Khi ông Phước Luân rời khỏi nhà, thì mọi người mới tụ lại bàn thảo sôi nổi, Nhĩ Khang nói:
- Quả là bất ngờ khi biết được hoàng thượng đã ân xá cho bọn mình. Không truy cứu trách nhiệm về những việc làm trước, dối với chúng mình mà nói thì đó quả là một tin vui, từ đây không có gì khiến chúng mình sợ nữa. Có thể bình thản mà ngao du sơn thủy, thưởng lãm cái hay cái đẹp của muôn phương, chậm rãi đến xứ Ðại Lý. Giống như điều một bài hát đã viết “chúng ta bạn với hồng trần, cỡi ngựa rong ruổi muôn nơi, cùng hưởng sự phồn hoa nhân thế...”
Tiêu Kiếm nhìn Vĩnh Kỳ và Yến Tử với một thái độ bâng khuâng hỏi:
- Có chắc là hai người không quay về hoàng cung nữa không? Nhìn các người sao tôi thấy nghi ngờ quá. Phước đại nhân trù trừ ở lại thành Nam Dương này, có nghĩa là ông ấy chưa buông tay, mà đang tìm mọi cách để thuyết phục các người đấy. Biết đâu rồi đến phút cuối các người bị khuất phục đổi ý, ở đây người tôi quan tâm nhất là Vĩnh Kỳ anh ta khó có thể vứt bỏ được cái thân danh a ca của mình.
Yến Tử lắc đầu nói ngay:
- Không đâu, không có chuyện đó đâu. Tôi cũng đâu phải dễ gì tìm lại được anh ruột mình, vì vậy chẳng bao giờ tôi quay lại hoàng cung. Tôi quyết rồi, cái vai Hoàn Châu cát cát đóng bao nhiêu đó đủ rồi, đã đỡ ghiền rồi. Bây giờ là lúc phải ngao du sơn thủy, rồi còn học phương gia kiếm pháp của gia đình nữa chứ. Hiện giờ trong đầu tôi có biết cơ man nào là kế hoạch, những kế hoạch này hoàn toàn mới, không dính dấp một tí gì đến hoàng cung. Anh Vĩnh Kỳ cũng đã hức với tôi, tôi ở đâu là anh ấy ở đấy.
Vĩnh Kỳ nói:
- Vâng, tôi quyết định như vậy, không muốn làm a ca nữa. Trong cung bây giờ có thiếu gì a ca, thiếu tôi cũng đâu có nhằm nhò gì.
Tiêu Kiếm nói:
- Nhưng mà từ khi triều Mãn Thanh khai quốc cho đến nay, hình như chưa có chuyện a ca bỏ ngôi mà đi. Cậu là người đầu tiên đấy, rồi sau này lịch sử sẽ ghi chép thế nào về chuyện này đây?
Nhĩ Khang giải thích:
- Hoàng thất có cách của hoàng thất, đó là khi nào trong hoàng tộc có một ai đó làm chuyện trái ý với hoàng gia không được chấp nhận thì sẽ bị tuyên bố là đã “qua đời”. Như trường hợp Vĩnh Kỳ thì sẽ bị tuyên bố là “qua đời lúc tuổi tráng niên” là xong.
Vĩnh Kỳ nói:
- Nếu điều đó giúp được cho Hoàng a ma đỡ lúng túng thì tôi sẵn sàng chấp nhận Mà thực tế từ khi tôi tham gia chuyện cướp xe tù “Ngũ a ca” cũng đã chết rồi, còn người sống đây là Ai Kỳ thôi.
Tiêu Kiếm gật đầu:
- Nói hay lắm, hay lắm! Ai Kỳ này, coi ra thì con em điên của tôi cũng không nhìn lầm người đấy. Ngươi dám vì cô ấy mà để “Ngũ a ca” chết đi thì ta cũng can tâm chấp nhận để ngươi và Yến Tử sống bên nhau đến lúc bạc đầu.
Tử Vy nghe vậy cười nói:
- Tôi nghĩ bây giờ không cần thảo luận chuyện về hay không về hoàng cung nữa. Vì ý mọi người thế nào thì cũng đã thống nhất rồi. Mục tiêu của chúng ta là đất Ðại Lý ở tỉnh Vân Nam.
Kim Tỏa nói:
- Tiểu thơ, tiểu thơ đến đâu, em sẽ đến đấy.
Tử Vy lắc đầu:
- Kim Tỏa này, thân phận của em hiện nay đã khác xưa. Em không còn lệ thuộc ta nữa, em có đường đi của em, bạn đời của em bây giờ là Liễu Thanh đấy, anh ấy muốn dừng chân nơi nào thì nhà em ở đó thôi.
Rồi đặt tay Kim Tỏa vào tay Liễu Thanh, Vy tiếp:
- Liễu Thanh, giờ ta giao Kim Tỏa cho người đấy.
Liễu Thanh cảm động nói:
- Cảm ơn Tử Vy, nhưng mà tôi thấy chuyện đến Vân Nam là ý của tập thể. Nếu nói như lời của Tiêu Kiếm, đấy là chốn thiên đàng, thì tại sao chúng ta không cùng đến đấy.
Liễu Hồng thì phân vân:
- Nhưng mà ở Bắc Kinh chúng ta có khá nhiều việc phải làm, chẳng hạn như Bảo a đầu, Tiểu Hổ Tử bây giờ chúng ta ra sao? Rồi còn có cả đám ở Viện cứu tế nữa, tôi nghĩ thì sau khi đưa Tử Vy, Yến Tử... đến Vân Nam xong, ta cũng nên quay về Bắc Kinh chớ còn nếu muốn ở luôn Vân Nam e là không ổn?
Nhĩ Khang nói:
- Ta có nói với cha ta về chuyện Hội Tân lầu. Nghe nói, hoàng thượng đã giao cho người xử lý, nếu muốn thì các người có thể lấy lại kinh doanh như cũ. Ðó cũng cái hay, vì mặc dù ở Vân Nam nhưng ta vẫn giữ địa điểm tại Bắc Kinh, như vậy có thể tới lui qua lại. Dù gì Hội Tân lầu bọn mình cũng đã bỏ ra khá nhiều công sức, nếu bỏ phế đi cũng uống đấy chứ.
Liễu Thanh đồng ý:
- Vâng, nếu Hội Tân lầu được trả lại cho bọn mình thì sao không nhận.
Rồi quay sang Kim Tỏa, Thanh nói:
- Vậy thì em sẽ là bà chủ quán, còn tôi sẽ là ông chủ quán, thật tuyệt vời.
Kim Tỏa trợn mắt:
- Anh chưa hỏi ý kiến tôi mà dám quyết định à?
Liễu Thanh ngạc nhiên:
- Chưa ư?
Yến Tử thấy vậy vỗ vai Liễu Thanh.
- Vậy thì ngay trước mặt bọn này, ngươi hỏi ý đi, bọn này sẽ chứng giám cho.
Liễu Thanh bối rối.
- Hỏi gì? hỏi gì chứ? Có nhiều thứ đâu cần phải nói ra cũng biết mà.
Tử Vy cười:
- Nhưng anh để trong bụng thì chỉ mình anh biết, người ta làm sao biết được?
Yến Tử giục:
- Hỏi đi, hỏi đi! Nếu không chịu hỏi, bọn này sẽ đưa Kim Tỏa đi Vân Nam lúc đó hối thì đã muộn. Ðừng quên ông anh Tiêu Kiếm của tôi chưa có vợ nhé.
Kim Tỏa phản kháng.
- Yến Tử nói gì kỳ vậy? Tôi đâu phải món đồ chơi đâu mà cô đem tặng cho người này hay người khác cũng được.
Liễu Thanh thấy Kim Tỏa đỏ mặt nói:
- Mấy người thật lạ, đã biết rõ rồi còn hỏi, được rồi, tôi lên tiếng đây, Kim Tỏa cô chịu lấy tôi chứ?
Mọi người nghe vậy cười ồn lên Yến Tử chọc phá:
- Kim Tỏa thế nào? Mau trả lời người ta đi chứ?
Kim Tỏa đỏ mặt ấp úng nói:
- Tôi còn biết nói gì, phải đồng ý thôi!
Tử Vy, Nhĩ Khang nhìn nhau, Tử Vy thích thúc nói:
- Anh Tiêu Kiếm, xin anh làm ơn hỏi Chúc đại ca có thể cho chúng tôi mượn nhà anh ấy tổ chức một tiệc cưới nhỏ như cái tiệc cưới của Hàm Hương và Mông Đan vậy được không? Kim Tỏa chẳng có cha mẹ gì cả, người thân duy nhất của cô ấy là tôi đây. Trước khi chúng ta chia tay cùng cô ấy, thì hãy để cho cô ta được thành thân trọn vẹn, anh thấy thế nào?
Yến Tử tán đồng.
- Đúng đấy! Phải tổ chức tiệc cưới cho họ đi.
o0o
Thế là ba ngày sau, lễ cưới của Kim Tỏa và Liễu Thanh được cử hành. Lễ cưới vẫn đầy đủ nghi lễ, Tử Vy, Yến Tử dìu cô dâu về phía Liễu Thanh. Ông Phước Luân, vợ chồng Chúc đại ca là khách, Tiểu Hợp Tử đóng vai hoa đồng xách giỏ hoa... Đó là đám cưới thứ hai mà bọn họ có được sau buổi lưu vong, một đám cưới thật vui.
Qua ngày hôm sau, Yến Tử nghĩ ngợi gì chợt nổi hứng đích thân xuống bếp làm cơm mời mọi người. Thức ăn mang lên để đầy một bàn, Yến Tử đợi tất cả lên bàn đông đủ, tuyên bố:
- Để chúc mừng đám cưới của Kim Tỏa với Liễu Thanh, để mừng chuyện được Hoàng a ma ân xá...còn bao nhiêu sự việc khác nữa. Tôi chẳng biết làm gì khác hơn là trổ tài làm bếp mời mọi người cùng ăn cơm. Tất cả thức ăn ở đây là do tôi đích thân làm, chẳng ai phụ tay cả. Tôi trổ tài mời, để các vị không còn dám khinh thường Yến Tử này nữa.
Tử Vy nói:
- Vâng, hôm nay toàn bộ thức ăn đều do Yến Tử xào nấu, tôi chỉ phụ xắt cải luộc thịt thôi, mọi người phải ăn thật tình, để khỏi phụ lòng Yến Tử.
Mọi người hô to:
- Xin tuân lệnh.
Tất cả cầm đũa, Yến Tử chợt ra tay ngăn lại.
- Khoan đã, trước khi ăn phải nghe một bài nói về “cái ăn” do tôi sáng tác chứ?
Liễu Thanh ngạc nhiên.
- Ăn mà còn phải nghe một bài bàn về cái ăn nữa à? Yến Tử biến thành nhà văn từ bao giờ vậy.
Yến Tử tỉnh bơ, tằng hắng một tiếng rồi đọc:
- “Mọi người đều phải ăn, sáng ăn trưa ăn, tối ăn, đói phải ăn mà không đói cũng phải ăn. Trời nắng ăn mà ngày mưa cũng ăn, đi làm phải ăn mà không đi làm cũng phải ăn. Mùa xuân ăn, mùa hạ ăn, mùa thu ăn, mùa đông cũng ăn. Còn sống còn phải ăn...”
Yến Tử mới đọc thơ có bao nhiêu đó mọi người đã cười lăn, Vĩnh Kỳ giải thích cho Tiêu Kiếm nghe.
- Ðây là cái bài nguyên tắc là Như nhân ẩm thủy của Yến Tử đã từng sáng tác. Bây giờ cô ấy dựa vào đó mà cải biến, từ chuyện uống nước sang ăn cơm, chính bài luận trước của cô ấy đã khiến Hoàng a ma phải than điệu này Khổng tử mà nghe được hẳn phải ngộp chết.
Tiêu Kiếm nghe ôm bụng cười, Yến Tử vẫn tiếp tục đọc tỉnh bơ.
- “...Đàn ông phải ăn cơm, đàn bà phải ăn, trẻ con người già gì cũng phải ăn, chó mèo heo gia súc phải ăn...bữa nay ăn, ngày mai ăn...”
Nhĩ Khang không nhịn được lên tiếng:
- Thế đủ chưa, mọi người có quyền ăn rồi chứ?
Bữa cơm hôm ấy thật vui, nhưng còn một bữa cơm khác cũng khiến mọi người khó quên. Ðấy là hôm ông Phước Luân quyết định quay về Bắc Kinh nên đến nhà họ Chúc, nói với đám Yến Tử.
- Theo ta thấy thì quyết định của các người bất di bất dịch, đúng không? Vì vậy thôi thì ta không ở lại đây nữa, mai ta trở về Bắc Kinh. Ta đi rồi khônng biết đến bao giờ mới gặp lại mọi người, nên trưa mai, ta muốn mời mọi người ăn một bữa cơm ở quán Túy Tiên Cư. Bữa cơm đó có thể coi như ta tiễn chân các người, vậy mai bốn người đến nhé, còn các bạn của các người thì để khi khác vậy.
Nhĩ Khang cung kính nói:
- Đúng ta phải để bọn con đãi cha mới phải chứ.
o0o
Thế là buổi trưa hôm ấy đám Yến Tử kéo đến quán Túy Tiên Cư, đó là một tửu lầu lớn nhất ở Nam Dương. Ông Phước Luân thuê một căn phòng nhỏ, chỉ có một chiếc bàn, Tử Vy, Yến Tử, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ đều có mặt, ông Phước Luân nói:
- Nghĩ đến chuyện từ đây về sau, cả bốn người sẽ sống đời phiêu bạt mà ta không khỏi chạnh lòng. Không phải chỉ một mình ta, mà hẳn hoàng thượng cũng không vui. Với hoàng thượng chuyện ân xá cho các người là đã khoan dung độ lượng quá rồi. hãy nghĩ lại đi, chuyện các người gây ra đâu phải nhỏ. Sự khoan dung đó, đúng ra phải được các người cảm nhận chứ, sao một tiếng cảm ơn cũng không thành.
Nhĩ Khang thành thật.
- Chúng con thật sự tri âm, nhưng tri ân là một chuyện, còn bất mãn lại là chuyện khác. Tấm lòng của bọn con đối với hoàng thượng phải nói là ân, kính, ái oán hận đều đủ cả.
Tử Vy cũng nói:
- Với con thì Hoàng a ma không phải là một người cha bình thường như bao người khác. Hoàng a ma có quyền “sinh sát trong tay” chính điều này làm con cái sợ hãi với phụ tử dân gian. Chuyện bất đồng ý kiến cãi nhau là bình thường, nhưng cãi nhau rồi thôi, chứ đâu có chuyện đem ra xử trảm như Hoàng a ma đâu?
Tử Vy vừa nói đến đó thì rèm cửa chợt vén ra, rồi một người bước vào cười lớn:
- Ha ha ha, nói hay lắm! Tử Vy, người cha mà con nói động tí là đem con ra chém đầu đó. Ta biết là con nói ta, nhưng mà hãy nghĩ lại xem nếu thật sự mà như vậy thì làm sao đầu con còn trên cổ, miệng con còn đó để tả oán ta chứ?
Mọi người giật mình nhìn sang, thì ra là vua Càn Long trong bộ áo thường dân, chẳng hẹn cùng lúc cả bốn kêu lên:
- Hoàng thượng.
- Hoàng a ma.
Người bất ngờ nhất phải nói là Yến Tử bất giác quỳ xuống:
- Hoàng a ma!
Chỉ có Tử Vy là vừa sợ hãi vừa bối rối chẳng biết phải gọi vua là gì, cuối cùng nói:
- Bẩm hoàng thượng!
Vua Càn Long ngạc nhiên.
- Tử Vy, con gọi ta là gì vậy? con không nhận ta là “A ma” nữa ư?
Tử Vy nhìn lên một cách cản đảm.
- Con nghĩ là Hoàng thượng không còn nhìn con là con nữa. Vì từ cái hôm ông cậu, bà thiếm con xuất hiện. Chính người đã phủ nhận con, không tin tưởng mẹ con, cho rằng “đó là chỉ một màn lừa gạt” con nghĩ đến chuyện mẹ con đã bỏ cả một đời ra mà chờ đợi để rồi chỉ nhận được lời phủ nhận kia mà hết sức đau lòng, hết sức căm giận. Vả lại hôm đó chính miệng Hoàng thượng đã nói với con “đừng gọi ta là Hoàng a ma nữa, ta không phải là cha ruột của người”, câu nói đó mãi mãi không bao giờ quên, vì vậy con thấy nếu bây giờ Hoàng thượng mà thay đổi thái độ muốn nhận con là con trở lại, thì con cũng không chấp nhận chuyện đó đâu.
Vua Càn Long chăm chú nhìn Tử Vy nói:
- Con nói nghe hay thật tại sao con không nghĩ lại, chuyện hôm đó nó xảy ra thế nào? Có biết bao sự việc không hay đến cùng lúc, chuyện mẹ con... phải nói là bị con mà liên lụy. Thử nghĩ lại xem, nếu con không giàn dựng chuyện để lừa dối cha, cướp mất ái phi cha, làm cho ta nghi ngờ thì làm sao ta có thể để cho những tay nông dân kia gạt được chứ?
Nhĩ Khang nghe nói giật mình.
- Hoàng thượng ban nãy người nói mấy tay nông dân kia gạt. Có nghĩa là người đã biết được sự thật rồi ư, ông chú bà thiếm của Tử Vy nói thế là vì bị áp lực họ đã nói dối đúng không?
Vua thật thà nói:
- Chuyện đó ta không điều tra, có điều ta biết rất rõ, Vũ Hà không bao giờ làm chuyện lừa dối đó. Vì vậy nếu cho mở cuộc điều tra thì đã là một điều sỉ nhục cho Vũ Hà, nàng không bao giờ gạt ta. Lúc đó chẳng qua vì giận quá nên ta mới phát ngôn bừa bãi như vậy.
Tử Vy nghe vua nói, lòng bằng hoàng, vua Càn Long thấy vậy khoát tay:
- Thôi tất cả hãy đứng dậy đi, đến đây, ở dây là Nam Dương chứ không phải hoàng cung, ta lại đi tuần du, nên tất cả phải thay đổi cách xưng hô cho thích hợp. Ta là “lão gia” ta muốn tất cả ngồi xuống, cùng ta dùng một bữa cơm gia đình vậy.
Vua Càn Long ngồi xuống, rồi vỗ ghế bên cạnh bảo:
- Phước Luân ông hãy ngồi xuống cạnh ta, còn đám tiểu bối kia để chúng ngồi đối diện.
- Vâng.
Ông Phước Luân cung kính ngồi xuống, Vĩnh Kỳ xúc động nói:
- A ma! Thật con không ngờ, a ma lại đích thân đến tận xứ Nam Dương này.
Vua Càn Long nhìn cậu con trai, chậm rãi.
- Ta biết làm sao bây giờ? cử hết đám này đến đám khác, với bao nhiêu dặn dò. “không được làm chúng bị thương, đưa về người nào cũng lành lặn” vậy mà kết quả đứa nào cũng thương tích đầy người, đứa thì té ngựa, đứa rơi xuống vực, đứa mù, đứa bị trọng thương. Ta nhận được tin mà vô cùng kinh hoàng đứng ngồi không yên. Thế là chỉ còn cách gọi Phước Luân đến, vậy mà không ngờ các người dù đã gặp khá nhiều gian khổ vẫn dỗi hờn không chịu quay về, các ngươi muốn ta phải làm sao chứ? Hạ “thánh chỉ” bắt về ư? Hay là phải đích thân đến rước mọi người về.
Lời của vua Càn Long làm Vĩnh Kỳ rưng rưng nước mắt.
- Để a ma nhọc tâm như vậy, tội con thật đáng chết, con xin lỗi, con đã không phải.
- Khỏi phải xin lỗi xin phải gì cả. Hiện giờ ta không phải là một ông vua, mà chỉ là một người cha đi tìm con, ta giờ lòng cũng đã nguội lạnh rồi...
Ông nhìn sang bốn người trẻ tuổi chợt hạ thấp giọng.
- Thế nào, tụi con đi bụi như vậy đủ chưa? Hiện giờ trời đã sang đông, sắp có tuyết rồi, sẽ lạnh lắm đấy. Những ngày mùa đông mà các con rong ruổi bên ngoài thế này chịu sao thấu? Về Thấu Phương Trai, chăn nệm đầy đủ củi lửa sưởi ấm chẳng thiếu. Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng, Tiểu Trác Tử chúng trông ngóng bọn con hàng ngày, ngay cả con két xanh tinh khôn. Ngày ngày vẫn hót “cát cát kiết tường” luôn miệng.
Vua Càn Long chưa dứt lời, thì Yến Tử đã òa lên khóc lớn.
- Hoàng a ma, đừng làm thế! người cứ chửi mắng con, đánh con cũng được, nhưng đừng có tốt với con như vậy. Vì nếư người mà tốt với con là chịu thua... con đã quyết định không quay về Hồi Ức thành nữa mà... vì vậy xin người đừng tốt với con như vậy.
- Hồi Ức thành là ở đâu?
- Dạ, chúng con đã quy ước gọi “hoàng cung” là Hồi Ức thành vì ở đó là “quá khứ” đã qua...
Nhĩ Khang giải thích, rồi tiếp:
- Đến nước này chúng con không còn muốn quay về đó nữa.
Vua Càn Long nhìn bốn người trẻ tuổi vẫn đứng trước mắt, không vui nói:
- Bây giờ các người, cả đến chuyện dùng cơm chung với ta cũng không muốn nữa sao, sao chẳng ngồi xuống đi.
Lúc đó đám Yến Tử mới ngồi xuống. vua Càn Long lại vỗ tay mấy cái, thế là có bốn cô gái mang mỗi người một chiếc mâm ra đặt lên bàn. Vua nói:
- Này Yến Tử ta từ Bắc Kinh mang món bánh hạnh nhân mà ngươi ưa thích nhất đến đây cho ngươi đây. Rất lâu rồi hẳn ngươi không được ăn món này, dù đã cố gắng đi nhanh nhưng mấy ngày trời mới tới được, đâu ngươi ăn thử xem nó có còn giòn ngon không? Còn Tử Vy, có món bánh hạnh nhân hạt đào cho con nữa này, ăn đi, ăn đi!
Tử Vy và Yến Tử nghe vậy khóc òa vì cảm động, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang cũng rơm rớm nước mắt. Vua Càn Long thấy thế đứng dậy bước tới bên Tử Vy và Yến Tử, giang tay ra ôm lấy cả hai.
- Hai cái con a đầu này, ta đã nói rồi mà. Các con thân với ta như hai cánh tay của ta vậy, làm sao ta có thể mất được chứ? Vì vậy dù bọn con có giận, có buồn, có bực dọc gì thì ta nghĩ... mọi chuyện đã qua rồi, hãy để nó qua đi. Trong chuyện này, bộ con tưởng ta không buồn, không giận ư? Các con đã đoạt mất ái phi của ta, vậy mà ta đã cho nó qua được, sao con không làm thế chứ. Có thế nào thì hai đứa cũng là con yêu của ta, ta quyết không để các con lưu lạc mãi bên ngoài được. Ðó là chưa nói, hai dứa con cướp thêm của ta một đứa con trai và một thần tử trẻ tuổi...
Đến lúc đó thì nỗi hờn trong tim Yến Tử ta biến, cô nàng ngã vào lòng vua Càn Long vừa khóc vừa nói:
- Hoàng a ma, cho con xin lỗi, con đã gây ra biết bao nhiêu lỗi lầm.
Vua Càn Long lắc đầu:
- Thôi đừng nhắc lại chuyện đó nữa.
Rồi vua quay sang Tử Vy.
- Tử Vy, mắt con hiện nay thế nào, có lành hẳn chưa? Ta có mang những thái y danh tiếng nhất đến đây, một lúc nữa họ sẽ khám cho con nhé?
Tử Vy thút thít một lúc mới thành tiếng:
- Dạ... bẩm Hoàng a ma...
Vua Càn Long gật đầu ôm chặt đầu Tử Vy.
- Con vừa gọi được ba tiếng mà ta mong đợi.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ không dằn được nước mắt. một lúc sau đợi cơn xúc động giảm bớt, vua nói:
- Thôi đừng khóc nữa, hãy ăn đi kẻo nguội, rồi quay về thu dọn đồ đạc. Riêng về chuyện kết bạn “sinh tử có nhau” của các con ta đã nghe qua rồi. Bọn họ đã xả thân để cứu các con nên có thể coi là có công trạng cả, bao giờ về đến Hồi Ức thành, ta sẽ ban thưởng cho họ sau.
Tử Vy và Nhĩ Khang nhìn nhau trao đổi, rồi Tử Vy là người lên tiếng:
- Bẩm Hoàng a ma tấm lòng của người khiến bọn con vô cùng cảm kích tự buồn giận trước đây không còn nữa, nhưng mà con thấy tốt hơn, bọn con nên đi hơn là quay về với Hoàng a ma.
Vua Càn Long ngạc nhiên chẳng hiểu, Yến Tử nói thêm:
- Con biết là không nên... nhưng mà con không thể không nói. Con không quay về vì bây giờ con đã nhận được anh ruột, con không muốn xa anh con nữa, bọn con sẽ đến Đại Lý ở Vân Nam.
Vua Càn Long càng ngạc nhiên:
- Anh ruột, anh ruột nào chứ?
Ông Phước Luân chen vào:
- Về chuyện ông anh của Yến Tử, thần sẽ nói rõ với lão gia sau.
Vua Càn Long cảm thấy thất vọng, tự mình xuống nước thân chinh đến đây, thế mà vẫn không thuyết phục được hai đứa trở về hoàng cung, nhưng vẫn hỏi lại:
- Cả hai cương quyết không quay về à?
Tử Vy đáp:
- Ở trong Hồi Ức thành đó, con và Yến Tử đều chỉ là kẻ “ngoại lai” nên không có chỗ đứng.
Vua Càn Long nói:
- Có ta đứng sau lưng nào có ai dám hiếp đáp đâu?
- Có Hoàng a ma đỡ lưng, vậy mà vẫn có chuyện ông cậu bà thiếm xuất hiện, còn sự nghi hoặc và bất mãn của Thái hậu nữa. Rồi những lời nói ra nói vô của Hoàng hậu, lúc đầu thì chưa có gì, nhưng lâu ngày chắc chắn là Hoàng a ma cũng lay động thôi.
Vua Càn Long suy nghĩ rồi gật gù.
- Theo cách nói của các người thì rõ là cơn giận chưa nguôi, thôi được thế thì còn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang, ý của hai người thế nào?
Vĩnh Kỳ ngập ngừng nói:
- Bẩm Hoàng a ma từ nhỏ đến lớn, Hoàng a ma đối với con là một anh hùng vĩ đại một hoàng đế đầy uy vũ, trên đời có một không hai. Nhưng... Hoàng a ma lại sống xa con quá, chỉ có từ nãy đến giờ, con mới thấy rõ, Hoàng a ma còn là một người cha nhân từ đầy lòng khoan dung. Con rất hãnh diện là con của cha, và rất muốn theo cha quay về. Nhưng mà... trở về hoàng cung đối với chúng con quả là một sự việc nan giải, về đấy khác nào lại chui đầu vào bể khổ. Vì vậy... Hoàng a ma, xin người hãy hiểu mà lượng thứ cho.
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, rồi quay qua vua Càn Long tiếp lời Vĩnh Kỳ:
- Bẩm hoàng thượng, trong cuộc sống lưu vong, vừa qua, con bị người ta phục kích chém hai đao, đã tưởng là đã rụng mất cánh tay, đó là điều mất mát đau đớn. Vì vậy con không muốn hoàng thượng bị mất mát gì cả, nhưng Tử Vy và Yến Tử không thể sống trong cung đình, không thích ứng được cuộc sống ở đấy, cứ làm chuyện sái quấy không đúng luật triều đình nên cứ bị người khác hãm hại. Nếu hoàng thượng thật lòng yêu quí họ, thì nên buông tha họ đi, dồng thời chấp nhận cho thàn và Vĩnh Kỳ được cùng họ phiêu bạt giang hồ đó mới là ân đức của Hoàng thượng.
Vua Càn Long yên lặng nhìn bốn người yên lặng.
Từ Túy Tiên Cư quay về nhà họ Chúc, Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Yến Tử vẫn còn choáng váng trong cơn sóng tình cảm. Tiêu Kiếm, Kim Tỏa, Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng vây quanh. Mọi người rất bất ngờ khi nghe tin đích thân vua Càn Long đến Nam Dương.
Tiêu Kiếm nghi ngờ.
- Hoàng thượng thân chinh đến đây để đón các người ư?
Rồi quay qua quan sát Tử Vy và Yến Tử.
- Nhưng tại sao mắt hai hai người đỏ hoe vậy, khóc dữ lắm à?
Yến Tử lắp liếm bằng cách mang hai hộp thức ăn ra.
- Ăn nào, ăn nào! Ðây là bánh làm tận trong cung dấy, bên ngoài không có mà ăn đâu.
Liễu Thanh, Liễu Hồng nhìn nhau rồi hỏi:
- Hoàng thượng mang tận Bắc Kinh đến cho các người à?
Kim Tỏa nhìn thức ăn reo lên:
- Ồ, tiểu thơ! Toàn là những món bọn mình thích ăn cả.
Vĩnh Kỳ bức rức:
- Vâng, Hoàng a ma còn nói phải bắt nhà bếp làm ngày đêm để kịp mang theo. Xem ra Hoàng a ma cư xử với mình như vậy mà mình vô tình quá cũng không phải, nó ích kỷ, tàn nhẫn làm sao đấy. Hoàng a ma gặp bọn này không hề trách một tiếng, lại còn nuông chiều, người xuống nước như vậy mà chúng mình vẫn cương quyết không về, thái độ quá cứng rắn chăng?
Nhĩ Khang nói:
- Thôi đừng có nói đến chuyện đó nữa, muốn thoát khỏi hoàng cung đâu phải là chuyện dễ dàng. Ðã đến được Nam Dương tức là đã đi được nửa đoạn đường nếu cứ phân vân bất định thì sau này sẽ ra sao? Quay về rủi gặp chuyện “Hương phi” thứ hai nữa thì mệt đấy, lần này hoàng thượng đại xá, nhưng lần sau thì chưa chắc thoát được, sự việc cứ lập đi lập lại càng chết.
Yến Tử nghe vậy tán đồng ngay.
- Vâng đúng đấy đúng đấy. Tôi cũng nghĩ vậy.
Tử Vy thì thở ra:
- Nhưng người đã đích thân đến Nam Dương, người còn nói muốn đến “rước bọn mình về”. Người bảo là không phải với tư cách của một ông vua mà chỉ là một người cha “bất nhẫn” buồn phiền... Nghe những lời đó, tôi thật không cầm lòng được, không có chuyện “truy sát” chúng ta tất cả chỉ là một sự “hiểu lầm”. Chuyện mẹ tôi cũng vậy, hình như người cũng đã rõ được sự thật. Chuyện chặt đầu cũng chỉ là một màn kịch, tôi phải làm sao đây?
Rồi quay sang Yến Tử, Tử Vy tiếp:
- Yến Tử, chị hãy nói đi! Chị hãy bươi móc ra những điều không tốt của Hoàng a ma để tôi thù người, tôi mạnh dạn lên, bằng không, nếu để tình trạng thế này, tôi sẽ phân vân, bước đi không đành đấy.
Liễu Thanh thấy mọi người như vậy, buộc miệng nói:
- Tôi thấy điệu này, các người nên thay đổi lộ trình quay về Bắc Kinh là hay nhất. Về đấy tôi Liễu Hồng và Kim Tỏa gầy dựng lại Hội Tân Quán, còn các người trở về với chức danh cát cát, a ca, và phò mã. Như vậy lúc nào gặp nhau cũng dễ, đám trẻ con ở trại tế bần cũng có người quan tâm, vậy chẳng tốt hơn sao? Thôi thì hãy quên cái xứ Ðại Lý đi, ai quay về vị trí nấy, khỏi phải chia cách Nam bắc một phương trời. Các vị biết không, Kim Tỏa từ tối qua cứ khóc mãi về chuyện phải chia tay với các người.
Kim Tỏa nghe vậy nắm tay Tử Vy nói:
- Vâng, đúng thế, đúng thế! Em biết điều mà tiểu thơ buồn nhất là chuyện hoàng thượng phải nhận sự trung trinh của Thái thái. Nhưng bây giờ người đã biết rõ rồi thì cái giận đó cũng nên xóa đi, có thế nào thì Hoàng thượng cũng là cha của tiểu thơ mà. Nếu mọi người không chịu khăng khăng đi đến Đại Lý thì đến bao giờ em mới gặp lại được tiểu thơ. Thôi đừng đi, hãy quay về hoàng cung đi!
o0o
Tiêu Kiếm nghe vậy lẳng lặng chụp lấy kiếm và tiêu đi thẳng ra cửa, Yến Tử chạy đuổi theo:
- Anh giận à?
Tiêu Kiếm lớn tiếng:
- Đương nhiên là anh phải giận rồi, không những giận mà còn cảm thấy thất vọng, vì anh đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức vạch ra biết bao nhiêu kế hoạch. Dự tính cả chuyện đưa các người đến Ðại Lý rồi, để các người sống bằng nghề gì. Vậy mà bây giờ tất cả coi như hỏng bét, có lẽ không thể quay đến Ðại Lý được nữa.
Yến Tử vội phân bua:
- Nhưng bọn em đâu có nói là sẽ quay về hoàng cung, cũng chưa có hứa điều gì với Hoàng a ma mà?
Tiêu Kiếm nhìn thẳng vào mắt Yến Tử nói:
- Yến Tử này, nếu em thật sự là em gái anh, thì phải theo anh mà đi, đừng có quay trở lại cái “Hồi Ức thành” đó làm gì, tuyệt đối không được quay đầu lại. Nếu em hứa được điều đó thì anh sẵn sàng làm tất cả những gì em muốn, anh sẽ bảo vệ em và Vĩnh Kỳ cho hai người hạnh phúc mãn đời.
Yến Tử mở to mắt nhìn Tiêu Kiếm, trong khi Tiêu Kiếm như đã quyết định nói:
- Yến Tử, nghe anh nói đây, anh muốn cho em biết một sự thật.
Lúc đó Nhĩ Khang cũng đã ra tới, vội chận ngay:
- Tiêu Kiếm, cần gì phải quá kích như vậy chứ. Ở đây chẳng ai tuyên bố là sẽ không đến Ðại Lý cơ mà. Đại Lý ở đó là thiên đàng mà chúng ta khao khát đến, vùng đất hứa của chúng ta thì sao chúng ta có thể bỏ ý định đó một cách dễ dàng được. Nào, tôi với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở ngoài không khí mát mẻ hơn, được chứ.
Tiêu Kiếm quay lại trừng trừng nhìn Nhĩ Khang, cảm thấy Nhĩ Khang như đã biết được ý đồ mình, nhưng Tiêu Kiếm vẫn không bỏ ý định cũ được. Ngay lúc đó Tử Vy cũng đã đi ra kéo Yến Tử trở lại phòng, kết quả là Tiêu Kiếm chẳng thể làm gì khác hơn, cũng Nhĩ Khang ra ngoài.
Nhĩ Khang đi trước, Tiêu Kiếm theo sau, cả hai ra khỏi nhà họ Chúc đến chân núi ở phía sau nhà, Tiêu Kiếm đứng lại hỏi:
- Anh đưa tôi ra đây để làm gì?
Nhĩ Khang đi thẳng vào vấn đề ngay.
- Tôi muốn nói chuyện với anh về “cái mối thù giết cha” của anh và Yến Tử, tôi biết ban nãy đứng trước mặt Yến Tử, Anh đã định nói chuyện đó ra, chẳng lẽ anh định công bố chuyện đó giữa đám đông cho mọi người cùng biết? Chẳng phải anh cũng cười. Vì vậy tôi nghĩ nếu anh nói năng không cẩn trọng thì có thể ảnh hưởng đến sự tươi vui của Yến Tử anh đành lòng làm chuyện đó ư?
Tiêu Kiếm nghe nói giật mình, quay qua nhìn Nhĩ Khang nói:
- Chẳng lẽ anh đã biết được bí mật của tôi anh làm sao biết được điều đó.
Tiêu Kiếm nói:
- Thật sự tôi chưa biết, nhưng tôi có thể đoán được. Bởi vì nếu phân tích những sự việc xảy ra trong suốt quá trình chúng ta quen nhau, thì sẽ thấy rõ, thân thế anh rất phức tạp chớ không đơn giản. Và nếu tôi đoán không lầm thì kẻ thù của anh chẳng đâu khác hơn là ở tại “Hồi Ức thành”, ông ta và bọn tôi có một sự liên hệ khá mật thiết nhau, đúng không?
- Làm sao anh đoán ra điều đó?
- Chính thái độ của anh để mọi người thấy điều đó. Anh là con người phóng khoáng tự đại, vậy mà đề cập đến kẻ thù giết cha mình trước mặt chúng tôi lại ấp úng, kín kín hở hở. Cái thái độ của anh trước “lão gia” chúng tôi càng căng thẳng hãy nói thật đi có phải người ấy là “lão gia” không?
Tiêu Kiếm suy nghĩ rồi gật đầu:
- Anh quả là con người lợi hại, không có gì có thể qua mắt được anh, vâng anh đoán đúng, ngưòi đã giết cha tôi đúng là ông ấy “con rồng ngủ gục” của các anh đấy!
Nhĩ Khang nghe nói khôing khỏi giật mình hỏi:
- Vậy thì cha ruột anh là ai?
- Cha của tôi trước kia đã từng làm đến chức tri phủ, chỉ vì phạm tội văn chương mà bị Càn Long chặt đầu, đó là ông Phương Chi Hàng!
Nhĩ Khang giật mình:
- Phương Chi Hàng ư? Sao lại phạm tội văn chương?
Tiêu Kiếm nghiến răng nói:
- Đúng là tội văn chương cha tôi làm một bài thơ bị người ta gán cho là có ý phản Thanh. Kết quả liên lụy đến cả nhà tôi. Cha tôi bị xử tử, các ông chú tôi thì bị vô ngục, vụ án đó gây hại cho mười chín người tất cả. Vâng! Con rồng ngủ gục đó chính là thủ phạm đã giết cha mẹ tôi.
Nhĩ Khang bàng hoàng nhìn Tiêu Kiếm.
- Vì vậy mà anh cố tình làm thân với chúng tôi, không phải chỉ để nhận lại đứa em gái mà còn có ý định thâm nhập hoàng cung nữa, phải không?
- Đúng vậy. Tôi cũng có ý định muốn thâm nhập vào hoàng cung, điều đó tôi cũng dã thành công. Trong cuộc đời này, tôi có một cơ hội độc nhất vô nhị để thâm nhập hoàng cung, đó là lần giả là Sa Mãn pháp sư, tiếp cận Càn Long. Tôi muốn nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, lúc tiếp cận là lúc có thể hạ sát hắn dễ dàng, và lần đó tôi đã suýt làm được.
Nhĩ Khang nhớ lại buộc miệng:
- Thật nguy, nhưng rồi tại sao anh lại không hành động?
- Tất cả tại vì các người cả - Tiêu Kiếm bi phẫn nói - Thật tôi không ngờ khi đã giao du với các người, tôi lại bị tình cảm bạn bè cột chặt. Đó là yếu điểm của tôi, chỉ cần một ai đó hết lòng với tôi, coi tôi thân tình là tôi có thể móc hết ruột gan của mình ra để đền đáp. Cũng chính vì thế mà trên giang hồ tôi có rất nhiều bạn bè. Hôm ấy, tôi thấy các bạn chỉ vì tình yêu giữa Mông Đan và Hàm Hương mà sẵn sàng vào sinh ra tử. Rồi sau đó lại thấy các vị sùng bái và kính yêu con rồng ngủ gục kia như vậy, biết các bạn một mặt lừa dối ông ta mà vẫn yêu quí kính trọng ông ta. Thế là... thế là... tôi không nỡ xuống tay.
Nhĩ Khang càng nghe càng bàng hoàng, cảm kích.
- Hết sức cảm ở tấm lòng vì bạn bè mà nương tay, nếu không mọi chuyện hôm đó sẽ trở nên vô cùng bi thảm.
Nhĩ Khang nói rồi thở dài:
- Anh Tiêu Kiếm, tôi có cái đề nghị này, chuyện bí mật kia xin anh hãy giữ kín đừng để Yến Tử biết.
- Tại sao?
Nhĩ Khang giải thích.
- Anh suy nghĩ cặn kẽ xem, Yến Tử và Vĩnh Kỳ hiện đang ở trạng thái “thề non hẹn biển” rồi sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là dâu con của vua. Nếu cô ấy mà biết được sự thật, biết được thân thế và mối thù bất cộng đái thiên như vậy, liệu bọn họ có thể thành vợ chồng được không? Thời gian qua, anh và bọn họ đã gần gũi nhau như vậy, hẳn anh phải hiểu được tình cảm và phản ứng của bọn họ thế nào.
Tiêu Kiếm gật đầu lòng có vẻ bức rức.
- Đó cũng là nguyên nhân làm cho tôi thấy vô cùng khó xử, tôi nữa muốn giữ chặt cái bí mật kia trong đáy lòng nhưng cũng muốn cho Yến Tử biết được sự thật. Sự phân vân đó cứ dày vò tôi. Hãy nhớ là tôi đã có ý định đưa Yến Tử và các ngươi đến đây, rồi bỏ đi nhớ không? Nhưng rồi nghĩ đến chuyện Yến Tử đã vào cung, nhận kẻ cướp làm cha...
- Nhận kẻ cướp làm cha! Dùng chữ nặng nề quá, tôi nghĩ không nên quá kích động như vậy, Tiêu Kiếm! Anh hãy nhớ cho rằng “án văn chương” triều nào cũng có. Ðó là một cách thống trị của các vua chúa các triều. Nhưng mà, cho tôi thật này, cha anh có tư tưởng “bài Thanh” không?
Tiêu Kiếm nghe hỏi ngẩn ra, rồi hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ nếu ông ta có, là phải mang tội chết ư?
- Không phải là tội chết, mà là đã phạm phải đại úy! Có thể ở một thời điểm nào đó, tư tưởng con người phóng khoáng hơn, con người được tự do nhiều hơn. Nhưng còn ở thời buổi bây giờ, ý tôi muốn nói là những người bị hại trong các vụ án văn chương đa số chỉ vì một phút ngẫu hứng mà chết oan. Mặc dù có thể họ biết luật lệ không cho phép như vậy, nhưng bản tính phóng khoáng nghệ sĩ đã hại họ.
Tiêu Kiếm suy nghĩ.
- Lời của anh nói có cái lý của nó.
Nhĩ Khang tiếp.
- Còn nữa, con người nào phải là thánh nhân mà không lầm lỡ, sai sót. Ví dụ như trước đó người có lỡ hại chỉ giết chết cha anh đi, bây giờ người cũng đã thay đổi rồi. Mọi thứ đã đổi khác, bây giờ là một ông vua nhân hậu, hiền lành, không còn tàn nhẫn, động tí là lên án tử cho người khác.
Tiêu Kiếm không đồng tình.
- Rõ ràng là ông ấy vẫn còn ý hành hình người khác, bằng chứng là cái án tử dành cho hai cô cát cát, suýt tí nữa thì tôi đã mất thêm một cô em gái rồi?
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Thật ra đó chỉ là một sự ngộ nhận thôi. Hiện giờ bọn này đã chứng thực được, hoàng thượng chỉ hù dọa chứ không hề có ý chặt đầu hai cô cát cát.
- Nói theo cậu... Điều này thì, người nào cũng đã bị ông ấy thuyết phục rồi.
- Không phải chỉ là một sự thuyết phục mà là sự thật. Anh hãy nhớ lại đi, lúc bọn này ra tay quyết định giải thoát cho Hàm Hương, đó chẳng phải là chính nghĩa ư? Cái nào tốt ta tán dương, xấu chê. Hoàng thượng cũng vậy, rõ ràng là người có nhiều ưu điểm, người rất anh minh!
Rồi Nhĩ Khang hạ thấp giọng nói:
- Thật ra thì hoàng thượng rất yêu quí Yến Tử dù biết cô ấy không phải là con đẻ của mình vẫn quý như con ruột. Yến Tử từ một đứa ở viện mồ côi, chợt nhiên có một lực lượng vô hình đưa cô ấy vào hoàng cung để làm con vua. Ðó phải chăng là một sự việc thần kỳ, một cách để trả báo lại những sơ suất mà người đã phạm phải. Tạo hóa có những cách mang lại công bằng cho mọi người mà ta không ngờ được.
Tiêu Kiếm nhìn thẳng Nhĩ Khang.
- Có phải ý anh muốn khuyến dụ tôi, hãy để Yến Tử tiếp tục vai trò Hoàn Châu cát cát không?
- Tôi thấy cái đó cũng nào có gì không phải? Nếu Yến Tử không biết được sự thật, cô ấy sẽ mãi mãi là một Hoàn Châu cát cát hạnh phúc. Hoàng thượng cũng vậy, không biết được sự thật sẽ vẫn yêu Yến Tử suốt đời. Có thể xem đây là một phương thức mà trời cao dùng để hóa giải “mối huyết hải thâm thù” cũ. Chính anh cũng đã từng tuyên bố là chuyện “báo thù” không phải chủ đích cuộc sống của anh. Anh cũng không muốn biến Yến Tử thành một người lúc nào cũng nhìn đời bằng con mắt thù hận. Những điều anh đã nói, nó cao quý biết là con dường nào!
Tiêu Kiếm nhìn Nhĩ Khang nỗi phân vân cực điểm, trong khi Nhĩ Khang lại tiếp:
- Vả lại cái mối thù của anh muốn báo thì cũng đâu phải dễ dàng. Nếu không may mà chẳng thành công có phải sẽ có biết bao cái đầu rơi theo không, kể cả đầu của Yến Tử. Còn nếu anh mà thành công, thì có nghĩa là anh đã giết một vị vua tốt, anh sẽ trở thành kẻ tội phạm của cả đất nước to lớn này. Ðấy anh hãy nghĩ lại đi, chuyện “nhà” và chuyện “nước” bên nào trọng hơn?
Tiêu Kiếm yên lặng rất lâu nói:
- Nhĩ Khang, ta không thể không công nhận một điều, đó là anh rất thông minh. Có tài trí suy diễn và biết cách thuyết phục, khiến người đối diện khó cưỡng lại. Vua Càn Long có một thần tử như anh quả là hữu phúc, tiếc là ông ấy chẳng biết trân trọng anh.
Rồi ngẩn lên nhìn trời, Tiêu Kiếm thở dài:
- Ta đã nói rồi mà... không nên kết bạn với các ngươi. Cứ đi theo các người mãi là có lúc không còn biết nhận ra mình là ai nữa.
Nhĩ Khang nói:
- Vâng, tôi còn nhớ có một lần một người đã nói với tôi cái bản tính tốt nhất của con người đó là lòng khoan dung.
- Hai chữ đó, mới nghe thì rất nhẹ nhàng, nhưng mà được không phải là dễ. Tôi e là mình không có được cái đức tính đó.
- Vậy thì anh thử đi! Hãy vì Yến Tử mà chấp nhận chớ tôi thấy câu chuyện của anh, thì quả là quá thương tâm đối với Yến Tử.
- Tôi biết điều đó, vì vậy mà có lần tôi đã nói với Yến Tử kẻ thù của chúng tôi đã chết. Ngay cả tên thật của cha tôi, tôi cũng không để cho nó biết. Tôi sớm ý thức được là sự thật này mà nói ra có thể sẽ là một bất hạnh lớn cho Yến Tử, Vĩnh Kỳ! Con trai của kẻ thù tôi, nhưng lại là người Yến Tử yêu. Chuyện này đối với tôi là một cú đấm, một chấn thương, nhưng nghĩ đến em gái, đến tình yêu của nó, tôi đã bỏ hết mọi thứ qua một bên nhẫn nhục chịu đựng. Tôi thấy Vĩnh Kỳ quả là rất yêu Yến Tử nhịn nhục mọi thứ mà cảm dộng khôn cùng. Tôi không muốn Yến Tử vì ông anh mới nhận được mà mất đi mối tình chân thật kia. Nếu cả hai đồng ý theo tôi đến Ðại Lý lập nghiệp, thì tôi sẽ sung sướng vô cùng, nhưng nếu Yến Tử lại nghe lời Càn Long mà quay về cung, tôi sẽ vô cùng đau khổ!
- Tôi hiểu, tôi hiểu chuyện đó! Nhưng tất cả chưa đi đến kết luận mà. Bọn này thì vẫn chủ trương đi đến Ðại Lý chứ đâu có quay về cung. Anh cần phải bình tĩnh một chút được chứ?
Tiêu Kiếm suy nghĩ rồi gật đầu, Nhĩ Khang thấy vậy thở ra nhẹ hẳn nói:
- Anh Tiêu Kiếm này! Sau khi nghe chuyện anh kể, tôi mới hiểu rõ được thế nào là “anh hùng” anh quả là không hổ danh.
Tiêu Kiếm cười nhẹ:
- Nhĩ Khang anh thật cao tay ấn, định dùng hai chữ “anh hùng” để đấm mỏm tôi lại ư? Nếu tôi mà không giữ kín bí mật vừa kể cho anh nghe mà kể cho người khác biết, chắc là anh sẽ bị coi là “hèn hạ”!
Tiêu Kiếm nói xong ngẩn lên nhìn trời nghĩ ngợi.
- Nhĩ Khang, cậu có nhớ một lần tôi đã nói không? Cuộc đời nó đầy rẫy câu chuyện và những câu chuyện đó, có người đã phải sử dụng mạng sống của mình để viết ra, còn có người chỉ đứng bên lề để xem chuyện. Xem ra tôi và anh, cả hai ta đều là nhân vật trong chuyện, chứ không thể chạy thoát được đâu.
Nhĩ Khang gật đầu ngẫm nghĩ. Vì sự an vui của Yến Tử, chẳng ai có quyền tiết lộ câu chuyện này ra ngoài được.
Nhưng trước mặt Tử Vy, Nhĩ Khang lại chẳng có gì giấu diếm cả, Tử Vy vừa mới nghe qua xong đã đứng chết lặng thật lâu.
- Thì ra sự việc là như vậy, thật không ngờ được. Bây giờ ngẫm lại sự việc đã qua, có nhiều thứ em mới hiểu, nhưng sự việc này phải giấu kín, nếu Yến Tử biết được e là trời đất sẽ nổ tung!
Nhĩ Khang gật đầu.
- Anh biết! Vì vậy anh đã nói với Tiêu Kiếm phân tích rõ cái lợi cái hại của vấn đề. Sự thật thì Tiêu Kiếm là người rất thông minh, vì vậy không cần nói anh ta cũng biết là muốn bảo vệ Yến Tử thì không được nói gì cả. Có điều sự việc này lại có liên quan đến thù cha phải trả, là sự việc không thể đơn giản đâu.
Tử Vy nói:
- Theo anh thấy thì thế nào? Liệu anh ấy có giữ kín chuyện được không?
- Anh cũng không biết, có điều đến giờ này anh mới rõ, cuộc đời của Tiêu Kiếm lại viết bằng máu và nước mắt như vậy. Vì vậy anh mới cảm thấy tội, đến giờ này Tiêu Kiếm vẫn hét sức khổ tâm, phân vân lựa chọn. Sống trong trạng thái mâu thuẫn là rất căng thẳng. Chỉ đến khi nào Tiêu Kiếm ngộ ra được thù hận là phù du, bằng không e là anh ấy sẽ đau khổ đến suốt đời.
- Anh nhắm anh ấy có thể quên thù được không?
- Có thể, nhưng hơi khó khăn.
- Nếu người biết suy nghĩ, trí tuệ thì có thể quên này chỉ có thần, chớ người không có.
Tử Vy nghĩ đến lai lịch Yến Tử chợt rùng mình nói với Nhĩ Khang.
- Vậy thì chúng ta không nên do dự gì cả, hãy chuẩn bị đến Ðại Lý đi. Chỉ có đến đó thì mọi chuyện ân oán trên đời sẽ biến mất. Càng xa Hồi Ức thành chừng nào thì chuyện đó càng không được nhắc đến, chúng ta mới thấy bình an, yên ổn.
Nhĩ Khang gật đầu.
- Vâng, chúng ta đến Đại Lý thôi!
Ý định đó có thực hiện đựợc không?
o0o
Hôm ấy vua Càn Long cùng ông Phước Luân đến nhà họ chúc vừa bước vào cửa, ông Phước Luân đã gọi lớn:
- Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Tử Vy, Yến Tử lão gia đến thăm các người đây.
Tử Vy, Yến Tử Nhĩ Khang Vĩnh Kỳ vội vã chạy ra. Vừa thấy vua Càn Long là giật mình, trong khi Liễu Thanh, Liễu Hồng, Kim Tỏa, Tiêu Kiếm lại đứng phía sau đám Yến Tử dò xét.
Vua Càn Long chẳng biết là trong đám người trẻ tuổi kia đã có một người nhân thân vô cùng đặc biệt. Ông chỉ biết qua lời của Phước Luân là Yến Tử đã nhìn được ông anh ruột nhưng Phước Luân chỉ nói một cách sơ sài khiến Vua chỉ nhận một điều, dấy là Yến Tử gặp được một người anh. Người này trên đường đi đã hổ trợ Yến Tử rất nhiều, lại giúp đỡ cứu giúp mấy lần đám vương tôn cát cát trên đường lưu lạc. Những người hảo hán hiệp vậy thì có thế nào cũng là người tốt. “tứ hải chi nội giai huynh đệ” cơ mà? Dù gì Yến Tử lai lịch bất minh, đến đâu cũng có thể nhận chị, nhận anh là chuyện thường tình. Ngay vua nó cũng nhận là cha thì nhận thêm một người anh nào nghĩa lý gì? Vì vậy vua đã mặc nhiên chấp nhận chuyện đó. Nhìn thấy đám đông đứng đầy nhà, ông sảng khoái nói:
- Yến Tử, Tử Vy, ta đến đây để xem mặt các bằng hữu đã giúp đỡ các ngươi. Cũng để nhận biết anh ruột Yến Tử, còn chuyện các ngươi không cùng ta về cung thì thôi, ta cũng phải về đây.
Yến Tử bối rối:
- Hoàng... lão gia... người đến đây thật quá bất ngờ.
Vua Càn Long cười:
- A... lại còn sửa cả họ ta nữa ư? Cái gì mà Hoàng lão gia, ta là Ai lão gia cơ mà?
- Vâng, Ai lão gia.
Vua Càn Long nghiêm giọng nói:
- Nghĩ đến chuyện “tuần du” lần trước, ta tưởng chừng chỉ mới hôm qua. Tiếc là các ngưòi đã quyết định đến Ðại Lý, bằng không ta sẽ tổ chức một cuộc tuần du thứ hai, lần này chúng ta có thể ngao du Giang Nam. Yến Tử này, nghe nói con là người gốc gác ở Hàng Châu, mà con biết không, phong cảnh ở Hàng Châu quả đẹp tuyệt vời.
Liễu Thanh, Liễu Hồng, Kim Tỏa nghe vua nói tới bọn mình lúc đó mới vội vàng quý xuống:
- Hoàng thượng kiết tường!
Vua Càn Long vội khoát tay:
- Đừng có quỳ! Chỉ cần gọi “lão gia” là được rồi.
Kim Tỏa vội giới thiệu Liễu Thanh, Liễu Hồng với nhà vua. Vua Càn Long cười chỉ Liễu Thanh.
- Là chủ quán Hội Tân lầu đây ư?
- Vâng.
- Cái quán Hội Tân lầu đó, ngài Phước Luân đã nói với ta là bao giờ trở về kinh sẽ cho gỡ bỏ niêm phong. Các ngươi có thể mở quán trở lại, ta cũng hứa là từ đây về sau sẽ không cho ai khó khăn hay niêm phong quán đó lại lần nữa.
Liễu Thanh, Liễu Hồng nghe vậy mừng rỡ.
- Xin tạ ơn Lão gia.
Vua Càn Long lại đưa mắt nhìn quanh hỏi:
- Yến Tử, còn ông anh của ngươi đâu?
Tiêu Kiếm lúc đó vẫn đứng yên nhìn Vua chưa biết phản ứng thế nào, thì Yến Tử đã bước tới kéo tay Tiêu Kiếm.
- Dạ bẩm lão gia, con xin mạn phép giới thiệu đây là Tiêu Kiếm, anh trai con.
Tiêu Kiếm vẫn đứng yên chăm chú nhìn vua. Vua Càn Long bước tới, cái ánh mắt sáng kia rõ là quen thuộc, vua nói:
- Hình như chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Nhĩ Khang, và Tử Vy căng thẳng nhìn Tiêu Kiếm.
Tử Vy thấy tay Kiếm hơi lay động vội bước tới kéo vua về phía chiếc ghế đẩu nói:
- Lão gia, xin người hãy bình thân, đến ngồi nơi này này.
Ðồng thời quay mặt ra sau giục.
- Kim Tỏa sao không đi rót nuớc mời lão gia đi?
- Lão gia uống nước nhé? Pha thứ trà mà lão gia thích đấy.
Kim Tỏa vội ứng.
- Vâng, vâng, nhưng mà tiểu thơ nào có mang loại trà lão gia thích uống ra đâu.
Vĩnh Kỳ nói:
- Thôi bày vẽ, rót ly trà ngon cho lão gia uống là được rồi.
- Vâng.
Kim Tỏa vội vã vào trong rót trà, Nhĩ Khang thừa cơ hội, bước tới đứng cạnh Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm thấy vậy liếc nhanh về phía Nhĩ Khang và Tử Vy.
Chỉ có Yến Tử là vô tri, kéo tay Tiêu Kiếm đến cạnh vua làm Nhĩ Khang phải đi theo.
Yến Tử giới thiệu.
- Lão gia có biết không? Anh của con là người tốt nhất trên đời. Ông trời rất quý con mới ban cho con một người anh như vậy.
Vua Càn Long quay qua quan sát kỹ Tiêu Kiếm.
- Ông Phước Luân nói, ngươi và Yến Tử là anh em ruột. Cha mẹ ngươi trước lúc lâm chung đã đưa các ngươi mỗi người một phương nhờ người nuôi dưỡng, vì vậy anh em mới bị phân tán, đúng không?
Tiêu Kiếm chỉ yên lặng, vua Càn Long lại tiếp:
- Nghe nói ngươi đã bỏ ra nhiều công phu mới tìm được Yến Tử, vì vậy mà định đưa nó về Vân Nam định cư?
Tiêu Kiếm chỉ gật đầu.
- Nghe nói, ngươi là người văn võ song toàn tinh thông thi thơ nữa?
Vua lại nói đến đây thì Tiêu Kiếm không còn yên lặng nữa nói:
- Trên đời này làm gì có người “văn võ song toàn” tinh thông hết thi thơ được. Cuộc đời quá ngắn ngủi mà cái học thì vô biên. Làm sao có thời gian mà am hiểu cả thi thơ trên trời đất, dùng chữ như vậy e là khá phô trương đấy.
Vua Càn Long nghe Tiêu Kiếm nói cảm thấy lạ lùng.
- Tiêu Kiếm này, ngươi nếu thật sự là anh ruột của Yến Tử thì coi như cũng là con của ta. Ta thấy ngươi là người có tài ăn nói lưu loát, vậy thì có đồng ý theo ta về Bắc Kinh để thi thố tài năng. Kiếm một chút công danh gọi là để nở mày nở mặt cho cha mẹ dưới suối vàng không?
Tiêu Kiếm nhìn thẳng vua, đáp:
- Cảm ơn hảo ý của ông, nhưng tôi không thích!
Vua Càn Long ngạc nhiên.
- Tại sao không? Ngươi giải thích cho ta nghe nào?
Tiêu Kiếm thủng thỉnh đáp:
- Mỗi người có một ý chí, tôi quen cuộc sống biển rộng trời cao rồi, chỉ muốn tứ hải làm nhà, không ưa cầu danh lợi.
Vua Càn Long nhìn Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thôi được ta tôn trọng ý kiến của ngươi.
Rồi vua quay sang Tử Vy, và Yến Tử bảo:
- Tử Vy, Yến Tử, các con lại đây.
Tử Vy và Yến Tử vội chạy tới đứng sắp hàng trước mặt vua. Vua Càn Long nhìn Tiêu Kiếm, Liễu Thanh, Liễu Hồng rồi trịnh trọng tuyên bố.
- Hai con a đầu nghe đây vừa qua chỉ vì lệnh ta muốn “chặt đầu làm gương” mà đã bức mấy đứa con yêu nhất của mình. Cũng vì vậy mà suốt thời gian qua ta đã phải hối hận khôn nguôi. Bây giờ trước mặt các người bạn của hai đứa, ta ban cho các con hai vật. Từ đây về sau, bất luận tụi con ở đâu, vật này sẽ giúp bọn con rất nhiều. Chẳng hạn như nếu ta lại đột ngột nổi giận muốn lấy thủ cấp của hai ngươi, chỉ cần đưa nó ra là các con vẫn sống nhăn!
Vua nói rồi lấy trong người ra hai miếng kim bài tiếp.
- Miếng kim bài này có tên là Kim Bài lệnh tiễn. Ở trong triều chỉ có những đại thần lập được chiến công to tác mới có nó hiện nay chỉ có mấy người có như Bác Lục Thúc, Triệu Huệ tướng quân, cả Phước Luân còn không có. Vậy mà bây giờ ta phá lệ lấy hai chiếc kim bài này một cho Yến Tử, một cho Tử Vy. Có kim bài này, hai đứa có thể thay lệnh ta miễn tội chết, nhưng phải nhớ cho kỹ, mỗi lệnh bài chỉ giá trị trong ba lần. Nếu các ngươi phạm tội nặng đến lần thứ tư thì coi như mất giá trị, rõ chưa? Bây giờ các ngươi đã có kim bài thế còn sợ bị ta chặt đầu nữa không chớ?
Tử Vy, và Yến Tử không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, Tử Vy lắc đầu nói:
- Bẩm lão gia con không dám nhận chiếc kim bài này đâu ạ.
Vua Càn Long cười:
- Sao lại không nhận? Coi đó như là một sự ban thưởng của ta, các ngươi chỉ có quyền nhận rồi cảm ơn, chứ không được khước từ.
Tử Vy nhìn vua Càn Long mắt rơm rớm lệ. Nhĩ Khang Vĩnh Kỳ đứng đó cũng không tránh được xúc động trong khi Yến Tử lại tự nhiên cầm chiếc kim bài lên ngắm nghía nói:
- Ồ, Kim Bài lệnh tiễn, ta có chiếc Kim Bài lệnh tiễn sướng quá!
Nhưng rồi lại thắc mắc, Yến Tử lại quay sang vua.
- Lão gia, nhưng mà nếu lão gia muốn chặt đầu một ai khác, con có thể dùng cái kim bài này để cứu họ được không ạ?
- Ðược, được chứ! Nhưng chỉ có thể sử dụng nó trong vòng ba lần thôi, nên con không thể khinh xuất mà sử dụng. Vì như vậy đến lúc cuối cùng, nếu con vướng họa lại không được cứu.
Yến Tử nghe vậy thích chí reo lên.
- Vậy thì món quà này của lão gia thật là tuyệt vời. Hoàng... a... lão gia vậy mà sao người xấu thế, không cho con sớm một chút. Nếu có nó lần trước con đã không phải gây ra biết bao nhiêu chuyện long trời lở đất vậy.
Rồi cầm lệnh bài đưa cho Tiêu Kiếm, Yến Tử nói:
- Anh Tiêu Kiếm, anh xem cái lệnh bài của em nè. Từ đây về sau có lệnh bài trong người em không sợ bị chặt đầu nữa rồi.
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tử đang vui như sáo, rồi nhìn vua Càn Long, có một ông vua nhân hậu như vậy ư? Yêu thương Yến Tử hơn cả con đẻ, kẻ thù của ta có thể như vậy được à. Những câu hỏi của Tiêu Kiếm phân vân, bất giác lùi ra sau mấy bước. Nhĩ Khang thấy vậy, cảm thấy cơn lo vơi đi mấy phần trong khi Yến Tử lại đưa lệnh bài khoe với Vĩnh Kỳ.
- Anh Vĩnh Kỳ, anh xem em có ngon không?
Vĩnh Kỳ cảm động nói:
- Ngon chứ, Yến Tử em phải biết dó là một vinh dự đặc biệt mà lão gia đã dành cho em đấy.
Ðến lúc đó vua Càn Long mới nói:
- Thôi, hãy cất kỹ chiếc kim bài kia vào người đi kẻo để rơi mất bây giờ. Cái kim bài đó coi như là một phiên bản khi vắng mặt cha. Bất cứ một kẻ nào nhìn thấy nó như thấy ta vậy, ngay cả văn võ bá quan mà trông thấy nó cũng phải quỳ xuống tung hô. Vì vậy không thể tùy tiện mà đưa nó ra nhé.
Yến Tử nghe vậy vội cất kim bài vào túi, Tử Vy quỳ xuống nói:
- Vậy thì con xin tuân lệnh vậy “cung kính bất như tùng mệnh”
Yến Tử rất vui cũng bắt chước quỳ theo.
- Con cũng vậy “ cung kính bất như trùng tử mệnh”.
Vua Càn Long nghe vậy cười hỏi:
- Trùng tử là gì vậy, chẳng lẽ con là “sâu bọ” à?
Yến Tử nhìn mọi người nghiêm chỉnh nói:
- Vâng bọn con đều là “nhện” cả.
Mọi người nghe vậy không hiểu, vua càng ngạc nhiên hơn.
- Tại sao bọn con lại là “nhện” mà không phải là người!
Yến Tử nói:
- Vì anh Vĩnh Kỳ nói, mọi người đều là “tri thù tử liễu hoán hội hoạt” (con nhện chết xong lại sống lại).
Vua Càn Long nghe càng không hiểu.
- Làm gì có “tri thù tử liễu, hoán hội hoạt?”
Nhĩ Khang giải thích.
- Bẩm lão gia, câu đó thế này “trí chi tử địa chi hậu sinh” (đưa đến chỗ chết thì sống lại) Yến Tử nghe không rõ nên đã hiểu sai ạ.
Vua Càn Long hiểu ra cười lớn:
- Ha ha! Yến Tử đúng là Yến Tử, những ngày xa bọn con ta gần như quên mất những tiếng cười loại này. Hay lắm, lâu quá rồi chẳng được cười hả hê.
Vừa nói vua vừa cười ngất cười thật lâu.
Tiêu Kiếm đứng một bên ngẩn ra nhìn. Vua Càn Long nhìn Tử Vy rồi nhìn Yến Tử thở ra, đứng dậy nói:
- Tử Vy, Yến Tử, Nhĩ Khang, và Vĩnh Kỳ các con cần phải thận trọng nhé. Từ dây đến Ðại Lý còn cả một con đường dài, Tử Vy thì yếu đuối, gió thổi cũng bay, là đứa cần phải kỹ lưỡng sức khỏe một chút. Yến Tử thì hay xía vào chuyện người khác, hữu dõng mà vô mưu. Các người cần phải giúp nó ngăn chặn lại. Ta lại nghe nói tiền bạc mang theo mấy đứa đã xài vạn rồi, để ta bảo Phước Luân chuẩn bị cho một ít. Ta còn cho chuẩn bị cả áo quần, thuốc men, đồ đạc cho các ngươi mang theo. Ðủ cả, thôi nhé, các ngươi gắng mà tự bảo trọng, ta đi đây!
Vua Càn Long nói rồi bỏ ra ngoài, ông Phước Luân đi theo. Cả phòng nhìn theo, quên cả chuyện tiễn chân. Khi vua Càn Long đã bước ra đến cửa Tử Vy lúc đó không dằn được nữa, chạy theo nắm lấy tay vua nói:
- Hoàng a ma, con xin cùng Hoàng a ma hồi cung!
Nhĩ Khang thấy vậy ngạc nhiên.
- Tử Vy, chẳng phải là em đã quyết định?
Tử Vy quay qua nhìn Nhĩ Khang rơm rớm nước mắt:
- Anh Nhĩ Khang, em biết ở Đại Lý cảnh rất đẹp đó là nơi lý tưởng cho cuộc sống chúng ta, là thiên đàng, hạ giới... nhưng mà đã hai mươi năm qua em mới tìm được cha. Tình cha con là một cái gì đáng trân trọng. Xứ Đại Lý nó không có chân, nó sẽ còn mãi đấy, rồi em sẽ đến đó, mấy năm sau cũng không muộn...
Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, biết là người yêu đã quyết định nên không biết phải xử lý thế nào.
Yến Tử thấy Tử Vy đã quyết định như vậy, cũng không ngăn được lòng, bước tới khóc òa.
- Hoàng a ma, Tử Vy đã quyết định theo người về nhà thì con cũng vậy, con không đi Đại Lý nữa đâu.
Vĩnh Kỳ nghe Yến Tử nói vậy rất cảm động. Trong khi Tiêu Kiếm bực dọc bỏ đi ngay ra cửa. Nhĩ Khang thấy vậy đuổi theo, ra đến sân vườn, khang đuổi kịp nắm Tiêu Kiếm lại:
- Tiêu Kiếm này, trên đời này nào có thù hận mãi không giải quyêt được? Chuyện cũ dù gì cũng đã mấy mươi năm qua, sự thật thế nào chưa rõ ai đúng ai sai. Thôi thì hãy để nó qua luôn đi hay hơn không.
Tiêu Kiếm đứng lại trừng mắt nhìn Nhĩ Khang.
- Lạ lùng chưa, ban nãy ta thấy người đứng án trước mặt, e là ta sẽ động thủ với lão gia ngươi. Tại sao phải vậy? Ta đâu có ngu đâu mà hành động khinh xuất thế, nhưng mà lúc ban nãy ta ra tay thì người sẽ thế nào? Hẳn là sẽ quyết đấu với ta chứ gì?
Nhĩ Khang xác nhận.
- Vâng, trong trường hợp đó thì bất khả kháng. Sẵn đây tôi xin kể cho anh nghe chuyện này, lúc Tử Vy còn chưa được phong làm cát cát. Chúng tôi đã cùng hoàng thượng cải trang đi tuần du, có một lần khi đến một lễ hội cúng đình. Mọi người đang bận xem bát tiên biểu diễn, bên cạnh hoàng thượng chỉ có một người lại không biết võ công đấy là Tử Vy. Cũng chẳng ai ngờ đám bát tiên kia lại là thích khách của Bạch Liên giáo thế là họ thừa lúc mọi người không quan tâm đã ra tay thích khách hoàng thượng, Tử Vy đã nhảy ra cản đao. Ðó là lý do tại sao hiện nay Tử Vy cứ dễ đau yếu luôn.
Tiêu Kiếm lần đầu tiên nghe chuyện vô cùng ngạc nhiên Nhĩ Khang tiếp:
- Vì vậy ban nãy anh mà rút kiếm ra là chắc chắn Tử Vy sẽ áng trước mặt vua ngay, lúc đó kiếm anh sẽ chỉ đâm vào lồng ngực Tử Vy, hoặc tôi, hoặc Vĩnh Kỳ, mà có thể là cả Yến Tử nữa.
Tiêu Kiếm giật mình, biết là Nhĩ Khang nói thật.
- Có nghĩa là tất cả các người, có thể liều mạng vì ông ta cả ư?
- Vâng, vì vậy tốt hơn anh đừng nên mạo hiểm. anh với bọn này gắn bó trong những cuộc vào sinh ra tử, tình cảm vô cùng sâu đậm, anh lại là anh ruột của Yến Tử. Vì vậy địa vị anh trong trái tim chúng tôi đương nhiên là có một vị trí khá quan trọng đừng để bất cứ một chuyện gì làm sức mẻ cái tình cảm cao quý đó, biến đổi “tình bạn” thành “hận thù” thì không hay lắm đâu.
Tiêu Kiếm yên lặng nhìn Nhĩ Khang.
- Tôi chỉ có bấy nhiêu lời, mong rằng anh suy nghĩ để chấp nhận sự thật. Nói thẳng ra tôi rất quý yêu một Tiêu Kiếm uống rượu như uống nước, một Tiêu Kiếm rổn rảng đọc thơ.
Nhĩ Khang nói, rồi sẵn miệng đọc mấy câu Tiêu Kiếm thường đọc.
Một tiêu một kiếm khắp giang hồ
Thiên cổ tình sầu rượu một bầu
Chân cao chân thấp đi cùng khắp
Trời rộng là nhà, đất là chăn...
- Ðấy “bài thơ khí khái biết chững nào, hai chữ tình sầu, kia với chúng tôi nên đổi là tình thù đúng không?”
Tiêu Kiếm chỉ đứng yên, nhưng thái độ có vẻ đã chịu khuất phục, Nhĩ Khang vỗ nhẹ lên vai anh ta nói:
- Thôi chúng ta hãy quay về phòng đi, chúng ta tự nhiên bỏ đi thế này có thể khiến mọi nghi ngờ đấy!
Thế là hai người quay lại, sự vắng mặt của họ hình như chẳng bị mọi người lưu ý lắm.
Khi quay lại, cả hai thấy vua Càn Long đang ôm lấy Yến Tử và Tử Vy thân tình như cha và con.
- Các con đã quyết định theo ta trở về Bắc Kinh thật không?
Tử Vy và Yến Tử đồng thanh đáp:
- Vâng, chúng con đã quyết định.
Vua Càn Long gật đầu, quay qua Vĩnh Kỳ.
- Thế còn Vĩnh Kỳ.
Vĩnh Kỳ vội nói:
- Bẩm lão gia, Yến Tử đã quyết định về Bắc Kinh thì con một mình đến Đại Lý làm gì?
Vua Càn Long lại gật đầu, quay qua tìm kiếm Nhĩ Khang.
- Thế còn Nhĩ Khang?
Lúc đó Nhĩ Khang vừa bước vào, vội đáp:
- Dạ bẩm lão gia, mọi người đã quyết định như vậy, con cũng theo lão gia về nhà thôi.
Bấy giờ vua Càn Long nói:
- Vậy thì ta tuyên bố cho các con biết “cuộc chiến trong gia đình” đến đây là chấm dứt. Tất cả những gì không vui, đau buồn cũ đều phải xóa hết từ đây, không nên nhắc đến nữa. Càc con phải biết là răng và môi gần gũi như vậy, cần nhau như vậy. Chẳng lẽ mỗi lần giận là nhổ hết răng thì lấy gì mà ăn, phải không?
Tử Vy, Yến Tử gật đầu, rưng rưng nước mắt. Mọi người thấy sự việc đã giải quyết tốt đẹp, đều thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ Tiêu Kiếm có vẻ như cũng hiểu ra, liếc nhanh về phía Nhĩ Khang một cái, rồi bước tới trước mặt vua nói:
- Bẩm lão gia, tôi vừa nhận được em gái, rất muốn đưa nó về Đại Lý một phen. Nhưng trong tình hình này, tôi biết là không thể làm chuyện đó được, thôi thì đành thuận theo số mạng vậy. Với Yến Tử tôi thấy “người cha” hình như quan trọng hơn “ông anh” nếu Yến Tử được “lão gia” yêu quý như vậy còn tưởng thưởng cho lệnh bài “miễn chết” thì tôi thấy đã hết sức yên tâm rồi, tình cảm của Yến Tử dành cho lão gia là sâu đậm. suốt thời gian qua tôi cứ thắc mắc, tại sao bị truy sát như vậy mà cả bọn lại vẫn rất kính lão gia. Bây giờ thì tôi đã biết rõ cái “kính” đó. Vì vậy thôi tôi đành buông tay.
Vua Càn Long nghe Tiêu Kiếm nói không rõ lắm, chỉ có Tử Vy và Nhĩ Khang là rõ ngụ ý câu nói trên, họ nhìn Tiêu Kiếm với ánh mắt cảm ơn.
Tinh thần vua lúc này có vẻ rất phấn chấn, ông nói:
- Tôi hiểu, tôi hiểu! Các người đều muốn đến Đại Lý đó là ước nguyện thì ta nào có ý cản ngăn. Ðừng lo hãy quay về Bắc Kinh lo chuyện chung thân đại sự xong rồi đến đó cũng không muộn mà.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ nghe vậy hết sức mừng rỡ. Hai người vội vã nghiêm chỉnh vòng tay lại bái, rồi đồng nói:
- Xin cảm ơn lão gia!
|