Trăng sáng trên cao, ánh trăng chiếu trên người hắn, nếu như có người trông thấy cũng chỉ cho rằng đó là một cỗ thi thể, bởi vì hắn đang nằm bất động trong vũng máu. Ánh trăng phản xạ lại từ vũng máu hắt lên người hắn trông như toàn thân đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Nếu như lại gần quan sát cẩn thận có thể phát hiện quanh người hắn đang phát ra ánh sáng vàng rất mờ.
Nguyên nhân tạo thành hiện tượng này là do Lăng Phong đang dùng suy nghĩ cải tạo lại thân thể của hắn. Tình huống như vậy vô cùng hiếm thấy, linh hồn có thể nhập vào thân thể người khác nhất định phải không bài xích với bản thể, mà chuyện này xác suất rất nhỏ bé. Mà Lăng Phong lại dùng một chút năng lượng vật chất vốn thuộc về thân thể này dung nhập vào linh hồn bản thân, khiến thân thể này cho rằng hắn chính là linh hồn gốc mà không sản sinh bài xích.
Khi Lăng Phong tiến vào thân thể này phát sinh tình huống dung hợp với nó, nhưng hắn không giống tình huống thông thường dung hợp trong mê man mà hắn có thể cảm giác rõ ràng mình đang dung hợp như thế nào, đồng thời phát hiện mình có thể khống chế một bộ phần. Bởi thế, Lăng Phong liền dồn tất cả tinh thần lực để cải tạo bộ não, khi còn trên địa cầu hắn đã muốn chuyển bộ não thành giống như máy tính để quản lý. Phần lớn khu vực của bộ não người nằm trong tình trạng nghỉ ngơi, cả đời đều không dùng tới.
Lăng Phong chỉnh lí lại một lượt kí ức tư liệu của cơ thể này, chuyển những phần chưa khai phá của bộ não phân chia giống như 'ổ cứng', còn 'hệ thống' chính là linh hồn của bản thân. Dù chỉ có thể làm đến mức này, bộ não cũng thật là quá thần bí. Từ kí ức của cơ thể này hắn biết được rất nhiều chuyện, tinh cầu này là một thế giới của kiếm và ma pháp. Tinh cầu tên là gì? Bởi vì bọn họ còn chưa biết mình sống trên một tinh cầu, cho nên cũng giống như địa cầu thời cổ đại, không có tên gọi.
Theo đôi chút tri thức trong đầu, trước mắt tinh cầu này có hai đại lục, ở giữa ngăn cách bởi đại dương. Bởi vì trên biển tình trạng tự nhiên rất ác liệt, mỗi mười năm chỉ có vài tháng là yên ổn, cho nên hai bờ đại lục chỉ có thời gian vài tháng để thông thương, trao đổi đặc sản hai bên. Đại lục phía đông gọi là Đông Phương đại lục, tương tự cái còn lại gọi là Tây Phương đại lục, đại lục hắn đang ở là Tây Phương đại lục ở phía tây. Ngôn ngữ cùng chữ viết hai bên hoàn toàn khác biệt, đó là tất nhiên. Người ở Tây Phương đại lục trên cơ bản đều nói tiếng thông dụng, còn có chữ viết thông dụng, những điều này Lăng Phong đã hoàn toàn nắm rõ bởi vì tư liệu của cơ thể này hắn đã hoàn toàn tiếp thu. Những tư liệu phía sau khiến Lăng Phong hoài nghi mình có phải nằm trong tiểu thuyết hay không, bởi vì đại lục này cũng y như trong tiểu thuyết, có rất nhiều chủng tộc, hơn nữa trên cơ bản đều phù hợp với tiểu thuyết.
Tinh linh - một chủng tộc yêu hoà bình, nam nữ đều tuấn mỹ vô cùng, sinh sống lâu dài trong tinh linh sâm lâm. Ải nhân - một chúng tộc thích rèn đúc, khai khoáng, chiều cao không quá 1.3 mét, nam nhân để râu. Thú nhân - một chủng tộc có ngoại hình ít nhiều có đặc trưng giống thú, còn có một vài chủng tộc giống như trong tiểu thuyết như Long tộc... vân vân.
Nhân loại là thế lực mạnh nhất trên đại lục, bởi vì về số lượng nhân loại chiếm ưu thế hoàn toàn, thêm vào trí tuệ cùng tính sáng tạo của nhân loại. Quốc gia trên đại lục có rất nhiều, có bốn thế lực mạnh nhất, mỗi bên chiếm cứ một phương trên đại lục.
Thiên Tường đế quốc ở phía đông do hoàng tộc Lí gia khống chế, Pháp Đặc đế quốc ở phía tây do Pháp Đặc gia tộc làm chủ, Thú Nhân đế quốc ở phương bắc, cũng là quốc gia duy nhất không phải nhân loại khống chế, Chu Tước quốc ở phía nam, do Phượng Hoàng gia tộc mang dòng máu của phượng hoàng trong truyền thuyết lãnh đạo. Giữa bọn họ phân tán các quốc gia lớn nhỏ khác, chỉ có một bộ phận nhỏ có sức kháng cự với tứ đại đế quốc, còn ma thú sâm lâm này ở ở vị trí trung tâm đại lục, không nằm trong phạm vi thế lực của bất cứ quốc gia nào.
Nghề nghiệp trên đại lục lấy ma pháp sư và chiến sĩ làm chủ yếu, chiến sĩ phân thành kiếm sĩ và kỵ sĩ, ma pháp mặc dù chia làm bốn hệ phong - hoả - thuỷ - thổ, nhưng đó chỉ là ma pháp phóng ra không giống nhau mà thôi. Mỗi nghề nghiệp đều có chín cấp, kiếm sĩ phân thành kiếm sĩ, kiếm sư, kiếm thánh. Ma pháp sư chia thành ma pháp sư, ma đạo sĩ, ma đạo sư. Kỵ sĩ chia thành cấp 1 đến cấp 9. Trước khi nghề nào đó chưa có được chức danh, lần lượt gọi là kiến tập kiếm sĩ, kiếm tập kỵ sĩ và ma pháp học đồ, thực lực mỗi bên đều tương ứng.
Chức danh không thể đại biểu cho thực lực của một người, có rất nhiều người không có tiền để giám định bước tiếp theo. Giống như gia gia của Long Thiên, ông hoàn toàn không đi giám định chức danh, nhưng bởi vì đánh bại quá nhiều người có chức danh mà có được chức danh hiện giờ - Cao cấp kiếm thánh. Có điều người giống như ông không phải nhiều, bởi vì con người ai cũng có lòng hư vinh cho nên đều đi giám định thực lực bản thân để có chức danh tương xứng. Mà việc giám định chức danh này cũng vô cùng nghiêm ngặt, cho nên có một chức danh không thể đại biểu cho thực lực chân chính của một con người, có điều ít nhất cũng có thể biết thực lực của họ như thế nào.
Tuyết Nhu và Tuyết Tình là cao cấp ma pháp sư, Tân Lôi vừa mới tiến vào kỵ sĩ cấp 4, Lâm Uy Nhĩ cũng là sơ cấp kiếm sư, xem ra khi bọn họ chiến đấu với hắc ám hổ đã che giấu rất nhiều. Khi xem tư liệu về bản thân Lăng Phong mới biết vì sao một công chúa lại nghĩ một biện pháp phiền phức như vậy để giết hắn.
Long Thiên - nhị thiếu gia của Long gia, Long gia là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Tường đế quốc có nhân khẩu ít nhất nhưng thực lực lại mạnh nhất. Tổ tiên Long gia cùng tổ tiên của ba gia tộc còn lại trong tứ đại gia tộc cùng đánh chiếm thiên hạ, kiến lập nên Thiên Tường đế quốc. Ba gia tộc còn lại là hoàng tộc Lí gia hiện giờ, Bạch gia và Đông Phương thế gia.
Long gia không biết vì sao, từ trước đến nay đều là đơn truyền, cho dù cưới bao nhiêu thê thiếp cũng vậy, chỉ đến đời Long Thiên mới có hai, cho nên ngay cả Long gia vốn luôn cúi đầu cũng vì cao hứng mà bày yến tiệc lớn, chính vì thế Long Thiên mới là bảo bối của Long gia.
Kết quả Long Thiên từ nhỏ được nuông chiều, đến khi lớn lên ngoại trừ chuyện tốt không làm ra không việc xấu nào không làm, hiếp đáp mọi người hắn đứng hàng đầu, gian dâm cướp đoạt là thói quen của hắn, chỉ cần là mỹ nữ bất kể địa vị cao bao nhiêu hắn đều dám chòng ghẹo.
Lần này hắn chuyển mục tiêu lên người Tuyết Nhu công chúa, mặc dù nàng chưa bị hắn chiếm được nhưng cũng bị hắn phi lễ rất nhiều lần. Nói với hoàng đế người cũng không có biện pháp. Mấy năm nay vẫn thường có nhiều người tố cáo hành vi của Long Thiên với ông, ông cũng đã nói với gia chủ Long Tuyệt của Long gia.
Long Tuyệt chỉ nói sẽ quản giáo nhưng không trừng phạt gì lớn, bản thân cũng không dám đắc tội với Long gia. Hiện giờ Long gia đang nắm hoàn toàn quân quyền, trong tình hình đó Tuyết Nhu mới nghĩ đến kế hoạch lần này, vì kế hoạch này nàng đã thân mật với hắn, ngoại trừ thủ tục cuối cùng còn đâu đều đã làm hết. Tuỳ tiện nói một câu, Tuyết Tình chính là tiểu thư Bạch gia cũng đã bị hắn phi lễ.
Sau khi xem xong tư liệu trong đầu Long Thiên, Lăng Phong cảm thán, cực phẩm như vậy quả là hiếm thấy, hơn nữa không chút học hành, ngoại trừ võ công ra cái gì cũng đều trống rỗng, ma pháp không hiểu, binh pháp không thông, thậm chí chút thường thức cũng chẳng biết. Võ công là do Long Tuyệt - cũng chính là phụ thân của hắn từ nhỏ bắt luyện tập. Ngạo Long Quyết chỉ có huyết mạch Long gia mới có thể luyện tập, cho nên Long gia tuyệt đối thêm một là một. Với một người mười sáu tuổi đã có thể tiến vào tầng thứ hai như hắn cũng xem như là nhân tài, mặc dù so với đại ca còn kém rất nhiều. Đại ca hắn lúc mười sáu tuổi đã tiến vào tầng ba, hiện giờ đã bước lên tầng bốn, nhưng trong lịch sử cũng rất nhiều người tiến vào tầng hai khi mười sáu tuổi, thậm chí còn có người không vào được.
Ngạo Long Quyết là tổ tiên Long gia tự thân kiến lập, Long gia trong truyền thuyết có dòng máu của rồng, rốt cuộc có có hay không thì không biết được, nhưng thể chất Long gia quả thực không giống với người thường. Lăng Phong xem qua Ngạo Long Quyết một lượt, sau khi hiểu rõ liền bắt đầu vận khí. Hiện giờ hắn chỉ có thể làm chuyện này vì hắn còn chưa thể động đậy. Song hắn không biết chuyện đang phát sinh trên thân thể hắn.
Vết thương của Lăng Phong dần dần hút lấy huyết dịch trên mặt đất, bất kể là của hắn hay là hắc ám hổ. Máu người vốn không dễ dung hợp với thứ khác, nhưng thể chất Lăng Phong rất đặc thù, thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút từng chút một, hiện giờ vết thương của hắn đã hoàn toàn lành lặn. Lăng Phong phát hiện mình đã có thể động đậy, bởi vậy hắn đứng dậy, nhìn thấy y phục toàn máu, vết thương cũng không nhìn rõ, hình như không chảy máu nữa.
Nhìn xem không gian đại có gì không, cái này vô dụng, cái kia cũng... Trời ơi, tiểu tử này tại sao lại mang toàn thứ vô dụng tới sâm lâm này. Lại xem không gian giới chỉ, toàn là sách. Đừng cho rằng hắn hiếu học, ngoài trừ một cuốn ma pháp nhập môn ra, còn lại toàn là dâm thư. Trang bị như thế này, đừng nói một khu rừng đầy ma thú, cho dù ở một khu rừng bình thường với năng lực cầu sinh của hắn khẳng định cũng chết tươi.
Phía đông lại bắt đầu sáng lên, lần này hắn không cần trốn tránh nữa, hắn đã là người bình thường. Vừa rồi thời gian dung hợp lâu như vậy, kì quái là vì sao không có ma thú tới, chẳng lẽ đây là địa bàn của hắc ám hổ, và tập tính của nó cũng là một núi không có hai hổi? Suy nghĩ của Lăng Phong là đúng, hắc ám hổ là ma thú thích cô độc và còn bá đạo, trong địa bàn của nó không có ma thú nào khác tồn tại.
Lăng Phong nhặt đại kiếm lên, lột da cùng ma hạch ra vứt vào trong không gian đại. Không gian đại này khoảng một trăm mét khối, bên trong hầu hết là trống, nếu có cũng chỉ là vài công cụ. Giới chỉ chỉ có không gian một mét khối, không gian vật phẩm không thể để trong không gian vật phẩm, nếu không sẽ dẫn tới không gian bất ổn, phá huỷ không gian vật phẩm đó.
Lăng Phong cầm đại kiếm đi về phía nguồn nước gần nhất hắn biết. Nếu nói hiện giờ ai hiểu rõ đại hình ma thú sâm lâm nhất, người đó chính là Lăng Phong, khi hắn ở trên cao đã ghi nhớ địa hình, lại dùng bộ não mô phỏng ra một bản đồ lập thể. Tại con suối nhỏ Lăng Phong rửa sạch vết máu trên thân thể, thay y phục trong không gian đại, lưng đeo đại kiếm đi về phía ngoài sâm lâm.