Phong Hào sao!
Phó Hào vừa phản ứng, đang định kêu Bố Nhĩ dừng lại, thì nghe đến hai chữ đó, đột nhiên biến sắc, sững sờ tại chỗ.
Phong Hào, ở đại lục Lam Thương, chỉ có một loại nhân vật cực kỳ nổi bật mới xứng với hai chữ này.
Đó là Phong hào Đấu Thần!
Chỉ khi thực lực đạt tới thập cấp Đấu Thần, sau đó lại còn phải trải qua chứng thực ở Thần Điện, mới có thể được Phong hào và trở thành cường giả bễ nghễ trên đỉnh cao nhất của đại lục Lam Thương, Đấu Thần!
Theo dòng thời gian dằng dặc trôi đi, đại lục Lam Thương giờ đã không còn được như lúc trước. Rất nhiều Đấu Thần thực lực cực mạnh đều đã qua đời. Khoan hãy nói tới các Chân Thần vội mà ngay cả Đấu Thần cấp mười một, mười hai thật lâu lắm rồi cũng chưa từng thấy xuất hiện ở đại lục này.
Mà ngay cả Phong hào Đấu Thần cũng chỉ có vài người ít ỏi, rốt cuộc lại trở thành những kẻ mạnh mẽ nhất trên toàn Đại lục.
Vậy mà không ngờ, vào trong Thiên Vương cốc thì tự nhiên rớt xuống một lão Bố Nhĩ chịu nhận làm Đấu Thần Thủ hộ cho hắn, lại là Đấu Thần được Phong hào?
Trách làm sao Phó Hào không bị kinh sợ cho được? Vì theo ước đoán của hắn và Ngõa Cách, rằng Bố Nhĩ dù có vẻ mạnh mẽ oai phong, nhưng cùng lắm chỉ cỡ cửu cấp Đấu Thần là cao. Ai mà ngờ được, Lan Địch lại thốt lên hai chữ “Phong Hào”.
Thời gian gặp gỡ Lan Địch gần đây đã khiến Phó Hào hiểu ra, lão già nhìn thì có vẻ vô tư hài hước này thực chất không hề giống như những gì hắn tưởng tượng. Chỉ vẻn vẹn một câu nói mà dọa chạy Vương giả của Long tộc, một Thần thánh Cự long uy danh đỉnh đỉnh trên đại lục, đủ biết Lan Địch hùng mạnh đến mức nào.
Mà người có thực lực như vậy chắc chắn nhãn quang và cảm giác sẽ rất nhạy bén, cỡ Phó Hào với Ngõa Cách thì còn lâu mới sánh kịp!
Chỉ có điều, sau khi nghe Lan Địch hỏi như vậy, Bố Nhĩ lại lắc đầu, trầm giọng: “Ta không có Phong hào!”
Vừa mới vui mừng ỷ y rằng mình sắp được một Đấu Thần Phong hào thủ hộ, thì đã nghe Bố Nhĩ thẳng thừng bác bỏ khiến Phó Hào sửng sốt vô cùng, mà Lan Địch với Lâm đại thúc cũng đồng thời rùng mình!
Quyền uy của Thần Điện trên Đại lục là không thể nghi ngờ, ngoại trừ Phó Hào, Lan Địch và một số ít người hận thù với Thần Điện ra, thì có rất nhiều chủng tộc vẫn cúng bái, tín ngưỡng và cực kỳ cung kính đối với Thần Điện.
Vì vậy, đủ bản lĩnh nhận được Phong hào từ Thần Điện chính là giấc mộng của mọi thập cấp Đấu Thần. Cho dù đó có là kẻ thù của Thần Điện đi chăng nữa, cũng không ngoại lệ. Bởi vì, Phong hào không chỉ tượng trưng cho thực lực, mà nó còn là một loại tôn nghiêm. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cho dù là Đế Quốc Thú nhân xưa nay bằng mặt chẳng bằng lòng với Thần Điện, có một Đấu thần mười một cấp chẳng hạn, bảo đảm bọn họ sẽ dùng trăm mưu ngàn kế mà đoạt lấy cho bằng được danh hiệu Phong Hào từ Thần Điện. Từ điểm này, có thể thấy, Phong hào có ý nghĩa quan trọng đến mức nào đối với một Đấu Thần.
Vậy mà chẳng dè Bố Nhĩ lại nói lão không được Phong hào! Như vậy, trừ phi Bố Nhĩ nói dối, thì quả thực lão ta không phải là một Phong hào Đấu Thần! Nhưng từ ánh mắt điềm tĩnh phong độ thẳng thắn của Bố Nhĩ, có thể thấy được, khả năng thứ hai rõ ràng lớn hơn. Bởi một khi đã là Đấu Thần, bất luận lão có cừu oán với Thần Điện ra sao, tuyệt đối sẽ không bao giờ phủ nhận Phong hào của mình!
“Không được Phong hào? Hắc hắc, tốt, tốt. Lão tử đây cũng không có Phong hào, chỉ là ba cái danh hão mà thôi! Đến đây, đến đây, thực lực của ngươi có vẻ không tồi! Đánh với lão tử trước đã, có gì tí nữa nói sau!”
Sự khiêu khích của Lan Địch chẳng làm cho Bố Nhĩ mảy may sợ hãi. Trên người hắn, đấu khí đỏ như máu ngày càng dày đặc, một cỗ sát khí khiến người ta sởn tóc gáy bừng bừng dâng đến tận trời, uy thế thập phần kinh người.
Nhìn thấy hai người thực sự muốn động thủ, Phó Hào mới hoàn toàn hồi phục tinh thần, lách qua Lâm đại thúc đang đứng bảo vệ đằng trước mình, vọt về phía họ, lớn tiếng kêu lên: “Lan Địch bá bá, Bố Nhĩ, đừng đánh nhau, đều là người một nhà cả mà!”
Tuy rằng hiện tại trong lòng hắn vô vàn chờ mong hai con người cực mạnh này giao đấu với nhau, để xem uy lực sẽ đạt đến mức độ nào, nhưng Phó Hào cũng hiểu, với đẳng cấp của họ, một khi đã động thủ, chỉ một sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu là người chẳng có quan hệ gì với mình thì thôi, đằng này, một người là thân nhân của hắn, người kia lại là Đấu Thần thủ hộ cho hắn, Phó Hào nào có điên mà để cho loại chuyện này xảy ra? Cho nên, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nén lòng hiếu kỳ mà ngăn cản cuộc quyết đấu hứa hẹn rất kịch liệt sắp sửa phát sinh.
Là thủ hộ Đấu Thần của Phó Hào, đương nhiên Bố Nhĩ phải chấp hành mệnh lệnh của hắn không chút chần chờ. Thân mình nhoáng lên, lão đã vọt trở lại bên cạnh Phó Hào, sát khí trên người cũng trong phút chốc tiêu tan, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Lan Địch và Lâm đại thúc. Đó cũng không phải cái nhìn thù địch hay oán hận gì mà chỉ là nghi hoặc, có vẻ như lão đã nghĩ ra được một chuyện gì đó.
Bố Nhĩ lui về, lẽ nào Lan Địch lại khăng khăng đòi đánh, cho nên lúc này lão đành ấm ức thu hồi Hồn khí. Trừng ánh mắt khó ưa về phía Bố Nhĩ xong, Lan Địch quay sang Phó Hào cười một cách kỳ quái: “Tiểu tử, lão già đó là ai? Ngươi gặp y ở đâu vậy?”
Phó Hào bất đắc dĩ cười trừ: “Đây là Bố Nhĩ, thủ hộ Đấu Thần của cháu. Cháu gặp lão ở trong Thiên Vương cốc.” Xong, Phó Hào thuật lại sơ lược chuyện Bố Nhĩ bị nhốt trong cấm chế, sau đó lại được hắn cứu ra, rồi trở thành Thủ hộ Đấu thần cho hắn. Nhưng Phó Hào lại không nói về lúc tiến vào Thí Thần trận, khiến đẳng cấp Khống đao thuật của hắn được nâng cao mà hình thành nên Đao hồn. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chẳng phải Phó Hào muốn giấu diếm gì, mà hắn lười phải giải thích Khống đao thuật là cái gì, hơn nữa Lan Địch rõ ràng là một lão già cực kỳ ưa giở quẻ, hỉ nộ khó lường, nhất định sẽ truy vấn lằng nhằng đến cùng mới thôi.
Nghe Phó Hào nói chuyện khơi khơi mà thu nạp được một Đấu Thần Thủ hộ ngay trong Thiên Vương cốc như thế, Lan Địch rất trầm tĩnh cũng phải trợn mắt há mồm. Nhìn thấy dấu hiệu khế ước thủ hộ trên trán Bố Nhĩ khiến lão ngơ ngẩn một hồi lâu mới thở dài, rồi cười khổ mắng: “Tiểu tử ngươi ngu ngốc là vậy, nhưng sao vận khí *** chó lại tốt hơn nhiều so với lão tử thế kia?”
Thấy hai lão già gân kia cuối cùng cũng không phải kiếm Phó Hào gây chuyện như tưởng tượng, Ngõa Cách nảy giờ ngay ngáy đề phòng mới hoàn toàn thở phào. Lại cảm giác được giữa bọn họ còn nhiều điều muốn nói, gã liền cười to: “Phó Hào huynh đệ, ngươi có việc bận, mà ta cũng cần phải về sớm một chút, nếu không thì chẳng biết lão đầu nhà ta sẽ tức điên lên như thế nào nữa. Không cần dài dòng chia tay làm gì, có thời gian cứ tới bộ tộc Ngưu nhân tìm ta nhé!”
Nghe Ngõa Cách phải đi, Phó Hào quyến luyến nao nao. Thời gian qua, có thể nói hai người đã cùng đồng cam cộng khổ vượt qua vô số lần hung hiểm, tuy quen biết chưa được bao lâu, nhưng giao tình đã thật là sâu đậm.