Hơn nữa tính cách hai người lại có vài phần tương tự, ở chung tự nhiên thập phần hòa hợp, mỗi ngày đều cùng nhau uống rượu tán phét vô cùng vui vẻ.
Nhưng Phó Hào cũng biết chia ly là chuyện sớm muộn, dù sao thì sau này cũng có lúc gặp lại. Nghĩ đến đây, hắn cười sảng khoái nói: “Được, có thời gian ta sẽ tìm đến uống sạch rượu nhà ngươi cho xem!”
Ngõa Cách cười ha ha, gật đầu chào mọi người, vừa định rời đi, thì như chợt nhớ tới cái gì đó, mới lấy ra từ bên hông một lệnh bài khắc họa cái đầu trâu bằng vàng rực rỡ, ném cho Phó Hào, dặn dò: “Tuy hiện tại Đại Hạp cốc không hạn chế loài người ra vào, nhưng có lệnh bài này, thì trong lãnh thổ Thú Nhân đế quốc, chuyện gì cũng thuận lợi hơn cho ngươi. Nếu cần tìm chỗ ta, gặp bất kỳ Ngưu Nhân nào, đưa cho hắn xem lệnh bài là được!”
Nói xong Ngõa Cách dứt khoát quay người, không đợi Phó Hào cự tuyệt, hào quang chói lọi của Đấu khí đã bùng lên nhấp nhoáng, thân hình to lớn liền như một trận cuồng phong, lao vút về phương xa.
Thấy cái gã trâu điên này nói đi là đi, còn đưa cho mình một vật có vẻ rất quý giá, Phó Hào chỉ có thể cười khổ cất vào trong giới chỉ, rồi xoay lại nhìn Lan Địch với Lâm đại thúc cười thâm trầm: “Lâm đại thúc, Lan Địch bá bá, giờ cháu đã ra khỏi Thiên Vương cốc rồi, hãy cho cháu biết, tại sao cứ khăng khăng bắt cháu phải đến cái nơi quái quỷ này!”
Nghe lời nói có vẻ oán giận của Phó Hào, Lâm đại thúc nhất thời xấu hổ, còn Lan Địch thì cứ trơ mặt lỳ ra, kéo tay Phó Hào rồi cười hì hì: “Không vội, không vội, đây không phải chỗ để nói chuyện, cứ đi theo ta trước đã, dọc đường đi kể cho ta biết, ngoại trừ tên thủ hộ Đấu Thần đó ra, ngươi còn thu hoạch được gì sau khi vào Thiên Vương cốc?”
Nói xong, cũng chẳng đợi Phó Hào cự tuyệt, lão đã lôi theo Phó Hào bay về một hướng.
Thấy động tác của Lan Địch, Bố Nhĩ đang đứng trầm tư bên cạnh cũng cười khổ một cái, mau chóng đuổi theo.
Tuy biết chắc là Lan Địch sẽ không thương tổn gì đến Phó Hào, nhưng vĩnh viễn theo sát bên cạnh người được bảo vệ vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa của một Thủ hộ Đấu Thần.
“Ơ này! Chủ nhân vĩ đại ơi, tổ tông Lan Địch ơi, lão đại Bố Nhĩ ơi, các người đừng bỏ rơi ta như vậy chứ!”
Thấy tất cả mọi người đều bay lên không, Cáp Mỗ Lôi Đặc liền lo lắng kêu to.
Tên ngốc nghếch này tuy cánh thì rất dài, nhưng cái mông lại quá béo nên chẳng những bay không được cao, mà tốc độ cũng lề mề phát ớn, làm sao có thể đuổi kịp những kẻ có đẳng cấp như Lan Địch và Bố Nhĩ?
Lâm đại thúc đang chuẩn bị đi thì thấy con thằn lằn bụng phệ quái dị đó không ngừng loi choi nhảy lên nhảy xuống lạch bạch khiến cho một người vốn lạnh lùng như lão cũng suýt nữa phì cười nhưng đành ráng nén nhịn lại mà đi tới, kéo theo Cáp Mỗ Lôi Đặc cùng bay lên trời.
Có điều, con thằn lằn bụng bự này thực sự quá nặng, nặng đến phát khiếp! Lúc đầu chưa phát hiện ra điều đó, thì dù Lâm đại thúc rất mạnh mẽ, cũng phải lảo đảo một phen, thiếu chút nữa đã tuột tay đánh rơi Cáp Mỗ Lôi Đặc xuống đất, khiến tên bụng bự đó kinh hoảng kêu cha gọi mẹ một phen.
Bay chừng mười mấy phút, mọi người đã tới trước một ngọn núi nhỏ. Lan Địch đáp xuống, chẳng biết lấy ở đâu ra một vò rượu, vừa uống vừa cười: “Tốt rồi, chỗ này là nơi bí mật và an toàn nhất quanh đây. Tiểu tử, ngươi kể rõ chuyện bên trong Thiên Vương cốc xem nào!”
Lúc này đám Bố Nhĩ và Lâm đại thúc cũng lần lượt tới nơi. Tuy Phó Hào rất sốt ruột muốn biết nốt bí ẩn thân thế của hắn mà lần trước Lan Địch mới nói được một nửa. Nhưng thấy bộ dáng của lão lúc này, hắn cũng chỉ có thể ép mình nhẫn nại, đem chuyện từ lúc vào Thiên Vương cốc như thế nào, cho đến hết thảy trải nghiệm trên đường kể qua một lượt.
Ngoại trừ đoạn cứu Bố Nhĩ ra cùng việc ký kết Khế ước Thủ hộ đã kể lúc nãy, thì những chuyện khác, Phó Hào đều kể lại rõ ràng tường tận, trên cơ bản chẳng bỏ sót gì. Thậm chí đến cả việc lấy được cái bình nhỏ quái dị. Gặp con quái điểu Tắc Khắc Tư canh giữ Thần Dẫn quyết trong giới chỉ màu đen kia, Phó Hào cũng kể ra.
Lan Địch cùng Lâm đại thúc, có thể coi là người thân cận nhất của hắn trên thế giới này, Bố Nhĩ lại là thủ hộ Đấu Thần cho hắn, nên căn bản là Phó Hào cũng chẳng cần giấu diếm gì.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ, là dường như Lan Địch và Lâm đại thúc từ đầu chí cuối chẳng hề hứng thú với những chuyện đó. Chỉ khi nghe đến chuyện Thần Dẫn quyết, hai lão mới lộ ra chút vui mừng, nhưng nào có kích động như Phó Hào tưởng tượng. Nhất là Lan Địch, ngay cả việc có thể lấy Thần Dẫn quyết ra được hay không cũng không mấy quan tâm, mà chỉ hỏi đi hỏi lại Phó Hào một vấn đề.
Đó là hắn có cảm giác được, mình bây giờ so với trước khi chưa tiến vào Thiên Vương cốc có những biến hóa nào xảy ra hay không!
Vấn đề kỳ quái này khiến Phó Hào nghĩ mãi cũng không ra, bất đắc dĩ cau mày bóp trán hồi lâu, mới nhớ đến một chuyện, khó nhọc thốt lên: “Cháu cũng không phát hiện ra biến hóa gì lớn cả, có điều khi mới vừa tiến vào Thiên Vương cốc, cháu bỗng cảm thấy được sức mạnh của mình tăng lên rất nhiều! Đúng vậy, ít nhất là so với năng lượng lúc vận dụng lực Thần quyết thì không thua kém bao nhiêu, tăng khoảng ngàn cân lực thôi.” Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sức mạnh được nâng cao?
Nghe Phó Hào trả lời, Lan Địch cùng Lâm đại thúc nhất thời sửng sốt ngơ ngác nhìn nhau, biểu tình trên mặt biến đổi đặc sắc vô cùng.
Thấy hai lão bỗng trở nên kỳ quái như vậy, Phó Hào càng cảm thấy khó hiểu, nhưng không đợi hắn hỏi rõ, Lan Địch đã kéo Lâm đại thúc đi, ném lại Phó Hào một câu: “Ở nguyên đó, chờ bọn ta một lát”. Sau đó, chớp một cái, thân hình họ đã biến mất trong nháy mắt.
Những điều này lại càng khiến Phó Hào suy đoán thêm to đầu, nhưng cũng chẳng có cách nào lý giải được. Mà ở trong Thiên Vương cốc ăn mãi lương khô đã ngán đến lè lưỡi, thừa dịp rỗi rãi Phó Hào mới kêu Bố Nhĩ đi bắt mấy con thú hoang xẻ thịt nướng lên. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong lúc bọn Phó Hào đang ăn uống ngon lành, thì ở một nơi cách hắn không xa, Lan Địch và Lâm đại thúc vẫn đứng ngẩn ngơ dưới một tàng cây, mặt mày nhăn nheo cau có, như thể đang đụng phải một vấn đề rất nan giải.
“Lão Lâm, sức mạnh tăng lên là có ý gì? Theo lý mà nói, Phó Hào đúng ra không phải nhận được loại truyền thừa này chứ, lẽ nào tổng quản năm đó lầm lẫn rồi?”
Suy tư thật lâu, rốt cuộc Lan Địch mới bất đắc dĩ cười ão não cất tiếng hỏi.
Cũng mang vẻ mặt khó hiểu, nghe mấy lời đó, Lâm đại thúc trầm ngâm mãi rồi mới thở dài: “Theo đạo lý kia thì chắc là tổng quản không có lầm. Nhưng bây giờ sự thực sờ sờ ra đó, Phó Hào hắn ngoại trừ sức mạnh ra, căn bản là không có đạt thêm truyền thừa nào khác cả! Thực kỳ quái, nhưng chắc chắn tác dụng của Thiên Vương cốc trong chuyện này là không nhỏ!”
“Theo truyền thuyết, chỉ có Đại lực Thần tộc cực kỳ cổ xưa, hơn nữa cũng đã bị tiêu diệt rất nhiều, mới có thể đạt được loại truyền thừa sức mạnh này. Trong Liệt Thần các cũng không có Đại lực Thần nhân nào còn sống! Lẽ nào, tiểu tử này không phải là người xuất thân từ Liệt Thần các?” Lan Địch âu sầu nuốt từng ngụm rượu lớn, buồn bực thốt lên.