15-03-2015, 10:17 PM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jul 2014
Bài gởi: 230
Thời gian online: 167135
Thanks: 0
Thanked 241 Times in 136 Posts
|
|
CHIẾN SĨ VÔ DANH
Tác giả: MT
Phần 1: Chiến dịch Điện Biên Phủ
Lệnh thuyên chuyển
Một tuần sau.
Từ phía bên trái, một người trung niên với bộ áo quần đơn sơ nhưng nghiêm chỉnh mang quân hàm thiếu úy từng bước, từng bước bước đến nơi này. Khi gã đội trưởng nhìn thấy người trung niên, hắn lập tức hét lớn:
- Nghiêm. Tất cả đứng chào chỉ huy.
“Xoạt… Xoạt… Xoạt…”
Vốn đang nghỉ ngơi, chúng tôi đồng loạt đứng dậy, xếp thành một hàng theo thứ tự chỉ định từ trước. Đồng thời đứng nghiêm và giơ tay chào.
Trong thoáng chốc sau, người thiếu úy này đã đứng đối diện chúng tôi. Người thiếu úy cũng đứng nghiêm và giơ tay chào lại chúng tôi. Sau đó tôi nghe người cấp trên nói lời đầu tiên.
- Được rồi. Nghỉ.
Nhận được mệnh lệnh, chúng tôi đồng thời bỏ tay xuống và giữ tư thế đứng nghỉ.
Người thiếu úy nhìn chúng tôi mà gật đầu rồi mỉm cười:
- Các đồng chí không cần phải căng thẳng. Tôi đến nơi này chỉ là để thông báo mà thôi.
Nói đến đây người thiếu úy dừng lại một chút, sau đó nhìn qua tất cả chúng tôi mà nói tiếp:
- Như các đồng chí đã biết, tình hình chiến sự bây giờ vô cùng khốc liệt. Chúng ta đang dần đi đến những cuộc chiến quan trọng nhất. Tuy rằng cấp trên vẫn muốn huấn luyện các đồng chí thêm một thời gian, nhưng rất tiếc là chúng ta đã không chờ được. Thế nên cấp trên chỉ có thể chấp nhận thu hoạch những quả non còn chưa chín tới. Cấp trên đã quyết định chuyển các đồng chí về các đơn vị chiến đấu để chuẩn bị cho những cuộc chiến then chốt tiếp theo. Tôi hi vọng rằng các đồng chí có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của cấp trên cũng như hi vọng các đồng chí sẽ tỏa sáng trên các chiến trường vinh quang ấy.
Người thiếu úy lại dừng lại. Có lẽ chú ấy đang chờ chúng tôi tiếp thu một thoáng tin tức này.
Ngay cả tôi cũng thoáng sững sờ. Thực ra với tôi mà nói thì từ lúc nhận được lệnh nhập ngũ, tôi đã nghĩ ngay đến việc tôi sẽ phải ra thẳng chiến trường mà bắt đầu phấn đấu vì vinh quang của Tổ quốc.
Tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc tôi sẽ được đưa đến một nơi yên bình như thế này và rồi được huấn luyện, cũng như may mắn trụ lại trại huấn luyện cho đến giờ phút này. Nhiều lúc tôi cảm thấy may mắn khi không phải đối mặt với mưa bom bão đạn mỗi ngày. Thế nhưng dần dần tôi lại cảm thấy trách nhiệm của bản thân ngày một lớn hơn.
Tôi cũng dần hiểu rằng cấp trên bỏ nhiều công sức huấn luyện chúng tôi vì trong tương lai chúng tôi sẽ trở thành những chiến sĩ đặc biệt. Đặc biệt ở đây không phải là khác những người khác mà đơn giản là chúng tôi sẽ là những người phải gánh lấy những nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm nhất.
Không chỉ tôi, mà tất cả mọi thành viên được huấn luyện đều hiểu được điều đó. Tôi và mọi người không có một chút bất mãn và suy nghĩ lùi bước. Bởi vì lẽ sống của chúng tôi chính là cống hiến hết mình cho Tổ quốc. Bởi vì lẽ sống của chúng tôi chính là một lòng một dạ hướng về quê hương, đất nước. Tất nhiên tôi chỉ có thể diễn tả qua vài câu chữ thông thường ấy, tôi không nghĩ ra được những từ mỹ miều, đẹp đẽ nào khác. Và vì thế, tôi chỉ có thể nói theo nhịp đập của trái tim mình.
Rất nhanh giọng nói trầm bổng của người thiếu úy đánh gãy những suy nghĩ miên man của tôi:
- Phía dưới đây là danh sách. Đầu tiên là danh sách các thành viên được sắp xếp vào Đại đoàn bộ binh 312. Khi tôi đọc đến tên đồng chí nào thì đồng chí ấy phải bước về khu đất phía bên trái tôi.
Dứt lời, người chỉ huy chỉ tay về khu đất ấy rồi sau đó bắt đầu lấy ra một tờ giấy từ trong ngực và bắt đầu đọc tên:
- Lê Sơn, Phạm Văn Tiến, Lê Công Tí,…
“Xoạt… Xoạt… Xoạt…”
Khi từng cái tên vang lên, những người có cái tên được gọi lập tức rời hàng ngũ, bước đều về vị trí chỉ định.
Chỉ một thoáng sau, có 35 người đã về vị trí ấy.
Đến đây người chỉ huy dừng lại, cất tờ giấy vào trong ngực, đồng thời hài lòng nhìn về phía họ. Sau đó, chú ấy quay lại mà thân thiện cười nói:
- Những người còn lại được sắp xếp vào Đại đoàn bộ binh 316. Sau tối nay các đồng chí phải chuẩn bị hành lý sẵn sàng. Đến 4 giờ sáng mai các đồng chí phải tập trung tại hai vị trí này. Lúc ấy sẽ có một tiểu đội đến dẫn đường cho các đồng chí đi về Đại đoàn mình được sắp xếp. Đến đây nhiệm vụ của tôi cũng đã xong. Tôi phải rời đi rồi. Các đồng chí cứ tiếp tục tập luyện. Chào các đồng chí.
- Mọi người nghiêm! Chào chỉ huy!
Nhận được lệnh, tất cả hai nhóm người đều nhanh chóng xếp thành hàng đứng nghiêm và đưa tay lên chào.
Link Góp ý - Thảo luận: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=988402#post988402
|