Xem bài viết đơn
  #2  
Old 25-10-2013, 03:59 AM
likpam likpam is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Oct 2013
Bài gởi: 3
Thời gian online: 1428
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
CHƯƠNG 2

TỬ Y




Lâm Gia Trang, Hạ Quốc.
Trong khu rừng phía sau Lâm Gia Trang ít người qua lại, cây cỏ rậm rạp âm u mang đầy hơi thở lạnh lẽo, u tịch. Tiểu cô nương chừng mười tuổi hai tay bị trói chặt vào thân cây, chân nàng buông thõng xuống vẻ bất lực, mái tóc rối bù, đôi môi không một chút huyết sắc nứt nẻ, khô khốc và rỉ máu. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, trông qua như một xác chết. Đã ba ngày, nàng bị trói chặt ở đây, không ai thương tình cho nàng chút thức ăn, hay dù chỉ là một giọt nước thôi cũng được. Không có ai.
Nàng gắng sức hé mở đôi mắt vô hồn nhìn mẫu thân đã chết nằm dưới chân. Tay bà dường như đang cố bám chắt vào thân cây, vươn lên để cới trói cho nàng. Nhưng bà chưa làm kịp thì đã từ giã cõi đời bởi đau đớn, đói khát cùng cực. Nàng chằm chằm nhìn mẫu thân không chợp mắt, trái tim như cào xé, thế nhưng không thể nào khóc được nữa. Nàng đã kiệt sức.
Chỉ ba ngày trước đây thôi nàng còn là Lâm Thanh tiểu thư của Lâm Gia Trang. Mẫu thân còn là sủng thiếp được phụ thân thương yêu nhất mực. Thế nhưng, sau khi phụ thân nàng chết đi. Đại huynh một bước lên làm Lâm Trang chủ. Đại nương tính kế *** hại mẹ con nàng, đánh đập, bỏ đói rồi vứt ra khu rừng sau Lâm Gia Trang.
Nàng, vốn dĩ đã rất khiêm nhường và ẩn mình sống lặng lẽ từ khi nhận biết được sự thù hằn ghen ghét của đại nương dành cho mẫu thân. Thế nhưng, dù có ngoan ngoãn và nghe lời đi chăng nữa, cái kết quả tàn khốc này vẫn không thoát nổi tay mẹ con nàng. Nàng hận, hận đến mức muốn xé nát tim mình. Nhưng bây giờ, ngay cả đến cái chết cũng phải bất lực thống khổ mà chờ đợi nó đến một cách từ từ, gặm nhấm xương tủy. Nàng ngước lên, ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực như máu ẩn hiện sau những hàng cây, có phải hôm nay sẽ là lần cuối nhìn thấy cuộc sống này. Đẹp quá ! Tại sao, tại sao chỉ có mười năm ? Nàng từ từ nhắm mắt lại, người lịm dần đi, mọi đau đớn như đang từ từ biến mất, cảm giác tê dại toàn thân. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa ngày một tiến lại gần. A…có lẽ bọn họ đến xem mẹ con nàng đã chết hoàn toàn chưa, như thế mới có thể yên tâm mà sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại…

Sáu tháng sau.
Tại một trấn nhỏ gần Tô Thành của Hạ Quốc. Một tiểu cô nương mặc tử bào dắt theo một con ngựa mua đồ trong trấn. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã ẩn hiện một khuôn mặt vô cùng mỹ lệ, đôi lông mày như núi xa, cong cong khiến cho đôi mắt nàng có chút man mác buồn. Thế nhưng, trông nàng rất bình thản và dịu dàng. Trên lưng ngựa đã chất đầy thức ăn, nàng thong thả dắt ngựa trở về. Sư phụ đang đợi nàng trên núi, nghĩ đến sư phụ, khóe môi hồng đào khẽ cong cong vô cùng khả ái. Nàng chính là Lâm Thanh, sáu tháng trước được sư phụ cứu khỏi khu rừng sau Lâm Gia Trang. Thế nhưng, giờ nàng không còn là Lâm Thanh nữa.
Lâm Thanh thực sự đã chết từ sáu tháng trước rồi.
Nàng đang thong thả đi qua một ngõ nhỏ trong trấn, bỗng thấy một bé gái chừng bảy tuổi đang ngồi bên rãnh nước nhìn chằm chằm vào cái bánh bao ôi thiu đầy ruồi bọ. Cô bé cứ nhìn đăm đăm như thế, nuốt nước bọt ừng ực nhưng đôi mắt sáng lại có vẻ gì đó kiên quyết không chịu nhặt lên ăn.
" Ngươi đang nghĩ gì vậy " ? - Nàng dừng lại hỏi đứa bé gái.
Cô bé ngẩng mặt lên nhìn nàng, khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu chỉ có đôi mắt đen láy là vô cùng linh động, trong đáy mắt non nớt ánh lên một tia đau xót vốn dĩ không nên có ở đứa trẻ bảy tuổi. Cô bé yếu ớt nói " Ta đang nghĩ, ăn hay là không ăn ".
Nàng đứng chờ đợi, một lúc lâu trôi qua, cô bé vẫn ngồi bất động như cũ nhìn cái bánh thiu. Nhưng ánh mắt không còn băn khoăn nữa, mà có chút gì đó bình thản chấp nhận. Một sự buông xuôi vô điều kiện.
Nàng thấy đau xót tận tim, nỗi đau trong ánh mắt đó vô cùng quen thuộc. Nàng giữ khuôn mặt bình thản, nhẹ nhàng hỏi một lần nữa " Ngươi quyết định ăn hay là không ăn ? "
Cô bé một lần nữa ngẩng lên nhìn nàng, trong sự tuyệt vọng, buông xuôi, chậm rãi lắc đầu. Dù có ăn cái bánh này, thì ngày mai, ngày kia…cũng sẽ tới lúc phải chết đói. Chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết, vậy cố gắng để làm gì. thà chết sớm để thoát khỏi sự dày vò hèn hạ này còn hơn.
" Vậy nếu ngươi không cần mạng sống của ngươi nữa, thì cho ta đi ! Nếu đồng ý, thì đi theo ta ". - Nói rồi, nàng lại thong thả dắt ngựa đi, khuôn mặt vẫn lặng lẽ như nước, xinh đẹp vô cùng.
Cô bé ngẩn người nhìn nàng bước đi, như suy nghĩ điều gì đó rồi cố gắng lết dậy, tập tễnh bước theo, đôi mắt linh động thấp thoáng một chút băn khoăn, một chút hy vọng. Niềm hy vọng đó, hoàn toàn đặt hết vào bóng dáng xinh đẹp phía trước, lấn át cả sự nghi hoặc mà vô thức bước đi.
Được chừng một canh giờ, nàng quay lại hỏi đứa bé " Ta là Tử Y, ngươi tên gì "
" Phong Ca ". - Cô bé đáp.
" Phong ca, từ giờ mạng sống của ngươi thuộc về ta ". Nàng mỉm cười và nói bằng chất giọng vô cùng ngọt ngào.

------

" Phong ca, trong cuộc đời này, ta hận nhất là đã từng gặp muội. Nhưng hạnh phúc nhất cũng là vì gặp được muội. Phong ca, vậy còn muội thì sao ? Có từng hối hận vì không ăn cái bánh thiu năm đó. Nếu lúc đó muội nhặt lên ăn, ta nhất định sẽ bỏ đi, vì ta chẳng bao giờ có ý cứu vớt một kẻ hạnh phúc hơn mình ".
Tài sản của likpam

Trả Lời Với Trích Dẫn