Đặc thù của một số hậu duệ Thần tộc là cần phải thông qua quá trình đánh thức, mới có thể sở hữu được năng lực của Thần. Mà cấm chế trong Thiên Vương cốc, chính là vì sự thức tỉnh hậu duệ của Thần mà bố trí ra. Chỉ khi tiến vào cấm chế này, cảm nhận được năng lượng độc đáo của cấm chế, thì mới có thể hoàn toàn khơi gợi được năng lực hậu duệ của Thần! Mà ba lão vốn không biết cha mẹ thân sinh của Phó Hào rốt cuộc là ai? Lại càng không thể biết được Phó Hào là hậu duệ của vị Thần nào. Cho nên phải cố ép Phó Hào đến Thiên Vương cốc một lần! Ở đây, thời gian hậu duệ của Thần thức tỉnh cùng với lễ trưởng thành trên đại lục là hoàn toàn giống nhau.
Đơn giản chỉ là một lễ trưởng thành mà thôi, cái khác duy nhất là năng lực chủng tộc được đánh thức!
Cho nên Lan Địch mới trịnh trọng nói cho Phó Hào biết rằng, bằng bất cứ giá nào phải nhất định đúng vào sinh nhật mười sáu tuổi mà tiến vào Thiên Vương cốc. Nếu không kịp thì cũng không cần tới nứa! Vì qua thời điểm này, cả đời sẽ không còn cơ hội khơi dậy được tiềm năng của Thần tộc. Mà lúc đó thì Thiên Vương cốc cũng sẽ đóng cửa, tới cũng đã không còn ý nghĩa gì.
Nhưng thời gian mở ra Thiên Vương cốc và chu kỳ luân hồi của nó tại sao lại giống với sinh nhật và tuổi của Phó Hào như đúc, thì như lời Lan Địch, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bởi bản thân lão cũng không biết!
Điều duy nhất Lan Địch biết, chính là Phó Hào phải đi vào Thiên Vương cốc. Như vậy Lan Địch và Lâm đại thúc mới có thể tìm hiểu Phó Hào rốt cuộc là hậu duệ của Thần tộc nào.
Đây cũng là nguyên nhân mà trước đó Lan Địch bảo với Phó Hào, khi nào hắn rời khỏi Thiên Vương cốc, mới nói ra tất cả.
Bởi nếu Phó Hào không có được truyền thừa gì, thì hết thảy những gì Lan Địch nói đều không còn tác dụng.
***
Lan Địch kể lại rất nhanh, Phó Hào nghe mà đờ đẩn cả người. Hắn ngàn vạn lần không ngờ, mình chẳng những là hậu nhân của Liệt Thần Các, mà hơn thế, còn là một hậu duệ của Thần.
May mà Phó Hào vì luyện đao pháp nên tâm tình rất kiên ngạnh, lại thêm trong cơ thể còn dung hợp thêm một linh hồn khác, đã khiến cho ý chí hắn sớm vững vàng như núi. Tuy với những chuyện này, hắn có cảm giác rất vớ vẩn nhưng không đến nỗi không tiếp thu được.
Dù vậy thì Phó Hào cũng phải ngẩn ngơ mất nửa canh giờ, mới hoàn toàn tiêu hóa được hết thảy những lời nói của Lan Địch. Có điều, chuyện này lại càng khiến hắn thêm mê muội! Cha mẹ của hắn rốt cuộc là ai đây?
Những cao thủ chủ chốt hàng đầu Liệt Thần các ước chừng có khoảng mười người. Mà hậu duệ của Thần tại Liệt Thần Các lại không dưới trăm người.
Tổng quản lúc ấy mặc dù nói là lựa chọn hậu nhân của mười vị đại cao thủ kia! Thế nhưng ai dám khẳng định, trong lúc chiến loạn sẽ không xuất hiện biến cố lộn xộn nào? Ai biết được Tổng quản có vì đề cao sự an toàn mà lựa chọn thêm nhiều hậu duệ Thần tộc khác hay không?
Hơn nữa, tướng mạo trẻ con đều không khác nhau mấy. Nếu nhầm lẫn thì trong một thời gian ngắn khó có thể nhận ra. Huống chi tại thời điểm sinh tử tồn vong kề sát nách, thì làm sao còn dư thời gian mà phân biệt cho rõ ràng?
Cũng theo lời Lan Địch, những người hiểu rõ chân tướng sự việc đều đã chết. Nếu trên thế giới này có người biết cha mẹ Phó Hào là ai, thì chắc chắn đó là vị tổng quản lúc trước.
***
Phó Hào và mấy người Lan Địch mải mê ôn lại chuyện cũ năm xưa mà không hề chú ý đến, Bố Nhĩ vốn đang dựa vào gốc cây nghe kể chuyện đến ngẩn người ra, sắc mặt cũng dần dần thay đổi…
***
Chuyện đã qua khiến cho Phó Hào không biết nên khóc hay cười. Tuy Lan Địch đã nói cho hắn rất nhiều điều bí ẩn về thân thế, nhưng trên thực tế Phó Hào lại phát hiện, việc này so với không nói cũng đều giống nhau. Bởi cái mà Phó Hào muốn biết nhất, chính là phụ mẫu của mình là ai, chứ không phải là thù hận tranh đấu giữa Liệt Thần Các và Thần Điện.
Càng cố tìm hiều thì đáp án lại càng mờ mịt!
Điều này làm cho Phó Hào vô cùng buồn bực. Hắn còn cảm thấy, chẳng thà Lan Địch đừng nói cho mình biết còn hơn. Cứ để cho hắn trong lòng tự đinh ninh, mình là một cô nhi cù bơ cù bất, không quê hương thì tốt hơn nhiều. Bởi ít nhất hắn cũng sẽ không phiền não đau đầu như hiện tại.
Tựa như thấu hiểu được sự khó chịu của Phó Hào, Lan Địch nhăn mặt cười khổ: “Theo cái tiểu tử ngươi nhận được là lực lượng truyền thừa, là thuộc về hậu duệ của Đại Lực Thần. Nhưng mà ta lại không thể không nói cho con biết một chuyện rất cổ quái! Đó là cả ta và Lâm đại thúc của con, căn bản không thể xác định được trong Liệt Thần Các, rốt cuộc có tồn tại Đại Lực Thần tộc hay không?”
Dừng một chút, Lan Địch có lẽ cảm thấy như thế đã hơi kích động Phó Hào, nên lão nghĩ ngợi một lúc rồi an ủi: “Có điều con cũng đừng quá mức buồn rầu. Hiện tại tuy chúng ta đoán không ra được, nhưng còn một nơi khẳng định sẽ có lai lịch thân thế đầy đủ của con!”
Phó Hào sửng sốt: “Địa phương nào?”
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt chợt lóe lên, Lan Địch nghiến răng:“Thần Điện!”
Thần Điện sao? Phó Hào giật nẩy mình, còn chưa kịp nói gì thì Lan Địch đã giải thích: “Lúc trước việc Các chủ Liệt Thần Các và mười vị đại cao thủ đột nhiên mất tích thật quá ly kì. Tuy đến giờ chúng ta cũng không thể biết rõ ràng. Nhưng Giáo Hoàng của Thần Điện khẳng định sẽ biết. Nói cách khác, lão già đó không thể nào ngẫu nhiên lựa chọn đại một cái, mà trúng được thời cơ thỏa đáng như thế để tập kích Liệt Thần Các.”
Dừng một chút Lan Địch tiếp tục: “Hơn nữa bên trong Thần Điện, chuyên môn có một loại bí điển ghi lại những chuyện lớn đã xảy ra, gọi là Đại Sự Ký. Ta tin dựa theo quy củ từ trước đến nay của bọn chúng, thì chuyện này chắc chắn phải được ghi chép đầy đủ. Hơn nữa trong đó cũng có hầu hết những bí mật của đại lục. Chỉ cần con có thể xem được bản bí điển kia, thì hết thảy nghi vấn đều có thể giải trừ!”
“Thật sự như vậy sao?” Phó Hào liền tỏ ra vui mừng, nhưng nụ cười trên mặt vừa mới hiện lên, trong nháy mắt đã biến thành ão não.
“Hắc hắc! Xem ra tiểu tử ngươi đầu óc đã thông minh ra nhiều nha!”. Lan Địch lại cười: “Con cũng hiểu rồi, Giáo hoàng sao lại có thể để cho con biết chuyện này. Hơn nữa bản bí điển kia lại là bí mật bất truyền của Thần Điện, chỉ Giáo Hoàng đương nhiệm hoặc là người thừa kế Giáo hoàng mới có cơ hội xem được. Con muốn biết cha mẹ con rốt cuộc là ai, còn sống hay không, thì chặng đường này hẳn còn rất dài!”
Dừng một chút, trên mặt Lan Đich bỗng nhiên nổi lên một nụ cười xấu xa, nói tiếp: “Bá bá khuyên con một câu! Đừng có quá sốt ruột, chờ khi nào đủ thực lực thì đem lão giáo hoàng chết tiệt kia đánh cho tơi bời hoa lá, thì lúc đó con tự nhiên cũng sẽ biết được! Có điều lúc này con còn non lắm! Hắc hắc!”
Có thể sao chứ!
Phó Hào không nhịn được phát ra một tiếng chửi thầm, nhưng chỉ có thể cười khổ mà thừa nhận sự thật này. Hắn nghĩ tới chuyện, mình mới đến trấn Ma Vương đã phát sinh xung đột với Thần Điện, hơn nữa lại vừa biết được một chút về bí ẩn của thân thế, khiến Phó Hào không khỏi thở dài. Cái gì gọi là Oan gia ngõ hẹp chứ, đúng là không sai vào đâu được!
Giữa hắn và Thần điện, tựa hồ sinh ra đã định sẵn phải trở thành cừu nhân.
Đã biết được những gì có thể, Phó Hào thoáng bình tĩnh lại. Lan Địch nói cũng đúng, chuyện này không thể vội vàng mà chỉ có thể đi từng bước.
“Đúng rồi, Lan Địch bá bá, dựa vào điều bá bá nói. Liệt Thần Các biến mất, ngoại trừ lý do cơ bản là Các chủ biến mất không thể giải thích, thì còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là do gia tộc Sói U Linh Ba Bàng phản bội phải không?”