Ném giáo chủ Hắc Long Giáo đi, Lâm Hi lập tức nhìn qua mấy người còn lại. Vừa rồi có chút khó chịu với giáo chủ Hắc Long Giáo, nhưng kỳ thật cũng là thăm dò. Quả nhiên đám người Thái Nguyên tông mục đích chính là hắn, đối với những người khác căn bản không có hứng thú.
Thị Huyết lãnh tụ, đảo chủ Tam Tiên Đảo gật gật đầu, biết rõ lúc này không phải lúc nhăn nhó, cố làm cho sĩ diện cãi láo. Thực lực của bọn họ kém Lâm Hi quá lớn, nếu như là những người khác nói không chừng còn có lực giúp một chút, nhưng mà Lâm Hi có Vạn Hoàng Đồ, căn bản không thiếu thần lực.
Lúc này đi theo hắn không chỉ tìm chết, còn là vướng víu.
- Tốt!
Mấy người dứt khoát gật gật đầu.
Lại qua nửa canh giờ, Lâm Hi liên tiếp ném Thị Huyết lãnh tụ, cung chủ Tiên Đế Cung và đảo chủ Tam Tiên Đảo an toàn ra ngoài. Đến phiên Lạc Anh Tiên Tử thì nàng mọi cách không muốn, muốn ở cùng với Lâm Hi, không có biện pháp, chỉ có thể cưỡng ép ném nàng ra ngoài.
Tổ sư Thái Nguyên cũng không phải "Tha thứ rộng lượng" bọn người đảo chủ Tam Tiên Đảo có mắt không tròng. Nhưng mà hắn nhận được tin tức Lâm Hi cùng những người này quan hệ không bao sâu, nhiều lắm chỉ là "Minh hữu" quan hệ không chặt chẽ. Giết mấy người như thế như giết con sâu cái kiến, không có ý nghĩa.
Làm vậy chỉ trì hoãn thời gian mà thôi, dùng tốc độ của Lâm Hi thì có thể chạy thoát khỏi thần thức dò xét của bọn họ. Đây là chuyện bọn họ không cho phép.
- Đi!
Không có bọn người đảo chủ Tam Tiên Đảo vướng víu, Lâm Hi dùng "Lôi đình độn pháp" chạy nhanh, lại từ từ kéo dài khoảng cách với đám người tổ sư Thái Nguyên.
- Đâu Suất Cung, Thái A Tông hành động chưa?
Tổ sư Thái Nguyên căm hận nói.
- Đã báo vị trí cho bọn họ, nhưng mà tốc độ của tiểu tử này quá nhanh, tổ sư của Đâu Suất, Thái A bên kia bỏ chút thời gian mới đuổi kịp.
Một gã thái thượng trưởng lão của Thái Nguyên tông nói.
Tin tức "Thần tọa chi thìa" vốn là từ Thần Tiêu Tông truyền ra, giấu diếm cũng giấu diếm.
Nhưng mà "Thần tọa chi thìa" loại vật này ăn một mình là ăn không thành, chỉ có chết. Thái Nguyên Cung cùng Thần Tiêu Tông dù sau cũng là cùng một liên minh.
Cho dù tông phái của hai bên đánh nhau sống chết trong đại thế giới, sính tâm cơ, nhưng mà tổ sư của hai phái trong Hạch tâm vũ trụ cũng không có thủy hỏa bất dung như vậy, trái lại hợp tác không ít lần.
Hạch tâm vũ trụ quá lớn, đối thủ cũng quá nhiều, chỉ có liên thủ mới có thể sinh tồn.
Cho dù tông phái trong Tiên Đạo Đại Thế Giới rất xem nặng căn cơ, nhưng mà đối với siêu cấp cường giả ở hạch tâm vũ trụ mà nói, "Đại đạo" mới là mục tiêu của bọn họ.
- Đi bên trái, xuyên qua hạp cốc kia, bên trái là lãnh địa của Hắc Nhật hoàng triều, trong đó bát trọng, cửu trọng, thập trọng đều có. Tin tưởng ta, ngươi không nên đi vào, về phần bên phải, đó là mấy đại tông phái, tuy còn kém Hắc Nhật hoàng triều, nhưng đều là kẻ hung ác. Những người này có quan niệm lĩnh vực rất nặng, không phải người của chúng mà mạo muội xông vào thì chỉ có chết.
"Bạch Cốt Thần Quân" không ngừng chỉ điểm, liên tiếp mấy ngày Lâm Hi không ngừng chui qua khe hẹp của các thế lực, chiếc chìa khóa bây giờ đã kinh động mấy Chân dương đại đế rồi.
"Bạch Cốt Thần Quân" cùng Lâm Hi bây giờ là trên một sợi thừng con ve mã, vì tánh mạng mình, lúc này hầu cũng sử xuất bú sữa mẹ khí lực, toàn lực mượn nhờ các loại địa hình cùng thế lực kéo ra cùng "Thái Nguyên tổ sư" khoảng cách.
Tốc độ của hắn cực nhanh, ai cũng nhìn thấy cả, đợi đến lúc đuổi tới vị trí lúc trước của hắn thì không còn bóng dáng đâu cả.
- Lâm Hi, ta đã chuẩn bị cho tốt. Hiện tại ngươi có thể thoát khỏi bọn chúng!
"Sinh Mệnh Chi Môn" vẫn không nói gì, đột nhiên mở miệng, giọng nói ù ù vang lên bên tai Lâm Hi.
Đi qua vài ngày, Sinh Mệnh Chi Môn nói chuyện rất ít, một chữ không phát. Lâm Hi bị đuổi giết nó cũng không trợ giúp cái gì, thật giống như ngủ say vậy.
Nhưng mà không có ra tay thì không có nghĩa không hỗ trợ. Trong thời gian qua Sinh Mệnh Chi Môn vẫn làm rất nhiều việc, chính là không ngừng thu nạp "Vũ trụ năng lượng".
"Sinh Mệnh Chi Môn" là một pháp khí, chỉ có năng lượng sung túc nó mới phát huy thực lực. Mà bây giờ, nó rốt cuộc tích lũy đầy đủ rồi, chuẩn bị làm việc.
- Ta chỉ có thể bộc phát trong thời gian ngắn, có thể nhân cơ hội này kéo dài khoảng cách với chúng không phải xem ngươi.
Sinh Mệnh Chi Môn nói như vậy đột nhiên hiển hóa bản thể, chỉ thấy cánh cửa màu trắng sữa hiện ra trong hư không, nó đại khí và không ngừng hấp thu năng lượng vũ trụ.
- Vào đi! Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ, các ngươi vào cả đi.
Sinh Mệnh Chi Môn âm thanh ù ù như sấm.
Ầm ầm!
Sau một khắc bạch quang bùng cháy mạnh, trong thiên địa cuồng phong mạnh mẽ, một tiếng ầm vang, Sinh Mệnh Chi Môn phá không bay đi, dung hợp thần lực lại, Lâm Hi dùng "Lôi đình độn pháp" cùng Sinh Mệnh Chi Môn xuyên qua thời không điệp gia, thoáng cái thoát khỏi thần thức của tổ sư Thái Nguyên tông và đám cường giả khác, biến mất vô tung.
Tu vi đạt tới cảnh giới như Lâm Hi cùng tổ sư Thái Nguyên tốc độ cực nhanh, chỉ trong tích tắc là vượt qua thời không rất xa, thoát khỏi phạm vi thần thức bao phủ.
- Đáng chết!
Bọn người tổ sư Thái Nguyên không kịp chuẩn bị, vài tên thái thượng trưởng lão há hốc mồm, đợi đến lúc kịp phản ứng thì phía chân trời không còn bóng dáng của Lâm Hi.
...
Lâm Hi cũng không có đi thẳng tới Cổ chiến trường ngay, mà là tá trợ "Sinh Mệnh Chi Môn" tích lũy, du đãng khắp các thế lực trong Hạch tâm vũ trụ, thẳng tới xác định được tổ sư Thái Nguyên không thể xác định được mục đích chân thật của mình mới trực tiếp đi tới Cổ chiến trường.
Chuyện chìa khóa này liên quan tới bí mật chung cực của vũ trụ, một đám cường giả thành danh đuổi bắt "Nhân vật mới" thất bại, chuyện này khiến người ta chú ý càng nhiều, nhưng mà đây hết thảy, cũng đã cùng Lâm Hi không quan hệ.
- Đến, phía trước chính là Cổ chiến trường. Chỉ cần tới đó thuật số và suy diễn sẽ mất đi hiệu quả. Nơi này là lãnh địa của thần ma, vượt qua pháp tắc.
Bạch Cốt Thần Quân mở miệng nói.
Trải qua thời gian dài, mọi người rốt cục đã đi tới "Hạch tâm vũ trụ". Sinh Mệnh Chi Môn thật vất vả tụ tập năng lượng vũ trụ, nhưng mà cũng không phải vấn đề, một đoàn người thành công thoát khỏi đám tổ sư Thái Nguyên, trong khoảng thời gian này không ai đuổi giết nữa.
Giờ này khắc này chiến trường cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người, tản mát ra cổ xưa, hỗn độn, mục nát cùng hắc ám.
Đó là một mảnh đất đen khổng lồ, còn đen hơn cả những nơi khác, cảnh ở đây giống như lúc chạng vạng tối.
Lâm Hi còn không có có tới gần đã cảm giác được áp lực khổng lồ, thật giống như trên ngực có tảng đá áp xuống, tốc độ giảm mạnh.
Đây là chiến trường cổ xưa, cho người ta cảm giác thậm chí còn cổ xưa hơn cả "Hạch tâm vũ trụ", trong tối tăm có ma lực vô hình làm cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ. Bất tri bất giác tim của Lâm Hi đập nhanh hơn.
- Ngươi vừa tới, khả năng không rõ lắm. Cổ chiến trường diện tích phi thường khổng lồ, lớn chừng mười ‘Đại Thế Giới’. Nơi này tuy có thể ngăn cản suy diễn thiên cơ, nhưng kỳ thật cũng phi thường nguy hiểm, ta chỉ biết rõ mấy nơi, có thể làm nơi ẩn nấp tạm thời, ngươi ẩn nấp trong đó thời gian ngắn, đợi danh tiếng qua đi là có thể quay về.
Bạch Cốt Thần Quân đi phía trước dẫn đường và nói, nói liên miên cằn nhằn.
Lâm Hi không quan tâm hắn nói gì, càng đến gần chiến trường này tinh thần của hắn càng hoảng hốt.
- Lâm Hi, ngươi không sao chớ?
Sinh Mệnh Chi Môn đầu tiên phát giác được trạng thái của Lâm Hi, lo lắng nói. Trạng thái của Lâm Hi làm cho nó bất an.
- Không có việc gì.
Đột nhiên Lâm Hi bừng tỉnh, sau đó vô ý thức lắc đầu, bỏ qua "Bạch Cốt Thần Quân" đi vào "Cổ chiến trường".
Oanh!
Trong sát na hắn bước vào Cổ chiến trường, đột nhiên tầm đó trái tim của Lâm Hi đập mạnh ầm ầm, giống như tiếng trống nổ mạnh, lúc này thời gian như dừng lại, một đạo lực lượng cổ xưa không biết rót vào trong tim của hắn.
Trong đầu Lâm Hi nổ vang ầm ầm, bỗng nhiên trống rỗng, lập tức vô số hình ảnh mơ mơ hồ hồ, giống như đã từng quen biết lại lạ lẫm.
Trong tối tăm một loại khí tức quen thuộc mà lạ lẫm giống như cách vô số thế kỳ đột nhiên "Đánh trúng" Lâm Hi.
Giống như bị sét đánh, sắc mặt của Lâm Hi tái nhợt, đột nhiên áo bào trên người run lên, giống như bị cảm giác khiếp sợ bao phủ, trong mắt cũng có thần sắc không dám tin.
- Đó là ở đâu?
Đột nhiên Lâm Hi chỉ qua một hướng khác, tận lực bình ổn ngữ khí của mình, nhưng giọng của hắn run rẩy, ngay cả Địa Ngục Ma Long cũng cảm giác được cảm xúc của hắn phập phồng.
- Chủ nhân, ngươi không sao chớ?
Địa Ngục Ma Long có chút lo lắng nói ra, sắc mặt Lâm Hi rất trắng, trắng không bình thường, dĩ vãng rất ít khi xuất hiện.
Lâm Hi không để ý đến, giống như không có nghe qua, chỉ nhìn xem "Bạch Cốt Thần Quân".
"Bạch Cốt Thần Quân" kinh ngạc, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp:
- Đó là ‘Tử vong quốc độ’, ngươi định tới đó sao? Đó là khu vực hung hiểm nhất của Cổ chiến trường, cũng không phải bởi vì năng lượng ở đó nguy hiểm, mà là vì chỗ đó có thể thôn phệ linh hồn, ngay cả Quỷ Thần thập trọng Chân dương đại đế cũng không dễ dàng tới gần.
- Chỗ kia phi thường cổ xưa, hẳn là của kỷ nguyên trước, là di vật thần ma chiến tranh lưu lại. Đã có không biết bao nhiêu người hiếu kỳ đi qua, cho rằng chỗ đó nguy hiểm thì nhất định có bảo tàng gì đó, kết quả chết không biết bao nhiêu người, lại chết mấy tên đại đế. Hiện tại không ai dám tới gần chỗ đó, cho nên xưng là ‘Tử vong quốc độ’.
Bạch Cốt Thần Quân nói.
Lâm Hi muốn đi không thành vấn đề, nhưng không nên kéo hắn đi. Hắn bây giờ là bị người ta chế trụ, tuyệt đối không muốn bởi vì nguyên nhân này mà chết đi. Nhưng mà còn chưa kịp khuyên can thì tiếng gió rung động, hô một tiếng, Lâm Hi đã biến mất.
- Ai... Ai... Ai!
Sắc mặt Bạch Cốt Thần Quân đại biến, kêu to ba tiếng, muốn ngăn cản Lâm Hi nhưng lại nhịn xuống, trên mặt biến ảo bất định, rốt cục thán một tiếng, ủ rũ, nhận mệnh theo sau.
Trung ương phía tây "Cổ chiến trường" có một khu vực phong bạo rộng mấy chục dặm vuông. Lâm Hi đứng ở bên ngoài khu vực phong bạo này, trong mắt có nghi hoặc, lại khiếp sợ, không hiểu.
- Không có khả năng... Không có khả năng..., làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này!
Lâm Hi nhíu mày, tâm thần hoảng hốt, thì thào tự nói.
Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới ở chỗ này hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc, khí tức quen thuộc này hắn quen đi, lạ lẫm mà xa xôi, giống như cách vô số thế hệ.
Giống như giấc mộng!
- Ngâm!
Đột nhiên một tiếng thét dài phá toái hư không, như hổ như rồng. Không có chút dấu hiệu và từng đạo khí tức cường hoành rậm rạp chằng chịt, đột nhiên xuất hiện trong cảm giác của mấy người.
- Tiểu súc sanh! Ngươi trốn đến Cổ chiến trường, ngươi cho rằng dấu diếm được ta sao?
Giọng nói mạnh mẽ, tuy già nua nhưng hùng hậu có lực, lộ ra khí phác kiêu hùng, là tổ sư Thái Nguyên.
- Là lão hỗn đản!
Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp sợ hãi.
Rõ ràng qua vài ngày trước thoát khỏi đám người Thái Nguyên tông kia, không nghĩ tới bọn chúng vẫn đuổi tới "Cổ chiến trường".
- Lâm Hi, giao Thần tọa chi thìa ra. Ngươi có nó thì giao ra đây, chúng ta cân nhắc sẽ xử lý ngươi nhẹ hơn.
Một giọng nói khác thường hiện ra, hùng hậu không kém gì tổ sư Thái Nguyên, cũng là cường giả Quỷ Thần bát trọng.
- Bạch Cốt Thần Quân! Ngươi dám đối đầu với chúng ta, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
- Không muốn!
Bạch Cốt Thần Quân quá sợ hãi.
- Ta, ta... Ta bị bức bách!
Rốt cuộc Lâm Hi phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn qua sau, chỉ thấy phương bắc, phương đông, phương nam, phương tây có bóng người hiện ra, mà tổ sư Thái Nguyên thì Lâm Hi đã sớm quen thuộc, về phần những người khác..., Lâm Hi rất nhanh nhận ra theo thứ tự là thế lực Đâu Suất Cung, Thái A Tông tại "Hạch tâm vũ trụ".
Tuy tên đuổi đổi một ít, nhưng mà quần áo và trang sức vẫn không thay đổi, khí tức trên người cũng quen thuộc.
Về phần thế lực thứ tư làm Lâm Hi biến sắc một chút, lại là người của Thần Tiêu Tông!
- Nghịch đồ! Sắp chết đến nơi ngươi còn do dự sao?
Tên chưởng giáo Thần Tiêu Tông đời trước Trương Huyền Lãm chấn động tay áo, trong đám người đi ra, nhìn qua Lâm Hi mặt mũi tràn đầy sát cơ. Hắn có bối phận trong Thần Tiêu Tông cũng không phải rất cao, nhưng mà thực lực lại không thấp, thậm chí còn vượt qua một ít "Thái Thượng trưởng lão" đã sớm đi tới Hạch tâm vũ trụ, đủ có tu vi Quỷ Thần thất trọng.
Lúc này đối phó Lâm Hi vốn không tới phiên hắn xuất đầu. Nhưng mà quan hệ tới Thần tử thì hắn danh chính ngôn thuận đại biểu Thần Tiêu Tông đi ra, liên hợp với các phái vây quét Lâm Hi.
"Thần tử" là chưởng giáo đương nhiệm của Thần Tiêu Tông, cũng là đệ tử quan môn của "Trương Huyền Lãm", chuyện này dù không nhiều người biết, nhưng từ khi cuộc chiến Thần Tiêu Sơn chấm dứt đã truyền ra ngoài.
Đối với "Thần tử", Trương Huyền Lãm chờ mong rất nhiều, ưu đãi rất nhiều, thậm chí còn mang "Ngũ ngục thần ma" lưu cho hắn. Vốn cho rằng sau khi hắn đi tới Hạch tâm vũ trụ sẽ là "Thần tử", nhưng mà chỉ chờ được tin tức "Thần tử" tử vong và Lâm Hi phản đồ đi tới Hạch tâm vũ trụ.
- Ngươi là nghịch đồ, khi sư diệt tổ, là đồ phản nghịch, hôm nay sắp chết đến nơi còn không mang ‘Thần tọa chi thìa’ giao ra đây sao?
Sắc mặt Trương Huyền Lãm âm trầm, sát cơ nảy mầm, tuy đã sớm thoái vị nhưng mở miệng ngậm miệng vẫn bộ dáng tư thái ra lệnh của chưởng môn.
Lâm Hi là đệ tử Thần Tiêu Tông, Trương Huyền Lãm dùng tư thái chưởng giáo Thần Tiêu Tông giáo huấn, thanh lý môn hộ, người bên ngoài cảm thấy thiên kinh địa nghĩa, không có gì không đúng.
- Hừ!
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, phục hồi tinh thần lại.
- Trương Huyền Lãm, Trương đại chưởng môn, đây là lần cuối ta gọi ngươi như vậy. Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, ta không phải đệ tử Thần Tiêu Tông, cho nên không nên dùng ngữ khí giáo huấn nói chuyện với ta. Mặt khác tất nhiên đã thoái vị thì nên nhớ kỹ một chút, ngươi bây giờ chỉ là thái thượng trưởng lão, mà không phải là chưởng môn tông phái.
- Làm càn!
Trương Huyền Lãm giận tím mặt, ở đây toàn là đại lão của Tiên Đạo Đại Thế Giới, ở trước mặt các đại lão hắn bị một tiểu bối giáo huấn thì sao chịu nổi.
- Trương sư điệt, không cần so đo với hắn. Hắn bây giờ có chạy đằng trời, chỉ còn đường chết, ngươi cần phải so đo đại sự quan trọng hơn.
Phía đông, "Thái Tiến Tông" cùng tổ sư "Thái A Tông" Tiên Đạo Đại Thế Giới sáng lập ra, xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua phía Lâm Hi, lãnh đạm nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi chọn chết kiểu này à, là tự mình giao chìa khóa và tự sát; hay là chúng ta giết ngươi sau đó từ thi thể của ngươi tìm chìa khóa?
Nói là lựa chọn nhưng mà có quyết tâm Lâm Hi "Phải giết thật nhanh". Chìa khóa có quan hệ trọng đại, Lâm Hi là tuyệt đối không thể lưu.
- Ha ha, các ngươi quá tự đại.
Lâm Hi lắc đầu, khinh miệt cười cười, nói:
- Các ngươi cho rằng vây quanh có thể giam giữ ta sao? Quá ngây thơ, ‘Thần tọa chi thìa’ các ngươi vô phúc tiếp thu!
Mọi người biến sắc, cảm giác không ổn.
- Bắt hắn!
Cả đám người lao tới.
- A!
Trong thời gian ngắn trong tai mọi người nghe được tiếng cười khẽ, lập tức nhìn thấy Lâm Hi xoay người lại tiêu sái vào trong gió lốc đen sau lưng, mà "Bạch Cốt Thần Quân" và hai đại ma sủng, còn có Sinh Mệnh Chi Môn cũng biến mất.
! ! !
Chuyện quá đột ngột, cơ hồ tất cả công kích không đánh trúng, cường giả bốn phái kinh ngạc. Ai cũng không ngờ Lâm Hi thật sự dám bước vào trong "Tử vong quốc độ" hẳn phải chết?
- Làm sao bây giờ?
Một tên thái thượng trưởng lão của Thái Nguyên tông xoay người lại, vẻ mặt mờ mịt.
"Tử vong quốc độ" là cấm khu linh hồn, là cấm kỵ tánh mạng, Lâm Hi tiến vào trong đó cơ bản là hắn phải chết không thể nghi ngờ, mà chìa khóa tự nhiên cũng biến mất.
Chuyện quá mức đột nhiên, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Đến nỗi trong thời gian Lâm Hi biến mất mọi người vẫn ngây ngốc.
Lúc này nghe được giọng của "Thái Thượng trưởng lão", tất cả mọi người vô ý thức nhìn qua tổ sư Thái Nguyên.
- Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao?
Tổ sư Thái Nguyên sắc mặt tái nhợt, Lâm Hi dùng chiêu này chẳng khác gì tát vào mặt của hắn, hắn lúc này tức giận còn hơn người khác nhiều. Nhưng mà giận thì giận, nhưng mà hắn cũng không dễ dàng hết hy vọng với chìa khóa như vậy.
Sống ở Hạch tâm vũ trụ hơn mười vạn năm mới có một lần chìa khóa xuất hiện, nó có tỷ lệ nhỏ bé rơi xuống người của Tiên Đạo Đại Thế Giới. Mắt thấy cơ hội trước mặt lại biến mất, hắn làm sao cam tâm.
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Tiểu tử này cho dù chết ta cũng phải nhìn thấy xác của hắn! Tất cả mọi người vây quanh nơi này. Thời gian là một tháng! Trong một tháng này con ruồi cũng không thể bay qua đây. Nếu như một tháng sau không có tin tức thì hắn đã chết, đến lúc đó chúng ta rời khỏi đây.
Tổ sư Thái Nguyên nén tức giận trong lòng nói ra.
- Vâng!
Mọi người ứng tiếng nói. Kỳ thật trong lòng của bọn họ cam tâm sao?
...
Trong Tử vong quốc độ là bóng tối. Bất luận là sinh mạng gì đi vào nơi này đều bị cắn nuốt linh hồn, hóa thành xương khô. Mấy trăm vạn năm qua là như thế, tuyệt không ngoại lệ.
Nhưng mà Lâm Hi đứng trong khu vực mây đen, cũng không cảm giác được khủng bố như bên ngoài nói, thậm chí ngay cả phong bạo cũng không cảm giác được.
Lâm Hi hành tẩu trong gió lốc, chỉ cảm thấy "Thân thiết", hắn như dung làm một thể với nơi này.
Đó là cảm giác "Nhà"!
Trước mặt hắn là một con đường tự động kéo dài, nó dẫn vào sâu trong "Tử vong quốc độ". Càng đi tới thì khí tức quen thuộc hiện ra.
Trong gió lốc có một hình cầu cực lớn lơ lủng trước mặt, rốt cuộc Lâm Hi dừng lại.
Hình cầu hơi mờ, cảnh tượng trong đó là núi xanh, nước biếc chảy dài, gống như bức họa cuộn tròn.
Đây không phải là phong cảnh của "Tiên Đạo Đại Thế Giới", cũng không phải phong cảnh của "Hạch tâm vũ trụ", thậm chí cũng không phải khung cảnh vũ trụ này.
Đó là phong cảnh chỉ thuộc về ký ức trong lòng Lâm Hi mà thôi.
Chỗ đó gọi là địa cầu!
Chẳng bao lâu sau Lâm Hi cho rằng mình đã quên, thẳng đến khi nhìn thấy lần nữa thì ký ức sâu trong linh hồn mới hiện ra, mới biết được chính mình sai.
Có nhiều thứ có thể vứt bỏ, nhưng mà có nhiều thứ không thể quên.
Lâm Hi kinh ngạc đứng ở nơi đó. Trong tích tắc này hắn nhìn thấy bao nhiêu ký ức, nhưng mà cẩn thận thì tiếng vọng mông lung, mơ mơ hồ hồ, không biết nghĩ cái gì.
Lâm Hi cứ như vậy đứng ở nơi đó, trong đầu hỗn loạn.
Đối với "Thế giới" sinh ra chính mình, Lâm Hi từng có rất nhiều suy nghĩ, cũng vô số lần tưởng tượng sẽ quay về, nhưng bây giờ không ngờ chính mình lại dùng phương thức này, ở loại địa phương này cảm giác được khí tức của thế giới đó.
Nhìn thấy một màn trước mặt, trong tối tăm Lâm Hi giống như hiểu ra cái gì, nhưng lại không quá hiểu. Hắn muốn cẩn thận suy tư.
Hắn đang "Sợ hãi"!
Lần đầu tiên trong đời Lâm Hi sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trên Tài Quyết Phong, Hộ pháp trưởng lão muốn giết hắn, thanh lý môn hộ, Lâm Hi không có sợ hãi qua; trong Phong bạo chi môn Lâm Hi bị cường giả ba phái đuổi giết, bốn bề thọ địch, Lâm Hi không có sợ hãi.
Mà bây giờ đứng trước mặt "Cố hương" của mình thì Lâm Hi lần thứ lần đầu tiên sợ hãi.
Lâm Hi hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng, sau đó duỗi tay phải qua hư không.
Ông!
Hào quang lóe lên, Lâm Hi lập tức tiến vào trong "Hình cầu", cảnh vật chung quanh biến hóa, từng cảnh quen thuộc hiện ra trong mắt Lâm Hi.
Chỉ thấy từng vách núi, long bàng hổ cứ. Trên núi lớn có cổ mộc che trời, từng gốc cây mấy người ôm hết cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm.
Sâu trong rừng rậm có ngàn vạn dòng suối tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một dòng "Nước lũ" chảy qua hướng đông nam.
Lâm Hi đứng ở giữa núi lớn, bên người là nước chảy róc rách, sâu trong đầu thức tỉnh trí nhớ.
Thâm sơn này lúc Lâm Hi mười lăm tuổi dựa theo quy củ gia tộc trốn nhà đi, lựa chọn làm nơi lịch lãm rèn luyện; mà Lâm Hi đang đứng chính là nơi lũ bất ngờ bộc phát mang Lâm Hi xuyên việt.
Chậm rãi, Lâm Hi xoay người lại nhìn qua bên phải. Nơi đó có vách núi lộ ra phân nửa, bùn đất đục ngầu. Dưới dốc núi là bùi đất xói mòn!
Đây là "Thế giới" sinh ra Lâm Hi, tất cả quá quen thuộc. Lâm Hi thậm chí có thể nhìn thấy đôi chim trên cành non đang âu yếm nhau.
Nhưng mà thế giới này không còn là thế giới hắn biết. Không có tiếng gió, không có tiếng mưa rơi, thậm chí ngay cả dòng nước lao nhanh cũng dừng lại, giống như bức ảnh vậy.
Đây là thế giới không có thời gian, đầy đủ mọi thứ đang ở trạng thái bất động. Giống như máy móc ngừng vận chuyển, sau khi đạt mục đích thì nó cũng không cần thiết vận hành nữa.