“Mẹ nó thằng chó, ngươi dám cướp đàn bà của thiếu gia ta, để xem lần này ngươi sống được mấy ngày trong Bắc Phong thành.” Bạch Hữu Tài mỉm cười ác độc nhìn sang Dương Phàm, không quan tâm đến câu nói của hắn nói với mình.
Bạch Hữu Tài xoay người bước ra khỏi cửa, vẫn còn loạng choạng, lưng áo dính một bệt máu dài.
“Ta nói cho ngươi đi sao??” Dương Phàm chậm rãi nói, vẻ mặt hết sức bình thường nhưng trong tình huống này lại làm người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Ngươi nói gì?” Bạch Hữu Tài ánh mắt co rút quay đầu lại.
“Mẹ mày !!” Đáp trả Bạch Hữu Tài chính là nắm đấm của Dương Phàm, một đấm thẳng vào mũi làm mũi hắn lệch hẳn sang một bên, máu bắt đầu chảy ra.
“Thằng khốn, ngươi dám…….”
“Dám con mẹ ngươi, này thì công tử Bạch gia, này thì bắt nạt con gái nhà lành, này thì làm việc thương thiên hại lý…..”
Dương Phàm đạp Bạch Hữu Tài xuống đất, nhảy lên ngồi trên ngực hắn. Cứ mỗi một chữ “này” thì Dương Phàm lại tung ra một đấm, hết tay trái rồi tay phải.
Sau chừng mười mấy đấm, mắt mũi miệng của Bạch Hữu Tài đều huyết nhục lẫn lộn, máu me chảy tràn lan, trông cực kì kinh dị.
“Này thì đánh lão bà của ta”
“Này thì …….đẹp trai hơn ta !!” Dương Phàm thở hồng hộc, không đấm nổi nữa, nhưng vẫn dùng hai tay nâng đầu Bạch Hữu Tài lên, dùng đầu mình cụng một cái chát. Sau đòn này, máu tai của Bạch Hữu cũng chảy ra, hơi thở hắn yếu dần rồi tắt hẳn.
“Đánh chết người rồi !! Ngươi không ngờ dám đánh chết Bạch công tử, phen này toi rồi, tất cả phải cùng chết !!!” Lệ bà bà trông thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ thất thanh la lên. Ngay cả mấy thị nữ bên cạnh cũng thét lớn.
“Ngươi muốn làm gì??” Lệ bà bà đột nhiên thấy Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn mình, mắt loé đầy sát khí, lại thêm đôi tay đang dính đầy máu me của hắn càng chấn nhiếp tinh thần làm bà ta toàn thân run rẩy, không cách nào cử động để bỏ chạy được.
Dương Phàm từ từ đứng lên bước lại gần Lệ bà bà.
“Đỉnh Thiên ca ca đừng làm hại bà bà !!” Lý Hoan Hoan thấy vậy vôi đến ôm tay Dương Phàm lại, khóc nức nở.
“Đừng lại đây!!!” Lệ bà bà mặt mày sợ tím tái, xương sống lạnh toát.
Đến lúc Dương Phàm dừng lại trước mặt, thì bà mới bắt đầu nhỏ giọng cầu xin.
“Đừng giết ta, xin đừng giết ta, ta sẽ không nói gì chuyện hôm nay xảy ra đâu, cả tiền bạc nữa, ngươi cần gì tất cả ta đều có thể cung cấp.”
Dương Phàm nghe vậy thì hừ lạnh, nhếch mép cười khinh bỉ.
“Hiểu rõ thế là tốt, chuyện hôm nay che dấu được ngày nào thì hãy che dấu. Nếu ngươi tiết lộ ra, tất cả đều phải chết, hiểu không??”
“Đã hiểu, nhưng mà….. cái xác này……” Lệ bà bà nghe vậy thì thở ra một hơi, nhìn sang cái xác của Bạch Hữu Tài, ấp úng hỏi.
“Là có chuyện gì ở đây, ai dám ở đây gây phiền nhiễu cho Thanh Loan muội muội của ta !?” Một giọng nói quen thuộc với Dương Phàm vang lên từ ngoài cửa.
Một nam tử dung mạo tuấn tú không kém Bạch Hữu Tài bước vào, chính là công tử Cố gia, Cố Điền. Tuy Cố gia dạo này đóng cửa ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng Cố Điền là ngoại lệ. Với tính cách ăn chơi trác táng của mình, hắn không thể nào ở yên trong nhà được, cả Cố Mã cũng hết cách bỏ mặc luôn.
“Cố công tử đêm nay đã khuya khoắt, người tới đây làm gì, mai hãy tới a !!” Lệ bà bà thấy Cố Điền tới thì hoảng sợ vội đẩy hắn ra ngoài.
“Ngươi là ai ?? Tại sao lại xuất hiện trong khuê phòng của Thanh Loan muội muội ??” Cũng như Bạch Hữu Tài, Cố Điền cực kì tức giận khi thấy có một nam nhân đang đứng trong đây. Hắn đẩy Lệ bà bà ra rồi nhìn vào phía trong. Khi phát hiện Mộ Thanh Loan đang ngồi trên giường, một tay che ngực nhưng không che hết được toàn bộ những chỗ bị xé rách. Tuy không nàng đeo khăn che mặt, nhưng qua đôi mắt phượng kia Cố Điền có thể đoán được Mộ Thanh Loan vừa mới phải chịu điều khuất nhục.
“Ngươi dám phi lễ với Thanh Loan muội muội, người đâu giết nó!!” Cố Điền nộ hoả xông lên tới đỉnh đầu, không nhịn nổi mà quát lớn.
“Rõ thiếu gia !!!” Bốn tráng đinh thân hình cường tráng từ ngoài cửa nhảy vào xông tới định tấn công Dương Phàm.
“Khoan đã, nhìn xem, đều là người mình.” Dương Phàm thấy vậy thì hoảng sợ tránh lui ra , để lộ ra xác chết của Bạch Hữu Tài máu me tùm lum sau lưng.
“Là Bạch Hữu Tài, dừng dừng tay.” Cố Điền trông thấy xác của Bạch Hữu Tài thì cũng thất kinh ra lệnh cho bốn tráng đinh dừng lại.
“Là chuyện gì, sao Bạch Hữu Tài lại như vậy, còn ngươi là ai??” Cố Điền nghi hoặc hỏi.
Dương Phàm nghe vậy thì trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ. Hắn đột nhiên quì xuống trước Cố Điền, khóc lóc inh ỏi.
“Ngươi sao vậy??” Cố Điền thấy Dương Phàm như vậy thì sự đề phòng cũng ít đi một chút.
“Cố thiếu gia, hôm nay ta đã trả được thù cho ngài rồi. Ta là một hạ nhân của Cố gia một năm trước sau trận chiến bị bắt sang Bạch gia làm công. Nhưng mà…. ta tuy lòng ở Bạch gia nhưng tâm vẫn luôn ở Cố gia !!!” Đến đây Dương Phàm lại khóc nức nở, nước mắt đầm đìa trông rất thê lương.
Cố Điền nghe vậy thì cũng hiểu được câu chuyện. Thở dài thương cảm đi tới cúi xuống vỗ vai an ủi Dương Phàm.
“Rốt cuộc là hôm nay xảy ra chuyện gì, cứ yên tâm mà nói. Thiếu gia nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”
“Số là hôm nay ta thấy Bạch Hữu Tài đến đây uống rượu một mình, không mang theo gia nhân nào thì đi theo, định tìm cơ hội cho hắn một bài học để trả thù cho ngài. Ai dè theo dõi một chập, lại thấy hắn bộ dạng say xỉn chạy lên phòng Mộ Thanh Loan tiểu thư, ý đồ cưỡng hiếp nàng ấy. Nhưng mà trong Bắc Phong thành này rõ ràng ai cũng biết Mộ Thanh Loan tiểu thư là người của Cố Điền thiếu gia, yêu thiếu gia sâu đậm. Tên Bạch Hữu Tài kia vậy mà dám……”
Tới đây Dương Phàm ngẩng đầu lên dò xét thì thấy sắc mặt của Cố Điền đang vô cùng sung sướng, nhưng xen lẫn tức giận. Hiển nhiên sung sướng là vì câu nói ghép đôi Cố Điền và Mộ Thanh Loan, còn bực tức là vì Bạch Hữu Tài dám phi lễ với “nữ nhân của mình”.
“Vậy là ngươi đã giết hắn??” Cố Điền im lặng một chút rồi trầm mặc nói.
“Đúng vậy ạ!!” Dương Phàm gật đầu.
“Đúng vậy đó Cố ca ca, hắn sỉ nhục muội !!” Đột nhiên Mộ Thanh Loan từ trên giường cũng vụt tới lao vào lòng Cố Điền bộ dáng ra vẻ uỷ khuất. Điều này làm Dương Phàm há hốc mồm, theo hắn quan sát cả đêm nay thì cô nàng này khá trầm tính, lạnh lùng, hơn nữa lại ít nói, nhưng mà bây giờ hình như tất cả đã hoàn toàn đảo ngược
Mộ Thanh Loan giả vờ cứ y như thật làm Cố Điền mê tít mắt. Chập lát sau hào khí nổi lên, cao giọng nhận chịu toàn bộ trách nhiệm ở đây, bảo bốn tên tráng đinh khiên cái xác Bạch Hữu Tài đi phi tang. Trước khi bước ra khỏi cửa còn thưởng cho Dương Phàm một ngàn lượng bạc vì “lòng trung thành”, bảo hắn hãy tìm một nơi nào đó lánh nạn.
Nhìn bóng Cố Điền rời đi, Dương Phàm cũng không hề vui vẻ mà im lặng trầm mặc.
“Lần này may mà Đỉnh Thiên huynh đệ nhanh trí.” Lệ bà bà quay sang cười nói.
“Đúng vậy, đều là Đỉnh Thiên ca ca lợi hại nhất.” Lý Hoan Hoan cũng phụ hoạ, khuôn mặt búp bê đáng yêu của nàng giờ có một hình bàn tay màu màu hơi tím, hiển nhiên là do cái tát của Bạch Hữu Tài để lại.
Riêng Mộ Thanh Loan vẫn đứng im lặng không biểu tình gì.
“Chưa xong đâu, bây giờ bà hãy mau cho người đến thông báo với Bạch gia là Bạch Hữu tài với Cố Điền vừa ẩu đả, sau đó chỉ chỗ cho họ đuổi theo. Đó mới kế sách đổ tội là an toàn nhất.
Dương Phàm hít sâu vào một hơi rồi quay sang Lệ bà bà, dáng vẻ cực kì nghiêm túc.