Đại Yến lập quốc đã được ba trăm năm, hiện đang được Khang Đế trị vì. Đại Yến tuy căn cơ hùng hậu, nhưng số vận lại sắp hết. Bảy năm trước, Khang Đế lên ngôi, khắp nơi trong nước dị tượng hiện lên không ngừng, sau đó thiên tai hoành hành, dân chúng biến thành tặc phỉ!
Quân đội ở các nơi mặc dù trấn áp phản loạn, nhưng lại không có hiệu quả. Đương kim thánh thượng Khang Đế vì chuyện này mà dùng thủ đoạn thiết huyết, chỉ trong bảy năm trị vì, ông đã từng hơn mười lần thân chinh dẹp loạn, trấn áp loạn dân ở khắp nơi.
Một hôm, đang lúc lên triều, văn thần võ tướng xếp hàng chỉnh tề tại hoàng cung. Mà trên long ỷ chính là đế vương hiện tại, một thân long bào màu vàng, uy nghiêm như núi, tuổi hơn ba mươi chính là Khang Đế.
Ngồi trên cao nhìn xuống quần thần đang yên lặng, Khang Đế hừ lạnh một tiếng, cả giận:
- Tại sao không nói gì? Lúc tranh đoạt chỗ tốt thì ai cũng chen lên trước, sao giờ lại câm cả rồi hả? Chẳng lẽ nghịch dân có dị động là trẫm phải đích thân đi thanh trừ, vậy triều đình nuôi các ngươi ở đây có tác dụng gì?
- Vi thần nguyện nhận mệnh xuất mã, càn quét loạn dân tặc phỉ, đại nghịch bất đạo, giải ưu cho bệ hạ.
Một vị tướng quân dáng người khôi ngô, khuôn mặt đen thui, trên người mặc chiến giáp bằng tinh thiết, bước ra khỏi hàng nói.
- Tốt, không hổ là tướng quân Thiết Như Sơn của trẫm, trẫm ban cho ngươi mười vạn thiết kỵ binh, diệt cỏ tận gốc không lưu hậu hoạn.
Khang Đế vui vẻ nói.
Khang Đế trọng võ khinh văn, cho nên binh quyền tại Đại Yến đều bị hắn nắm trong tay. Cho dù là bộ binh cũng chỉ là thùng rỗng, không có ý chỉ của hắn cho dù một ngàn nhân mã cũng khó mà điều động.
- Tạ Hoàng Thượng, thuộc hạ còn muốn mang theo một ít cao thủ của Lục Phiến Môn để phối hợp, phòng ngừa đối phương xuất hiện cao thủ.
Thiết Như Sơn bổ sung.
Thiết Như Sơn cũng là một cao thủ nhất lưu trong giang hồ, hơn nữa lại trải qua bách chiến trên sa trường, toàn thân sát khí trầm trầm. Tuy có vũ lực, nhưng không hề khinh người. Bởi vì sợ gặp cao thủ giang hồ quấy nhiễu cho nên mới yêu cầu Khang Đế muốn được dẫn một số cao thủ của Lục Phiến Môn.
Lục Phiến Môn chính là cơ quan đặc vụ của Đại Yến, chuyên phụ trách đuổi giết các cao thủ giang hồ phản nghịch hoặc là giang hồ đại đạo có võ công cao cường. Thành viên trong này chủ yếu đến từ giang hồ, mặt khác còn có lượng lớn sát thủ được bồi dưỡng từ nhỏ.
- Cho phép, đi binh bộ làm thủ tục cần thiết đi, đừng ở đây làm phiền trẫm! Nhưng phải nhớ kỹ, diệt cỏ tận gốc! Vô sự bãi triều!
Khang Đế vung tay áo nói, quần thần ba quỳ chín lạy xong liền rời đi với thái giám và cung nữ ở hai bên.
- Bách tính vô tội lại chịu tội nữa rồi!
Chúng thần cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm. Sau đó rời đại điện hồi phủ, không hề đề cập đến chuyện lúc nãy. Mà Thiết Như Sơn cũng nhận được thánh chỉ, dưới sự hộ vệ của thân binh, ngồi kiệu đi đến binh bộ. Ba ngày sau, thiết giáp kỵ binh như mây đen trùng trùng điệp điệp tiến về phía tây.
………….
Đầu xuân, trời nắng. Một thôn nhỏ vô danh dưới chân núi phía tây.
- A Phong, ngươi tặng con dế mèn này cho ta thật ư? Ngươi vất vả lắm mới bắt được nó mà!
Một cô nương tám tuổi, thân mình đầy bụi, ngạc nhiên nói.
- Đương nhiên, Tam Nữu ngươi còn chưa biết A Phong ta sao, tuy tuổi nhỏ nhưng lại giống giang hồ hào kiệt nhất lưu, đối với bằng hữu của mình là phải …
Một nam hài mươi tuổi, trên người cũng đầy bụi đất nói. Nhưng khi hắn nói xong mấy câu trước thì không tìm được từ để nói tiếp.
- Ha ha, Tam Nữu, con dế mèn này ngươi lấy đi, trong rừng cây đầu làng có rất nhiều. Cha nói, làm nam tử hán không nên keo kiệt!
Một nam hài tầm bảy tuổi, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân bụi đất, cười lớn nói.
Tiểu nam hài này chính là Nhậm Thanh Phong, bảy năm trước, khi hắn mới sinh ra, xung quanh thôn nhỏ đột nhiên nổi gió lớn tới bảy ngày, cho nên hắn mới được đặt cái tên này.
Vốn Nhậm phụ định gọi hắn là Nhậm Đại Phong, nhưng lão tiên sinh đầu thôn lại nói một câu:
- Tên này bất nhã, nên gọi Thanh Phong.
Cho nên tên hắn sửa thành Nhậm Thanh Phong.
Đại Ngưu và Tam Nữu một người chín tuổi, một người bảy tuổi, đều là hài tử trong thôn. Bởi vì thôn quá nhỏ, chỉ có chừng một trăm hộ, cho nên hài từ cũng không nhiều, mà ba người bọn hắn tuổi xấp xỉ nhau cho nên chơi với nhau từ nhỏ. Vì Tam Nữu là nữ hài, cho nên hai người kia bình thường có gì hay đều nhường nàng chơi trước.
Lúc này, ba người đang đứng ở trong rừng cây phía đông, cách làng hai dặm để bắt dế. Hơn nửa ngày mà chỉ có Nhậm Thanh Phong bắt được một con.
Nhậm phụ là thợ săn duy nhất trong làng, thôn nhỏ lại ở gần núi cho nên thu hoạch cũng không ít. Hơn nữa, trong nhà chỉ có một hài tử là Nhậm Thanh Phong, cuộc sống cũng tương đối khá giả cho nên đối nhân xử thế cũng khá tốt. Nhậm Thanh Phong lại bị ảnh hưởng của cha từ nhỏ, cho nên cũng thế, hơn nữa, ba người thường xuyên nghe lão giả đầu thôn kể chuyện xưa. Nhậm Thanh Phong lúc này có ý muốn bắt chước giang hồ hiệp khách. Thực ra, hắn cũng rất muốn để con dế mèn lại cho mình.
- A Phong, về nhà ăn cơm!
Phía tây thôn truyền đến âm thanh của nữ nhân.
- A Phong, mẹ ngươi kêu về ăn cơm kìa, mau trở về đi, ta và Tam Nữu cũng về. Mai chúng ta lại vào rừng, bắt nhiều dế mèn hơn nữa.
Đại Ngưu nghe được tiếng gọi của Nhậm mẫu thì nói với Nhậm Thanh Phong.
- Ừ, sáng mai không gặp không về, vẫn như hôm nay, tập hợp ở cửa lão gia gia ở thôn đông.
Nhậm Thanh Phong cũng nghe thấy tiếng gọi của mẫu thân, trả lời Đại Ngưu xong liền chạy về nhà. Hắn biết, trong nhà đang có đồ ăn ngon chờ hắn.
…………
- A Phong, đi rửa tay, sao bùn đất đầy người thế này, rửa cả mặt nữa.
Nhậm mẫu vẻ mặt từ ái kéo Nhậm Thanh Phong qua nói.
- Dạ, nương, hôm nay làm món gì thơm quá?
Nhậm Thanh Phong ngửi ngửi mùi nói.
- Được rồi, hôm nay phụ thân của con bắt được ba con thỏ hoang, để lại một con ăn, còn hai con đưa lên trấn bán, mua ít chỉ gai làm cho con đôi giày
Nhậm mẫu buông khăn mặt nói, nhưng Nhậm Thanh Phong chưa nghe hết lời của nàng liền chạy vào phòng.
- Xem bộ dáng của con kìa, giống như thổ phỉ, nam tử hán ăn uống có giống ngươi ăn như vậy sao.
Nhậm phụ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Được rồi, đừng trách nó, nó còn nhỏ, chưa phải là nam tử hán. Nam tử hán sẽ nhịn đói à? A Phong, con cứ ăn đi, đừng nghe phụ thân con nói.
Nhậm mẫu đau lòng, che chở nói.
- Hài tử này, sớm muộn gì cũng bị nàng làm hư. Quên đi, nàng cũng ăn nhiều chút.
Nhậm phụ khẽ thở dài, gắp cho Nhậm mẫu một miếng thịt thỏ, sau đó cũng bắt đầu ăn.
- Ừm, thiếp nghe tam thẩm nhà bên nói, lão tiên sinh ở đầu thôn lúc trẻ cũng là đại nhân vật a! Chàng nói có thật hay không? Thiếp xem A Phong của chúng ta sau này cũng có thể trở thành đại nhân vật.
Nhậm mẫu vừa ăn vừa hàn huyên với Nhậm phụ.
Nhậm Thanh Phong đang mải miết ăn. Chỉ chốc lát, Nhậm Thanh Phong đã ăn hết hai bát cơm lớn, sau đó đứng dậy, quệt miệng nói:
- Con no rồi, con sang nhà gia gia học chữ đây!
Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.
- Đứa nhỏ này…
Hai vợ chồng nhìn theo cũng không để ý, chỉ nhìn nhau cười. Từ lúc Nhậm Thanh Phong lên năm tuổi, sau bữa cơm chiều hắn đều đến nhà lão tiên sinh để học chữ.
Thôn đông, dưới ngọn đèn vàng lay động trong mái nhà tranh nhỏ bé, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện nhau.
- A Phong, lần trước gia gia dạy cháu mấy chữ, cháu đã viết được chưa? Viết lên giấy một lần cho gia gia nhìn xem, nếu viết tốt gia gia sẽ dạy cho cháu thêm mấy chữ nữa.
Dưới ánh đèn, một âm thanh run rẩy nói.
- Vâng, gia gia.
Một âm thanh thanh thúy của trẻ con trả lời.
Nhưng đúng lúc này, “Gâu, gâu, gâu”, vài tiếng chó sủa vang lên từ đầu thôn tây. Sau đó mặt đất chấn động mạnh, hai người, một già một trẻ nghe được động tĩnh liền chạy ra khỏi phòng, nhìn về phía đông. Chỉ thấy một ngọn lửa lớn đang cháy, tiếng người kêu la không ngừng, từng bóng đen cao to đang chém giết trong thôn.
- Gia … gia ... chuyện này là …là sao?
Thiếu niên sợ hãi lắp bắp, ngẩng đầu hỏi, nhưng chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác được đầu đau nhức, trước mắt tối sầm, sau đó liền hôn mê.
- Haiz!
Lão giả nhìn ánh lửa nơi thôn tây, thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- A Phong, đừng trách gia gia, ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cháu. Hiện tại gia gia cũng chỉ có thể cứu một mình cháu mà thôi.