Lâm đại thúc lắc đầu thật mạnh, mắt ánh lên vẻ kiên định, trầm giọng: “Trong Liệt Thần các có tộc nhân của Đại Lực Thần không thì chưa biết, nhưng ta khẳng định tiểu tử Phó Hào này trăm phần là người xuất thân từ Liệt Thần các, điều này lão không cần hoài nghi.”
Ngừng một lát, Lâm đại thúc lại nói tiếp: “Lão già ngươi đừng quên, lúc trước chính bản thân tổng quản đã đem Phó Hào gửi tận tay chúng ta, nếu hắn không phải là người của Liệt Thần các thì còn ai vào đây?”
Thấy Lâm đại thúc quả quyết như vậy, Lan Địch chỉ đành cười khổ: “Đích xác là như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ quái, cha mẹ tiểu tử này rốt cuộc là ai? Tổng quản lúc trước cũng không nói rõ ràng, song hàm ý biểu lộ lúc đó lại chẳng thể nghi ngờ được. Nhưng bây giờ, chắc chắn là chúng ta hiểu sai rồi, Phó Hào vốn dĩ không phải là hậu duệ của Thần tộc kia!”
Lần này thì Lâm đại thúc không phản đối, gật đầu: “Đúng là quái dị, trong Liệt Thần các không biết có người của Đại lực Thần tộc không, mà đứa nhỏ này nhận gì chẳng nhận, chỉ được mỗi sức mạnh truyền thừa. Nhưng điều đó cũng chưa chắc không có lý! Vì trước đây tổng quản cũng đâu nói rõ là bên trong Liệt Thần các có che giấu cho cao thủ của Đại Lực Thần tộc hay không chứ? Dù sao, nơi đó vẫn còn một số điều nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta!”
Ngừng trong giây lát, Lâm đại thúc lại tiếp: “Hơn nữa, dù ta và ngươi còn chưa xác định được thân phận của Phó Hào, không phải đã cố đưa thằng bé này vào Thiên Vương cốc bằng mọi giá hay sao! Giờ thì bất luận thế nào, hắn có thể bình an ra khỏi cốc là may mắn rồi, ít nhất cũng có được một cái truyền thừa, còn tốt hơn là không được gì!”
“Có thể đúng là như vậy, chắc tại ta chậm hiểu ngoan cố thôi. Nếu vậy, người mà tổng quản giao cho chúng ta bảo vệ lúc trước, thực ra không phải là huyết mạch chân chính rồi còn gì?” Lan Địch nhăn nhó cười, lại hớp thêm một ngụm rượu to, trầm ngâm.
Lặng lẽ thật lâu, Lâm đại thúc mới chậm rãi gật đầu: “Khả năng này có thể có, mà cũng có thể không. Ngươi cũng biết, tổng quản luôn đối nhân xử thế rất cẩn thận. Tuy nói trong số những người năm xưa, chúng ta là mạnh nhất, nhưng Thần Điện vẫn luôn theo dõi chặt chẽ các tình huống có thể xảy ra, nên biết đâu vì mục tiêu an toàn, mà tổng quản đã có an bài khác rồi!”
“Được rồi, được rồi. Bất luận là như thế nào, tiểu tử này cũng do một tay chúng ta nuôi lớn. Hắn có thuộc về huyết mạch kia hay không cũng không quan trọng. Nhưng chuyện hắn xuất thân từ Thần các là không bàn tới nữa, mọi chuyện cứ để hắn tự tìm hiểu là được rồi!” Lan Địch nhăn nhó.
“Đúng, bây giờ có nói gì nữa thì cũng đã muộn, mà nhiều khi Phó Hào hắn đạt được truyền thừa đó nhưng hắn chưa thể hiện ra ngoài thì sao! Có điều cứ kệ đi, ngươi đừng quên, trên thế gian này vẫn còn một nơi ghi chép lại đầy đủ chuyện xảy ra năm xưa mà!” Lâm đại thúc trầm giọng.
Mắt Lan Địch chợt sáng lên, vỗ đùi nói: “Không sai, không sai. Để tiểu tử đó sau này tìm hiểu dần là được rồi, chúng ta vẫn tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu đi!”
Ngừng một chút, Lan Địch sực nhớ ra một chuyện, thấp giọng thì thầm: “Phải rồi, ngươi thấy lão Bố Nhĩ kia thế nào? Thực lực của y không kém, làm sao lại bị vây trong Thiên Vương cốc chứ?”
Nghe Lan Địch nhắc đến Bố Nhĩ, mắt Lâm đại thúc bỗng hiện lên vẻ nghi hoặc, trầm tư một hồi rồi nói: “Ngươi có cảm giác được không, ta thì thấy cái gã Bố Nhĩ này rất quen, nhất là sát khí vô cùng sắc bén kia, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi!”
“A?” Lan Địch thốt lên đầy kinh ngạc: “Vừa rồi ta cũng không chú ý, giờ nghe ngươi nói ta mới nghĩ đến, đúng là có chút quen thuộc. Nhưng, y rốt cuộc là ai đây?”
Nói xong, hai hàng chân mày lão nhíu chặt lại, tinh quang trong mắt không ngừng chớp động, tựa hồ đang cố nhớ lại chuyện cũ.
Thở dài một tiếng, Lâm đại thúc cười khổ: “Thôi bỏ đi, khỏi cần quan tâm làm gì, dù sao bây giờ y đã là thủ hộ Đấu Thần của Phó Hào rồi, với thực lực như thế, đủ để tạm thời bảo vệ cho tiểu tử đó. Chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện này nữa!”
“Hắc hắc. Như vậy, có Bố Nhĩ ở đây, rốt cuộc bọn già chúng ta cũng được rảnh thân, không cần quá quan tâm đến tiểu tử đó nữa rồi, chuyện còn lại, cứ để đến đâu hay đến đó đi!” Lan Địch cười quỷ dị. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ừ! Đi thôi, quay về nào, đừng làm cho Phó Hào sốt ruột nữa. Về thân thế của hắn, hay là cứ nói ra nhỉ. Đứa nhỏ này dù sao cũng đã tò mò quá mà sắp nổi khùng rồi đó!” Lâm đại thúc cười cười, rồi chậm rãi bay về hướng bọn Phó Hào.
“Hắc hắc! Ta còn muốn nhìn bộ dáng ngốc nghếch sốt ruột của hắn thêm ấy chứ! Nếu không lão tử biết lấy đâu ra nhiều lạc thú như vậy bây giờ?” Lan Địch vẫn cười gian trá, nhưng cũng đi theo Lâm đại thúc.
Hai người mặc dù nói không ít, nhưng thực tế thời gian chưa trôi qua bao nhiêu. Lúc trở lại chỗ Phó Hào, thì Bố Nhĩ đã săn được một con heo rừng to béo, Phó Hào đang nướng lên vàng óng, tỏa ra mùi vị thơm tho hấp dẫn vô cùng. Truyện "Đao Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắc hắc cười to, Lan Địch cũng mặc kệ có phỏng tay hay không, chộp lấy một cái giò heo lớn nhất, nhồm nhoàm ngồi xé từng miếng thịt bên cạnh Phó Hào.
Vừa nhai ngấu nghiến lão vừa không ngừng tấm tắc xuýt xoa, khen tay nghề hắn ngày càng tiến bộ, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời về cái mà Phó Hào muốn biết nhất, bí mật thân thế của hắn.
Nhưng sống cùng lão gia hỏa này hơn chục năm rồi, Phó Hào thừa hiểu, chẳng phải Lan Địch quên, mà là lão cố tình không chịu nói cho hắn biết, nhàn rỗi quá sinh buồn chán, muốn bày trò đùa dai mà thôi.
Nhìn Phó Hào sốt ruột như kiến càng bò cành cụt, là điều khiến Lan Địch đắc ý nhất trong những năm gần đây! Chuyện này không chỉ có Lan Địch, mà chính cả Phó Hào cũng hiểu vậy.
Cho nên, dưới tình huống này, dù hận không thể hung hăng đè Lan Địch xuống bóp cổ mà bắt lão kể hết tất cả những gì mình muốn biết ra, Phó Hào đành cắn răng nhẫn nại, đem bất mãn uất ức phát tiết trên miếng thịt heo thơm lừng.
Rốt cuộc, cái chân giò béo mẫm kia cũng đã bị Lan Địch chén sạch. Lão gia hỏa này lại đủng đỉnh tu ừng ực thêm vài hớp rượu, làm mềm cái bao tử không đáy của mình, ợ một cái thật to, rồi thủng thẳng tìm một cái que nhỏ, xỉa xỉa vụn thịt dính trên răng, mới cười gian nhìn Phó Hào: “Nào tiểu tử, nói đi. Ngươi muốn biết cái gì? Hôm nay lão tử nói hết cho ngươi là được, để cho ngươi khỏi chờ đợi đến phát điên nữa, hắc hắc!”
“Lão tử bây giờ đang bị ngươi làm cho nổi điên đây!” Phó Hào chửi thầm trong bụng. "Lão già chết tiệt này, đã biết lại còn làm bộ hỏi..." Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra cung kính: “Lan Địch bá bá, vậy thì xin ngài kể tiếp chỗ lần trước tạm dừng đi!”
“Lần trước nào? Mà lần trước ta nói với ngươi đến đâu rồi ấy nhỉ?”
Ặc! Thấy lão gia hỏa đáng khinh này vẫn còn giả ngây giả dại, tính tình Phó Hào vốn không đến nỗi nào, cũng không ngăn được dấu hiệu bão tố sắp nổi lên, hận không thể ném Lan Địch lên lò than quay tròn mà nướng tơi bời một bận.
Cảm thụ được ánh mắt như muốn giết người của Phó Hào, Lan Địch rốt cuộc cảm thấy thoải mái vừa lòng, cười gian tà đắc chí: “Được rồi, được rồi, không chọc tên ngu ngốc nhà ngươi nữa. Ừm, lần trước ta kể với ngươi những chuyện đã phát sinh ở Thần Điện..! Cùng với hàng loạt biến cố nảy sinh tại Liệt Thần Các mười lăm năm về trước, không, bây giờ phải là mười sáu năm trước rồi…”