"Thí Thần Chi Trận là trận pháp do Thần linh thượng cổ lưu lại trong cấm chế này, tác dụng cụ thể là gì thì đến nay đã không còn ai biết nữa."
"Thế nhưng lão phu khẳng định, đây là nơi duy nhất trong toàn bộ Thiên Vương Cốc, mà một khi tiến vào có thể sử dụng những Khế ước nhất định. Dĩ nhiên, bí mật này trên thế giới hiện tại, có lẽ cũng không nhiều người biết đến!"
Lão già đi vào một nơi nào đó trong khu rừng đá, vung tay gạt xuống vài trụ đá chắn đường, tức thì trước mắt bọn họ hiện ra một tòa kiến trúc cổ xưa kỳ lạ. Lão nhẹ giọng giải thích, trong thanh âm như chất chứa một điều gì làm cho người nghe cảm thấy vô cùng tang thương và bi ai.
Phó Hào và Ngõa Cách đều sững sờ nhìn cái kiến trúc được lão già gọi là Thí Thần Chi Trận với vẻ hiếu kỳ khó tả. Trước mặt bọn họ là một Tế đàn được dựng nên từ vô số những tảng đá vuông vức xếp chồng lên nhau. Niên đại có lẽ lâu lắm rồi, bởi Tế đàn này nhìn đã cũ nát và bị tàn phá không ít. Khiến hai gã vô cùng nghi ngờ, chẳng biết cái gọi là Thí Thần Chi Trận này có còn hoạt động được nữa không? Nhưng khi lão già kia đưa tay ấn vào một khối đá nhô ra trên Tế đàn, thì nó liền dâng lên những rung động năng lượng cực nhỏ, đủ để xóa sạch hoài nghi của bọn Phó Hào!
"Khởi động cấm chế của Thí Thần Chi Trận tuy vô cùng khó khăn, nhưng trong toàn bộ cái Thiên Vương Cốc này, cũng chỉ duy nhất nơi đây mới có Đấu khí tồn tại. Dù vậy, muốn đi vào Thí Thần Chi Trận cũng không phải không được. Khác với không gian cấm chế bên ngoài, khi dựng nên trận pháp này, Chúng Thần thời Thượng cổ đã cố y lưu lại một không gian cho người khác ra vào, chỉ cần có thể nắm được phương pháp mở ra không gian kia, thì bất kỳ ai cũng đều đến được nơi đó!" Lão già đưa lưng về phía Ngõa Cách với Phó Hào, mắt lóe lên một tia sáng, mồm vẫn lẩm bẩm giải thích.
Nghe lão nói, Phó Hào cũng không lấy gì làm lạ, bởi trong Thiên Vương Cốc đâu thiếu những nơi kỳ quái. Xuất hiện một cái Thần trận kỳ bí như vậy, cũng không phải là không có khả năng. Nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn vẫn dâng lên một cảm giác khó hiểu. Nhất là khi hắn cảm nhận được rung động của năng lượng từ Thần trận, đã mơ hồ nhận ra điều gì đó quen thuộc... cảm giác này, rất giống với lần hắn ở Hắc Sắc Chiểu Trạch, đối mặt với Thử Đao Thạch, cảm thụ mà luyện ra Đao ý vậy.
Vì sao lại có cảm giác như thế thì Phó Hào không thể giải thích được, chỉ là trực giác của hắn cho biết, Thí Thần Chi Trận dường như cũng không đơn giản như lời lão già này nói. Khẳng định lão đã có điều gì đó giấu diếm không nói ra cho mọi người!
"Có điều phương pháp đi vào Thần trận cũng là một bí kỹ, dám chắc trên đại lục Lam Thương bây giờ, không còn mấy người có thể hiểu được, may thay lão phu cũng là một trong số bọn họ! Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta mau vào đi thôi!" Lão già lại thở dài, hai tay vẽ lên không trung những đường nét vô cùng huyền bí, vỗ tới những tảng đá nhô cao lên phía trên Tế đàn. Từng âm thanh rung động rất khẽ vang lên. Tế đàn trước mắt bắt đầu diễn ra biến hóa. Vô số những luồng sáng kì ảo bừng lên, Tế đàn đã biến mất đâu không thấy, thay vào đó làm một cánh cửa mông lung mờ nhạt.
"Ai muốn cùng lão phu ký kết Khế ước Thủ hộ thì hãy đi vào, còn lại ở ngoài hết. Thí Thần Chi Trận chỉ có thể đủ chỗ cho hai người. Nhiều hơn sẽ gây ra phản phệ, hậu quả khó lường, mất mạng cũng không trách được lão phu!" Những tia sáng hưng phấn vui mừng bắt đầu dày dặc trong mắt lão, mặc dù lão đã cố tình kiềm chế, nhưng âm thanh lúc này cũng đã hơi run run.
Đáng tiếc, lúc đó Ngõa Cách thì chỉ chăm chú nhìn Thí Thần Chi Trận, còn Phó Hào lại cứ miên man suy nghĩ vì sao những rung động năng lượng này lại giống như rung động trên Thử Đao thạch như thế, nên cả hai gã đều không phát hiện ra điều quái dị của lão già này!
Mãi đến khi thân hình của lão biến mất trong cánh cửa, cả hai mới giật mình sực tỉnh. Dưới sự hối thúc của Ngõa Cách, Phó Hào chỉ đành cười khổ mà đi theo. Nhưng bàn tay của hắn vẫn nắm chặt chuôi sài đao, bởi cảm giác quái dị bất an trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ, làm cho tâm tư đề phòng lão già kia của hắn càng lúc càng nhiều hơn.
Hắn vừa bước vào Thí Thần Chi Trận, đã thấy trước mặt sáng bừng lên, từng luồng sáng chói lọi ập đến, khiến trong nhất thời không thể mở mắt ra được. Phải mất một khắc thích ứng, Phó Hào mới phát hiện tình hình bên trong cái Thần trận này.
Vẫn là một không gian rộng lớn vô cùng, ước chừng cũng phải cả ngàn trượng vuông, mà sừng sững ở giữa, là một Tế đàn hình dạng không khác cái bên ngoài bao nhiêu, chỉ là to lớn và hoàn mĩ hoa lệ hơn rất nhiều!
Trên bề mặt Tế đàn, có mười sáu pho tượng kỳ quái, tựa người mà không phải người, tựa thú mà không giống thú, trong đó lại có một pho nhìn giống như là một thanh binh khí, vô cùng lạ lùng.
Mười sáu bức tượng này chẳng cái nào giống cái nào, chỉ cùng một điểm, là trên bề mặt của bọn chúng luân chuyển những rung động năng lượng cực kỳ mạnh mẽ. Không khác gì mười sáu vị tuyệt thế cao thủ đang trầm ngâm đứng đó! Mà trong không gian chói chang ánh sáng trắng này, mười sáu pho tượng lại càng nổi bật lên cái khí thế bễ nghễ ngạo thị thiên hạ!
Những điều này đã làm Phó Hào chấn động toàn thân, và hắn cũng đồng thời phát hiện được, những bức tượng kia nhìn thì lớn nhỏ khác biệt, thật ra lại được sắp xếp rất thứ tự, dưới chân chúng đều có những bài vị giống nhau.
Ở trung tâm chỉ có một pho tượng, còn mười lăm bức tượng khác xếp tròn xung quanh, hướng về nó bái lạy. Tựa như trong mười sáu pho tượng này, nó chính là vương giả vậy. Mà khi Phó Hào nhìn đến pho tượng này, vẻ mặt hắn liền biến đổi kịch liệt.
Đó là một pho tượng mang dáng dấp của một người, toàn thân tỏa ra những ánh sáng vàng rực rỡ chói chang, khiến hắn không cách nào nhìn rõ được mặt mũi nó ra làm sao. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc nhất vẫn là cái cảm giác quen thuộc như thêm một lần được đứng trước Thử Đao thạch, chính là phát tán ra từ pho tượng này!
Thử Đao thạch và bức tượng thần bí này có quan hệ gì đây?
Tâm tư Phó Hào lúc này rung động xoay chuyển liên tục, khiến hắn vô tình không nhận ra, Kim sắc năng lượng vốn biến mất từ khi xâm nhập vào Thiên Vương Cốc, lúc này lại bắt đầu cuồn cuộn chảy xuôi trong thân thể. Điều này rõ ràng cho thấy, cấm chế bên trong Thí Thần Chi Trận này đã vượt qua quy tắc của các cấm chế trong Thiên Vương Cốc. Đấu khí tại đây đã có thể sử dụng.
Lão già từ khi bước vào Thử Thần Chi Trận chỉ lặng yên đợi Phó Hào đi đến, lúc này đôi mắt của lão trừng lên đầy dữ tợn, đồng thời không che đậy một sự tham lam vô bờ đối với chiếc nhẫn đen xì trên tay hắn. Ánh sáng của Đấu khí chợt bừng lên trên thân thể lão, tản ra khí thế vô cùng thô bạo và dũng mãnh, màu sắc không ngờ lại đỏ sậm như máu, cực kỳ tà ác và quái dị. Sát khí tỏa ra càng lúc càng dày đặc, khuôn mặt gầy gò thanh mảnh vặn vẹo đầy hung tàn, thân hình lão rung lên bần bật, định giơ tay lấy mạng Phó Hào.
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt của lão chợt biến đổi, tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi, nhìn chằm chằm lên người Phó Hào, bàn tay vừa nâng lên đã dừng sững lại giữa không trung. Rõ ràng từ chỗ Phó Hào đã xảy ra điều gì đó quá cổ quái khiến lão không thể nào xuất thủ được.
Thì ra, khi Phó Hào còn đang kinh ngạc nhìn pho tượng nhân loại ở giữa kia, thầm suy nghĩ vì sao khí thế phát tán ra của nó lại giống với Thử Đao thạch đến thế, thì pho tượng dường như cũng cảm ứng được điều gì đó. Những âm thanh vù vù chợt vang lên, từng luồng sáng vàng rực chói lọi bạo phát, tiếp theo sau, một cỗ thần thức khổng lồ không gì sánh được lập tức phủ xuống Thức Hải của Phó Hào.
Thần thức của pho tượng quá mức mau lẹ, khiến Phó Hào còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy bên trong Thức Hải bùng lên một cơn đau kinh khủng, khiến hắn phải oằn mình lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngửa xuống đất. Cùng lúc, Đao ý trong thân thể dường như bị thần thức này ảnh hưởng, lại một lần nữa tự động vận hành!
Mà khiến Phó Hào sững sốt, dáng vẻ của nó nào giống như lần trước, nổi giận điên cuồng đối địch với kẻ xâm nhập? Ngược lại, y hệt như nó đang nhào tới hân hoan chào đón người quen cũ, mơ hồ còn tỏa ra cảm giác thân thiết xúc động vô cùng!
Đao ý theo Khống Đao thuật tự động vận hành, cũng khiến cho luồng thần thức kia phát ra những ý tứ biểu đạt sự vui mừng hớn hở, tiếp tục ào tới Thức Hải của hắn. Bọn chúng mãnh liệt va vào nhau, nhưng bất ngờ là không hề có một rung động năng lượng kinh khủng nào phát ra như hắn tưởng tượng, mà lại như hai dòng nước song song chảy xuôi, rồi trong sát na liền hòa vào nhau vậy.
Khi hiện tượng kỳ quái này diễn ra, Phó Hào chỉ nghe từ Thức Hải của hắn ầm ầm vang dội, liền đó một cỗ năng lượng dũng mãnh xuất hiện, nháy mắt tán ra khắp nơi trong thân thể.
Mà biến hóa quan trọng nhất lại không dừng ở đó, phẩm cấp Khống Đao thuật của hắn chẳng ngờ lại vùn vụt đề thăng.
Khi mới bước chân vào Thiên Vương Cốc, trình độ Khống Đao thuật của Phó Hào chỉ là Tứ phẩm sơ cấp, nhưng từ lúc đạo thần thức mạnh mẽ kia xâm nhập rồi dung hợp với Đao ý, thì cảnh giới Khống Đao thuật của hắn lại tăng lên ào ào không cách nào tưởng tượng nổi.
Nhân Đao tứ phẩm trung cấp... chưa...
Nhân Đao tứ phẩm cao cấp... vẫn chưa...
Nhân Đao tứ phẩm đỉnh cấp… vẫn không ngừng lại...
Oanh!
Khi Khống Đao thuật tiến vào đỉnh cấp rồi vẫn tiếp tục tăng lên, khiến Thức Hải của Phó Hào lại oanh động một phen nữa. Ngay sau đó, một cảm giác huyền ảo kỳ bí đột nhiên sản sinh trong cơ thể.
Vốn Đao ý ở Thức Hải lúc trước chỉ mơ hồ huyễn hóa nên hình ảnh, mà nay bỗng nhiên tiêu thất rồi lập tức xuất hiện một thanh đao tràn ngập duệ khí, hữu hình hẳn hoi.
Đao Hồn!
Năng lượng cường đại của thần thức kia không ngờ lại giúp đỡ cho Khống Đao thuật của Phó Hào tiến đến cảnh giới Nhân Đao tứ phẩm đỉnh phong rồi mà chưa chịu ngừng lại, vẫn tiếp tục thúc đẩy quá trình đề thăng này, khiến cho Khống Đao thuật của hắn bước vào một lĩnh vực hoàn toàn mới lạ.
Địa Đao nhất phẩm!
Còn là Địa Đao nhất phẩm đỉnh phong mới hoàn toàn dừng lại, không tiếp tục nâng cao nữa!
Cảnh giới Địa Đao, Đao hồn sản sinh, hư ảo hóa thực. Đao ý huyễn ảnh, đã thành Đao hồn chân chính phiêu phù bên trên Thức Hải của Phó Hào.
Một cảm giác nắm trong tay mọi thứ, hiệu lệnh thiên hạ, đột nhiên dâng trào trong tâm tưởng của hắn. Mà khi hắn nâng cao được cảnh giới bản thân rồi, không ngờ lại có thể cảm nhận được rõ ràng những ý niệm ngùn ngụt từ trên thân mười sáu bức tượng tỏa ra.
Có ước ao mong chờ, có kinh ngạc không hiểu, có phẫn nộ điên cuồng, có vô cùng xúc động, lại có cả không cam lòng...
Những biến hóa này cũng dần dần theo trình độ của Khống Đao thuật mà ổn định lại. Nhưng Phó Hào lại tiếp tục kinh hãi chấn động không ngừng, bởi từ trên thân thể hắn một hiện tượng cực kỳ quái dị đã phát sinh...