Chương 271: Cẩm Y trộm mộ
Đoàn Phi nhìn về phía núi, quả nhiên bên sườn núi mọc lên rất nhiều loại cỏ mầu tím đỏ, hơn nữa nó mọc rất nhiều và rực rỡ trên một ngôi mộ. Đoàn Phi cười thầm và nghĩ: chẳng lẽ người nằm trong ngôi mộ đó lại có một nỗi hàm oan gì sao? Hơn một nửa số mộ ở đây từ lâu đã không được sửa sang lại, có rất nhiều những ngôi mộ nhỏ sơ sài xây chồng lên những ngôi mộ to ở giữa, khiến cho quang cảnh ở đây rất hỗn loạn, nếu không cẩn thận sẽ dẫm lên phần mộ của một ai đó. Nơi đây đã trở thành một bãi tha ma hỗn độn Đoàn Phi lệnh cho mọi người:
- Thạch Bân, các ngươi hãy tìm quanh đây xem có ngôi mộ nào gần đây mới đào lên không? Sử đại ca, huynh và Văn Huy đến những thôn gần đây thăm dò xem trong khoảng thời gian từ nửa tháng đến hai tháng trước có chuyện gì lạ xảy ra quanh đây không? Dương Sâm và Trí Năng đại sư hai người theo ta lên núi khảo sát. Hoa Minh các ngươi ở dưới núi cảnh giới.
- Vâng, đại nhân.
Mọi người đi làm việc của mình theo sự phân công. Đoàn Phi đi lên giữa sườn núi, Đoàn Phi cuốc một nhát cuốc và bốc một nắm đất lên để so sánh với nắm đất ở trong tay, màu sắc và chất đất không khác nhau mấy. Đoàn Phi càng thêm tin tưởng, quay người nhìn khắp chung quanh chỉ thấy rất nhiều ngôi mộ xung quanh sườn núi, mấy chục người Đoàn Phi mang theo không đủ mang đến cho nơi này một chút hơi người.
Đám người Thạch Bân khẩn trương đi tuần tra một vòng sườn núi nhưng cũng không hề phát hiện thấy một dấu vết nào của việc trộm mộ. Đoàn Phi cũng không đặt nhiều hi vọng nhiều vào việc này. Sử Vũ Phong đang cùng hai người dân địa phương vừa đi vừa cấp báo:
-Đại nhân, tôi đã tìm thấy tin tức.
Đoàn Phi chạy vội xuống hỏi những người đang đi lên:
- Có tin tức gì vậy?
Sử Vũ Phong bước vội đến gặp Đoàn Phi ở lưng chừng núi. Đúng lúc đó Đoàn Phi kịp dừng lại, Sử Vũ Phong trách khẽ:
- A Phi, thân phận đệ bây giờ đã khác trước, đệ cần phải chú ý hơn đến lời nói và hành động, hơn nữa sườn núi này nhiều chỗ sắc lẹm, nếu không đứng vững ngã xuốn phải tính sao đây?
Đoàn Phi cười nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh muốn đệ có phong thái chậm rãi hào hoa giống như những lão Thượng thư mấy chục tuổi trong triều đình hay sao? Như vậy đệ thà chết đi cho xong.
- Phì phì phì, xem đệ nói kìa
Sử Vũ Phong băn khoăn nhìn xung quanh, Đoàn Phi vừa cười vừa nói:
- Đại ca, vận may của đệ đang tràn như ánh dương, cho dù có âm hồn đi nữa bọn họ nhìn thấy đệ chạy trốn còn không kịp nữa là, huynh thật là hão quá!
Sử Vữ Phong gượng cười mà rằng:
- Nói cho đệ biết chuyện quan trọng, tôi vừa nghe được tin này ở trong thôn, những người trong thôn nói gần một tháng trước có một đám người bao vây chỗ sườn núi này lại không biết chúng làm gì, xem chừng như chúng muốn đào mộ.
Đoàn Phi gật đầu rằng:
- Ừ, đây có thể coi là một tin tốt lành, Văn Huy vẫn đang thăm dò tin tức ở trong thôn đúng không?
Sử Vũ Phong gật đầu, lúc này hai người dân thôn mới đi đến. Bọn họ chưa từng luyện võ mà phải chạy theo Sử Vũ Phong bây giờ lên đến đây đang đứng thở hồng hộc. Sử Vũ Phong dẫn bọn họ đến gặp Đoàn Phi. Đây là hai huynh đệ, một người tên là Đường Chí còn một người là Đường Cường. Bọn họ nghe nói Đoàn Phi là quan Khâm Sai đại nhân đến phụng mệnh phá án sợ quá vội quỳ sụp xuống dập đầu vái chào.
Đoàn Phi cho bọn họ đứng dậy mà nói rằng:
- Các người không cần phải quá lo sợ, chỉ cần các người hãy đem những điều mắt thấy tai nghe mà bẩm báo lên cho ta là được rồi.
Đường Chí là huynh trưởng giờ đã có chút trấn tĩnh bèn tâu rằng:
- Bẩm đại nhân, ngài có muốn biết việc tháng trước một nhóm người không rõ lai lịch lên trên núi này làm gì không ạ? [/-Ngươi hãy thuật lại những điều ngươi đã chứng kiến cho ta nghe đi.
Đoàn Phi nói Đường Chí nghĩ lại và tâu
- Việc này xảy ra sau trung thu, chắc khoảng ngày 17 tháng 8
- Là ngày 18 tháng 8, hôm đó đúng ngày Vu, đại huynh nhớ nhầm rồi
Đường Cường nói chen vào.
- Ngươi chớ nói chen vào
Đường Chí quay lại quát người em sau đó nói tiếp
- Vâng, 18 tháng 8. Việc đó xảy ra vào ngày 18 tháng 8. Sáng sớm hôm đó, có mười mấy người cưỡi ngựa phi lên bãi tha ma trên núi, chúng thảo dân không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều có người thân chôn ở đây nên lo lắng mộ phần nhà mình bị dẫm đạp lên nên muốn đến để xem tình hình. Thảo dân cũng là Lý Chính của thôn, thảo dân vừa đến dưới chân núi đã bị bọn chúng cản lại, bọn họ nói nơi này Cẩm Y Vệ đang làm việc không được đến gần.
Đường Chí đột nhiên nhìn thấy trên người một Cẩm Y Vệ đang ở dưới chân núi y há hốc miệng thở dốc lắp bắp nói
- Phi ngư phục. các người cũng là Cẩm Y Vệ?
Đoàn Phi nói:
- Chẳng nhẽ bọn chúng nói chúng là Cẩm Y Vệ mà các người cũng cho rằng bọn chúng là Cẩm Y Vệ sao? Ngươi có kiểm tra thẻ bài đeo trên người của chúng không?
Đường Chí gượng cười mà rằng:
- Bẩm đại nhân, thảo dân nào dám ạ, nếu chúng đúng là Cẩm Y Vệ thì đầu của thảo dân sẽ lìa khỏi cổ, còn nếu bọn chúng là giả thì quả là thảo dân sẽ bị chết một cách oan uổng sao?
Đoàn Phi bỏ qua vấn đề này và hỏi tiếp
- Bọn chúng tất cả có bao nhiêu người? đào nấm mộ nào? Ngươi có nắm được việc này không? Chắc ngươi cũng đã kiểm tra nơi này sau khi chúng rút đi.
Đường Chí đáp
- Vâng thưa đại nhân, bọn chúng tổng cộng có 16 người, bọn chúng đào ở phiến đất kia. Trước khi rút đi bọn chúng có cho lấp lại như cũ, nhưng chúng thảo dân sinh ra và lớn lên tại đây tất chúng thảo dân sẽ biết chỗ chúng vừa đào.
Đoàn Phi đi đến chỗ Đường Chí vừa chỉ nhưng vẫn chưa nhận thấy chỗ đất này có gì khác biệt cả bèn hỏi
- Ngươi có chắc chắn là chỗ này không?
Đường Cường nhanh nhảu đáp
- Chính là chỗ này đấy ạ, bọn chúng đào 3 nấm mộ, trong đó có một ngôi là của người trong thôn thảo dân. Sau khi bọn chúng đi, người nhà có mộ bị đào đã đến nhà huynh trưởng thảo dân gây náo loạn mấy lần đấy ạ cho nên tuyệt đối không thể nhầm được thưa đại nhân
Đoàn Phi hỏi tiếp:
- Nhà kia đến gây náo loạn mấy lần? Người đã chết nhà họ là ai? Tại sao lại chết? Mộ bị đào lên vậy xương cốt còn hay không?
Đường Chí trừng mắt nhìn đệ đệ mà đáp rằng:
- Bẩm đại nhân, người chết là lão nương nhà bọn họ, do bệnh mà chết. Tuy mộ bị đào nhưng khi kiểm tra thì xương cốt vẫn còn, thảo dân đền họ ít tiền sự việc coi như xong ạ.
- Hai ngôi mộ kia là ai ngươi có biết không?
Đoàn Phi hỏi tiếp. Đường Chí gãi đầu mà rằng:
- Không phải người trong thôn thảo dân, chắc là người nơi khác, việc này phải hỏi ông trưởng thôn, người nơi khác muốn chôn ở đây cần phải được sự đồng ý của ông ta mới được chôn ạ.
Đoàn Phi nhìn 3 nấm mộ kia ngẫm nghĩ một lúc và nói:
- Được rồi, Đường Chí, bây giờ cũng không còn sớm nữa, bản quan tối nay sẽ nghỉ lại tại thôn của nhà ngươi, ngươi hãy đi thu xếp cho ta một chỗ nghỉ ngơi. Đại ca, chúng ta đi đến thôn của họ thôi. Thạch Bân, các ngươi không cần tìm nữa xuống núi thôi!
Mọi người đi cùng Đường Chí đến gần đầm Ngọc Uyên của thôn Ngọc Lan. Mọi người trong thôn nghe nói có quan sai đến đều đóng cửa tránh né, chỉ lén nhìn qua cửa sổ hoặc qua phiên cửa. Đường Chí lúng túng giải thích rằng người dân thôn quê chưa từng trải sự đời nên còn e ngại, nhưng Đoàn Phi đã nhìn ra chân tướng sự việc từ cổ chí kim người dân Trung Quốc đều sợ gặp quan.
Đường Chí dẫn Đoàn Phi đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn vội ra nghênh tiếp, đi cùng lão trưởng thôn chính là Tạ Chí Quân. Đoàn Phi và hắn nhìn nhau cười thầm Trưởng thôn mời Đoàn Phi ngồi lên ghế trên sau đó hết sức thận trọng ngồi hàng ghế dưới. Dù rằng dưới chân thiên tử nên nhà trưởng thôn cũng tạm coi như là khá giả sung túc nhưng trà nhà trưởng thôn pha rất kém, Đoàn Phi vốn dĩ không để tâm đến việc đó mà lập tức hỏi:
- Đường trưởng thôn, ta nghe nói vào ngày 18 tháng 8 có một nhóm người mạo nhận là Cẩm Y Vệ đến đây đào 3 ngôi mộ ở bãi tha ma trên núi, và mang đi một bộ hài cốt, có chuyện đó xảy ra ở đây không? Bây giờ Cẩm Y Vệ thật đang đứng trước mặt ngươi đây, ngươi cần phải khai báo thành khẩn cho ta.
Chương 272: Nội gián lộ diện
Hoa Minh nãy giờ đứng bên cạnh Đoàn Phi, nghe Đoàn Phi nói xong bèn hừ một tiếng một tay đặt lên thanh đao mang bên người, Đường trưởng thôn toàn thân run lên vội vàng thưa:
- Đại nhân, tiểu lão nhân quả không dám giấu diếm, một tháng trước quả thật có một đám người đến đây đào 3 ngôi mộ ở bãi tha ma trên núi, trong đó có một ngôi mộ là của người trong thôn này, nhưng xương cốt của ngôi mộ đó vẫn còn nguyên, chúng thảo dân không hề động đến hai ngôi mộ kia nên không biết xương cốt có bị lấy đi hay không? Xin đại nhân minh xét.
Đoàn Phi nói tiếp:
- Được rồi, ta nghe nói người nơi khác đến muốn được chôn cất tại đây đều phải được sự cho phép của nhà ngươi. Nói như vậy, lai lịch của hai người chôn trong hai mộ kia ắt hẳn ngươi phải biết đúng vậy không?
Đường trưởng thôn gật đầu nói:
- Bẩm đại nhân, Việc này không phải là do tại hạ quyết định, đây là do trưởng thôn trước đây phê chuẩn, trước kia ở đó không phải là một bãi tha ma hỗn độn như vậy, lão tổ tông họ Đường chúng tôi đứng ra trông coi khu mộ đó, sau này…
- Được rồi, được rồi, ta vốn không có nhã hứng tìm hiểu lịch sử của bãi tha ma đó, ngươi mau nói cho ta biết về lai lịch của hai ngôi mộ kia.
Đoàn Phi ngắt lời lão trưởng thôn.
- Vâng, đúng ạ tiểu nhân sẽ đi điều tra cho đại nhân ngay.
Đường trưởng thôn vội vàng nói. Ông ta vào buồng trong lấy ra một quyển sổ, lật tìm vài trang vẫn không thấy, Đoàn Phi nhắc ông ta rằng:
- Hai ngôi mộ này có lẽ khoảng mười mấy năm trước, vậy ông cứ tìm ở thời gian gần đây làm gì? ông hãy tìm trong khoảng ít nhất mười năm trước xem sao.
Hoa Minh sốt ruột đến tìm giúp ông ta, không lâu sau đã tìm thấy, Đường trưởng thôn khẽ nói:
- Đích thị đây rồi, Tháng 8 năm Hoằng trị thứ 16, người chết họ Lý tên Suy, tuổi trạc tứ tuần, bị bệnh mà chết ngụ tại nhà số 3 phía tây ngõ Thạch Lão Nương phường Minh Ngọc trong kinh thành, đóng một trăm lượng bạc để hàng năm chúng ta chăm nom mộ phần đốt tiền vàng hương khói v. v.., còn một ngôi.
Đường trưởng lão lại tìm tiếp và báo rằng:
- Ngôi mộ kia chôn được hai mươi năm rồi, họ Lưu, bị chết do trên đường đi làm ăn gặp cướp, vợ y chôn y ngay tại đây nói rằng khi nào có tiền sẽ về đây chuyển mộ y đi, nhưng từ đó đến nay không thấy quay lại xem chừng là không thể quay lại đây rồi.
- Người họ Lý kia có đúng là bi bệnh chết không? Đoàn Phi hỏi.
Đường trưởng thôn đáp:
- Bẩm đại nhân, ở trong sổ này viết như vậy. Thưa đại nhân mười mấy năm trước là do lão Yêm làm trưởng thôn, đáng tiếc là ông ta đã mất cách đây vài năm rồi nếu không ông ta có thể làm rõ những khúc mắc của đại nhân.
Đoàn Phi nói với Hoa Minh rằng:
- Nhà số 3 phía tây ngõ Thạch Lão Nương phường Minh Ngọc, Họ Lý Hoa Minh các ngươi hãy nhớ kỹ số nhà trên ngày mai sau khi về thành hãy đến đó kiểm tra cho ta.
Hoa Minh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
- Bẩm đại nhân, ở đây có điều không gì đó bất thường , người có thể sống ở phường Minh Ngọc đều là những nhà khá giả, nhà nào cũng có một khu mộ riêng. Một người quan trọng trong nhà chết họ sẽ chôn ngay trong khu mộ đó, nô bộc trong nhà chết nếu có quan hệ tốt với chủ nhân đa số cũng được chôn ngay tại khu mộ đó, nếu không cũng được người nhà đón về chôn cất. Thân thế của người họ Lý này e rằng có phần phức tạp.
Đoàn Phi thoáng suy nghĩ rồi nở một nụ cười khó hiểu mà rằng:
- Bây giờ ngồi đây mà đoán mò cũng vô ích, ngày mai về đến kinh thành mọi việc sẽ sang tỏ ngay thôi. Được rồi, trưởng thôn bản quan đã biết được những điều cần biết rồi, bây giờ mọi người đều bụng đói cồn cào rồi, không biết trong thôn của ông có món gì ngon ngon để ăn không? Ông yên tâm bản quan sẽ trả ông tiền tuyệt đối ta không ăn không của ông đâu.
Đường trưởng thôn vôi vàng nói:
- Tiểu nhân không dám, không dám, tiểu lão nhân đã chuẩn bị sẵn cơm chiều cho đại nhân, xin đại nhân chờ một chút ạ.
Thôn nhỏ này cũng không có món gì là đặc biệt cả, cũng chỉ là gà vịt thịt cá, nhưng do gà vịt mới thịt xong nên vừa tươi vừa ngon, hơn nữa mọi người cũng mệt cả buổi chiều nên ăn rất ngon miệng.
Trưởng thôn sắp xếp cho mọi người nghỉ tạm tại một hộ khá giả sung túc, Đoàn Phi cũng không có gì cần dặn dò nên mọi người đều đi nghỉ luôn.
Canh hai hôm đó, có một người đẩy cửa phòng bên trong khu nhà bước ra, y vươn vai một cái rồi đi về nhà vệ sinh ở phía đông khu nhà, sau khi đi vệ sinh xong hắn ta không trở về phòng ngủ ngay mà còn nhìn trước ngó sau một hồi. Đêm nay không có người trực đêm, mọi người đang ngủ rất say tiếng ngáy vang dền trong khu nhà giữa và nhà bên, y di chuyển đến chỗ tối trước phòng để củi, y vạch áo sờ vào trong bụng lôi ra một cái hộp nhỏ và lấy một con bồ câu đưa thư và buộc một vật nhỏ vào chân con chim. Chuẩn bị thả con chim, y bỗng do dự nên thả hay không? Hai ý nghĩ đó cứ giằng co trong đầu, tay y run lên, các khớp xương cứng lại, con bồ câu đưa thư đang nằm yên bỗng giãy dụa lên vì bị y xiết chặt trong tay. Y giật thót mình kinh hãi, sau đó y quyết định, rút con dao găm đeo bên hông ra giết luôn con chim. Sau khi giết chết con chim y ngồi phệt xuống, miệng thở phì phò nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ vui mừng.
Bốp bốp bốp
Đột nhiên có tiếng vỗ tay khiến y hoảng sợ, y bò lên ngồi xổm trên đất, mắt nhìn về phía nhà giữa, chỉ thấy cửa nhà giữa đang mở có một người bước ra, ánh trăng soi tỏ khuôn mặt anh tuấn rạng ngời. Đoàn Phi tươi cười đi về phía phòng củi chỗ tên kia đang ngồi, Hoa Minh nhảy từ trên tường bao xuống mà rằng:
- Đại nhân cẩn thận!
Tên này nhìn thấy Đoàn Phi liền hiểu ngay những việc mình vừa làm thật nực cười giống như lừa mình dối người vậy, y thả dao găm rơi xuống đất bước lên trước hai bước, y quỳ xụp xuống không dám hé răng nửa lời bò đến chỗ Đoàn Phi dập đầu liên hồi. Đoàn Phi gạt Hoa Minh ra tiến lên phía trước đỡ y lên mà rằng:
- Con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, ta thấy rất hài lòng khi ngươi biết dừng cương trước vực, không khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu rơi máu chứ không rơi lệ, biết lỗi sửa lỗi khóc cái nỗi gì?
Tên kia òa khóc bò tới ôm chân Đoàn Phi, vừa khóc vừa nói:
- Phi ca, đệ có lỗi với huynh, huynh hãy phạt đệ đi.
- Xuỵt
Đoàn Phi bịt miệng y lại nói:
- Nói nhỏ thôi, chuyện tối hôm nay ngoài ta và Hoa Minh ra sẽ không ai được biết. Còn ngươi muốn ta phạt thì có khó gì? Sáng sớm mai hãy chạy mười vòng quanh bãi tha ma cho ta.
Hoa Minh nghi hoặc nói:
- Đại nhân, phạt như vậy chẳng phải là quá nhẹ sao? Nếu như bị bắt ở chỗ Cẩm Y Vệ chúng ta, y nếu không bị lột da thì cũng bị đánh gẫy tay chân, cắt lưỡi khiến hắn không thể làm gian tế được nữa!
- Điều này cũng không nên trách hắn, ngày ta còn ở trấn Hải An, Hải công công cũng đã từng lôi kéo ta, ta thiếu chút nữa đã bị không giữ được mình. Ngày đó vị thế của chúng ta còn thấp, đó cũng là điều vạn bất đắc dĩ mà thôi, ngươi cũng không cần phải tự trách mình nữa mau đứng dậy đi.
Đoàn Phi nói. Tên kia đập đầu vài cái rồi đứng phắt lên thưa rằng:
- Đa tạ đại nhân khoan dung, xin thiên địa quỷ thần chứng giám, tiểu nhân cam tâm chịu phạt, từ nay về sau tiểu nhân sẽ không bao giờ dám làm những điều ngu xuẩn đó nữa nếu không sẽ chết không nhắm mắt!
- Hà tất phải như thế, tất cả mọi người đều là huynh đệ, hơn nữa ngươi cũng chưa phạm phải sai lầm gì lớn lao.
Đoàn Phi an ủi y
- Chuyện này từ nay về sau ai cũng không được nhắc đến nữa, mọi người về phòng ngủ cả đi.
Tên kia bèn nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân nào dám ngủ, tiểu nhân đi nhận hình phạt ngay bây giờ, Tiểu nhân sẽ không ngừng chạy nếu cái chân này chưa mỏi gãy đi …
Chương 273: Gia pháp vương pháp
Người nọ xoay người bỏ chạy, Đoàn Phi nhìn bóng lưng của hắn, khẽ thở dài một hơi, Hoa Minh hỏi:
- Đại nhân, có cần tiểu nhân đi theo dõi hắn không?
Đoàn Phi lắc lắc đầu nói:
- Không cần, ta tin tưởng hắn, hi vọng hắn cũng đáng để ta tin tưởng, đêm nay không có chuyện gì, về ngủ sớm thôi, ngày mai còn nhiều việc mệt hơn!
Hoa Minh lại nói:
- Tiểu nhân vẫn có chút không yên tâm, tiểu nhân phải đi theo dõi hắn, đại nhân nghỉ ngơi sớm đi!
Đoàn Phi gật gật đầu, Hoa Minh nhảy lên, xoay người trong không trung, chân chạm nhẹ vào đầu tường, trong nháy mắt đã biến mất vào đêm đen. Đoàn Phi thở dài, quay về phòng đi ngủ, từ đêm hôm qua sau khi vua Chính Đức thuận miệng nhắc tới chuyện thu nạp Triệu Hiểu Xuân ở Tô Châu, Đoàn Phi lưng như kim chích, đứng ngồi không yên, biết Triệu Hiểu Xuân là hung thủ không có mấy người, tất cả đều là tâm phúc của hắn, là ai đã tiết lộ bí mật này?
Vấn đề này thật ra rất đơn giản, Đoàn Phi nghĩ không lâu đã có mục tiêu. Có được sự tín nhiệm của hắn, hơn nữa lại có liên quan đến Đông Xưởng, người như thế không nhiều. Người đó rốt cuộc là ai mà thoắt ẩn thoắt hiện? Đoàn Phi cũng không lập tức đi kinh động đến hắn, mà luôn chờ cơ hội cho mãi đến lúc vừa rồi, nếu bồ câu đưa thư được thả ra, Đoàn Phi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha cho hắn, may mà hắn biết dừng cương trước vực thẳm, Đoàn Phi cũng có lý do để tha cho hắn. Dù sao đã theo mình lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cho hắn một cơ hội đi, điều đáng tiếc nhất là, con chim bồ câu kia đã chết rồi …
Sáng sớm, Đoàn Phi tỉnh lại, vẫn ở trên giường luyện công như cũ, lúc đi ra ngoài hoạt động thân thể mới phát hiện đám người Thạch Bân chẳng còn ai. Đoàn Phi tìm một Cẩm Y Vệ đến hỏi, mới biết bọn họ đã đi luyện công buổi sáng rồi, hơn nữa nội dung luyện công là chạy bộ vòng quanh bãi tha ma! Đoàn Phi không kìm nổi cười, đây chỉ là sự trùng hợp hay ba người kia cố ý? Đoàn Phi không rõ, cũng không muốn tìm hiểu sâu, sau này hắn sẽ chú ý nhiều hơn tình hình của những người xung quanh mình, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện như thế này một lần nữa.
Đoàn Phi luyện quyền cước, sau đó phái người đi gọi đám Thạch Bân trở về, ăn xong bữa sáng, Đoàn Phi để Sử Vũ Phong đi kết toán chi tiêu hai ngày nay với Đường thôn trưởng. Nói thế nào Đường thôn trưởng cũng không chịu nhận tiền, Đoàn Phi dặn Sử Vũ Phong cứ để lại mười lượng bạc, sau đó, mọi người hò hét gọi nhau đi. Đoàn Phi đi vào cổng thành, rồi chạy thẳng đến ngõ nhỏ có Minh Ngọc Phường của Thạch lão nương, lúc đếm đến căn nhà thứ ba từ Tây sang Đông, thì thấy đèn lồng trên cao có viết chữ Lý, Đoàn Phi thoáng ra hiệu, Hoa Minh lập tức đi đến gõ cửa gọi:
- Mở cửa mở cửa, Khâm Sai đại nhân đến tra án!
Cửa lớn vẫn đóng chặt, cửa nhỏ bên cạnh mở ra, một gia đinh đi ra hỏi:
- Khâm Sai ở đâu ra, tra án cái gì chứ?
Hoa Minh nắm lấy cổ áo hắn, quát:
- Mau mở cửa lớn ra cho ta, gọi lão gia ngươi ra nghênh đón đại nhân nhà chúng ta vào, dám kì kèo kéo dài thời gian, sẽ bắt ngươi cho Cẩm Y Vệ đưa vào ngục đấy!
Tên gia đinh nọ mới nhìn rõ quần áo của người vừa tới, hắn hoảng sợ vội nói:
- Tiểu nhân sẽ đi thông báo cho lão gia ngay, tiểu nhân vừa rồi không nhìn rõ, tướng quân đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một lần!
Hoa Minh hừ một tiếng, buông tay ra, gia đinh kia chạy như bay vào trong, hét lớn:
- Người đâu, người đâu, mau ra nghênh đón Khâm Sai đại nhân … !
Qua một lát, Đoàn Phi được chủ nhân Lý gia Lý Ninh Viễn tôn như thượng khách mời vào phòng khách lớn, cẩn thận tỉ mỉ hỏi:
- Đại nhân, nhà chúng tiểu nhân không xảy ra chuyện gì chứ ạ?
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Lý lão gia không cần lo lắng, hôm nay bổn quan đến nhà ngươi chỉ muốn hỏi một chuyện, đồng thời thông báo với ngươi một tin. Lý lão gia có người thân thích nào tên là Lý Thôi không?
Lý Ninh Viễn thần sắc đột nhiên biến đổi, hắn nói:
- Đại nhân, tiểu nhân có biết một người tên là Lý Thôi, nhưng hắn đã chết từ mười mấy năm trước rồi, chẳng lẽ có người mạo danh Lý Thôi để phạm tội sao?
Đoàn Phi không để ý tới câu hỏi lại của hắn, tiếp tục truy hỏi:
- Lý Thôi này cao bao nhiêu, dáng người thế nào?
Lý Ninh Viễn nhớ lại một chút:
- Ước chừng cao năm thước, không quá tráng kiện cũng không quá gầy, dáng người cũng bình thường.
Đoàn Phi lại hỏi:
- Trên người hắn có đặc trưng gì không? Có từng bị vết thương nào nghiêm trọng không?
Lý Ninh Viễn nói:
- Đại nhân, khi còn trẻ hắn rất hiếu chiến, trên chân từng có một vết thương, bị người khác chém vào cẳng chân, những chỗ khác hình như không có vết thương nào!
Đoàn Phi cơ bản xác định được thân phận của bộ xương kia, hắn giọng điệu có chút thay đổi, đột nhiên hỏi:
- Lý Thôi làm sao mà chết?
Lý Ninh Viễn do dự một chút, Đoàn Phi nhìn chăm chú vào mắt hắn, Lý Ninh Viễn hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của Đoàn Phi, nói:
- Đại nhân, hắn bị bệnh mà chết!
- Nói bậy!
Đoàn Phi vỗ mạnh bànquát:
- Rõ ràng sau khi bị thương, hắn không được chữa trị cẩn thận, bị bệnh mà chết, cái này không phải là bệnh chết mà là bị thương mà chết, nói, ai là hung thủ đã đả thương Lý Thôi?
- Ta!
Một lão phu nhân chống quải trượng run rẩy đi đến, Lý Ninh viễn vội vàng đứng dậy, nói:
- Mẫu thân, sao người lại tới đây?
Lão phu nhân nói:
- Ta nghe nói trong nhà có khách quý tới, nên mới đặc biệt ra xem xem, không ngờ Khâm Sai đại nhân lại vì Lý Thôi tên vô lại ấy mà tới, Khâm Sai đại nhân, lão thân sức khỏe không tốt, có chỗ nào thất lễ mong đại nhân lượng thứ!
Lão phu nhân đâu chỉ thất lễ, quả thực là quá kiêu căng rồi, đôi lông mày rậm của Hoa Minh dựng lên, đang muốn phát hỏa, Đoàn Phi đã khoát khoát tay, cười nói:
- Lão nhân gia không cần đa lễ, vừa rồi lão nhân gia có nói là bà đã đánh bị thương Lý Thôi, không biết là đích thân đánh hay là gọi người bên cạnh đánh?
Lão phu nhân được Lý Ninh Viễn dìu đỡ ngồi xuống ghế đối diện với Đoàn Phi, bà thản nhiên đáp:
- Mười năm trước sức khỏe của lão thân không kém như thế này, có điều cũng không đáng để đích thân ta động thủ, tên vô lại đó là ta ra lệnh cho người khác đánh, đại nhân đột nhiên tới nhà ta, hỏi chuyện của mười mấy năm trước, không biết là vì cớ gì?
Đoàn Phi hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Lão phu nhân, hiên giờ bổn quan đang xử một vụ án liên quan đến mạng người, bà đừng nên hỏi lại ta thì tốt hơn, đợi ta hỏi xong, bà sẽ rõ là vì sao, lão phu nhân, tại sao bà lại lệnh cho hạ nhân đả thương Lý Thôi?
Lão phu nhân quải nhẹ trượng, nói:
- Khâm Sai đại nhân chẳng lẽ muốn điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, bắt lão thân hỏi tội hay sao? Lão thân từng tuổi này rồi, không sợ ăn ngay nói thật, Lý Thôi là con của bà tư của phụ thân Ninh Viễn. Cái thằng ăn chơi đàn đúm đó từ khi sinh ra ta đã biết nó là một tai họa, càng lớn càng không có tiến bộ, năm đó nó đã vô pháp vô thiên rồi, liên tiếp làm cho mấy nữ tử không sạch sẽ có bầu, rồi thối nát đi đánh bạc thua luôn phần tiền cha nó để lại, ngày nào cũng say rượu gây sự, người tới nhà ồn ào ầm ỹ, nếu không phải ta dùng gia pháp dạy dỗ nó một trận, còn không biết nó còn phá đến bao giờ?
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Lão phu nhân có gia pháp thật lợi hại, bà lạm dụng hình phạt, giết người bừa bãi, lão phu nhân chẳng lẽ không biết trên thế gian còn có cái gọi là vương pháp sao?
.