Lời thanh niên vừa dứt, cùng lúc trong đầu ba người Lê Minh cũng vang lên một giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc:
"Nhiệm vụ: lên trên nóc nhà cao tầng, sống sót trong vòng nửa tiếng tới khi trực thăng cứu hộ tới nơi. Hoàn thành nhiệm vụ được một nghìn điểm thưởng. Giết mười zombie thường được một điểm thưởng, một boomer được 50 điểm thưởng, một hunter được 100 điểm thương..."
"Đây là?"
Lê Minh nghi hoặc quay lại hỏi người thanh niên. Tuy hắn biết khá rõ thế giới L4D này nhưng đối với nhiệm vụ hiện tại hoàn toàn không rõ ràng lắm.
"Đi ra ngoài trước rồi nói."
Thanh niên trầm giọng nói, theo sau cầm súng trên tay cùng với mấy nhân vật Zoey bước ra bên ngoài phòng. Mấy người Lê Minh thấy vậy cũng đành nén nghi hoặc trong lòng lại, bước theo bọn họ.
Bên ngoài cánh cửa là một cầu thang dẫn lên tầng trên, xem ra căn phòng họ vừa trú là một tầng phía dưới thấp. Đối với cảnh này Lê Minh không xa lạ gì, theo như hắn nhớ thì sau khi bước lên trên này, đi thêm một đoạn hành lang nữa là sẽ lên được sân thượng, trên đó chính là địa điểm trực thăng đáp xuống.
Ngay lúc Lê Minh đang cố nhớ lại, một tiếng hét thất thanh vang lên làm hắn hoảng sợ giật mình quay sang. Chỉ thấy cô gái trong nhóm người mới vừa đi cùng hắn đang thét lên kinh hãi, hai mắt trợn trừng chỉ về phía trước.
"Quái... quái vật!"
"Sao?"
Lê Minh sửng sốt nhìn theo hướng tay cô gái chỉ, vẻ mặt hắn trong thoáng chốc biến thành tái nhợt.
Chỉ thấy trên một góc cầu thang, một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bù, quần áo rách nát đang dặt dẹo đứng đó. Từ trong miệng cô ta phát ra từng tiếng gầm gừ trầm tháp không giống như con người mà giống như dã thú bị thương. Nhưng đó chưa phải điều kinh khủng nhất, hãi hồn hơn là phần bụng của cô ta đã hoàn toàn bị xé banh ra, từng đoạn ruột đỏ lòm từ bên trong rơi ra bên ngoài, theo mỗi cử động của cô gái mà lại vắt vẻo trong không khí.
"Ộc!"
Ba người Lê Minh không hẹn mà cùng cúi gập người xuống nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá kinh khủng, là một người tới từ thế giới hiện đại họ hoàn toàn không thể chịu đựng được cảnh này. Dù là Lê Minh trong quá khứ từng xem và chơi qua rất nhiều phim và trò chơi kinh dị, nhưng đó cuối cùng vẫn chỉ là trò chơi, là giả tạo mà thôi. Cảnh tượng trước mắt hắn lúc này là hoàn toàn chân thực, máu tươi kia, ruột người lòng thòng kia là hoàn toàn chân thực. Trong thoáng chốc này, ba người cuối cùng đã cảm nhận được sự khủng bố của Mộng Giới này.
"Câm mồm! Âm thanh lớn sẽ thu hút rất nhiều zombie lại đây. Nếu không muốn chết thì câm mồm cho ta."
Đúng lúc này gã quân nhân già Bill đột nhiên quát khẽ, theo sau quay sang đánh mắt ra hiệu với Fracis bên cạnh.
Fracis gật gật đầu, rút từ thắt lưng ra một con dao găm từ từ tới gần người phụ nữ trung niên. Trong thoáng chốc người phụ nữ kia giống như dã thú đánh hơi thấy con mồi ngẩng phắt đầu lên, gào lên một tiếng rồi hướng tới Francis lao tới, móng tay sắc nhọn vươn ra muốn cào xé mặt hắn.
Fracis sắc mặt không chút thay đổi bước sang bên trái một bước né qua cú vồ của người phụ nữ, dao găm trong tay đâm ra nhắm tới trán ả một phát đâm tới.
"Phập!"
Một tiếng động trầm đục vang lên, dao găm của Fracis chuẩn xác đâm vào trán người phụ nữ, ả chỉ kêu lên ú ớ hai tiếng rồi gục xuống.
Fracis rút dao găm ra, nhanh lẹ nhảy tránh sang một bên tránh cho máu tươi bắn trúng người, theo sau lau lau con dao găm dính đầy máu và óc tương trắng hếu vào ống quần, thản nhiên đút lại vào bao.
"Đi thôi!"
Bill quay sang mấy người phía sau bình tĩnh ra lệnh, gã quân nhân này cũng không chờ mọi người hồi đáp, trong tay cầm chắc khẩu m-16 mở đường tiến lên phía trước.
"Chúng ta cũng đi thôi, đợi tới lên tầng trên tìm một căn phòng trống rồi nói tiếp. Tôi vẫn còn có một số chuyện chưa giải thích hết cho mấy người. Ngoài ra mấy người hãy nhớ kĩ, thứ chúng ta đối mặt hiện nay không phải là con người, mà chỉ là những cái chết biết đi mà thôi. Không cần biết là phụ nữ, người già, trẻ nhỏ. Chỉ cần nhận ra chúng là zombie, vậy phải tìm đủ mọi cách để tiêu diệt. Nếu không, kẻ chết sẽ chính là các người."
Thanh niên cầm súng cũng tới gần mấy người Lê Minh lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt hắn không ngờ vẫn không chút thay đổi, dường như đối với việc giết chóc trước mắt đã quá quen thuộc rồi.
Hắn nói dứt lời cũng không chần chừ theo sát bước chân Bill đi lên tầng thượng. Mấy người Lê Minh sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, trong mắt đối phương họ đều thấy được vẻ hoảng sợ vô cùng sâu sắc. Nhưng sự việc đã tới mức này, họ cũng chẳng còn cách nào khác là phải liều mạng mà chấp nhận hiện thực kinh hoàng trước mắt. Thế giới này đã không còn là thế giới mà họ đang sống nữa, nơi này cũng chẳng phải Việt Nam trong thế kỉ hai mốt nữa. Trước mắt muốn sống sót họ chỉ còn cách cố hết sức mà bám đuôi mất nhân vật trong Left 4 Dead này mà thôi.
Mấy người Lê Minh cố gắng trấn định lại tinh thần, cùng với Zoey và Louis bước lên trên tầng thượng. Đi cuối cùng là Fracis, gã này trong tay cầm một khẩu Pump Shotgun uy lực cực lớn đi ở phía sau cản hậu.
Đám người lên trên tầng trên, đây là một đoạn hành lang hẹp dài, hai bên hành lang là một loạt phòng. Trên hành lang lúc này đèn điện hầu như đã tắt gần hết, trong ánh sáng le lói từng vệt máu đen sì loang lổ trên hành lang phản chiếu lên một cách kinh dị. Nhất là trên nền nhà còn lác đác thấy được một vài xác người ngổn ngang, thảm trạng vô cùng kinh khủng.
"Đi qua đoạn hành lang này, trèo thêm một cầu thang sắt nữa là chúng ta sẽ lên tới tầng thượng. Nơi đó có một điểm đỗ trực thăng, hơn nữa còn có cả điện đài. Nếu lên trên đó gọi được trực thăng cứu viện, về cơ bản chúng ta xem như đã an toàn."
Bill nhìn mọi người trầm giọng nói, theo sau phất phất tay dẫn đầu cầm súng đi mở đường. Mọi người nghe vậy cũng không thắc mắc gì bèn lục tục đi theo. Chỉ là Lê Minh hiện tại trong lòng đang không ngừng cười khổ, màn chơi này hắn đã trải qua tối thiểu hai chục lần, đâu có đơn giản như những gì lão già kia nói. Lên tới sân thượng họ chắc chắn sẽ phải lâm vào một trận ác chiến trước khi trực thăng tới nơi, hơn nữa còn phải đương đầu với một sinh vật vô cùng khủng bố:
Tank!
Một quái vật cao hơn ba mét, da cứng như đá, lực lượng mạnh mẽ cơ hồ có thể đánh bay cả một chiếc xe ô tô con. Tuy chưa tới mức coi thường súng đạn nhưng nếu không xả đạn vào đầu nó ba tới năm phút thì cũng đừng mong hạ được con quái vật này.
Nghĩ tới đây trong lòng Lê Minh không khỏi nổi lên một cảm giác vô lực. Mấy nhân vật trong phim và gã thanh niên kia thì còn đỡ, không những súng đạn đầy đủ mà thân thủ chắc chắn cũng không phải bình thường. Nhưng Lê Minh hắn và hai người nam nữ bên cạnh thì sao đây, đừng nói là gặp Tank, dù chỉ là một con zombie bình thường hiện tại bọn hắn cũng chẳng thể đối phó nổi rồi.
Tuy cuộc sống trước đây đã bi đát tới mức khiến Lê Minh hắn lựa chọn tự sát để giải thoát, nhưng thế không có nghĩa hắn không sợ chết, nhất là cái kiểu chết mà bị một lũ quái vật xé tung cơ thể rồi ăn sống nuốt tươi như hiện tại hắn càng không muốn.
Keezz...!
Đúng lúc này một căn phòng bên trái nhóm bọn họ bất chợt mở ra, theo sau một con zombie thò đầu ra ngoài, hai mắt đục ngầu nhìn ngó quanh quất một lúc, bất chợt dừng lại tại nơi đám người đang đứng.
Chưa đợi mọi người có phản ứng gì, com zombie này đã gào lên một tiếng lao về phía họ.
Đoàng...!
Zoey đang đứng ở một bên không suy nghĩ nhiều nâng súng lục lên, một phát bắn tan đầu nó. Bọn họ lúc này cũng không còn suy nghĩ cái gì hạn chế không gây tiếng động nữa bởi vì từ lúc con zombie kia kêu lên một tiếng, hàng loạt căn phòng hai bên hành lang cửa đã kẽo kẹt mở ra. Cùng với đó, vô số bóng người dặt dẹo nhấp nhô từ từ hiện, trong miệng đám người này đều là những tiếng gầm gừ trầm thấp như dã thú...