Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 1: Phế tinh
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Phế Tinh số 12 là một tinh cầu chứa rác thải nằm trong tinh vực Farr.
Tên như ý nghĩa, nó chỉ là một tinh cầu được dùng để chứa rác thải đã qua sử dụng. Theo khoa học không ngừng phát triển, sau khi tiến vào thời đại Đại Hàng Không, cuộc sống của nhân loại đã có những thay đổi về bản chất, cuộc sống của nhân loại càng lúc càng trở lên thoải mái, hầu như không hề có áp lực, những vấn đề mấu chốt mà nhân loại từng phải lo lắng như cạn kiệt tài nguyên, suy giảm hệ thống sinh thái…đã theo sự phát triển nhanh chóng của nhân loại mà đã dần dần giảm bớt. Từng Hành tinh mới dần dần được phát hiện kết hợp với kỹ thuật khai phá ngày càng trở nên thuần thục, khiến cho cuộc sống của nhân loại càng lúc càng được cải thiện và nâng cao, nhưng cũng vì thế mà các loại rác thải phát sinh cũng nhanh chóng gia tăng. Những loại rác thải này nếu muốn tái chế để tiếp tục sử dụng thì phí tổn sẽ rất cao, nhưng nếu cứ tùy ý mặc kệ, thì lượng rác thải khổng lồ này sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ ác liệt với hoàn cảnh sống của nhân loại, kéo theo đó là sự oán trách ngập trời của những cư dân sinh sống ở những nơi đó. Vì thế các quốc gia liền đem phần lớn rác thải vận chuyển tới những Phế tinh này. Các Phế tinh đều là những tinh cầu không có giá trị khai thác, hoặc là những tinh cầu vô dụng sau khi đã bị con người khai thác cạn kiệt tài nguyên. Những tinh cầu này không còn một ai sống ở trên đó nữa, cho nên, chúng nó trở thành một nơi để chứa rác thải tuyệt hảo.
Dưới bầu trời u ám từng đống từng đống rác thải chất đống như những ngọn núi, liên miên không ngừng, yên tĩnh như một nghĩa địa khổng lồ, không hề có một tia sinh cơ. Những mảnh vỡ bằng kim loại lạnh lẽo tỏa ra hàn ý lạnh người đã bị bụi đất che lấp đi vẻ rực rỡ nguyên thủy, chỉ có những mẩu phế liệu nhỏ nằm phơi ra ngoài còn chưa bị ăn mòn, mới có thể khiến cho người ta nhớ lại quá khứ chói sáng của chúng.
Với không khí trầm lặng như vậy của Phế tinh, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng ở đây không có nhân loại tồn tại, bởi vì trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, không có nước, không có thực vật, tất cả những thứ thiết yếu nhất để duy trì cuộc sống của nhân loại, nơi này đều không có. Nơi này chỉ có một thứ duy nhất – rác thải!
Nhưng Phế tinh thật sự không có sự sống như vẻ bề ngoài của nó sao?
Diệp Trọng ngẩng đầu nhìn lên kim của chiếc đồng kiểu cũ treo trên tường, đây là thứ mà hắn tìm được từ ba năm trước đây dưới chân của một núi rác thải cách nơi này tầm 10km, lúc ấy chiếc đồng hồ đã bị hư hỏng, Diệp Trọng phải mất thời gian một tuần mới có thể đem nó sửa chữa, rồi đem nó thay thế cho chiếc đồng hồ quả lắc trước đó ở được treo ở trên tường mà so với nó còn có phần cũ kỹ hơn.
03:42, Diệp Trọng biết, sau mười ba phút nữa, nhiệt độ bên ngoài sẽ đạt tới nhiệt độ thích hợp nhất trong ngày để ra ngoài, mà nhiệt độ này sẽ duy trì từ lúc đó đến 06:17 sẽ chấm dứt. Ngoài khoảng thời gian này ra, thì nhiệt độ bên ngoài không phải giống như một lò nướng cực nóng thì cũng là giá lạnh khiến người ta run sợ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là thời gian của ngày hôm nay cũng giống như hôm qua tiếp tục đào bới trong đống rác thải. Diệp Trọng đang suy nghĩ xem chuyến ra ngoài ngày hôm nay, có thể đào được một chút đồ mới hay không. Trong nhà thức ăn tạm thời không thiếu, lần trước săn được một con Bách Phệ thử vẫn còn hơn phân nửa chưa ăn hết, trong vòng ba ngày không hề lo lắng về vấn đề lương thực. Huống chi trong nhà còn có một lượng thức ăn hữu cơ dạng lỏng, chỉ có điều hương vị của loại thức ăn hữu cơ dạng lỏng này so sánh với hương vị của thịt tươi thật là kém quá xa, nhạt như nước ốc, Diệp Trọng đã lâu rồi không có nếm qua loại lương thực này.
03 : 55, gần như ngay lập tức, Diệp Trọng giống như tên rời cung, lao ra khỏi nhà. Thời gian đối với Diệp Trọng thật sự là rất quý giá. Lộ trình từ nhà hắn tới phi thuyền không người lái bị rơi lần trước phải đi mất nửa giờ, nói cách khác, thời gian cả đi cả về của Diệp Trọng mất đến một giờ, mà thời gian còn thừa cho hắn đào bới chỉ có không đến nửa giờ.
Diệp Trọng giống như một con dã thú nhanh nhẹn, xuyên qua những kẽ hở nhỏ hẹp trong đám rác thải lộn xộn. Địa hình vùng này Diệp Trọng nắm rõ như lòng bàn tay, hắn tin tưởng dù hắn có nhắm mắt mà đi cũng không sợ đi nhầm.
Tiếng gió gào thét bên tai, Diệp Trọng rất thích hưởng thụ loại cảm giác tốc độ này. Nhưng hắn vẫn như cũ tỉnh táo quan sát tình hình xung quanh, muốn sinh tồn trên Phế tinh, thì ngươi lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với đủ mọi loại sinh vật biến dị.
Phế tinh tuy rằng không thích hợp để nhân loại sinh tồn, nhưng đối với những sinh vật biến dị, nơi này không thể nghi ngờ chính là thiên đường của bọn chúng. Hoàn cảnh ác liệt của nơi này, đối với những sinh vật biến dị có năng lực sinh tồn cực mạnh, thì ảnh hưởng của hoàn cảnh môi trường đối với chúng cực kỳ nhỏ bé. Ở trên Phế tinh này có một loại tài nguyên cực kỳ phong phú – Rác thải, loại biến dị sinh vật Bách Phệ thử là một trong những loài sinh vật có khả năng thích nghi với hoàn cảnh sống hoàn hảo nhất, bọn chúng gần như bất cứ thứ gì cũng là có thể ăn được, do đó ở nơi này, bọn chúng có một tốc độ sinh sản và sinh trưởng cực kỳ kinh người.
Nơi này cũng không giống như những hành tinh chưa được khai phá khác, những hành tinh đó còn có rất nhiều Sư Sĩ đi đến để mạo hiểm, nhưng tuyệt đối trên đời này không có một tên Sư Sĩ nào nguyện ý đến cái loại địa phương khỉ ho cò gáy như Phế tinh này. Không có các nhóm Sư Sĩ đi săn, các loại sinh vật biến dị liền mất đi địch nhân lớn nhất của chúng, nên ở nơi đây bọn chúng có thể tùy ý sinh trưởng và phát triển.
Nhà của Diệp Trọng ở trong một núi rác thải, thông ra bên ngoài là một cái khe có bề rộng không đến bốn thước. Bên ngoài, thỉnh thoảng có những thanh kim loại giăng ngang, khiến cho con đường này nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Trọng tốc độ không chút nào chậm lại, hai chân hắn tràn ngập lực lượng bạo phát, mỗi một bước đều đi rất xa, có lẽ động tác của hắn bây giờ giống như động tác của loài vượn, linh mẫn đến độ làm cho người ta không thể tin nổi. Nhưng Phế tinh không có người khác, một màn kinh người này cũng chỉ có một mình Diệp Trọng tự mình hưởng thụ mà thôi.
Diệp Trọng hai chân phát lực thật mạnh, nhảy lên không, đợi cho đến khi hết lực, liền ôm lấy một thanh kim loại vắt ngang ở trên không, thân hình rung động, lộn mèo vài cái, vững vàng đứng trên mặt của một núi rác thải.
Hiệp Trong không có tiếp tục di chuyển về phía trước, mà dùng ngón trỏ tay phải vuốt nhẹ vào chiếc nhẫn kim loại đen bóng loáng đeo trên ngón giữa tay trái, quát nhẹ một tiếng:“Ôn Ni!”
Một quang giáp màu than chì bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Trọng, hắn theo thói quen lẩm bẩm than thở một câu: “Lần này có thể tìm được một bộ não kiểm soát hô hấp là tốt nhất, bộ phận phát âm thật sự là rất tệ rồi.” Vừa nói vừa linh hoạt xoay người tiến vào khoang điều khiển.
Ôn Ni giống như bao quang giáp hình người khác cao mười thước, thân giáp, song chưởng và đôi chân tráng kiện, làm cho Ôn Ni nhìn qua càng giống một khối sắt lớn, mà cái đầu trụi lủi của nó lại khiến cho nó trở nên càng thêm buồn cười. Bởi vì trải qua thời gian dài, bề ngoài của quang giáp đã ảm đạm không còn sáng bóng nữa, nhưng những gai nhọn sắc bén xắp xếp lộn xộn trên vai và đầu gối lại làm cho nó lộ ra vài phần tàn nhẫn. Trên thân của Ôn Ni dày đặc các vết thương, có dấu vết do móng vuốt tạo ra, lại có dấu vết là do những hàm răng sắc bén của các sinh vật biến dị lưu lại, làm cho Ôn Ni nhìn qua có vẻ rất rợn người. Nhưng hiển nhiên nó được bảo dưỡng vô cùng tốt, toàn bộ bề mặt quang giáp không hề nhiễm một hạt bụi, có thể thấy Diệp Trọng đối với nó rất là trân trọng.
Nếu không có Ôn Ni, Diệp Trọng hẳn là không thể sống đến bây giờ, tối thiểu Diệp Trọng tin tưởng là, nếu như mình không lái quang giáp thì tuyệt đối không thể chống lại nhiều hơn hai con Bách Phệ thử, mà Bách Phệ thử chưa bao giờ hoạt động mà có ít hơn năm con cả. Ở cái Phế Tinh này, nếu ngươi yếu thế thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tử vong, ở nơi đây quy mạnh được yếu thua được phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhắc đến cái quang giáp này thì không thế không nói đến một người, đó là cha nuôi của Diệp Trọng. Diệp Trọng chỉ biết cha nuôi gọi là Cao Thế Xương, còn những cái khác thì hắn không rõ. Theo như cha nuôi hắn nói, vốn Phế Tinh chỉ có duy nhất một người là ông ấy mà thôi, nhưng một ngày ông bỗng nhiên phát hiện ra một đứa trẻ, trên người có viết hai chữ Diệp Trọng, ông liền nhặt hắn đem về nuôi nấng. Về phần cha nuôi làm thế nào mà lại đến Phế tinh này, trước kia ông làm nghề gì, thì cha nuôi của hắn chưa bao giờ nói cho hắn biết.
Quang giáp này là do cha nuôi đào lên. Nó vốn là một quang giáp dân dụng bình thường, sau khi trải qua một phen cải tiến của cha nuôi, nó đã hoàn toàn thay đổi. Theo như lời cha nuôi nói, ở thế giới bên ngoài, quang giáp cũng cực kỳ quý giá, vì thế sau khi hỏng hóc khả năng bị thu hồi để tái chế là cực cao, cho nên muốn ở trên Phế tinh này đào được một hai chiếc, thì trừ phi vận may của ngươi vô cùng tốt mới có thể đào được. Bị cha nuôi cảm nhiễm, Diệp Trọng đối với việc cải tiến quang giáp sinh ra hứng thú mạnh mẽ, cha nuôi thấy hắn như vậy cũng dốc lòng truyền thụ, thường thường hai người cùng ngồi trong nhà ôm lấy một cái quang não cũ kỹ đến mức không thể cũ hơn được nữa vậy mà vẫn tiến hành thảo luận tưng bừng. Cái quang giáp này được đặt tên là Ôn Ni, theo cha nuôi nói Ôn Ni là nhãn hiệu của một loại động cơ quang giáp kinh điển trước đây.
Khác với cha nuôi chỉ thích cải tạo quang giáp, Diệp Trọng ở phương diện điều khiển quang giáp phảng phất như có được trực giác và mẫn cảm thiên phú. Cho nên, Ôn Ni chủ yếu là do Diệp Trọng điều khiển. Cha nuôi cũng từng nói qua không chừng một ngày nào đó Diệp Trọng sẽ trở thành một gã sư sĩ vĩ đại.
Trong một lần đụng độ với năm con Bách Phệ thử, sau một phen chiến đấu kịch liệt rồi thành công thoát đi, Diệp Trọng bắt đầu có ý thức rèn luyện kỹ xảo thực chiến của mình. Từ khi hắn lần đầu tiên được ăn một mẻ thịt chuột tươi, hắn đối với thức ăn hữu cơ dạng lỏng không hề còn một chút hứng thú nào nữa.
Qua thời gian dài chiến đấu với những sinh vật biến dị, Diệp Trọng đã sớm không còn là một gã tay mơ của ngày xưa nữa, trên Phế tinh trừ một vài loại đáng sợ hung mãnh là Diệp Trọng không dám động vào, còn các loại sinh vật khác đối với Diệp Trọng đã không còn khả năng uy hiếp đến sinh mạng hắn nữa. Nhưng những loại sinh vật này, nếu như Diệp Trọng cứ khinh thường không thèm để ý đến bọn chúng, thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị bọn chúng giết chết.
Chỉ tiếc, Ôn Ni thật sự là đã quá cũ kỹ, cho dù có được cải tạo, nhưng vì không có linh kiện tốt, quan trọng hơn là do không có dụng cụ tốt, nên thực lực của Ôn Ni đã phát huy đến mức tận cùng rồi. Mà điểm trí mạng nhất chính là, quang não của Ôn Ni đã vô cùng lạc hậu.
Cha nuôi mặc dù ở phương diện máy móc có thực lực siêu phàm, nhưng ở phương diện quang não thì chỉ là một gã ngốc mà thôi.
Cha nuôi từng nói, đối với bất cứ một quang giáp nào, động cơ chính là trái tim của nó, còn quang não chính là linh hồn của nó.
Hiện tại, Diệp Trọng đối với việc điều khiển Ôn Ni đã có chút cảm giác bó tay bó chân, rất khó có thể phát huy được thực lực chân chính của hắn.
Trên thân của Ôn Ni, cái tiên tiến duy nhất chính là cặp mắt điện tử của nó, khi Diệp Trọng nhặt được cặp mắt điện tử này đem về hỏi cha nuôi, ngay cả cha nuôi cũng không biết đây là cái loại gì, chỉ phỏng đoán đây có thể là loại mới được sản xuất vài năm gần đây, dù sao, ông đã lưu lạc ở Phế tinh này vài chục năm rồi, thế giới bên ngoài đã phát triển tới trình độ nào, ông cũng không dám tưởng tượng.
Cũng chính là nhờ dựa vào cặp mắt điện tử tiên tiến này, Diệp Trọng mới có thể mấy lần đào thoát được khỏi nguy hiểm.
Cho dù Ôn Ni đã cực kỳ cũ kỹ, nhưng mà trước khi tìm được quang giáp mới, thì Ôn Ni vẫn là lựa chọn duy nhất của Diệp Trọng.
Diệp Trọng cẩn thận tăng tốc độ của Ôn Ni lên tới tốc độ bằng 80% so với tốc độ cao nhất, như vậy hắn vừa có thể di chuyển với tốc độ cao, lại vừa có thể kịp thời ứng biến.
Một đường không hề gặp phải trở ngại gì, Diệp Trọng thuận lợi đến được mục tiêu của mình. Rác thải mênh mông vô bờ, liên miên không dứt, nhưng rõ ràng có mấy khu vực so với địa phương khác mới hơn một ít, đây chính là mục tiêu lần này của Diệp Trọng.
“Bắt đầu quét hình!” Thanh âm của Ôn Ni không nhanh không chậm vang lên, trong thanh âm ẩn chứa vài phần cũ kỹ, Diệp Trọng cũng đành bất đắc dĩ, đem ánh mắt tỉnh táo bắt đầu quét quanh bốn phía, thực không có biện pháp a, Ôn Ni khi sử dụng mắt điện tử tiến hành quét hình toàn bộ xung quanh thì tất cả những bộ phận khác đều phải ngừng hoạt động, Diệp Trọng đoán có thể là do quang não đã quá lạc hậu nên mới dẫn đến cái tình trạng này. Những lúc như thế này hoàn toàn đều phải dựa vào Diệp Trọng tự mình cảnh giới.
Diệp Trọng vừa đánh giá những địa phương ở xung quanh thường có sinh vật biến dị lui tới, vừa lẩm bẩm: “Lão già(chỉ Ôn Ni), ngươi hôm nay đừng có chịu thua kém nha, đã thật lâu rồi ta chưa thấy qua món đồ chơi nào mới mẻ! Cố lên… Cố lên…” Diệp Trọng nhếch miệng cười nhẹ. Tại cái Phế tinh này trừ mình ra không còn một ai khác, nếu như trong một thời gian dài không nói lời nào, Diệp Trọng không dám khẳng định, sau một thời gian nữa liệu mình còn có thể nói chuyện được nữa hay không, cũng bởi vì ở nơi đây hắn không biết phải trao đổi với ai, cho nên, lẩm bẩm một mình đã trở thành một thói quen của hắn.
Vẻ mặt của Diệp Trọng cực kỳ nhàn nhã, nhưng thân hình khẩn trương của hắn đã cho thấy hiện giờ hắn đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.
“Quét hình hoàn tất!” Những lời này đối với Diệp Trọng mà nói không thể nghi ngờ là âm thanh tuyệt vời nhất, Diệp Trọng thở dài một hơi.
“Điều chỉnh đến trạng thái cảnh giới!” Diệp Trọng hạ lệnh cho Ôn Ni. Rồi lập tức cẩn thận xem qua những gì quang não đưa ra sau khi quét hình, mấy khu vực đỏ tươi trên màn hình cực kỳ bắt mắt. Diệp Trọng thấy vậy rất hưng phấn, xem ra lần này không phải trở về tay không rồi.
Trên đống rác thải, Diệp Trọng căm giận phun ra ít cát bụi tranh thủ thông qua kẽ hở của quang giáp bay vào miệng mình.
“Đáng chết! Đến một cái đồ vật hữu dụng cũng không có, trời ạ, ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ!” Diệp Trọng kêu thảm, niềm hưng phấn vừa rồi của hắn đã sớm biến mất vô tung vô ảnh. Tìm nhiều chỗ như vậy, mà đến cả một món đồ dùng được cũng không có, hiện tại chỉ còn lại một chỗ cuối cùng, cũng là một khối mục tiêu nhỏ nhất. Theo độ lớn của khu vực đó mà xem, Diệp Trọng cũng không nghĩ là một đống nhỏ như vậy rốt cuộc thì có thể có cái gì hữu dụng, nhưng căn cứ trên tinh thần “thà giết nhầm còn hơn bỏ xót”, Diệp Trọng lại một lần nữa chui vào bên trong đống rác thải.
Diệp Trọng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế, một bên cắn miếng thịt chuột vừa nướng, một bên quan sát thu hoạch duy nhất của ngày hôm nay.
Đây giống như là một món đồ trang sức bằng kim loại màu đen sáng bóng, lớn tầm ba móng tay, có dạng hình tròn, bốn phía có những lưỡi dao cong cong sắc bén, ở mặt ngoài dày đặc những hoa văn kỳ dị, giống như là được khắc vào một cách lộn xộn, nhưng lại tựa như được xắp xếp theo một quy luật nào đó. Chỉ tiếc rằng, có mấy chỗ lưỡi dao sắc bén đã bị khuyết hơn một nửa, điều đó nói lên rằng đây chỉ là một món đồ hỏng vứt đi.
Diệp Trọng lẩm bẩm nói: “Đây là cái gì? Chất liệu thật kỳ quái!”
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng miết qua lưỡi dao nhọn cong cong, một vết thương thật nhỏ chợt hiện ra mà Diệp Trọng lại không hề có một chút cảm giác, đợi đến lúc một giọt máu trào ra Diệp Trọng mới cảm thấy hơi đau.
“Thực sắc bén!” Diệp Trọng nói nhỏ, “Đồ chơi này không phải là dùng để làm ám khí đó chứ?!” Diệp Trọng nhìn giọt máu rơi trên lưỡi dao sắc bén vừa mới cắt đứt ngón tay mình.
Một màn quỷ dị bỗng xuất hiện!
Lưỡi dao sắc bén kia trong phút chốc giống như là bọt biển đem giọt máu hút sạch sẽ. Kim loại cũng biết hút máu sao? Diệp Trọng sợ hãi nhảy dựng lên. Đúng vậy a, thứ mà mình vừa mình sờ qua, tuyệt đối là kim loại! Diệp Trọng dám cam đoan, một màn vừa rồi cũng không phải ảo giác!
Việc lạ cũng không có chút dấu hiệu nào muốn ngừng lại.
Món trang sức hình tròn đó phát ra tiếng vang ong ong nho nhỏ, những lưỡi dao nhỏ xung quang bỗng nhiên thu vào bên trong, những hoa văn thần bí ở mặt ngoài bắt đầu chuyển động. Cái món trang sức này giống như là một cỗ máy đột nhiên bắt đầu hoạt động, mà một giọt máu kia của Diệp Trọng chính là động lực để khởi động nó vậy.
Khuôn mặt của Diệp Trọng hoàn toàn dại ra!
Một âm thanh không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Trọng: “ Kiểm nghiệm song hạt nhân hoàn tất, sóng não hoàn toàn trùng khớp, sóng não tập trung.”
Diệp Trọng giật mình một cái, nhảy dựng lên, hét lớn: “Ai? Đi ra!” Đôi mắt chim ưng của Diệp Trọng chợt co rút lại, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, cánh tay đã lặng lẽ sờ vào thanh dao găm đang cột trên đùi.
“Ngươi chắc chứ?” Thanh âm này hình như có vẻ nghi hoặc.
Last edited by Yasha; 12-10-2010 at 03:23 PM.
|