Trái Tim Lung Linh
Trái Tim Lung Linh
Nguồn Blog Phúc CD
Dịch : Phúc CD
Anh yêu cô từ năm anh 18 tuổi. Hai người họ luôn gắn với nhau như bóng với hình, nhưng không học cùng lớp, anh nghĩ, đợi khi nào lên đại học anh sẽ bày tỏ tình cảm với em, vì anh đã yêu nụ cười như hoa của em, yêu giọng nói trong trẻo và đôi mắt phượng của em, anh cảm thấy cô nên là của anh, anh nghĩ, cứ đợi đi đã.
Bọn họ cùng thi vào đại học. Vì tình yêu, anh chọn chung một trường với cô, dù đáng ra anh có thể chọn một trường tốt hơn thế. Vào đại học, cô gái bắt đầu cuộc sống bộn bề, hàng ngày ở cái tập thể ấy, anh nhìn thấy cô vui vẻ thì nghĩ, cứ đợi tiếp vậy đi. Anh vẫn chưa chịu nói.
Ngày lễ tình nhân năm thứ hai đại học, anh cuối cùng cũng có dũng khí bày tỏ lòng mình với cô, nhưng lại phát hiện trước khung cửa xổ của cô gái đã có một bông hoa hồng, bông hoa hồng dấu sau lưng anh không dám đưa. Cô hỏi anh : có việc gì sao? anh bối rối trả lời : không, chẳng có chuyện gì cả, tôi chỉ là muốn tìm bạn cũ cùng quê nói chuyện. Cô thất vọng nhìn anh, cô cầm bông hoa hồng cắm vào lọ, nói đó là hoa do lớp trưởng tặng.
Tốt nghiệp xong cô gái kết hôn, nhưng anh thì chẳng yêu thêm người nào, vẫn cứ theo đuổi cô, trở về thành phố nhỏ trước kia, mặc dù anh có cơ hội ở lại thành phố lớn. Vì anh nhận ra mình đã quá yêu cô rồi.
Anh chưa từng kể cho bất kỳ ai nghe tâm sự của mình. Người ta giới thiệu đối tượng cho anh, anh luôn cười rồi thẳng thừng từ chối, bọn họ cho rằng điều kiện của anh quá cao, quá chi ly, cho nên dần dần rất ít người tham gia vào chuyện của anh. Anh cũng vẫn một mình nghe nhạc, đọc sách, không biết anh sẽ còn phải giữ những tình cảm này bao lâu nữa. Trong một lần họp lớp mọi người đều uống rất nhiều. Có người đem chuyện hai bọn họ ra chọc, nói anh ở gần lâu đài nước mà tại sao nhìn không thấy ánh trăng, anh cười, chẳng nói gì, cô gái uống nhiều rượu, bất chợt cô nhìn vào mắt anh : "mọi người đều không hiểu được anh". Anh đứng chôn chân ở đó, nhớ lại rằng bông hoa hồng vẫn chưa tặng cô, giờ đây đã biến thành một cái mụn ở tận đáy lòng,làm anh đau đớn. Anh vốn dĩ muốn nói cho cô hay tình yêu của anh, nhưng anh lại nghĩ, quá muộn rồi, thật sự quá muộn rồi, anh không biết cuộc hôn nhân của cô đã sảy ra chuyện, bọn họ đang làm thủ tục ly hôn.
Đợi đến lúc cô gái hoàn tất thủ tục ly hôn, anh nghĩ cuối cùng cũng có thể nói ra rồi. Vì cô gái cũng yêu anh! anh không hiểu tại sao bọn họ lại để tuột mất nhau, bởi lẽ ông trời đã cho anh cơ hội, đã cho anh một nhân duyên tốt đẹp, nhưng vì sao lại phải đến bây giờ mới cho anh đoạn kết?
Vậy mà bất hạnh vẫn chưa phải là kết cục, lúc anh sắp nói rõ lòng mình cho cô hay anh phát hiện mình bị ung thư. Anh không nhẫn tâm bắt cô phải gánh một phần đau khổ, cho nên, anh vẫn không chịu nói. Anh nghĩ : mình sẽ mang cái bí mật này cho đến cuối cuộc đời.
Cô gái đến thăm anh, tỏ ý có thể chăm sóc cho anh, anh cười nói : Tôi không hiểu lòng em, nếu tôi sớm hiểu lòng em thì đã nói ra rồi, chẳng phải khổ công chờ đợi đến tận bây giờ ? Lòng tự trọng của cô gái bị tổn thương, từ đó không đến thăm anh nữa. Có những lúc, anh ngẩn người ra trên giường bệnh, nhìn lá cây từ từ rơi bên ngoài cửa xổ, anh nghĩ, tình yêu của mình cũng giống như lá cây mùa thu, từng phiến lá lìa cành rơi xuống, cuối cùng ẩn mình vào trong đất, trở thành một trái tim lung linh. Chỉ là, chẳng ai biết anh đã yêu như thế nào thôi !
Phúc cd dịch
Bao nhiêu người vì cô đơn mà yêu sai một người, lại có bao nhiêu người vì yêu sai một người mà cô đơn một đời
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 03:08 PM.
|