Ấy đấy, mai đã lễ tình nhân rồi cơ đấy. Khiếp, nhớ cái năm nao nhỡ nhà ra cái khách sạn hạng bét ngủ tạm một đêm mà chả chớp được mắt. Lạch xạch, ồn ĩ, nhộn nhịp cả đêm. Sáng chuồn sớm, hỏi thằng trực, khách sạn mày như *** mà đông gớm nhở. Nó vẩu mỏ, đêm qua va -len -tin anh ạ. Mình há mồm, là đéo gì? Ngày tình iêu anh ạ. Ơ, có cả ngày này cơ á?
Tò mò tra cứu sách vở mãi thì mình mới biết được nguồn cơn, hóa ra có cái ngày đó thật. Nhưng nó là va -len - thai. Tin tin cái mép lồn. Đéo mẹ, lại nhớ đến chuyện lần đầu gặp con Tây, rủ nó đi bú diệu. Nó đòi li cốc - tai nhưng mồm lại oang oác cốc -thêu, làm mình chả hiểu mẹ gì cả. Tiên sư bố cái phiên âm, phát âm An-nam. Rõ là...âm hộ.
Trưa đi bú ngậm diệu với ông bạn. Nó khai trương cái xốp thời trang công sở lấy tên là 12h.am. Mình bảo nỡm, rởm đời, bắt chước. Thiên hạ nó chả đầy những 7.am, 9.pm. Thật chả ra cái thể thống cống rãnh đéo gì . Thằng bạn bảo, ông chả hiểu gì cả, tôi bán tuyền cóc - xê, xi - líp, quần xịp phục vụ dân công sở văn phòng, bởi đó là giờ ngủ trưa thân mật của chúng. Mà ngủ trưa là phải đúng 12h, cần chó gì váy xống, quần dài. Chưa kể nhá, 12h là đỉnh cao của sự...thẳng đứng, nứng lờ. Bố khỉ!
Đâu như hôm nọ, đi lai rai với mấy doanh nghiệp. Ồn ĩ những đất cát, bạc vàng, lọ chai. Mình bảo, đéo đâu khổ như doanh nhân xứ ta. Mãi giờ mới có cái tên gọi doanh nhân tử tế, chứ cách đây chưa xa, tuyền con buôn, tiểu thương, gian thương, thương lái. Nhà nước cũng cho cái ngày làm kỷ niệm, 13 tháng 10. Hehe, đến cái ngày cũng tệ, đâu như có năm còn đụng thứ 6. Tệ, tệ đến thế là cùng. Trong khi, cái ngày rõ đẹp 27 tháng 7 lại dành cho thương binh, liệt sĩ, hí hí...
À, vửa đi viếng bố vợ thằng Bôm Bốp về. Cụ thăng do bịnh già, tuổi ta 83, tuổi tây 82. Thế là thọ rồi, có phỏng? Bình sinh, cụ đại tá về hưu, dân Cẩng Ngởi ( Quãng Ngãi ) tập kết, bôn cực. Thằng Bôm Bốp ghét cụ lắm, vì cái tội ngày cưới cụ dám phát biểu con gái cụ là ngọc vàng, được nuôi nấng trong gia đình cách mạng và học hành dưới mái trường XHCN. Trong khi nhà Bôm Bốp bần nông mắt toét, phản động có nòi. Nói thế, khác chó gì ỉa vầu mặt nó, gia đình nó, họ hàng nó, thậm chí cả làng nó.
Đến viếng thấy 4 ông giai áo xô chống gậy. Mình ngạc nhiên, nhà vợ Bôm Bốp có mỗi mống giai và con vợ nó. Đâu lại mọc ra thêm 3 ông? Bôm Bốp níu áo, im mồm tao bảo, con bà hai tít trong Nghệ an đấy. Á à, gớm nhở. Hóa ra thời cụ hoạt động cách mạng cũng tranh thủ được tí. Thôi thì chả trách gì, cái hoàn cảnh nó thế.
Bôm Bốp rủ ở lại bú diệu cho đỡ buồn. Mình bảo thôi, ông lo cái tang gia đi. Nhớ bối rối tí cho nó ra điều. Nó ghé tai, ông ra ngoài mua tôi lọ cao. Ốm à? Không, để còn bôi vào mắt. Mẹ cái thằng này, phức tạp.
Đấy, vợ lại réo rồi đấy. Cái gì thế? Anh không tặng em gì ngày tình iêu à? Ôi dồi ôi, đóng cho mấy quý bảo thọ rồi còn quà cáp gì. Loại vô tâm, thiên hạ chả ai như anh. Ối thôi, kệ mẹ thiên hạ. Đi mà đu với thiên hạ có ngày tụt quần. Đấy, lại cái giọng đểu giả thở ra rồi đấy.
Chuyện, anh thở thôi, đã thối mà lị. ( Anh lảm nhảm tí nhá. Đéo mẹ diệu nó vật anh nghiệt ngã, chả biên lách được gì ra hồn