Chương 274: Hậu viện ở hào môn
Lão phu nhân quẳng cho Đoàn Phi một cái nhìn khinh miệt, nói:
- Đại nhân năm nay mới được bao nhiêu tuổi? Lão bà ta năm nay đã chín mươi sáu tuổi rồi, chuyện gì trên thế gian mà chưa gặp qua? Đại nhân không cần dọa ta, tuổi hơn tám mươi không dùng hình, nói đi, rốt cuộc đại nhân muốn thế nào? Hơn mười năm nay không ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt ta rồi, đại nhân nghe được chuyện của hắn từ đâu, cố ý đến đây rửa oan cho hắn sao?
Đoàn Phi nói:
- Lão phu nhân, không phải bổn quan vô sự đến nhà kiếm chuyện quấy rầy, bổn quan phụng chỉ tra một vụ án khác, nhưng mà tra tới tra lui lại tra đến Lý Thôi, hài cốt của Lý Thôi không ngờ lại xuất hiện tại phủ của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Hạng Hào đại nhân …
Lão phu nhân chợt kinh hô:
- Lại có chuyện như thế? Đại nhân không có nhầm chứ? Điều này làm sao có thể?
Đoàn Phi nhàn nhạt nói:
- Lão phu nhân có biết ta vừa từ Đầm Ngọc Uyên ngoài thành Tây trở về không? Ta chính là từ lão thôn trưởng của Thôn Ngọc Lan tra đến địa chỉ Lý gia các người, khoảng một tháng trước, có một đám người đi Đầm Ngọc Uyên đào hài cốt của Lý Thôi lên, đến chôn trong nhà Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Hạng Hào.
Thần sắc lão phu nhân lúc thì kinh hãi khi thì nghi hoặc nói:
- Đại nhân đã tra đến Thôn Ngọc Lan và Đầm Ngọc Uyên, nghĩ đến là không sai, nhưng mà … Tại sao hài cốt của Lý Thôi bị người ta đào ra chôn ở chỗ khác?
Đoàn Phi nói:
- Điều này tự nhiên là có nguyên do, lão phu nhân, từ cách bà chôn cất Lý Thôi, những người có thể suy đoán vị trí mộ địa ắt hẳn không nhiều, lão phu nhân có nhớ được tên của những người đó không?
Lão phu nhân quả quyết nói:
- Đương nhiên nhớ, Ninh Viễn, đi gọi Lý Cảm, Lý Tưởng, Lý Nhân, Lý Nghĩa ra đây cho ta!
Lý Ninh Viễn vội vàng chạy đi kêu người, lão phu nhân nói với Đoàn Phi:
- Đại nhân, lúc đầu biết chuyện này chỉ có tám chín người, những năm này lớp thì đã chết, lớp bỏ đi, chỉ còn lại bốn gia nhân còn tại phủ, chuyện này ngay cả Ninh Viễn cũng không biết, ai …
Lão phu nhân than thở còn chưa dứt, một trận huyên náo từ hậu viện truyền tới, có người to tiếng nói:
- Để ta qua đó, buông ra để ta vào, lão tiện nhân, bà không dám gặp ta sao? Đại nhân, Khâm Sai đại nhân, tiểu nhân có thiên đại oan tình, đại nhân phải phân xử cho tiểu nhân ah!
Nghe được những lời này, thần sắc của lão phu nhân tức thì liền biến đổi, bà ta cười lạnh mắng rằng:
- Tiểu tiện nhân, ngươi thật cũng biết chọn giờ.
Lão phu nhân quát to:
- Để bà ta qua đây!
Một người đàn bà tóc cũng hoa râm giống vậy, đầu tóc bù xù ngã nghiêng xông vào, theo bên cạnh bà ta còn có một nha hoàn xem ra cũng đã hơn năm mươi tuổi, người đàn bà kia phốc đến trước mặt Đoàn Phi, ồ ồ khóc to rằng:
- Đại nhân à, Thôi nhi của ta chết thật oan uổng ah, chính là bà ta, chính là con mụ ngang ngược này, là bà ta mang con ta đang sống sờ sờ đem đánh cho đến chết ah!
Đoàn Phi liền hỏi:
- Bà là mẹ ruột của Lý Thôi? Cũng chính là tứ phu nhân mà vừa rồi lão phu nhân nhắc đến?
Tứ phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không sai, chính là lão thân, đại nhân ah, con trai lão Lý Thôi chính là bị mụ tiện nhân này đánh chết, đại nhân phải phân xử cho lão ah! Bà ta giam lão hơn mười năm, hôm nay lão mới thấy được trời xanh, thanh thiên đại lão gia ah, người nhất định phải phân xử cho lãi ah!
Tứ phu nhân bùm bùm bùm dập đầu, chỉ trong chốc lát trên nền nhà liền xuất hiện một vũng máu, Đoàn Phi vội nói:
- Xin tứ phu nhân đứng dậy, bổn quan chính là vì chuyện này mà đến, tự nhiên sẽ tra xét rõ ràng minh bạch, tứ phu nhân xin hãy đứng lên.
Trong mắt tứ phu nhân thoáng hiện một tia cuồng hỉ, bà ta không thể nào tin được nói:
- Đại nhân là vì con tôi mà đến sao? Nó vẫn còn sống sao?
Đoàn Phi lắc đầu an ủi rằng:
- Tứ phu nhân, người chết không thể sống lại, sự tình đã qua đi hơn mười năm, chuyện cũ đã rồi, hay là không cần chấp nhất tốt hơn, lão phu nhân, vừa rồi bà nói mười năm trước chấp hành gia pháp mang Lý Thôi đánh cho một trận, sau đó không lâu hắn liền không thể chữa mà chết đi, đúng không?
Lão phu nhân hừm một tiếng, nói:
- Lão thân kêu người đánh hắn, nhưng lão thân chấp hành gia pháp mấy chục năm rồi, chưa từng đánh chết người, sau chuyện đó ta còn mời đại phu trị liệu cho hắn, ai biết Lý Thôi phải chăng có mang bệnh kín gì đó, thế mà cứnhư vầy mà chết đi.
Tứ phu nhân the thé gào thét xông về phía bà ta, mồm mắng to:
- Ai biết được trong lòng mụ nghĩ gì? Nói không chừng mụ hạ độc trong thuốc của nó, ta vặt chết ngươi con mụ đê tiện, già mà không chết kia.
Gia đinh trong Lý phủ kéo hai người ra, trong nhà lão phu nhân nắm quyền to trong tay, bọn hắn hiển nhiên không quá khách sáo với tứ phu nhân, tứ phu nhân bị bọn họ đẩy ngã nhào xuống đất, kêu trời kêu đất ồ ồ khóc to. Ánh mắt Đoàn Phi xuất thần nhìn tùy thân nha hoàn mà tứ phu nhân dẫn theo, bà ta thế nhưng động cũng không động lấy một chút, thần sắc thờ ơ, không có một chút nào ý tứ tiến lên chăm lo cho tứ phu nhân, lẽ nào lão phu nhân ngay cả nha hoàn bên cạnh tứ phu nhân cũng khống chế được sao?
Lý Ninh Viễn hối hả quay trở lại, phía sau dẫn theo bốn gia nhân, Lý Ninh Viễn thi lễ với Đoàn Phi rằng:
- Đại nhân, Lý Cảm, Lý Tưởng, Lý Nhân, Lý Nghĩa đều đã đưa đến.
Đoàn Phi nhìn về phía bốn gã gia nhân kia, bốn gã gia đinh này cũng có năm sáu mươi tuổi, thấy Khâm Sai đại nhân nhìn qua đây, bọn họ rối rít cúi gằm mặt xuống, không dám đối mặt. Đoàn Phi giọng lạnh lùng hỏi:
- Bốn người các ngươi có từng tiết lộ cho người khác nơi mai táng Lý Thôi không?
Bốn lão gia đinh đồng loạt lắc đầu, đang nằm rạp trên mặt đất tứ phu nhân tiếng khóc chợt dừng, bà ta lồm cồm bò dậy, tự dưng vui mừng reo:
- Đại nhân, người biết con tôi chôn ở chỗ nào sao?
Nhìn bà ta với vẻ mặt vui mừng cùng dáng dấp già nua đó, trong lòng Đoạn Phi không khỏi chua xót, là một người mẹ, thế mà không biết con trai mình sau khi chết được chôn cất nơi nào, vị lão phu nhân kia làm cũng thật quá đáng. Đoạn Phi an ủi rằng:
- Tứ phu nhân, bà không nên gấp gáp, chuyện này bổn quan sẽ có lời giải thích hợp lý cho bà, người đâu, mang ghế cho tứ phu nhân ngồi …
Ánh mắt Đoàn Phi hướng về phía bốn lão kia, bỗng nhiên quát:
- Hiện giờ trong Lý phủ trừ lão phu nhân ra chỉ có bốn người các ngươi biết nơi chôn xác Lý Thôi, nếu không phải các ngươi tiết lộ, ai biết chôn ở đâu? Nhanh thành thật khai rõ, không nên ép ta tống các ngươi vào nhà lao của Cẩm Y vệ!
Bốn lão gia đinh hốt hoảng một hồi, trong đó một lão bỗng nói:
- Đại nhân, biết nơi chôn cất Lý Thôi không chỉ có bốn người chúng tôi, còn có một người, mặc dù lão đã rời khỏi Lý Phủ, nhưng còn sinh sống ở trong kinh thành, đại nhân sao không tìm lão hỏi một chút, tiểu nhân đích xác không có tiết lộ bí mật này ah.
Đoàn Phi ngạc nhiên nói:
- Ồ? Còn có ai biết bí mật này? Nói mau! Gia đinh nọ nói:
- Đại nhân, người đó tên Lý Toàn, giờ trú tại ngõ Dương Phòng phía Bắc Hồng Thiện Tự.
- Lý Toàn!
Lão phu nhân và tứ phu nhân đều buột miệng kinh hô lên, ánh mắt Đoàn Phi chợt chuyển, nói với Hoa Minh:
- Hoa Minh, mang lão đi nhận người, lập tức mang lão Lý Toàn kia về đây xét hỏi.
- Vâng, đại nhân!
Hoa Minh chỉ Tiêu Húc Tiêu Dương hai huynh đệ, đi bắt một lão gia đinh nho nhỏ, có hai đại cao thủ này đủ rồi, Hoa Minh thân mang trọng trách, không thể tùy tiện rời khỏi Đoàn Phi. Đoạn Phi quay đầu lại hỏi lão phu nhân:
- Lão Lý Toàn này có chỗ nào đặc biệt kỳ lạ? Tại sao lão phu nhân cùng tứ phu nhân sau khi nghe đến tên của lão đều bật thốt kinh hô lên vậy?
Lão phu nhân lúng túng nói:
- Lão thân chỉ là không nghĩ tới lão còn sống mà thôi, từ hơn mười năm trước đây, lão Lý Toàn này tự động rời khỏi Lý gia, lão thân cũng là rất lâu không có nghe qua tên của lão rồi.
Rất hiển nhiên, vị lão phu nhân này đây đang nói dối …
Chương 275-276: Ác nô hoành hành
Bên nguồn thực ra là không có chương 275
Bà ta nói bậy, đại nhân!
Tứ phu nhân phản bác:
- Đại nhân, lúc đầu là bà ta đã lệnh cho Lý Toàn đánh bị thương Thôi nhi. Trong nhà, Lý Toàn cực kỳ ương ngạnh, đều là bà ta giật dây sau lưng. Đại nhân, cái chết của Thôi nhi, con người hèn hạ này là chủ mưu, Lý Toàn là đồng lõa, đại nhân nhất định phải trị tội bà ta, báo thù cho đứa con mệnh khổ của lão!
Đoàn Phi nói:
- Án của Lý Toàn bổn quan sẽ điều tra cho ra ngọn ngành, Tứ phu nhân xin đừng vội. Ba người không còn lời khác để nói sao?
Đoàn Phi nhìn về phía ba gia đinh của Lý phủ, bọn họ đều lắc đầu, Đoàn Phi nói được, rồi đột nhiên nói:
- Lời của các người không thật, bổn quan sẽ giao các ngươi cho Cẩm Y Vệ thẩm vấn kỹ càng, người đâu … !
- Đại nhân xin tha mạng!
Bốn gia đinh kia sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, kêu lên:
- Đại nhân, chuyện Lý Toàn làm không liên quan đến chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân cũng là bị ép buộc mà thôi!
Đoàn Phi nhướn mày quát:
- Chuyện này là sao? Các người còn không thành thật khai báo!
Bốn người kia đang muốn nói, lão phu nhân đã bất ngờ quát lên:
- Im miệng!
Ánh mắt không hề trốn tránh Đoàn Phi, nói:
- Đại nhân, chuyện liên quan đến thanh danh của Lý gia, xin đại nhân cho người lui xuống, lão thân sẽ nói hết tất cả với đại nhân!
- Thanh danh? Lý gia còn thanh danh sao? Ha ha ha …
Nha đầu đứng bên cạnh Lý phu nhân đột nhiên cười điên dại. Lão phu nhân giận tím mặt:
- Tào Phương, người nói vậy là ý gì?
Tứ phu nhân lo lắng cầm lấy tay Tào Phương, Tào Phương ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Ở trong mắt ta, Lý gia chính là một hố phân không ngửi nổi, Lý Toàn mới là chủ nhân thực sự của cái nhà này, ngoài mấy lão bà mà Lý Toàn không thèm để mắt như các người, còn những nữ tử có chút tư sắc trong Lý gia ai mà thoát được lòng bàn tay của hắn?
- Câm mồm!
Lão phu nhân và Lý Ninh Viễn đều tức giận quát lên, mấy tên gia đinh đang muốn bước lên ngăn cản, Hoa Minh đã đặt tay vào thanh đao, đứng bên cạnh Tào Phương, Tào Phương thét to:
- Lý Ninh Viễn, ngươi đừng nói ngươi không biết, đại thiếu gia không giống ngươi một chút nào, cái mũi, cái mắt, đôi lông mày, cái miệng đều rất giống với Lý Toàn, đúng là ông trời báo ứng, năm đó khi ngươi làm nhục ta, ngươi có nghĩ tới báo ứng ngày hôm nay không?
- Câm miệng!
Lý Ninh Viễn giống như già đi hơn mười tuổi, vô lực lùi lại hai bước, nếu không có gia đinh đỡ, đã ngã bệt xuống đất rồi! Tào Phương tiếp tục hét to:
- Đại phu nhân, bà đã già, nhan sắc không còn, tự nhiên Lý Toàn sẽ không coi trọng bà nữa, nhưng hai đứa con gái của bà sao thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Có rất nhiều người không biết năm đó vì sao bà lại tùy tiện chọn một nhà nào đó rồi gả chúng đi, nhưng ta lại biết rất rõ ràng, bọn họ sớm đã bị Lý Toàn chơi đùa rồi, cũng không thể gả cho nhà môn đăng hộ đối, tất nhiên chỉ có thể tùy tiện gả đi mà thôi.
Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, Tào Phương cười khanh khách, nói với Đoàn Phi đang đứng xem kịch rằng:
- Đại nhân, có những lời ta giữ trong lòng đã nhiều năm nay, hôm nay mới nói ra, vẻ mặt khó tránh có chút điên điên, xin đại nhân lượng thứ, nhiều năm nay ta vẫn luôn giả ngây giả ngô, lặng lẽ nhìn mọi chuyện, đại nhân muốn biết chuyện gì xin cứ hỏi ta!
Đoàn Phi đặt chén trà xuống, hỏi:
- Ngươi là vợ của Lý Thôi?
Tào Phương gật gật đầu nói:
- Tuy Lý Thôi cũng chẳng phải tên tốt lành gì, lúc đầu hắn cũng là dùng bạo lực mới có được ta, nhưng nữ tử xuất giá tòng phu, hắn dù sao cũng còn chút lương tâm, so với những kẻ khác trong Lý gia, hắn còn tốt gấp vạn lần, nếu đại nhân đã hỏi đến, không sai, ta chính là góa phụ của Lý Thôi!
Đoàn Phi nhíu mày, đắn đo hỏi:
- Lý Toàn chẳng qua chỉ là một gia đinh nho nhỏ, hắn ở Lý Gia sao có thể gây sóng gió to lớn như thế? Các ngươi vì sao không báo quan bắt tên ác nô này lại?
Tào Phương cười khổ nói:
- Đại nhân có điều không biết, Lý Toàn có một huynh trưởng, từ nhỏ được gia đình đưa vào hoàng cung làm thái giám, Lý Toàn thì được đưa vào Lý gia làm nô bộc, huynh trưởng của Lý Toàn ở trong cung dần dần thăng tiến, vào Đông Xưởng làm tới Lý Hình Bách Hộ, hai huynh đệ họ không biết làm sao lại tìm được nhau, Lý Toàn có ca ca cường thế như vậy, tự nhiên sẽ không coi người của Lý gia ra gì, ở Lý gia mặc ý làm càn, không ai dám quản, cho dù Lưu Cẩn sụp đổ, Nội Xưởng đóng cửa, lúc Đông Xưởng đại thanh tẩy, Lý Toàn bị đuổi ra khỏi Lý gia, vì thanh danh của Lý gia, cũng không có ai nguyện đến nha môn cáo hắn!
- Thì ra là thế, bổn quan cuối cùng cũng hiểu!
Đoàn Phi chuyển đề tài câu chuyện hỏi:
- Lúc đầu khi lão phu nhân dùng gia pháp trừng trị Lý Thôi, ngươi có ở đó không?
Tào Phương cười lạnh một tiếng, nói:
- Đương nhiên có, đại phu nhân làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tất nhiên là muốn tất cả mọi người ở đó để thưởng thức rồi!
Đoàn Phi nói:
- Không biết Đại phu nhân đã dùng hình phạt gì với Lý Thôi. Ngươi còn nhớ không?
Tào Phương không chút do dự nói:
- Trước mặt mọi người đánh hai mươi roi!
Đoàn Phi kinh ngạc:
- Đánh liền hai mươi roi?
Tào Phương nói:
- Đại nhân không nên coi thường hai mươi roi này, roi gia pháp của Lý gia là đặc chế, một roi có thể đánh bong da tróc thịt một người, huống hồ Lý Toàn mượn việc công trả thù thù tư nên đánh rất mạnh, Lý Thôi bị đánh cho ngất mấy lần, rồi lại bị tạt nước lạnh cho tỉnh, đại phu nhân và Lý Toàn giống như là muốn đánh chết Lý Thôi mới dừng!
- Ngươi nói bậy! Ta còn hoài nghi Lý Thôi là do con tiện nhân ngươi hại chết đấy!
Lão phu nhân mắng to. Đoàn Phi nhíu mày nói:
- Khoan đã, khoan đã, lão phu nhân, bổn quan không hỏi bà, bà chớ nói chen vào, Tào Phương, ngươi nói Lý Toàn mượn việc công trả thù tư, vậy là thế nào?
Tào Phương do dự một chút, nói:
- Đại nhân, cho đến ngày hôm nay ta cũng không có gì phải hổ thẹn, không sai, Lý Toàn từng có ý đồ phi lễ với ta, bị Lý Thôi nhìn thấy, Lý Thôi đánh hắn một trận, đây là lần duy nhất Lý Toàn làm chuyện xấu bị bắt gặp, Lý Toàn ghi hận trong lòng, chính hắn đã thông qua đại ca mình điều tra ra những dấu vết làm việc xấu của Lý Thôi, rồi bẩm báo lại với đại phu nhân, Lý Thôi mới phải chịu gia pháp!
Đại phu nhân hừ một tiếng, Đoàn Phi không để ý tới bà ta, tiếp tục hỏi:
- Lý Thôi đánh cho Lý Toàn một trận? Lức đó Lý Thôi có bị thương gì không? Hay có chỗ nào cảm thấy không khỏe không?
Tào Phương lắc đầu nói:
- Không có, Lý Thôi tráng kiện hơn Lý Toàn, hai ba đấm đã đánh ngã Lý Toàn, nếu ta không bước ra ngăn cản, Lý Toàn có lẽ đã bị đánh chết ngay tại chỗ rồi, hắn làm gì có khả năng phản kháng? Nếu ta sớm biết chuyện xảy ra sau này, hôm đó ta tuyệt đối sẽ không can ngăn, đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi!
Đại phu nhân cười lạnh nói:
- Lý Thôi chết, chẳng qua chỉ là chết một tên nghiệt chủng. Nếu Lý Toàn chết, thì cả Lý gia sẽ chịu tai họa, hôm đó ngươi coi như là đối đầu rồi!
Tào Phương trả lời lại một cách mỉa mai, nói:
- Ngươi mới là tên nghiệt chủng, Đại lão gia không giống lão lão gia một chút nào, mọi người sau lưng đều nói năm đó bà lén cùng với nam tử khác mới sinh ra thiếu gia trước tứ phu nhân, nếu không hôm nay bà đâu có được vị trí này, bà đã sớm bị đá ra khỏi Lý gia rồi bị bán vào Hồng lâu rồi!
Hai nữ nhân nhìn như sắp đánh nhau đến nơi, Đoàn Phi hét lớn một tiếng trấn trụ hai người lại, nói:
- Thật là kỳ lạ, Lý Toàn chẳng qua cũng chỉ là một tên vô lại, các ngươi sợ hắn sợ đến muốn chết, bổn quan đường đường phụng chỉ Khâm Sai, bây giờ còn tạm thời nắm trong tay Cẩm Y Vệ, các ngươi lại dám cả gan hô to gọi nhỏ trước mặt bổn quan, thật là không thể tin được, các ngươi cho là bổn quan dễ bắt nạt sao?
Các ngươi còn cãi nhau, ta sẽ cho người vả miệng, sau đó sẽ bắt đến cho ngồi đại lao của Cẩm Y Vệ đấy!
Chương 277: Giết người diệt khẩu
Mọi người đều câm như hến, lúc này mới nhớ tới thân phận thực sự của người thanh niên trước mặt, tuy ngữ khí vẫn ôn hòa, nhưng lúc ngài tức giận lại khiến cho người khác có cảm giác như lông mao trên người đều dựng đứng hết cả lên. Giọng điệu Đoàn Phi chậm lại, nói với Tào Phương:
- Tào Phương, ngươi xác định khi Lý Thôi chịu gia pháp không có bất kỳ vết thương nào khác chứ?
Tào Phương nghĩ một lát, nói:
- Không có, những ngày đó thân thể của hắn rất tốt, trước khi đánh Lý Toàn còn đi tìm hoan lạc khắp nơi, sau khi đánh Lý Toàn hắn mới sợ hãi, trốn ở nhà mấy ngày không dám ra ngoài, nhưng ngày nào cũng rất khỏe mạnh, không thấy có gì không đúng cả!
Đoàn Phi cau mày nói:
- Hai mươi roi nhiều lắm cũng chỉ bong da tróc thịt, tuyệt đối sẽ không đánh chết được người đang sống sờ sờ. Nếu đã không phải là vết thương bị từ trước, chẳng lẽ là chuyện xảy ra sau đó? Tào Phương, ngươi có nhớ sau khi bị đánh, bệnh tình của Lý Toàn thuyên giảm hay tăng lên? Hoặc là có một ngày nào đó chuyển biến bất ngờ không?
Tào Phương trong mắt lộ ra sự kinh ngạc nói:
- Đại nhân sao ngài biết được? Vết thương của hắn vốn dần dần khởi sắc, nhưng có một hôm đột nhiên xấu đi, hắn hôn mê bất tỉnh, lại không ngừng nôn ra máu, đại phu tới khám cũng không nói ra được là làm sao, chỉ nói là ngoại thương dẫn đến xuất huyết trong … sau đó cho hắn ít thuốc trị nội thương, kết quả, sau khi uống xong, không thấy hiệu quả, đợi đến trưa ngày thứ hai Lý Thôi đã không ổn rồi …
Đoàn Phi nói:
- Trước khi thương thế của hắn biến chuyển xấu đi, ngươi có từng rời xa hắn không? Vẫn luôn có người túc trực bên cạnh hầu hạ chứ?
Tào Phương quả quyết nói:
- Có, ta vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hắn, hầu như chưa từng chợp mắt, còn có Tứ phu nhân và nha hoàn Tiểu Liễu, chúng ta thay phiên nhau hầu hạ hắn, nhưng mà …
Tào Phương nhớ lại nói:
- Đêm hôm bệnh tình A Thôi chuyển xấu, có xảy ra một chuyện lạ, lúc canh một Tiểu Liên nên đến đổi ca, nhưng a hoàn đó không tới, mà ta bất giác thấy rất buồn ngủ, mãi đến canh ba mới đi đánh thức a hoàn đó, sáng sớm hôm sau a hoàn đó vẻ mặt kinh sợ chạy đến gọi ta, nói A Thôi không ổn rồi …
Ánh mắt Đoàn Phi nhìn về phía bốn gia đinh Lý phủ, hỏi:
- Đêm đó Lý phủ có người ngoài tới không? Hoặc có xảy ra chuyện kì quái nào không?
Mọi người đều đồng loạt lắc đầu, nói chuyện xảy ra quá lâu nên họ không nhớ gì cả, hơn mười năm rồi mà. Đoàn Phi cũng không ép buộc bọn họ, hắn ngẫm nghĩ, bây giờ chính hắn cũng không có gì cần hỏi nữa, liền vạch trần chân tướng sự việc:
- Lý Thôi không chết bởi gia pháp, mà là có người mưu sát, có lẽ chính vào cái đêm các ngươi cho là có chuyện lạ xảy ra, nhân cơ hội các ngươi đi ngủ, đã có người đến bên giường Lý Thôi, dùng một vật nặng nào đó hoặc thủ đoạn khác, đánh gãy xương sườn thứ ba của Lý Thôi, đó mới là nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn!
- Cái gì?
Tất cả những người Lý gia đang ở đây đều bật thốt kinh hô lên, Đoàn Phi nói:
- Xem ra Lý Toàn là người đáng nghi nhất, đợi bắt được hắn, chân tướng sẽ rõ ràng thôi!
Đại phu nhân hừ một tiếng, nói:
- Vẫn là đại nhân cao minh, lão đã nói mà, thân thể Lý Thôi còn rất khỏe, sao có thể mới đánh hai mươi roi đã chết, cái tên Lý Toàn đáng chết này, dám hại ta chịu oan khuất hơn mười năm nay.
- Oan khuất? Ta khinh, Thôi nhi cho dù không bị Lý Toàn hại chết, sớm muộn cũng sẽ bị chết trong tay bà!
Tứ phu nhân căm hận nói. Đoàn Phi nói:
- Đại phu nhân, tuy Lý Thôi không chết bởi tay bà, nhưng bà dung túng cho nô tài hoành hành, cũng có trách nhiệm trong cái chết của Lý Thôi, bổn quan phạt bà đích thân đi đưa thi thể Lý Thôi về đây, hậu táng ở trong mộ viên, đồng thời bồi thường cho Tứ phu nhân và Tào Phương mỗi người năm ngàn lượng, bà có đồng ý chịu phạt không?
- Đa tạ đại nhân khoan thứ, lão thân cam lòng chịu phạt! Lão phu nhân nói.
Tứ phu nhân và Tào Phương cũng không nhịn được mà khóc lên, người chết không thể sống lại, Đoàn Phi có thể vì bọn họ làm được như vậy cũng là nhiều rồi! Đoàn Phi nhẹ lắc đầu, án của Lý Thôi trên cơ bản đã giải quyết được rồi, nhưng án về bộ xương trắng vẫn chưa kết thúc, mọi chuyện đành chờ bắt được Lý Toàn về rồi nói sau vậy. Lão phu nhân sai người đem đến một vạn lượng, đưa cho Tứ phu nhân và Tào Phương, sau đó định ngày đưa xương cốt Lý Thôi về, mấy nữ tử lui hết xuống, Lý Ninh Viễn theo bồi Đoàn Phi uống chén trà, rồi thấy Tiêu Dương chạy nhanh vào phòng khách, bẩm báo với Đoàn Phi:
- Đại nhân, không hay rồi, lúc chúng tiểu nhân tìm thấy Lý Toàn, hắn vừa uống rượu say, ngã vào con mương chết đuối rồi, đại ca tiểu nhân đang trông giữ thi thể, bảo tiểu nhân quay lại bẩm báo với đại nhân!
- Chết rồi?
Đoàn Phi vỗ án nói:
- Sớm không sớm, muộn không muộn, đúng lúc chúng ta điều tra đến hắn thì hắn chết, thật trùng hợp, chúng ta đi, đến hiện trường xem thế nào!
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Đoàn Phi càng ngày càng giỏi, đến ngõ nhỏ Dương Phòng, Hoa Minh chẳng qua cũng chỉ nhanh hơn hắn một chút thôi! Chỉ thấy ở cuối ngõ nhỏ có một đám người đang đứng vây xem, Hoa Minh quát lên một tiếng, những người đứng xem mới nhường đường tránh ra, trong đám người, Tiêu Húc đang đứng canh thi thể, thấy Đoàn Phi đi tới, hắn vội vàng tiến đến bẩm báo:
- Đại nhân, đây là Lý Toàn, lúc chúng tiểu nhân tìm thấy hắn, hắn đã chết trong khe rồi, cũng không có ai nhìn thấy làm sao mà hắn ngã xuống!
Sắc mặt của Đoàn Phi cũng không tốt lắm, đi một vòng lớn, tốn bao công sức, khó khăn lắm mới tìm được đầu mối liên quan đến Đông Xưởng, bây giờ lại mất rồi, người của Đông Xưởng ra tay cũng nhanh thật, chắc là thấy không có bồ cầu đưa thư truyền tin, nên luôn có người đứng chờ ở cổng thành, thấy đám Đoàn Phi vào thành chạy thẳng về Lý gia, lập tức biết chuyện không giấu được nữa, liền tiên hạ thủ vi cường cho người giết Lý Toàn, để Đoàn Phi không thể tra tiếp được nữa.
- Dương Sâm! Khám nghiệm tử thi!
Đoàn Phi quát lớn, Dương Sâm đáp một tiếng rồi nhảy xuống ngựa trực tiếp bổ nhào đến bên thi thể, Đoàn Phi thúc đầu ngựa, dùng roi chỉ vào những người xung quanh quát:
- Nhìn cái gì, người chết thì có gì đáng xem, tránh ra cho ta, ai dám đứng lại ở đây thì bắt lại, luận tội đồng lõa với hung thủ!
Trong đám người vây quanh có lẽ có cả thám tử của Đông Xưởng, có điều ai quan tâm đến bọn họ, Đoàn Phi bây giờ tâm trạng không vui, nhưng tên thích xem náo nhiệt này trở thành mục tiêu để Đoàn Phi phát tiết.
- Tản ra, tản ra ái dám đứng gần lén xem ta sẽ bắt lại!
Hoa Minh chỉ huy Cẩm Y Vệ đuổi người, những người đứng xem ầm ầm giải tán hết, không một ai dám ở lại. Dương Sâm lật thi thể lại, để ngửa mặt hướng lên trời, kéo mí mắt lên, cạy miệng hắn ra, mũi ngửi ngửi, sau đó dùng mộc côn đè lên bụng thi thể, Dương Sâm khẳng định nói với Đoàn Phi:
- Đại nhân, hắn không phải là bị chết đuối, hỡn nữa cũng không uống rượu, trong miệng có mùi máu tươi, nhưng không có mùi rượu và bùn trong khe, bụng cũng không thấy có nước lên, có thể thấy lúc bị rơi xuống khe hắn đã chết rồi. Hai mắt sưng húp, ngực xẹp xuống, trong miệng có máu tanh, bước đầu đoán, hắn bị người ta đánh mạnh vào ngực, dẫn đến mất mạng.
Đoàn Phi thì thào nói:
- Xem ra người lúc trước giết Lý Thôi công phu còn mạnh hơn lúc đầu nhiều, hoặc có lẽ lần này giết người diệt khẩu không cần phải che giấu gì, … đưa thi thể về tra lại, đại ca, huynh đưa theo đám Thạch Bân đến xung quanh hỏi thăm một chút, xem hôm nay có ai nhìn thấy Lý Toàn không? Hoa Minh, trong nhà Lý Toàn có những ai, đưa hết về cho ta!
.