- Con mẹ nó... Con mẹ nó... Thực con mẹ nó... Bổn đại gia sao lại dính vào chuyện này...
Sau vài tiếng than thở hắn vác thằng bé lên lưng, đi về phía tiệm cơm ở góc đường.
- Chẳng biết tiểu quỷ này ăn cái gì mà lớn. Ngay một chút sức nặng cũng không có...
Phát hiện trên lưng gần như không có cảm giác gì cả, hắn không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Đi được vài bước thì cảm giác được sau lưng có chuyển động, người trên lưng đã tỉnh rồi.
- Tiểu quỷ, ngươi tỉnh rồi hả?
- A ... Bổn Đại Gia tiên sinh.
- Cái gì mà Bổn Đại Gia tiên sinh, nói bậy bạ gì đó?
Hắn đột nhiên gầm lên làm kẻ sau lưng bị dọa sợ đến co rúm mình lại, không dám hó hé tiếng nào. Mãi một lúc lâu sau mới rụt rè, thắp giọng nói:
- Ngài không phải họ Bổn, tên là Đại Gia sao?
- Ta đánh ngươi bây giờ... Tên của bổn đại gia vừa có tính nghệ thuật vừa rất thực tế, tao nhã khí phái, hùng tráng uy vũ, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tên là Lancelot. Tuy nhiên, hạng người ẻo lả như ngươi đương nhiên là không có khả năng hiểu được chuyện này.
Trong khi tự biên tự diễn hình như hắn cũng không nghĩ tới chuyện "tao nhã khí phái" và "hùng tráng uy vũ" hoàn toàn là hai chuyện ngược nhau, còn "hoa nhường nguyệt thẹn", "chim sa cá lặn" kia cũng không phải dùng để hình dung tên một người.
Cái tên Lancelot là tên của một kỵ sĩ thời cổ đại rất nổi danh, võ dũng hơn người, chí hướng cao thượng cũng là một cái tên rất phổ biến trên đại lục, chỉ có điều... Thăng bé nhìn hắn một cái đây hồ nghi, nam tử này tuyệt đối không xứng với cái tên này.
Thả người xuống, Lancelot loẹt xoẹt đi vào tiệm cơm, cũng không nhìn thực đơn, tùy tiện chỉ vào mấy món đăng trên tưởng chọn vài món.
Tiểu nhị phụ trách chiêu đãi thấy thằng bé dơ bẩn đầy người, lập tức nhíu mày, nhưng nhìn đến vẻ mặt hung ác của Lancelot, cũng không dám chậm trễ.
Lại đảo mắt đánh giá qua Lancelot, thấy quần áo trên người hắn tuy rằng hình dáng cổ quái, nhưng chất liệu cũng là tơ lụa thượng đẳng, hẳn không phải cái loại ác khách ăn không trả tiền, liền thoải mái đi thu xếp mọi thứ.
Đương nhiên, đây chính là một quyết định kỳ quái và sai lầm nhất của hắn.
Hai người tìm một bàn ngồi xuống, Lancelot vênh mặt lên nói:
- Tiểu quỷ, lần này là tâm tình bổn đại gia tốt, xem như vận khí của ngươi cũng không tồi!
- Đúng vậy... Cảm ơn Lancelot tiên sinh.
- Cái gì mà tiên sinh, phải kêu là đại gia.
- Vâng... Cảm ơn Lancelot đại gia.
- Ừm... Cũng không tệ lắm, khá dễ nghe.
Lancelot gật gật đầu, nói:
- Nếu là một thằng bé thì phải có bộ dạng của một thằng bé. Cứ động một chút là lại khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa.
Nàng nghe xong thiếu chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống. Không thể tưởng được, không ngờ có người coi nàng như một thằng bé, đành cúi đầu tự nhìn lại mình.
Quần áo rách nát, bốc mùi thum thủm, lại bởi vì liên tục chịu đói, thân thể gầy đến độ chỉ còn lai có da bọc xương.
Cổ tay vốn dĩ đã mảnh khảnh, bây giờ chẳng khác nào que củi, nước da mịn màng thì bị bụi đất che đi, thoạt nhìn chẳng khác nào ghẻ lở dơ dáy, khó trách bị nhìn nhầm là thằng bé.
- Này! Tiểu quỷ ẻo lả, ngươi không phải là không có tên chứ hả!
- Ta tên là Lia... À không, tên của ta là Tiểu Thảo.
Dường như là đang thề thốt gì đó, nàng ngẩng đầu xưng tên.
- Tiểu Thảo? Cái tên chẳng có gì mới mẻ cả!
Lancelot cười to nói:
- Nghe tên là biết người không làm chuyện lớn được! Chuyện lớn, chuyện lớn...
Từ đáy lòng Tiểu Thảo bất giác vang lên một tiếng than nhẹ. Vì sao mọi người bên cạnh mình đều chỉ muốn làm chuyện lớn, chẳng lẽ không ép mình làm chuyện lớn thì không được sao?
- Lancelot tiên sinh!
- Cái gì mà tiên sinh? Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu! Phải kêu là đại gia!
Người nói những lời này duờng như không hề biết rằng kẻ mà đang ép người khác gọi mình là đại gia như hắn căn bản là không có tư cách nói chuyện cấp bậc lễ nghĩa với người ta.
- Lan... Lancelot đại gia, nghe giọng nói của ngài dường như không phải người địa phưong.
- Hắc! Cái này thì ngươi đã đoán sai. Từ năm lên bốn bổn đại gia đã ở khu vực cách phía Đông thành ba dặm.
Thấy điệu bộ vô cùng kiêu ngạo của Lancelot, Tiểu Thảo trái lại rất sửng sốt. Phía đông thành toàn là rừng rậm nguyên thủy bạt ngàn, núi sâu thăm thẳm, hoang tàn vắng vẻ, làm sao lại có người sống ở đó chứ! Nhưng nghĩ lại những hành động và lời nói cổ quái của Lancelot, chẳng khác nào lần đầu mới tới nhân gian, không khỏi trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: không ngờ mình gặp phải yêu quái trên núi rồi!
- Này! Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì.
Lancelot ngẩn ra một lúc sau đó bực mình nói:
- Tiểu tử đừng nghĩ bậy. Bổn đại gia ở trong núi, là để tu luyện tuyệt thế võ công.
- Vì sao tu luyện tuyệt thế võ công không thể không ở trong núi?
- Hỏi như vậy, chứng tỏ ngươi chưa hiểu sự đời.
Ra vẻ ta đây lão luyện giang hồ, Lancelot ngạo nghễ nói:
- Từ xưa đến nay, hễ là anh hùng làm chuyện lớn, lập nghiệp lớn, đều là ở trong núi luyện thành tuyệt thế võ công.
Trong thời nhiễu nhương, bất kể bình dân quý tộc, muốn trở nên nổi trội hơn mọi người thì phải tinh thông một nghề nào đó. Còn ở thời kì chiến tranh loạn lạc, chủ nghĩa quân phiệt thịnh hành, cách thăng tiến nhanh nhất chính là tập võ nhập ngũ.
Hầu hết các quốc gia đều có quy định, không có chiến công không được hưởng phú quý. Cho nên trên đại lục, tác phong thượng võ rất thịnh, còn Valentino đế quốc, thực lực quốc gia đang lúc cường thịnh, trong triều cao thủ vô số, dân gian cũng bị ảnh hường, ai cũng tìm kiếm danh sư, ra sức học tập, hình thành cả một trào lưu xã hội.
Những thanh niên như Lancelot đếm không hết. Hắn bất quá chỉ là một hạt muối giữa biển cả mà thôi.
Tiểu Thảo nghiêng đầu, thầm đánh giá hắn. Trong mười mấy năm sinh sống, nàng cũng từng gặp qua không ít nhân vật có thể xem như là cao thủ, nhưng chưa từng có "cao thủ" nào mà ngay trước mặt người khác, khoe khoang rằng mình đã luyện tuyệt thế võ công. Một chút phong độ của cao thủ cũng không có, chỉ có láo lếu xấc xược mà thôi.