Chí Tôn không lấy làm lạ về những lời nói của người Âm Ma cao lớn vừa rồi, mà chàng chỉ hết sức kinh dị về hành tung đạo Âm Ma, chúng là người như thế nào, sao lại hiểu rõ việc bí mật của Chủ nhân Lệnh xé xác một cách tường tận ngần ấy.
Đồng thời chàng nhớ rõ trong Huyết Hải Thâm Cừu không có ghi tên đạo Âm Ma, dĩ nhiên chẳng có chuyện thù oán, nhưng tại sao bốn người này lại bảo vâng lệnh Âm Ma giáo chủ đi tìm Chủ nhân Lệnh xé xác để làm gì?
Chàng nhủ thầm :
- “Hẳn chắc đạo Âm Ma trước kia có mối liên hệ gì lớn lao với sư môn ta, nên nay nghe tin Chủ nhân Lệnh xé xác xuất hiện chúng mới xôn xao là thế”.
Mặc dù vậy, Chí Tôn vẫn yên lặng không hé môi nói một lời nào cả, chàng làm như chẳng hề quan tâm tới câu chuyện mọi người đang đến hồi gay cấn.
Hắc Phụng Hoàng lạ lùng hỏi tiếp người Âm Ma cao lớn :
- Nhưng tại sao các hạ quả quyết rằng Chủ nhân Lệnh xé xác không phải là Dương Chấn Hoàn?
- Đó là một việc hãy còn trong vòng bí mật chưa tiện nói ra.
Hắc Phụng Hoàng lại càng kinh ngạc hơn :
- Ồ sao lại có chuyện lạ lùng vậy? Ta còn nhớ rõ trong đêm gia phụ ta bị hại, Chủ nhân Lệnh xé xác tự xưng là Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn thế sao bây giờ các hạ cho rằng không phải, chẳng lẽ lại có một sự giả hiệu hay sao?
Đến lượt người Âm Ma cao lớn sửng sốt :
- Lạ thật! Nếu quả như lời cô nương bảo, thì hiện nay trên chốn giang hồ đã có tới hai Chủ nhân Lệnh xé xác, nhưng lão già cụt tay đêm nay nhất định không phải là Chủ nhân Lệnh xé xác trước đây.
Hắc Phụng Hoàng nghe người Âm Ma cao lớn nói xong, nàng ngơ ngác :
- Có lẽ nào như thế được? Tại sao chúng phải giả hiệu để làm gì?
Chí Tôn rúng động không ngừng, nhưng chàng vẫn lẳng lặng đứng yên như chẳng hề chú ý đến câu chuyện của hai người.
Trong lúc ấy Hải Âu Quái Khách cũng im thinh thích không thốt ra một câu nào nữa cả.
Đến đây, người Âm Ma cao lớn xạ mắt nhìn Hải Âu Quái Khách, cung kính :
- Chúng tôi làm rộn lệnh chủ rất nhiều xin bái biệt...
Dứt tiếng, bốn người Âm Ma tung đi mất... không để lại một cơn gió động.
Chờ bốn bóng người Âm Ma hút mất trên bầu trời đen thẳm, bấy giờ Hắc Phụng Hoàng mới day qua hỏi Hải Âu Quái Khách :
- Cứ như lời người cao lớn trong đạo Âm Ma vừa bảo có đúng thế không hả sư phụ?
Hải Âu Quái Khách quét cặp mắt chớp lòe sang Chí Tôn, rồi đáp câu hỏi của Hắc Phụng Hoàng chứa đựng sự bí mật :
- Hiện giờ cũng khó mà nhận định, hãy chờ xem.
Hắc Phụng Hoàng thắc mắc :
- Nhưng thưa sư phụ, đạo Âm Ma này thuộc môn phái nào, sao đồ đệ nghe cái tên lạ quá?
Lặng đi một phút như tìm hiểu thêm một điều gì, Lệnh chủ Hải Âu ghìm giọng đáp :
- Ta cũng không biết rõ tung tích đạo Âm Ma cho lắm, chỉ biết lờ mờ cách đây chẳng bao lâu, đạo Âm Ma xuất hiện lần đầu tại nơi cổ đạo dẫn hút từ Thiểm Tây qua Tứ Xuyên, quật chết hai mươi lăm cao thủ trong đạo Hắc Bạch bỏ xác đầy đường. Hành vi đó, chứng tỏ rồi đây đạo Âm Ma sẽ còn tạo ra nhiều thảm cảnh rùng rợn trong giới võ lâm chứ chẳng không đâu.
Hơi rợn trong người, Hắc Phụng Hoàng lại hỏi tiếp :
- Thưa sư phụ, đạo Âm Ma và Chủ nhân Lệnh xé xác có liên hệ với nhau như thế nào, mà Âm Ma giáo chủ lại cho người theo dõi?
Vẫn với giọng chứa ẩn bí mật, Hải Âu Quái Khách đáp :
- Ngày sau tiểu đồ sẽ rõ, giờ đây khó mà đoán được hành tung của đạo Âm Ma, con ạ!
Từ nãy giờ lặng nghe những lời đối đáp giữa Hải Âu Quái Khách và Hắc Phụng Hoàng trong lòng Chí Tôn chừng như có lửa đốt, chàng lên tiếng cắt ngang câu chuyện hai người :
- Thưa lão tiền bối, tiểu đồ cón một việc cần phải đi, xin tạm biệt hẹn có ngày đền đáp ơn sâu.
Nói vừa dứt câu, không chờ Hải Âu Quái Khách kịp ngăn lại, Chí Tôn phóng ngay vào rừng già biến mất.
Hắc Phụng Hoàng toan nhấc mình băng theo, thì Hải Âu Quái Khách đã gọi giật nàng lại :
- Triệu Lệ Trân, hãy trở lại, không nên cãi lời thầy.
Hắc Phụng Hoàng không dám cãi, nàng đứng nhìn theo hướng Chí Tôn vừa khuất trong rừng già mà lòng nổi dậy một sự hờn yêu lẫn lộn. Thật lâu, nàng thầm rít lên qua hai hàm răng cắn chặt :
- Chí Tôn ngươi đừng tự phụ, sẽ có một ngày nào đó gặp ngươi ta sẽ thanh toán mối hận lòng này.
Khẽ thốt xong, uất hận trào lên khóe mắt, Hắc Phụng Hoàng để mặc cho hai dòng lệ nóng âm thầm chảy xuống đôi má trinh thơ.
Hải Âu Quái Khách đứng sau bóng nàng đoán rõ tâm trạng đau thương của người thiếu nữ, khẽ lắc đầu, rồi trầm giọng gọi :
- Triệu Lệ Trân!
Hắc Phụng Hoàng lau nhanh nước mắt quay lại, vẫn ngậm ngùi :
- Sư phụ dạy bảo tiểu đồ điều gì?
- Bình nhật nữ đồ rất ngoan ngoãn vâng lời thầy có phải thế không?
Hắc Phụng Hoàng lo sợ đáp :
- Thưa sư phụ: Tệ đồ chưa có lần nào dám làm phật ý thầy.
- Vậy thì hãy nghe lời thầy bảo đây.
- Vâng, tệ đồ xin chờ lời thầy dạy.
Giọng Hải Âu Quái Khách vừa nghiêm, vừa khiếp :
- Từ nay, bất cứ một việc gì, dù nhỏ đến đâu trước khi hành động nữ đồ cũng phải báo trước cho ta đấy nhé.
Mặc dầu trong lòng hãy còn hậm hực Chí Tôn, nhưng nàng cũng gắng gượng đáp :
- Vâng, Tệ đồ sẽ tuyệt đối tuân lệnh thầy.
Nói xong, Hắc Phụng Hoàng đứng mà chẳng giây phút nào yên.
Bấy giờ cặp mắt của Hải Âu Quái Khách ngời sáng lạ lùng, phóng xạ ngay mặt Hắc Phụng Hoàng như rọi vào lòng nữ môn đồ thơ ngây một chập lâu rồi thầm than một tiếng.
Lát sau, Quái Khách nói như thở dài :
- Chúng ta lên đường thôi con ạ!
* * * * *
Về phía Chí Tôn, sau khi rời khỏi khu rừng già liền gắp rút đuổi theo hướng bốn người trong đạo Âm Ma lẹ như một làn khói.
Vừa chạy, Chí Tôn vừa hết sức băn khoăn, vì không hiểu đạo Âm Ma là bọn người như thế nào, mà lại phái nhiều tên theo dõi Chủ nhân Lệnh xé xác như thế hơn nữa, chúng quả quyết rằng trong chốn giang hồ hiện có tới hai Lệnh chủ.
Chàng đành phải tạm gác lại việc đi tìm Quái Nạp Mộc Thông, để dọ theo bốn tên Âm ma, tìm hiểu một vài điều bí ẩn, vì nó có những mối quan hệ rất lớn đối với chàng.
Chàng càng không thể hiểu nổi tại sao đạo Âm Ma mới xuất hiện trên chốn giang hồ chẳng bao lâu, mà lại hiểu rõ những điều bí mật của Chủ nhân Lệnh xé xác.
Bốc mình như làn khói nhẹ, phớt mau tới phía trước chừng vài mươi dặm, Chí Tôn đã thấy trên con lộ cái quan mập mờ bốn bóng người trong đạo Âm Ma đang hạ xuống đất, chậm rãi bước đi.
Chí Tôn liền sà xuống đất, thấp thoáng ẩn hiện sau lưng bốn bóng đạo Âm Ma, cứ cách khoảng vài trượng vận thính lực lắng nghe.
Vô tình, bốn đạo Âm Ma không hề hay biết có kẻ đang rình sau lưng mình, một tên trong bọn cất tiếng ồ ồ như quỷ rống :
- Ngô huynh, do đâu mà biết được Chủ nhân Lệnh xé xác không phải Lệnh chủ Cam Lộ bang?
Tên Âm Ma cao lớn nhất nói giọng khàn khàn như người sắp chết :
- Đó là một sự tình cờ nghe lọt vào tai, khi Giáo chủ chúng ta vừa được tin Chủ nhân Lệnh xé xác xuất hiện tại thành Quế Lâm, liền tức tốc mở hội khẩn cấp và kết quả đầu tiên là chúng ta được lệnh theo dõi tung tích hắn.
Chí Tôn rợn cả người, càng lắng tai nghe rõ hơn.
Tên Âm Ma lùn thấp hỏi tiếp :
- Thế tại sao lúc nãy Ngô huynh không bảo thật cho Thiếu nữ áo đen kia nghe hình như nàng cũng sẵn mang một mối hận thù chi đó.
Tên Âm Ma cao lớn cười khà khà... rồi đáp :
- Ngươi nói nghe dễ dàng quá, ngươi không biết việc gì bí mật trong đạo Âm Ma mà tiết lộ sẽ bị thảm hình móc lấy cặp mắt à?
Tên Âm Ma lùn thấp vụt nín bặt không hỏi nữa, dường như y đã khiếp sợ khi nghe tên Âm ma kia nhắc tới kỷ luật khủng khiếp của đạo Âm Ma.
Im đi một lúc, tên Âm ma cao lớn bỗng nói :
- Tiếc vì ta tới chậm một chút, không trông rõ mặt Chủ nhân Lệnh xé xác để về sau tìm kiếm hắn được dễ dàng hơn.
Một tên Âm ma khác xen vô chấm dứt câu chuyện :
- Theo ta được nghe một vài tên cao thủ trong Thái gia trang kể lại, thì Chủ nhân Lệnh xé xác là một lão già cụt tay tóc bạc phơ, cặp mắt xanh ngời lạnh lẽo như cặp đèn thần, công lực của y cao thâm thần quỷ vô lường, nhưng thôi, hôm nay chúng ta chỉ là những kẻ vâng lệnh Âm Ma giáo chủ đi thăm dò tin tức hắn, ngoài ra chúng ta cứ mặc, hiểu thêm nữa mà làm gì.
Bọn Âm Ma nhấc mình lên như một bầy quỷ đói kiếm ăn khuya lướt tới một khu rừng già thăm thẳm, chẳng một ai nói gì nữa cả.
Với một thân pháp ảo tuyệt, Chí Tôn phớt qua bọn Âm Ma rồi thình lình biến mất vào rừng...
Bốn tên Âm ma cứ lầm lũi đi, chẳng hề hay biết. Chúng vượt lên độ vài dặm đường thì đột nhiên có một bóng người từ tận rừng sâu xẹt ra như làn khói đáp nhẹ giữa con lộ cái quan.
Bóng người kỳ bí như loài quỷ hiện hình giữa lúc tàn khuya, trông thực là rùng rợn.
Bọn Âm Ma trờ tới giật mình dừng lại, chúng định thần chiếu những cặp mắt ngời tợ chớp nhìn ngay bóng người cản ngang đường quang cái.
Nhận ra bóng người đấy, quần ma vô cùng sửng sốt nhất loạt kêu lên :
- Ồ, lão quái cụt tay!
Thì ra, bóng người đang đứng trước mặt bốn tên Âm ma chính là một ông lão râu tóc bạc phơ, cụt ngắn cánh tay trái, cặp mắt sáng lóe như hai ngọn đèn thần, lúc nãy đã xuất hiện tại Thái gia trang, xé xác Thái Nhất Tinh chết một cách vô cùng kinh khiếp.
Bốn tên Âm ma run rẩy trong lòng, một lúc thật lâu, chúng mới trấn tĩnh lại tinh thần. Tên cao lớn nhấc mình tới trước nửa trượng nói lớn, tuy vậy, trong tiếng có hơi khiếp :
- Các hạ cản đường chúng ta để làm gì?
Lão tóc bạc phơ cất giọng thần bí :
- Có phải các ngươi đang tìm kiếm ta chăng? Nếu vậy, ta tình nguyện đến trước mặt các ngươi đây, khỏi phải bận công tìm vô ích.
Dứt câu, lão tóc bạc phơ vùng cười khàn giống loài quỷ độc ẩn náu chốn rừng sâu.
Bọn Âm Ma rùng mình kinh hãi, chúng đồng nghĩ thầm :
- Quái lạ, tại sao lão già này lại thốt ra những câu kỳ quặc như thế, hay lão ta là...
Như soi thấu ý nghĩ của bọn Âm Ma, lão cụt tay nói rung động cành lá hai bên ven rừng :
- Ồ, không phải lúc nãy các ngươi nằng nặc nhất quyết tìm cho kỳ được ta sao?
Người Âm Ma cao lớn sởn cả tóc gáy :
- Nhưng câu nói của Các hạ vừa rồi có nghĩa là gì?
Lão cụt tay trợn cặp mắt phóng xạ ánh sáng :
- Có nghĩa là ta tới đây nộp mệnh cho các ngươi, khỏi phải bận công tìm kiếm đâu cả.
Tên Âm Ma cao lớn chợt hiểu ra, y hết sức hãi hùng, giật lùi hai bước khàn giọng thốt :
- Nhưng các hạ là ai, xin cho biết quí danh?
Lão cụt tay trố lên cười quái gở :
- Ta là người thần bí mà bọn Âm Ma của các ngươi đang tìm bắt đấy.
Như một tiếng sấm nổ vào tai, bốn tên Âm ma thẩy đều run lên cầm cập, dớn dác tìm đường trốn chạy.
Lão cụt tay quát lớn :
- Đứng lại tất cả, chạy ta giết chết ngay đấy!
Bốn tên Âm ma lạnh toát hồn, dừng chân lại, đưa mắt đầy sợ hãi lấm lét nhìn chừng lão cụt tay.
Tên Âm Ma cao lớn vốn lanh lợi nhất bọn, y nghĩ thầm :
- Bọn ta bất quá cũng chỉ là những kẻ tay sai Âm Ma giáo chủ, đi dò tin tức Chủ nhân Lệnh xé xác, thế thôi, chứ đâu phải tay đối chọi với lão, nay tình cờ gặp lão giữa đường, nhưng đồng bọn chưa hay, nếu tỏ ra chống cự, chắc chắn sẽ bị lão ta hạ sát ngay, chi bằng ta hãy tìm lời khôn khéo, kéo dài câu chuyện với lão, rồi ngầm báo hiệu cho Âm Ma giáo chủ biết, người thân hành tới đây, mới mong đương cự nổi lão.
Nghĩ như vậy rồi, tên Âm ma cao lớn chắp tay trước ngực :
- Thật không ngờ lão tiền bối là Chủ nhân Lệnh xé xác, một đấng cao cả trên chốn giang hồ. Chúng tôi có lỗi rất nhiều, mong Lệnh chủ thứ tha cho.
Ba tên Âm ma kia vốn quen tính lanh lẹ của tên Âm ma cao lớn, nên khi trông thấy y tỏ ra cung kính lão cụt tay, thì hiểu ngay, chúng bước tới cúi đầu :
- Chúng tôi xin kính chào lão tiền bối, thật là đáng tội vì không hay lão tiền bối đến đây mà tiếp đón.
Không hiểu nghĩ sao đó, lão cụt tay dịu giọng :
- Các ngươi đừng lo sợ, không phải ta tới đây đòi nợ máu của các ngươi đâu, hãy đứng yên nghe ta bảo một điều.
Ba tên Âm ma kia đưa mắt nhìn tên Âm ma cao lớn.
Tên Âm Ma cao lớn hội ý dè dặt hỏi :
- Điều gì xin lão tiền bối nói thử chúng tôi được biết, xem có vừa sức mình không?
Cặp mắt lão cụt tay bỗng xạ tia sáng ngập ngời như hai luồng chớp ngay mặt tên Âm ma cao lớn, nói giọng thật khiếp :
- Điều mà các ngươi đang làm đấy.
Bọn Âm Ma thẩy đều run rẩy. Tên Âm Ma cao lớn dù đã rúng tận đáy lòng, nhưng vẫn cố gượng hỏi :
- Xin lão tiền bối cho chúng tôi hiểu rõ?
Lão cụt tay dửng cặp lông mày bạc phếu :
- Ai sai các ngươi đi tìm Chủ nhân Lệnh xé xác?
Biết có chối cũng không được, tên Âm ma cao lớn đáp liền :
- Thưa lão tiền bối, chúng tôi là tay chân của Âm Ma giáo chủ, người truyền lệnh sao, chúng tôi làm theo vậy xin lão tiền bối thứ cho.
- Ta hiểu rồi, nhưng ta muốn biết Âm Ma giáo chủ các ngươi tìm ta với mục đích gì?
Tên Âm Ma cao lớn nghe chừng như có một luồng chưởng chạy rần vào cơ thể, y không ngờ chuyện giữa y và ba tên Âm ma kia lúc nãy tại khu rừng già, lại lọt vào tai lão cụt tay, khiến cho y càng thêm khiếp đảm về cái hành tung thần quỷ khôn lường của kẻ địch.
Ba tên Âm ma kia dựng cả tóc trán, thân mình chúng chẳng khác cành cây run trước gió, lấy mắt ngó nhau, ngầm bảo tai họa đã đến nơi rồi!
Không thấy tên Âm ma cao lớn đáp, lão cụt tay trầm giọng như từ dưới đáy huyệt rờn rợn đưa lên :
- Hà hà... hôm nay mà các ngươi không trả lời xong xuôi câu hỏi của ta, thì đừng hòng được rời khỏi chốn này... đường đường môn đệ của Âm Ma giáo chủ, mà lại có những kẻ hèn đốn như các ngươi à?
Lời nói sau cùng của lão cụt tay, làm tên Âm ma cao lớn lóe hận thù lên trong tia mắt dữ tợn, nhưng tắt phụt ngay, vì y vốn ngán sợ cái công lực rợn người của lão từ trước.
Vẫn chưa thấy tên Âm ma cao lớn đáp lời, lão cụt tay nổi giận :
- Thế nào? ngươi có trả lời ta chưa, hay chờ ta ra tay quật chết luôn cả lũ?
Nói dứt, lão cụt tay giơ cánh tay còn lại, như chực đẩy chưởng ra.
Hồn bay lên mây, tên Âm ma cao lớn nói thật mau :
- Xin lão tiền bối dừng tay lại!
Lão cụt tay ngừng cánh tay phải lừng chừng, khàn khàn hỏi :
- Sao, ngươi trả lời ta nghe thử, Âm Ma giáo chủ sai bọn ngươi tìm ta với mục đích gì?
Tên Âm Ma cao lớn run như gió :
- Thưa lão tiền bối, việc này thật vượt ra ngoài phạm vi của chúng tôi, thật khó mà thưa lại.
Lão cụt tay vùng cười khan :
- Các ngươi đã không muốn trả lời cho ta biết Âm Ma giáo chủ của các ngươi, thì đừng trách ta sao tàn ác nhé.
Lão sà tới một bước, chìa cánh tay còn lại lên cao, truyền lệnh :
- Ta đếm ba tiếng, nếu dứt tiếng chót, mà các ngươi hãy còn cứng đầu chưa chịu trả lời, thì hãy coi đây làm gương.
Chưa dứt câu, lão cụt tay đã tung ra một chưởng ù ù... đánh gãy ngang thân cây cổ thụ đổ ầm xuống rung chuyển cả một vùng.
Bọn Âm Ma kinh hãi, nhìn nhau le luỡi lắc đầu.
Lão cụt tay thét :
- Một!
Bọn Âm Ma giật mình, trố những cặp mắt ghê rợn.
Lão cụt tay lại thét :
- Hai!
Bọn Âm Ma sững chết không còn tài nào cử động được nữa, dường như tiếng hét của lão cụt tay có sức mạnh vô hình, chôn sâu hai chân chúng dưới mặt đất.
Lão cụt tay chực đếm tiếng thứ ba, thì bất thình lình tên Âm ma cao lớn huy động một chưởng...
Ba tên Âm ma kia thoáng thấy, lập tức phóng luôn ba chưởng trợ lực sức chưởng tên Âm ma cao lớn.
Thực ra, bốn tên Âm ma cũng thuộc hàng cao thủ, thế nhưng vì đã khiếp danh Chủ nhân Lệnh xé xác từ trước, tự nãy chúng tỏ ra hết sức yếu đuối, thấp kém, giờ đây vì sự sinh tồn chúng phải liều lĩnh, xuất hết khí lực khi phóng chưởng ra, nên sức mạnh chẳng khác tiếng sóng vỗ bờ.
Lão cụt tay thấy vậy, quát to :
- Các ngươi muốn chết hết phải không?
Mồm quát, tay lão vừa quét ngang một luồng chưởng, nghe như có sấm sết ầm ì trong đó.
Tức thì, một trận bạo vũ nổi lên đánh trốc cả đá cát tung bay khắp nơi.
Bốn tên Âm ma bị ngọn quái phong xô lùi cả trượng, loạng choạng suýt ngã.
Chúng gượng gạo đứng vững, trố những cặp mắt khủng khiếp nhìn lão cụt tay chẳng hề chớp.
Lão cụt tay vẫn đứng yên chỗ cũ, rọi cặp mắt sáng rực ngay bọn Âm Ma, khinh bỉ :
- Thế nào, các ngươi có trả lời chưa?
Nhưng tên Âm ma cao lớn không đap lời lão cụt tay, mà chỉ ngầm ra hiệu cho đồng bọn, cùng một lúc phóng tới quật liền tám chưởng vào người lão cụt tay.
Sóng chưởng rập nhau tấn công lão cụt tay từ bốn phía, mạnh gắp bội phần.
Nhưng lão cụt tay vẫn đã đề phòng từ trước, nên khi chớp nghe chưởng âm thoáng động, lão đã bình tĩnh không cho xê chuyển vị trí, chỉ lắc mình ít cái, là tức khắc tránh thoát một loạt chưởng phong của bọn Âm Ma.
Đồng thời, Lão vận bảy phần nội lực nhằm tên Âm ma lùn thấp quật sang một ngọn chưởng phong sấm chớp...
Bộp... Trời!
Sau tiếng kêu khủng khiếp đó, tên Âm ma lùn thấp bị sóng chưởng quật văng ngoài hai trượng, rướn lên mấy cái rồi im bẵng đi...
Ba tên Âm ma còn lại, trông thấy cái chết quá thảm khốc của đồng bọn, chúng lồng lên như bầy quỷ dữ, không còn biết sợ chết là gì nữa cả. Cùng một loạt, chúng huy động liên tiếp mười hai ngọn chưởng phong ào ào quật sang lão cụt tay.
Lão cụt tay bỗng cười khan một tiếng, rồi nương theo sóng chưởng bốc bùng lên cao, thình lình, bủa một chưởng nhằm một trong ba tên Âm ma, máu đen từ chín lỗ trào ra, chết không kịp kêu một tiếng.
Hai tên Âm ma còn sống sót đứng sửng sốt hồi lâu, chẳng ai bảo ai, chúng hè nhau toan phóng chạy.
Thế nhưng lẹ hơn làn sét trên mây, lão cụt tay lúc vừa xuống đất, bủa thêm một chưởng trúng thêm một tên Âm ma, xem ra chỉ là một đống thịt hôi tanh.
Biết không thể nào chạy khỏi cái chưởng lực thảm khốc của lão cụt tay, tên Âm ma cao lớn vội rút mũi tên lửa trong mình ra phóng lên không.
Bùng... Một đám lửa đỏ rực như màu máu bốc cháy sáng cả một vùng trời đen thẳm.
Đó chính là một ám hiệu cấp báo của đạo Âm Ma!
Ám hiệu chia ra ba màu xanh trắng đỏ. Màu xanh để cầu viện, màu trắng là lệnh họp mặt khẩn cấp, còn màu đỏ thì báo tin sắp bị tử nạn.
Khi mũi tên lửa phóng lên rồi, thì coi như lệnh truyền của Âm Ma giáo chủ, các đồng bọn bất cứ trong phạm vi nào trông thấy cũng phải tức khắc chạy tới tiếp ngay.
Lão cụt tay không hiểu rõ sự bí mật của mũi tên lửa đối với đạo Âm Ma, nên chỉ thoáng nhìn lên ánh lửa đỏ màu máu, rồi nhấc mình đến gần tên Âm ma cao lớn quát :
- Ngươi phải chết... hà hà...
Tên Âm Ma cao lớn tự biết không làm sao thoát khỏi một cái chết rợn người như ba động bọn, y sấn lên trước mặt lão cụt tay, rít căm thù qua hai hàm răng kèn két :
- Ta tuy phải chết vì tay ngươi, nhưng đêm nay nhất định ngươi cũng không thoát khỏi cánh rừng này, ngươi sẽ đền mạng cho ta và mấy người bạn đã bị ngươi thảm sát.
Lão cụt tay cười khà khà, rúng động cả cành là bên rừng :
- Chết đến nơi mà hãy còn khoác lác, bây giờ ta hỏi ngươi có chịu nói hay không?
Tên Âm Ma cao lớn trợn hai mắt đỏ như tia lửa :
- Ta chết thì thôi, chứ chẳng đời nào chịu khuất phục ngươi cả.
- Vậy thì ngươi phải chết theo tên kia cho đủ bọn.
Trong khi lão cụt tay đang nói, tên Âm ma cao lớn nghĩ thầm :
- Dù sao cái chết cũng đã gần kề bên y, không lẽ đứng yên mà chịu nên bất ngờ y day động sóng chưởng chực đánh lén vào hông địch thủ.
Chẳng ngờ, hai mắt của lão cụt tay sáng nhanh kỳ tột, thoáng thấy tên Âm ma cao lớn chớp động chưởng âm, là lão ta đã ra tay trước bủa ngay một chưởng cực ác.
Sóng chưởng nặng như quả núi bắn vọt tên Âm ma cao lớn lên mang theo tiếng thét thê thảm :
- Chết!
Tức thì, toàn thân tên Âm ma cao lớn quăng xa ngoài trượng ngã lăn ra chết, da thịt nám đen như bị sấm sét đánh nhằm.
Lão cụt tay quét cặp mắt rợn người nhìn bốn tên Âm ma, kẻ bắn máu mồm, người thành đống thịt vụn, mùi máu tanh hôi xông lên nặc nồng trong không khí. Vùng phát ra cười khà khà... như loài quỷ độc xuất hiện giữa trời khuya.
Cười dứt, lão cụt tay chưa kịp hành động gì thêm, chợt nghe từ phía sau có một giọng trầm khiếp cất lên :
- Các hạ xuống tay độc ác thiệt!
Lão cụt tay bỗng giật mình lắc nhanh trở lại, thì nhận thấy một bóng người đứng lù lù cách lão ta không đầy ba trượng.
Thật là một thân pháp hư ảo từ đâu lại có trên chốn giang hồ, nội lực kinh người như lão cụt tay, mà hãy còn khiếp sợ.
Bóng người đền gần chỉ còn cách lão cụt tay khoảng chừng một trượng thì dừng lại, xạ cặp mắt chứa chan thứ ánh sáng kỳ diệu nhìn đăm đăm lão ta...
Nhận rõ trên gương mặt bóng người vừa đến có che mảnh lụa điều, lão cụt tay đã phải kêu khẽ :
- Lệnh chủ Hải Âu Quái Khách!
Lão hơi rùng mình, lặng nhìn Quái Khách với cặp mắt lạnh lẽo, nhưng ngời lên sự sửng sốt.
Hải Âu Quái Khách cũng đứng yên không thốt lên lời, chỉ rọi tia sáng huyền bí của đôi mắt vào mặt lão cụt tay một hồi, bất giác, cất tiếng cười khan, làm rúng động cả ven rừng.
Lão cụt tay, càng sửng sốt hơn, trong ánh mắt phát hiện vẻ hơi khiếp.
Lão lẳng lặng không cử động chút nào cả.
Hải Âu Quái Khách thôi cười, nói một câu tối nghĩa :
- Các hạ tài nhỉ, như thế kể ra hoàn toàn đấy!
Câu nói của Hải Âu Quái Khách khiến lão cụt tay khẽ lay động thân hình, dường như vừa bị xúc cảm mãnh liệt, tuy lão vẫn chẳng thốt ra một lời nào cả.
Chẳng hiểu nghĩ sao, Hải Âu Quái Khách lại tiếp :
- Mặc dù biết vậy, thế nhưng các hạ coi chừng, dưới bóng mặt trời quang đãng rồi không có việc gì bí mật cả.
Lão cụt tay khẽ cau đôi lông mày bạc, nhưng cứ thừ người như pho tượng, không hề rỉ một tiếng.
Đột nhiên, Hải Âu Quái Khách nói mau, giọng có vẻ hơi rợn :
- Có nhiều người sắp tới đây, các hạ nên đề phòng.
Liền sau câu nói của Hải Âu Quái Khách nhiều tiếng động xô từ trên bầu trời mờ mịt đưa xuống. Lão cụt tay như ái ngại, phóng mắt nhìn lên; xem sự gì sắp xảy ra.
Cứ theo những luồng gió mạnh, nhẹ, lao xao. Lão cụt tay đoán hiểu sắp có một số người đến, ít lắm cũng hàng chục tên, từ nhiều hướng đưa tới.
Hải Âu Quái Khách vội nói :
- Những người trong đạo Âm Ma tới đấy, các hạ hãy cẩn thận đối phó, ngày sau ta sẽ gặp nhau.
Dứt câu, Hải Âu Quái Khách biến mất trong trời khuya chỉ để lại một cơn gió nhẹ.
Bấy giờ, lão cụt tay mới khẽ thốt :
- Quả lạ lùng thật! Chẳng hiểu lão ta muốn trợ giúp ta, hay còn có một dụng tâm gì khác chăng?
Rồi thì bí mật trở lại bao trùm trên gương mặt quái đản của lão cụt tay, lão ta hướng lên không, chờ bọn người tới.
Trong lòng lão ta bỗng dậy một nỗi lo âu mắt nhìn lên nền trời đen thẳm, mà thâm tâm cứ miên man tới việc xuất hiện đột ngột của Hải Âu Quái Khách vừa rồi.
Chợt có vài cơn gió thật sẽ từ kia thoảng đến tiếp theo, ba bóng người ở trên cao rớt xuống trước mắt lão cụt tay, lặng câm như quỷ quái.
Lão cụt tay nhận được ngay đó là hai lão Âm Ma, và một người còn trẻ.
Hai lão Âm Ma này mặt nhọn hoắc, má cóp, mũi công, mắt tròn lộ hung quang, nếu không phải một người lùn thấp, một người cao lêu nghêu, thì không thể nào phân biệt được hai lão đó ai là ai cả.
Còn người Âm Ma trẻ kia độ chừng gần ba mươi tuổi, mình vận bộ võ phục thâm, đầu chít chiếc khăn hồng, lưng đeo một thanh trường kiếm trên cán có nạm một hạt huyết châu sắc máu, ngời sáng đến rợn người.
Gương mặt người Âm Ma trẻ lạnh như sắt, cặp mắt cũng lộ hung quang như hai lão Âm Ma kia.
Ba người Âm Ma đứng hàng ngang, người trẻ tuổi đứng chính giữa còn hai lão Âm Ma thì chực hai bên.
Chẳng ai bảo ai, cả ba cùng quét những cặp mắt phóng xạ sang phía bốn cái xác chết rùng rờn của đồng bọn, rồi rời qua nhìn chòng chọc vào mặt lão cụt tay, tóe căm thù.
Lão cụt tay biết thế, nhưng vẫn đứng lặng yên, rọi hai mắt lạnh lùng trả lại ba tên Âm ma, mà chẳng thèm thốt lên một lời nào cả.
Ngay lúc đó, bỗng có một loạt mười bóng người từ trên không phóng xuống đất, tên nào tên nấy lưng mang gươm dài thẩy đều bước tới trước mặt người Âm Ma trẻ tuổi hết sức cung kính :
- Kính chào Huyết Hồn điện chủ, cùng Lỗ, Công nhị vị Đường chủ!
Thì ra, người Âm Ma trẻ tuổi có mang cây huyết kiếm, chính là Huyết Hồn Kiếm Quỷ còn hai tên Âm ma già tên là Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo mà bọn Âm Ma vừa nhận ra.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ liền khoác tay một cái. Tức thì mười tên Âm ma mới đến lùi ra sau, tản thành hình cánh quạt.
Lão cụt tay hơi cau đôi lông mày bạc, tuy vậy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như băng sương.
Bấy giờ Huyết Hồn Kiếm Quỷ sấn lên ba bước, trỏ tay vào bốn cái chết của bọn Âm Ma, cất giọng như quỷ tru :
- Bốn cái xác chết này có phải do các hạ tạo ra chăng?
Lão cụt tay khô khan đáp :
- Đúng đấy!
Huyết Hồn Kiếm Quỷ trợn mắt, nhưng chẳng hiểu nghĩ sao hắn trầm thấp hỏi :
- Thế thì, Các hạ cho ta biết danh hiệu là gì?
Lão cụt tay cộc lốc :
- Chủ nhân Lệnh xé xác!
Mười tên Âm ma đứng phía sau Huyết Hồn Kiếm Quỷ nghe lão cụt tay nói xong, thảy đều phát run như gió.
Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo cũng rúng động trong lòng, hai lão Âm Ma vô cùng sửng sốt.
Chỉ có Huyết Hồn Kiếm Quỷ là hơi ngạc nhiên một chút, rồi trố lên cười khặc khặc như loài quỷ độc giữa chốn rừng sâu.
Lão cụt tay có vẻ khó chịu, khẽ dửng cặp lông mày bạc.
Sau khi cười dứt, Huyết Hồn Kiếm Quỷ vẫn trầm thấp nói :
- Rất hân hạnh được diện kiến Lệnh chủ, tưởng cũng cần giới thiệu cho biêt, ta tên Khoáng Vũ, đạo danh Huyết Hồn Kiếm Quỷ hiện đương giữ chức Điện chủ đạo Âm Ma.
Rồi trõ sang Lỗ Tử Đơn, Công Tôn Báo, hắn tiếp :
- Còn hai vị này là Đường chủ của bản đạo Âm Ma, môn đồ chính thống của Giáo chủ.
Lão cụt tay nghe dứt chỉ nín lặng thin thít, không thốt lên một tiếng nào nữa cả. Vẻ mặt lão ta càng rắn lại hơn.
Chờ không thấy lão cụt tay lên tiếng, Huyết Hồn Kiếm Quỷ nói như truyền lệnh :
- Ta vâng lệnh Giáo chủ Âm Ma, đến đây gặp Lệnh chủ có một điều cần thiết.
Đến bây giờ, lão cụt tay mới lạnh lùng thốt :
- Điều gì, ngươi cứ nói.
- Giáo chủ ta muốn gặp mặt Lệnh chủ, nên người sai ta tới đây để rước đến hội đường một phen.
Lão cụt tay vùng cười khan :
- Bình nhật ta chưa hề quen biết đạo chủ của ngươi, nay bỗng dưng tiếp đón, chẳng hiểu hành vi này có dụng ý gì chăng?
Huyết Hồn Kiếm Quỷ thản nhiên đáp :
- Ta nghe Giáo chủ bảo, vì mộ uy danh của Lệnh chủ bấy nay, nên ra lệnh cho tới đây tiếp đón về đàm đạo, ngoài ra, chẳng có ác ý gì khác cả, xin Lệnh chủ chớ ngờ vực lòng tốt của Giáo chủ ta.
Lão cụt tay gióng lên một trận cười rúng động cả cây rừng, khiến cho mười tên Âm ma đã run giờ lại càng run thêm.
Chấm dứt trận cười, lão cụt tay khàn khàn bảo :
- Lời nói của Giáo chủ Âm Ma kể ra nghe cũng bùi tai đấy chứ! Nhưng tiếc vì thủ đoạn này quá trẻ con và thấp hèn, làm sao đánh lừa nổi một ai.
Trong màn đêm mịt mờ, nhưng người có nhãn lực siêu tột vẫn nhận thấy Huyết Hồn Kiếm Quỷ biến sắc rõ rệt, dù vậy, hắn giữ mức bình tĩnh, trầm thấp nói :
- Những lời ta nói từ nãy giờ, tất cả đều là sự thực, chẳng có gì mờ ám hay thủ đoạn chi cả, Lệnh chủ đừng lên nóng nảy vội thốt ra những câu vô tình ấy.
Lão cụt tay khinh bỉ :
- Thế cũng được, nhưng ngươi hãy cho ta biết : Giáo chủ Âm Ma tên họ là gì?
Huyết Hồn Kiếm Quỷ bí mật đáp :
- Lệnh chủ hãy theo bọn ta đến đấy, tự khắc sẽ rõ Giáo chủ ta là ai, chứ cần gì nói trước.
Lão cụt tay ngạo mạn :
- Hiện giờ, thú thật ta không có cái hứng thú gặp gỡ một ai cả, ngươi đừng hoài vọng điều đó vô ích.
Lúc bấy giờ, Huyết Hồn Kiếm Quỷ phát ra một giọng cười như quỷ hú, hắn nói như từ cõi âm vọng về :
- Lệnh chủ đã nhất định như thế?
Lão cụt tay lạnh lẽo :
- Trong chốn giang hồ ta chưa từng đùa vơi ai bao giờ cả.
- Thế nhưng, ta vâng lệnh của Giáo chủ Âm Ma tới đây mời cho được Lệnh chủ đến gặp người, vậy Lệnh chủ nghĩ thế nào?
Lão cụt tay trợn cặp mắt xạ ánh quang :
- Chứ như công lực của các ngươi, có thể bắt buộc ta tuân theo lời Giáo chủ Âm Ma à?
Công Tôn Báo đứng cạnh bên Huyết Hồn Kiếm Quỷ nghe lão cụt tay bảo thế y vùng cười khì khì... Chen vào :
- Huyết Hồn điện chủ, nếu chúng ta mời một người khách giả mạo tên tuổi của người kia, mà vẫn không xong, thì quần hùng trên chốn giang hồ này không khỏi cười chê chúng ta đấy.
Lỗ Tử Đơn bồi thêm :
- Phải đấy, Huyết Hồn điện chủ, chúng ta nhất định đêm nay phải mời cho kỳ được người bạn già này, nếu không chẳng những như lời Công Tôn đường chủ bảo, mà chúng ta còn chịu sự khiển trách nặng nề của Giáo chủ nữa là đằng khác.
Lão cụt tay rúng động trong lòng, vừa mở miệng chực nói, thì Huyết Hồn Kiếm Quỷ trố lên cười, chế riễu :
- Ta thì chưa tin có một vụ giả mạo một cách đớn hèn như thế, chẳng lẽ Lệnh chủ đây lại vùi chôn danh dự của mình dưới chốn bùn nhơ hay sao?
Lão cụt tay nổi giận hét :
- Nếu không tin thì các ngươi cứ thử thách thì sẽ rõ...
Lão ngừng lại trỏ tay về phía bốn cái xác chết của bọn Âm Ma bảo Huyết Hồn Kiếm Quỷ :
- Ấy đấy, các ngươi hãy trông theo đó mà làm gương.
Lời của lão cụt tay vừa dứt, bọn Huyết Hồn Kiếm Quỷ nhao nhao lên.
Tới đây, cục diện đã thay đổi hẳn, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, nặng nề.
Hai tên lão Âm ma Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo dựng ngược lông mày, lộ hẳn hung quang.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ cười khàn một tiếng, rồi gằn giọng :
- Lệnh chủ hãy suy nghĩ kỹ, nếu không thì...
- Thì sao?
Huyết Hồn Kiếm Quỷ lớn tiếng :
- Thì chắc chắn sẽ có những điều chẳng lành xảy tới cho ngươi, chừng ấy có ăn năn cũng là quá muộn.
Lão cụt tay bỗng xạ cặp mắt rực rỡ chẳng khác hai ngọn đèn ma vào mặt Huyết Hồn Kiếm Quỷ quát :
- Các ngươi đừng khoe mồm mép, ta sẵn sàng chờ xem công lực của các ngươi đấy.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ ngiến răng kèn kẹt :
- Ngươi thật cương quyết như thế sao?
- Khi lời nói của Chủ nhân Lệnh xé xác thốt ra rồi, không có chuyện cương quyết hay không.
- Nhưng ta ngờ rằng Chủ nhân Lệnh xé xác không phải là ngươi, nên tuân theo mệnh lệnh của Giáo chủ dẫn ngươi về đấy để người xem mặt thử, trông chân giả thế nào.
Lão cụt tay gầm vang :
- Câm mồm lại, các ngươi không làm gì nổi ta đâu.
Lời chưa dứt, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã liên tiếp đưa ra mấy đường Quỷ kiếm gió lốc rợn người.
Chợt thấy kiếm phong thoáng động, lão cụt tay liền phản công ngay với bảy phần chưởng lực kinh người.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ bị gió áp giật lùi nửa trượng, liền chuyển ngọn Quỷ kiếm một luồng mãnh liệt đánh tan rã chưởng lực của lão cụt tay trong vô hình.
Liền theo đó, Huyết Hồn Kiếm Quỷ phóng ra sáu làn kiếm soèn soẹt, chớp lòe cả một vùng...
Đó là thế kiếm ác tuyệt của Âm Ma giáo chủ bí truyền mà từ lâu Huyết Hồn Kiếm Quỷ chưa hề dùng tới.
Trông thấy Huyết Hồn Kiếm Quỷ phá tan sức chưởng khốc liệt của mình, lão cụt tay nao nao trong dạ, giờ lại nhận ra kẻ địch ồ ạt sấp sang độc kiếm, như từ sáu nơi khác nhau cùng một lúc đánh rập tới, Lão ta nổi giận vận toàn mười phần thành lực, bủa một chưởng mạnh khôn tả.
Chưởng phong chia làm bốn ngọn bạo vũ đón sáu luồng Quỷ kiếm, phát ra những tiếng bộp, bộp... ù ù... đè nặng kẻ địch như quả núi.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ nhận thấy lão cụt tay dùng toàn lực quật lại sáu làn kiếm quỷ của mình, biết không thể chống nổi sức chưởng kinh hồn đó, hắn xê ngang ngoài nửa trượng, rạt xa áp khí của kẻ thù.
Đất cũng là nhờ tài lanh lẹ của hắn ta, giá không, thì chắc chắn đã bị mang thương tích trầm trọng rồi.
Giữa lúc lão cụt tay đương chiều trấn đánh Huyết Hồn Kiếm Quỷ thì thình lình, từ trên cao chỗ lão ta đứng có hai luồng chưởng lực dồn ép xuống, tưởng chừng ngạt luôn cả thở.
Hai luồng chưởng lực cực hiểm này, là do hai lão Âm Ma Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo rập nhau đánh lén.
Trong những tay cao thủ của đạo Âm Ma, hai người này chỉ có cái biệt tài “đạo kích” trên không rất nên lợi hại cho kẻ giang hồ khi gặp họ. Nay thấy lão cụt tay bận lo đương đầu với Huyết Hồn Kiếm Quỷ, hai lão Âm Ma chẳng ai bảo ai, cùng lượt nhấc mình lên không, nhằm ngay kẻ địch bổ xuống hai chưởng...
Cả hai lão ma đầu đều tin chắc lão cụt tay không thể thoát khỏi cái chết khủng khiếp do chưởng lực gây ra.
Thế nhưng mọi sự đã trái ngược.
Tuy phải chú hết tâm lực vào trận đấu với Huyết Hồn Kiếm Quỷ, nhưng lão cụt tay cũng không một thoáng rời cặp mắt tinh vi khỏi hai lão Âm Ma, nên khi bọn này vừa lìa mặt đất, là lão ta hết sức đề phòng. Vì vậy chưởng phong của chúng chưa xuống tới, lão đã khôn khéo luồn mình vào giữa sóng chưởng, thoát hiểm một cách kỳ tuyệt.
Cặp chưởng của Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo hụt lão cụt tay xuống đất, đào thành hai cái huyệt sâu thẳm.
Bụi đất bốc lên mù mịt, nghe có tiếng ầm ì.
Lão cụt tay luồn khỏi hai luồng chưởng phong cực ác, quét mắt nhìn lại, thấy hai cái huyệt, tức thì máu hận bốc đầy mặt, lão bủa một chưởng lên không lúc Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo chưa kịp trở về mặt đất.
Thấy lối “đạo kích” của mình thất bại, và lão cụt tay lại còn đủ thì giờ trả đũa, hai lão Âm Ma hốt hoảng dời thân hình đi nửa trượng, chẳng khác nào diều hâu quạt cánh lăn xa bão lực của đối phương.
Đồng thời, cả hai lẹ làng đáp xuống mặt đất, không dám ở trên cao nữa, vì sợ lão cụt tay tấn công tiếp.
Hai lão Âm Ma toát dầm mồ hôi, khiếp thầm cái nội lực kinh khủng của lão cụt tay.
Mười tên Âm ma đứng theo hình cánh quạt ở sau lưng Huyết Hồn Kiếm Quỷ, lúc bấy giờ cũng đã dạt ra ngoài ba trượng, chúng lắc đầu lè lưỡi, dáo dác nhìn nhau, chực hờ phóng chạy.
Hơi rợn trong lòng vời cái thân pháp siêu tột của lão cụt tay, Huyết Hồn Kiếm Quỷ không đợi lão ta ra tay trước, hắn lanh lẹ chụp luôn tám làn Quỷ kiếm gió hốt ào ào...
Lão cụt tay mắt ngời tựa chớp, loáng thấy, liền đẩy một quái chưởng, dựng đứng như tấm vách sắt, chặn nghẹt tám luồng quỷ phong, đồng thời, lão bủa một loạt ba chưởng khiến Huyết Hồn Kiếm Quỷ cảm thấy rúng động cả thân hình, bị áp lực xô hẳn về phía sau ba bước.
Trong lúc quái phong lấn át luồng Quỷ kiếm tạo thành một trận gió ù ù...
xoáy lốc lên không trung, làm trấn động cả cánh rừng già.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ vô cùng khiếp đảm, đứng yên nhìn sững sờ lão cụt tay, chưa vội tấn công.
Còn hai lão Âm Ma hoảng hốt tránh xa ngoài trượng vì sợ quái phong quật nhằm nguy đến tính mệnh.
Lão cụt tay quát lớn :
- Huyết Hồn Kiếm Quỷ ngươi đã thẳng tay thì đừng trách sao ta tàn ác nhé.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ giật mình hắn trố mắt nhìn quái gở như loài quỷ mị :
- Ngươi đừng khoác lác vô ích, ta đã tuân nghiêm lệnh của Giáo chủ thì trước sau gì cũng phải buộc ngươi về tới Đạo đường nếu không ta thề từ đây không còn dám thấy mặt bất cứ một ai bước giang hồ nào cả.
Lão cụt tay dửng cặp lông mày bạc phếu :
- Ta sẵn sáng tiếp nhận công lực của ngươi đấy.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ rống lên một tiếng, tức thì cùng lượt tám làn Quỷ kiếm với công lực tăng gắp bội, được phóng ra soèn soét... nghe sởn cả tóc gáy.
Nhưng lão cụt tay đã cười khàn, cặp mắt bỗng ngời sát khí, dùng chưởng đẩy lui tám làn Quỷ kiếm, rồi lẹ hơn luồng sét trên mây, lão ta sẽ nghiêng mình về phía sau, giở một chưởng bất ngờ.
Tức khắc, một luồng gió cực kỳ mạnh bạo từ trong lòng bàn tay lão xô ra, áp lực vô cùng khủng khiếp.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ chợt thấy luồng quái chưởng đó hết sức hãi hùng, tức thì vận dụng tất cả nội lực trong người, xoay ngược Quỷ kiếm chống đỡ thế công của kẻ địch.
Không ngờ, áp lực quái chưởng quá thảm khốc, đè hẳn cây gươm Huyết Hồn đến không còn huy động nổi, Huyết Hồn Kiếm Quỷ hiểu rõ nguy cơ, hắn rú khẽ :
- Mệnh ta hỏng rồi!
Hắn toan xê mình ngang nửa trượng tránh ngọn quái phong, nhưng đã muộn rồi...
Ào...
Huyết Hồn Kiếm Quỷ hét lên :
- Trời!
Thanh Huyết Hồn thần kiếm từ trong tay Huyết Hồn Kiếm Quỷ bị quái chưởng lão cụt tay quật văng vù đi, còn toàn thân hắn hất về phía sau ngoài trượng, ói ra một vòi máu tươi.
Hắc lăn sõng soài trên mặt đất.
Trông thấy Huyết Hồn Kiếm Quỷ bị quái chưởng lão cụt tay đánh nhằm hộc máu mồm, hai lão ma Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo rống lên kinh thảm, rồi đồng loạt phóng tới quật chưởng ào ào.
Mười tên Âm ma đứng ngoài trận từ nãy, dù đã run sợ trước cái nội lực khủng khiếp của lão cụt tay, nhưng khi thấy Huyết Hồn Kiếm Quỷ bị hại và hai lão Âm Ma đồng lượt tấn công kẻ thù, bọn chúng không còn biết sợ chết là gì nữa, nhất loạt bủa tới.
Lão cụt tay trông thấy bọn Âm Ma quá hung tợn, liền cười khàn một tiếng, quét luồng chưởng phong trúng nhằm bốn tên vừa chạy tới.
Chúng rú lên thê thảm, toàn thân bị bốc bừng cao ba trượng, mồm phun máu thành vòi, rồi rớt xuống mặt đất giẫy giũa ít cái, im hẳn luôn.
Mặt khác, lão ta kéo luồng sóng chưởng sang phải chặn mấy ngọn chưởng phong của Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo laị.
Luồng chưởng của lão cụt tay vì kéo qua đã sút đi sức bạo vũ, thế mà vẫn hãy còn mãnh liệt, khuấy động tan rã hai ngọn gió trốt của hai lão Âm Ma.
Sáu tên Âm ma còn sống sót thấy vậy nhảy lùi ra hai trượng không dám sáp lại gần lão cụt tay nữa.
Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo tuy ngầm khiếp luồng quái chưởng cực ác của lão cụt tay, nhưng vì máu nóng bốc lên đầy mặt, cả hai lại rập tới tấn công.
Lão cụt tay thịnh nộ gầm lên, rồi thò tay vào lưng lôi ra một vật chói lọi ánh sáng, giơ lên ngay trước mặt.
Cả Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo kinh hãi kêu khẽ :
- Tàn Chi Quái đao!
Chúng giật lùi nửa trượng trố hai cặp mắt lộ hung quang, ngó chòng chọc cây Quái đao.
Sáu tên Âm ma thoáng nhận ánh chớp lập lòe của cây Tàn Chi Quái đao, chúng đã run lên cầm cập, muốn phóng mình trốn chạy, nhưng hai chân dường như có sức mạnh huyền bí nào hút chặt dưới mặt đất không sao nhấc lên được nữa.
Đột nhiên, trong cặp mắt rực rỡ của lão cụt tay tóe ra tia lửa hận cừu, quét qua bọn Âm Ma một lượt, rồi giọng trầm khàn rúng động cả rừng cây :
- Xé xác!
Hai tiếng hãi hùng vừa dứt, sáu tên Âm ma càng run như bị bão, chúng mếu khóc không thành tiếng, chực quị xuống đất.
Hai lão Âm Ma Lỗ Tử Đơn và Công Tôn Báo chuyển tận đáy lòng, cứ trừng trừng bốn mắt ngời theo sự thất đảm, rọi theo cây Tàn Chi Quái đao ánh quang chói lọi trên tay lão cụt tay.
Lúc ấy, màn đêm đã lui dần, nhường cho ánh sáng lờ mờ của buổi ban mai trong đẹp. Từng cơn gió sớm lùa hơi sương phát lạnh rợn người, pha lẫn cái ghê sợ của bầu không khí chết chóc, hôi tanh của cánh rừng già.
Lão cụt tay chưa vội hành hình, chừng như lão còn ái ngại một điều gì.
Bọn Âm Ma không dám tiến tới và cùng chẳng dám thối lùi vì sự thể thống của Đạo, chúng cứ đờ người như pho tượng, mắt không rời cây Quái đao khủng bố đó.
Máu sắp chảy!
Đầu sắp rơi!
Thây người sắp bị xé tét!
Rừng già thêm một trận kinh hoàng!
Tuy biết mình không mong gì thủ thắng lão cụt tay, trái lại, còn có thể bị thảm tử dưới cây Quái đao Tàn Chi lệnh nữa là khác, nhưng sực nhìn động bọn chết nằm rải rác xung quanh, hai lão Âm Ma rít hận thù qua hai hàm răng cắn chặt :
- Lão già quái gở, bọn ta sẽ giết mày!
Hét dứt tiếng, hai lão Âm Ma tung mình tới cách lão cụt tay chừng một trượng.
Sáu tên Âm ma thấy vậy lần lần bình tĩnh lại, chúng tuy hãy còn khiếp, nhưng cũng sấn tới xa xa lão cụt tay.
Lão cụt tay đăm đăm nhìn bọn Âm Ma một hồi thật lâu rồi lạnh lùng thét :
- Nếu các ngươi khôn hồn, muốn còn đước sống sót trên cõi đời này thì phải hứa trả lời cho ta một điều.
Lỗ Tử Đơn cười hiểm độc :
- Điều gì ngươi hãy nói bọn ta nghe thử?
Lão cụt tay lạnh như sắt :
- Các ngươi hãy bảo thật : Giáo chủ của các ngươi sai bọn ngươi và Huyết Hồn Kiếm Quỷ tới đây dời ta đến đấy có ẩn ý gì? Nếu các ngươi thành thực ta hứa sẽ tha tội chết ngay. Còn ngược lại gian giấu một điều, thì đừng trách ta sao ác độc nhé.
Lỗ Tử Đơn nghiến răng kèn két :
- Bọn ta là kẻ thừa hành phận sự, chẳng thể hiểu điều ngươi vừa hỏi được, giá có hiểu, chúng ta cũng chẳng đời nào nói cho ngươi biết đâu đừng ảo vọng vô ích.
Khẽ lay cây Tàn Chi Quái đao, lão cụt tay quát :
- Thật ngươi không chịu khai à?
Lỗ Tử Đơn ngầm vận nội lực :
- Ta không khai!
Sát khí xung lên đầy mặt, lão cụt tay nhấc tới năm bước, bấy giờ, hai đối thủ chỉ còn cách nhau không hơn nửa trượng.
Biết không thể nào thoát khỏi cái chết, Lỗ Tử Đơn biến sắc mặt thấy rõ, lão Âm Ma định tung ra một chưởng, nhưng sức nhiệm màu trong ánh sáng lập lòe của cây Quái đao, đã làm cho y rã rời cơ thể, công lực dường như biến hẳn trong người.
Nhận ra đồng bọn sắp bị Quái đao hành hình, Công Tôn Báo chực sẵn bên cạnh, sẵn sàng liều chết sống với lão cụt tay.
Bầu không khí căng thẳng, tưởng chừng ngạt đi cả thở...
Sát máu!
Thảm khốc!
Hãi hùng...
Cây Quái đao rực lên màu máu, như đang thèm chút huyết kẻ thù.
Lúc bấy giờ Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã tỉnh dậy, nhờ nội lực cao thâm hắn ngầm trị chẳng mấy chốc vết thương không còn phun máu thành vòi như trước nữa, tuy vậy, bịnh tình hãy còn trầm trọng, chưa thể đứng lên được.
Hắn lê lết tới chỗ thanh kiếm Huyết Hồn nhặt lấy cầm nơi tay, cách vòng đấu ngoài ba trượng, ngồi thở ồ như thác đổ.
Một chập lâu, lão cụt tay lại trầm giọng thốt :
- Một lần cuối cùng, ngươi có chịu cung khai hay không? Hãy nói mau, ta không thể chờ thêm nữa?
Lão Âm Ma Lỗ Tử Đơn giận tím mặt, quát to lên :
- Nhưng ta không khai, ta thà chết thì thôi.
Khẽ động cây Tàn Chi Quái đao bốc mùi tử khí, lão cụt tay rít hận cừu qua hai hàm răng cắn chặt :
- Thế thì ngươi phải chết.
Lão cụt tay sẽ giơ cây Quái đao lên cao.
Nhưng lẹ hơn chớp loé, Công Tôn Bảo chực sẵn từ nãy nhận thấy nguy cơ cho đồng bọn mình, thình lình hắn lén bổ một chưởng cực ác vào hông lão cụt tay.
Với ngọn chưởng này, Công Tôn Báo dốc hết toàn lực trong người, thế mạnh tựa sóng bủa đầu ghềnh.
Đồng thời, Lỗ Tử Đơn cũng lẹ tay tuôn ra một luồng gió cực bạo, tạo áp lực nặng nề như trái núi, truy cản cánh phải địch thủ.
Cả hai lão Âm Ma đều tin chắc lão cụt tay không thể nào tránh kịp hai ngọn chưởng đột biến đó, nếu không mất mạng, thì cũng bị thương tích nặng nề.
Thế nhưng quả thực ngoài sức tưởng của hai lão Âm Ma, lão cụt tay chớp nghe chưởng âm Lão liền bốc bùng lên theo đà sóng chưởng, chờ bạo vũ đi qua lão liền trở về mặt đất an toàn.
Tức thì cây Quái đao được giơ lên cao, lão cụt tay lắc mình một cái.
Liền theo đó một tiếng rú kinh hoàng từ trong cửa miệng Công Tôn Báo thét ra, rồi thân hình hắn bị xé tét làm hai giẫy đành đạch trên mặt đất, máu me lai láng, trông vô cùng thảm khốc.
Vì hành động của lão cụt tay quá lanh lẹ, thật là thần quỷ khôn lường, cho nên, chẳng một ai trông kịp lão ta xé xác lão Âm Ma bằng cách nào cả.
Người có công lực khá cao như Lỗ Tử Đơn cũng chỉ nhận thấy một cái chớp lóe từ trên tay lão cụt tay, đồng lượt với tiếng rú thê thảm của Công Tôn Báo, rồi thì cảnh tượng rợn người diễn ra trước mắt như đã thấy.
Lỗ Tử Đơn khiếp quá, đứng lặng nhìn, hai mảnh thịt vấy máu tươi của đồng bọn, mồm há hoặc ra, mà công lực trong người chừng theo cái chết của Công Tôn Báo biến đi đâu mất hết! Giết xong Công Tôn Báo, lão cụt tay day qua rọi cặp mắt chớp lòe ngay mặt Lỗ Tử Đơn như báo hiệu trước một cuộc thảm hình lại sắp sửa diễn ra.
Mặc dù tự hiểu mình không phải là tay đối thủ với lão cụt tay, nhưng đứng trước đường cùng, Lỗ Tử Đơn bỗng sinh liều mạng, bất ngờ, hắn xòe tay đánh ra hai chưởng cực hiểm.
Lập tức hai chưởng bủa thành mười luồng phong vũ như một bầy ngựa run cương, mạnh bạo không thể tả.
Lão cụt tay cười khàn một tiếng nghe rợn cả rừng già, rồi lay động cây Quái đao một cái.
Một làn chớp lóe lạnh lẽo, tiếp theo trận gió ù ù dựng lên như một tấm vách, chặn nghẹt mười luồng phong vũ của Lỗ Tử Đơn, quằn quật lên không mất hút.
Lỗ Tử Đơn bị chưởng phong hất về sau hơn trượng, nhờ nội lực nếu không hắn đã bị thương tích nặng nề rồi.
Lão ác ma càng thêm kinh hoàng trước cái công lực khủng khiếp của địch thủ, đứng yên một chỗ mà run tận đáy lòng.
Thần sắc lão Âm Ma lúc bấy giờ biến đổi rõ rệt.
Sáu tên đệ tử đạo Âm Ma thấy thế hết sức hãi hùng, mồ hôi ướt dầm, vừa run lên như gió bão vừa lấm lét những con mắt độc nhìn chừng lão cụt tay. Chúng chưa từng thấy cái công lực thần tốc như Chủ nhân Lệnh xé xác.
Bấy giờ lão cụt tay mới xạ cặp mắt chói rực, chầm chậm quét ngay sáu tên Âm ma đang run lẩy bẩy rồi chiếu thẳng ngay Lỗ Tử Đơn cất giọng trầm thấp, nhưng thật khiếp :
- Ta nói ra là phải hành động, một lần chót ta hỏi ngươi có chịu khai không?
Lỗ Tử Đơn dù đã sợ hãi đến tột độ, nhưng hắn vẫn rít lên căm thù :
- Ta dù chết thì thôi, chứ không khi nào chịu khuất phục ngươi đâu, Giáo chủ ta sẽ tới đây bắt ngươi đền mạng cho ta và các bạn ta đã bị ngươi sát hại trong đêm nay.
Lão cụt tay hét :
- Thế thì các ngươi phải chết!
Hét dứt tiếng, thân hình lão cụt tay bỗng quay nhanh một vòng như chớp giật, ánh sáng lạnh lẽo từ nơi cây Quái đao toát ra...
Tiếp theo đó, là những tiếng rú nổi lên chấn động cả rừng già, toàn thân Lỗ Tử Đơn và sáu tên Âm ma đều bị xé tét làm đôi, giẫy rần rật trên mặt đất, máu rây khắp một vùng, trông thực ghê tởm.
Lão cụt tay nhìn qua mấy cái xác đó một lượt, đột nhiên giống lên một trận cười rung rinh mặt đất.
Lúc ấy, trong cánh rừng già nơi lão cụt tay đứng chừng ba trượng, có một bóng người ẩn sau lùm cây rậm rạp, đã theo dõi hành động của lão từ lâu, cho tới bây giờ, trông thấy sự tàn sát quá khốc liệt, bóng đó lẩm bẩm :
- Thực là khủng khiếp! Quả ta đoán không sai, nay hắn đã trở thành con người quá đỗi hung bạo. Ta nên thừa lúc vây cánh của hắn chưa mấy vững vàng mà diệt hắn đi, nếu không ắt có cái họa lớn cho hàng ngũ võ lâm về sau này.
Nghĩ như vậy rồi, bóng người bí mật lùi khỏi lùm cây biến mất, không để lại một dấu vết nào cả.
Xem thế, cũng đủ hiểu cái thân pháp của người ấy đã đến cõi hư vô rồi.
Lão cụt tay cứ mãi cười quái gở, làm sao để ý hay biết đến bóng người vừa núp sau bụi cây theo dõi lão, vì vậy, lão chẳng hề đề phòng chi hết.
Giữa lúc đó, Huyết Hồn Kiếm Quỷ vận dụng nội công chữa trị vết thương tự nãy đã lạnh một phần nào, hắn gượng gạo đứng lên, quét cặp mắt rực lửa thù nhìn xác đồng bọn bị xé tét làm hai nằm la liệt trong rừng, hắn cười khàn một tiếng, thật thê thảm, rồi tay cầm cây Huyết Hồn thần kiếm, từ từ tiến tới chỗ lão cụt tay.
Lúc bấy giờ, trong bọn Âm Ma chỉ còn có Huyết Hồn Kiếm Quỷ là người sống sót cuối cùng.
Chợt thấy Huyết Hồn Kiếm Quỷ tỉnh dậy đi xăm xăm lại ngay mình, lão cụt tay bỗng thôi cười, xạ mắt dòm hắn, mà vẻ mặt còn đầy sát khí. Lão ta hơi lay cây Tàn Chi Quái đao chờ địch thủ tới gần mình.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ còn cách khoảng lão cụt tay chừng một trượng, thì dừng lại tóe căm thù nhìn vào mặt đối phương.
Lão cụt tay có vẻ ngạc nhiên về cái nội lực thâm tột của Huyết Hồn Kiếm Quỷ, vì sau luồng quái chưởng quật nhằm hắn bắn đi ngoài nửa trượng, lão ta cứ ngỡ kẻ địch đã chết rồi không ngờ hắn còn có thể tự chữa vết nội thương mà sống lại.
Cho nên lão ta rọi tia mắt lạnh lẽo ngay luồng nhỡn tuyến rực lửa cừu của Huyết Hồn Kiếm Quỷ không hề chớp.
Thêm một phen nữa rừng già chìm trong không khí hãi hùng.
Một phút trôi qua, Huyết Hồn Kiếm Quỷ rảo mắt nhìn đồng bọn nằm phơi thây trên vũng máu, rồi rít hận cừu qua hai hàm răng cắn chặt :
- Lão ác ma, ngươi dùng thủ đoạn thực là ác độc!
lão cụt tay cười quỷ quái :
- Ha... ha... Chúng nó đã yên phận rồi, bây giờ thì tới lượt ngươi, cũng như cái gương đó.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ mắt lộ hung quang qua giọng khàn khàn :
- Lão ác ma đừng tự phụ, hôm nay ta không có thể bắt buộc ngươi theo ta về Đạo đường như mệnh lệnh của Giáo chủ thì ta phải vượt qua quyền hạn của mình mà mang xác mi chình lại người, rồi sẽ thưa mọi sự xảy ra sau.
Lão cụt tay dựng đứng cặp lông mày bạc phếu :
- Hỡi Huyết Hồn Kiếm Quỷ, ngươi có điên hay còn tỉnh, cái chết đã gần kề, mà còn nói những lời khoác lác đấy chứ.
Thực ra, Huyết Hồn Kiếm Quỷ cũng là một tay cao thủ nhất nhì trong hàng ngũ đạo Âm Ma, lúc nãy bị luồng quái chưởng của lão cụt tay quất trọng thương, chỉ vì hắn đánh giá thấp giá trị của kẻ địch, sơ suất chẳng kịp đề phòng đấy thôi, giờ đây, hắn đã thức tỉnh hẳn hòi, dĩ nhiên tình thế có phần xoay khác hơn.
Hắn nói với giọng khiêu khích :
- Kể về công lực của ngươi, quả thực chẳng kém gì Chủ nhân Lệnh xé xác thật sự trên chốn giang hồ làm chấn động cả giới võ lâm trong những tháng vừa qua, thế nhưng ngươi là một tên Ác ma vô danh nào, sao không đường đường xưng danh hiệu của mình trong hành vi tàn ác, lại mạo tên tuổi người một cách khiếp nhược làm gì, cho miệng đời dèm bỉu?
Lão cụt tay nghe Huyết Hồn Kiếm Quỷ nói dứt, liền khích động mạnh trong lòng, giật lùi một bước. Lão rất sửng sốt vì chẳng hiểu tại sao hắn lại hiểu rõ hành tung của lão như thế.
Qua mấy phút chấn động, lão cụt tay cố lấy lại sự bình tĩnh, lạnh lùng thốt :
- Huyết Hồn Kiếm Quỷ, ta là một người như thế nào, có phải thực Chủ nhân Lệnh xé xác hay mạo nhận, thiết tưởng chẳng cần bàn xa hơn nữa mà làm gì cho mất thời giờ vô ích, có điều cần biết, là số phận ngươi sắp chấm dứt từ phút giây này, đừng hòng chạy chốn đi đâu cả.
Ngoài miệng tuy thốt ra những lời nẩy lửa đó, nhưng trong lòng lão cụt tay không khỏi bối rối, nghĩ thầm :
- Quái thực! Không hiểu Giáo chủ Âm Ma là hạng người như thế nào, mà sao dám quả quyết ta chỉ là Chủ nhân Lệnh xé xác giả mạo, cho người rình mò ta như thế?
Thật ngoài sức tưởng tượng của ta.
Lão cụt tay đang hãy còn lẩn quẩn trong vòng nghĩ ngợi, thì đột nhiên, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã hét căm thù :
- Lão ác ma, hôm nay ta với ngươi xem thử ai sống hay chết trên mộ địa này.
Lão cụt tay lấp lóe cây Quái đao :
- Ta sẵn chờ ngươi đấy.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ day động Quỷ kiếm :
- Thế thì ngươi phải chết!
Lời vừa thốt ra, là Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã đưa thẳng cây Quỷ kiếm lên cao, nhằm ngay lão cụt tay mà tiến tới.
Trong chớp loé, Quỷ kiếm bỗng ửng hồng như nhuộm máu, phát ra khí lạnh căm căm.
Lão cụt tay hết sức lạ lùng trước món vũ khí quái gở đó, lão đứng nhìn không hề chớp mắt.
Trong lúc, Huyết Hồn Kiếm Quỷ lắc mạnh cây Quỷ kiếm một cái, tức thì một mùi xạ thơm ngào ngạt từ trong thân kiếm thoát ra phất vào gió nhẹ, đưa tới chỗ lão cụt tay.
Đã kinh dị, lại càng kinh dị hơn, lão cụt tay chưa hiểu địch thủ toan làm sự gì, vẫn thừ người sửng sốt theo dõi cây Quỷ kiếm.
Lão ta nhủ thầm :
- Ồ, có lẽ đây chỉ là một thứ ác kiếm của bọn Âm Ma chứ chẳng có gì lạ cả.
Ngay khi mùi xạ đưa theo gió thoảng nhẹ vào mũi lão cụt tay. Tự khắc, lão ta cảm thấy choáng váng cả mặt mày, cơ thể chừng như rã rời, muốn buông thõng cây quái kiếm.
Đến đây, lão cụt tay đã sực hiểu sự gì xảy ra cho mình rồi, nhưng lão hãy còn ngơ ngẩn chưa biết phải đối phó ra sao.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ vùng cười khan một tiếng, hắn run cây Quỷ kiếm với màu đỏ như nhuộm máu, thì lạ thay, thanh kiếm dường như được một luồng sức mạnh vô hình nào đó kéo dài thêm ba thước, rồi thì một mùi xạ phất tới mũi lão cụt tay.
Bất giờ, Huyết Hồn Kiếm Quỷ mới hiểm độc thốt :
- Hỡi lão ác ma Vô Danh kia, hôm nay ngươi tận số rồi nên mới nếm mùi Huyết Hồn Kiếm Quỷ của Giáo chủ ta đấy.
Lời chưa dứt, từ trên mũi nhọn Huyết Hồn thần kiếm chớp lòe một làn kiếm khí cực mạnh, đỏ ngời tựa máu đào nhằm ngay lão cụt tay chụp tới...
Mùi hôi tanh pha lẫn mùi xạ cũng theo luồng huyết kiếm trùm lên mặt lão cụt tay...
Lão cụt tay sắc mặt biến hẳn, liền giật lùi nửa trượng tránh xa luồng huyết kiếm.
Mồ hôi lão ta toát ra ướt dầm mình.
Thanh Huyết Hồn thần kiếm lại túa lên một vầng đỏ hồng, giương to như một cái lưới lửa, chụp theo lão cụt tay, sức mạnh lạ lùng quái gở.
Lão cụt tay cảm thấy rối loạn cả tâm thần nghe trong cơ thể bàn hoàn như vừa hít xong một cuộn khói mê hồn, thân người hơi lảo đảo...
Hốt hoảng trước cái ma lực ghê gớm của tấm lưới lửa thanh Huyết Hồn thần kiếm, lão cụt tay vận khí công đẩy ra ngón võ bí tuyệt “Tàn Chi Đoạn Hồn” thần tốc.
Ào...
Thế nhưng vốn là bậc cao thủ nhất nhì trong giới đạo Âm Ma, từng giữ chức Điện chủ trong một giáo phái đã gieo run sợ trong chốn võ lâm từ mấy tháng qua, nên khi Huyết Hồn Kiếm Quỷ trông thấy thanh trường kiếm của mình đưa chất xạ mê hồn, mà vẫn chưa thể quật ngã lão cụt tay, hắn vô cùng kinh dị, hết sức đề phòng, không để một chút sơ hở. Vì vậy, trong lúc thân hình của địch thủ vừa xê động, là lẹ hơn chớp lòe, hắn đã lắc ngang ba thước, tránh khỏi luồng gió Tàn Chi Đoạn Hồn.
Thực ra, lúc bấy giờ lão cụt tay đã bị mùi xạ Mê hồn thấm ngầm vào các luồng khí quản, xung lên tận óc, chực ngã ngất ra, nhưng nhờ nội lực cao thâm, còn gượng gạo đưa ra độc thủ, tuy vậy cũng đã giảm mất sự khốc liệt của ngón võ bí tuyệt ấy rất nhiều, nếu không, Huyết Hồn Kiếm Quỷ không thể nào tránh khỏi bị thương trầm trọng.
Sau ngọn quái chưởng hụt Huyết Hồn Kiếm Quỷ, vì dụng toàn thành lực.
Lão cụt tay thân hình càng trông thấy lắc lư hơn, chẳng khác gì con thuyền say sóng đại dương, Lão đứng hết muốn vững bao lần chực lăn ra đất.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ thấy thế, giống lên một trận cười như quỷ hú, hắn khàn khàn thốt :
- Ta bảo có sai đâu, thanh Huyết Hồn thần kiếm này, bấy lâu nay đã từng lưu hận biết bao nhiêu cao thủ giang hồ, nay ngươi hết số rồi mới xui gặp ta đây.
Dứt tiếng, Huyết Hồn Kiếm Quỷ lay động cây Huyết kiếm... Mặt lưới lửa đỏ rực lại bùng lên bao trùm lão cụt tay. Mùi xạ lẫn mùi hôi tanh sặc sụa chặn nghẹt cả không khí.
Lão cụt tay tuy đanh trong tình trạnh nửa tỉnh nửa mê, nhưng cố thoát từ trong huyệt Đan Điền ra toàn chân lực, chống lại xạ mê ngấm lẹ vào cơ thể. Thình lình nhanh hơn chớp giật, lão ta bủa thêm một ngón bí tuyệt “Tàn Chi Đoạt Hồn”, với mười phần thành lực, quyết vật ngã kẻ thù.
Thoáng nghe quái âm biến động, Huyết Hồn Kiếm Quỷ hốt hoảng, xù tay đẩy ra một chưởng cực kỳ quái ác...
Bộp...ù... ù...
Huyết Hồn Kiếm Quỷ rống lên một tiếng, máu từ mũi miệng vọt ra thành vòi, toàn thân hắn bị xô lùi hơn trượng, chiếc áo đang mặc rách toạc nhiều đường.
Tên Âm Ma lợi hại này vô cùng khủng khiếp trước cái công lực khôn lường của lão cụt tay, hắn đưa tay lên mồm chùi sạch máu sửng sốt đứng nhìn, tuy nhiên, tay kia vẫn lay động cây Quỷ kiếm từng hồi, mùi xạ lẫn mùi máu tanh vẫn sặc sụa trong không khí. Lần này, lão cụt tay vì hít quá nhiều mùi xạ mê hồn và mùi máu tanh, lại vừa rồi dùng chân ngươn quá độ, không còn chiụ đựng nổi nữa, liền ngã lăn ra mặt đất, bất tỉnh.
Thực ra, nếu lão cụt tay còn gượng tỉnh chỉ trong chừng vài giây nữa, thì Huyết Hồn Kiếm Quỷ nhất định không sao tránh khỏi một cái chết thê thảm như bọn Âm Ma nằm phơi xác giữa rừng. Đấy cũng là một điều may cho hắn.
Bấy giờ, Huyết Hồn Kiếm Quỷ mới bước đến gần lão cụt tay đanh nằm thiêm thiếp trên mặt đất, hắn vùng cất tiếng cười khà khà :
- Ta bảo có sai đâu, tại ngươi hết số rồi chứ nào phải Huyết Hồn Kiếm Quỷ này độc ác.
Hắn cúi xuống sờ vào mũi lão cụt tay, rồi thẳng người dậy, quét mắt qua phía mười hai tên Âm ma bị xé tét làm hai nằm ngổn ngang trong rừng già, đột nhiên hắn rống lên :
- Lão ác ma, ngươi đã sát hại động bọn của ta thì phải đền mạng.
Lời chưa dứt, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đưa thanh Huyết Hồn thần kiếm lên cao cười khằng khặc rúng động cả rừng cây.
Mãn trận cười, cặp mắt hắn lóe lên một luồng tử khí, và lẹ như ánh chớp thanh Quỷ kiếm trên tay hắn vụt xuống cổ lão cụt tay...
Nếu Huyết Hồn Kiếm Quỷ xuống được một kiếm cực ác đó, thì trên chốn giang hồ quả thật từ đây, không còn chấn động vì cái quái Lệnh xé xác nữa, và bọn quần ma sẽ tha hồ mà tác oai, tác phúc ở sau này.
Do thế, một lưu thù Cam Lộ bang, có lẽ sau nghìn đời chôn chặt dưới đáy mộ sâu.
Đồng thời trong hàng ngũ võ lâm phải mất một kỳ nhân có một không hai trên đời.
Nhưng định mệnh quả chưa đến nỗi tàn ác.
Cho nên khi thanh Huyết Hồn thần kiếm chưa xuống tới cổ lão cụt tay, thì Huyết Hồn Kiếm Quỷ bỗng giật bắn người lên.
Hắn nghe chừng nơi huyệt tay của hắn vừa bị một con ong độc chích nhằm, tức thì, một luồng nhức nhốt chạy rần khắp cả toàn thân, tự nhiên, công lực trong người hắn dường như tiêu tan, rồi thì, cánh tay rời rã, suýt nữa thì buông tuột thanh gươm.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ vô cùng khiếp hãi hắn đưa cánh tay cầm thanh Quỷ kiếm lên coi, thì nhận thấy ngay huyệt đạo có một mũi “Huỳnh kim” cắm sâu vào đấy.
Càng thêm hãi hùng, Huyết Hồn Kiếm Quỷ trố cặp mắt tuyệt nhìn vết thương chẳng hề chớp.
Lúc ấy, bình minh đã rựng chân rừng, ánh sánh ban mai xóa dần bóng tối trong những lùm cây. Sự vật hiện ra rõ rệt với tầm mắt của những người không có công lực.
Sau phút kinh hoàng, Huyết Hồn Kiếm Quỷ rảo mắt bốn bề trong rừng già, cố tìm ra một bóng người huyền bí, nhưng truyệt nhiên chẳng trông thấy một ai cả.
Hắn lẩm bẩm :
- Ồ, kẻ bí mật nào đó phóng mũi “Huỳnh kim” bé nhỏ này, trừ khi ẩn nấp trong rừng thẳm đối diện bên kia đưa tới, thì còn lại ba phía bên này không thể nào lẩn trốn được. Nhưng khu rừng thẳm cách xa chỗ ta đứng có tới năm trượng, làm sao phóng mũi Huỳnh kim? Nhưng nếu, ngoài năm trượng như thế, mà phóng Huỳnh kim đúng đích, hắn thực là một dị nhân có cái công lực quỷ thần không sao lường nổi.
Suy nghĩ một chập lâu, Huyết Hồn Kiếm Quỷ tự bảo :
- Để ta đánh tiếng, xem nhân vật nào cho biết.
Hắn khà khà gọi :
- Cao thủ phái nào vừa phóng ngọn Huỳnh kim, đã chiếu cố đến Huyết Hồn Kiếm Quỷ này rồi, sao không hiển hiện tôn nhan xem thử?
Toàn thể rừng già vắng bặt, thật lâu cũng không nghe tiếng đáp của con người thần bí đó.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ quát to :
- Cao thủ nào sao không thấy, hay đã khiếp sợ uy danh Huyết Hồn Kiếm Quỷ của ta rồi?
Rừng già im phăng phắc không nghe tiếng vọng lại.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ chờ một lúc cũng chẳng thấy gì, hắn liền tự nghĩ :
- “Ồ, hay là không có ai chăng, có lẽ sau khi phóng ám khí, hắn đã bỏ chạy đi rồi cũng chưa biết chừng, bây giờ ta cứ hạ thủ lão cụt tay này trước rồi sau đấy sẽ lùng bắt tên Hắc đạo nào đó, cho hắn cùng chung số phận, để không còn tò mò nữa”.
Nghĩ xong, Huyết Hồn Kiếm Quỷ lẹ như sấm sét, vụt Quỷ kiếm xuống đầu lão cụt tay...
Lần này Huyết Hồn Kiếm Quỷ hành động bất ngờ, hắn tin chắc dù kẻ thần bí còn lẩn quất đâu đây cũng không thể nào ứng phó cho kịp.
Thế nhưng ngoài sức tưởng tượng của Huyết Hồn Kiếm Quỷ, cũng như lần trước, khi thanh Quỷ kiếm của hắn chưa kịp tới đầu lão cụt tay, thì đột nhiên một luồng áp lực từ bên tả đập mạnh tới, chẳng khác gì một quả núi.
Lập tức Huyết Hồn Kiếm Quỷ bị xô lệch một bên và thanh kiếm vừa chặt xuống cũng bị luồng sóng chưởng đó đưa chéo đi nơi khác. Toàn thân hắn rúng động rã rời.
Một lần nữa, Huyết Hồn Kiếm Quỷ hết sức khủng khiếp, hắn phải tự nhận người thần bí ám trợ chưởng phong cho lão cụt tay quả thực có cái công lực cao thâm hơn hắn nhiều.
Tuy vậy, dù sao Huyết Hồn Kiếm Quỷ cũng là Điện chủ của đạo Âm Ma, vốn là danh thủ nhất nhì trong môn phái, thì có bao giờ hắn chịu thua kém ai đâu. Hắn xạ cặp mắt ngời lên sự thảm sát rảo khắp trong rừng, cố tìm bóng người thần bí.
Tuyệt nhiên chẳng hề thấy tăm dạng gì cả.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ vừa muốn thốt lên những lời khiêu khích người thần bí ẩn đang ẩn núp trong rừng già, để kẻ ấy bực tức tự nhiên xuất hiện, thì từ bên cánh rừng trước mặt hắn khoảng năm trượng có tiếng cười khinh ngạo nổi lên.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, lẩm bẩm :
- Ồ, thì ra lúc nãy ta đoán có sai đâu chính hắn đã ẩn núp bên cánh rừng đó ám trợ cho lão cụt tay này.
Hắn quát to lên :
- Huyết Hồn Kiếm Quỷ này hôm nay gắp cao nhân hân hạnh như thế, thì lấy làm may mắn lắm nếu Các hạ nào đã ẩn núp bên kia cánh rừng đó không chịu đến đây cùng ta hội kiến, thì bắt buộc ta phải đi tìm mang lại nơi này. Dứt câu, không chờ người thần bí trả lời, Huyết Hồn Kiếm Quỷ lắc mình tới ngay cánh rừng già cách đó năm trượng, đưa măt sục sạo.
Lạ lùng thay, rừng cây trống rỗng, chẳng thấy thấp thoáng một bóng người nào cả.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ không khỏi toát dầm mồ hôi vì cái thân pháp kỳ dị như loài ma quái của con người thần bí nào đó, vì theo công lực của hắn cho dù một vật gì nhỏ bé đến đâu, cũng không thể thoát đi trước hai luồng nhỡn tuyến cực ảo của hắn.
Vậy mà đối phương mất tích không để lại một dấu vết nào có thể nghi ngờ về hành tung.
Không dằn được cơn giận dữ nữa, Huyết Hồn Kiếm Quỷ liền dùng ngay công lực nhanh lẹ, xẹt đi như một vệt khói vòng quanh hàng trăm trượng khắp rừng già, quyết đuổi cho được người thần bí.
Nhưng hoài công, hắn vẫn không kiếm ra một vết tích nào khả nghi người thần bí lẩn quất đâu đây cả.
Bực tức, nhưng chẳng biết làm sao hơn, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đành phải quay về chỗ cũ để còn hạ sát lão cụt tay.
Nhưng hắn đã phải sửng sốt, vì hình ảnh lão cụt tay chẳng hiểu biến mất từ bao giờ luôn cả cây Tàn Chi Quái đao nữa.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ vừa khiếp, lại vừa căm hờn, hắn không ngờ người thần bí đã đánh lừa hắn một cách quỷ quái như thế.
Hắn nghiến răng kèn kẹt :
- Chắc chắn hắn cứu lão cụt tay chứ chẳng còn ai nữa cả.
Biết có đi tìm cũng không còn kịp nữa Huyết Hồn Kiếm Quỷ định bỏ đi, bỗng sực thấy một đám người võ lâm đi tới.
Hắn liền ẩn lại sau một thân cổ thụ nhìn thì nhận ra phần đông đều là những tên ma đầu cực ác trong hai Bang một Hội.
Bọn ma đầu này trờ tới, trông thấy cảnh tượng chết chóc rợn người của đạo Âm Ma nằm rải rắc trong rừng, chúng có vẻ khiếp sợ bỏ tản mác đi nơi khác.
Trong khi ấy, cách khu rừng già chừng năm dặm có một bóng người, trên lưng đang cõng lão cụt tay, dường như một con dơi ăn đêm lẹ làng chớp cánh về rừng vắng.
Chỉ trong giây lát, bóng người ấy dừng trước một bậc đá trên cao vòi vọi vượt vươn lên, khỉ vượn khó lòng bám víu, thực vắng tuyết bóng người.
Bóng ấy dừng lại, cho thấy trên gương mặt trùm kín một vuông lụa điều, không ai có thể nhận được diện mạo và tuổi tác của y.
Bóng ấy là ai?
Chính là Lệnh chủ Hải Âu Quái Khách vừa rồi đã dùng thân pháp “Di Ảnh Kỳ Hình” cứu thoát lão cụt tay mang đến nơi rừng núi hiểm trở này.
Hải Âu Quái Khách đưa cặp mắt phóng xạ ánh sáng qua hai lỗ hổng vuông lụa điều rảo nhìn một lượt bốn phía, rồi đặt lão cụt tay nằm xuống trên một tảng đá bằng phẳng.
Sau một phút xem tỉ mỉ gương mặt lão cụt tay, Hải Âu Quái Khách vùng giống lên một trận cười âm ỉ, dường đanh khích cảm một điều gì.
- Quả đúng như sự xét đoán của ta từ trước, chính là gã đây chứ chẳng còn ai nữa cả.
Bây giờ ta cứ lột mặt nạ giả hiệu của gã, rồi sau đó hẵn hay.
Nghĩ xong, Hải Âu Quái Khách đưa tay áo lên phất trên mặt lão cụt tay vài lượt, tức thì một sự lạ lùng bỗng hiện ra.
Cả râu lẫn tóc bạc phếu của lão cụt tay vụt biến mất, để lộ ra một chàng thiếu niên xinh đẹp lạ lùng, gã hãy còn mê man, chưa hay biết sự gì cả.
Thực không ai có thể ngờ trước, Chủ nhân Lệnh xé xác lại là một chàng thanh niên đẹp trai chưa quá mười tám tuổi đầu, đã cải dạng ra lão cụt tay và hành tung cực kỳ kinh tởm.
Chợt nhận ra hiện thân của lão cụt tay chính là chàng thiếu niên quen thuộc. Hải Âu Quái Khách cảm thấy rúng động cả toàn thân, dường như có một sự liên cảm gì ở trong lòng Lão Quái Khách.
Quái Khách đứng nhìn chàng thiếu niên vừa đội lốt lão Chủ nhân Lệnh chủ Lệnh xé xác, liền rít qua hai hàm răng cắn chặt :
- Không thể được, ta phải giết hắn trước khi trở thành một Kỳ nhân vô địch trong giới võ lâm vì nếu để hắn ngày sau chắc chắn có điều hối tiếc.
Mấy câu lạnh lùng thốt dứt, Hải Âu Quái Khách đưa hai ngón tay rắn như hai thanh sắt, chực điểm vào “Tử huyệt” của thiếu niên.
Quái Khách hành động như thế, là muốn trừ trước đi cái họa to lớn cho Hắc Bạch võ lâm sau này.
Nhưng lạ thay, khi hai ngón tay vận toàn nội lực sắp đưa xuống “Tử huyệt” của thiếu niên, thì chợt một sức mạnh vô hình từ đâu đó kềm giữ trở lại, dù muốn hành động cũng chẳng làm sao được.
Quái Khách buông tiếng thở dài :
- Lạ thật, tại sao toan giết gã thì dường có một sức mạnh vô hình nào đó trì níu lại?
Rồi một linh cảm báo cho Hải Âu Quái Khách biết trước cái hậu quả không thể nào đo lường được, nếu hạ sát thiếu niên, khiến cho quái khách mãi trầm ngâm nghĩ ngợi, chưa biết phải quyết định ra sao cả.
Do dự một chập lâu, Hải Âu Quái Khách nhủ thầm :
- Thằng bé này tư chất thực là trời phó cho ngàn năm khó gặp trong giới võ lâm lại thêm hai độ kỳ duyên với công lực một trăm năm mươi năm quỷ thần khôn lường nổi. Nếu mai sau, gã noi theo con đường chính nghĩa, thì thực là may mắn cho hàng ngũ võ lâm vô ngần, nhưng nếu trái lại gã theo ác đạo, thì sẽ tạo thành một kiếp sát vận khủng khiếp nhất trong lịch sử Hắc Bạch từ xưa đến giờ.
Thực không thể nào hiểu nổi một thiếu niên đẹp đẽ như thế này, mà lại mang trong lòng một tâm trường ác độc, chắn hẳn phải có một nguyên nhân gì chứ chẳng không.
Ngừng lại nghĩ ngợi thêm giây phút, Quái Khách sáng rực hai mắt, lại tự bảo :
- Ồ, hay là ta cứ cứu thiếu niên này tỉnh dậy, hỏi rõ câu chuyện trước sau, nếu quả thực bản chất gã là một con người thảm sát, thì chừng ấy, ta diệt gã cũng chẳng muộn màng gì.
Cân nhắc lợi hại xong, Hải Âu Quái Khách liền cúi mình, dùng hữu chưởng phất nhẹ ngay huyệt “Mạng Cung” còn tả chưởng thì phóng luôn mấy lượt các huyệt đạo trên khắp thân mình gã.
Đó là Hải Âu Quái Khách đã dùng một thủ pháp bí tuyệt, tống đi các chất độc xạ Mê hồn mà gã thiếu niên đã hít nhằm từ trong Huyết Hồn thần kiếm lúc nãy.
Đương khi phóng tới huyệt đạo nơi ngực thiếu niên, bất ngờ Hải Âu Quái Khách sờ nhằm một vật, liền cầm lên xem.
Thì ra đó là một chiếc vòng Long Khuyết phát ánh sáng ảo diệu, lạ lùng.
Bất giác Hải Âu Quái Khách muốn ngất đi, chẳng khác nào một luồng sấm chưởng vừa quật trúng vào người lão, khiến toàn thân đều run lên, khích động không ngừng...
Xem tiếp hồi 13 Thân thế mơ hồ