Dương Cảnh Thiên thấy Hà Trác Phương quần áo không chỉnh tề, gương mặt nàng xấu hổ hạ thấp xuống, răng ngọc cắn chặt với nhau có phần hơi run rẩy, trong lòng hắn hơi có chút thông cảm.
Dương Cảnh Thiên trên mặt có vẻ cười:
- Trác Phương, đại cẩu đã bị ta đánh chạy rồi, đứng lên đi.
Nói rồi hắn vươn tay phải về phía Hà Trác Phương, Hà Trác Phương ngẩn đầu lên nhìn Dương Cảnh Thiên, ngượng ngùng kinh ngạc nói:
- Ngươi gọi ta là Trác Phương?
Dương Cảnh Thiên rõ ràng là nhìn Hà Trác Phương, hai mắt nàng ẩn ướt nét lệ, môi hình hoa anh đào hợp với chiếc mũi, thân hình yếu nhược, làm hắn thấy thương cảm, mỉm cười gật đầu nói:
- Ta đều tưởng ai cũng gọi nàng như thế, bởi vì nàng làm ta nghĩ nàng là một phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân.
Hà Trác Phương ngượng ngùng mặt đỏ hồng lên, từ từ nói:
- Cảnh Thiên, ta đã là gái có chồng, làm sao có thể coi là xinh đẹp nhất…
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Nàng không thể nói như vậy, tại Kim Sa thôn này, ta không thể kiếm thấy một tiểu cô nương, hay phu nhân nào đẹp như Trác Phương nàng cả?
nl.Hà Trác Phương mặt càng đỏ hơn, từ từ nói:
- Khi còn nhỏ, ngươi không có mồm miệng như thế, giống như một một tiểu đệ đệ vậy.kien
Dương Cảnh Thiên mặt hiện nét oan uổng:
- Ta không thể là tiểu đệ đệ được, qua tháng sau là tròn mười sáu tuổi. theo quy định của thôn, đã có thể tự mình ra biển đánh cá rồi.
Hà Trác Phương vân vê tà áo, giọng nhẹ nhàng:
- Ta… ta vẫn quen ngươi gọi ta là Trác Phương tỷ tỷ
Nói xong, mặt lại càng thêm hồng. Dương Cảnh Thiên thấy vậy cũng nhẹ nhàng:
- Được rồi, Trác Phương. Tỷ sao lại tới chốn này, làm sao lại gặp tên đại cẩu hỗn đản đó?
Hà Trác Phương giọng bổng trở nên tức giận nói:
-Tỷ từ tổ miếu trở về, bị Quách Vũ dẫn tới nơi này, không có nghĩ tới hắn… hắn lại dám….
Do tức giận mà nàng vừa nói vừa cố gắng đứng lên. Dương Cảnh Thiên nhìn có chút thương cảm, nâng nàng đứng dậy, không ngờ Hà Trác Phương toàn thân vô lực, chân đứng không ổn định, ngã vào ngực Dương Cảnh Thiên.
Cái cảm giác mềm mại ôn nhu, làm Dương Cảnh Thiên toàn thân run lên, mùi hương của nữ nhân, mềm mại pha với sự ấm áp, thiếu chút nữa là Dương Cảnh Thiên nhịn không được ôm chặt nàng vào lòng.
Hà Trác Phương thở nhẹ một tiếng, cảm thấy thẹn thùng chỉ muốn ngất đi. Dương Cảnh Thiên cũng chỉ nghĩ rằng nàng trước bị sợ hãi quá nhiều, lại còn mệt mỏi, cơ thể suy nhược, liền đặt nàng xuống chỗ tán cây nghỉ ngơi, bản thân ngồi bên bên cạnh, lòng có chút khẩn trương.
Dương Cảnh Thiên nhìn lại, chỉ thấy lớp quần áo mỏng manh lộ rõ da thịt, vạt áo bị làn gió lay động, mơ hồ có thế nhìn thấy ngực nàng đang hô hấp cấp bách đã dần nhẹ nhàng trở lại. Dương Cảnh Thiên trong lòng chấn động, nhìn thẳng vào khuôn mặt tú lệ của nàng, mái tóc đen bị rối nhưng vẫn không làm mất đi vẽ nhàn nhã.
Dương Cảnh Thiên thầm hít một hơi để ổn định tâm thần nói:
- Nàng nghỉ ngơi một chút, chờ háo tử trở lại, ta đưa nàng trở về.
Hà Trác Phương thất thanh kêu lên:
- Không, ta không về!
Dương Cảnh Thiên sửng sốt nói:
- Dù sao đó cũng là nhà của nàng.
Hà Trác Phương buồn bã nói:
- Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ xem nơi đó là nhà ta, bố mẹ chỉ vì trăm lượng mà bán ta. Từ đó về sau, ta thật sự nghĩ thế giới không có điểmcông bằng a.
Dương Cảnh Thiên thật sự không nghĩ Hà Trác Phương lại có suy nghĩ này:
- Nàng thật sự phản đối trường hôn nhân đó.
Hà Trác Phương kiên định nói:
- Đương nhiên, ta cảm thấy bản thân giống như một kiện vật phẩm, làm cho ta không thể phản kháng, sau nhiều lần, ta tình nguyện chết, nhưng cuối cùng vẫn không cam tâm.
Sự hiếu kì của Dương Cảnh Thiên đã thật sự bị Hà Trác Phương kích cho nổi dậy, nói:
- Trác Phương, nàng nói nàng thật sự không cam tâm chứ?
Hà Trác Phương nói:
ta chết như vậy, ta thật sự không cam tâm. Từ khi sinh ra trên đời, ta chưa từng được hưởng cái vị yêu và được yêu, đó chính là cái làm cho nữ nhân hạnh phúc nhất.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nàng theo đuổi tình yêu?
Hà Trác Phương gật đầu nói:
- Có điều ta đã qua thời thiếu nữ hoài xuân, nhưng ta vẫn còn ước mơ, mong một ngày gặp được ái tình chân chính của bản thân mình.
Dương Cảnh Thiên giọng nhàn nhạt:
- Gặp được rồi, nàng có thể làm được gì?
Hà Trác Phương nở nụ cười đơn giản:
- Sẽ yêu một cách oanh oanh liệt liệt, dù chết ta cũng không hối hận.
nl.Dương Cảnh Thiên cả kinh, vạn lần không tưởng tâm ý của Hà Trác Phương lại có mộng tưởng như thế, hơn nữa lại rất kiên định. Xem ra phụ nữ khi đã yêu, không còn để ý đến gì nữa.kien
Dương Cảnh Thiên giọng cảm thán:
- Trác Phương, có phải nàng đã có người trong mộng không?
Hà Trác Phương ngượng ngùng cúi đầu không nói, không một câu trả lời.
Dương Cảnh Thiên giọng trở nên nhẹ nhàng:
- Kỳ thật, mỗi người đều có giấc mộng riêng cho mình. Tựa như ta, khao khát được đi khỏi Kim Sa thôn, tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Hà Trác Phương sửng sốt:
- Thế giới bên ngoài sao, ta nghe cha ta nói qua. Hai mươi năm trước Sa Kim thôn có cơn chất động, con đường nối liền với thế giới bên ngoài bị hủy, ngoại trừ Mạc lão gia, hầu như không ai trong Kim Sa thôn từng đi ra ngoài. Bất quá tiền bối trong thôn nói rằng, thế giới bên ngoài rất đẹp.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Trác Phương, chẳng lẽ nàng cũng chưa từng đi ra thế giới bên ngoài?
Hà Trác Phương kể lại:
- Cha mẹ ta có dẫn ta ra thế giới bên ngoài, nhưng sự tình cũng đã qua hai mươi năm, kí ức cũng không còn nhiều.
Dương Cảnh Thiên gật gật đầu trầm tư nghĩ: “Hà Trác Phương cũng đã 2sáu tuổi, thông đạo nối Kim Sa thôn với thế giới bên ngoài hai mươi năm trước mới sập, vậy thì tính ra, khi nàng đi ra thế giới bên ngoài khoảng chưừng năm, sáu tuổi.”
Hà Trác Phương hưng phấn nói:
- Ta còn nhớ được mẫu thân cho một chuỗi kẹo hồ lô, ăn ngon cực kỳ, ta khi trở về Kim Sa thôn kể lại, đám bạn đều tỏ ra hâm mộ ta.
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- mặc cho chuyện gì xảy ra, ta nhất định phải tới thế giới bên ngoài tham quan, Mạc lão gia có từng kể đó là một thế giới xinh đẹp, không trở thành đệ nhất giang hồ, có thể nói là uổng phí cuộc đời.
Hà Trác Phương hưng phấn mà nói:
- Ta cũng muốn đi.
Dương Cảnh Thiên cao hứng nói:
- Chờ ta tìm được đường đi ta ra, nhất định dẫn nàng đi.
Hà Trác Phương như một tiểu hài nhảy dựng lên hoan hô nói:
- Tốt quá, ta muốn đi cùng, chúng ta cùng đi.
Dương Cảnh Thiên vui mừng nắm chặt bàn tay nhỏ Hà Trác Phương, một cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân hắn.
Đêm nay gió vẫn thổi, khí lạnh tăng nhanh, Dương Cảnh Thiên cởi áo ra khoác lên người Hà Trác Phương. Nhìn lại trên người chỉ còn lại một cái khố, hắn có chút xấu hổ.
Hà Trác Phương nhỏ giọng nói:
- Cảnh Thiên, ta không nghĩ rằng sẽ trở lại, ngươi cùng ta đi được không?
Đột nhiên Dương Cảnh Thiên ngẫn mặt lên trời hét vang, âm thanh bốn phía, muôn chim đang chìm trong giấc bị tiếng hét làm bay tán loạn. Hà Trác Phương kinh hải hỏi:
- Sao lại hét lên như thế?
Dương Cảnh Thiên thu lại âm thanh cười nói:
- Hét như thế nào mới đúng đây? Nơi này chỉ có hai người, hà tất phải nhỏ giọng nói chuyện, không được tự nhiên gì cả!
Hà Trác Phương vừa ghe, nhịn không được đành cười khúc khích, lớn tiếng nói
- Cảnh Thiên, ta đêm nay không nghĩ việc về nhà, ta muốn ngươi theo ta một đoạn…
Lớn tiếng nói một câu, lại có cảm thấy có điều bất thường, khiến Hà Trác Phương có chút xấu hổ. Dương Cảnh Thiên thấy nàng như thế, khuông mặt nàng như một nụ hoa mới nở, mềm mại u nhã, bất giác trong lòng đột nhiên mê loạn, hắn hít một hơi trấn tĩnh lại, được đi dạo cùng đệ nhất mỹ nhân của thôn với hắn một việc vô cùng thoải mái. Vì cớ gì lại không làm? Vui vẻ nói:
- Trác phương, chúng ta đi.
Trăng tỏa sáng thôn nhỏ, Dương Cảnh Thiên cùng với Hà Trác Phương tản bộ, tràn ngập một vẻ lãng mạn.
Kim Sa thôn cách biệt thế giới, là chốn đào nguyên tuyệt đẹp. Song khung cảnh dưới hoa thưởng nguyệt như thế này lại là lần đầu tiên xuất hiện trong chốn đào nguyên.
Dương Cảnh Thiên không biết rằng chỉ với khung cảnh lãng mạng ngắn ngủi, thiếu chút nữa là mang tới một trường hạo kiếp huỷ diệt tiểu thôn cách biệt trần thế này.