Cách ba hôm sau đó, Lệnh xé xác lại khủng khiếp xuất hiện tại thành Trường Sa!
Lần này chỉ nội trong vòng ba ngày đã có ba cao thủ lừng danh bị thảm sát hết sức hãi hùng dưới cây đao quái dị của Chủ nhân Lệnh xé xác.
Ba tên lão ma này đều là những nhân vật nổi tiếng trong tỉnh Hồ Nam, đó là: Thất Chỉ Thánh Kiếm Ngô Lăng Nam, Động Đình hồ Bá chủ Tây Môn Tuấn Đức và Cửu Thiên Phi Bằng Lữ Vô Xa.
Từ khi Lệnh xé xác xuất hiện trên chốn giang hồ đến nay, tính ra chưa đầy ba tháng mà đã có tới mười một nhân vật cừ khôi võ lâm trong hai đạo Hắc Bạch phải nhận chịu lệnh hành hình, chưa hề có một người nào thoát chết.
Nay quái lệnh ấy lại tới Trường Sa, làm kinh động cả nội thành, một nơi đô hội nô nức những người.
Được tin sấm sét này, một số đông nhân vật võ lâm hai đạo Hắc Bạch đều dồn về Trường Sa. Có người với hy vọng trông thấy mặt thực Chủ nhân Lệnh xé xác, nhưng có một số đông thì đến với hành tung bí mật khác.
Nhất là bọn ma đầu thâm độc, Lệnh xé xác xuất hiện chẳng khác nào gươm nhọn kề vào cổ chúng, tử khí bao trùm trong sự sống, ngày nào chưa trừ đi nhân vật khủng bố đó, là bọn chúng không làm sao ăn ngủ cho yên được.
Cho nên, sau hai ngày Động Đình hồ Bá chủ Tây Môn bị thảm sát dưới cây Quái đao Lệnh xé xác, một buổi trưa tại tửu quán Dương lâu lớn nhất Trường Sa từ trên lầu tới dưới đất có hơn ba trăm chỗ ngồi, vậy mà đông nghịt những khách khắp mặt giang hồ đến.
Họ gọi thức ăn và rượu ra vừa nhắm, vừa đem câu chuyện thần bí của Lệnh chủ xé xác bàn cãi xôn xao hơn bao giờ hết.
Có kẻ cho rằng hiện nay Chủ nhân Lệnh xé xác đã rời khỏi Trường Sa, để tìm kẻ huyết thù khác hạ độc thủ nhưng cũng có người nghi ngờ con người Thần bí đó, hãy còn lẩn khuất trong thành, ẩn mình đâu đấy.
Tuy nhiên, họ chỉ xét đoán một cách lờ mờ vậy thôi, chứ thực ra chưa một ai từng trông thấy mặt mũi Chủ nhân Lệnh xé xác ra sao cả.
Trong khi đó, cũng tại trên lầu tửu quán Dương lâu, bên cái bàn kê gần cửa sổ có một chàng trai xinh đẹp vô ngần, nhưng vẻ mặt lạnh lùng gần như mộ địa đang ngồi nhấp rượu, thỉnh thoảng nét mặt sáng rực như sao đêm về phía bọn giang hồ.
Chàng trai ấy không ai khác hơn là Chí Tôn, ngoài mặt thản nhiên như các quần hùng bên các bàn tiệc khác, nhưng thực ra trong thâm tâm chàng đang ngùn ngụt lửa oán thù.
Cuốn huyết nan Huyết Hải Thâm Thù vừa xóa đi ba nhân vật từng tham dự vào cuộc thảm sát Cam Lộ bang cách hơn hai mươi năm về trước, vẫn chưa làm dịu lòng chàng, vì còn rất đông cao thủ chưa trừ được, nhất là hình tích của năm tên Đại ác ma : Âm, Dương, Xú, Quái, Bà đến nay hãy còn mờ mịt.
Chỉ có một lần chàng gặp Bạch Diện Cương Thi Quái Nạp Mộc Thông tại nơi mộ địa, lúc ấy công lực chàng hãy còn quá thấp kém, cho tới bây giờ tung tích hắn tuyệt mù như cánh chim trời.
Vì vậy, con đường phục thù của chàng còn dài đăng đẳng, mà đây chỉ mới là bước đầu tiên.
Chí Tôn sẽ thoáng mắt qua chiếc bàn xéo về phía phải chỗ chàng ngồi, thấy có năm nhân vật quen thuộc, rõ ra thì đó là năm tên môn đệ của Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương, có lần đã vây bắt Cô lãnh Thốc §ng nơi lộ cái quan.
Chí Tôn nghĩ thầm :
- Nhân vật Bách Linh hội mà có mặt nơi đây, thì chắc hẳn những cao thủ Thanh Y Bang và Vạn Thọ Bang cũng có nốt. Có lẽ, để đối phó với Chủ nhân Lệnh xé xác, chúng họp lại một đoàn cũng nên.
Sực nhớ tới quần hùng trong hai Bang một Hội lúc còn tại Nghiệt Long đàm, chúng hằm hằm chực moi bụng mình lấy nội đơn Ngưu Long Giao, Chí Tôn bốc phừng lửa giận trên gương mặt đẹp trai của chàng bỗng ẩn hiện một luồng sát khí kinh tởm.
Đột nhiên, có tiếng ồn ào của quần hùng, Chí Tôn nhìn xuống lầu thấy có hai lão ma đầu mặt mũi dữ dằn đang bước lên từng bậc thang.
Hai Lão ma đầu thẳng lại chỗ một cái bàn còn trống gần bên Chí Tôn ngồi xuống.
Chí Tôn nhủ thầm :
- Ồ, hai tên ma đầu lợi hại, chúng đã tới số rồi!
Hai lão ma đầu ngồi, sực thấy Chí Tôn, bất giác rùng mình, nhưng sau đấy chúng ngó nhau cười lên khà khà...
Quần hùng trong hai Bang một Hội nghe giọng cười quái gở của hai lão ma đều quay đầu lại nhìn.
Có người to tiếng :
- Ồ, Nam Hoang song hung!
Nhưng bắt gặp Chí Tôn, quần hùng trong hai Bang một Hội có vẻ sửng sốt, chúng ghé mồm vào tai nhau, thì thầm những gì không giõ.
Năm tên môn đệ của Tần Mỵ Nương bây giờ cũng vừa nhận ra Chí Tôn, liền thò những cặp mắt hiểm độc nhìn chàng chẳng hề chớp, dường như bọn này hãy còn thèm thuồng viên nội đơn Ngưu Long Giao trong bụng chàng.
Vì vậy, lúc bấy giờ, Chí Tôn trở thành cái đích nhắm của quần hùng hai Bang một Hội, năm tên môn đệ Tần Mỵ Nương và hai lão ma đầu Nam Hoang song hung.
Giữa bầu không khí vừa căng thẳng ấy bỗng mọi người đều quay trở lại phía thang lầu, Chí Tôn hơi ngạc nhiên, chàng nhìn coi sự gì, thì thấy đó là một người đàn bà trạc ngoài ba mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp vừa lên tới.
Nhận ra người đàn bà đó, Chí Tôn suýt nữa kêu to :
- Đồ cô cô!
Thì ra người đàn bà xinh đẹp mới đến chính là Thiên Sơn Long Nữ, đã có một lần đánh nhau với Sư Diện Quái Ma tại vực Nghiệt Long đàm cứu Chí Tôn khỏi chết dưới mười vấu nhọn như gươm.
Chí Tôn tươi hẳn sắc mặt đứng thẳng dậy chờ Thiên Sơn Long Nữ đang chầm chậm đi vào, rảo mắt tìm bàn trống.
Chợt thấy Chí Tôn, nàng sững người đi một lúc, rồi hớn hở tiến về phía chàng.
Tất cả quần hùng có mặt đều trố mắt nhìn Thiên Sơn Long Nữ, có kẻ thèm khát cái sắc đẹp tuyệt vời của nàng, dù năm nay nàng đã lớn tuổi, nhưng hãy còn một hấp lực nhiệm mầu, khiến cho quần ma khi thấy, không thể nào cưỡng nổi.
Cũng có người kính nể nàng, họ biết nàng là môn đồ của quái nhân Đô Thiên Dị Tẩu Chung Ly Mộ Hoằng, công lực cao thâm đến bậc nào còn chưa ai rõ, chỉ biết năm nay Quái nhân đã ngoài trăm tuổi, thuở xưa nổi tiếng một thời, rồi bặt luôn cho tới nay.
Do đó, quần hùng khắp mặt giang hồ không mà không kính nể Thiên Sơn Long Nữ, vì họ thầm ngán cái uy lực vô hình của Quái nhân Chung Ly Mộ Hoằng võ công chưa thể đo lường được.
Thiên Sơn Long Nữ cảm mến Chí Tôn, vì hình dáng chàng giống hệt người tình của nàng gần hai mươi năm về trước, đã mất tích trong một đêm, chẳng hiểu sống chết thế nào, mà nàng đi tìm khắp bốn chân trời không gặp.
Cách gần hai tháng trước, nàng đến Nghiệt Long đàm cứu Chí Tôn vì có cái ý niệm riêng biệt đó. Nhưng chàng lại bị ngọn quái chưởng của Hải Âu Quái Khách trong lúc đánh nhau với Sư Diện Quái Ma quật nằm chết liền tại chỗ, chính nàng và Hồng Y Nữ Xảo Nhi đã mang xác chàng lên ngọn cao đãnh chôn trên đấy, rồi nàng bỏ ra đi, ngỡ chàng vùi sâu vào lòng đất lạnh nghìn đời.
Chẳng ngờ hôm nay, lại còn được gặp chàng, Thiên Sơn Long Nữ có cảm tưởng như đứng trước một thực ảo cuộc đời, nàng mừng khôn tả.
Chí Tôn gặp lại người xưa, vẻ mặt lạnh lùng của chàng bỗng vụt biến tan đi đâu mất, chàng tươi cười chờ nàng đến, nói ngay :
- Đồ cô cô, bàn này còn chỗ trống, cô cô hãy ngồi lại đây với tiểu bối.
Thiên Sơn Long Nữ nở một nụ cười, nàng ngồi đối diện với Chí Tôn, chàng gọi tửu bảo đem thức ăn, rồi nhìn nàng :
- Bấy lâu nay Đồ cô cô vẫn mạnh khỏe đấy chứ?
Thiên Sơn Long Nữ nhìn Chí Tôn, một cái nhìn tràn ngập tình thương :
- Vâng,ta vẫn bình thường, còn tiểu tử nhờ đâu mà thoát nạn trên ngọn cao đãnh, hãy cho ta biết sự thực về chuyện lạ lùng này?
Chí Tôn liền thuật lại chuyện Tần Mỵ Nương quật mộ chàng, nhờ viên nội đơn Ngưu Long Giao vận tiếp với ánh sáng mặt trời, khiến chàng tỉnh lại, rồi cô ả giở trò dâm độc, bị chàng phóng nhằm huyệt đạo nằm bất động trên đồi, do đó chàng mới thoát nạn một cách dễ dàng, sao sao đều kể lại tỉ mỉ. Tuy vậy, chàng không đá động tới việc chàng suýt nguy vào tay người đàn bà dâm tuyệt đó.
Thiên Sơn Long Nữ nghe dứt, nàng như nhẹ nhõm trong lòng, kể lại nàng và Hồng Y Nữ Xảo Nhi mang xác chàng lên ngọn cao đãnh chôn cất cho chàng nghe.
Rồi nàng như thương xót :
- Chẳng hiểu cô gái bất hạnh ấy giờ đang ở phương trời nào, mà từ đó tới nay, ta không có một lần nào gặp nữa cả.
Vô tình, Thiên Sơn Long Nữ gợi lại vết thương tâm, Chí Tôn ngậm ngùi đáp :
- Hồng Y Nữ Xảo Nhi giờ đây đã không còn nữa, Đồ cô cô ạ!
Thiên Sơn Long Nữ hỏi mau :
- Nhưng tại sao nàng không còn nữa?
Chí Tôn nói trong tiếng nấc tự buồng tim :
- Nàng đã chết vì một trận bão ngoài bể trong chuyến ra hải đảo cùng tiểu bối.
Thiên Sơn Long Nữ vô cùng sửng sốt, nàng nhìn Chí Tôn như truyền sự thương tiếc hộ chàng, mà chẳng thốt thêm một câu nào nữa cả.
Chí Tôn ngửa mặt, cố nén đi những tiếng nức nở của quả tim rướm máu, chàng lặng im nghe sóng gió chạy qua hồn.
Trong khi đó, Nam Hoang song hung ngồi chiếc bàn bên cạnh Chí Tôn, hai lão ma đầu vẫn chưa quên viên nội đơn Ngưu Long Giao trong huyệt Đan Điền của chàng, chúng đang thò mắt độc ngay bụng chàng, chừng soi thấy coi còn chăng, thì thình lình trông thấy Thiên Sơn Long Nữ bước vô ngồi chung bàn với chàng, chúng vô cùng bực tức.
Lão ma đầu lớn tuổi trong Nam Hoang song hung biệt danh là Song Vĩ Độc Kiệt, còn tên kia thường gọi là Độc Giác Lân, cả hai cứ nhìn Chí Tôn mắt lộ hung quang.
Lúc ấy, Chí Tôn cũng vừa trấn áp lại được cơn sóng lòng trong hồn, chàng ngẩng mặt lên, liền bắt gặp hai cặp mắt hiểm độc của hai lão ma đầu làm chàng nổi giận, vẻ mặt lạnh lùng sắt đá trở lại như xưa.
Thiên Sơn Long Nữ thấy sự thay đổi bất thường trên gương mặt Chí Tôn, nàng hết sức lạ lùng, vùng quay lại quét mắt ngang nhận ra hai lão ma đầu, nàng liền biến sắc.
Chí Tôn xạ hai mắt sáng rợn người vào mặt Nam Hoang song hung :
- Thế nào, hai ngươi còn nhớ ta đấy chứ?
Song Vĩ Độc Kiệt cười khà khà :
- Tiểu tử, chúng ta hẳn phải có duyên gì, nên cách mặt bấy lâu nay rồi lại gặp.
Độc Giác Lân hiểm độc :
- Đúng đấy, hẳn phải có duyên gì nên mới gặp tại đây, trông thần sắc ngươi chưa có gì biến đổi.
Hiểu rõ thâm ý của hai tên ma đầu, Thiên Sơn Long Nữ giận dữ, đứng lên, vận song chưởng.
Chí Tôn đưa cặp mắt ngầm bảo Thiên Sơn Long Nữ ngồi trở xuống, rồi rọi cặp mắt rực rỡ ánh sáng ngay mặt Song Vĩ Độc Kiệt và Độc Giác Lân.
Chạm phải hai luồng nhỡn lực khủng khiếp của Chí Tôn, cả Song Vĩ Độc Kiệt lẫn Độc Giác Lân đều rùng mình, hai lão ma đầu vô cùng kinh dị, đồng nghĩ thầm :
- Quái thực, thằng bé con này mới vắng có ngoài hai tháng, mà dường như thay đổi một con nào người xa lạ khác?
Vì vậy, hai lão ma đầu cứ trố mắt độc ra nhìn Chí Tôn mãi không hề chớp.
Thiên Sơn Long Nữ chưa để ý đến cặp mắt rực ngời công lực của Chí Tôn, nàng chỉ nhìn sòng sọc hai lão ma đầu, mà trong lòng không khỏi lo thầm cho chàng, cái cảnh tượng hãi hùng tại Ngiệt Long Đàm cách đây hơn hai tháng trước vụt hiện ra.
Một điều đáng lo hơn nữa là, hiện nay trong thành Trường Sa vì Chủ nhân Lệnh xé xác xuất hiện, mà quần hùng, Ác ma từ bốn phương trời đồng loạt kéo về, nếu hay được tin Chí Tôn có mặt nơi này, chúng sẽ nhớ tới viên nội đơn Ngưu Long Giao trong huyệt Đan Điền của chàng, mà tạo thành cái hậu quả ghê gớm không sao đo lường trước được.
Chứ nàng có ngờ đâu, Chí Tôn ngày nay đã khác hẳn hai tháng trước xa rồi, chàng đã biến thành một con người lạ lùng đáng khiếp.
Trong lúc ấy Chí Tôn quát lớn :
- Hai ngươi bảo đúng đấy, ta cũng đang tìm kiếm các ngươi khắp mặt giang hồ, thì may sao lại gặp nơi đây.
Song Vĩ Độc Kiệt giống lên như loài quỷ độc :
- Phải đấy, chúng ta không hẹn mà nên, thì cũng nên tiếp nhau vài đường chiêu để gọi là duyên kỳ ngộ.
Chí Tôn nhấc người nên :
- Thế nào, hai ngươi tiếp ta trên tửu lầu này hay là hẹn một nơi nào khác?
Độc Giác Lân khàn khàn đáp :
- Đêm nay, lúc trăng vừa mọc tại ngoại thành phía Đông, ngươi nghĩ thế nào?
- Tốt lắm, hai ngươi nhớ đúng hẹn đấy chứ.
- Từ trước đến nay, ta chẳng sai hẹn với ai bao giờ cả.
Thiên Sơn Long Nữ lo lắng :
- Tiểu tử, đừng hẹn...
Nhưng Chí Tôn đã cắt ngang :
- Đồ cô cô, nếu có thể đêm nay vào lúc trăng lên mời cô cô đến đây chứng kiến cuộc náo nhiệt này.
Thiên Sơn Long Nữ thấp giọng :
- Nam Hoang song hung nổi danh là hai lão ma đầu hiểm ác, nhiều mưu mô quỷ quái, tiểu tử hãy nghĩ lại.
Chí Tôn thản nhiên như chẳng hề quan tâm :
- Đồ cô cô hãy yên tâm, tiểu bối không đùa bỡn với bọn chúng đâu.
- Nhưng Tiểu Tử không phải là đối thủ của bọn ma đầu này, hơn nữa, hiện nay quần hùng từ bốn phương trời đều kéo về đây, viên nội đơn Ngưu Long Giao trong người tiểu tử hãy còn gợi sự thèm thuồng trong thâm tâm của bọn chúng, tiểu Tử phải nên cẩn trọng.
Chí Tôn cười lớn :
- Thế lại càng hay, biết đâu trong cuộc tranh hùng đêm nay, chẳng là một chứng tỏ cái công bình của chốn võ lâm.
Nghe những lời Chí Tôn vừa nói, bất giác Thiên Sơn Long Nữ phải sững sờ, nàng nhìn chàng chẳng hề chớp mắt, mà không thể nào hiểu nổi ra làm sao cả.
Giữa lúc ấy, quần hùng ngồi chung quanh hết sức chú ý đến câu chuyện hẹn đấu giữa Nam Hoang song hung và Chí Tôn trong đêm nay, chúng bàn tán xôn xao cả quán rượu.
Có nhiều tên ma đầu, cách đây mấy tháng trước có nghe Chí Tôn may mắn nuốt được nội đơn Ngưu Long Giao, đã rõ ý tham vọng đi tìm chàng mổ bụng như bọn Nam Hoang song hung, nhưng không rõ tung tích của chàng, chúng tạm gác chuyện đó, hôm nay đột nhiên chàng vụt xuất hiện nơi tửu lầu này tự khắc trở thành cái đích nhắm của bọn chúng.
Cho nên, bấy giờ tất cả những cặp mắt tham độc đều đổ dồn về phía Chí Tôn, chốc chốc chúng lại ghé mồm thì thầm những gì không một ai được rõ.
Thiên Sơn Long Nữ nhận ra những điều nguy hiểm đó.
Hồi hộp mãi chẳng giây phút nào yên. Cảnh tượng hãi hùng ở Nghiệt Long đàm cứ lởn vởn trong đầu óc nàng.
Lúc ấy, Nam Hoang song hung đã đứng lên chúng kêu trả tiền rượu, thò hai cặp mắt diều hâu nhìn ngay huyệt Đan Điền của Chí Tôn, như tìm kiếm viên nội đơn, rồi cười khì khì... bỏ xuống lầu.
Quần hùng cũng lần lượt tứ tán.
Bấy giờ, trời đã xế chiều, thực khách đã thưa dần, ngoài năm nhân vật Bách Linh hội ngồi lì ra mãi, thì không còn ai nữa cả.
Chí Tôn quay sang Thiên Sơn Long Nữ định hỏi một điều, bỗng chàng ngừng lại, vì vừa bắt gặp năm lão quái dị, mặt mũi đen thui cùng đi với một đạo sĩ gầy ốm, cao lêu nghêu.
Thiên Sơn Long Nữ ghé thầm bên tai Chí Tôn :
- Năm lão ác ma mới đến là Miêu Cương ngũ độc đấy tiểu tử ạ!
Chí Tôn lia cặp mắt ngời lên tựa chớp :
- Còn lão đạo sĩ cao lỏng khỏng, Đồ cô cô có biết chăng?
Thiên Sơn Long Nữ nhìn kỹ một hồi, rồi nói :
- Lão đạo sĩ này tên là Mộc Đạt, có võ công cực kỳ quái gở, từng hoành hành một góc trời Nam trong bấy lâu nay, còn năm lão kia là người ở miền sơn cước Tân Cương, võ công cũng vô cùng thảm khốc.
Chí Tôn khẽ rùng hai vai :
- Có lẽ quần ma tới đây cũng vì hay tin Chủ nhân Lệnh xé xác vừa xuất hiện Đồ cô cô?
Bất giác, Thiên Sơn Long Nữ thở dài :
- Ôi! Cái vận sát vô biên này sẽ do nơi bàn tay Chủ nhân Lệnh xé xác mà ra cả.
Chí Tôn rúng động trong lòng, chàng nhủ thầm :
- Đồ cô ạ! Xin cô cô hãy thứ tha cho tiểu bối vì trong huyết quản còn sôi sục mối sư cừu, không thể không trả được.
Lúc đó, Miêu Cương ngũ độc và Mộc Đạt đạo sĩ cũng đã ngồi vào bàn, chúng gọi trà đến uống.
Vì sự xuất hiện đột ngột cả sáu lão ác ma này, nên tức thì trên lầu im đi, một số hướng về phía bàn chúng ngồi.
Chỉ có Chí Tôn sực nhớ ra một chuyện cách mấy tháng trước, chàng liền hỏi Thiên Sơn Long Nữ :
- Đồ cô cô ạ! Bấy lâu nay tiểu bối hết sức băn khoăn, vì không hiểu tại sao ngày còn nơi Nghiệt Long đàm, lúc ấy, tiểu bối và cô cô chưa từng quen biết, thế sao cô cô liều chết đánh nhau cùng Sư Diện Quái Ma, cứu tiểu bối thoát khỏi vòng nguy hiểm?
Câu hỏi bất ngờ của Chí Tôn, làm cho Thiên Sơn Long Nữ bối rối vô cùng.
Dĩ vãng đau thương như bỗng hiện về trong hai sóng mắt lóng lánh của nàng. Một chập lâu, nàng mới nói :
- Chẳng có gì tiểu tử phải băn khoăn cả, đó chỉ là một sự thường tình xảy ra trong chốn võ lâm, lúc ấy, tiểu tử sắp bị chúng sát hại vì tham vọng thu đoạt nội đơn Ngưu Long Giao, thì ta cũng vì chính đạo mà bảo vệ tiểu tử.
Phớt cặp mắt ngời tợ chớp qua vẻ mặt đượm màu sầu não của Thiên Sơn Long Nữ, Chí Tôn hoài nghi :
- Thưa Đồ cô cô, theo tiểu bối thiết nghĩ, thì chắc chắn phải còn có một nguyên nhân gì khác, chứ không phải chỉ có thế thôi.
Thiên Sơn Long Nữ rúng tận đáy lòng :
- Tại sao tiểu tử lại quả quyết như thế?
- Vì tiểu bối đã nhìn thấy từ trong ánh mắt u sầu của Đồ cô cô, cho đến cách cư xử của Đồ cô cô đối với tiểu bối, nên tiểu bối mới dám quả quyết như thế. Tiểu bối còn nhớ rõ: có lần cô cô hỏi tên tiểu bối, rồi lộ vẻ thất vọng, hình như trong thâm tâm cô cô không thể tưởng tiểu bối là tên họ đó, mà phải là một tên họ nào khác. Cô cô có nhớ chăng?
Thiên Sơn Long Nữ như nghẹn ngào, nàng nói qua tiếng nấc trái tim :
- Tiểu tử ạ! Ta xin ngươi đừng tưởng tượng quá nhiều nữa.
Nhưng Chí Tôn mạnh dạn nói :
- Nhưng tiểu bối thì cho rằng hẳn trong đời của Đồ cô cô có một nỗi niềm gì u uất lắm, cô cô nhất định chôn chặt tận lòng đấy thôi.
Thiên Sơn Long Nữ nuốt trôi nghẹn ngào vừa trào lên cổ, đáp giọng hơi run :
- Tiểu tử, ngươi đừng gợi thêm sự đau lòng nữa, bây giờ, muốn ta nói những gì đây?
Chí Tôn như thương hại :
- Tiểu bối chỉ mong rõ thêm một chút, nhưng nếu có gì trở ngại thì xin Đồ cô cô hãy bỏ qua luôn, tiểu bối không dám làm buồn cô cô hơn nữa.
Thiên Sơn Long Nữ lặng đi một hồi, để nén cơn xúc động mạnh đang trỗi dậy trong hồn, lát sau, nàng nói nhẹ như gió thoảng :
- Ta nói ra một điều, nếu có gì tổn thương đến danh dự của ngươi, thì ngươi cũng nên vì ta mà bỏ đi cho.
Chí Tôn hồi hộp :
- Vâng, tiểu bối xin theo lời Đồ cô cô vừa dạy bảo.
Thiên Sơn Long Nữ chiếu thẳng ánh mắt ngập ngời tình thương vào mặt Chí Tôn, thấp giọng :
- Tiểu tử, ngươi rất giống một người!
Chí Tôn sửng sốt :
- Tiểu tử rất giống một người? Nhưng người ấy là ai?
Thiên Sơn Long Nữ khẽ gật đầu :
- Thực vậy, ngươi giống hệt một người, từ hình dáng, đi đứng, cho đến cử chỉ chẳng có chút gì sai cả và người ấy năm nay có tuổi tác gắp bội ngươi.
Chí Tôn không rời cử chỉ của Thiên Sơn Long Nữ :
- Có lẽ người ấy đối với Đồ cô cô có mối quan hệ gì sâu xa lắm?
Thiên Sơn Long Nữ ửng hồng cả mặt, giây lâu khẽ đáp :
- Người đoán đúng đấy!
Lặng đi một lúc, Chí Tôn lại hỏi :
- Nhưng người ấy là ai, Đồ cô cô có thể bảo cho tiểu bối biết không?
Đôi mắt như mơ màng về tận chân trời xa xôi, Thiên Sơn Long Nữ trầm ngâm, rồi đáp tựa cơn gió nhẹ :
- Tiểu tử ạ! Ngươi có từng nghe cái tên Ngọc Diện kiếm khách Phạm Thiên Hoa bao giờ chưa?
Chí Tôn ngẫm nghĩ thật lâu. mới đáp :
- Cái tên Đồ cô cô vừa nói, tiểu bối chưa có lần nào được nghe ai nhắc nhở tới cả.
Thiên Sơn Long Nữ cất giọng buồn buồn :
- Phải đấy, ngươi không biết cũng là phải. Cách đây khoảng hai mươi năm về trước Ngọc Diện kiếm khách là một cao thủ thiếu niên trong giới võ lâm, khắp mặt giang hồ trên giải Trung Nguyên không một ai địch nổi, tiếng tăm sấm động một thời.
Chí Tôn phấn khởi cả tâm hồn :
- Thế tiểu bối lại giống Ngọc Diện kiếm khách à?
- Phải đấy, ngươi rất giống chàng, chẳng khác nào hai giọt nước.
Chí Tôn phăng tới :
- Nhưng hiện Ngọc Diện kiếm khách đang ở đâu, Đồ cô cô có biết không?
Thiên Sơn Long Nữ ngậm ngùi :
- Chàng đã mất tích cách đây mấy năm rồi tiểu tử ạ!
Chí Tôn giật mình :
- Nhưng tại sao Ngọc Diện kiếm khách bị mất tích hở Đồ cô cô?
Thiên Sơn Long Nữ buông tiếng thở não ruột :
- Vì một cơn ác biến gây ra tiểu tử ạ!
- Cơn ác biến gì thế hở Đồ cô cô?
Giọng nói của Thiên Sơn Long Nữ như trái tim nức nở :
- Câu chuyện bấy nhiêu cũng tạm đủ rồi, tiểu tử cũng không cần hiểu nữa để mà làm gì.
Thực ra, Chí Tôn chỉ vì cái thân thế quá mơ hồ của mình, nên gặp chuyện lạ là chàng hỏi phăng tới không bỏ qua một cơ hội nào dù nhỏ nhặt đến đâu, nhưng bây giờ Thiên Sơn Long Nữ bẻ ngang câu chuyện lở vỡ, chàng thất vọng vô ngần.
Thiên Sơn Long Nữ như bị xúc động quá mãnh liệt, lặng đi một lúc thật lâu, nàng mới nói :
- Tiểu tử ạ! Mặc dù hiểu thế, nhưng hiện ta có thể nói với ngươi một điều.
Chí Tôn ngập ngời ánh mắt :
- Điều gì, Đồ cô cô cứ bảo?
- Điều mà ta bảo cho tiểu tử biết thêm về tung tích của người.
- Nhưng tung tích như thế nào sao Đồ cô cô cứ ngập ngừng mãi thế?
- Ngọc Diện kiếm khách chính là môn đồ của Chủ nhân núi Tây Nhạc Lăng Di Phong, biệt danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân.
Chí Tôn rúng tận đáy lòng, chàng trợn hai mắt xạ ánh sáng, chợt nhớ tới câu chuyện hôm chàng ra ngoài đảo Ô Thạch, xin máu Thần Quy của Lão Quái Ngư để trị chứng tử thương trong huyệt đạo, do viên độc dược Xuân Phong Nhất Độ Hoàn của dâm phụ Tần Mỵ Nương tạo ra, chính Lão Quái đã từng thuật cho chàng nghe trận tranh hùng Thiên Hạ Nhất Nhân giữa lão ta, Bắc Phong hòa thượng và Tây Nhạc Lăng Di Phong tại núi Vu Sơn hai mươi năm về trước.
Chính Lão Quái và Bắc Phong hòa thượng đã thảm bại trong trận tranh thứ bậc này, hai người đã hẹn hai mươi lăm năm sau tái đấu cùng lão Tây Nhạc, nhưng vừa rồi vì rủi ro trong một đêm tập luyện, lão này đã trở thành phế nhân, đồng thời giao phó cuộc kỳ hẹn ấy lại cho một môn đồ chưa rõ là ai, do đó, Lão Quái mới chọn chàng thay mặt lão ta và Bắc Phong hòa thượng trong trận đấu đó, tính cho tới bây giờ thì chỉ còn năm năm nữa là đúng ngày ước hẹn tại núi Vu Sơn.
Chẳng ngờ hôm nay gặp Thiên Sơn Long Nữ, chàng được nghe nàng tiết lộ xưa kia nàng có mối quan hệ với Ngọc Diện kiếm khách, cao đồ của lão Tây Nhạc Lăng Di Phong có cái hình dáng giống chàng như hai giọt nước, thì làm sao chàng khỏi lo ngại, bồi hồi. Chàng không hiểu vị cao đệ thay mặt thay mặt lão Lăng Di Phong dự vào cuộc đấu đó có phải là Ngọc Diện kiếm khách hay một nhân vật võ lâm nào khác.
Nếu là Ngọc Diện kiếm khách, thì quả là một chuyện kỳ hợp hết sức lạ lùng trên mặt giang hồ này. Chàng ước sao đừng có một sự kỳ hợp đó.
Vì vậy, Chí Tôn cứ ngồi ngơ ngẩn, chẳng thốt lên một tiếng nào cả.
Thiên Sơn Long Nữ hơi ngạc nhiên hỏi :
- Ồ, tiểu tử đang nghĩ gì, sao lại làm thinh thế?
Chẳng hiểu sao, Chí Tôn bỗng nói :
- Ngọc Diện kiếm khách đang ở núi Vu Sơn Đồ cô cô ạ!
Thiên Sơn Long Nữ kinh ngạc :
- Tại sao tiểu tử lại biết rõ như thế?
Chí Tôn không đáp câu hỏi của Thiên Sơn Long Nữ, mà lại nói tiếp :
- Núi Vu Sơn không phải ở miền Hoa Nam sao mà Đồ cô cô không chịu ra công một lần tìm đến thử xem tung tích Ngọc Diện kiếm khách như thế nào?
Thiên Sơn Long Nữ chợt buông tiếng thở dài :
- Khỏi cần tiểu tử nhắc đến, ta cũng có ba phen tìm tới núi Vu Sơn rồi, nhưng...
- Nhưng sao thế hở Đồ cô cô?
Thiên Sơn Long Nữ như nức nở :
- Nhưng Ngọc Diện kiếm khách đã mất tích từ lâu và chẳng hề có một lần nào về núi Vu Sơn.
Đến lượt Chí Tôn kinh ngạc, chàng nghĩ thầm :
- “Ồ, sao lại có chuyện lạ lùng này, rõ ràng Lão Quái Ngư đã nói cho biết ngày còn ngoài Ô Thạch rằng : Lão Tây Nhạc Lăng Di Phong có viết thư cho Lão Quái và Bắc Phong hòa thượng hay lão đã chọn một cao đồ thay mặt dự trận đấu năm năm tới đây tại núi Tây Nhạc trên ngọn đồi Vu Sơn, chẳng lẽ lời nói ngoa sao? Như vậy, chắc hẳn Ngọc Diện kiếm khách Phạm Thiên Hoa còn sống và sẽ dự trận đấu này vì theo lời Đồ cô cô tự nãy ta nhận xét lão Lăng Di Phong không còn vị cao đồ nào khác có thể xứng đáng thay mặt lão ta cả”.
Chí Tôn còn đang miên man nghĩ ngợi về tung tích của Ngọc Diện kiếm khách, bỗng từ bàn bên kia có một giọng cười rồ lên :
- Khì khì... thực là xứng đáng biết bao, mẹ trông như hoa, con đẹp tựa tranh vẽ, khiến đây ngưỡng mộ vô cùng.
Một giọng ồ ồ khác tiếp theo :
- Xứ Trung Nguyên thực ra rất nhiều gái đẹp, thế nhưng đẹp như thế này, đời ta chỉ trông thấy một lần đầu tiên thôi.
Cả Thiên Sơn Long Nữ lẫn Chí Tôn đều quay lại xem hai người vừa thốt ra mấy lời cộc cằn là ai, thì nhận ra chính bọn người trong Miêu Cương ngũ độc.
Hai cặp mắt dâm độc vẫn hãy thò nhìn vào thân hình diễm tuyết của Thiên Sơn Long Nữ, biểu lộ một sự thèm khát cùng tột.
Chợt một lão cao lêu nghêu trong Miêu Cương ngũ độc nói lớn, như cố ý cho mọi người đều nghe :
- Các ngươi chưa hiểu, cánh hoa kia từng bị bỏ rơi từ lâu, nhưng thực ta không dám mó đến.
Một tên ốm nhất trong bọn có cặp mắt trong vắt như mèo rừng, phá lên cười khì khì :
- Ngươi nhút nhát quá, có một thiếu phụ yếu đuối như thế mà cũng sợ nữa à, ước chi ta được cùng nàng một đêm, hẳn là thú nhất trần đời chứ chẳng không!
Lão cao lêu nghêu chặn nói :
- Tại ngươi không biết tung tích của cô ta, ngươi khoác lác như thế, chứ sự thực ta không ngán gì cô ta, mà chỉ đáng ngại cái sư phụ có cái công lực cao thâm đến nỗi trong chốn võ lâm chưa một ai hiểu nổi thần quỷ bực nào, chạm tới cô ta hậu quả sẽ không thể nào đo lường được đấy.
Mộc Đạt đạo sĩ cười khà khà :
- Ồ, các ngươi cần gì phải lo, sư phụ nàng có đến đã có ta thử dạy ít chiêu xem sao.
Không còn dằn được nữa, Thiên Sơn Long Nữ nghe chừng như có trận lửa cháy trong lòng, nàng vùng đứng phắt lên, trỏ vào mặt Mộc Đạt đạo sĩ quát to :
- Hỡi tên đạo sĩ ngây ngốc, nếu ngươi còn chạm đến sư phụ ta một lần nào nữa, là mất mạng đấy.
Mộc Đạt đạo sĩ khinh khỉnh :
- Dù cho thầy ngươi hôm nay có mặt ở đây cũng chưa dám thốt ra câu nói đó với ta, đừng nói đến cái công lực của ngươi có bao nhiêu mà khoác lác đến thế.
Miêu Cương ngũ độc theo câu nói của Mộc Đạt đạo sĩ cười khàn lên.
Bấy giờ, Chí Tôn mới đứng dậy, đưa cặp mắt ngời tựa chớp quét qua bọn Miêu Cương ngũ độc một lượt, rồi lạnh lùng hét :
- Những bọn dã man rừng rú như bọn ngươi mà dám to gan tới Trung Nguyên này làm mưa làm gió đấy à?
Năm lão Miêu Cương ngũ độc nghe lời sấm sét của Chí Tôn, mặt mũi xám nghịt, tất cả đều mắt lộ hẳn hung quang, chòng chọc nhìn chàng như chực ăn tươi, nuốt sống.
Một lão rống to lên :
- Tiểu tử, chắc ngươi không muốn sống đấy hẳn?
Chí Tôn nhìn bọn Miêu Cương ngũ độc bằng cặp mắt khinh thường :
- Chớ có khoe mồm mép, công lực các ngươi có bao nhiêu thì dốc ra, rồi sẽ hiểu thế nào là sống hay chết.
Lúc này, trên lầu có đến gần một trăm khách giang hồ vừa mới đến, trông thấy câu chuyện xảy ra, họ đều đổ dồn những cặp mắt sáng rực về phía Chí Tôn và bọn Miêu Cương ngũ độc.
Mấy tên tửu bảo biết sắp có một trận tranh hùng giữa quần ma và Chí Tôn, chúng lo sợ chạy trốn xuống lầu mất dạng.
Những câu nói ngạo nghễ sau cùng của Chí Tôn, làm cho năm lão Miêu Cương ngũ độc giận xung tóc gáy. Có lẽ từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên chúng gặp mặt chàng Thiếu Niên, tuổi chưa đầy hai mươi mà dám coi thường bọn chúng trước đông đảo dạ khách dường ấy.
Lão cao lêu nghêu tính tình nóng nảy nhất bọn, bỗng đá tung chiếc ban cao ngoài trượng, chén bát bay như sao băng, lão phóng tới trước mặt Chí Tôn, rống lên :
- Tiểu tử, mày đã hết số rồi...
Dứt câu, lão ma đầu lợi hại giơ mười dấu, toan chộp lấy Chí Tôn...
Thiên Sơn Long Nữ hốt hoảng, hét lên một tiếng lanh lảnh, nàng giơ tả chưởng định đưa ra thì...
Chí Tôn đã quát :
- Cho ngươi trở lại!
Nhanh hơn sét giất, chàng đẩy ra một chưởng theo tiếng quát, với sáu phần thành lực Càn Ngươn Chân Cang...
Liền đó một tiếng rú thảm khốc vàng lên kế đấy, thân hình của lão cao lêu nghêu bị luồng chưởng cực ác quật bùng lên không ngoài hai trượng, rớt xuống im lìm...
Tất cả dạ khách đều đứng dậy, sửng sốt nhìn Chí Tôn, họ không thể nào tưởng nổi một thiếu niên hãy còn quá trẻ như chàng lại có cái công lực siêu tột dường đó.
Họ ngó nhau bàn tán xôn xao.
Bọn Mộc Đạt đạo sĩ hết sức kinh hoàng, chúng hổ thẹn, rồi phẫn uất bùng sôi lên tận đỉnh đầu...
Thiên Sơn Long Nữ sửng sốt bật nói :
- Tiểu tử...
Chí Tôn hiểu ngay Thiên Sơn Long Nữ định nói những gì rồi, chàng nhanh mồm bảo :
- Đồ cô cô, có một dịp nào khác, tiểu bối sẽ thuật rõ câu chuyện trong mấy tháng vừa qua cho cô cô khỏi còn thắc mắc nữa.
Qua phút hãi hùng, Mộc Đạt đạo sĩ gầm lên :
- Tiểu tử, ngươi đã sát nhân thì phải đền mạng!
Nói chỉ bấy nhiêu, Mộc Đạt đạo sĩ thò cặp mắt ngời sát khí, sòng sọc nhìn Chí Tôn, cứ thế từ từ bước tới...
Đồng thời với Mộc Đạt đạo sĩ, bốn người còn lại trong Miêu Cương ngũ độc cùng một cử động như nhau, tiến dần dần lại Chí Tôn...
Chí Tôn vẫn với gương mặt lạnh lẽo muôn đới, đứng lặng không một chút xê động, cử chỉ ngang tàng của chàng khiến cho ai nấy cũng đều khâm phục.
Miêu Cương ngũ độc và Mộc Đạt đạo sĩ tới gần Chí Tôn chỉ còn cách nửa trượng, chợt dừng lại.
Trong tay áo rộng của bốn lão ma lúc đó dường như đang vận dụng một loại ma lực gì mà gió phất lên phần phật, nhưng chỉ trong chốc lát là bỗng ngưng đi.
Chí Tôn hơi lạ lùng về cử chỉ kỳ quặc của Miêu Cương ngũ độc, chàng sáng rực hai mắt nhìn chúng không hề chớp.
Bất giác, một lão ma trong Miêu Cương ngũ độc gióng lên cười như quỷ rống :
- Hỡi tiểu tử, hôm nay quả thực ngươi đã hết số rồi nên mới dám đương đầu với bọn ta. Hiện ta bảo cho mà biết trước, Ngũ độc cổ chướng đã đi sâu vào huyệt Đan Điền của ngươi rồi, lát đây ngươi sẽ chết hết sức là quái gở.
Thiên Sơn Long Nữ thấy thế biết ngay bọn Miêu Cương ngũ độc đã dùng một thứ cổ chướng cực kỳ quái gở, vận công lực đưa sang kẻ địch. Người bị trúng cổ chướng sẽ bị nó cắn nhằm tim mà chết.
Nhất là thứ Ngũ độc cổ chướng này thực là đáng sợ, vì khi phóng cổ chướng xong, dù ngoài trăm dặm, chủ nhân nó chỉ cần ngồi một nơi vận dụng công lực, cũng đủ hại mạng đối phương rồi.
Từ trước đến nay khắp mặt giang hồ chẳng một ai chạy thoát cổ chướng này cả.
Vì hiểu như thế, nên Thiên Sơn Long Nữ hét :
- Hãy coi chừng, bọn Ác ma phóng Ngũ độc cổ chướng đấy?
Mồm hét, tay nàng sờ vào bao kiếm, chực rút ra.
Lúc còn bé, cùng lẫn lộn trong đám trẻ ăn mày, Chí Tôn đã biết phép này, nên khi nghe Thiên Sơn Long Nữ hét, chàng vùng tỉnh ngộ, khẽ rùng mình lên, thử vận nội lực thì dường như không biết có bao nhiêu loài sâu bọ lô nhô chạy rần rần trong kinh mạch.
Chí Tôn toát dầm mồ hôi, chàng hiểu ngay bọn Miêu Cương ngũ độc đã phóng trúng cổ chướng vào mình chàng rồi, chẳng mấy chốc nữa chàng sẽ ngã lăn ra mà chết khi độc vật cắn nhằm tim.
Căm hận năm lão ma đầu độc ác, Chí Tôn trỏ vào mặt chúng quát to :
- Năm tên Ác ma, hôm nay ta dù có chết đi cũng nguyện mang hồn các ngươi theo ta cùng sang bên kia thế giới.
Mộc Đạt đạo sĩ cười khì khì :
- Câm cái mồm lại thằng Tiểu quỷ, chết đã đến nơi rồi, ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu mà bẻm mép.
Chí Tôn xạ mắt căm thù :
- Năm tên Ác ma hèn hạ, các ngươi cũng sẽ chết tại chốn này.
Mộc Đạt đạo sĩ cười ngạo nghễ :
- Chúng ta chết, hay ngươi chết, hãy trông đây.
Dứt tiếng, cả bọn Miêu Cương ngũ độc cùng vận nội công, tay áo lại thấy huy động, phần phật.
Tự nhiên toàn thân Chí Tôn như bị hàng trăm ngàn loài rắn rết cấu xé, kềm kẹp trong đó, nhức nhối, đau đớn vô cùng.
Thì ra, Miêu Cương ngũ độc vừa vận dụng nguyên bản thân sang toàn bộ cổ chướng cho Chí Tôn.
Thiên Sơn Long Nữ thấy Chí Tôn bị nạn, nàng biến hẳn sắc mặt, nhưng không biết làm sao để cứu chàng, đành đứng chết cả người như pho tượng.
Bấy giờ, Chí Tôn đã ngấm cổ độc, mặt mũi tái xanh, hơi thở hồng hộc, công lực như bị rã rời, tê liệt.
Chàng hiểu ngay cái chết đã gần kề bên chàng rồi, chỉ trong giây phút nữa, cổ chướng sẽ ngấm vào tim, không còn phương cứu chữa.
Giữa cơn nguy ngập, Chí Tôn tự nghĩ :
- Hay là ta thử dùng chân nguyên nội lực xem thế nào, biết đâu chẳng may mắn thoát khỏi trận cổ chướng này.
Nghĩ như thế, Chí Tôn liền gắp rút vận nội lực trong người xung vào các huyệt đạo tỏa đi khắp nơi.
Lạ lùng thay, từ trong huyệt Đan Điền thoát ra khí âm, dương giao tiếp với nhau, chạy rần rần qua kinh mạch, tự khắc Chí Tôn cảm thấy nhẹ đi phần nào.
Chàng thầm mừng, tự bảo :
- Ồ, chẳng lẽ chân nguyên nội lực chế ngự được giống cổ chướng này.
Sự thực, Chí Tôn đâu có ngờ nhờ hai kỳ duyên : nuốt viên nội đơn Ngưu Long Giao và ra Hải đảo nếm Thiên Bằng Thái Noẵn, hai vật báu bậc nhất thế gian này, một là cực âm, một là cực dương, hai khí giao tiếp, trở thành một thứ nội lực vô hình, sức mạnh khôn tả, chính nó đã chế ngự cổ chướng của bọn Miêu Cương ngũ độc, chứ thực ra không phải chân ngươn như chàng đã tưởng.
Do sự hiểu lầm đó, Chí Tôn hết sức vận thêm nội lực chân ngươn, đánh bật cổ chướng ra ngoài, khí lực chàng dần dần hồi phục.
Miêu Cương ngũ độc trông thấy sự lạ lùng đó, năm lão ma khiếp sợ đến toát cả mồ hôi, đây là lần đầu tiên trên mặt giang hồ chúng dùng cổ chướng không thấy hiệu quả với một địch thủ tuổi chưa đầy hai mươi.
Bốn lão ma ngó nhau ngơ ngác một hồi, rồi đồng rống to lên, chúng lại chuyển lực vận dụng nội công truyền sang cổ chướng giết cho được Chí Tôn.
Chí Tôn đoán biết trước, chàng cũng cùng lượt với bọn Miêu Cương ngũ độc, vận chân ngươn chống lại cổ chướng đang ồ ạt quẫy lộn trong cơ thể chàng.
Thiên Sơn Long Nữ vô cùng kinh dị trước trận đấu kỳ quái, dã man, nàng cứ trố mắt nhìn mãi Chí Tôn, rồi nhìn Miêu Cương ngũ độc.
Trận đấu im lặng, không có tiếng động chưởng phong, nhưng ngạt mùi tử khí, hiểm nghèo kéo dài một lúc thất lâu, chẳng bên nào thắng bên nào cả.
Miêu Cương ngũ độc dốc toàn lực chuyển động cổ chướng bên người Chí Tôn thoát đi chạy nhanh vào huyệt đạo dẫn tới trái tim.
Chí Tôn ngầm vận âm dương nội khí quyết liệt chặn nghẹt cổ chướng, không cho lọt vào huyệt đạo.
Trong lúc trận đấu im lặng, nhưng cực kỳ ác liệt ấy, Mộc Đạt đạo sĩ chợt nhìn thấy Thiên Sơn Long Nữ mải sửng sốt nhìn vào, hắn bỗng dời lại phía sau, lẹ như chồn cáo bổ mười vấu nhọn lên lưng nàng.
Thiên Sơn Long Nữ vì say sưa với trận đấu giữa Chí Tôn và Miêu Cương ngũ độc nàng chẳng hề hay biết gì cả.
Chí Tôn chợt trông thấy Thiên Sơn Long Nữ sắp lâm nguy chàng định hét lên báo động nhưng biết không còn kịp nữa liền nhanh hơn chớp giật chân trời, đưa ra một chưởng Càn Ngươn Chân Cang khủng khiếp.
Mười vấu nhọn của Mộc Đạt đạo sĩ vừa chực phủ xuống vai Thiên Sơn Long Nữ, hắn sực thoáng nghe chưởng âm chớp động ở sau lưng, liền hốt hoảng xê mình ba bước.
Thiên Sơn Long Nữ cũng vừa chợt tỉnh, nàng xây người đi, rút kiếm tuyệt chớp lóe mười tám đường soèn soẹt vô cùng lợi hại.
Mộc Đạt đạo sĩ bị Thiên Sơn Long Nữ phản công thân hình gầy guộc lẹ tợ chớp, tránh tất cả mười tám đường kiếm tuyệt của nàng.
Sợ những luồng chưởng phong sấm sét, quật nhằm, bọn cao thủ Hắc Bạch ùn ùn kéo nhau bỏ chạy xuống lầu, chừa trống một khoảng khá rộng.
Chí Tôn vì phải cứu Thiên Sơn Long Nữ, ngươn khí trong người tản mác, tức thì từng bầy cổ chướng chạy rần rần vào các huyệt đạo thi nhau cắn rứt khắp cơ thể chàng.
Miêu Cương ngũ độc nhận ra điều đó, chúng càng tận lực huy động lấy cổ chướng tấn công mãnh liệt Chí Tôn.
Chí Tôn cắn răng chịu đựng cơn đau nhức hành hạ cơ thể, chàng ngấm ngầm đẩy mạnh âm dương nhị khí, tống bầy cổ chướng ra ngoài, vẻ mặt bình thản như xưa.
Miêu Cương ngũ độc rịn mồ hôi trán, vì từ ngày xuất thân trên chốn giang hồ, chúng chưa từng gặp cao thủ nào chống nổi bầy cổ chướng quái quỷ đó.
Thấy vận mãi nội công không quật nổi Chí Tôn, Miêu Cương ngũ độc thảy đều biến sắc, chúng đưa mắt ra hiệu cho nhau đồng lượt thu hồi bầy cổ chướng.
Vì nếu khi dùng cổ chướng đánh không ngã được kẻ địch, mà lại chưa kịp thu hồi độc vật ấy, tự khắc ngã lăn ra, chín lỗ đều rướm máu.
Thu hồi cổ chướng xong, Miêu Cương ngũ độc thừa lúc Chí Tôn hãy còn bỡ ngỡ, chúng rập nhau bổ bốn chưởng cực ác, thế mạnh chẳng khác bầy ngựa run cương.
Chí Tôn vì mải lo vận dụng hai khí âm dương chống bầy cổ chướng tàn phá trong cơ thể, không ngờ bốn lão ác ma lại ra tay, biết không thể nào tránh kịp, chàng vận ngay Càn Ngươn Chân Cang, hộ thân.
Bộp... bộp... ù... ù...
Một loạt chưởng lực trúng vào người Chí Tôn, phát ra những tiếng kêu khủng khiếp, tưởng chàng bị quật lên không trung chết liền tại chỗ.
Không ngờ, Chí Tôn nhờ khí chân cang đẩy bật những luồng áp lực nặng nề, chàng chỉ bị lui ba bước, chứ không hề bị một vết thương nào cả.
Trái lại, Miêu Cương ngũ độc càng chấn động cả thân hình, chúng lảo đảo như những chiếc thuyền lắc lư trên sóng.
Tửu lầu vì lâu năm, bị mấy luồng sóng chưởng quá mạnh, làm toàn thể rung lên rầm rập, gạch ngói đổ xuống rào rào.
Bọn cao thủ Hắc Bạch đứng dưới trông lên, thấy thế, lắc đầu le lưỡi vì khiếp sợ, chẳng một ai hé môi thốt ra tiếng nào cả. Chúng hết sức hãi hùng cái công lực thần quỷ khôn lường của chàng trai trẻ đẹp.
Miêu Cương ngũ độc vô cùng kinh ngạc nhìn Chí Tôn bằng những cặp mắt vừa khiếp vừa quái gở, chúng không thể nào ngờ nổi kẻ địch bị trúng năm chưởng liên tiếp như thế đã chẳng việc gì, ngược lại chúng lại còn phải dội ra sau, suýt ngã, đồng đưa mắt ngó nhau như không hiểu ra làm sao cả Lúc ấy, lão cao lêu nghêu trong bọn Miêu Cương ngũ độc cũng vừa tỉnh dậy, hắn bước lại gần đồng bọn, thò cặp mắt rực lửa căm hờn nhìn Chí Tôn.
Chí Tôn không cần để ý đến điều đó chàng sực thấy vắng bóng Thiên Sơn Long Nữ và Mộc Đạt đạo sĩ, trong lòng hết sức nghi ngại, quét mắt tìm chung quanh vẫn bặt.
Chí Tôn hiểu Mộc Đạt đạo sĩ là một lão ác ma dâm độc, công lực lại cao hơn Thiên Sơn Long Nữ, biết đâu lão ma này đã chẳng bắt nàng mang đến một nơi nào đó làm điều ô nhục.
Vì nghĩ như vậy nên Chí Tôn chợt ngưng trận đấu đang diễn ra giữa chàng và Miêu Cương ngũ độc, chàng nhấc mình lên một trượng trông thấy một bóng người hình như mang trên lưng vật gì khá nặng phóng đi phía đông, khoảng ngoài trăm trượng; chàng liền trổ hết khinh lực lẹ như một đám mây nhỏ đuổi theo.
Miêu Cương ngũ độc thấy thế, chúng liền la hét rượt ở sau lưng chàng.
Chí Tôn vì nóng lòng muốn cứu Thiên Sơn Long Nữ, mà chàng quá chắc nàng đã bị Mộc Đạt đạo sĩ bắt được bỏ chạy, nên chàng chẳng cần nhìn trở lại, phía sau bọn Miêu Cương ngũ độc xa dần, sau hết như những vệt mờ trong không gian.
Với những cao thủ có nhỡn lực thâm diệu mới trông thấy bọn người đang đuổi bắt nhau, chứ công lực tầm thường chẳng làm sao nhận ra cả.
Muốn chóng bắt kịp bóng đen ở trước mặt, Chí Tôn liền dùng ngay thân pháp “Di Ảnh Kỳ Hình” một ngón võ sở tuyệt của Hải Âu Quái Khách truyền dạy cho chàng, quả nhiên không bao lâu chỉ còn cách hắn chừng năm trượng, chàng chậm chân lại, ẩn hiện như loài quỷ quái sau lưng hắn.
Tới một rừng tre rậm rạp kia, bóng ấy phóng nhanh vào đấy biến mất.
Chí Tôn theo kịp, thì bóng ấy đã mất hút trong giữa bụi tre đen thẳm rồi, chàng gắp rút đuổi liền.
Rừng sâu rậm rạp, lá cành mù mịt quạnh hiu, dù cho một người có cái nhỡn lực thần khốc cũng không có thể nhìn xa ngoài ba trượng. Lại thêm gió thổi ào ào, lấp đi những tiếng động tĩnh khác, nên không thể nghe tiếng mà đoán rõ bóng người đang đi về hướng nào.
Chí Tôn hết sức lo ngại, nhưng không biết phải làm sao, xạ hai mắt ngời chớp tựa ánh sao đêm, tìm kiếm trong bụi tre một hồi lâu, mà chẳng thấy gì cả.
Chàng đi chậm lại, vận mười phần thính lực nghe trong tiếng gió ồn ào coi có tiếng động nào lạ khác hay không.
Đi tới chừng mười trượng nữa, đột nhiên, một giọng vang lên chen lẫn tiếng khua động thì thào của những bụi tre lọt vào tai Chí Tôn.
Chí Tôn dừng bước lại, lắng nghe cho thật rõ thì đó là giọng cười đắc chí của một sự thỏa mãn dục cảm của con người Nếu chẳng phải một người có cái công lực thâm tuyệt như chàng, thì trong trường hợp này không thể nào phát giác ra được.
Chừng nghe rõ ra có tiếng người thầm thì phía bụi tre bên trái, chàng bước về hướng đó lanh lẹ như chồn cáo, không có tiếng tăm khẽ động.
Len qua khỏi bụi tre hơi thưa lá, bỗng một cảnh tượng dâm ô hiện ra trước mắt Chí Tôn, làm chàng phải quay đi nơi khác.
Giây phút lửa giận trong lòng đột cháy, chàng vụt quay trở lại trợn cặp mắt rực ngời nhìn chòng chọc.
Thì ra, trước mắt chàng, Thiên Sơn Long Nữ đang nằm phơi trần bất động trên mặt đất, da thịt trắng nõn nà lồ lộ hiện ra, nàng mở mắt trừng trừng, các huyệt đạo dường bị bế tắc.
Mộc Đạt đạo sĩ đứng nhìn tấm thân diễm kiều, biểu lộ một sự thèm khát vô hạn hắn trố mắt cười khì khì... một trận dài, rồi như con thù dữ nhào xuống vồ lấy Thiên Sơn Long Nữ, ghì chặt vào lòng.
Như uất hận tràn đầy, hai dòng nước mắt Thiên Sơn Long Nữ trào ra, đôi mắt sáng rực căm hờn như muốn ăn tươi nuốt sống tên Ma già dâm độc.
Chí Tôn tức giận định phóng chưởng giết chết Mộc Đạt đạo sĩ liền trong chớp mắt, nhưng chàng chợt nghĩ :
- Nếu ta lộ nguyên hình hài thế này, chắc chắn sẽ làm cho Đồ cô cô thẹn đến chết mất, hay ta cải dạng Chủ nhân Lệnh xé xác có lẽ tiện hơn.
Nghĩ xong, Chí Tôn lẹ làng lấy mặt nạ và râu tóc giả gắn lên, rồi giấu cánh tay trái ta phía sau lưng, chừa cánh tay áo rộng thùng thình như cụt hẳn đi.
Sau đấy, Chí Tôn dùng thân pháp “Di Ảnh Kỳ Hình” như quỷ ma tới gần Mộc Đạt đạo sĩ, lão ma chẳng hề hay biết chi cả.
Mộc Đạt đạo sĩ cúi hôn khắp mình Thiên Sơn Long Nữ, rồi phát lên cười khì khì :
- Hỡi Thiên Sơn Long Nữ, ta vốn trời ban cho dị phẩm, có thể khiến cho nàng tận hưởng những phút giây cùng tột ái ân, mà chắc chắn trong thế gian này không còn có một kẻ thứ hai như vậy, sau này nàng sẽ tìm tới ta hết sức thương yêu, chiều chuộng ta, chứ chẳng còn oán ghét như bây giờ nữa.
Nói dứt, Mộc Đạt đạo sĩ cúi mình xuống, chực phát lên cử động tột cùng dâm ô. Còn Thiên Sơn Long Nữ vì không cựa quậy được, hai mắt nàng uất hận đến tóe ra cả máu, hòa lẫn nước mắt chảy xuống hai chiếc má trắng ngần tựa hoa lan.
Chợt, Chí Tôn cất lên một giọng trầm khiếp từ sau lưng Mộc Đạt đạo sĩ :
- Hỡi con ma già dâm độc, chắc hẳn ngươi không còn muốn sống trên cõi đời, nên mới vào bụi rậm này bày trò đê tiện.
Mồi ngon đang chờ trước mặt, sực nghe có tiếng nói rợn người, Mộc Đạt đạo sĩ giật mình đứng dậy.
Lão ác ma không thể nào ngờ nổi trong rừng tre rậm rạp như thế này và giữa phút giây căng thẳng, mà lại có kẻ tới sát bên mình mà chẳng hề hay biết chi cả như thế.
Cứ theo cái thân pháp của kẻ địch, lão ma đủ biết công lực của mình còn kém mấy phần, thực quỷ thần khôn lường nổi.
Không dám chậm trễ một giây, Mộc Đạt đạo sĩ vùng xê thân mình ngang nửa trượng xem đó là ai.
Lão ma đã phải rúng người lên, trong lòng khiếp hãi, vì nhận ra trước mặt một lão cụt tay, tóc râu bạc phếu, cặp mắt chớp rực tựa hai ngọn đèn ma, xạ ngay mặt lão.
Bất giác, lão ma thốt kêu :
- Chủ nhân Lệnh xé xác!
Xem tiếp hồi 15 Đêm kinh hoàng