“cô cô!”
Cơ Trường Không gầm lên một tiếng, tròng mắt đỏ bừng, cũng không thể khống chế rung động kinh hoàng trong lòng được nữa
Cơ Uyển Vân dùng một khối nguyên thạch để đút đường, mặc dù là tích súc nhiều năm của nàng nhưng cũng không tính là trân quý, hơn nữa đối với tu luyện hiện tại của nàng cũng không có tác dụng
Song hoả diễm nguyên châu hoàn toàn khác , hoả diễm nguyên châu là do Niếp Viễn Sơn tặng, là một loại nguyên thạch phi thường quý hiếm, giá trị vượt xa khối nguyên thạch lúc trước Cơ Uyển Vân mang ra
Trọng yếu hơn là hoả diễm nguyên châu có thể tăng lực câu thông của nàng với thánh thú chu tước, giúp nàng nhanh chóng đột phá tứ tượng thiên! Nguyên thạch kia đối với nàng không có tác dụng ngay nhưng hoả diễm nguyên châu lại giúp nàng bớt đi rất nhiều thời gian tu luyện so với người khác!
Một bảo vật quan trọng với nàng như vậy, Cơ Uyển Vân thậm chí muốn đem đi, làm quà bái sư, ở trong mắt Cơ Trường Không, Cơ Uyển Vân hy sinh vì mình lớn cỡ nào?
Cơ Trường Không gầm nhẹ một tiếng, căn bản bất kể Cơ Uyển Vân ám chỉ, giãy dụa đem quả hoả diễm nguyên châu thu lại
Nắm chặt cổ tay hắn, Cơ Uyển Vân mắt thấy Cơ Trường Không không nghe lời khuyên, chỉ có thể thầm dụng nguyên lực
Một đạo nguyên lực mềm nhẹ nhưng cứng cỏi từ tay nàng chui vào thân thể Cơ Trường Không
Chính là vừa song , Cơ Trường Không đang kịch liệt giãy dụa đột nhiên thành thật xuống, chẳng những thân thể không thể động đậy ngay cả nói cũng không thể nói ,chỉ có thể hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cơ Uyển Vân , không ngừng dùng ánh mắt bảo nàng không cần làm như vậy
Cơ Uyển Vân nhịn đau không lý tới hắn, quay đầu nhìn về phía Vu sơn lão mẫu , trên mặt mang theo nụ cười , cung kính đem hoả diễm nguyên châu dâng lên, tận lực cúi thấp đầu nói “Đứa nhỏ này còn nhỏ, không hiểu chuyện, lão mẫu không nên tức giận , hoả diễm nguyên châu này là phần kính ý, mong lão mẫu nhận lấy!”
“Ừm…”
Vu sơn lão mẫu cau mày , gật đầu , nói lới trung niên áo lam bên cạnh “Lục Vân, đem đồ vật nhận lấy”
Trung niên tên Lục Vân nhanh chóng tiến lên một bước, cầm lấy hoả diễm nguyên châu, sau đó khom người đứng đằng sau lão mẫu
“Trước khi thu đồ đệ, ta nhất định phải biết rõ thân phận đồ nhi, ngươi có thể mang ra hoả diễm nguyên châu , hẳn cũng không phải gia đình tầm thương” Vu sơn lão mẫu vuốt vuốt đầu rắn trên quải trượng, không lạnh không nóng nói với Cơ Uyển Vân “được rồi, nói một chút lai lịch của các ngươi đi”
“chúng ta đến từ Cơ gia dưới chân núi Thanh Nham sơn, cháu ta năm nay mười bảy tuổi, tên là Cơ Trường Không …” Cơ Uyển Vân thần sắc vui vẻ, vội vàng nói
“Thanh Nham sơn, Cơ gia…” còn chưa chờ Cơ Uyển Vân nói xong , sắc mặt Vu sơn lão mẫu hơi đổi, đột nhiên hừ lạnh nói “chính là Cơ gia cứ sáu trăm năm xuất hiện một đời “hiên viên”?”
Ánh mắt Cơ Uyển Vân ngẩn ra, nhìn thái độ Vu sơn lão mẫu biến đổi lớn, tựa hồ phát hiện có chút không ổn nhưng vẫn gật đầu, sắc mặt Vu sơn lão mẫu càng thêm khó coi, Cơ Uyển Vân trong lòng sợ hãi, vội vàng nói “truyền thuyết Hiên Viên của Cơ gia sớm không tồn tại, sáu trăm năm đã qua đi, không có “Hiên Viên huyết mạch” ra đời, cho nên lão mẫu không cần hoài nghi, chúng ta…”
“Không cần nói nhiều!” Vu sơn lão mẫu đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời Cơ Uyển Vân nói, đưa lưng về phía Cơ Uyển Vân, lãnh đạm nói “Lục Vân , tiễn khách, ta tuyệt không thu đệ tử Cơ gia” sau đó xoay người đi về phía tiểu lâu phía sau
“lão mẫu…” Cơ Uyển Vân có chút không rõ tại sao, cố gắng nói gì đó
“hai vị mời trở về” Lục Vân cau mày, thân thể nhoáng lên một cái đã chặn trước mặt Cơ Uyển Vân, không nhịn được nói “Năm đó một đời “Hiên Viên” của Cơ gia đã đi qua Đông hải, chính là nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ , đoạt đi bao nhiêu bí quyết, bí kĩ, thần binh, nguyên thạch … chuyện đã qua mấy trăm năm, Cơ gia cũng không còn hưng thịnh như ngày xưa nhưng đoạn cừu hận này không dễ dàng mai một , hôm xem như là có hoả diễm nguyên châu, ta cũng không động thủ đuổi các người đi, ngươi nên thức thời!’ càng nói về sau, sắc mặt Lục Vân càng lãnh tệ
“nhưng là…” Cơ Uyển Vân có chút chẳng biết làm sao, thật sự không biết làm như nào để vãn hồi lại kết quả bi thảm
Nàng hiểu rõ Cơ Trường Không có bao nhiêu hy vọng lên Vu sơn, cũng hiểu rõ Cơ Trường Không có bao nhiêu khát vọng được Vu sơn lão mẫu truyền cho một tia nguyên lực. Vì Cơ Trường Không, nàng đã đem hết thảy đồ vật quý giá trên người ra, nhưng là Cơ Trường Không không được đón nhận, nàng cũng không chịu được!
“Lục Vân, một khắc đồng hồ sau, bọn họ còn không rời khỏi Vu sơn, đuổi bọn họ ra cho ta!” ở bên trong tiểu lâu đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai của Vu sơn lão mẫu
“nhanh lên một chút xuống núi , nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình!” Lục Vân vừa nghe lão mẫu quát, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trên người xuất hiện từng đợt kim quang màu vàng, ý nghĩa Cơ Uyển Vân nếu không đáp ứng sẽ lập tức động thủ
…
Cơ Uyển Vân hai tròng mắt tựa hồ có thể phun ra lửa, hận hận nhìn chằm chằm Lục Vân, nhìn một hồi, Cơ Uyển Vân mới thu lại lửa giận ngập trời, cầm tay Cơ Trường Không theo đường cũ đi xuống
Ầm Ầm!
Tiếng sấm nổ mạnh giữa không trung, từng tia chớp sáng chói như rồng du đãng quanh mây đen “Tí Tách” hạt mưa từ trên trời rơi xuống, hung hăng rơi trên người Cơ Uyển Vân cùng Cơ Trường Không
Màn đêm bao phủ cả vùng, sấm nổ sét đánh, gió lớn mưa to, Cơ Uyển Vân cơ hồ là kéo Cơ Trường Không đi, trong lòng tràn đầy bi sảng, bước đi từng bước một trên sơn đạo ghập ghềnh
Cho đến khi đêm khuya, hai người mới trú tạm dưới một tán cây lớn
“Trường Không … Trường Không … cháu nói gì đi chứ …” Cơ Uyển Vân hốc mắt đỏ bừng, nước mắt cùng nước mưa quyện vào với nhau, dùng sức lắc lắc người Cơ Trường Không, vẻ mặt buồn bã. Cả người nàng bị nước mưa làm ướt (oh ướt cả người Click the image to open in full size.), mái tóc dài ướt nhẹp dính chặt lên gương mặt, trông vô cùng chật vật
Từ khi rời đi diễn võ trường, Cơ Uyển Vân giải trừ cấm chế bằng nguyên lực trên người hắn, hai tròng mắt Cơ Trường Không đỏ ngầu, cắn răng trầm mặc , không nói một lời, cả người tiết ra một cỗ khí thế bi sảng, phẫn khái, quật cường, bất lực, … làm cho Cơ Uyển Vân đau lòng không thôi
“Trường Không, ngươi đừng doạ cô cô ah, nói gì đi chứ…” không để ý đến mưa to gió lớn, Cơ Uyển Vân liều mạng lắc người Cơ Trường Không, cố gắng mang Cơ Trường Không đi ra khỏi trạng thái quỷ dị này
Cơ Trường Không không nói một lời , dù cho Cơ Uyển Vân lay động vẫn trầm mặc như trước , đến khi cả ánh mắt cũng dứt khoát nhắm lại , khoanh chân ngồi im lặng ngay ngắn trên mặt đất đầy bùn , một lần thử tụ tập nguyên lực , lần lượt đau đớn đến mức bất tỉnh
Cơ Trường Không tụ tập nguyên lực, lần lượt bất tỉnh, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thân thể càng ngày càng suy yếu làm cho người ta có một loại cảm giác, hắn tuỳ thời đều có thể không tỉnh lại nữa
“Dừng lại…mau dừng lại cho ta …ngươi không muốn sống nữa sao…” Cơ Uyển Vân nước mắt rơi như mưa, thấp giọng khóc, cố gắng ngăn cản Cơ Trường Không không muốn sống nữa hành hạ bản thân
Tuy nhiên, Cơ Trường Không tựa hồ choáng váng, tựa hồ không biết bên cạnh mình có một Cơ Uyển Vân đang thấp giọng khóc, chỉ cần vừa tỉnh lại, lại tiếp tục thử tụ tập nguyên lực, căn bản mặc kệ chính mình có thể hay không bị một lần bất tỉnh tiếp theo làm cho không thể tỉnh lại nữa…
“Trường Không … ngươi không cần như vậy … vẫn còn hy vọng, vẫn còn hy vọng mà…” Cơ Uyển Vân tóc tán loạn, vẻ mặt sợ hãi trần đầy vẻ bất lực, mờ mịt, chết lặng nhìn hắn, giống như là choáng váng si ngốc vậy
Lại một lần nữa từ bất tỉnh tỉnh lại, Cơ Trường Không cảm giác được thân thể đến rất gần cực hạn, hắn cảm giác được chỉ cần thử một lần nữa, hắn rất có thể lặng yên vĩnh viễn rời khỏi thế giới làm cho hắn đau lòng này
Liếc một cái nhìn Cơ Uyển Vân đang ngốc trệ ở đàng kia, trong lòng Cơ Trường Không đau đớn gấp mười lần,trăm lần
Đã chết, ta chết rồi , cô cô cũng không cần phải quan tâm đến ta nữa
Gian nan hít sâu vào một hơi , Cơ Trường Không đối diện với tử vong, không muốn sống nữa nhunh vẫn thử tụ tập nguyên lực một lần nữa
Chịu đựng sự thống khổ từ thân thể, cảm thụ bi khổ khắc cốt minh tâm, tại trong thời khắc sinh tử cuối cùng, ánh mắt Cơ Trường Không kinh ngạc, hắn đã quên mất tử vong, quên mất Cơ gia thậm chí quên mất cả chính mình!
Giờ khắc này, Cơ Trường Không đối mặt tử vong, không sợ hãi hết thảy bi khổ!
Ở trong vòng tay tử vong , cả người Cơ Trường Không không ngừng run rẩy , một loại đau đớn tê tâm phế liệt , từ ngực hắn lan tràn đến khắp mọi nơi
Ánh mắt hoảng hốt , Cơ Trường Không phảng phất nghe được một âm thanh phá vỡ đột nhiên phát ra từ tiểu phúc
…
Sau một khắc
Một nguồn nguyên lực khổng lồ nguyên lực làm Cơ Trường Không kinh ngạc, bao quanh thân thể khô héo của hắn, lan tràn khắp toàn thân, tất cả các chỗ nguyên lực đã đi qua, tất cả kinh mạch, huyết nhục, lục phủ ngũ tạng, xương cốt, đều sôi trào, thiêu đốt, đều rít gào…
Cơ Trường Không ở trong lúc sắp chết, trong nháy mắt, bộc phát ra tánh mạng lực vô cùng cường đại!
Phảng phất, trong chốc lát, như một hung thú bị nhốt vạn năm, thức tỉnh chạy đến bên cạnh Cơ Trường Không
Cơ Trường Không mở hai mắt ra, ánh mắt mang theo tia sáng chói mắt, phảng phất muốn chiếu sáng đêm đen
Giờ khắc này
Trời, không còn là trời nữa, đất, cũng không còn là đất nữa.