng trong ánh mắt vui mừng, nhất là khi thấy trên người Thổ Hùng da lông tỏa sáng một thân thịt béo, làm cho Phó Hào phải nuốt nước miếng.
Sinh sống ở Hắc sắc đầm lầy một năm, mỗi ngày cũng chỉ có trái cây, mặc dù mùi vị không tệ. Nhưng một năm chưa từng thấy thức ăn mặn nào, nên Phó Hào lúc này trong mắt hắn, Thổ Hùng lập tức biến thành thịt nướng mùi vị hương mỹ vô cùng!
Không chỉ như thế, da lông Thổ Hùng cũng là thứ tốt a, mặc dù mặc vào rất giống dã nhân, nhưng ít nhất so sánh với bộ dạng trần truồng của Phó Hào thì tốt hơn rất nhiều.
Lúc trước, sau khi y phục của Phó Hào bị đốt cháy, mà ở Hắc sắc đầm chỉ có một mình Cáp Mỗ Lôi Đặc tồn tại, nên Phó Hào lấy lá cây che thân suốt một năm ròng rã.
Hình tượng này nếu như chỉ ở đầm lầy cũng không bị gì, nhưng một khi bị ngoại nhân nhìn thấy thì thật bất nhã, mà bây giờ da lông của con Thổ Hùng này có thể giải quyết cái vấn đề đó.
Về phần lực chiến đấu của Thổ Hùng, Phó Hào lúc này cũng không quan tâm.
Loại ma thú ngốc nghếch này, đối với đao pháp mới thành lập của Phó Hào không có bất kỳ uy hiếp.
Trong mắt Phó Hào lóe ra hưng phấn quang mang, nắm sài đao bước nhanh tới Thổ Hùng.
Thổ Hùng bởi vì cấp bậc thật sự quá thấp, mặc dù là ma thú, nhưng trên thực tế chẳng qua là dã thú thô bạo, nhìn thấy Phó Hào xông lên, Thổ Hùng lần nữa phát ra một trận rống giận, tiếp theo sải bước đánh tới Phó Hào.
Sức nặng khổng lồ chạy trên mặt đất phát ra từng đợt thanh âm, thanh thế cũng có mấy phần kinh người.
Bất quá Phó Hào sớm đã hiểu lai lịch của nó nên Phó Hào chẳng chút e ngại nào, trong nháy mắt nhào tới Thổ Hùng, sài đao trong phút chốc chém ra.
"Ngao ô!"
Trong lúc ánh đao lóe ra, Thổ Hùng phát ra một tiếng thê lương bi thảm, bộ ngực xuất hiện một vết thương lớn, máu tươi đột nhiên phun ra.
Một kích đắc thủ, Phó Hào cũng không có chút nào đắc ý vui sướng, ngược lại vẻ mặt cười khổ, thân thể nhanh chóng chợt lóe, khó khăn lắm tránh được một trảo cực mạnh của Thổ Hùng.
Bởi vì, Thổ Hùng so với người bình thường có khác biệt thật sự quá lớn, Phó Hào mặc dù thiên phú dị thường nhưng cũng phải run sợ, hai cánh tay của nó so với người bình thường muốn dài hơn rất nhiều, vốn mục tiêu của Phó Hào chính là cổ họng của Thổ Hùng, nhưng vì phải tránh một trảo cường tráng của Thổ Hùng, cuối cùng đao phải rơi xuống trên ngực của Thổ Hùng.
Cộng thêm sài đao này vốn là nửa đoạn, chính diện phách chém có lẽ không ảnh hưởng gì, nhưng tạo thành uy lực cũng có hạn, chỉ cấp cho Thổ Hùng một cái vết thương nho nhỏ, căn bản không có bất cứ hiệu quả nào, ngược lại còn chọc giận nó.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong miệng Thổ Hùng phát ra, chân trước của nó không ngừng quơ, mang theo lực lượng mạnh mẽ điên cuồng phách xuống Phó Hào.
Bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài, Phó Hào thân thể linh hoạt nhảy ra sau lưng của Thổ Hùng, ánh đao lần nữa lóe lên, mục tiêu nhắm thẳng vào lưng của Thổ Hùng.
Đúng lúc này, một biến hóa quỷ dị bỗng nhiên phát sinh, Thổ Hùng này bỗng nhiên trên người phát ra một trận tia sáng, trong nháy mắt động tác tăng nhanh mấy lần, thân thể trong phút chốc quay lại, một trảo hướng tới Phó Hào.
Trên người của nó giờ khắc này cũng phát sanh biến hóa, toàn bộ biến thành tảng đá.
Thạch phù thuật! Hơn nữa còn có thể bao trùm toàn thân!
Sắc mặt Phó Hào nhất thời đại biến, cảm thấy thanh sài đao trong tay như chém vào trên một tảng đá lớn vậy, tiếng va chạm phát ra thanh âm vang giòn, tiếp theo một cổ lực phản chấn truyền đến, làm hổ khẩu hắn đau nhức, sài đao trong sát na không cầm được, rơi khỏi tay!
Thổ Hùng này không phải là Thổ Hùng bình thường, mà là một con biến dị Thổ Hùng, chẳng những thạch phù thuật có thể bao phủ toàn thân, tốc độ cũng hoàn toàn tăng lên, thực lực tăng lên không biết gấp bao nhiêu lần còn Thổ Hùng bình thường!
Phó Hào trong lòng hoảng hốt, căn bản không có thời gian cho hắn suy tư, Thổ Hùng chân trước mang theo lực lượng cùng tốc độ kinh khủng đã chém tới trên đầu hắn.
Không gian ở nơi này trong phút chốc bị Thổ Hùng phong kín, Phó Hào căn bản không thể tránh khỏi, sắc mặt hắn hiện ra một tia kiên quyết, thân thể không lùi mà tiến tới, trong miệng rống giận, một quyền đánh tới Thổ Hùng.
Cùng lúc đó, một cổ năng lượng màu vàng bên trong cơ thể Phó Hào bỗng nhiên dâng lên, trong nháy mắt rót vào hữu quyền của Phó Hào, đó chính là Lực Thần Quyết tu luyện ra năng lượng không trọn vẹn mà lão Lan Địch đã truyền thụ cho hắn!
Hơn nữa, vừa lúc đó Phó Hào cảm giác được từ lòng bàn tay trái của mình bỗng nhiên sinh ra cực độ nóng rực làm hắn đau đớn, phảng phất như bị đốt cháy, tiếp theo, tràn vào bên trong cơ thể, lại một cổ năng lượng màu vàng bỗng nhiên từ lòng bàn tay trái sinh ra tiếp theo đó, vô cùng nhanh chóng cùng đạo kim sắc năng lượng trước kia hợp thành một thể, toàn bộ rót vào trong hữu quyền.
Oanh!
Một thanh âm vang dội truyền ra, Phó Hào chịu đựng hai trảo của Thổ Hùng biến dị, thân hình tiến nhập đến trước người Phó Hào, hung hăng đánh tiếp một quyền ở trên lồng ngực Thổ Hùng.
"Ngao ô!"
Âm thanh bi thảm lần nữa phát ra từ trong miệng Thổ Hùng, kèm theo đó là một cổ máu tươi phun ra như suối, trong đó không ngờ còn kèm theo một chút huyết nhục bị vỡ, phun trúng toàn thân Phó Hào, làm cho Phó Hào giống như ác ma chết chóc từ địa ngục đi ra!
Lại một tiếng nổ ầm ầm, sau khi bị một quyền của Phó Hào đánh trúng, biến dị Thổ Hùng phảng phất giống như mất đi khí lực toàn thân, thạch phù thuật trên người trong phút chốc tiêu tán không thấy, lộ ra màu sắc da lông bình thường, tiếp theo thân thể ngã ầm xuống trên mặt đất.
Co quắp mấy cái, rất nhanh mất đi dấu hiệu sinh mệnh!
Một quyền mới vừa rồi của Phó Hào nhìn rất đơn giản, thế nhưng đã đánh nát trái tim của Thổ Hùng!
Nhìn biến hóa quỷ dị trước mắt này, cảm thụ được một quyền này của mình mang theo cuồng bạo lực lượng, Phó Hào nhất thời trợn mắt há mồm, mạch suy nghĩ trống không, trong đầu chỉ còn lại có ba chữ.
Lực Thần Quyết!
Tại khoảng khắc khó quên mới vừa rồi, Phó Hào thuở nhỏ đã bắt đầu tu luyện Lực Thần Quyết, tu luyện suốt mười năm mới đạt tới cảnh giới thứ nhất của Lực Thần Quyết, nhưng vào giờ khắc này đã đột phá đến cảnh giới thứ hai!
Mà Lực Thần Quyết có biến hóa tăng lên, làm cho Phó Hào vốn có lực lượng rất mạnh, trở mình một phen, chi lực một quyền kia, đâu chỉ ngàn cân?
Cho nên chỉ một quyền đã đem trái tim của Thổ Hùng đánh nát bấy!
Chẳng lẽ Lực Thần Quyết này cũng không phải là dạng đồ bỏ đi như trong tưởng tượng của mình? Phó Hào gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nội tâm miễn cưỡng kiềm chế rung động, trong đầu bắt đầu nhớ lại về công pháp Lực Thần Quyết.
Lực Thần Quyết cùng những công pháp khác hoàn toàn bất đồng, tu luyện nó làm trên thân thể xuất hiện một loại quỷ dị là mạch luân!
Trong Lực Thần Quyết, đem thân thể con người tổng cộng chia làm mười hai mạch luân, phân biệt hai bàn tay là tâm luân, hai cánh tay là luân, hai bàn chân là tâm luân, hai chân là luân, ngực luân, lưng luân, tâm luân cùng đầu luân!
Khi đả thông một luân, thì tăng lên một cảnh giới, giống như Phó Hào ở mấy năm trước cũng đã đả thông luân của lòng bàn tay phải, tiến vào cảnh giới thứ nhất, mà mới một khắc vừa rồi, luân lòng bàn tay trái cũng ngoài ý muốn được đả thông, tiến vào cảnh giới thứ hai.
Năm đó Lan Địch giải thích, Lực Thần Quyết là một loại tu luyện lực lượng, tu luyện tới cảnh giới nhất định, lực lượng bản thân tuyệt đối có thể đạt tới một loại trình độ cực kì kinh khủng, sẽ không kém hơn đấu khí.
Nhưng Phó Hào bởi vì vẫn dừng lại ở cảnh giới thứ nhất, cộng thêm công pháp này không trọn vẹn, chỉ có thể để cho hắn tu luyện tới cảnh giới thứ hai, cho nên đối với lời của Lan Địch về uy lực Lực Thần Quyết, Phó Hào cũng không tin.
Nhưng là hôm nay tiến vào cảnh giới thứ hai, Phó Hào mới chánh thức hiểu được, Lực Thần Quyết này tựa hồ cũng không phải là vô dụng, hơn nữa còn có chút mạnh mẻ biến thái!
Tiến vào cảnh giới thứ nhất, quyền của Phó Hào ước chừng có năm trăm cân, mà khi tiến vào cảnh giới thứ hai, lực lượng này đã tăng mạnh như vậy.
Đừng nói tu luyện tới cao nhất thứ là thứ mười hai, cho dù chỉ mở ra bốn luân, quyền của Phó Hào ít nhất là gần năm ngàn cân, lực lượng này kinh khủng cỡ nào?