Mang cô gái này về? Đằng Phi lắc đầu dẹp ngay cái ý nghĩ này, không nói đến vấn đề lai lịch của cô gái này, với cơ thể yếu đuổi này của hắn, căn bản không thể mang cô gái này đi được!
Cô gái áo trắng lúc này vẫn nhắm chặt mí mắt, trông như đang phải chịu một loại đau đớn cực đại, Đằng Phi đặt tay lên trán của nàng, một mảng nóng hổi!
Cô gái này không biết đã nằm ở đây bao lâu, bờ cát này nếu đứng bên ngoài thì cảm thấy có vẻ nóng, nhưng nếu nằm yên ở đây, thì lại không phải vậy, bởi vì nóng như thế, lại cạnh bờ sông, hơi nước liên tục bốc ra, nếu nằm một thời gian quá dài thì người bình thường cũng chịu không nổi! Chứ nói chi nàng còn đang bị thương nặng.
Nghĩ thế trong lòng Đằng Phi không khỏi bội phục cô gái này, thật thần kỳ a, nhìn mọi thứ xung quanh, có lẽ đã nằm ở đây ít nhất một ngày rồi, lâu như vậy mà vẫn còn sống được, quả thật là kỳ tích!
Đằng Phi vừa nghĩ vừa móc một bình sứ nhỏ ra, đây là dược liệu trị thương thượng hạng của Đằng ra, hắn cầm bình sứ đổ ra hai viên đan dược bé cỡ hạt đậu tương mang theo một mùi thương thơm ngáy, hắn đưa đến gần miệng cô gái này, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, nói:
- Ngươi có nghe thấy không? Há mồm ra uống viên thuốc này nào.
Nàng khẽ do dự một chút, rồi há miệng ra, đôi môi khô khóc hiện đầy tia máu và vết sước, Đằng Phi liền đút hết đan dược vào miệng nàng.
Đan dược của Đằng gia phẩm chất vô cùng tốt, đan dược vừa nào miệng nàng trong phút chốc liền phát huy tác dụng.
Đằng Phi cảm thấy lúc này việc quan trọng nhất là phải băng bó vết thương trên người nàng, đâu không phải chuyện đùa, có rất nhiều người bởi vì chậm trể xử lý vết thương mà làm tính mạng mình bị nguy hiểm, có khi trở thành vết thương trí mạng dẫn đến chết.
Nhưng… đây là một cô gái, hơn nữa còn là một giai nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành!
Đằng Phi xem như cũng đã đọc qua rất nhiều sách vở, nhưng lúc này trong đầu hắn không tìm ra được bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả dung mạo cô gái xinh đẹp này, quá mỹ lệ, cho dù bản thân nàng đang bị thương nặng cũng không mang lại chút ảnh hưởng nào.
Đằng Phi thầm nghĩ: Dù là Đương kim hoàng đế Chân Vũ triều trông thấy, nàng, cũng sẽ chết đứng mà thôi!
- Không… không sao, giúp ta xử lý… vết thương… trên người… cám ơn!
Có lẽ nhờ tác dụng của những viên đan thược khi nãy mà nàng có thể lên tiếng nói chuyện, giọng nói đứt quảng, thanh âm yếu ớt nhưng hết sức lạnh lùng trong trẻo và khá êm tai.
- Vậy… tỷ tử, Đằng Phi đắc tội!
Đằng Phi mặc dù còn nhỏ, nhưng bản thân có tri thức và hiểu lễ nghĩa, và hắn cũng không phải là người cổ hủ, được nàng đồng ý hắn liền không chút do dự mà cởi bỏ y phục của nàng, trong hành động khó tránh khỏi phải có chút va chạm vào da thịt.
Đằng Phi vừa làm vừa cố gắng đè nén ý niệm trong lòng, miệng liên tục lẩm bẩm: “Sắc tức thị không…”
Vết thương của cô gái này quả thật rất nghiêm trọng, vết thương nặng nhất là từ vai trái kéo dài đến tận phía dưới xương sườn bên phải, nhìn hình dạng vết thương có lẽ do một móng vuốt sắc nhọn gây ra, vết thương rất sâu khiến người nhìn thấy phải nhăn mặt nhíu mày.
Đằng Phi trong lòng khiếp sợ: Ông trời ơi, làm sao mà để bị thương khủng khiếp thế này? Loại ma thú nào mà có móng vuốt sắc bén như thế? Thần Mục Kim Điêu sao?
Nhưng, Thần Mục Kim Điêu có móng vuốt có đến năm cái a! Còn đây, chỉ có một…
Lúc này Đằng Phi lấy trong người ra một túi thuốc cực phẩm, loại này bình thường ở Đằng gia, chỉ với một túi nhỏ có thể bán ra được đến một trăm lượng vàng!
Không sai, là vàng, chứ không phải bạc!
Đó là Đằng Thị Sinh Cơ Tán là một trong những loại thuốc cao cấp nhất ở Đằng gia!
Đây là thuốc trị thương cao cấp nhất do tổ tiên Đằng gia đời đời truyền lại, và chỉ có gia chủ các đời mới có tư cách biết rõ đan phương hoàn chỉnh.
Tất cả những người chế luyện Đằng Thị Sinh Cơ Tán đều là đệ tử nòng cốt của Đằng gia, hơn nữa không ai nắm giữ đầy đủ phương thức điều chế cả, mỗi người đều chỉ làm một giai đoạn, còn khi chế thành Đằng Thị Sinh Cơ Tán sẽ do đích thân gia chủ phối trí!
Cho dù Đằng Phi là công tử dòng chính của Đằng gia cũng không có tư cách có được loại thuốc này, chỉ vì gia chủ gia gia thương yêu hắn nên mới cho hắn một ít giữ để phòng thân.
Đằng Thị Sinh Cơ Tán dùng để trị liệu ngoại thương là hiệu quả nhất, sau khi sử dụng sẽ tuyệt đối không để lại một vết sẹo nào!
Nhờ thế mới tạo nên danh tiếng cho Đằng Thị Sinh Cơ Tán, bán một túi là có thể thu về một trăm lượng vàng, dù thế mà lúc nào cung cũng không đủ cầu, nhiều khi có tiền cũng không thể mua được!
Bột thuốc vừa được bôi vào vết thương, cô gái áo trắng không nhịn được khẽ run run.
- Đừng lo, đây là thuốc tốt, sẽ không để lại vết sẹo nào đâu.
Đằng Phi vừa nói vừa xử lý vết thương trên người nàng.
Cô gái áo trắng cũng không nói gì thêm, để Đằng Phi thoải mái bôi thuốc lên người nàng, chẳng qua, khuôn mặt nàng lúc này lại có chút ửng hồng.
Xử lý xong xuôi, Đằng Phi nhìn túi thuốc trống rỗng mà khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: “Một trăm lượng vàng đó a…”
Trực giác của cô gái này cũng thật là mạnh, bên này Đằng Phi vừa nghĩ thì bên kia liền mang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này có xen lẫn một chút ngượng ngùng:
- Giúp ta băng bó vết thương, ta… sẽ có báo đáp!
- Ách…
Đằng Phi nghe nàng nói liền khẽ giật mình, vẻ mặt lúng túng, trong lòng tự hỏi làm sao mình nghĩ gì mà nàng cũng biết?
Đằng Phi đem nội y của người con gái áo trắng xé rách để bao phủ lại những vết thương, sau đó sau đó áo ngoài của nàng băng bó lại hoàn toàn những vết thương bị lộ ra ngoài.
Đằng Thị Sinh Cơ Tán đặc biệt ở chổ sau khi bôi thuốc chỉ cần băng bó sơ lại thì vài ngày sau vết thương liền lành lại như trước.
Làm xong hết, Đằng Phi mới cảm thấy hơi lúng túng, lúc nãy đã lấy quần áo của nàng để băng bó vết thương, bây giờ đích xác đã băng bó kỹ rồi, nhưng người nàng rất nhiều chổ không nên lộ hiện tại đều lộ cả ra bên ngoài…
Lúc xử lý vết thương thì hắn không thấy điểm gì lạ, nhưng giờ…
Bản thân hắn cũng đã mười ba tuổi rồi, hắn cũng hiểu rõ chuyện nam nữ, nên không nhịn được đỏ mặt tới tận mang tai.
Hắn liền vội vàng cởi áo ngoài của mình ra, mặc lên cho nàng, mặc dù cũng hơi rách rưới nhưng chung quy cũng tạm ổn.
Hiện tại nàng vẫn chưa thể di chuyển được nên Đằng Phi liền đi tìm về một đống lớn đầy cỏ khô, trài xuống mặt đất rồi đặt nàng nằm lên đấy, rồi đi tìm thêm một ít củi khô, làm tạm thành một túp lều, như vậy cũng không sợ bị nắng chiếu vào.
Hắn làm xong hết mọi thứ thì trời cũng sụp tối.
Đằng Phi cảm giác được, cô gái này, nhất định là một cường giả!