Cơ Uyển Vân nội tâm thật sự cao hứng vì Cơ Trường Không có thiên địa nguyên lực, trên mặt nàng là nự cười vui sướng, chậm rãi ăn xong miếng thịt trâu, lúc này không khỏi muốn mang theo Cơ Trường Không về Cơ gia, nói tin vui cho tam gia gia Cơ Du Thắng của hắn
Nàng hiểu rõ hơn ai hết mong muốn của Cơ Du Thắng với Cơ Trường Không, những năm gần đây, hắn thuỷ chung đứng trong bóng tối nhìn Cơ Trường Không, hy vọng Cơ Trường Không có một ngày có thể tụ tập nguyên lực, ngạo khiếu Cơ gia giống như phụ thân hắn
Tuy nhiên, mười mấy năm qua, hắn trơ mắt nhìn Cơ Trường Không một mực bình phàm, thuỷ chung không thể tụ tập nguyên lực, điều này đối với hắn là đả kích thật lớn, hắn cũng không am hiểu biểu lộ tình cảm, kể từ khi biết Cơ Trường Không không thể trở thành thiên sĩ, trong lòng hắn tràn đầy thất vọng, lại vì thương con, không rõ sinh tử của Cơ Hạo Thiên mà thương tâm , ở Cơ gia, hắn càng ngày càng buồn bực
…
Vừa mới đứng lên, chuẩn bị gọi Cơ Trường Không cùng lên ngựa, Cơ Uyển Vân lại một lần nữa ngẩn ngơ
ở trước mặt nàng, Cơ Trường Không đang khoanh chân ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tựa hồ cũng không có gì lạ
Tuy nhiên, kho Cơ Uyển Vân nhìn về phía hắn, lại hoảng sợ phát hiện, mặc dù Cơ Trường Không đang ở ngay trước mặt nhưng lại làm cho nàng một cảm giác kỳ diệu hư vô mờ mịt
Cơ Trường Không ngồi ngay ngắn tại kia, trên người không có một tia khí tức sinh mệnh, phảng phất cùng dung hợp với thiên địa, giống như biến thành một khối đá, hay một đại thụ vậy, làm cho người ta không cảm giác thấy gì được
Làm cho người ta có một loại cảm giác không thật
Cơ Trường Không ở ngay trước mặt nàng nhưng như là biến mất khỏi cõi đời này vậy!
Cơ Uyển Vân hoảng hốt, bị sự quỷ dị của Cơ Trường Không doạ cho khiếp sợ , nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thử lấy thần hồn cảm thụ Cơ Trường Không
Không có!Cái gì cũng không có!
Cơ Uyển Vân nhắm mắt lại, lợi dụng thần hồn cảm thụ hết thảy chung quanh , nhưng ngoại trừ phát hiện chính nàng ra, chung quanh trống trơn, thậm chí không có một tia tánh mạng ba động nào cả!
Kinh hãi thất sắc , Cơ Uyển Vân vội vàng mở hai mắt , nhìn về phía trước
Cơ Trường Không vẫn đang ngồi ở kia
…
Cơ Uyển Vân hoàn toàn bối rối, nàng lại nhắm lại hai mắt, thử lấy thần hồn cảm ứng chung quanh
Vị trí kia rõ ràng không có một tia tánh mạng ba động nào, chung quanh trống trơn, nhưng khi nàng mở hai mắt ra, lại nhìn thấy Cơ Trường Không vẫn một mực ngồi đấy, chưa từng di động chút nào!
Trời ạh! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Cơ Uyển Vân mặt mày kinh hãi, quả thực không dám tưởng tượng tớ cảnh tượng quỷ dị xảy ra ngay trước mắt nàng nữa, nàng đứng im không biết phải làm gì, trong lòng tràn đầy kinh ngạc!
Lấy tu vi tứ tượng thiên của Cơ Uyển Vân, thần hồn đã phi thường mạnh, lợi dụng lực cảm ứng của thần hồn, nàng có thể cảm nhận rõ mọi thứ ở chung quanh, chỉ cần sinh vật có tánh mạng ba động, nhất đinh chạy không thoát được cảm ứng thần hồn của nàng
Trừ phi là thiên sĩ có thực lực mạnh hơn nàng nhiều, mới có thể dùng thần hồn làm trở ngại ý thức, che dấu khí tức của bản thân
Cơ Trường Không hiển nhiên không phải tình huống kia
Hắn vừa mới có thiên địa nguyên lực, dù cho nguyên lực trong cơ thể có thâm hậu tới đâu, bất quá chỉ là nhất nguyên thiên si mà thôi!
Bất luận nhìn như thế nào, Cơ Trường Không cũng tuyệt không thể thoát khỏi thần hồn cảm ứng của nàng, nhưng sự thật ở ngay trước mắt. Cơ Uyển Vân cũng không thể không chấp nhận cảnh tượng vô cùng quỷ dị này
…
Cơ Uyển Vân ngơ ngác nhìn Cơ Trường Không, qua một hồi lâu, mới đột nhiên phản ứng, vội vàng quát lên “Trường Không! Trường Không!”
Một tia ba động kỳ dị xuất hiện trên người Cơ Trường Không,mới một lát trước , trên người Cơ Trường Không không hề có một tia “sinh khí”, từ trên tràn phóng ra sinh cơ bừng bừng
Giờ khắc này, Cơ Uyển Vân mới cảm ứng được trước mắt nàng là Cơ Trường Không, là một người sống sờ sờ, chứ không phải là khối đá hay không khí
Hắn giống như tỉnh lại từ trạng thái sâu kín nào đó, hai tròng mắt mê mang từ từ tỉnh lại, đột nhiên cả người phát ra một loại khí chất phiêu dật, làm cho người ta cảm giác thấy mờ ảo
Một lát sau, Cơ Trường Không tựa hồ mới ý thức được gì đó, mới kinh hãi lên “Cô cô , nguyên lực trên người cháu đã có thể vận chuyển tới cốt tuỷ của xương đùi rồi, sao lại nhanh như vậy chứ?”
Cơ Uyển Vân hoàn toàn trợn tròn mắt, dùng một loại như nhìn quái vật vậy, im lặng không nói gì
“Cô cô , cô gọi cháu làm gì ah?” Cơ Trường Không đứng thẳng người lên, hoạt động thân thể một chút , chỉ nghe thấy một trân thanh âm “ba ba” dễ nghe, từ trong cốt tuỷ phát ra, theo âm thanh vang lên, Cơ Trường Không có cảm giác thần thanh khí sáng, thư sướng…
Hơn mười năm qua, mỗi một lần tụ tập nguyên lực, đều là đau đớn, phảng phất mãi mãi ngăn cách với hắn , không thể tiếp tục gặp nhau
…
Rất lâu sau, Cơ Uyển Vân mới kịp phản ứng, nhìn Cơ Trường Không đang vui vẻ nhảy loạn ở đàng kia, nàng không ngừng cười khổ “Trường Không , cháu vừa rồi là xảy ra chuyện gì. Trên người cháu, cô cô không cảm giác được một tia tánh mạng ba động nào. Phảng phất cháu biến mất từ cõi đời này vậy, như là sát nhập hoàn toàn vào thiên địa vậy, thành ngọn cây ngọn cỏ , thậm chí là hư vô vậy”
Cơ Uyển Vân vừa nói vậy, Cơ Trường Không không khỏi nhớ tớ trang thái lúc trước chính mình tu luyện thái hư bí lục
Từ trang thứ ba thái hư bí lục, ghi lại bí quyết tu luyện của thiên sĩ , từ trang thứ ba cho đến trang cuối , kể lại cách tu luyện từ nhất nguyên thiên tới thất tinh thiên, Cơ Trường Không là vừa mới thử dựa vào phương pháp tu luyện nhất nguyên thiên, đột nhiên đạt được cảnh giới “vô ngã”
Cảnh giới “vô ngã” là một cảnh giới tu luyện kỳ diệu, ở trong tu luyện không có chính mình, quên đi hết thảy, lấy mình cùng thiên địa dung hợp làm một .Ở trong cảnh giới này, thân là thiên địa, chính là thái hư
Cơ Trường Không cũng không biết làm sao mình có thể tiến vào cảnh giới này , nhưng ở trong cảnh giới “vô ngã”, hắn quên mất chính mình, theo bản năng vận dụng pháp quyết trong thái hư bí lục để vận chuyển nguyên lực, bất tri bất giác, dĩ nhiên đã đem nguyên lực vận chuyển tới cốt tuỷ của xương đùi
Nếu không phải Cơ Uyển Vân đột nhiên quát nhẹ, hắn sợ rằng còn tiếp tục ở trong cảnh giới “vô ngã”
“Cô cô, trong đầu cháu hiện lên một quyển kinh thư, tên là “thái hư bí lục” . cháu cũng không biết tại sao nó tồn tại trong đầu cháu nhưng là mỗi khi cháu muốn tu luyện bí quyết thiên sĩ, nó sẽ tự động hiện ra, cháu là vừa vận dụng quyển thái hư bí lục để tu luyện, mới tiến vào cảnh giới kỳ diệu như vậy” vẻ mặt Cơ Trường Không thật sự khốn khổ, đem chân tướng nói cho Cơ Uyển Vân biết
“Hả?’ Cơ Uyển Vân thất thanh kinh hô , sờ sờ đầu Cơ Trường Không , vẻ mặt quái dị nói “Trường Không , cháu không phải có chuyện gì đấy chứ? Trong đầu cháu, sao có thể có một quyển kinh thư được?”
“Thật có!” vẻ mặt Cơ Trường Không cười khổ , xoè xoè tay ý nói chính mình cũng không biết chuyện gì xảy ra
Trầm ngâm một chút, vẫn là giải thích một chút với Cơ Uyển Vân “cháu cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần khi cháu muốn tu luyện, nó sẽ hiện ra. Cháu cảm giác, quyển thái hư bí lục hơn gấp trăm ngàn lần những quyển bí quyết chúng ta lưu ở tàng kinh lâu, cổ văn trên nó cũng gian nan khó hiểu , cũng không thể so sánh cùng với bí quyết thiên sĩ chúng ta có ở tàng kinh lâu”
“Điều này sao có thể?” vẻ mặt Cơ Uyển Vân nghi ngờ , chần chờ một chút , sắc mặt khẽ biến , thấp giọng nói “Chẳng lẽ là phụ thân ngươi năm đó...”
“cái gì?” Cơ Trường Không đối với hai chữ “phụ thân” tương đối mẫn cảm
Những năm gần đây, hắn vẫn một mực hận, người khác có cha mẹ thương yêu, hắn chưa từng gặp mặt cha mẹ mình lần nào, hắn ở Cơ gia gặp khinh thường, trào phúng, ngôn ngữ lạnh lùng, tựa hồ cũng vì “phụ thân” mà hắn chưa bao giờ gặp mặt
“Không có gì” Cơ Uyển Vân vội vàng không nói tiếp gì, vẻ mặt nghiêm nghị, nói vớ Cơ Trường Không “nếu như đúng như những gì cháu nói, trong đầu cháu có một quyển kinh thư, bất quá cháu phải nhớ kỹ, chuyện này tuyệt không thể cho bất cứ ai biết, mà ngay cả người thân nhất cũng không thể!
Về chuyện kinh thư, từ hôm nay trở đi, cháu vĩnh viễn phải để trong lòng , kể cả ta cũng không được nói thêm câu nào nữa!”
“Tại sao?” chân mày Cơ Trường Không nhíu lại, dò hỏi
“Đừng hỏi nhiều, ta cũng không rõ, có lẽ chờ ngươi đủ cường đại, có thể tự tim đáp ánh” Cơ Uyển Vân than khẽ, vẻ mặt bất đắc dĩ
“Cháu rõ rồi” Cơ Trường Không có thể không nghe ai nói nhưng Cơ Uyển Vân nói, hắn nhất định sẽ nghe , hắn hiểu hơn ai hết, Cơ Uyển Vân vì hắn đã nỗ lực bao nhiêu, chịu đựng bao nhiêu chua xót!
“Đi thôi, chúng ta trở về, Tam gia gia ngươi nếu biết ngươi có nguyên lực, còn thần kỳ đạt đến đem nguyên lực vận chuyển tới xương tuỷ, lão nhân kia không biết sẽ cao hứng tới đâu!” thấy hắn gật đầu, Cơ Uyển Vân thản nhiên cười một tiếng, tưởng tượng thấy bộ dáng mừng như điên của Cơ Du Thắng, nàng đã cảm thấy tâm tình vui sướng rồi
“Đi thôi, chúng ta về Cơ gia!” Cơ Trường Không gật đầu, chợt nhìn Vu sơn , thấp giọng nói “Vu sơn lão mẫu, Lục Vân, các ngươi chờ, sẽ có một ngày ta bắt các ngươi trả lại gấp mười lần ta cùng cô cô bị vũ nhục!”