Lý Sơn một sinh viên đại học năm cuối của một trường đại học của Việt Nam. Hắn năm nay 24 tuổi rồi mà vẫn là một trạch nam. Thân thể yếu đuối gầy gò thấp bé. Nói chung là ngoài ngoại hình chả có gì đáng nói, nhiều người nhìn vào còn tưởng hắn bị suy dinh dưỡng lặng. Trông hắn còi cọc chỉ cao hơn 1m6, tính ra ở Việt Nam như vậy thì thời gian này là người lùn chính xác biệt danh của hắn là mẩu hay là lùn. May ra hắn còn ở một gia đình khá giả nếu không sợ là hắn sau này kiếm vợ cũng khó.
Tháng trước hắn vừa tốt nghiệp ra trường. Cầm chiếc bằng trong tay, Lý Sơn thở dài một hơi. Hắn ngẫm lại cuộc đời của hắn sao quá tẻ nhạt. Lúc này lý do sống duy nhất của hắn là báo đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ. Với hắn cuộc sống này chỉ có sống để sống mà thôi không có ý nghĩa gì khác. Chính xác hơn là hắn không tìm được cho mình lý do để cho mình sống một cách vui vẻ. Thời gian này hắn chỉ có lên mạng vùng với mấy trờ chơi giúp hắn cảm giác khây khỏa mà thôi!.
Hôm nay, hắn đã kết thúc việc học đại học. Lúc này hắn đang ngồi trên giường trong một căn phòng khách sạn loại trung. Do hắn kết thúc việc học, cha mẹ hắn cùng cả gia đình tổ chức một du ngoạn Bắc Kinh. Còn hắn lúc này trốn trong phòng chơi game. Cả nhà đã đi ra ngoài thăm quan. Mẹ hắn là một người cực kỳ mê tín cực thích mấy loại bói toán hay đi chùa lễ phật cùng với cầu thánh. Hắn cũng là một người súng đạo bất quá không mê tín như mẹ hắn.
Lý Sơn lúc này đang ngồi lướt web thì bất chợt một tin nhắn gửi cho hắn. Trên đó xuất hiện một đoạn chữ, hắn lẩm bẩm đọc: “Muốn hiểu ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự....sống... không?”
Lý Sơn thầm nhủ: tên quái nào lại hâm hâm dở dở nhại theo “Vô hạn khủng bố” thế nhỉ? Nghĩ thầm trong đầu. Hắn không ngần ngại nhấn nút “X” trên cửa sổ hộp thư thoại. Nhưng hắn ấn rất nhiều lần để tắt nó mà hộp thư thoại đều hiện trở lại. Hắn lắc đầu thở dài, hắn nghĩ rất có thể là hacker hoặc trang web nào đó quảng cáo. Hắn biết đây rất có khả năng là mấy loại thư rác ấn Yes hoặc No đều có thể xuất hiện tải Virus hay mở lên trang Web quảng cáo. Bất quá hắn trong máy có cài Kaspersky lên hắn không bao giờ lo lắng mình sẽ dính virus tuy phần mềm diệt virus chỉ là tương đối. Hắn không ngần ngại ấn vào nút Yes trên màn hình. Dù sao hắn cũng muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Khi nhấn vào nút “Yes” Lý Sơn đột nhiên cảm giác mất đi chi giác. Hắn cảm giác hai mắt tối sầm rồi không biết gì nữa...
Lý Sơn lúc này đôi mắt lim dim. Hắn cảm giác được thân thể mình lắc lư. Trung quanh mình đầy là mùi sắt thép cùng dầu khí. Cảm giác lạnh lẽo của nền sắt cùng với thành sắt làm cho hắn cảm giác tỉnh táo hơn. Hắn thấp thoang mở ra đôi mắt. Hắn quan sát xung quanh có sáu người đang ngồi đó nói chuyện. Lý Sơn nghe thấy họ đang nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc bất quá khi họ nói trong có hắn lại vang lê, nói chính xác chúng được dịch ra tiếng Việt Nam. Hắn quan sát có ba nam và ba nữ. Ba nữ nhân một người vóc người khá cao mặc một bộ đồ bó sát, thiếu nữ cao khoảng hơn 1m7, dáng người tuyệt mỹ đôi môi đỏ mọng đang lạnh lùng đứng đó nghe mọi người nói. Lý Sơn có lẽ là người tỉnh lại muộn nhất so với tất cả mọi người. Trong đó hai nữ nhân thì một người mặc một bộ váy màu đen công sở đeo lên chiếc kính với bộ ngực khá lớn, trông nữ tử này cũng khá xinh đẹp. Còn một nữ tử khác lại là một người khá bình thường không có gì đặc biệt.
Lý Sơn lại quan sát một chút các nam nhân. Một người khá điển trai ăn mặc một bộ áo sơ mi trắng nếu như hắn đoán không nhầm người này có thể là một nhân viên văn chức. Kế đến là một trung niên đại thúc, cả người khá rắn rỏi, có vẻ như là người luyện võ. Lý Sơn đoán thế hắn cũng không chắc chắn. Bên cạnh đó là một nam tử đại hán, Lý Sơn nheo mắt nhìn người này. Chính xác đây là đông bắc đại hán đáng tiếc người này hình như đang bị tương rất nặng không biết là vì sao.
Đại thúc trung niên cùng với mấy người kia đang nói chuyện thì tiến đến gần Lý Sơn lên tiếng: “Cậu trai trẻ người Việt Nam không biết cậu có nghe hiểu tiếng Trung Quốc phổ thông không vậy?”
Lý Sơn gật đầu nhìn đại thúc có vẻ hòa ái lên tiếng nói: “Chào đại thúc tôi tên là Lý Sơn. Người Việt Nam, tuy tôi không biết Trung Quốc nhưng có thể nghe hiểu các vị nói chuyện. Không biết các vị có nghe hiểu được những gì tôi nói không?”
“Nga” mọi người mới lúc này ngơ ngác giật mình. Đại hán lúc này quay ra nữ nhân mặc váy đen công sở lên tiếng: “Sở cô nương nói không sai rất có thể là chúng ta đã tiến vào trò chơi. Không ngờ người Việt Nam khi nói tiếng của họ chúng ta nghe trong đầu lại được dịch ra. Chẳng lẽ thật sự chúng ta đã tiến vào một trờ chơi do thần tạo ra?”
“Tôi không biết nữa...” Nữ nhân mặc quần đen công sở lên tiếng suy ngẫm. Nữ nhân bắt đầu nói về suy đoán của mình. Kế tiếp là người phụ nữ trung niên nhân đề kỳ mọi người nhìn về phía đồng hồ. Theo như những gì họ hiểu rất có thể họ tiến vào một trờ chơi. Theo như Lý Sơn hiêu biết thì có vẻ tất cả là tân nhân. Còn người đông bắc đại hạn kia không ngờ ý định giở thói côn đồ với người thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ đồ bó sát kia thì kết quả bị nàng đánh cho thành như vậy. May mắn là vẫn còn chưa chết.
Lý Sơn xem xét trên đó thông số ghi chép hàng loạt các thông tin: James "One" Shade 100m, Giết 10 con zombie được thưởng 1 điểm, 1 con Licker được thưởng 100 điểm, giết lính mới được thưởng... 1000 điểm. Lý Sơn suy nghĩ một chút đến “Vô hạn khủng bố”, hắn thử đọc lên James "One" Shade thì người da đen phía trước đang cầm súng đi lại lóe sáng. Lý Sơn choáng váng suy nghĩ: “không lẽ thực là Vô hạn khủng bố nhưng điều này sao có thể cơ chứ?” Đúng lúc này màn hào quang bao chúng quanh họ biến mất. Chiếc xe lửa đã dừng lại, đoàn người đã tiến về phía trước.
Lý Sơn nhớ Bên dưới lòng thành phố Racoon, tập đoàn khổng lồ Umbrella đã cho xây dựng một trung tâm nghiên cứu bí mật để chế tạo ra virus T, loại vũ khí hóa sinh cực kỳ nguy hiểm. Virus T có thể tiêu diệt các nạn nhân ngay lập tức và biến họ thành những thây ma ăn thịt người... Một loạt những tai nạn bất ngờ ập đến đã giết chết gần như toàn bộ nhân viên của Umbrella. Alice may mắn thoát chết, nhưng cô lại mất đi toàn bộ ký ức của mình. Cô quyết định cùng những người sống sót quay trở lại trung tâm để tìm hiểu nguyên nhân. Khi đang tìm cách vô hiệu hóa máy tính trung ương mang tên Red Queen, đội tìm kiếm của Alice đã bị chính Red Queen giăng bẫy. Họ rơi vào ngay sào huyệt của những thây ma và lần lượt từng người trong số họ đều bị nhiễm virus T... Đến cuối cùng thì mọi việc rõ ràng tất cả là do Spence bày ra vì muốn ăn cắp thông tin và virus bán cho người ngoài.
Lý Sơn lúc này khi xuống xe hắn quan sát một chút xung quanh. Hắn quan sát thấy một chiếc túi đen. Hắn cảm giác mình đã tìm đúng thứ cần tìm. Hắn nhân lúc mọi người không chú ý tiếp tục di chuyển về phía trước hắn nhanh chóng cố gắng lôi kéo cái túi đen về một phía của một góc nhỏ rồi dùng mấy thùng nhựa, túi nhựa che lại. Sau đó nhanh chóng đuổi theo đám người trung niên đại thúc.
Trung niên đại thúc vỗ vỗ vai Lý Sơn lên tiếng: “A, a, ta thật không hiểu có vẻ như người Việt Nam nào cũng nhỏ bé như cậu sao?” Nghe thấy mấy lời này Lý Sơn cũng chỉ cười trừ gãi gãi đầu. Hắn quan sát mấy người kia có vẻ không thích hắn lắm. Dù sao giữa người Việt Nam với Trung Quốc cũng có chút xích mích Lý Sơn cũng không thèm tính. Lý Sơn suy ngẫm một chút hắn cũng không phải là dạng người bảo thủ hắn biết ở bất kỳ đâu thì người cũng có người tốt người xấu. Lý Sơn lên tiếng: “Xin lỗi tôi còn chưa biết tên đại thúc?”
Trung niên đại hán mỉm cười: “Ta tên Tần Tấn là một võ sư...” Nói đến đây trung niên nhân thở dài một hơi: “ta vốn là một cổ võ sư của một võ quán bất quá bây giờ... Ài...” Trung niên đại thúc thở dài. Lý Sơn cũng hiểu trong đó có uẩn khúc hắn cũng không có hỏi. Nhưng lúc đó lại một âm thanh lớn vang lên.
“Oanh”
Một tiếng nổ lớn. Thiếu nữ họ Sở thì hét lớn ôm lây đôi tai. Mặt tái xanh tái mét quay lại hướng đó. Lý Sơn cũng giật mình. Cả đám lính đánh thuê cũng kinh ngạc quay đầu lại, một linh đánh thuê nghi hoặc quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nử tử mặc bộ đồ văn phòng lên tiếng: “Các ngươi không nghe thấy tiếng nổ sao. Tiếng nổ rất lớn tại howngs kia” Nói đến đây nàng chỉ về hướng toa xe.
Một lính đanh thuê nhíu nhíu mày lên tiếng: “Các ngươi không nghe nhầm đấy chứ?”
Lúc này đội trưởng da đen quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lính đánh thuê lên tiếng: “Cô ấy nói phía đằng kia có một tiếng nổ rất lớn nhưng là tất cả chúng ta đều không nghe được?”
Thiếu nữ lúc này lên tiếng: “Nhưng ta rõ ràng...”
James lúc này hời nhíu mày ngắt lời: “Các ngươi đừng làm mất thời gian nữa chúng ta còn phải tiến vào Hive nữa?” James không thèm để ý đám người Lý Sơn tiếp tục tiến về phía trước. Lý Sơn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Theo sau đám người thiếu nữ mặc bộ y váy đen công sở lên tiếng, mặt giờ vẫn còn xanh: “nhưng ta rõ ràng nghe dược....”
Lúc này thanh niên bạch lĩnh tiến đến an ủi vỗ vai nàng. So sánh với Lý Sơn và hắn thì đúng là một trời một vực. Lý Sơn nhìn lại thân hình mình 1m6, bình thường trong bình thường. Bạch linh nam tử dáng người khỏe mạnh cao dáo điển trai sov với hắn Lý Sơn cách là một trời một vức nói chung là Lý Sơn chỉ xứng đáng đi đánh giầy cho hắn. Lý Sơn cảm giác trong lòng có chút ghen tị bất quá ghen tị nhưng không có nghĩa là hắn đánh mất lý trí trong hoàn cảnh này. Hắn cũng hiểu mình bây giờ chẳng là cái gì rát có thể là chết trong bộ phim này cũng lên. Hắn muốn đánh liều một cuộc, hắn muốn tìm hiểu xem tại sao mình ở đây và vì cái gì.
Lúc này mọi người tiến đến một cái cánh của có dấu hiệu của công ty Umbrella. Lý Sơn lúc này quan sát thấy ba người đi theo không ăn mặc theo kiểu lính đánh thuê. Lý Sơn quan sát thấy nữ nhân này rất đẹp mặc một bộ váy dài màu đỏ, hắn khoong nhầm thì người này là Alice nhân vạt chính trong bộ phim này. Bộ phim mà hắn phải tham gia “Resident Evil 1”. Một người khác là một anh tràng khá điển trai Lý Sơn nhận ra đây là Spence Parks, kẻ ăn cắp vi khuẩn của công ty Umbrella. Lý Sơn trầm ngâm một chút như suy nghĩ gì đó thì Alice tiến về phía đổi trưởng lên tiếng: “Này, hãy nói các anh là ai... Và đã xảy ra chuyện gì?” Thấy da đen đổi trưởng giữ im lặng, Alice huých mạnh vào vai đội trưởng da đen nói lớn: “Nói đi!”
Người đội trưởng da đen James quay đầu lại lên tiếng: “Tôi và cô là cùng một ông chủ. Ta cùng làm việc ở tập đoàn Umbrella. Biệt thự bên trên chúng ta là nối vào khẩn cấp vào “Hive” Hai người là nhân viên an ninh ở đây để canh gác lối vào đó.”
Alice sờ sờ trong tay chiếc nhẫn rút nó ra lên tiếng: “Còn cái này?”
James nhìn một chút rồi lên tiếng: “Đây là hôn nhân giả. Chỉ là một phần ngụy tạo để bảo vệ bí mạt của Hive”
Alice nghi hoặc chỉ về phía đám người Lý Sơn lên tiếng: “Còn bọn họ?”
James nhìn đám người Lý Sơn. Lý Sơn cảm giác được mấy người xung quanh mình cũng có chút run rẩy. James lúc này lên tiếng: “Theo như ông ty ghi chép lại, họ cũng là người ở đây nhưng trừ hai người tôi thấy ra là hợp cách an ninh còn toàn bộ... có cả người dưới tiêu chuẩn nữa. Không hiểu tại sao công ty lại chọn người như vậy” James nhìn về phía Lý Sơn. Lý Sơn hiểu hắn là người đang được nói đến. Đại hán lúc này vỗ vỗ vai an ủi hắn.
Một thanh niên lên tiếng: “Hive là gì?”
James thấy vậy lên tiếng với một lính đánh thuê: “Cho họ xem!”
Lý Sơn không nhầm thì đây là anh chàng Kaplan chuyên viên về máy tính. Kaplan lúc này đánh những ngón tay trên bàn phím trông vô cùng chuyên nghiệp. Kaplan lên tiếng: “Sơ đồ Hive” sau đó quay màn hình về phía mọi người. Một sơ đồ hình 3D được lập lên, cùng theo đó là lời giới thiệu “Thành phố Raccon trung tâm đô thị gần nhất. Biệt thự nơi chúng tôi tim ra hai người... và từ đó đến xe lửa... dúng chúng ta đến Hive. Hive ở dưới mặt đất... dưới những đường phố của thành phố Raccon. Một cơ sở nghiên cứu tối mật thuộc sở hữu và điều hành của công ty Umbrella. Hive là nơi hơn 500 kỹ thuật viên, bác học và nhân viên làm việc. Họ sống và làm việc dưới nóng đất. Công trình nghiên cứu của họ hết sức quan trọng và nội dung là tuyệt mật. Vị trí chúng ta trên sơ đồ được ghi bằng cảm ứng nhiệt”
Sau cuộc nói chuyện, một người trong đó cầm một chiếc hàn bắt đầu thâm nhập vào cánh cửa của Hive. Thanh niên Spence lên tiếng: “Tại sao tôi không nhớ gì cả?”
Người da đen đội trưởng đáp lời: “Hive có những cơ cấu phòng vệ riêng tất cả đều do vi tính điều hành. Một chất khí được thả ra trong biệt thự. Tác dụng đầu tiên của khí là bất tỉnh kéo dài bốn giờ. Tác dụng phụ cũng đa dạng, nhưng có thể gồm mất trí nhớ nặng.”
Spence nghi hoặc hỏi: “Trong bao lâu?”
“Cũng tùy. Một giờ, một ngày, cả tuần” đội trưởng James trả lời.
“Anh bảo chỗ này đã bị tấn công?” một thanh niên điển trai khác lên tiếng. Lý Sơn không nhầm thì người này là Matthew Addison. Lý Sơn nhớ tại Resident Evil 2 anh ta trở thành nemesis, một loại vũ khí hình người do biến đổi gen của công ty Umbrella chế tạo. Nhưng hết phim đợt hai anh ta cũng vì Alice mà chết. Chính xác là anh ta hy sinh vì Alice
James gật đầu đáp lời: “Hình như mọi việc rắc rối hơn thế”
Người phụ nữ da ngăm Rain lúc này lên tiếng: “Sếp ta đã vào trong Hive” Cảnh cửa bật lên mọi nguowiuf bắt đầu tiến vào. Ở trong đấy khá tối. Nhưng Lý Sơn biết lúc này không có gì nguy hiểm. Hắn quay sang nhìn về phía đám người thì thấy bạch lĩnh đang an ủi Sở thiếu nữ còn hai người nữ tử vẫn lạnh lùng. Trung niên nhân thì vẫn bộ dang im lặng quan sát.
Người da đen đội trưởng James lên tiếng: “JD”
JD nghe thấy thế khẽ gật đầu đeo lên kính hồng ngoại bắt đầu tiến vào bên trong.
“Được rồi đi thôi!”
JD lúc này bật đèn lên xuất hiện trước mặt họ là một cái dem. Sau chiếc dèm sáng lên là một khung cảnh bầu trời với các tòa nhà. Chính xác là một khung cảnh nhân tạo. Mọi người bắt đầu tiến vào. Y vụ binh lúc này cầm trong tay một cái máy đo đạt lên tiếng: “Chất Halon đã tan”. Đám người Lý Sơn cũng cùng nhau tiến vào. Người thanh niên Matthew nhìn khung cảnh cửa sổ lên tiếng lên tiếng: “Tạo cảm giác tời xanh thế này dễ làm việc dưới đất hơn...”
Bạch lĩnh thanh niên lúc này tiến tới lên tiếng đưa tay về phía thanh niên Matthew: “Chào anh tôi là Tôn Diệu, có lẽ là cũng là một nhân viên bảo an ở đây!”
Thanh niên lúc này gật đầu lên tiếng: “Nghe họ nói thì tên tôi là Matthew, tên họ đầy đủ là Matthew Addison. Còn cái gì khác cũng không nhớ... Còn bắt tay thì xin lỗi tay tôi đang bị khóa!”
“A” bạch lĩnh thanh niên hơi ngẩn người. Lúc này đám người JD đang cố gắng mở ră chiếc cửa thang máy đang đóng. James dơ sứng nhìn vào thì thấy một mảnh tối đen. Một người lính lấy ra phao sáng bật lên vứt vào bên trong. Sau khi quan sát có vẻ như chiếc thang máy đã bị phá hỏng. Người lính quay lại lên tiếng: “Có lẽ phải đi thang bộ thôi!”
James nghe thấy vậy thì gật đầu. Hắn quay về phía mọi người phân phó: “trong vòng 10 phút chúng ta phải xuống được Hive”
Do tiếng nổ lúc trước cảnh tỉnh mọi người nên không ai dám chậm chân bắt đầu duổi theo. Hơn nữa có vẻ như người mới sau khi dậy chắc được dẫn đạo giả nhắc nhở lên họ cũng biết một chút ít về nguyên tắc chủ thần không gian hoặc chủ thần không gian tự đề kỳ trong lúc Lý Sơn ngủ mê mang, hoặc thông qua phương thức nào đó mà để cho tân nhân biết chỉ đáng tiếc Lý Sơn dậy quá muộn mà thôi. Thế nên có vẻ như hắn không được cái gọi là chủ thần coi trọng. Lý Sơn tạm gọi người điều khiển trờ chơi này là chủ thần vì lúc này hoàn cảnh hắn rất giống vô hạn khủng bố lên hắn cũng không biết có phải là chủ thần không nữa. Đây là hắn dựa vào Vô hạn khủng bố mà suy luận thôi.
Lý Sơn lúc này rới lại. Mỹ nhân tóc đen mặc bộ đồ bó kia thì vô cùng nhanh nhẹn đang đuổi theo. Theo sau là bạch lĩnh nam tử. Kế tời là trung niên phụ nhân. Nàng có vẻ như cũng khá tốt về sức khỏe. Kế đến là trung niên nhân võ sư Tần Tấn đang giúp sức một tay thiếu nữ họ Sở. Lý Sơn nhìn thàng lầu dài thườn thượt. Hắn cắn răng ngồi lên thang lầu chơi trò cầu tuột. Tuy có mất mặt nhưng hắn không thèm quản giờ không phải là lúc hắn để ý đến nhiều điều. Mặt mũi và tính mạng hắn coi trọng tính mạng hơn cả.
Đến cuối thang lầu.
“Tình trạng thế nào!”
“RedQueen đang nhắm vào chúng ta” Kaplan trả lời: “Nó biết chúng ta ở đây!”
Alice nghi hoặc lên tiếng: “RedQueen là ai?”
Đội trưởng da đen lên tiếng: “Trí thông minh nhân tạo cao cấp. Nó là máy vi tính quản lý cả Hive”.
Mọi người bắt đầu đi vào trong Hive bắt đầu quan sát. Lý Sơn nhìn chút mấy cái xác lơ lửng trong nước. Mấy cái xác này không khỏi làm cho hắn có chút nôn mửa. Đúng lúc đó Kaplan lên tiếng: “Điều này sẽ khiến chúng ta chậm lại. Còn đường dẫn đến RedQueen sẽ đưa chúng ta qua các phòng thí nghiệm”
James da đen đội trưởng lên tiếng: “Rain, JD, xem tình hình ngập nước thế nào” sau đó quay về phía Kaplan lên tiếng: “Kaplan, tìm lối khác xem sao!” James lại quay về phía đám người Lý Sơn lên tiếng: “Còn các ngươi ở lại đây”
Mọi người lúc này bắt đầu đứng ở một khoàng cánh nói nhỏ với nhau. Lý Sơn lên tiếng: “Các vị có thể giới thiệu một chút về mình không!? Tôi là Lý Sơn một sinh viên vừa tốt nghiệp. Người Việt Nam đến Bắc Kinh du lịch không ngờ lại đến nơi này...”
Thấy hắn hỏi vài lần một số người đều không trả lời. Mỹ nữ tóc đén mặc bộ đồ bó sát thì im lặng, còn người thanh niên đẹp trai thì đang tán tỉnh an ủi nữ tử văn phòng. Trung niên thiếu phụ đáng định lên tiếng thì trung niên hán tử tiến đến: “A, a cậu đừng để ý họ.” Trung niên hán tử Tần Tấn hướng Lý Sơn giới thiệu. Người trung niên thiếu phụ là một vận động viên về hưu tên Hoài Hương. Bạch lĩnh nam tử tên là Tôn Diệu thì là một chủ quản ông ty có tiền có quyền. Cô gái xinh đẹp văn phòng thì là Sở Sở là con gái một giám đốc lớn. Còn mỹ nhân mặc bộ bó sát người màu đen kia thì là Triệu Vô Lệ, theo như cô ta nói thì là một sát thủ hay thích khách gì đó.
Theo như đội trưởng da đen lên tiếng thì năm giờ trước đây, RedQueen trở thành sát thủ. Đóng kín Hive và giết tất cả mọi người ở đây. Lý Sơn hiểu là do anh chàng Spence làm lan tràn T-virus, để tránh cho virus phát tán ra ngoài lên RedQueen mới làm vậy. Chính vì vậy khí biết được việc này Umbrella công ty đã cử đám lính đáng thuê James "One" Shade đi đến Hive.
Đúng lúc này thì thanh niên Matthew giật mình vị khối zombie nữ trong đó tiến lại gần. Anh chàng hét lên: “Chúa ơi”
Spence thấy Alice có vẻ sợ hãi hắn lên tiếng: “Này có sao không?” Lý Sơn biết anh chàng này rất coi trọng Alice, rất yêu cô bất quá tình yêu của anh ta dành cho Alice lại không lớn bằng ham muốn tiền và quyền của anh ta mà thôi. Chính vì thế đoạn cuối phim Spence nhớ lại tất cả mới muốn cùng Alice cùng rời đi với hắn ta nhưng Alice không đồng ý. Alice nghe thế hơi gật đầu cảm tạ với hành động vừa rồi của Spene. Spence tiến đến cới chiếc áo đưa cho Alice.
KapLan lúc này quay ra lại lên tiếng: “Có lối đi khác. Nhưng chúng ta phải trở lại và đi ngang qua nhà ăn B rồi từ đó đi tiếp”
Rain trở lại trả lời: “Đội trưởng không được! Cả tầng bị ngập nước rồi”
James lúc này gật đầu: “Thôi được! Trễ quá rồi...” Hắn quay về phía đám người Lý Sơn lên tiếng: “Tất cả các ngươi cũng chuẩn bị đi!” sau đó quay về phía tất mọi người lên tiếng: “Đi nhanh lên”
Bạch lĩnh thanh niên cũng có vẻ khá am hiểu về bộ phim này hắn nói với mọi người: “Các ngươi cẩn thận, ta xem phim này nhớ chỉ cần bị zombie cắn trong vòng 30 phút sẽ biến thành chúng. Muốn thoát phải tiếm vắc-xin trong vòng 10 phút. Nhớ cẩn thận! Đặc biệt là ngươi...” Bạch lĩnh nam tử Tôn Diệu bắt đầu hướng Lý Sơn cảnh báo. Lý Sơn cảm giác mình có chút lạc lõng duy chỉ có trung niên nam tử Tần Tấn không quá để ý đến hay là coi rẻ hắn là người Việt Nam. Lý Sơn cảm giác được hắn bị bạch lĩnh và nữ tử Sở Sở có vẻ chút coi thường mình. Còn người thiếu nữ mỹ nhân tóc đen Tiệu Vô Lệ thì không ngược nhìn hắn một lần. Trung niên hán tử chỉ thở dài. Thiếu phụ thì không có bất kỳ hành động gì không nóng cũng không lạnh. Kể từ thang lầu hắn dã ướt sẫm mồ hôi cả lưng. Lý Sơn hơi cán răng một chút. Hắn liều, giờ chết hắn cũng muốn thử một lần.
Lý Sơn cùng với đám người tiến vào phòng ăn B lúc này chứa đầy trong các thùng chứa là Licker. Lý Sơn hơi nhòm vào thấy một con quái vật đang bị đônglạnh với đầy đống dây dợ cắm vào người. Hắn cảm giác muốn nôn ọe. Trên đât thì một lớp khí tắng trong đó dây dợ thì chằng chịt như những rễ cây.
KapLan lúc này nhìn chút trên tay lên tiếng: “Nhà ăn B. Trên sơ đồ ghi là như vậy mà!”
James lúc này chạy đến lên tiếng: “Có thể anh nhìn lầm đó!”
Anh chàng Matthew lúc này lên tiếng: “Có khi tập đoàn dấu vài bí mật dưới này. Một điều mà chúng ta không biết”
Đội trưởng da đen lên tiếng: “JD, cậu và Rain canh gác người này ở đây và canh gác lối ra” James quay lại đám người Lý Sơn lên tiếng: “Các ngươi cũng ở lại đây cho ta”
Y vụ binh lúc này lên tiếng: “Khí Halon trong này đã tan rồi!” Matthew chạy đến nhìn về phía ghi chép dữ liệu trong chiếc máy đang cầm trên tay y vụ binh, y vụ binh lại tiếp tục nói: “Chắc hẹ thống vi tính hỏng”
Nghe thấy thế James gật đầu nói: “Ừ. Có thể còn người còn sống sót!” Nghe thấy điều này Lý Sơn lạnh cả người. Còn người sống sót sao, có thể nhưng là mấy mỹ nhân zombie thì có, ngoài ra còn có nào là zombie cerberus (chó zombie), còn có Licker. Nếu may mắn còn có thể gặp Tyrant ở dưới tầng lầu cũng lên. James lúc này tiếp tục nói: “Lục soát đi nhưng nhớ đi gần nhau”
Lúc này mọi người đã đi đến khu vực RedQueen chamber. Lý Sơn cảm giác chỗ này vô cùng quen thuộc. Nếu như hắn không nhầm thì đây là kích quang lối đi. Kaplan lúc này đang ngồi ở giữa với một chiếc máy vi tính. Y vụ binh lúc này thấy anh chàng hoạt động quá lâu, y vụ binh lên tiếng: “Sao lâu thế?”
Kaplan lúc này tiếp tục tập trung vào màn hình không thèm ngoái đầu lại lên tiếng: “RedQueen đang phòng vệ nó gây khó khăn đủ kiểu.”
Lúc này cửa đã mở ra. Lý Sơn biết mình sắp đến lúc hành động. Hắn nắm chặt hai nắm bàn tay. Cở thể hắn run lên. Hắn không biết rằng trong lúc mình run lên Triệu Vô Lệ hơi chú ý đến hắn. James lúc này đứng trước kích quang lối đi. Bên cạnh hắn là Alice. Hắn lúc này lên tiếng hướng về phía Alice: “Cô ở đây!”
Đội trưởng da đen James tiến vào lúc này đột nhiên đèn sáng lên trong khu vự hành lang James đang đi. Kaplan lên tiếng: “Đèn tự động đừng lo” Lý Sơn trong lòng ói một tiếng nước miếng. Rõ ràng là kích quang lối đi với laze chết người lại nói rằng là đèn tự động. C.mẹ nó điều này cũng quá... Lý Sơn tặc lưỡi. Hắn muốn hành động tiếp theo bất quá trong lòng hắn cũng cực kỳ mâu thuẫn hắn cực kỳ sợ. Hắn đơn giản là một tên nhut hát sợ chết.
Kaplan lúc này mừng rỡ: “Chiếu tưởng” trông bộ mặt của Kaplan vô cùng mừng rỡ có vẻ như hắn đã thành công việc khóa lại RedQueen. Lý Sơn biết hắn chưa hacker được vào đơn giản bị RedQueen lừa mà thôi.
Alice lúc này ngước nhin hỏi: “Gì vậy?”
Kaplan trả lời: “Đó là cách ngưng RedQueen. Chuyền một nguồn điện cực mạnh khiến nó bị treo và buộc phải khởi động lại...”
Thấy mọi người bắt đầu đi vào, Lý Sơn cắn răng dục trong lòng: “Lý Sơn cố lên, cố lên, mày làm được mà, mày làm được mà! Chẳng lẽ mày yếu kém đến như vậy sao?”
“Nhanh lên!” đội trưởng da đen James vẫy tay về phía họ. Đám người lính đánh thuê muốn bắt đầu tiến về phía trước. Lý Sơn cứn răng làm da một quyết định. Hắn lên tiếng: “Các ngươi chờ đã. Ta nghĩ RedQueen là một trí năng cao cấp. Sao nó có thể để các ngươi dễ dàng tiến vào như vậy! Các ngươi lên kiểm tra lại đi!”
Bạch lĩnh nam tử lúc này nói nhỏ giọng: “ngu ngốc!”
James lúc này hơi nhíu mày quay sang Kaplan lên tiếng: “Kaplan người chắc chắn đã không chế được RedQueen?”
KapLan lại thử mấy lần mở ra mở vào cánh của, hắn quay sang hướng James lên tiếng: “Nếu như thế này còn không gọi là không chế được RedQueen thì tôi xin về học lại sơ cấp tin học cho xong!”
James nhíu nhíu mày chỉ hướng Lý Sơn lên tiếng: “Được rồi Lý Sơn ngươi cùng chúng ta theo vào!”
Lý Sơn run run đôi chân. Hắn chân không đứng vững. Hắn cắn một phát rất mạnh vào lưỡi mình lấy lại tỉnh táo. Hắn nhanh chóng bước vào phía bên trong. Đúng lúc này cửa hai bên đóng lại. James lên tiếng: “Kaplan, Kaplan...”
Kaplan đáp lời: “Một cơ cấu phòng vệ ẩn gì đó. Khi có quá nhiều người tiến vào nó sẽ được khởi động.”
James lên tiếng: “Vậy thì tắt nó đi!”
Kaplan đáp lời: “Đang làm đây!”
Lý Sơn lúc này tập trung toàn bộ tinh thần nhìn về phía trước. Hắn nâng kính lên. James lúc này quay về phía mọi người ra lệnh: “Giữ vị trí. Tất cả bình tĩnh”. Lý Sơn loáng thoáng nghe thấy được âm thanh cảnh báo như hệ thống đèn laze bắt đầu hoạt động hắn tập trung về phía laze rồi ngước nhìn về phía y vụ binh một cái. Lúc này chiếc đén đã tối hắn cắn răng chờ đợi.
Khi một binh lính đánh thuê lên tiếng: “Cái gì vậy?”. Hắn nhanh chóng kéo cổ y vụ binh ngã xuống. Hắn biết được mình phản ứng chậm hơn người khác hơn nữa sức khỏe lại kém lên chỉ có thể háng động trước. Hắn chỉ có thể đánh cược vào vận mệnh cho ông trời. Hắn cầu mong sao mình có chút vận khí của kẻ xuyên việt hay chuyển kiếp gì đó.
“Coi chừng” Cùng lức đó James túm hai tên lính đánh thuê nhào xuống thoát được một kiếp. Hắn lúc này lóp ngóp bọ dầy. Cặp kính của hắn bị lệch sang một bên. Y vụ binh nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?” Bất quá khi nàng nhìn lại thời điểm khá kinh hoàng khi mọi chuyện xảy ra trước mắt. Không ngờ là một lính đánh thuê đã bị cắt mất mấy ngón tay. James lúc nỳ thì đang hét lên: “Cứu thương đâu, cứu thương đâu”
Y vụ binh lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Sơn lúc này cũng trở mình lại. Mọi việc đang hỗn loạn. Hết người này nói lại đến người khác nói. Lý Sơn lúc này nghe thấy một lính đánh thuê nằm trên đất hét lên: “Đội trưởng nó trở lại”
Lý Sơn nhớ lại cảnh này. Hắn lúc nào cũng theo sau hai người, lúc nỳ y vụ binh cũng đứng cùng hắn. Một người thì ở phía trước đang lùi lại. Sau đó là James kế tiếp là hắn và y vụ binh. Nếu hắn không nhầm thì sau khi người này cố gắng nhảy lên thì laze sẽ đổi hướng từ phía dưới chân cắt ngang hông người này kế đến James sẽ làm một cú ngoạn mục thoát chết trên không bằng cách bám vào thanh sà ngang trên đỉnh trần. Lý Sơn ngước nhìn y vụ binh hắn chỉ cứu giúp lần trước còn lần này nàng có lẽ phải tự lo lấy mình vì hắn cũng chỉ có thể giúp đến thế mà thôi. Theo sau James. Lý Sơn khi thấy người kia nhảy lên. Lý Sơn cắn răng nàm xuống. Hắn chỉ cầu trời cho RedQueen chú ý đến James nếu không hắn toi là cái chắc.
Y vụ binh thấy vậy lúc này cũng làm theo Lý Sơn nằm xuống. James làm một cú ngoạn múc đánh đu trên sà ngàng. Thanh dao nhỏ dắt bên hông James bị cắt đứt. Nó rơi xuống sàn phát ra tiếng leng keng. Lý Sơn nhìn mà rùng mình. Hắn trong tâm trạng không muốn chết. Hắn cảm giác cả người lạnh nhưng dưới quần mình lại thấy ấm ấm nhưng giờ hắn không để ý đến. Hắn nhanh chóng bật dậy chạy đến nối cửa ra. Hắn ngoái đầu lại không ngờ y vụ binh cùng với James đều sống sót Lý Sơn hét lớn: “Tin tôi đi chỉ một lần thôi. Cái thứ ba sắp đến rồi!” Hắn điên cuồng hướng mọi người gào lên.
James lúc này hơi ngoảnh lại nhìn sau đó vẫn chú ý về phía trước. Y vụ binh ngước nhìn Lý Sơn một cái rồi lại nhìn James. Nàng cắn rang chạy về phía Lý Sơn lên tiếng: “Lý Sơn, ta tin ngươi, ta muốn đánh cược vào ngươi một lần”
James lúc này thấy vậy hắn nhìn trong mắt Lý Sơn sự cầu khẩn. James cắn răng một cái. Hắn lao về phía chỗ Lý Sơn. James hét lên: “Được, ta đánh cược với ngươi một lần!” Khi đó laze đã tạo thành lười tản mát về phía. James chỉ hét lên một tiếng: “Mẹ...” May mắn là Kaplan lúc đó tắt đúng lúc. Không ngờ lần này hắn lại thoát chết. May mắn là chố này cửa kịp đủ chỗ ba người. Lý Sơn thở dài một hơi. Khi cánh cửa mở đôi chân hắn bủn rủn ngã xuống đất. May mắn là hắn nghe được thanh âm dội vào tai hắn làm hắn trấn tĩnh một chút.
“Hoàn thành chi tiết cấp B, thưởng 5000 điểm.”
“Hoàn thành cứu vớt y vụ binh đạt được chi tiết cấp C, thưởng 3000 điểm”
Lý Sơn lúc này nhún ra. James tiến đến võ vỗ bả vi hắn cảm ơn bất quá James lúc này lại hơi nhíu mày vì dưới quần hắn đã ướt đẫm một mảnh. Chính xác mà nói hắn đãi ra quần. Mấy người thấy thế lắc lắc đầu. Lý Sơn thở phào một hơi. Hắn đột nhiên nhìn vào đồng hồ thấy trên đó James “One” Shade cùng với 100m đã hết. Hắn nhớ gì đó lên tiếng: “Đội trưởng có thể cho tôi một khẩu súng và một con dao để phòng thân không.”Ly Sơn hơi hơi gãi đầu, gióng nói run run: “Tuy trí nhớ tôi chưa khôi phục nhưng tôi cảm thấy chỗ này có chỗ không ổn, có thể chó tôi một khẩu súng và một con dao để phòng thân không?” Nghe thấy thế James hơi nhíu mày lên tiếng, Lý Sơn lên tiếng: “Chỉ là ổn định tâm lý thôi. Yên tâm đi tôi không nổ súng bậy bạ đâu...” Lý Sơn cố nặn ra một nụ cười.
Hắn ngước nhìn về phía mấy người trung Quốc. Ném cho hắn chỉ là những cái nhìn lạnh lẽo, hơn nữa con mang chút ý vị của sự khinh bỉ. Hắn cảm giác được họ như là đanh nói: “Đáng đời đồ không tự lượng sức mình”
James gật đầu đưa cho hắn một con dao và một khẩu súng lên tiếng: “Được rồi dùng cẩn thận ta không muốn trong lúc thực thi nhiệm vụ mà ăn phải đạn lạc của đồng đội phía sau đâu!” Lý Sơn thở dài một hơi gật đầu đám ứng. Có vẻ như hắn cứu y vụ binh và đội trưởng da đen lên mấy người họ đã coi hắn là một thành viên trong nhóm. Lý Sơn cầm lên khẩu súng và con dao hắn quay sang về phía James nói: “Đội trưởng tôi có thể ra ngoài một chút được không? Quả thực không khí ở đây...” Lý Sơn chỉ về phía kích quang lối đi lên tiếng: “Nó làm cho tôi có cảm giác sợ hãi. Đến bây giờ tôi vẫn còn sợ...”
James lúc này cùng mọi người thở dài gật đầu. Lý Sơn lúc này run rẩy bước ra. Chân hắn vẫn con run không đứng vững. Lần này hắn cắn chặt răng vào lưỡi của mình làm cho mình cảm giác đau. Hắn cùng lúc đó là nhéo mạnh vào hai chân của mình để cho mình tỉnh táo hơn. Lý Sơn bước về phía nhà ăn B. Hắn nhanh chóng tìm được Matthew đang vắt vẻo ngồi trên đó. JD thì đang nói chuyện với Rain. Thấy Lý Sơn đi đến thì mọi người nghi hoặc hỏi: “Lý Sơn ngươi đến đây làm gì?”
Lý Sơn lúc này ngồi huỵch xuống đất. Hắn bắt đầu kể truyện xảy ra. JD lúc này tiến đến vỗ vai an ủi hắn. Đúng lúc này tiếng động phát ra, Lý Sơn lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Rain lúc này lên tiếng: “Có tiếng động đằng kia! Ta lại xem sao các người ở lại đây trông chừng nạn nhân!”
Lý Sơn lúc này lên tiếng nói: “Có thể cho tôi theo được không?”
Rain trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: “Được rồi nhưng cách ta xa ra một chút. Ta không muốn đi cạnh một cái thùng phân bốc đầy mùi nước tiểu đâu!”
Lý Sơn hơi gật đầu. Hắn cầm trong tay cây súng lục. May mắn là súng đã được nắp đặt, nếu nói thì khéo hắn còn hông biết nắp đạn vào cây sung lúc thế nào cũng nên. Hắn nhẹ nhàng dơ súng lên chân tay hắn run run đi theo Rain. Rain lúc này quay về phía hắn nhìn lắc đầu thở dài. Có vẻ như nữ binh lính đánh thuê khá khinh thường trước sự sợ sệt với đôi chân run như cầy sấy kia của hắn.
Lúc này hai người tiến đến. Phát hiện một nữ nhân mặc bạch y đang nằm dưới đất. Lý Sơn biết đây là một zombie nữ. Đèn trong các hộp chứa thì đã đỏ. Hắn chỉ cầu mong không đụng độ licker không hắn sớm toi mất. Lúc này nữ binh hướng về phía sau lên tiếng: “JD ở đây có một người còn sống sót.”
Lý Sơn lúc này chắn trước người Rain, Rain nghi hoặc hỏi: “Lý Sơn ngươi làm gì vậy?”
Lý Sơn lúc này run run chỉ vào người nữ nhân mặc áo trắng nằm dưới đất ngước đầu quay về phía Rain: “Chúng ta nên cẩn thận để tôi thử kiểm tra xem...”
Lý Sơn lúc này rón rén đi tới. Hắn hét lớn để cho zombie nữ nghe thấy: “ê, cô còn sống không. Có nghe thấy tôi nói được không?” Hắn rón rén đi tới gần sau đó liên tục phát ra tiếng: “Ê, ê...” rất là to. Rain theo sau có chút bực mình. Nàng tưởng tên này có vấn đề về đầu óc.
Lúc này hai người tiến đến bất ngờ zombie nữ đứng bật dậy công về phía Lý Sơn. Hắn theo bản năng liên tục nổ súng: “bang, bang...”
Rain lúc này hét ầm lên: “Lý Sơn, khốn kiếp ngươi làm gì vậy”.
Xác zombie nữ lúc này ngã ngửa về phía sau nhưng ngay lập tức nó đứng dậy với bước đi cà khịa. Lý Sơn hét lên: “Rain cô nhìn xem xem nó có là người nưa không kìa....” giọng nói hắn run rẩy. Hắn may mắn là đã tè dầm một bãi nếu không hắn có thể làm thêm bãi thứ hai nếu như trong người hắn còn nước. Lý Sơn bắt đầu nôn ọe.
Rain lúc này dơ súng lên quát lớn: “Đứng lại nếu không tôi nổ súng”
Lý Sơn nghe thế túc giận sắc cả nước mũi nước miếng hét lến: “Nhìn xem nó có phải là người nữa không, mau nổ súng đi, Ọe....” Nói đến đây Lý Sơn lại tiếp tụ nôn ọe. Hắn cắn răng nhìn về phía Rain đang khai súng. Thấy mấy phát không trúng Lý Sơn gào lên: “Thử, thử bắn vào đầu nó xem nào, ọe, ọe...” Lý Sơn lại tiếp tục nôn mửa, nước mắt nước mũi hắn bắt đầu chảy ra ngoài.
“Hoàn thành cứu vớt Rain đạt được chi tiết cấp C, thưởng 3000 điểm”
“Bang, bang...” Rain lúc này nghe thấy thế hướng thẳng zombie nữ nổ súng thẳng đầu nó. Lý Sơn lúc này hắn cố dựa vào cái thúng các tông thở ra hồng hộc. James lúc này cùng với đoàn người Tần Tấn chạy đến, James lúc này mở miệng: “Rain, Lý Sơn, JD ở đây có chuyện gì vậy?”. JD lúc đó cũng cùng chạy đến.
Rain lúc này thở ra một hơi: “Đội trưởng, đột nhiên nữ nhân này tấn công về phía chúng ta nên ta và Lý Sơn mới nổ súng. Cô ta nhưng là điên rồi, không ngờ bắn bao nhiêu cũng không chết đến khi ta bắn vào đầu nàng mới chết. Không biết cô ta là cái gì nữa?”
Lý Sơn lúc này thấy James tiến đến quan sát, Lý Sơn cũng vậy hắn lấy con dao găm phòng thân ra chỉ chỉ về phía mồm của zombie hiển nhiên nó đã chết. Con dao của Lý Sơn lúc này đã dính chút dịch và máu của zombie. Lý Sơn biết T-virus sống rất dai. Có lẽ nó sống được về đến chủ thần không gian. Hắn chỉ cầu mong nó không bị chủ thần mạt sát.
Quan sát dầu vỡ nát của xác zombie nữ, đội trưởng da đẹn lạnh cả người hắn lên tiếng: “Tất cả theo lệnh nhanh chóng rút khỏi Hive”
Rain lúc này nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng không phải chúng ta được lệnh cố thủ tại đây chờ cứu viện sao?”
James cười khổ lắc đầu: “Không có tiếp viện nữa, lập tức rời khỏi Hive!”
Lý Sơn lúc này lóp ngóp bò về phía mấy người Tần Tấn. Bạch lĩnh nam tử túm lấy cổ áo Lý Sơn lên tiếng: “Ngươi không lên sủa đôi câu chuyện. Nếu không sẽ nguy hại chúng ta. Nếu như chúng ta có bề gì ta không ngại thay mặt mọi người đưa ngươi xuống hoàng tuyền đâu, đồ con khỉ man di...”
Lý Sơn lúc này run run giọng: “Xin lỗi thật xin lỗi, nhưng là ta không đành lòng nhìn họ chết!” Mặc dù Lý Sơn lúc này là nói dối nhưng lúc này hắn run run giọng không ai nhìn được hắn đang nói dối chỉ riêng ánh mắt của Triệu Vô Lệ hơi lóe sáng.
Lý Sơn lúc này quyết định theo đám người JD.. Hắn cách xa mấy người Trung Quốc, trung niên hán tử Tần Tấn thấy vậy chỉ thở dài Đúng lúc đó, có tiếng kim loại ma sát vang lên, Rain và JD tiến về hướng có tiếng động, không bao lâu, một người đàn ông mặc đồ nghiên cứu xuất hiện, lôi theo một cái búa tạ, đằng sau còn vài" người" lắc lư tiếp bước.. JD lên đạn quát lớn hướng về phía zombie nam tử: “Đứng lại, nếu không tôi nổ súng.”
Lý Sơn chặc lưỡi. Hắn đâu còn là người. Lý Sơn biết đám này là zombie chứ người đâu mà ngươi. Hắn quát lên: “JD ngắm thẳng đầu hắn mà bắn. Người này giống hệt như người trước ta dám cá với anh 100 dollar là hắn không phải là người!”
Matthew nghe thấy thế nhắm hướng súng ngay đầu hắn. Lúc này mọt đám đông xông ra. Lý Sơn nhìn cảnh này đôi chân hắn run lên. Hấn cố cắn lưỡi dùng một tay còn lại véo mạnh lên đôi chân đang run rẩy của mình. Lý Sơn lên tiếng: “Đội trưởng tình hình này không ổn theo tôi thấy thì...” Lý Sơn hướng về phía Matthew lên tiếng: “có lẽ nên thả hắn ta, có thêm người thêm một phần sức. Tôi nghĩ trong trường hợp này hắn cũng không dám làm gì đâu...”
Matthew nghe thế gật đầu đồng ý hướng Rain lên tiếng: “Rain mở còng khóa cho hắn!”
Rain lúc này gật đầu. Matthew thấy vậy hướng Lý Sơn lên tiếng: “Cảm ơn!”
“Hoàn chi tiết kịch tình được chi tiết cấp D, thưởng 1500 điểm”
“Không có gì đâu!” Lý Sơn cười đáp lại với bộ mặt khó nhìn vì bao chung quanh lúc này toàn người là người. Một đàn zombie đang bu chung quanh họ. Mọi người liên tục nổ súng. Lý Sơn lúc này mới nhìn ra không ngờ Tiệu Vô Lệ thân thủ lại mạnh mẽ như vậy. Lý Sơn nhìn nàng rất đẹp nhưng so với hắn giờ này hắn không khác gì một tên có ghẻ còn nàng là một con thiên nga cao quý. Ly Sơn cũng không thèm để ý. Hắn giờ đã có chi tiết kịch tình và điểm. Hắn chỉ trờ đến khi mình trở về hắn sẽ đổi mạnh hơn. Thứ nào cũng là hắn dùng mạng đổi cả. Có thể hắn kế tiếp không phải là vãi đái nữa mà có thể là vãi c*t cũng nên nhưng hắn không quan tâm. Hắn biết lần này rất có thể mình sẽ đổi mạnh chỉ cần trở về. Hắn đã xem qua Vô hạn khủng bố. Trần đầu với bảy người này là dễ dàng nhất. Theo như tính toán khả năng đây là tám chín phần giống như vô hạn khủng bố.
James lúc này lên tiếng quay về phía JD và Kaplan: “JD, Kaplan hai người mau đi tìm cửa...”
Lý Sơn cắn chặt lưỡi, tinh thần bạc nhược của hắn đã quá tải. Hắn bây giờ rất sợ. Trong lòng hai mâu thuẫn, một giọng nói vang lên: “Ngươi đã kiếm đủ điểm rồi không nên đưa mình vào nguy hiểm nữa nếu không ngươi sẽ chết đấy!”, một giọng khác nói: “Vô hạn khủng bố lúc nào mà trả có nguy hiểm nếu như không muốn chết tận lúc kiếm điểm lần này đi nếu không lần sau ngươi rất có thể sẽ chết!”. Lý Sơn cắn cắn môi lên tiếng: “Đội trưởng để ta theo giúp họ...”
“Được rồi nhớ cẩn thận!” Do nhiều lần Lý Sơn đã cứu những thành viên của linh đánh thuê mà hắn giờ được tin tưởng. Lý Sơn dùng một tay véo mạnh vào hai chân của mình để lấy lại chi giác. Mọi người có thể thấy hắn đang run rẩy. Nhưng mấy người James lại nghĩ đến hắn có lòng tốt mà thôi. Bạch lĩnh lam tử lúc này cũng vô cùng hoảng sợ lúp sau lưng cũng không dám lên tiếng. Ánh mắt hắn oán độc nhìn về phía Lý Sơn.
Thiếu nữ xinh đẹp Triệu Vô Lệ lúc này lên tiếng: “Đội trưởng để ta đi giúp hắn một tay!”
James trầm ngâm một chút ròi gật đầu: “Được rồi nhớ cẩn thần” Sau đó đội trưởng da đen ném về phía thiếu nữ khẩu súng nói: “Ngươi cầm đi!”
Thiếu nữ suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái: “Cảm ơn!”
Nàng đuổi theo Lý Sơn. Lúc này JD và Kaplan đang đang kết nối với mấy con mã số để mở đại môn. Lý Sơn chỉ chờ họ song kéo hắn một chút để hắn thoát cảnh này. Lý Sơn biết được nhất định mình có thể kiếm được điểm tưởng thưởng. JD và Kaplan đang tập trung mở ra đại môn. Lúc này JD đang định tiến vào thì Lý sơn hét lớn: “Cẩn thận” cùng theo đó hắn dùng mọt bàn tay kéo người này lại. Bất quá một bàn tay nhanh hơn lại kéo JD lại. Bàn tay này không ai khác là Triệu Vô Lệ.
Không ngờ người cứu JD không phải là hắn mà lại là nàng. Lúc này tràn ra là một đám zombi. Kaplan cùng với JD cả kinh, hai người hướng tới phía đó liên tục nổ súng. Triệu Vô Lệ cũng hướng bọn họ nổ súng. Lý Sơn quan sát đôi mắt của nàng. Một đôi mắt với con người mà làm hắn ngạc nhiên là nàng lại tạo ra áp lực cực lớn cho hắn. Lý Sơn há hốc mồm trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nàng mở ra cơ nhân tỏa.”
James lúc này hét lớn: “Tất cả trở lại RedQueen”
Lý Sơn lúc này cúng lóp ngóp tăng tốc độ về phái đuổi theo lính đánh thuê. Lý Sơn lúc này cả người căng cứng. Thần kinh cực kỳ mệt mỏi. Lúc này hắn cung với đám người lính đánh thuê đã trở lại trung tâm RedQueen, hắn không thể tưởng được là mình lúc này còn sống sót. Hắn cũng không nghĩ đến tại sao mình nết được về phía Hive. Lý Sơn đôi nhân nặng trĩu huỵch vào một chiếc ghế. Trung niên nam tử tiến đến vỗ vỗ vai hắn an ủi. Triệu Vô Lệ thì nhìn hắn một cách ky quặc. Giờ hắn mới để ý một người là trung niên đại mụ không ngờ nàng vẫn còn sống sót hơn nữa trong tâm trí của hắn không ngờ trung niên đại mũ này lại vẫn còn sống sót.
“Mở cửa, mau mở cửa!”
Một âm thanh cắt đi sự suy nghĩ của Lý Sơn. Lúc này hai người lính tiến đến mở cửa thì ra là Alice. James vội vàng hỏi Alice: “bên ngoài thế nào, con đường vừa rồi còn đi được không”
Alice lắc đầu lên tiếng: “Bên ngào toàn quái vật, chúng đang ở đó chờ, không đi được nữa đâu.”
Đám binh lính đánh thuê lúc này thở ra một hơi phiền muộn, Kaplan ôm đầu kêu lên: “Xong rồi, chúng ta kết thúc rồi, phòng máy chính không còn cửa nào cả.”
Spence lúc này nghi hoặc hỏi: “Tại sao chúng ta không ở lại đây, bên ngoài phát hiện sẽ phái tiếp viện đến, tôi không muốn tiếp tục đối diện cái thứ quỷ quái đó.” Thấy đám lính đánh thuê mặt như đưa đám, Spence lên tiếng: “Sao vậy, tôi nói sai cái gì à?”
Kaplan ho khan ra mấy tiếng: “Có lẽ không có tiếp viện đâu.”
Spence lúc này mặt trắng dã túm lấy cổ áo của Kaplan hét lớn: “Tại sao lại như vậy? Tại sao không có tiếp viện?”
James nhìn mọi người thở dài: “Chúng tôi nhận mệnh lệnh mang Main của Red Queen về, sau đó đóng chặt Hive lại, cắt đứt hoàn toàn liên hệ. các người còn nhớ cánh cửa lớn dẫn đến Hive không, trong 3 tiếng mà chưa đạt đến đó, cánh cửa sẽ triệt để đóng lại. Đám lãnh đạo công ty chết tiệt, bây giờ tôi mới hiểu rõ cái mệnh lệnh đó, hóa ra trong này đầy những thứ quỷ quái...”
Spence lúc này giọng run lên: “Họ không thể làm như vậy được. Chúng ta nhưng vẫn còn sống a!”
Rain lúc này thở ra một hơi: “Đó là cách bảo mật tốt nhất, chúng ta đều chết thì không ai tiết lộ bí mật nghiên cứu nữa.”
Mọi người tất cả lúc này trầm mặc, lúc này Spence mặt tái xanh tái mét cáu kỉnh quát lên: “Tại sao đến giờ các ngươi mới nói, ở dưới lòng đất nửa dặm này mới nói. ( dặm anh = 1,6 km)”
Đám binh lính đánh thuê đều cúi đầu chán nản, Alice lên tiếng: “Đừng tranh cãi nữa, bây giờ quan trọng là tìm đường rời khỏi đây.” Nói xong nàng xách theo một chiếc tui có chứa main RedQueen. Lý Sơn trầm ngâm một chút. Nàng nhưng là siêu trí tuệ computer. Hắn tính xem có trở lại đây bắt lấy nàng không. Nếu như kinh khủng phiến có thể trở lại hắn nhất định muốn thứ này.
James lúc này kêu lên: “Cô muốn làm gì vậy?”
“Khởi động lại máy tính” Alice bình thản trả lời.
Lý Sơn biết đây chẳng qua là tiền mua giấy vàng mã. Hắn biết dù họ có thoát khỏi Hive cũng khó lòng thoát khỏi được bàn tay của Umbrella công ty. Lý Sơn có chút trầm ngâm. Hắn suy tính bước tiếp theo. Hắn lúc này cùng đám người Triệu Vô Lệ, Tần Tấn, Sở Sở, Tôn Diệu cùng Hoài Hương tiến về phía sau ngồi nghỉ.
Lý Sơn lúc này lên tiếng: “Mọi người khỏe!?”
Sở Sở thiếu nữ lúc này đang khóc thút thít. Bạch lĩnh nam tử nhân cơ hội đến an ủi nàng. Tần Tấn thấy thế gật đầu hơi đáp lại. Lúc này mọi người không khí trầm mặc. Lý Sơn lên tiếng: “Giờ sắp đến cuối phim, tho như tôi phỏng đoán thì...” Lý Sơn nhìn về phía đồng hồ: “Theo thờn gian con số này khi hết nhất định sẽ trở lại được...” Lý Sơn trầm ngầm: “Có thể về nơi chúng ta đã xuất phát đại loạn là thế...”
Sở Sở lúc này khinh bỉ nhìn về phía hắn: “Sao ngươi biết sau khi hết thời gian chúng ta có thể trở về được chứ?”
“Đúng vậy!” Bạch lĩnh nam tử Tôn Diệu lên tiếng.
Lý Sơn lắc lắc đầu: “Ta đoán thôi...” Lý Sơn bình tĩnh chỉ vào đồng hồ: “Nó đề kỳ thời gian chúng ta sống sót hơn nữa các ngươi nhó đông bắc đại hán ở trên tàu chứ hắn nhưng là cách xa James nên mới bị mạt sát. Theo như ta đoán thì thời gian này hết chúng ta rất có thể được trở về nhà hoặc trở về nơi xuất phát...”
Triệu Vô Lệ đôt mắt hơi lóe ra tinh quang: “Có vẻ như ngươi rất rõ về nơi này thì phải!”
Lý Sơn thở dài: “Các ngươi có thể nhìn ra ta là một tên nghiện Net đi. Có mấy loại trò chơi rất giống như phương thức chúng ta tham gia. Thế nên các ngươi không cần phải quá lạ lẫm đâu. Mấy loại tiểu thuyết huyền huyễn các loại người như nhân viên văn phòng các ngươi cũng ít đọc nên không biết đấy thôi!” Lý Sơn thở dài: “Ta chỉ đoán thế bất quá giờ chúng ta có hai con đường để lựa chọn!”
Tần Tấn lúc này lên tiếng: “Cậu trai trẻ Việt Nam tôi tin tưởng cậu. Cậu mau nói đi, hai con đường chúng ta ở đây là sao?”
Lý Sơn thở dài: “Theo như tôi đoán thì rất có thể hết thời gian chúng ta có thể trở về. Mà tốt nhất các ngươi đừng nghĩ đến chết là có thể trở về cơ thể nhé. Tôi nhớ có một thí nghiệm thế này. Bịt mắt một người làm cho người đó không nhìn thấy gì cả rồi dùng con dao cùn rạch nên tay nạn nhân sau đó dùng nước đổ lên vết thương rồi nói với nạn nhân là ‘máu đang chảy không ngừng’... ” Lý Sơn trầm ngâm: “Hắc, sau hơn ba giờ người này bị chết vì sốc mặc dù trên người không có vết thương...”
Sở Sở nghe thấy thế thì càng khóc lớn. Tần Tấn thở dài: “Đủ rồi Lý Sơn cậu nói ra hai con đường mà chúng ta phải chọn đi!”
Lý Sơn trầm ngầm: “Một là chúng ta ở lại đây chờ đến hết giờ, đặt cược vào may mắn. Hai là theo lính đánh rời khỏi đây, tất nhiên sẽ phải đối mặt zombie cerberus cùng với licker hai đại quái vật rồi...”
“Ô, ô... ta không muốn đi, ta không muốn đi!” Sở Sở lúc này khóc lớn. Bạch lĩnh nam tử lại tiến đến an ủi.
Tần Tấn lúc này lên tiếng: “Lý Sơn vậy cậu chọn là gì?”
Lý Sơn thở dài: “Theo như thời gian biểu rất có thể sau dó RedQueen bị tắt bất quá ta mong là mấy chiếc cửa sắt đủ ngăn cản licker hoặc nói chung là RedQueen không bị đóng. Đây là con đường mà ta lựa chọn...” Lý Sơn thở dài nhìn lại thân thể mình lên tiếng: “Thân thể ta quá yếu ớt nếu như đi theo lính đánh thuê rất có thể ta sẽ chết...” Nói đến đây Lý Sơn nhìn về phía Tần Tần và Triệu Vô Lệ: “hai người các ngươi lên đi theo họ như vậy các ngươi rất có thể kiếm được cái gọi là điểm thưởng kia...”
Triệu Vô Lệ đắn đo suy nghĩ rồi lên tiếng: “Ta không muốn đặt sinh mạng mình vào cái gọi là may mắn nên ta sẽ theo họ rời đi!”
Lý Sơn lúc này quay về phía ba người Sở Sở lên tiếng: “Còn các ngươi?”
Hoài Hưởng lên tiếng: “Ta không có ý kiến tùy theo các ngươi”
Sở Sở lúc này thút thít: “Ô,ô, ta không muốn đối mặt với chúng ta còn là ở lại đây!”
Bạch lĩnh nam tử Tôn Diệu lúc này cũng cắn răng nói: “Ta còn là ở đây!”
Tần Tấn lúc này thở dài nhìn ba người họ xoay ra hướng Triệu Vô Lẹ lên tiếng: “Họ cũng ở lại đây, có lẽ ta cũng ở lại. Với thân thể họ cần người bảo vệ...” Triệu Vô Lệ nghe thấy thế thì gật đầu.
James lúc này tiến đến, đám người Lý Sơn mới hướng đến James nói về ý kiến của mình. James cau gắt nói: “Tôi không có thời gin đùa với các người đâu!”
Lý Sơn thở ra hổn hển lên tiếng nói: “Đội trưởng tôi không có nói đùa tôi nói là năm người chúng tôi sẽ ở lại đây. Triệu Vô Lệ sẽ theo các vị rời đi...”
James gắt gao lên tiếng nói: “Không được ai cũng có thể được nhưng cậu đã cứu mạng tôi, y vụ binh, còn cả Rain. Chúng tôi không cho phép cậu ở lại. Nhớ cậu là đồng bạn của tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu rời khỏi đây” James trầm ngâm một lúc chỉ vào đám người Sở Sở: “Cả bọn họ nữa! Được rồi mọi người tất cả nghe mệnh lệnh rời đi!”
Lý Sơn lắc đầu thở dài: “Đội trưởng cảm ơn đã vì tôi mà lo lắng quan tâm. Bất quá ngài hẳn nên xem lại thân thể của tôi. Với thân thể tôi cùng với họ đi cùng các vị sẽ chỉ làm vướng chân vướng tay mà thôi. Nếu mang theo chúng tôi thay bằng tăng nên gánh nặng cho các vị thì hãy để chúng tôi ở lại đây chẳng phải sẽ tăng sự sống sót của tất cả mọi người sao... Các vị rời đi có thể kêu người đến giúp chúng tôi mà!”
James trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói:” Tôi hiểu rồi... Kaplan, mở lại hệ thống phòng ngự và hành lang laser... Mấy người ở lại trong phòng máy chủ.. chỗ này an toàn nhất, nếu còn sống sót, chúng tôi sẽ báo cáo về mấy người, cố mà sống sót nhé.”
Lý Sơn đột nhiên hướng về James lên tiếng: “Có thể cho chúng tôi mấy khẩu súng phòng thân được không?”
James nghe thấy thế gật đầu: “JD”
Sau khi nhận được mấy băng đạn và khẩu súng. Lý Sơn cùng với bốn người còn lại tiến vào phòng máy chủ. Hắn ngồi phịch xuống. Hắn ngước nhìn về phía ánh mắt họ trong đó thấy được sự hổ thẹn tiếc nuối cùng thương tiếc. Lý Sơn lúc này đưa mấy khẩu súng về phía bạch lĩnh cùng với Tần Tấn, hắn mở miệng nói: “Các vị hi vọng ta cùng mọi người cùng sống sót” Lý Sơn trầm ngâm: “Sở Sở cô nương nếu cần có thể cầm lấy một khẩu...”
Sở Sở lúc này run run cầm trong tay khẩu súng. Lý Sơn thở dài: “Chú ý một chút cẩn thận cướp cò...” Sở Sở không thèm ngước lại nhìn hắn một chút. Thiếu nữ cầm súng núp vào trong góc.
Lý Sơn lúc này tiến đến về phía RedQueen, hắn mỉm cười lên tiếng: “RedQueen ta biết giờ licker đã thoát khỏi mấy thùng chứa. Nhưng tôi hy vọng nó không tìm được chúng tôi ít nhất là” Lý Sơn nhìn về phía đồng hồ lúc này còn 15 phút: “15 phút cô làm được không?”
Giọng bé gái trầm ngâm phiến khắc vang lên: “Tôi muốn hỏi, các người đã chọn ở lại đây, sao còn cố sống xuống, không phải các người đã lựa chọn tự hy sinh rồi sao?”
Lý Sơn lên tiếng: “Tôi biết nhiệm vụ của cô là không để cho chúng tôi phát tán virus. Bất quá cô chỉ kéo *** giúp chúng tôi sống sót hơi tàn không được sao. A, a, nếu cô nghĩ xem tôi nếu như tôi nổ súng phá tan cô ra thì sao nhỉ?”
Bạch lĩnh nam tử lúc này hét lên : “Lý Sơn ngươi điên rồi! Nếu như ngươi làm vậy nhất định chúng ta sẽ bị licker ăn sống!”
Tần Tấn lúc này hét lên: “Đủ rồi ta tin Lý Sơn. Tôn Diệu tốt nhất ngươi không xen vào truyện của hắn. Ta tin hắn không làm hại chúng ta...”
“Hừ” Tôn Diệu hừ lạnh một tiếng.
Lý Sơn lúc này mỉm cười: “Nếu như cô để bất kỳ con zombie hay licker nào tiếp cận chúng tôi thì tôi đảm bảo tôi sẽ phá tan cô trước khi chúng tiếp cận được tôi, cô tin không?”
Giọng bé gái ngập ngừng: “Đã hiểu rõ, Licker và zombie không thể vượt được qua hệ thống phòng ngự.”
Lý Sơn lại tiếp tục nói: “Dùng âm thanh của cô dẫn dụ chúng cách xa nơi này như vậy được chứ?”
Bé gái tiếp tục đáp lời: “Đã hiểu!”
Lý Sơn lúc này thở dài. Hắn lóp ngóp bước về phía đám người Tần Tấn. Lý Sơn lên tiếng: “Ta làm vậy chỉ mong muốn an toàn cho tất cả mọi người thôi! Mong mọi người thông cảm cho hành động vừa rồi của ta!”
Tần Tấn lúc này vỗ vỗ vào bả vai của hắn: “Được rồi chúng ta hiểu... Ta biết tiểu tử ngươi không tầm thường mà!”
Bạch lĩnh nam tử thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Hừ có giỏi giang gì chứ chẳng qua chỉ là một tên man di mà thôi!”
Lý Sơn thở dài: “Được rồi! Ta là man di cũng được nhưng ngươi hiểu ta làm vậy cũng là sự an toàn cho mọi người mà thôi!”
“Hừ, vì an toàn mọi người?” Bạch lĩnh Tôn Diệu nhếch miệng cười: “Nếu như không phải người thay đổi kịch tình phim làm chúng ta suýt chết sao?”
Lý Sơn lên tiếng: “Nếu như ta không liều chết giúp họ trong kích quang lối đi làm sao lấy được họ tin tưởng. Làm sao mà lấy được súng cho các ngươi bảo vệ. Hơn nữa ngươi đã trải qua nguy hiểm chưa?”
“Câm miệng con khỉ man di kia!” Tôn Diệu tiến đến túm lấy áo cảu Lý Sơn. Bất quá tần Tấn còn đứng ra ngăn cản: “Đủ rồi Tôn Diệu nếu như ngươi động vào Lý Sơn thì đừng trách ta...”
“Tần đại thúc đây là thế nào...” Tôn Diệu lúc này nghi hoặc nhìn về phía Tần Tấn: “Sao đại thúc lại bênh vực hắn, hắn nhưng là người Việt nam, một tên man di không hơn không kém...”
Tần Tấn lúc này lên tiếng: “Đủ rồi, ta không bênh vực ai cả. Lý Sơn hắn nói đúng. Nếu như không có hắn chúng ta không thể sống sót được...”
“Hừ” bạch lĩnh nam tử lúc này ném Lý Sơn ra một bên. Mặc kệ hắn lúc này đang ho khan. Bất quá rất nhanh mọi người nghe thấy âm thanh rột roạt ngoài đại môn. Lý Sơn cả kinh tiến về phía RedQueen hét lên: “RedQueen đây là chuyện gì xảy ra?”
Giọng cô bé lúc này vang lên: “Một con licker đang tấn công về phía cửa ra vào. Hệ thống hành lang laze bị lỗi không thể hoạt động... tính toán licker sau 1 phút 30 giây phá song đại môn” Không thể nào nói khác được Triệu Vô Lệ nhưng là đi để ngăn cản Kaplan tắt RedQueen bất quá không ngờ chủ thần vẫn chơi hiểm làm cho mọi người muốn sống xuống dưới cũng khó.
Lý Sơn cáu gắt lên tiếng: “không phải cô đã dùng âm thanh hấp dẫn chúng đi rồi sao?”
Giọng cô bé nhàn nhạt trả lời: “Licker sau khi tiến hóa xuất hiện khả năng suy nghĩ nó dựa theo mùi người sống để tìm được đến đây!”
Bạch lĩnh lúc này hướng súng về phía Lý Sơn hét lớn: “Giờ các ngươi cứ tin tưởng hắn đi không phải bây giờ chúng ta sắp bị licker tấn công rồi ư?”
“Ô, ô, ta không muốn chết, ô...” Sở Sở thiếu nữ lúc này khóc lớn.
Lý Sơn run run. Hắn rất sợ bạch lĩnh nam tử Tôn Diệu sẽ nổ súng. Hắn lên tiếng: “nếu như... ngươi.. chỉ súng vào ta... sao không giữ đạn đối phó licker... nhỉ?”
Tần Tấn lúc này đưa tay ra ngăn cản: “Lý Sơn nói đúng chúng ta lên giữ lấy đạn để đối phó licker...”
Bạch lĩnh nam tử nghe thấy thế thì hừ lạnh. Lý Sơ cẳn răng xem đồng hồ. Nếu tính khoảng thời gian licker phá cửa vào thì còn 30 giây để hết thời gian. Lúc đó licker sẽ tấn công họ trong 30 giây. Lý Sơn lúc này cả đám người lùi về phía sau. Lúc này cả đoàn người lùi về phía sau. Xuất hiện trước mặt bọn họ là một sinh vật trần trụi. Sở Sở lúc này hét lớn: “A,a....” có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Lý Sơn lúc này cũng run sợ. May mắn lúc này tinh thần hắn khá hơn còn không có đái ra quần. Nhưng chân hắn đã mềm nhũn. Licker từ từ bước đến về phía Sở Sở. Sở Sở lúc này liên tục ô ô khóc: “Không muốn, đừng đến đây, cút đi đồ quái vật, ô, ô...”
Lý Sơn lúc này có chút bực tức về sự ngu ngốc của nữ nhân nhưng giờ tinh thần hắn cực kỳ căng thẳng và mệt mỏi. Mọi người lúc này tách ra khỏi Sở Sở. Sở Sở lúc này cực kỳ hoang hốt hét lên: “Nam nhân đều là lũ khốn kiếp! Tôn Diệu không phải ngươi đã nói bảo vệ ta sao, người chạy đi đâu vậy...”
Lý Sơn nhìn nàng có chút thương hai. Hắn cầm lấy súng bắt đầu điền cuồng nổ súng về phía licker. Licker lúc này nhảy trốn thoát. Lý Sơn lúc này đột ngột thấy một cái miệng lớn xuất hiện trước mặt hắn đây là ký ức cuổi cùng của hắn tại bộ phim kinh khủng phiến này. Đột nhiên đầu óc của Lý Sơn tối sầm lại.