Mặc dù là ngồi ở đối diện, Lạc Tranh vẫn không khó cảm nhận được luồng khí cường thế trên người đàn ông Thương Nghiêu này, mặc dù là hắn lãnh đạm ngồi ở đó, trên mặt cũng tỏ ra một vẻ mặt tươi cười đã lâu mới gặp lại, nhưng là cô vẫn có thể bắt gặp được sự xa cách của hắn, có lẽ hắn chỉ coi Húc Khiên là bạn bè bèo nước gặp nhau mà thôi.
Đang suy nghĩ liền nghe thấy Ôn Húc Khiên mở miệng, nhưng hoàn toàn là ý đồ ôn lại chuyện xưa –
“Thương Nghiêu, nhiều năm như vậy không gặp, không ngờ cậu lại tạo dựng được một tập đoàn không ngừng phát triển, nhảy vọt trở thành một cái tên lớn mạnh trên thế giới như vậy.”
Lạc Tranh ở bên cạnh thầm thở dài, Húc Khiên người này luôn luôn không phải là một người đàn ông a dua nịnh hót, bây giờ nói đôi chút lời khen ngợi dễ nghe cũng cảm thấy là lạ.
Quả nhiên, khóe môi Thương Nghiêu khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không –
“Thế nào mà ở trong con mắt của Húc Khiên huynh, tôi lại chính là người vô công rồi nghề sao?”
Sắc mặt Ôn Húc Khiên hoảng hốt.
“Thương Nghiêu tiên sinh –” Lạc Tranh ở bên cạnh tỉnh táo, mở miệng nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn, mỉm cười lễ phép “Ý của Húc Khiên là Thương Nghiêu tiên sinh tuổi còn trẻ mà có thể làm được việc như vậy thì đúng là không giống với người bình thường.”
Lúc trước cô chưa từng hỏi Ôn Húc Khiên nhiều thông tin về người đàn ông này, từ bên ngoài nhìn vào, thật sự cô không thể nhìn ra chính xác tuổi của hắn, nhưng mà lời nói dễ nghe thì ai cũng thích, bởi vì hiện bọn họ đang ở cái gọi là “người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”
“Lạc tiểu thư rất biết nói chuyện.” Trên miệng Thương Nghiêu hơi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, khẽ vươn người ra cầm lấy tách cà phê, thưởng thức một ngụm cà phê “Húc Khiên, cậu có một cấp dưới như vậy, khó trách Sở sự vụ có thể thành danh chỉ trong chốc lát.”
“Tranh Tranh là bạn gái của mình, mình nào dám đem cô ấy trở thành cấp dưới chứ.” Ôn Húc Khiên cười cười nói.
“Ồ?” Thương Nghiêu đặt tách cà phê xuống, đưa mắt nhìn vào gương mặt như trăng sáng của Lạc Tranh, trong nụ cười hàm chứa một chút cảm xúc nói không rõ, như hài hước hoặc như trào lộng, “Húc Khiên thật là tốt phúc, có thể có một giai nhân như thế giúp đỡ.”
Lạc Tranh có chút đứng ngồi không yên, hơi cụp mắt xuống, không muốn nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén ở đối diện kia. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô đối mặt với người xa lạ lại có cảm giác vô cùng không được tự nhiên, không biết tại sao cô có cảm giác, cảm thấy người đàn ông này là lạ.
Mặc dù giọng nói của người đàn ông này rất êm tai, mặc dù tiếng Trung của người đàn ông này chuẩn đến làm cô khiếp sợ, nhưng hắn chính là làm cho người ta cảm giác giống như một con đại bàng bay lượn, đang gắt gao nhìn cô chòng chọc.
Ôn Húc Khiên cũng có vẻ đã phát hiện ra ánh mắt nóng rực của người bạn tốt nhìn về phía Lạc Tranh, hơi có vẻ lúng túng ho nhẹ một tiếng, cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, nhẹ giọng nói: “Tiếng tăm cũng chỉ là bên ngoài, Thương Nghiêu, cậu cũng không phải là không biết tình trạng trước mắt của Sở sự vụ chúng tôi, nếu như hợp tác của chúng ta có thể tiến hành thuận lợi mà nói –”
“Húc Khiên, hôm nay chúng ta chỉ ôn chuyện cũ, không bàn đến việc công. Ok?” Tiếng nói trầm thấp của Thương Nghiêu lần nữa vang lên, dùng phương thức vô cùng nghệ thuật cắt đứt lời của Ôn Húc Khiên.
Nụ cười trên mặt Ôn Húc Khiên đột nhiên cứng lại, bàn tay đang cầm chiếc tách cũng sững sờ ở giữa không trung, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng.
Lạc Tranh đối với tình huống này như thể đã sớm có tâm tư chuẩn bị, mỉm cười, bàn tay cầm lấy chiếc tách trong tay Ôn Húc Khiên nhân tiện kéo tay hắn trở về, khéo léo hóa giải bầu không khí lúng túng –
“Cũng đúng, hai người đã nhiều năm không gặp nhất định có rất nhiều lời muốn nói; chuyện hợp tác cũng không cần phải vội.” Nói tới đây, cô cố ý chuyển giọng “Húc Khiên, Thương Nghiêu tiên sinh là bạn tốt nhiều năm không gặp của anh, lần này chúng ta đi tới Paris, như vậy chuyện hợp tác đương nhiên là ván đã đóng thuyền rồi, cho nên cần phải tìm được bầu không khí thoải mái mới có thể nói chuyện được.”
Lời nói buông ra, ánh mắt Lạc Tranh mỉm cười, cùng với ánh mắt hơi tán dương của người đàn ông ngồi đối diện chạm vào nhau –
“Thương Nghiêu tiên sinh, lời tôi nói — không sai chứ?”