Vừa nhảy lên bệ đá, Tầm bảo thử đã lấm la lấm lét nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm đám u hồn đáng sợ vừa rồi, sau khi thấy rốt cục không có gì phát sinh, nó mới kêu lên đầy khoái trá, nhảy nhót quanh cái bình quái dị kia. Hai móng vuốt nhỏ xíu còn hướng về Phó Hào không ngừng hoa tay múa chân, tựa hồ như muốn nói cho Phó Hào biết điều gì đó.
Chỉ tiếc là, lúc này Cáp Mỗ Lôi Đặc không có ở đây, Phó Hào tuy từ động tác của Tầm bảo thử có thể suy đoán đại khái một chút, nhưng cũng có giới hạn, giống như tình huống trước mắt này, hắn chịu không rõ là nó muốn nói gì. Bất quá Phó Hào đoán đại, Tầm bảo thử hẳn đang nói về cái bình này là loại bảo bối như thế nào. Tuy rằng rốt cuộc không rõ cái bình có chỗ lợi hại gì, nhưng chỉ bằng vô số u hồn tràn ngập bên trong, cũng đủ khiến Phó Hào vô cùng hiếu kỳ rồi!
Có điều hắn càng cảm thấy hứng thú hơn, bởi không phải riêng cái bình nhỏ này, mà còn vì một cái giới chỉ bên cạnh nó. Giới chỉ màu sắc ngăm đen nhìn giống như từ một loại tài liệu thấp kém chế tạo thành! Cái bình nhỏ thì rõ là bảo bối không cần phải bàn cãi rồi, cứ nhìn bộ dáng Tầm bảo thử hưng phấn thế nào liền có thể hiểu được.
Ở trên bệ đá, giới chỉ này có thể đặt cùng cái bình nhỏ, theo đạo lý mà nói nó hẳn không phải vật bình phàm mới đúng. Mà khiến cho Phó Hào cảm thấy kỳ quái là Tầm bảo thử tựa hồ với cái bình thì cảm thấy rất hứng thú, còn đối với cái nhẫn bên cạnh lại không có chút phản ứng nào, thậm chí đến nhìn cũng không thèm liếc mắt qua, đã làm hắn thấy có gì đó quái dị.
Vì không biết xung quanh có hay không còn tồn tại điều gì đáng sợ hơn nữa không, lại e Ngõa Cách với Cáp Mỗ Lôi Đặc sốt ruột, Phó Hào tạm thời thôi tìm hiểu và càng không dám nấn ná ở đây lâu hơn nữa.
Đem tiểu bình cùng với cái nhẫn toàn bộ ném vào không gian giới chỉ, Phó Hào lại đặt Tầm bảo thử lên đầu, rất nhanh đi qua sợi cáp mà trở về.
Dọc theo đường về tự nhiên khó tránh khỏi một lần nữa cảm thụ nỗi khổ bỏng da rát thịt, bất quá điểm đau đớn ấy đối với tính cách vô cùng cứng cỏi của Phó Hào mà nói cũng coi như không là cái gì, chỉ khẽ cắn cắn môi, rồi cuối cùng, một đường hữu kinh vô hiểm đã về tới bên cạnh Ngõa Cách và Cáp Mỗ Lôi Đặc.
“Thần thú tại thượng, ngươi rốt cục bình an đã trở về!”
Nhìn thấy thân hình Phó Hào xuất hiện bên cạnh mình, Ngưu đầu nhân Ngõa Cách tâm tình nhất thời buông lỏng kêu lên kinh hỉ vô cùng, tiếp theo hai tay lại bày ra một tư thế kỳ quái, trên mặt tràn ngập thành kính, tựa hồ muốn cảm tạ Thú thần vĩ đại.
Nhìn thấy bộ dáng này của Ngõa Cách, Phó Hào trong lòng cũng có chút ấm áp, vỗ vỗ cánh tay tên to lớn này, tiếp theo cười cười: “Nơi này thật sự quá nóng, chúng ta đổi đến một địa phương khác rồi nói sau!”
“Chủ nhân vĩ đại a, ngài quyết định thật sự là rất anh minh, địa phương quái quỉ này quả thật dọa người nga!” Nghe được lời Phó Hào nói, Cáp Mỗ Lôi Đặc ở bên cạnh liền kêu lớn lên.
Con thằn lằn bụng phệ này, tuy vì thể chất đặc thù nên đối với loại nóng bức mà người thường khó có thể chịu được, cũng không có cảm giác được cái gì, nhưng vừa nhìn xuống vực sâu phía dưới, dung nham nóng chảy không ngừng quay cuồng, đã khiến cho tính nhát gan nổi lên, chỉ ước gì thật nhanh có thể rời khỏi nơi này.
Bởi vì đã lấy được cái bình cổ quái cùng với giới chỉ đen thùi kia, Phó Hào cũng không vội vã gọi Tầm bảo thử tìm kiếm xem nơi này còn tồn tại bảo tàng nào nữa không, hắn lúc này chỉ muốn đến một chỗ thật an toàn, tỉ mỉ nghiên cứu hai đồ vật kia xem rốt cuộc mình đã đạt được lợi ích gì.
Xét thấy địa hình trong không gian này vẫn chưa thật sự quen thuộc, Phó Hào chỉ có thể lựa chọn hướng ngược lại với vực sâu dung nham kia, nhưng hắn cũng không theo đường cũ quay lại, mà nhắm đại một hướng chưa từng biết mà đi.
Phó Hào trong lòng cũng hiểu rõ, quay lại đường cũ dĩ nhiên thập phần an toàn, nhưng cũng không nên quên An Kì và bọn người Thần Điện, có khả năng cũng sẽ tìm lại được cấm chế trong tiểu cốc. Tuy rằng đối với cấm chế đó, người bình thường trừ phi có được Cáp Mỗ Lôi Đặc ăn phong ấn chi quả mà thành biến dị ma thú mới không sợ trở ngại.
Nhưng điều này cũng chỉ đúng với người bình thường mà thôi, với loại quái vật Thần Điện tồn tại đã mấy ngàn năm, Phó Hào nào dám có tâm lý khinh thường cho được. Trời mới biết trong Thần Điện có hay không cao thủ hoặc ma thú phá giải cấm chế? Vì tránh cho chuyện này phát sinh, Phó Hào vẫn cảm thấy là đổi đường khác mà đi sẽ ổn thỏa hơn, cho dù không biết trên đường có thể gặp phải những phiền toái nào khác!
Dần dần rời xa khỏi vực dung nham nóng chảy kia, nhiệt độ cuối cùng bắt đầu giảm xuống khiến Phó Hào và Ngõa Cách cùng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, tạm thời dừng chân, đánh giá địa hình chung quanh.
Bởi vì phương hướng bất đồng nên nơi này địa thế cũng không bằng phẳng, ngược lại xuất hiện nhiều đồi núi bằng nham thạch, vô luận là đồi đất nhỏ hay núi đá nham thạch thì toàn bộ đều là màu đỏ và không có dấu hiệu nào cho thấy có sinh vật tồn tại. Cẩn thận dùng Đao ý cảm giác một chút xung quanh thấy không có cái gì nguy hiểm, đám người Phó Hào mới đi tới sau lưng một bãi nham thạch, tạm thời nghỉ ngơi.
Tuy không có trải qua chiến đấu, nhưng cái nóng này cũng khiến cho hai người tiêu hao không ít thể lực, dù cường tráng như Ngưu đầu nhân Ngõa Cách, lúc này cũng ngồi xuống mà thở hồng hộc, ôm vò rượu không ngừng uống để bổ sung đại lượng hơi nước vừa rồi tiêu hao.
Phó Hào cũng mỏi mệt, hơn nữa tay chân bị phỏng thỉnh thoảng lại buốt lên từng đợt đau rát. Chỉ là hiện tại, hắn không có thời gian chăm sóc vết thương, bèn tựa vào một tảng đá, làm vài hớp rượu Rum, vừa lật tay đã lấy ra tiểu bình và chiếc nhẫn từ không gian giới chỉ.
Phó Hào không hề lo lắng chuyện bảo bối gì gì đó lộ ra trước mặt Ngõa Cách. Đồng cam cộng khổ chiến đấu trước giờ đã khiến Phó Hào sớm biết, Ngưu đầu nhân này là một tên gia hỏa thập phần nghĩa khí. Còn về phương diện khác, Phó Hào trong lòng cũng hết sức rõ ràng, dựa vào đao pháp và thực lực của hắn trong cấm chế độc đáo của Thiên Vương cốc này, ngoại trừ gặp cao cấp ma thú ra, không có kẻ nào có thể uy hiếp được hắn.
Mà giống như Phó Hào suy đoán, tuy biết rõ hai thứ đồ này là bảo bối được Phó Hào mang về từ đầu bên kia của cáp treo, nhưng Ngõa Cách chỉ nhìn qua vài lần, rồi đi ra tảng đá cách đó không xa tựa người vào ngủ, thậm chí hứng thú nhìn tiếp cũng không có.
Đối với vị dũng sĩ Thú nhân tộc này mà nói, có thể đánh động hắn, trừ khi là cao cấp hồn khí, còn ngoài ra Ngõa Cách căn bản không có hứng thú, trong mắt hắn đến một tia vui mừng cũng không có, ngược lại còn có chút là thất vọng!
Nhìn thấy bộ dạng Ngõa Cách, Phó Hào bỗng cảm thấy buồn cười, bất quá hắn không phí phạm thời giờ nữa, liền cầm lấy cái bình nhỏ lên nghiên cứu. Tiểu bình tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại nặng kinh người, ước chừng gần mấy chục cân, không biết là do nguyên nhân ẩn chứa vô số u hồn bên trong hay sao nữa?
Mà kim chúc màu xanh nhạt Phó Hào cũng vô pháp biết tên, chỉ có thể cảm giác được, lúc sờ vào nó cùng với thời điểm mình đã trải qua cạnh bệ đá bên vực dung nham, là hoàn toàn giống nhau, lạnh đến cực điểm như một khối thiên niên hàn băng. Không biết duyên cớ có phải là vì bên trong nó tồn tại vô số u hồn hay chăng.
Bởi vì thật sự không biết tiểu bình kia rốt cuộc là dùng để làm gì, Phó Hào cũng không dám táy máy đụng vào, đành nghiên cứu hoa văn trên bề mặt của cái bình nhỏ. Lần này vì quan sát cẩn thận, Phó Hào đã có thể nhìn rõ toàn bộ các đường nét kia, không ngờ lại là hình tượng các loại ma thú được điêu khắc hết sức tinh xảo.
Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ các loại ma thú đều có, chẳng những có Lôi Điểu cùng với Tuyết Lang của Thần Điện hắn đã từng gặp, thậm chí có cả những ma thú hắn đã thấy trong rừng rậm, còn có Phi Long ma thú, hơn nữa nét chạm khắc vô cùng sống động, nhìn chăm chú lâu một chút thì đám ma thú không ngờ giống như còn sống, gây ra một cảm giác thập phần quái dị. Mà càng khiến Phó Hào kinh hãi chính là phía trên không ngờ còn có cả một con Thần thánh cự long, chỉ là hình thể lớn nhỏ có chút bất đồng mà thôi.
Vật này rốt cuộc là cái gì? Những u hồn này đều là linh hồn ma thú sao? Phó Hào đoán bậy bạ nửa ngày rồi như cũ vô pháp trả lời được.
Nhưng có thể khẳng định, không chỉ vì Tầm bảo thử khăng khăng quả quyết, mà dựa vào trên tiểu bình có khắc đồ án của Thần thánh Cự long đứng đầu đại lục, Phó Hào cũng có thể hiểu được, vật này tuyệt đối là một cái bảo bối hi hữu. Xem ra chỉ có thể chờ khi xuất cốc, hỏi qua Lan Địch hoặc là Lâm đại thúc, xem có nhận thức hay không về đồ vật này!
Phó Hào thở dài rồi lại quan sát thêm một lần nữa, tiếp tục không có kết quả, bèn đem tiểu bình để vào không gian giới chỉ, tiếp theo cầm lấy cái nhẫn đen xì lên nghiên cứu. So với tiểu hồ lạnh như băng thì cái nhẫn này cầm vào tay lại cực nóng, tuy không đến mức làm phỏng người ta, nhưng nhiệt độ như thế cũng là cực cao.
Toàn bộ cái nhẫn này là do một loại kim chúc ngăm đen chế thành, bề mặt cũng không có hoa văn hay dấu hiệu gì, thoạt nhìn rất bình thường. Duy nhất giống với tiểu bình kia chính là chiếc nhẫn này cũng rất nặng, án chừng mấy cân.
Lăn qua lộn lại nhìn hồi lâu, cũng không tìm ra cái nhẫn rốt cuộc là có gì quái dị, ánh mắt Phó Hào bỗng nhiên dừng lại ở trên tay mình, nhìn đến không gian giới chỉ mà Ngải Tư Ny Nam tặng lúc rời đi, trong lòng bỗng nhiên vừa sáng bừng.
Chẳng lẽ cái nhẫn này cũng là một cái không gian giới chỉ?
Nghĩ đến đây Phó Hào sung sướng vô cùng, đồng thời đao ý cũng chậm rãi thả ra, từ từ hướng tới bên trong cái giới chỉ quán nhập vào.
Ông!
Theo Đao ý tiến vào, Phó Hào chỉ cảm thấy tâm thần mình chấn động thật mạnh, việc tiếp theo khiến hắn giật mình há miệng đến mức cằm gần như rơi ra. Bên trong cái nhẫn đích xác có một không gian rất lớn, có điều khiến cho không ai có thể tin nổi, là tại đây thậm chí còn có một con vật tồn tại! Chẳng lẽ chiếc nhẫn này, không phải là không gian giới chỉ gì mà lại là hồn khí? Phó Hào thầm kinh hãi đồng thời lập tức xuất hiện phán đoán này.
Chỉ là hắn vô cùng nghi hoặc, Hồn khí được ghi lại trên Lam Thương đại lục cho tới bây giờ, vốn không hề có hình dạng giới chỉ, vô luận là Hồn khí cao cấp cỡ nào trước khi bị kích hoạt đều có trạng thái là một khối kim chúc vuông vức! Hơn nữa, trọng yếu nhất, là Phó Hào lúc này không phải chưa từng tiếp xúc với Hồn khí. Từ khi dùng Khống đao thuật thử luyện Hồn khí tới nay, mỗi lần Đao ý tiến vào Hồn khí đều hình thành thực thể, nhưng bây giờ căn bản lại không xuất hiện điều đó, chỉ có thần thức của Phó Hào là có thể cảm giác được không gian này mà thôi.
Sao lại thế nhỉ?
Phó Hào vừa sợ vừa kì quái, đang muốn cẩn thận quan sát con vật kia rốt cuộc có phải là Khí Hồn hay không, thì tình huống sau đó càng khiến hắn kinh ngạc vô cùng...!