Hiện giờ Lăng Phong đang trôi dạt khắp nơi, trôi dạt một cách chân chính.
Từ sau khi hắn bị đụng xe mất đi tri giác đến lúc hắn khôi phục cảm giác, phát hiện trước mặt có một sinh vật trông giống như sói, tiếng kêu cũng như sói, nhưng hắn biết đó khẳng định không phải loại sói hắn biết, bởi vì theo hắn biết trên địa cầu còn chưa có sói bay, các loài thú khác cũng tương tự.
Con sói trước mặt này (tạm thời coi nó là sói đi) đang lơ lửng trong không trung, không dựa vào bất cứ gì, nó hoàn toàn lật đổ nhận thức của Lăng Phong đối với sinh vật.
Đột nhiên con sói đó chuyển động bay về hướng Lăng Phong. Hắn theo bản năng tránh ra nhưng tốc độ không nhanh bằng nó. Tốc độ của con sói đó quả thực không thể tưởng tượng, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Thời gian dường như đứng lại, Lăng Phong hiện giờ đã thấy rõ con sói trước mặt, nhìn thấy đôi mắt đôi mắt đỏ như máu, còn có hàm răng trắng ởn, thậm chí còn trông thấy thịt vụn trong kẽ răng. Xem ra ta lại sắp chết rồi, đó là suy nghĩ hiện giờ của hắn.
Xuyên qua, con sói xuyên qua thân thể Lăng Phong không có chút trở ngại nào. Lăng Phong kinh ngạc nhìn con sói xuyên qua thân thể hắn, chẳng lẽ ta đang nằm mộng? Muốn dùng tay cấu mình một cái, chuyện tương tự lại phát sinh, tay của hắn xuyên qua cánh tay. Xem ra là đang nằm mơ, đó là kết luận của Lăng Phong.
“Uỳnh…” Phía sau truyền lại một tiếng động lớn.
Lăng Phong quay đầu lại nhìn thấy con sói vừa rồi đang chiến đấu với một quái thú chưa từng trông thấy, con quái thú đó như một toà núi nhỏ, thân hình to lớn, có mai giống như rùa, tứ chi ngắn ngủi, đương nhiên đó là nói một cách tương đối, nếu người đứng bên cạnh nó còn không cao bằng chân nó.
Con sói dựa vào tốc độ tránh né những mũi nhọn xuyên ra từ lòng đất, khi tìm được kẽ hở liền vẫy đuôi tung ra công kích bán nguyệt trảm đánh về phía quái thú. Hành động của quái thú chậm chạp song sức phòng ngự cực mạnh, bán nguyệt trảm đánh lên người nó chỉ phát ra một tiếng kêu lớn chứ không có thương hại thực sự nào.
Hai bên cứ giằng co như vậy một khoảng thời gian, con sói liền thay đổi chiến lược bay lên không trung khiến mũi nhọn từ trong đất không làm tổn thương nó được, nó cứ lơ lửng trong không trung.
Lăng Phong thầm nghĩ: “Đang suy nghĩ kế sách sao? Giấc mộng này sao lại kì quái như vậy, chẳng phải ta bị tai nạn sao? Chẳng lẽ lúc hôn mê lại có những giấc mộng kì quái? Đây rõ ràng là tình tiết trong tiểu thuyết ảo tưởng, có sói bay, có quái thú, lại còn có ma pháp. Đợi đã… ma pháp? Chẳng lẽ con sói muốn phóng ma pháp lợi hại? Con sói trên không trung đã trả lời suy nghĩ của hắn.
‘Gào…’ một ‘đạn pháo’ trong suốt nhưng lại có thể trông thấy rõ ràng phát ra từ miệng con sói, tốc độ tuyệt đối là vận tốc âm thanh, đánh về phía quái thú hành động chậm chạp.
Một tiếng ‘uỳnh’ to lớn vang lên, đi kèm với nó là tiếng kêu thảm của quái thú, nó quả thực đã bị xuyên thủng, bị trọng thơng. Lăng Phong đã dự đoán được kết cục của quái thú - chết. Phòng ngự có sơ hở như vậy, con sói còn có thể dựa vào tốc độ cho quái thú một đòn trí mạng, đúng như Lăng Phong nghĩ, quái thú bị bán nguyệt trảm của con sói giết chết trong sự khi vùng vẫy.
Hiện giờ Lăng Phong mới có thời gian nhìn rõ khung cảnh xung quanh, nơi hắn ở là một phiến sâm lâm, một khu rừng không trông thấy ranh giới. Ngửa mặt nhìn trời, quả nhiên có hai ‘mặt trăng’, vừa rồi khi nhìn sói hắn đã liếc qua, nhưng khi đó bị trận chiến hấp dẫn không tìm hiểu kỹ.
Đây là mộng sao? Có lẽ không phải, người như Lăng Phong có thể tự mình phân tích được, mộng không thể chân thật như vậy. Mặc dù ta không có xúc giác nhưng thị giác, thính giác vẫn còn tồn tại, đây hoàn toàn là một thế giới, vậy hiện giờ ta đang ở tình trạng nào, hồn ma sao?
Lăng Phong không biết mình đang trong tình trạng nào, bản thân trong vụ tai nạn đó không thể còn sống được, nghĩ đi nghĩ lại giải thích duy nhất chính là mình là quỷ, hơn nữa không phải địa cầu, có lẽ đây chính là nơi mà người chết phải tới. Nhưng tại sao không có những ‘người’ như câu hồn sứ giả, đầu trâu mặt ngựa gì gì đó tới tiếp đón mình?
Lăng Phong cứ lượn lờ trong sâm lâm một cách vô mục đích như vậy, lúc này phía đông đã bắt đầu sáng lên. Phía đông bắt đầu sáng lên? Chẳng lẽ có mặt trời, vậy không phải là thế giới sau khi chết. Không đúng, ai quy định thế giới sau khi chết không có mặt trời? Nếu như không phải thế giới sau khi chết, vậy chẳng phải ma quỷ trong truyền thuyết gặp phải ánh nắng là tan biến sao, tìm chỗ tránh nắng trước cái đã, chuyện này không nên mạo hiểm. Lăng Phong trông thấy trước mặt có một sơn động liền bay tới.
Mặt trời nhô lên chiếu sáng cả mặt đất, trong lòng Lăng Phong rất mong muốn thí nghiệm một cái xem mình dưới mặt trời có thể vô sự hay không nhưng lại sợ hồn phi phách tán. Hứng hay không hứng? Lăng Phong cứ đắn đo như vậy cả nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đi hứng nắng một cái, xem ra lòng hiếu kì của con người quả thực vô cùng, cũng có thể vì lòng hiếu kì mà mạo hiểm.
Khi Lăng Phong đưa tay ra ngoài ánh sáng, một cảm giác như thiêu như đốt chợt truyền tới, hắn vội vàng rụt tay lại, thầm thấy may mắn: May mà ta chỉ dùng tay thử một cái, may mà ta phát hiện mặt trời sắp lên liền lập tức tìm động chui vào, nếu không lại giống như những hồn ma trong phim ma vừa gặp ánh mặt trời là tan thành mây khói.
Hiện giờ Lăng Phong có thể khẳng định một chuyện, đó chính là mình đã thành quỷ, nhưng lại không biết đây rốt cuộc là đâu, ở thế giới nào.
Mặt trời xuống núi, màn đêm lại tới, Lăng Phong cũng đã có thể ra khỏi động. Tiếp tục suy nghĩ về vấn đề buổi sáng, Lăng Phong lượn lờ theo gió phát hiện dưới ánh trăng mình có tinh thần hơn đôi chút, buổi sáng lại lơ mơ hơn, chẳng lẽ ánh trăng là ‘thức ăn’ của ma quỷ sao? Lăng Phong nghĩ đến đó liền bay thẳng lên cao, bay đến lúc cách mặt đất khoảng một vạn mét liền phát hiện mình không phải càng lên cao càng có tinh thần như lúc đầu mà là càng ngày càng mệt, chẳng lẽ rời khỏi mặt đất ngay cả quỷ cũng không chịu nổi?
Lăng Phong hạ dần xuống dưới, phát hiện sâm lâm mình ở buổi sáng vô cùng rộng lớn, áng chừng phải mười vạn Ki-lô-mét vuông, hình dạng giống như một con cá âm dương, xung quanh sâm lâm hình như có một tiểu trấn có người tụ tập, còn có một con đường đi tới một nơi khác, phía chân trời cũng có mấy thành thị lớn. Phát hiện có người là chuyện Lăng Phong cao hứng nhất, bởi vậy hắn liền bay về phía tiểu trấn đó.
Khi hắn bay đến nửa đường chợt nhìn thấy phía dưới có mấy người đang đánh nhau với một quái vật, Lăng Phong liền lại gần hạ xuống trước mặt bọn họ. Đám người còn đang tiếp tục đánh quái, quả nhiên cũng không nhìn thấy hắn, xem ra nơi này không phải thế giới của người chết mà là một thế giới khác. Hắn trên địa cầu cũng đã xem tiểu thuyết nên cũng nhận ra được mình đã xuyên không gian rồi.
Có vẻ như thực lực đội ngũ này không tồi, rất nhanh đã thu thập quái vật đó, thấy bọn họ lột da quái vật, moi ‘tim’ của nó ra, một quả tim như thủy tinh, xem ra đó chính là ma hạch trong tiểu thuyết nói tới, sau khi thu dọn xong, đám người lại tiếp tục đi sâu vào sâm lâm.
Lăng Phong tất nhiên cũng đi theo, đội ngũ này gồm ba nam hai nữ, ngoại trừ một nam nhân, còn lại đều là tuấn nam mỹ nữ, nhất là người mặt trường bào màu trắng trong đó lại càng xuất sắc, trong những người hắn đã gặp chỉ có mỹ nữ gặp trước khi chết có thể sánh được, có điều lúc đó sao lại không ngắm cho kỹ, có thể là đẹp mông lung chăng, Lăng Phong liền tưởng tượng mỹ nữ đó vô cùng hoàn mỹ.
“Tuyết Nhu công chúa, quả thực phải dẫn hắn vào sâu trong sâm lâm sao?” Một mỹ nữ khác nhỏ giọng hỏi mỹ nữ áo trắng.
Công chúa nhíu mày đáp: “Đã đến đây rồi, nhất định phải dẫn hắn vào sâu, nếu không khổ cực thời gian qua chẳng phải uổng phí sao?”
Mỹ nữ kia có điểm không nỡ, tiếp tục hỏi: “Thực sự phải vậy sao? Đi vào đó khẳng định sẽ chết đó, hơn nữa chúng ta còn bỏ lại hắn một mình.”
Công chúa trả lời: “Hôm nay không dẫn hắn tới ma thú sâm lâm, ngày sau chúng ta sẽ bị hắn huỷ hoại. Những chuyện hắn làm mấy năm nay đã đủ để hắn chết mấy chục lần rồi. Nếu không phải hắn là nhị thiếu gia của Long gia thì đã sớm bị người ta băm thành muôn mảnh. Tuyết Tình, hắn cũng từng quấy rối muội chứ.”
Tuyết Tình ấp úng: “Cái đó…” Tâm tư của nàng rất đơn thuần, công chúa nói rất đúng, dù sao đã đến nước này rồi, coi như trừ hại cho đế quốc đi.
Công chúa vì chuyện này đã chuẩn bị kế hoạch mấy tháng. Từ khi để kẻ luôn bị nàng cự tuyệt tiếp cận nàng, dần dần thành hảo hữu, rồi thừa cơ rèn luyện của học giáo lần này mời mấy hảo hữu cùng tới ma thú sâm lâm, mà kẻ chỉ biết làm chuyện xấu kia hoàn toàn không biết sự đáng sợ của nơi đó, cũng biết biết đâu là nơi sâu thẳm trong sâm lâm.
Một kẻ bất tài vô học như hắn điểm tốt duy nhất là dễ dàng mắc lừa, người khác không dám gạt hắn, còn mình nếu không phải bất đắc dĩ cũng sẽ không chọc vào Long gia, hắn gần đây ngày càng vô sỉ, nếu cứ như vậy ta sẽ…
Công chúa không dám nghĩ nữa mà chỉ tiếp tục đi, nhìn hai hảo hữu trước mặt, một người là nhi tử của thị vệ trưởng Lâm Đạo Cách – Lâm Uy Nhĩ, người kia là nhi tử của phó đoàn trưởng hoàng gia kị sĩ đoàn Tân Lặc – Tân Lôi, lôi kéo bọn họ vào chuyện này quả là có lỗi với họ. Kỳ thật hai người cũng biết hậu quả của chuyện này, nhưng bọn họ không muốn hảo hữu từ nhỏ đến lớn của mình bị kẻ đố vũ nhục, vì nàng mà bọn họ không hề chùn bước.
Lăng Phong đi sau bọn họ, mặc dù nghe thấy bọn họ nói chuyện nhưng hoàn toàn không biết ý nghĩa, ngôn ngữ này không phải trên địa cầu, huồng chi trên địa cầu hắn chỉ biết tiếng Hán. Nhưng hắn lại hoàn toàn ghi nhớ cuộc đối thoại đó, không biết ý nghĩa nhưng một một phát âm đều nhớ được, nếu sau này hiểu hắn nhất định sẽ biết bọn họ nói gì.
Lăng Phong rất hiếu kì muốn biết, bọn họ tới sâm lâm nguy hiểm này vào buổi tối có mục đích gì.