Phát súng chính xác của Mười một làm quả lựu đạn phát nổ sớm, không những cứu được tính mạng cả bốn người mà còn làm ít nhất hai tên lính đánh thuê bị thương.
Tuy nhiên ngoài biệt thự, ngoài mấy tiếng “hự” rất khẽ ra thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác. Mười một càng khẳng định đây là những lính đánh thuê chuyên nghiệp, bởi chỉ có những cao thủ trong nghề mới lì lợm và kỷ luật như vậy.
Kathy lúc đó đã sợ đến ngây dại, mềm oặt nằm trong tay hắn. Thật may tuy Jolie cũng sắp lả đi vì khiếp hãi nhưng hai chân vẫn có thể chạy theo, bằng không tay trái đang đau như xé của Mười một căn bản không thể kéo nổi bà nữa.
Bốn người ba trước một sau chạy vào trong hành lang. Đúng lúc ấy, từng tràng tiểu liên bắt đầu bắn xối xả vào đại sảnh... Gã vệ sĩ còn lại dù sao cũng đã qua huấn luyện bài bản, sau khi chấn tĩnh bắt đầu vừa chạy giật lùi vừa nhả đạn tới tấp vào khung cửa, ngăn không cho đối phương đột nhập nhanh chóng.
Mười một dẫn hai mẹ con chạy thẳng đến cửa tầng hầm, một chân đá mạnh làm cánh cửa bật mở... bên trong truyền ra mấy tiếng kêu kinh hãi...
... quả nhiên tất cả những người hầu nhà Martin đều đang trốn ở đây.
Trái với ý nghĩ của ba người kia, Mười một không vào tầng hầm mà quay ngoắt sang nhẹ nhàng mở cánh cửa bên cạnh. Đây là phòng game của Kathy, bên trong đặt mấy chiếc máy chơi game cỡ lớn... hắn đặt Kathy và Jolie nấp sau một chiếc xe đua mô hình đồ sộ, hạ giọng: “Ở yên đây, cấm được chạy lung tung!” Nói đoạn quay người toan lao ra...
Kathy đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn: “Đừng đi..!”
Không hiểu vì sợ hãi hay vì quá đau mà bàn tay Kathy lạnh ngắt, toát mồ hôi ướt đầm. Mười một quay đầu nhìn cô bé, nói gấp: “Tôi phải đi đối phó chúng, hai người cứ ngồi im, lát nữa tôi quay lại...”
Bàn tay Kathy vẫn nắm chặt tay Mười một, sống chết cũng không chịu buông ra...
Jolie ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Kathy ngoan nào! Mẹ ở cùng con, để Mười một đi làm việc...!”
Phải sau mấy câu, Kathy mới chịu từ từ buông tay hắn ra. Mười một gật đầu với Jolie, nhún mình lao ra cửa...
Sau lưng hắn, giọng Jolie khe khẽ: “Mười một... cẩn thận...”
Mười một không quay lại cũng không đáp lời, chỉ vỗ nhẹ vào bả vai gã vệ sĩ ra hiệu đi theo mình.
Gã vệ sĩ toan đóng cửa phòng thì Mười một ngăn lại. “Sao thế?” gã không hiểu, không đóng cửa phòng chẳng phải quá là khinh suất sao?
Mười một không giải thích gì, chỉ buông thõng: “Theo tôi!”
Gã vệ sĩ đảo mắt nhìn gian phòng tối om, lại quay ra nhìn theo bóng Mười một, cuối cùng ngoan ngoãn đi theo hắn. Bản tính con người là vậy, khi hoảng loạn không biết làm gì thì sẽ máy móc tuân theo kẻ nào quyết đoán hơn, dù đó có là những quyết định phi lý nhất.
Mười một dẫn gã vệ sĩ chạy nhanh qua dãy hành lang phụ, vòng sát tường bể bơi tới ngách bên kia đại sảnh. Cửa ra phía bên này chính là phía sau quầy bar, Mười một quay người ra hiệu gã vệ sĩ dừng lại, áp nhẹ tai vào bên cửa nghe ngóng, chỉ chừng nửa giây đã đạp cửa tung người lao ra, tay rút dao găm phóng vút về phía trước...
Một tiếng “hự” nhỏ vang lên, tên lính đánh thuê trấn giữ bên ngoài chỉ kịp giơ tay ôm cổ, con dao găm cắm ngập giữa yết hầu...
Động tác của Mười một gần như không còn là của con người, sau một vòng lăn dài trên mặt đất lại bật tung người dậy, nhanh như cắt lao sạt qua chỗ tên lính sắp đổ xuống, đoạt lại con dao trên cổ và khẩu AK-74 trên tay hắn...
Vệ sĩ kia khi ấy mới vào đến quầy bar, kịp chứng kiến cảnh tượng trước mắt, gã không khỏi kinh ngạc đến sững người. Không chỉ bởi những động tác hoàn mỹ đến không tưởng của Mười một, kinh ngạc hơn là làm sao hắn chỉ vừa nghe qua đã biết sau cánh cửa có những ai, ở vị trí nào, chiều cao bao nhiêu để vừa giết người vừa doạt dao đoạt súng chính xác đến như vậy?
Thực ra đây là một học trình bắt buộc trong huấn doanh trên cô đảo, có điều từ trước đến giờ chưa ai có thể luyện đến trình độ như Mười một mà thôi. Quỷ thủ dạy cho các học viên dựa vào hô hấp để phán đoán kẻ địch, thực ra chỉ là hy vọng họ có thể bình tĩnh trong bất kỳ hoàn cảnh nào để quan sát tình hình, bởi điều này đối với một sát thủ là vô cùng quan trọng. Vốn là một bài học bổ trợ, nhưng Mười một sau khi nghe giảng đã gần như mê muội, tự rèn luyện mấy nắm không ngừng nghỉ, cuối cùng đã đạt đến mức đại thành...
Trong lịch sử tồn tại của huấn doanh, chỉ duy nhất Mười một là vận dụng môn học này đến mức siêu việt như thế, có điều thường ngày hắn giấu mình rất kỹ, ngay cả giáo quan cũng không ngờ đến bản lĩnh này của hắn...
Thái độ của gã vệ sĩ đối với Mười một đã hoàn toàn thay đổi. Nếu trên lưng hắn gắn thêm một đôi cánh, chắc chắn gã sẽ không chút chần chừ cho rằng đôi cánh ấy là thật, và Mười một chính là thiên sứ mà Thượng đế phái xuống trần gian này...
Mười một hoàn toàn không quan tâm suy nghĩ trong đầu của gã vệ sĩ, sau khi có súng liền xông thẳng vào hành lang đối diện. Có khẩu AK -74 trên tay, hắn lấy lại ngay sự lì lợm quên chết thường ngay, thậm chí đối đầu với tay bắn tỉa kia cũng không còn e ngại nữa.
Lực rung của AK-74 tuy không nhỏ nhưng tầm bắn lại rất xa, khoảng cách sát thương đến 1350m, băng đạn những 30 viên, thật thích hợp cho hỗn chiến.
Chạy thêm mấy bước là góc rẽ, tầng hầm và phòng chơi game đều ở sau góc rẽ này. Mười một cảm nhận có ba hơi thở nhè nhẹ, hai trong số đó không đều đặn, hẳn là vừa dính mảnh lựu đạn ban nãy, tên thứ ba thì khỏe mạnh bình thường.
Không chút chần chừ, hắn tung người lao lên, chạy ngang trên tường. Khi nửa thân trên mới ló ra góc rẽ, khẩu AK-74 trong tay đã liên tục nhả đạn.
Đây đúng là một cuộc tàn sát không hơn không kém, một bên hoàn toàn chủ động trong khi bên kia không mảy may phòng bị, kết cục cuối cùng không gì khác là dưới sàn lại thêm ba cái xác đầy máu.
Mười một vặn nhẹ người trong không trung, hai chân lấy thăng bằng đáp xuống, khi mũi bàn chân vừa điểm xuống mặt đất thì toàn thân lại phóng vút lên, chẳng khác nào một mũi tên.
Ngay lúc đó, từ gian hầm ngầm, phòng giải trí và phòng cafe trước mặt đều vang lên tiếng bước chân hối hả, chỉ trong phòng chơi game là hoàn toàn im lặng.
Mười một lộn người chống tay trên một xác chết, vứt luôn khẩu AK-74, hai tay nhanh như chớp giật khẩu AK-47 và quả lựu đạn ở thắt lưng kẻ xấu số...
Hai chân hắn vừa đáp xuống đất, người trong phòng giải trí và phòng cafe đã ra đến cửa. Mười một lập tức xả đạn vào phòng giải trí, lựu đạn bên tay trái ném thẳng vào phòng cà phê, sau đó ngả người lưng áp đất, hai chân dùng lực đạp vào tường, vừa trượt trên mặt sàn vừa xả súng.
Đến chỗ góc rẽ, hắn nhanh như sóc lật người nấp vào sau tường...
“Bùng!” Tiếng nổ rền từ phòng cà phê truyền ra, Mười một đã an toàn nấp sau góc rẽ.
Một loạt động tác từ tung mình khai hỏa, rút chốt ném lựu đạn đến khi nấp được sau bức tường, tất cả diễn ra trong vẻn vẹn gần năm giây đồng hồ. Gã vệ sĩ khi ấy vẫn chưa kịp chạy đến...
Đám lính đánh thuê lúc đó mới xông ra, tiểu liên xối xả quét bạt mạng, kính vỡ đá vụn từ góc tường bắn tung tứ phía.
Mười một tựa lưng vào tường, tháo băng đạn xuống nhìn, bên trong vẫn còn 13 viên. Hắn lắp băng đạn lại, hít sâu một hơi, đoạn quay đầu nháy mắt với gã vệ sĩ, nhưng gã ta ngẩn người ra không hiểu ý tứ của Mười một.
Hắn xua tay, hạ giọng: “Chạy trở lại, nhanh!”
“Uh!” Gã vệ sĩ không suy nghĩ vì sao Mười một lại yêu cầu như vậy, trong tiềm thức gã lúc này, mỗi lời Mười một nói đều là mệnh lệnh tối cao, liền quay người thục mạng lao ngược về hướng vừa chạy đến.
Tiếng tiểu liên chợt im bặt, toán lính đánh thuê nghe có người bỏ chạy liền xông lên, nhưng chúng không hề ngờ tới... đón chúng sau góc rẽ là một họng súng đen ngòm!
“Pằng, pằng!” hai phát điểm hỏa vang lên, viên đạn AK có sức xuyên thấu ghê gớm, chui qua tên thứ nhất tiếp tục cắm ngập vào người tên thứ hai...
Tên thứ ba dừng phắt lại, giơ súng lên toan bóp cò, Mười một lao người về phía trước, hoàn toàn thoát khỏi tầm xạ kích của hắn, xoay khủy tay vẩy lại hai viên đạn...
“Pằng pằng!” trên trán tên thứ ba tức thì có thêm một lỗ bê bết máu, từ từ đổ xuống, mặt vẫn lộ vẻ ngạc nhiên đến cùng cực.
Từ hầm ngầm truyền lên tiếng bước chân hỗn loạn, Mười một quay người băng nhanh về phía trước, tiện tay nhặt thêm khẩu tiểu liên T2 và một quả lựu đạn, rút chốt an toàn ném thẳng xuống cửa hầm.
Vang lên những tiếng quát tháo la hét, ngay sau đó là một tiếng nổ dữ dội, làn khói đen dày đặc từ bên trong hầm túa ra. Mười một xách khẩu tiểu liên nhanh như cắt lẻn vào hầm...
Tầng hầm vốn đã tối đen, làn khói dày đặc lại càng cản trở tầm nhìn... nhưng đó lại là sở trường của Mười một.
Chỉ cần nghe thấy một tiếng hô hấp là hắn lập tức nhả đạn, không hề quan tâm đó là lính đánh thuê hay người hầu trong biệt thự. Ngoài hai mẹ con Kathy, tất cả những kẻ khác đối với hắn đều xa lạ như nhau, cần gì phải quan tâm đến chuyện chết hay sống của họ?
Chỉ chưa đầy hai mươi giây hắn đã “dọn dẹp” sạch căn hầm, sau khi xác định không còn ai sống sót mới lao lên.
Khi Mười một trở lại phòng chơi game, gã vệ sĩ đã làm xong một vòng quanh hành lang, đang bảo vệ bên cạnh Jolie và Kathy. Thấy bóng người xuất hiện, gã theo bản năng giơ súng lên chực nhả đạn...
Mười một lạng người sang bên, hét nhỏ: “Là tôi!”
“Ồ... xin lỗi!”
Mười một xả bớt sức căng cơ thể, bước nhẹ vào phòng, lúc này hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chiếc sơ mi ướt đẫm máu lẫn mồ hôi. Cuộc phản công chỉ diễn ra trong vẻn vẹn tám phút đồng hồ, nhưng đã kết tinh tất cả những nghệ thuật giết người cao siêu nhất. Tất cả những hành động vừa rồi đều được Mười một tính toán chính xác từng chi tiết, cộng với khả năng phán đoán và trí nhớ hơn người, mới từng bước hóa nguy thành an. Chỉ cần một bước đi sai hoặc chậm hơn nửa nhịp, có lẽ trong số xác chết ngoài kia đã có một là hắn rồi.
“Mười một!” Giọng Jolie đầy quan tâm: “Cậu không sao chứ?” Nhìn ba vẫn có vẻ chưa hết sợ, Kathy ngồi thu lu trong lòng mẹ, hai tay tự bịt chặt lấy miệng mình. Có vẻ cô bé rất muốn khóc nhưng lại không dám bật thành tiếng...
Mười một dùng tay áo quệt mồ hôi trên trán, bình thản: “Tôi không sao!”
“Vậy... vậy mấy người kia đâu rồi?”
“Chết hết rồi!” Giọng Mười một thản nhiên đến ngỡ ngàng, cứ như không chỉ mấy tên lính đánh thuê đó mà cả thế giới này có chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
“Chết hết rồi ư?” Gã vệ sĩ thoáng rùng mình.
Gã biết đám người đó đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Nếu chân chính đối mặt nhau, mười tên cỡ đó có thể làm cỏ cả năm mươi vệ sĩ như hắn. Vậy mà Mười một lại đơn độc giết sạch cả đội quân, rốt cuộc hắn có phải là người không vậy?
Jolie thì không nghĩ nhiều như gã, nghe thấy đối mối đe dọa đã hết liền thở phào một hơi, hổn hển: “Vừa rồi... sợ chết đi được, bọn chúng đi lại ngay ngoài cửa, Kathy suýt nữa khóc ra tiếng, may mà chúng chỉ nhìn qua không vào...” Bà nghĩ đến điều gì đó, vội hỏi: “Mười một, sao cậu biết chúng sẽ không vào đây?”
Mười một nhún vai, thản nhiên: “Tôi đâu biết, chỉ là đoán vậy thôi!”
“A...!” Ba người cùng kinh hãi thốt lên, ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào Mười một. Ngay cả Kathy đang thổn thức cũng nín khóc, ngây ra nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
“Được rồi!” Mười một quẳng bỏ khẩu T2 đã sắp hết đạn, khẽ hất đầu ra cửa: “Cả thảy có mười bốn, mười ba tên vào nhà đã xong, còn một tên bắn tỉa ngoài kia nữa.”