Lưu Uyên cùng Châu nhi tản bộ dọc theo bờ hồ, có mỹ nhân bên cạnh, người chung quanh đều quẳng đến đây ánh mắt hâm mộ, Châu nhi ngượng ngùng cúi đầu, Lưu Uyên nhìn vậy liền ngẩng đầu tự đắc không thôi, nhỏ giọng nói: “Châu nhi, có thể hay không tìm nơi khác, như là khách điếm, hoặc là, nếu là có thể…” Nói những lời này xong, Lưu Uyên liền nóng mặt lên.
Châu nhi sửng sốt, thần tình lập tức đỏ bừng, nhưng là vẫn gật đầu. Bộ dáng kia thật sự là khiến người ta yêu thương.
Lưu Uyên cảm thán nhân sinh quả là thú vị, bất quá chỉ là như thế, từ khi cùng với Châu nhi giao hoan tới nay, hai người có chút ăn ý, đối với chuyện nam nữ thật ra cũng có dục vọng, chỉ là Phúc Vương phủ thật sự quá nhỏ hẹp, không thể hành động tự nhiên được. Khó khăn mới ra khỏi nhà một lần, Lưu Uyên lúc này mới sinh ra ý tưởng dã chiến, nhưng không biết con người thời này có thích ứng không, bất quá chứng kiến phản ứng của Châu nhi, thật ra là thập phần tình nguyện. Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói: “Châu nhi, ngươi thích không?”
Châ nhi mặt đã sớm đỏ hồng, cũng không dám ngẩng đầu lên, hết sức mê người nói: “Ta biết Vương gia rất tốt với ta, Châu nhi sao có thể không cảm ân Vương gia, năm đó nếu phu nhân không cứu mẫu thân ta, Châu nhi cùng với mẫu thân cũng không biết đã chết ở đâu…”
Lưu Uyên nhìn nàng đôi mắt đỏ bừng, vội vàng nói: “Châu nhi…”
Châu nhi xoa xoa mắt, lộ vẻ tươi cười nói: “Vương gia đi theo ta, Châu nhi mang ngươi đi một chỗ!”
Lưu Uyên đành phải đi theo phía sau.
Hai người đi tới một cái ngõ hẻm nhỏ bé, Châu nhi nhẹ nhàng bước tới một gian nhà gỗ, qua một lúc, một trung niên phụ nhân đi ra. Người trung niên phụ nhân này đáng người cao gầy, tuy rằng không chút son phấn, nhưng lại có một khí chất độc đáo, nhất là đôi mắt của nàng làm cho người ta có cảm giác khôn khéo. Lưu Uyên cảm thấy được người này không tầm thường, không biết vì cái gì mà lưu lạc đến nơi này, mà nàng cùng Châu nhi có quan hệ như thế nào, hắn hướng nàng lễ phép gật gật đầu.
Châu nhi tiến lên cùng với nàng nói nhỏ vài câu, nhìn thần thái tiểu nữ nhi không xót gì, Lưu Uyên vốn định nghe lén vài câu, bất quá thanh âm Châu nhi thật nhỏ, muốn nghe cũng không phải dễ dàng như vậy, bất quá nói gì đi nữa Châu nhi cũng sẽ không nói là muốn tìm một địa phương để cùng mình hoan hảo ah.
Trung niên phụ nhân đem Lưu Uyên cao thấp đánh giá một phen, cuối cùng gật gật đầu, cũng không nói lời nào, để hai người đi vào, ở đây có một khoảng sân không lớn, nhưng mà phi thường sạch sẽ, Lưu Uyên vừa bước vào nhà, chứng kiến trong buồng có một cái giường nhỏ. Thầm nghĩ hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, chỉ là ủy khuất cho Châu nhi.
Qua một lúc, Châu nhi bưng trà đi vào, rồi mới đem cửa khép lại, Lưu Uyên duỗi tay lôi kéo, Châu nhi ưhm một tiếng rồi ngã vào lòng Lưu Uyên, hiển nhiên là vẫn chưa chuẩn bị tốt, nhẹ giọng nói: “Vương gia…”
Lưu Uyên lập tức đưa môi lên, đem lời của nàng đổ trở về, hai người môi liền môi được một lúc, Lưu Uyên liền hôn chiếc cổ trắng ngần của Châu nhi. Châu nhi thân mình mềm mại, mặc cho hắn hồ lộng, hai mắt nhắm chặt, hơi thở hổn hển, Lưu Uyên giúp nàng bỏ quần áo, duỗi tay vuốt ve ngọc thể nhu mì, nhẹ nhàng đem từng tất thân thể của nàng vuốt ve.
Châu nhi thân mình bắt đầu nóng lên, miệng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.
Lưu Uyên tự biết cấp bách, nhẹ nhàng bỏ quần áo, bước lên…
Một thời gian cả gian phòng đều là xuân sắc nhộn nhạo, nếu không phải Châu nhi gắt gao nín thở, nói không chừng tình cảm mãnh liệt của hai người đủ để kinh động cả ngõ nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người rốt cục bình ổn trở lại, Lưu Uyên nhẹ nhàng đem Châu nhi ôm vào trong ngực, cảm thấy mỹ mãn nói không nên lời, so với lần đầu tiên còn muốn vui vẻ hôn nhiều, hơn nữa nghĩ đến đây không phải là nhà mình, lại làm cho người ta hưng phấn không thôi, nhân sinh đắc ý bất quá chỉ là như thế.
Vào giờ khắc này, Lưu Uyên quyết định nhất định phải nói Châu nhi kiến tạo một gian nhà thật lớn, cuộc sống bất quá cũng như thế, đến lúc đó Châu nhi nhất định sẽ cảm thấy mỹ mãn.
Châu nhi trong bất tri bất giác hai giọt nước mắt rơi xuống, Lưu Uyên còn đang đắm chìm trong ảo tưởng, chứng kiến thần thái Châu nhi như thế nhất thời cả kinh, nói: “Châu nhi, ngươi làm sao…”
Châu nhi lắc lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, Châu nhi chỉ là cao hứng thôi! Dương đại thẩm tựa như mẫu thân Châu nhi, nàng nói là Vương gia đáng giá cho Châu nhi phó thác cả đời người, Châu nhi sao mất hứng được?”
Lưu Uyên thầm thở phào, thì ra là như thế, khó trách nàng hôm nay đặc biệt bất đồng, bất quá Châu nhi không ngờ lại nghĩ đến đem mình đến nơi này, đúng là hơi nổi bật, bất quá trong lòng cũng cảm thấy cảm động, Châu nhi làm như thế, hiển nhiên còn để cho Dương đại thẩm nhìn thấy ý tứ của mình, cho thấy rằng nàng đối với mình quả thật là tình thâm ý trọng.
Châu nhi nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngươi có phải hay không cảm thấy Châu nhi rất …tùy tiện!”
Lưu Uyên cười nói: “Như thế nào lại thế? Ta biết Châu nhi là vì vui hoan với ta nên mới như thế, thâm tình của ngươi, bổn Vương đời này sẽ mãi không quên, tại thiên nguyện vi chim liền cánh, tại địa nguyện vi tình vợ chồng, trên đời này chúng ta là một đôi đẹp nhất!” Mỹ nhân ân trọng, từ xưa chính là để nam nhân si tâm đến hồ ngôn loạn ngữ, nói tiếp Lưu Uyên hiện tại quả thật động tấm chân tình, tự nhiên sẽ không keo kiệt lời ngon tiếng ngọt.
Châu nhi đôi mắt đẹp sáng lên, nói: “Vương gia ngươi nói thực hay, cái gì gọi là chim liền cánh, cái gì lại bảo là tình vợ chồng!”
“Này…” Lưu Uyên chính mình còn không biết hai cái đồ vật nọ là gì, bất quả để lừa tiểu cô nương này thật là quá dễ dàng, nhân tiên nói: “Chim liền cánh chính là một đôi chim có cùng hai cánh, chính là ý tứ vợ chồng ân ái, về phần tình vợ chồng, như là hai nhánh trên cùng một cây, ta cùng với Châu nhi chính là đôi chim liền cánh, hai nhánh cùng cây, vĩnh viễn đều không xa rời nhau.”
“Thiên nhai nơi xa có khi hết, hận này kéo dài vô tuyệt kỳ!” (ND: câu này để nguyên nghe hay hơn ”
Lưu Uyên thầm nghĩ trong cuộc đời này chính mình không thể cô phụ Châu nhi, không quản thế nào đều phải mang đến cho nàng cuộc sồng khoái hoạt.
Châu nhi rốt cục không chịu đựng nổi lời nói thâm tình của hắn, lập tức nhào tới trong lòng Lưu Uyên (ND: ôi! Ước gì mình đc như anh ý )
Ôm Châu nhi một lúc, Lưu Uyên đột nhiên nhớ tới Điền Nhu điêu ngoa bốc đồng kia.
Cô bé này cũng có chỗ đáng yêu, bất quá nghĩ lại lại cười, chính mình đang ôm một người trong lòng, như thế nào lại nghĩ đến người khác, chẵng lẽ chính mình là trời sinh phong lưu!
Bất quá ở thời đại này, có được ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện cực kỳ bình thường. (ND: ba vợ bốn nàng hầu: một chính thê, hai bình thê, bốn tiểu thiếp )
Nghĩ đến Điền Nhu, Lưu Uyên trong lòng đột nhiên dâng lên một cái chủ ý, muốn kiếm tiền, vì cái gì không bắt đầu từ thư họa?