Đầu hơi choáng, ma vương cư nhiên bại trận như núi đổ, còn là bại trên tay một tiểu quỷ, bắt đầu làm chuyện trước nay chưa từng làm, yêu đương thuần khiết nhất từ trước tới nay.
Trong lòng Chúc Bỉnh Quân kỳ thật phi thường kháng cự, cũng thủy chung không thể thật sự hoàn toàn rộng mở lòng mình. Điều kiện làm đối tượng của anh luôn luôn rất rõ ràng: kích thích thức thời, thế lực ngang nhau. Phải đủ tiêu sái cũng đủ thông minh, ở chung không hề làm gánh nặng của đối phương. Đương nhiên, dáng người nóng bỏng là không thể thiếu.
Mà những bạn gái anh đã quen quả thật đều phù hợp điều kiện, ngoại trừ cô Lã Tân Mạn này.
Anh không cần đồng ý, cô cách điều kiện của anh khá xa.
Nhưng là –
“Nói cho tôi biết, trong cuộc sống của cô, ngoài bánh ngọt dâu tây, ren âu phục, còn có cái gì?” Có lúc anh sẽ nhịn không được mà giễu cợt cô như vậy.
“Em còn có anh nha.” Cô ngọt ngào cười.
Chính là như vậy, cô cũng không giống bạn gái thành thục, hành động táo bạo; Lã Tân Mạn đơn thuần đến một chút tâm nhãn cũng không có, cho dù bị Chúc Bỉnh Quân đùa cợt, châm chọc, cũng không tức giận.
Hơn nữa, cô tuyệt không để ý chuyện luôn là cô chủ động mời, chủ động đi tìm anh, chủ động muốn chạm mặt; Hai người cơ hồ là trao đổi vị trí cho nhau, Chúc Bỉnh Quân là người bị hẹn, bị tìm. Thậm chí, anh thường bởi vì công việc hoặc hội họp khác, thậm chí là vì anh mâu thuẫn do dự mà khéo léo từ chối cô, Lã Tân Mạn cũng chưa từng dị nghị, ngoan ngoãn, lẳng lặng chờ đợi, có một cơ hội gặp mặt, liền toàn tâm toàn ý vui vẻ.
Thời gian hẹn hò của bọn họ luôn ngắn ngủi, nên thực trân quý. Chúc Bỉnh Quân không chịu nổi lời nói nhỏ nhẹ năn nỉ của cô nên đã cùng cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ vì muốn tìm một nơi mà Lã Tân Mạn thề nói là quán điểm tâm ngọt “Ăn ngon đến không dừng được” , sau đó còn muốn cùng nhau nhấm nháp làm cho phong độ nam tính mạnh mẽ của anh lâm vào thất bại , đến nỗi giống bánh ngọt dâu tây tới cực điểm.
Biểu tình khi cô nhìn bánh ngọt dâu tây với khi nhìn anh giống nhau như đúc.
“Em thích anh hay là thích bánh ngọt?” Anh thật sự nhịn không được lại muốn trêu cô,“Thích cái nào nhiều hơn, Meo Meo?”
Lã Tân Mạn cực kỳ mâu thuẫn, trái lo phải nghĩ, nhìn người anh tuấn trước mắt, lại nhìn bánh ngọt kia như tác phẩm nghệ thuật ngon mê người, đấu tranh tư tưởng đã lâu, vẫn không có câu trả lời.
Cảm giác này Chúc Bỉnh Quân chết cũng không muốn, mở miệng thúc giục cô,“Nhanh lên, cho em năm giây lựa chọn, chỉ có thể chọn một cái.”
Đường đường một bác sĩ Chúc, cư nhiên lưu lạc đến cùng bánh ngọt tranh giành tình nhân?
Chỉ thấy cô nghĩ nghĩ, nhẹ nhấc cái thìa nhỏ màu vàng, xắn một ngụm hương bánh ngọt, đưa đến bên miệng Chúc Bỉnh Quân. Chúc Bỉnh Quân cũng không chút khách khí, há mồm liền nuốt, cảm giác ngọt ngào nhất thời tràn đầy trong miệng.
Ngay sau đó, cô xích người lại, đặt dấu môi son non mềm lên môi anh.
Hôn của cô là chủ động, nhưng rất kém cỏi; Tương phản như vậy làm cho tay chơi tiêu chuẩn Chúc Bỉnh Quân ngây ngẩn cả người. Ngay cả phản ứng cũng chưa kịp phản ứng, càng đừng nói là thật tốt nhấm nháp cái hôn cũng đã chấm dứt kia.
Vừa hôn xong, cô đỏ mặt, ngốc hồ hồ nhìn anh.
“Em làm gì vậy?” Chúc Bỉnh Quân thốt lên.
Hỏi xong đã muốn đánh chính mình — bao nhiêu năm kinh nghiệm ăn chơi tất cả đều quăng mất hết rồi sao, làm gì có ai sau khi hôn môi lại hỏi cái loại vấn đề này? Cũng không phải cô gái có mối tình đầu.
Kỳ quái, mối tình đầu, không phải là tiểu công chúa đối diện này chứ?
“Hôn anh a.” Lã Tân Mạn mắc cỡ đỏ mặt, nhỏ giọng nói,“Như vậy thì cả hai cái em đều có được, không cần chọn.”
Anh một câu cũng không nói được.
Ăn bánh ngọt xong, hành trình hẹn hò kế tiếp là đi dạo tiệm sách. Hai người sóng vai đi ở ngõ nhỏ, ánh mặt trời chiếu rọi lên người, cô chủ động ôm lấy khuỷu tay anh, ở bên cạnh anh cười đến rất thỏa mãn. Giống như một đường tản bộ cứ như vậy mà đi tiếp, đi cả buổi chiều, cả một ngày, cả đời đều cam tâm tình nguyện.
Hẹn hò thuần khiết như thế làm cho Chúc Bỉnh Quân không thích ứng được; Anh thật sự, thật sự không quen. Như là cảm giác cổ quái xa lạ không được tự nhiên, nhưng cũng mang đến loáng thoáng mới mẻ ngọt ngào, mà ở bên những người bạn gái khác đều chưa thể nghiệm qua.
Thấy cô ở tiệm sách thuận tay lật xem đều là sách du lịch, Đông Kinh, Paris, Luân Đôn, Newyork…… Chúc Bỉnh Quân thuận miệng hỏi:“Muốn ra nước ngoài chơi sao? Tính đến đâu ? Những thành phố lớn này em hẳn là đều đi qua rồi, còn cần xem sách du lịch sao?”
Nghe vậy, phản ứng của cô là mở to mắt, nhìn anh một lúc lâu, sau đó yên lặng cầm sách trong tay để lại.
“Làm sao vậy?”
“Em chưa ra khỏi trong nước bao giờ.” Lã Tân Mạn ngập ngừng.
Chúc Bỉnh Quân lắp bắp kinh hãi. Căn cứ vào cách ăn mặc bình thường của cô, ngôn hành cử chỉ đều biểu lộ khí chất quý phái, anh vẫn nghĩ cô là thiên kim nhà giàu, nghỉ đông và nghỉ hè đều xuất ngoại du học, chơi đùa. Chúc Bỉnh Quân cũng quen biết không ít những cô gái được chiều chuộng, tự nghĩ phán đoán của anh là chuẩn xác, không ngờ –
“Có cơ hội em cũng rất muốn đi.” Thấy anh kinh ngạc, cô có chút buồn nản bổ sung nói,“Bất quá trong nhà lo lắng, cho nên cũng chưa đi được.”
Anh nhịn không được khẽ nhíu mày. Thời đại nào rồi, như thế nào còn có gia đình như vậy? Hơn nữa, Lã Tân Mạn cũng quá nhu thuận đi, trong nhà không cho phép sẽ không làm sao? Trái lại chính anh……
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, có cái gì phải lo lắng.” Khóe miệng Chúc Bỉnh Quân toát ra mỉm cười tràn ngập mị lực, anh lười biếng đề nghị,“Lần sau anh mang em đi chơi. Muốn đi đâu ?”
“Thật vậy không?” Anh mời, làm cho ánh mắt cô sáng ngời, sóng mắt lưu chuyển hưng phấn, cô không dám tin nhìn anh hồi lâu,“Có thể đi cùng anh, đi đâu cũng được!”
Đổi lại anh trên dưới đánh giá cô, cố ý hỏi:“Háo hức đến như vậy? Một chút dẫn em cùng đi ăn cơm, ăn xong đi hộp đêm, em chịu không?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện một tầng mây đen mù sương, mâu thuẫn cắn môi, ấp a ấp úng:“Uhm…… Nhưng là em không thể về nhà quá muộn……”
“Như vậy chắc phải đợi sau khi cửa như ý được phát minh, anh mới có thể nội trong một ngày mà mang em qua lại giữa Đông Kinh, Newyork, Paris được.” Đương nhiên anh sẽ không miễn cưỡng cô – anh cũng không miễn cưỡng bất kỳ ai — cho nên liền lấy những câu đùa giỡn đã từng nói qua đến nói.
Mãi đến sau khi buổi hẹn hò ngắn ngủi của hai người chấm dứt, Chúc Bỉnh Quân đi một mình về trung tâm thành phố, đột nhiên, cảm thấy cái loại không được tự nhiên mang chút ngọt ngào này lại tràn đầy trong lòng.
Hẳn chính là khúc nhạc đệm, làm đẹp thôi, dù sao cầm một bàn tay nhỏ bé, hôn cái miệng nhỏ nhắn, cũng nhau hẹn hò như vậy đối với Chúc Bỉnh Quân mà nói căn bản là ngay cả tiền đồ ăn đều không tính là ăn vặt nho nhỏ; Nhưng là gần đây, anh luôn có những buổi hẹn ăn vặt. Bị cô từng bước tới gần, không tự chủ được bị chậm rãi ôm lấy. Cô không dùng thủ đoạn, cũng là biện pháp theo đuổi cao minh nhất.
Anh đang trải qua giãy dụa ngay cả chính mình đều xa lạ. Tay chơi sau khi gặp gỡ tiểu thiên sứ, quá trình dần dần bị thu phục, cũng không đơn giản như miêu tả trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình.
Cứ như vậy mà bỏ qua khắp rừng rậm sao? Đang cùng bạn bè hội họp, rượu làm mặt nóng lên, ở hộp đêm khi nhìn mỹ nữ như mây lướt qua trước mắt, Chúc Bỉnh Quân không ngừng tự hỏi, mâu thuẫn, nghi ngờ.
Có thể cả hai cái đều muốn hay không? Vừa có tự do cùng phóng túng trước kia của anh, lại vừa có ngọt ngào của cô ?
Cho dù có thể, người ngoài, người bên cạnh bọn họ…… có thể đồng ý sao?
Cô có thể đồng ý sao? Cái loại theo như nhu cầu này, cái gọi là “mở ra” trò chơi tình yêu?
Không được. Cô đơn thuần, lại ngốc như vậy.
Cũng bởi vì dạng này anh mới bị hấp dẫn. Bởi vì, đó là cái anh chưa từng có.
Bề ngoài sẽ biến đổi, da sẽ nhăn, thân là bác sĩ khoa da liễu, anh đã thấy qua rất nhiều ví dụ. Các phu nhân chỉ chú trọng đến khuôn mặt, bảo dưỡng không hề tỳ vết nào, thân thể đã già, dáng người làn da chỉ cần sửa tốt, trên mặt đã có làn da trắng của cô gái tuổi thanh xuân……
Bề ngoài hời hợt một ngày nào đó sẽ thay đổi, nhưng khí chất phát ra từ bên trong là sẽ không thay đổi.
Cho nên……
“Đáng ghét, anh Chúc, sao anh có vẻ không yên lòng vậy?” Hội họp đã chuyển qua hộp đêm, bên cạnh thêm vài cô em quen thuộc, mở lòng vui vẻ mời rượu anh, một mặt làm nũng hỏi.
“Có phải ở bệnh viện có chuyện phiền não hay không?” Cô em tốt bụng cũng tới khuyên,“Tuy rằng chúng em cũng thực thích công việc tốt đẹp của anh, nhưng dù sao mọi người đã ra ngoài, cũng đừng nghĩ đến công việc nữa, đến uống rượu thôi!”
“Whisky hôm nay rất tuyệt, cùng người ta uống một chút được không?”
Chúc Bỉnh Quân không dấu vết đem suy nghĩ diễn ra trước mắt, nhất thời, có chút hoa mắt hỗn loạn. Trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy thoạt nhìn mỗi một cô em ở dưới ánh đèn mờ cư nhiên đều giống nhau như đúc!
Anh tiếp nhận chén rượu thủy tinh, hơi vươn thân mình thon dài, nói lời cảm tạ. Ngay cả động tác nhỏ như vậy cũng thật đẹp mắt, tiếng nói trầm thấp siêu có khuynh hướng cảm xúc, liếc tới được ánh mắt lại siêu phóng điện, làm cho nhóm cô gái lập tức đều hưng phấn lên.
Tối nay còn rất dài, đến cuối cùng, ai có thể săn đến tâm người đàn ông độc thân hoàng kim này đây?
Kỳ thật, Lã Tân Mạn cũng không phải đơn thuần, không có tâm cơ như trong tưởng tượng của mọi người vậy. Thế giới của cô cũng không nhỏ đến chỉ có ren âu phục, bánh ngọt dâu tây, bác sĩ phong lưu đẹp trai.
Chậm rãi đi hướng cửa nhà, bước chân càng ngày càng trầm trọng. Cảm giác trên lưng đeo bí mật thật mệt mỏi quá.
Nhà cô ở đoạn trung tâm tinh hoa của khu phố, cổng nhà liền đủ khí phái, sàn được làm từ đá cẩm thạch, lau không nhiễm một hạt bụi, còn lòe lòe tỏa sáng. Khi cô đi lên, đều thực sợ hãi mình sẽ đột nhiên trượt chân, xấu mặt trước mặt mọi người.
“Meo Meo, đã trở về rồi a!” Người bảo vệ gác cổng đều rất quen thuộc, thăm dò đi ra chào hỏi, “Hôm nay có vẻ trễ, cùng bạn học đi đọc sách sao? Hẳn là sắp thi giữa kì rồi, phải cố lên!”
Nghe vậy, Lã Tân Mạn một trận kinh hãi, vẫn là chột dạ? Dù sao, bị hỏi chuyện có liên quan đến trường học, cô còn như kẻ trộm không cẩn thận bị bắt; Quả nhiên chân vừa trợt, thật đúng là thiếu chút nữa ngã sấp xuống ở cổng nhà. Chỉ có thể miễn cưỡng tùy tiện cười cười, cúi đầu bước chân nhanh hơn đi qua.
Cùng loại sợ hãi, trên thực tế, vẫn cùng với cô trưởng thành. Từ nhỏ đến lớn, cô vĩnh viễn đều là ngốc nhất trong nhà, học không giỏi nhất, bình thường nhất. Chỉ cần mở miệng đã sợ sẽ nói lỡ lời, làm động tác gì cũng sợ sẽ bị giáo huấn, thế nên cô đã biến thành một con chuột nhỏ khúm núm.
Người khác về nhà là thả lỏng, cô thì ngược lại, nhưng cũng chính vì như vậy nên cô mới bị Chúc Bỉnh Quân thật sâu hấp dẫn.
Mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ khi nào thì nhìn đến anh, đều là bộ dáng tự tại tiêu sái như vậy, giống như trên đời này không có chuyện gì làm khó được anh.
“Meo Meo, Meo Meo!” Cô càng chạy trối chết thì càng trốn không thoát. Phía sau có giọng nữ thanh thúy vẫn đuổi theo kêu cô,“Em làm gì mà đi nhanh như vậy? Chờ chị một chút –”
Nhận ra tiếng nói phía sau, Lã Tân Mạn bất đắc dĩ thả chậm bước chân, dừng lại, quay đầu, chuẩn bị bị ánh sáng chói mắt đâm bị thương hai mắt.
Người đang đi tới là một phụ nữ dáng người cao gầy thon dài, vừa hơn ba mươi tuổi, có hai mắt sáng thực lợi hại, cả người tản ra khí chất giỏi giang thông minh. Bị cô ấy từ trên cao nhìn chằm chằm xuống, Lã Tân Mạn càng thêm chột dạ, căn bản không dám cùng cô ấy hai mắt nhìn nhau.
“Chị Giai Cần.” Quả nhiên để cô đoán trúng, cơ sở ngầm trực tiếp đến xem cô. May mắn hôm nay cô trở về trước thời gian quy định, bằng không, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
“Anh trai em xuất ngoại họp, lo lắng em, bảo chị đến xem. Ban nãy chị gọi điện thoại cho em vài cuộc mà mãi không có người nhận, em gần đây đang làm gì vậy?” Ngữ khí của Hoàng Giai Cần giống như bá chủ, gọn gàng thanh thúy, làm cho người nghe không tự chủ được hụt hơi.
“Ách, cũng không có gì……”
“Tranh thủ đọc sách, chuẩn bị thi giữa kì sao? Hay là, quen bạn trai ?” Cô mỉm cười nhìn cô nữ sinh nhỏ trước mắt.
Vừa nghe nói như vậy, mặt Lã Tân Mạn đột nhiên đỏ, hồng đến bên tai.
Cũng không còn nhỏ nữa, học hai năm đại học rồi, bộ dạng lại ngọt ngào như vậy, lẽ ra nên được bạn học nam theo đuổi tới không thở nổi mới đúng, sao lại thủy chung chưa từng nghe qua có động tĩnh gì?
Bất quá cũng khó trách. Hoàng Giai Cần nghĩ có chút đồng tình, anh trai của Lã Tân Mạn — cũng chính là bạn trai Hoàng Giai Cần quen nhiều năm — thật sự là đáng sợ. Nam sinh tầm thường chỉ cần bị đôi mắt đèn pha của anh nhìn qua thì mặc kệ là yêu ma quỷ quái, ngưu quỷ xà thần gì cũng nhất định lập tức hiện ra nguyên hình, hồn phi phách tán, càng đừng nói theo đuổi Lã gia tiểu muội.
“Nếu đúng là có đối tượng thì hẹn ra ăn một bữa cơm, chị Giai Cần giúp em nhìn xem.” Cô ấy ôn hòa nói với Lã Tân Mạn,“Trước tiên sẽ không nói với anh trai em, chị sẽ giúp em giữ bí mật.”
Lã Tân Mạn ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước như muốn nói. Hoàng Giai Cần thấy vậy, nhịn không được ở trong lòng lại thở dài một hơi.
Lã gia vì sao lại có một cô gái nhu thuận kiều khiếp như vậy ? Hơn nữa, đều làm cho người nhà không yên lòng, tựa hồ vĩnh viễn đều là đứa trẻ không lớn. Lã gia đại ca xuất ngoại họp liên tục, còn muốn kêu chị gái lại đây quan tâm.
Ở trước mặt Hoàng Giai Cần, Lã Tân Mạn lại tự xấu hổ. Chị Giai Cần thông minh lại xinh đẹp, độ sáng chói mắt quả thực cũng đủ có thể dùng làm đèn. Cũng bất quá vừa ra ba mươi tuổi cũng đã là chủ trị bác sĩ, thành tựu so với bạn trai cũng không kém cỏi chút nào, căn bản không quan tâm những việc nhỏ như tình yêu, hôn nhân gia đình linh tinh.
Trong thế giới của cô thêm vào người như vậy, cô từ dưới nhìn lên, ngẩng lâu, mỏi cổ chết đi được.
Cha mẹ đã ra ngoài xã giao, sau khi khéo léo từ chối lời mời cùng ăn cơm của Hoàng Giai Cần, một mình Lã Tân Mạn trở lại căn nhà to lớn rộng rãi. Một mình yên lặng tiêu sái đi qua phòng khách trang hoàng ngắn gọn cao nhã lại yên tĩnh, đi qua hai thư phòng đầy các loại sách, tạp chí nguyên văn thâm thuý, bước chân cô độc như là có thể nghe được tiếng đáy lòng vọng lại.
Trở lại phòng, Lã Tân Mạn nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà ngẩn người.
“Anh” đang làm cái gì? Nhất định là đang vui chơi ở nơi thực náo nhiệt rồi. Quây chung quanh bên người là mỹ nữ với đủ loại kiểu dáng, người người đều vừa độc đáo, lại vừa hoạt bát, đêm của bọn họ tuyệt đối cực kỳ phấn khích. Cô nhắm mắt lại cũng có thể nhìn đến nhộn nhạo cười yếu ớt trên khuôn mặt tuấn tú kia, khóe mắt cười ngân hơi hơi, chắc lại mê người như vậy……
Lần đầu tiên gặp mặt, cô liền nhìn cái xuất chúng của anh rất lâu rất lâu, nhìn đến choáng váng. Nhưng, ánh mắt anh lại thủy chung không dừng ở trên người cô.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, cô không cam lòng. Làm nhân vật “ im lặng đứng xem” cực kỷ nhàm chán, dưới sự cổ vũ của nhóm đàn em cô đã chủ động đi ra.
Tim đập thật nhanh, hai đầu gối như nhũn ra, đầu váng mắt hoa…… Nhưng Lã Tân Mạn vẫn mặc kệ bất cứ giá nào.
Giống như bươm bướm bay về phía ánh nến, chỉ muốn thấy nguồn sáng mà không quản tan xương nát thịt.
Từng bước một đi về phía anh, cư nhiên có thể đi đến bây giờ; Có thể quen biết anh, tới gần anh. Buổi chiều hôm nay, cô cư nhiên còn…… chủ động hôn anh.
Môi anh rất mềm, vẻ mặt anh kinh ngạc thật đáng yêu. Thật sự thật sự, thật đáng yêu, thật đáng yêu……
“Ai!” Cô quăng người lên giường, đem khuôn mặt hồng nóng vùi vào trong chăn, thở một hơi thật dài.
Mới nghĩ đến anh một chút đã rất muốn làm cái bóng của anh, nhắm mắt theo đuôi dán dính anh, chia sẻ cuộc sống phấn khích lại tự tại của anh, cô nhất định…… sẽ không mờ mịt như vậy.
Rất muốn trò chuyện với anh nha, hoặc là gửi cái tin nhắn cũng được. Dù sao chị Giai Cần đã tới, ba mẹ cô đi ra ngoài xã giao nhất định tới khuya mới về nhà, cô hiện tại chuồn êm đi ra hộp đêm nhìn anh, hẳn là cũng không sao……
Trong lúc cô đang trái lo phải nghĩ, đứng lên lại nằm xuống, hết sức đấu tranh tư tưởng –
Đinh linh linh linh!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, quanh quẩn ở không gian yên tĩnh trong nhà, đánh vỡ mộng tưởng hão huyền của cô.
Lã Tân Mạn chạy nhanh đi qua đầu giường tiếp điện thoại. Vạn nhất là anh cô gọi về kiểm tra mà cô không bắt, tuyệt đối sẽ có một chút giáo huấn dễ nghe!
“Uy?”
“Xin hỏi, là cô Lã phải không?” Là giọng nam xa lạ rất khách khí, bất quá ngữ khí thực nghiêm túc,“Tôi là phân cục Trung Sơn, tôi họ Chu, trước mắt đang xử lý hiện trường tai nạn xe cộ, xin mời cô Lã đến bệnh viện Vĩnh Tân để trợ giúp xử lý.”
Tai nạn xe cộ? Hiện trường? Xử lý?
Lã Tân Mạn từng chữ đều nghe thấy được, nhưng trong đầu trống rỗng.
Đây có lẽ là điện thoại lừa đảo rồi? Hẳn là không cần để ý tới. Cô im lặng gác điện thoại.
Mười giây sau, điện thoại lại vang lên. Tiếng vang đột nhiên trở nên rất lớn, nhồi vào toàn bộ phòng, tiếng vang làm cho tim cô đập loạn, lồng ngực đều phát đau, sắp thở không nổi.
Không cần tiếp, không cần tiếp, không cần tiếp……
Nhưng đáy lòng cô lại có một tia tiếng nói lý tính vang lên, vẫn là buộc cô nhấc lên.
Sau đó, giống như là linh hồn cùng thân thể chia lìa. Thân thể thì tiếp điện thoại, nhưng linh hồn đã phân ra đi phiêu đãng ở không trung, nhìn xuống vẻ mặt chính mình đang dại ra.
Dại ra ghi lại địa điểm, dại ra lấy giấy chứng nhận, dại ra thay quần áo, dại ra tiêu sái ra cửa chính, kêu xe, đi hướng bệnh viện –
Lã Tân Mạn lớn lên trong gia đình bác sĩ, đối với bệnh viện cũng không xa lạ, nhưng lần này khi đến cửa chính bệnh viện, hai chân lại phát run, như nhũn ra.
Phòng cấp cứu rất ồn ào, người đến người đi không nói, còn có giường bệnh trực tiếp sắp xếp đặt ở trên hành lang. Tuy rằng nhiều người như vậy nhưng khi đưa mắt nhìn bốn phía lại không xuất hiện một gương mặt nào là quen thuộc, cô ở trong đám người vô cùng cô tịch khủng hoảng.
Nhưng lúc này đây, cô nhất định phải chống đỡ.
Sau khi cô hỏi vài người, mới tìm được Chu cảnh quan ở góc đang ghi chép.
Thấy cô xuất hiện, anh ta gật gật đầu, ngoắc ý kêu cô y tá lại, một bên nói: “Là cô Lã phải không? Cha cô đang chuẩn bị phẫu thuật. Cô trưởng thành chưa? Có thể ký giấy đồng ý hay không?”
Cô gật đầu, đờ đẫn tiếp nhận giấy bút, chuẩn bị ký xuống giấy đồng ý đầu tiên trong đời này cho người nhà.
“Mẹ cô ở bên cạnh.” Cảnh quan chỉ cho cô.
Đó là mẹ cô sao? Buổi sáng ra ngoài còn một thân trang phục chỉnh tề xứng với giày cao gót, người mẹ thắt lưng vĩnh viễn thẳng, gọn gàng giỏi giang đây sao? Giờ phút này đang cuộn mình trên giường bệnh, tóc rối loạn, trên mặt có phiến da trầy lớn; Tay áo trang phục sang quý bị rách, trong băng vải băng bó còn chảy ra máu đỏ tươi –
Không, đây nhất định là lầm lẫn ở đâu rồi, đây không phải mẹ cô.
“Meo Meo……” Nhưng cái người xa lạ nghiêm mặt vặn vẹo này, giống như đang nhẫn nại đau đớn thật lớn, đột nhiên mấp máy xoay người, khàn khàn gọi nhũ danh của cô,“Meo Meo, con lại …… lại đây.”
Lã Tân Mạn đi qua, thật cẩn thận đón lấy tay mẹ vươn đến, không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm, sau đó phát hiện, chính mình vẫn đang luôn phát run.
“Mẹ, mẹ rất đau sao?” Ngay cả tiếng nói cũng đang run,“Con, con gọi điện thoại cho anh được không? Con gọi bảo anh trở về, được không?”
Mẹ cô dường như là không có nghe thấy cô nói chuyện, chính là liên tiếp hỏi:“Ba con đâu? Meo Meo, ba con đâu?”
“Ba ba sắp vào phẫu thuật. Mẹ, các người làm sao vậy, vì sao lại như vậy?”
“Cha mẹ cô lái xe qua ngã tư đường, bị một người say rượu, vượt đèn đỏ chặn ngang đụng vào.” Chu cảnh quan xen mồm giải thích,“Người gây ra họa cũng bị thương nặng, trước mắt cũng đang cứu chữa ở bên trong.”
“Con hãy nghe mẹ nói.” Mẹ cô cầm tay cô lực đạo tăng thêm,“Ba con…… Không thể mổ. Con không được ký đồng ý, không được…… bảo bọn họ không…… nguy hiểm……”
Lã Tân Mạn bất lực nhìn Chu cảnh quan. Cô hoàn toàn không biết mẹ rốt cuộc đang nói cái gì, cô phải trả lời lại như thế nào.
“Bà Lã, bà đừng khẩn trương, thương thế ông Lã có vẻ nghiêm trọng, bác sĩ sẽ xử lý. Mổ không đáng sợ như vậy, trước tiên bà hãy nghỉ ngơi một chút, chờ phẫu thuật xong –” Chu cảnh quan nghĩ đến mẹ Lã chỉ nhất thời bị kinh hách nghiêm trọng nên mới hoang mang lo sợ, nói năng lộn xộn, anh ôn hòa an ủi.
“Các người không hiểu.” Mẹ Lã là suy yếu, cũng không bình tĩnh nói,“Vĩnh Tân…… nơi này là ngoại khoa, không được tốt lắm. Muốn mổ, cũng phải quay lại bệnh viện chúng tôi mổ!”
Lã Tân Mạn vốn hoảng không có đầu mối, nghe đến đó, nhịn không được nín khóc mỉm cười, cũng thoáng an tâm một chút.
Mẹ vẫn là mẹ, cho dù tai nạn xe cộ bị thương, vẫn là phi thường sắc bén!
Thật vất vả dỗ mẹ tạm thời im lặng nghỉ ngơi, sau khi trợ giúp Chu cảnh quan hoàn thành thủ tục, Lã Tân Mạn đi ra phòng cấp cứu, đến bên ngoài cửa hông hít thở mấy khẩu không khí mới mẻ.
Tay cầm di động vẫn luôn phát run. Dưới ngọn đèn trắng bệch, tất cả tay cô cũng đều là trắng bệch quỷ dị, một chút huyết sắc cũng không có, còn run đến cơ hồ không thể ấn phím.
Chậm rãi, chậm rãi quay số điện thoại, gọi cho anh cô đang họp ở nước ngoài.
Anh cô một lời vô nghĩa cũng không có, chỉ ngắn gọn giao phó,“Đã biết, anh lập tức trở về. Bây giờ em gọi cho Giai Cần, kêu cô ấy đi qua.” Sau đó liền cúp máy.
Ngắt bên này, cô lại gọi.
Chẳng qua, không phải chiếu theo giao phó của anh cô gọi cho chị Giai Cần mà…
“Hắc, buồn ngủ chưa, gọi tới chúc ngủ ngon sao?” Đầu dây bên kia ồn ào, giọng nặng thấp từng trận truyền tới, rõ ràng là còn ở hộp đêm, tiếng nói của người tiếp điện thoại cũng rất dịu dàng, làm cho cô vừa nghe, liền –
Cái mũi đau xót, đôi mắt nóng, nước mắt nhịn suốt buổi tối, đột nhiên…… đột nhiên rớt ra, chảy xuống hai má, đi xuống.
Cô khóc đến thượng khí không tiếp hạ khí, tự nhiên cũng nói không nên lời.
“Meo Meo? Em có khỏe không?” Chúc Bỉnh Quân cũng lập tức nghe ra, anh nhẫn nại hỏi:“Sao lại khóc? Có chuyện không vui sao? Cãi nhau với bạn học à? Hay là, bị ba mẹ mắng?”
Nghe được hai chữ “Ba mẹ”, cô khóc còn lợi hại hơn, vừa khóc, vừa đứt quãng nói:“Ba mẹ em lúc tối…… tai nạn xe cộ. Em……”
Anh trầm mặc hai giây.“Bệnh viện nào ?”
“Ách, Vĩnh, Vĩnh Tân……”
“Em ở đó đừng đi đâu, anh lập tức đi qua.”
“Không cần –”
Điện thoại cắt đứt, Lã Tân Mạn cầm di động, há hốc mồm.
Thần trí của cô đã chậm rãi trở lại. Vừa mới rồi toàn tâm toàn ý chỉ là muốn nghe giọng nói anh mà thôi, cái gì cũng chưa nghĩ nhiều. Bây giờ, bây giờ phải làm gì?
Anh muốn đến đây sao? Anh anh anh anh anh –
Anh, 20 phút sau. Hiển nhiên là vừa nhận được điện thoại liền lập tức rời hộp đêm, chạy như bay tới.
Mà vừa đến nơi, cũng không quản phòng cấp cứu đám đông như nước chảy, Chúc Bỉnh Quân liền thấy cô trong đám người, liền sải bước thẳng tắp đi tới chỗ cô.
Một câu cũng chưa nói, không hỏi nhiều, không chút do dự, đem vẻ mặt thê thảm tái nhợt của cô ôm vào trong lòng, ôm gắt gao.
Tại trong nháy mắt kia, toàn bộ kinh hoảng sợ hãi của buổi tối, lúc này hoàn toàn bốc hơi, cả người Lã Tân Mạn đều mềm nhũn, vô lực.
Nhìn anh như thon dài gầy yếu nhưng rất mạnh mẽ kiên định kinh người, đáng giá để dựa vào. Không có một lời an ủi vô nghĩa nào, cũng không có do dự chần chờ, khách khí hàm súc, chính là trực tiếp dùng cái ôm an ủi cô.
Cô đem mặt chôn ở ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập ổn định của anh. Chậm rãi, tất cả tạp âm bên cạnh đều đi xa, chỉ còn lại tiếng bình bịch bình bịch ổn định kia.
Cũng không biết bọn họ ôm nhau bao lâu, khi cực kỳ dính chặt thì Lã Tân Mạn đều mơ mơ màng màng ngủ –
“Meo Meo?” Một tiếng nói quen thuộc ở bên cạnh bọn họ vang lên, tiếng nói tràn ngập kinh ngạc.
Là chị Giai Cần. Nhất định là anh cô lo lắng, trực tiếp dùng điện thoại điều khiển, bảo chị Giai Cần đang đêm chạy tới.
Vừa nghe thấy giọng nói Hoàng Giai Cần, cả người Lã Tân Mạn như là bị nước lạnh đổ xuống đầu, rồi đột nhiên thanh tỉnh, thân mình cũng không tự chủ được mà đông cứng, thắt lại chặt chẽ. Cô giãy dụa muốn thoát ly cái ôm mạnh mẽ lại dịu dàng kia.
Chúc Bỉnh Quân không chịu buông. Anh nhẹ tăng thêm lực, đem cô khóa ở khuỷu tay.
Sau đó –
“Đàn chị.” Tiếng nói anh cũng phi thường bình tĩnh, thổi qua trên đỉnh đầu cô.
“Ách, bác sĩ Chúc, cậu…… làm sao có thể ở trong này?” Hoàng Giai Cần khiếp sợ không hiểu.
Chúc Bỉnh Quân không có trả lời, nhưng, cũng không có buông tay.
Sau một lúc rất lâu giằng co trầm mặc, Hoàng Giai Cần rốt cục lại mở miệng. Tiếng nói tràn đầy không dám tin,“Cậu cư nhiên…… cùng em gái chủ nhiệm các cậu……”
Xong rồi.
Sự việc đã bại lộ.