Định Thiên
Chương 4: Cố Sự
Tác Giả: Thần Nhân
Nguồn: 4vn.eu
Ba tháng trước.
Mùa xuân đã tới trong một khu ngự hoa viên xa hoa lộng lẫy. Ở giữa khu hoa viên là một cái hồ cá nho nhỏ, xung quanh bờ hồ trồng toàn là hoa đào, sắc hồng của hoa đào phản lên mặt hồ từ xa nhìn lại trông như một tà áo hồng thướt tha của thiếu nữ, cộng thêm cái ánh nắng dịu dàng ấm áp của buổi bình minh càng làm tôn lên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Từ xa nhìn lại hồ này như là một áng hồng rực rỡ, một tâm điểm, một nét chấm phá trong cái bức tranh nhiều màu sắc của ngự hoa viên. Bên hồ có một người thanh niên tuấn mỹ đang dựa lựng vào một gốc đào, người đó vận một bộ đồ trắng, trước ngự có thêu hình một con rồng, người nào tinh mắt thì nhìn qua cũng có thể dễ dàng nhận thấy áo của người này được làm từ một chất liệu vải thượng đẳng. y ngồi trên mặt cỏ tay cầm một cuốn sách bìa màu vàng, có nhan đề “Hoa Đào Tuyệt Thi”. Bên cạnh y, một thiếu nữ trẻ trung đang ngồi chơi đàn tranh, nàng ngồi đối diện với vị công tử kia, gió thổi làm tà áo tung bay, nàng là một mỹ nhân, một mỹ nhân có vẻ đẹp thiên tiên. Nàng đẹp như tiên nữ, thuần khiết vô ngần kiến người ta nhìn hoài mà không biết chán, khiến người ta mê mê mẩn mẩn, si si ngốc ngốc. Đôi mắt nàng trong veo, long lanh lấp lánh như làn nước mùa thu, hàng mi đen thanh thoát tựa như nét nghiêng nghiêng của núi rừng mùa xuân, cơ thể nàng yêu kiều thướt tha, đằm thắm mà lại dịu dàng tràn đầy cái sức sống mơn mởn của tuổi thanh xuân, tuổi hồng. Nét đẹp của nàng được người đời sau miêu tả bằng hai ý thơ:
Làn thu thủy, nét xuân sơn Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh. Một cơn gió xuân khẽ thổi qua, cơn gió đã vô tình thổi hoa đào bay đi đầy trời. Hoa rơi vào đàn thiếu nữ, hoa rơi vào tay áo công tử, hoa chạm vào mặt cỏ đẫm sương, hoa hạ xuống dòng nước biếc, hoa đã đưa ánh mắt của hai người trẻ tuổi đến với nhau, hoa này tựa như hữu ý, tựa như hữu tình.
Hoa nở hoa rơi hoa ngập trời Tình đến tình đi tình tùy duyên Nhạn đi nhạn về, nhạn chẳng dừng Triều dâng triều hạ, triều không yên Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên Ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan Ngắm cảnh hoa xinh hoa lại tàn Chợt e duyên đến duyên lại đi Mắt nhìn hoa đào tàn, mũi người mùi hương của mùa xuân, tai nghe những âm thanh tựa vui tựa buồn của đàn tranh, vị công tử kia chợt tức cảnh sinh tình, chàng nhìn vào mắt thiếu nữ mà ngâm ra một bài thơ đầy ẩn ý, ánh mắt chàng vẫn luôn đong đầy tình ý. Tiếng nhạc dừng lại, một dòng nước mắt lăn trên má thiếu nữ.
-Điện hạ, nô tỳ chỉ là một vũ nữ mà thôi, nô tỳ không xứng với điện hạ.
-Vũ nữ thì sao chứ, thân phận thì sao chứ, cho dù phụ hoàng không đồng ý, cho dù phụ hoàng có ngăn cản, ta cũng sẽ danh chính ngôn thuận mà cưới nàng, Chu Tiểu Lăng ta yêu nàng, ta yêu nàng!
Vị công tử kia hét lên ba chữ ta yêu nàng dường như là muốn cho tất cả mọi người nghe thấy vậy, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết hắn yêu cô ấy ….
-Điện hạ, người!
Chưa kịp nói thì người thiếu nữ tên Tiểu Lăng đã bị vị công tử kia ôm vào trong lòng. Vào lúc này trong lòng Chu Tiểu Lăng cảm thấy vòng tay của điên hạ quả thật là ấm áp, thật an toàn nàng muốn mãi được chìm trong cái cảm giác ấy, nàng muốn thời gian ngừng lại để cho cái khoảnh khắc này còn là mãi mãi …
Nàng kẽ cựa mình thoát ra khỏi, đột nhiên lúc có tiếng nói từ ngoài vọng đến.
-Thái Tử, nếu phụ hoàng con không đồng ý thì con sẽ làm gì.
Nghe thấy vậy người thiếu vội vàng thoát khỏi vòng tay của vị công tử kia, ánh mắt sợ sệt quỳ sụp xuống đất.
-Mẫu Hậu, nhi thần thỉnh an Mẫu Hậu.
-Hoàng Hậu nô tỳ …
Người thiếu nữ tên Tiểu Lăng kia chưa nói xong câu thì đã thấy một mỹ phụ đi vào khoát tay nói:
-Ta biết rồi người lui ra trước đi, từ giờ trở đi ngươi không nên lui đến phủ thái tử nữa.
Người mỹ phụ đó mặc trên người một bộ áo dài màu đỏ, những họa tiết hoa văn trên áo được thêu bằng chỉ vàng óng ánh, đầu bà đội một chiếc phượng quan bằng vàng dòng, khuân mặt bà vuông chữ điền rất phúc hậu, bước đi nhẹ nhàng bà đi đến trước mặt của vị công tử kia
-Nô tỳ … lĩnh chỉ tạ ơn.
-Thôi được rồi ngươi lui ra đi.
Người thiếu nữ kia liên khom mình lặng lẽ lui ra ngoài, lúc này trong ngự hoa viên chỉ còn lại vị hoàng hậu và công tử áo trắng kia.
-Thái Tử con lại đây.
-Mẫu Hậu, chuyện của Tiểu Lăng.
-Không cần phải nói nữa, chuyện này phụ thân con đã quyết rồi, thân phân nô tỳ thì sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ được, nếu con muốn lấy nó thì trước tiên con phải cưới biểu muội của con đi đã.
-Nhưng con thật sự không thích biểu muội, con chỉ coi biểu muội như em gái của mình mà thôi, con thật sự không muốn lấy biểu muội.
-Haz, thôi con đến tĩnh tâm điện đi, phụ hoàng cho gọi con đó.
Hiển nhiên vị công tử áo trắng này là một thái tử của một quốc gia nào đó, mà trên Thiên Nam đại lục này thì chỉ có năm quốc gia mà thôi Việt Quốc, Bắc Bình Quốc, Sở Vân Quốc, Yến Quốc và Lam Tư Quốc. Mà quốc gia trồng được hoa đào thì chỉ có Việt Quốc và Bắc Bình Quốc mà thôi….
Nghe thấy mẫu hậu của mình nói vậy vị thái tử kia liền rơi vào trầm tư vội vàng hỏi lại:
-Thưa Mẫu Hậu, Phụ Hoàng truyền gọi con có việc gì vậy.
-Con đi đi, chuyện gì thì ta cũng không biết được nhưng nhìn nét mặt phụ hoàng con có vẻ nghiêm trọng lắm!
-Dạ, vậy con xin lui.
Thái tử cung kính chắp tay nói
-Được rồi con đi đi.
Thái tử đi rồi vị Hoàng kia thở dài một tiếng nhìn lên bầu trời than thở:
-Rút cuộc, ông ý đang lo lắng việc gì.
Để lại bình luận tại đây, bình luận sẽ là nguồn động lực lớn lao dành cho tôi.
http://4vn.eu/forum/showthread.php?9...hien-Than-Nhan
|