Đương nằm phơi trần tấm thân diễm kiều trên chót đồi hoang vu, Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương sực trông thấy bọn ma đầu từ dưới chân ngọn cao đảnh ùn ùn kéo lên. Vốn là tay quỷ quyệt, gian độc tuyệt vời, Tần Mỵ Nương hiểu ngay tâm ý của bọn ma đầu này, chúng tới đây cũng chẳng ngoài việc viên nội đơn Ngưu Long Giao. Sợ bọn ma đầu hiểu lầm sẽ nguy hãi đến tính mệnh mình, Tần Mỵ Nương cố thu hết thành công lực trong người lám rúng động huyệt “Hoa Môn” tức thì tay chân cọ quậy như thường, cô ả phóng người dậy khoác lại xiêm y, chờ bọn ma đầu chạy tới. Đương lúc lửa thù còn bốc cháy trong tim, lại bị bọn ma đầu đến quấy rầy, Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương hầm hầm sắc mặt, cô ả chiếu cặp mắt tóe lửa nhìn bọn chúng.
Trong lúc bọn ma đầu từ dưới chân đồi cũng vừa lên tới, chúng dáo dác nhìn quanh tìm xem Chí Tôn ở đâu. Trong bọn này có cả Nam Hoang song hùng và Cô Lãnh Thốc Ưng nữa, không cần phải hỏi, Tần Mỵ Nương cũng thừa hiểu chúng muốn nói gì rồi. Bọn Cô Lãnh Thốc Ưng dòm quanh khắp một lượt, rồi xốc lại gần Tần Mỵ Nương. Thoạt tiên, chúng ngó chòng chọc vào cái mộ Chí Tôn cạnh bên cô ả, coi có gì lạ, sau đấy chúng mới xoay qua nhìn áo quần xốc xếch của cô ả, những cặp mắt dữ tợn của chúng sáng hẳn lên như ngầm bảo với nàng chúng đã hiểu những gì vừa xảy ra trên đồi hoang này rồi. Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương vô cùng nhột nhạt, sự căm tức độc hiểm càng nổi dậy trong lòng, cô ả làm ra vẻ lạnh lùng, không thèm chào hỏi bọn ma đầu, Cô Lãnh Thốc Ưng chi hết.
Thấy vậy, Cô Lãnh Thốc Ưng đưa tay lên sờ cái đầu sói bóng loán của hắn, nhấy nháy cặp mắt diều hâu, rồi cấy tiếng cười khà khà coi bộ khoái chí lắm.
Tần Mỵ Nương giận xếch ngược cặp mắt rắn độc :
- Các hạ cười ta gì?
Cô Lãnh Thốc Ưng nheo một con mắt diều hâu đáp :
- Ta cười... vì thấy Tần hội trưởng ở một mình trên ngọn đồi hoang vu này, hẳn phải có chuyện gì vui lắm.
Tần Mỵ Nương lãnh đạm thốt :
- Đó là chuyện riêng của ta, không liên can gì tới các hạ.
Cô Lãnh Thốc Ưng bỗng đổi sắc, vẻ mặt hắn trông hung ác lạ thường :
- Người chính đại quanh minh không hề biết giấu diếm một điều gì, cái xác thằng bé chiều hôm qua hiện giờ ở đâu, chắc chắn Tần hội trưởng hiểu rõ điều này hơn ai hết?
Tần Mỵ Nương nghiêm nét mặt dâm độc :
- Ta không được biết, các hạ hãy đi tìm thử xem coi nó ở đâu. Sao lại hỏi ta?
Cô Lãnh Thốc Ưng lại cười khà khà, nghe bắt rùng mình, sởn gáy :
- Khà khà... Tần hội trưởng chính là kẻ may mắn nhất trên đời này.
Tần Mỵ Nương cười nhạt hỏi :
- Các hạ nói thế là nghĩa lý gì?
Cô Lãnh Thốc Ưng trố cặp mắt diều hâu thét ra lời hiểm độc :
- Viên nội đơn Ngưu Long Giao nghìn năm không gặp được, nay nó lọt vào tay Tần hội trưởng, thật là tốt phúc vô ngần.
Dứt tiếng, Cô Lãnh Thốc Ưng lia cặp mắt dữ tợn sang Tần Mỵ Nương để dò thăm sắc diện biết đổi trên vẻ mặt cô ả mà đoán hiểu cô ả đã có viên nội đơn trong bụng hay chưa.
Tần Mỵ Nương ngạc nhiên hỏi vặn :
- Ô hay, sao các hạ lại bảo thế, viên nội đơn Ngưu Long Giao đã lọt vào tay ta bao giờ. Sao lại có chuyện lạ lùng vậy.
Cô Lãnh Thốc Ưng chưa kịp nói, thì bỗng Vi Độc Kiệt, một trong “Nam Hoang song hùng” cất giọng ồ ồ nói :
- Tần hội trưởng cố tình không muốn biết đến viên nội đơn Ngưu Long Giao đấy à?
Tần Mỵ Nương vẫn lạnh lùng đáp :
- Quả thật ta chẳng biết gì đến viên nội đơn Ngưu Long Giao cả.
Cô Lãnh Thốc Ưng ranh độc hỏi :
- Cái xác của thằng bé kia chắc hẳn đã được mổ bụng dưới lưỡi kiếm của Tần hội trưởng rồi chứ?
Tần Mỵ Nương nổi giận trợn mắt :
- Các hạ cho rằng ta đã mổ bụng thằng bé lấy nội đơn Ngưu Long Giao rồi sao?
Cô Lãnh Thốc Ưng cười khà khà :
- Với Tần hội trưởng thì có chuyện bằng trời gì mà chẳng dám làm, sá chi cái việc cỏn con mổ bụng thằng bé.
Đột nhiên, Tần Mỵ Nương cất lên tiếng cười sằng sặc, giọng cười nghe hết sức quái gở, từng chập nổi lên trên ngọn cao phong. Quần ma nghe giọng cười, thảy đều biến sắc, giật lùi nửa trượng trố mắt nhìn cô ả chầm chập, rồi ngơ ngác nhìn nhau. Chúng ngờ cô ả vừa nổi cơn điên, nên mới cười như thế. Thực ra, trong đời dâm độc của Tần Mỵ Nương đã từng đùa bởn mọi người và thản nhiên trước tất cả hoàn cảnh xảy tới cho cô ả, nhưng lần này cô ả phải khuất phục một thằng bé chưa bao nhiêu tuổi đầu, thì trách sao cô ả chẳng lồng lộng lện như con thú dữ.
Chấm dứt trận cười kinh dị, Tần Mỵ Nương quắt mắt tóe lửa căm hờn quét ngang bọn quần ma một loạt, rồi hỏi một câu rợn người :
- Giá quả thật bây giờ trong bụng ta có viên nội đơn Ngưu Long Giao, các người mổ bụng ta chăng?
Quần ma nghe câu nói của Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương thảy đều rùng mình, sởn gáy, lấy mắt nhìn nhau hư thăm dò, rồi nhìn cô ả.
Chợt nghe Đồng Lý Xích Luyện, trong bọn ma đầu Nam Hoang song hùng, cất tiếng cười hả hả bảo :
- Không phải như vậy đâu Tần hội trưởng, chẳng qua vì chúng ta muốn biết viên nội đơn Ngưu Long Giao hiện lọt vào tay ai thôi, nay biết nó đã thuộc về tay Hội trưởng, nên có mấy lời thành thật chúc mừng chớ không có ý gì lạ cả, Tần hội trưởng nổi giận làm gì.
Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương vốn là người rất khôn khéo về tâm thuật, cô ả nghĩ rằng quần ma Nam Hoang song hùng chưa có thể nào dám làm hại đến mình. Bọn chúng chỉ tiếc rẻ viên nội đơn lọt vào tay kẻ khác mà thốt ra mấy lời dọ dẫm vậy thôi, nhưng nếu cái tin này được đồn đãi khắp nơi thì có hãi đến cô ả vô cùng. Bọn quần hùng tìm cách sẽ hạ sát cô ả để đoạt viên nội đơn Ngưu Long Giao và như thế cô ả chết một cách hêt sức oan uổng. Bây giờ, chi bằng cô ả tìm lời lẽ khôn quỷ, đánh lừa quần ma Nam Hoang song hùng này và để đánh tan sự hiểu lầm của chúng về việc chúng ngờ viên nội đơn Ngưu Long Giao hiện trong tay nàng là hay hơn hết.
Vì nghĩ như vậy nên Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương thay đổi sắc mặt, dịu giọng bảo Đồng Lý Xích Luyện :
- Thật ra những lời nói của các hạ vừa rồi đúng ước vọng của ta vô cùng, ta theo dấu con mụ Thiên Sơn Long Nữ suốt đêm qua, cũng chỉ vì muốn chiếm viên nội đơn Ngưu Long Giao trong bụng thằng bé đó mà thôi...
Cả quần ma lắng nghe Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương nói mấy lời, chúng ngỡ cô ả sắp thú nhận rằng đã đoạt được viên nội đơn Ngưu Long Giao, nên tất cả đều hiện lên bộ mặt hung ác một sự hoan hỉ, Đồng Lý Xích Luyện trố mắt.
- Và Tần hội trưởng đã nuốt xong viên nội đơn Ngưu Long Giao vào bụng rồi đấy chứ?
Hỏi xong, tên ma đầu thò cặp mắt sáng rực nhìn chòng chọc vào bụng Tần Mỵ Nương.
Như Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương đã buông tiếng thở dài sườn sượt nói :
- Nhưng tiếc vì...
Cô Lãnh Thốc Ưng từ nãy giờ đứng nhìn sòng sọc vào bộ quần áo nhầu nát của Tần Mỵ Nương, như muốn chọc thấu tim đen cô ả, bây giờ sực nghe cô ả nói thế, hắn trầm giọng hỏi :
- Nhưng Tần hội trưởng tiếc thế nào?
Chiêu Hồn Điệp Tần Mỵ Nương tỏ vẻ thất vọng :
- Ta tiếc vì cũng như các hạ, công lao khổ cực suốt đêm trường theo đuổi, ta không được cái may mắn đoạt môn dị bảo độc nhất vô nhị đó.
Quần ma hết sức ngạc nhiên, chúng trố mắt nhìn Tần Mỵ Nương không hề chớp, chúng chưa tin lời cô ả vừa thốt ra, Cô Lãnh Thốc Ưng ngờ vực hỏi :
- Tại sao Tần hội trưởng không chiếm được nội đơn Ngưu Long Giao, Hội trưởng có thể cho biết nguyên nhân không?
Đột nhiên, Tần Mỵ Nương nghiêm sắc mặt, cô ả hỏi vặn lại Cô Lãnh Thốc Ưng :
- Có lẽ các hạ đã hiểu, nếu kẻ nào được cái may mắn nuốt viên nội đơn Ngưu Long Giao, thì kẻ ấy dù bị trọng thương cũng không thể chết được đấy chứ?
Cô Lãnh Thốc Ưng gật nhẹ chiếc đầu nói :
- Vâng, ta hiểu chuyện đó rồi...
Tần Mỵ Nương quét cặp mắt tinh quái sang Cô Lãnh Thốc Ưng, rồi nói :
- Thật ra không ngờ, thằng bé đó mới bấy nhiêu tuổi đầu mà quỷ quyệt đáo để, nó đã lừa tất cả lầm tưởng rằng nó đã chết từ chiều qua, nhưng thực ra, đấy chỉ là một kế trá tử của nó mà thôi.
Cô Lãnh Thốc Ưng kinh ngạc tột cùng :
- Thế sao chiều qua ta trông thấy rõ ràng trong khi giành giật thằng bé với lão Sưu Diện Quái ma, lão Sư Diện Quái Ma đã quật nó một ngọn quái chưởng hộc máu ra chết hẳn kia. Sao Tần hội trưởng lại bảo thế?
Tần Mỵ Nương cao giọng nói :
- Chính vì thế mà tất cả chúng ta đều thua trí thằng bé, chứ theo như lúc bấy giờ ta tìm hiểu, thì chính nó đã khôn quỷ giả vờ chết hẳn sau ngọn quái chưởng của lão Sư Diện Quái Ma vừa đánh tới, nó cắn lưỡi cho phúng máu ra, mà trông vào ai ai cũng ngỡ lầm nó hộc máu chết hẳn, rồi thì con mụ Thiên Sơn Long Nữ mang nó đi, thế là nó thoát nạn.
Cô Lãnh Thốc Ưng gật chiếc đầu sói, lại hỏi :
- Nhưng vì sao Tần hội trưởng biết rõ chuyện này?
Tần Mỵ Nương đưa tay chỉ cái huyệt chôn Chí Tôn đáp :
- Thú thật với các hạ, chính tôi đã vì tham vọng viên nội đơn Ngưu Long Giao, nên lên ngọn đồi quật nấm mộ thằng bé, nhưng kết quả như các hạ đã hiểu, nấm mộ rỗng không, chẳng trông thấy gì cả.
Cô Lãnh Thốc Ưng trợn tròn cặp mắt diều hâu, hắn nhìn cái huyệt chôn Chí Tôn, rồi nhìn Tần Mỵ Nương hỏi :
- Thế ra thằng bé ấy đã trốn khỏi ngọn đồi này rồi à?
- Nếu không như vậy, hẳn là cái xác thằng bé còn nằm đây và ta đâu phải thất vọng như thế này.
Cô Lãnh Thốc Ưng thò mắt ranh ma dòm áo quần xốc xếch của Tần Mỵ Nương rồi vùng cười khà khà như giọng quỷ núi nói :
- Trông ra thế, cũng đủ hiểu vừa rồi hình như Tần hội trưởng có một trận giao phong gì trên ngọn đồi này quyết liệt lắm?
Lời nói của tên ma đầu như một cây tên bén nhọn bắn vào tận đáy lòng Tần Mỵ Nương, vì hắn đã phóng trúng ngay yếu huyệt của cô ả, chính cô ả đã giao phong với Chí Tôn thật và hậu quả cô ả đã nếm mùi thất bại chua cay, đến phải nằm khỏa thân bất động trên ngọn đồi hoang vu này.
Tần Mỵ Nương bừng bừng lửa giận, nhưng vốn là một người đàn bà dâm độc vô song, nên cô ả chẳng hề để lộ sắc giận dữ ra ngoài nét mặt, cô ả bịa chuyện đáp :
- Vâng, đúng như thế, chính ta đã phải giao phong hết sức kịch liệt trên ngọn đồi này.
Cô Lãnh Thốc Ưng ngỡ thật, hắn đưa mắt nhìn ngay Tần Mỵ Nương, lầm lỳ hỏi :
- Tần hội trưởng giao phong kịch liệt với ai thế?
- Với con mụ Thiên Sơn Long Nữ!
Cô Lãnh Thốc Ưng sững sờ :
- Con mụ Thiên Sơn Long Nữ?
- Đúng như vậy các hạ ạ! vì theo ta hiểu, thì mụ ấy liên hệ với thằng bé chi đó, cho nên mụ ta cương quyết bảo vệ nó đến kỳ cùng. Mụ đã liều chết đánh với lão Sư Diện Quái Ma như các hạ đã trông thấy, cũng chính mụ đã giành cái xác của thằng bé vàc chạy lên ngọn cao đảnh này và mụ đã bày ra cái nấm mộ giả để đánh lừa các quần hùng trong chốn giang hồ. Nhưng âm mưu của mụ bị ta phá ngay tại chỗ, vì vậy mụ mới tức giận, chường mặt giao phong với ta khi thấy ta dùng mấy ngọn chưởng phong quật nấm mộ thằng bé để khám phá sự xảo trá của mụ.
Quần ma nãy giờ đứng lặng nghe đối đáp giữa Cô Lãnh Thốc Ưng và Tần Mỵ Nương, chúng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Sau cùng, chúng tin những lời nói của Tần Mỵ Nương đều là sự thật. Nên bọn chúng hết sức thất vọng, vì còn cách nào chiếm đoạt viên nội đơn Ngưu Long Giao nữa.
Cô Lãnh Thốc Ưng vùng cất tiếng cười khà khà :
- Câu chuyện của Tần hội trưởng vừa thuật lại, kể ra cũng khá ly kỳ, nhưng không đến nỗi xảo quyệt đâu, chúng ta có thể tin một phần nào đấy.
Tần Mỵ Nương giận tím gan, cô ả nói thầm :
- Thằng già sói này muốn chết đấy, để hôm nào có cơ hội ta sẽ cho ngươi trông thấy cái thủ đoạt của ta.
Thế nên bề ngoài Tần Mỵ Nương vẫn không tò vẻ gì thù độc, mà chỉ giả vờ như bất bình :
- Các hạ đánh giá ta quá thấp. Nhưng thôi, mảnh giấy cháy sau cùng cũng chẳng đời nào nhốt kín được ngọn lửa thiêng. Quả đất tròn, trên mặt giang hồ các hạ sẽ còn có dịp tìm ra tung tích thằng bé đó, chừng ấy các hạ thấy lời nói của ta hôm nay tất cả đều là sự thật.
Cô Lãnh Thốc Ưng nghe Tần Mỵ Nương nói mấy lời xác đáng, hắn không cười nữa, vẻ mặt quái ác ranh mãnh cũng biến mất đi phần nào, hắn trầm giọng nói :
- Tần hội trưởng, xin quên đi những chuyện vừa rồi, ta cáo biệt người hẹn có ngày gặp lại.
Nói dứt tiếng, thân hình Cô Lãnh Thốc Ưng lắc động một cái, rồi như con diều hâu, hắn nhấc bổng lên không lượn đi mất...
Quần ma thấy thế, ngơ ngác nhìn Tần Mỵ Nương, nhìn lại nhau một hồi, chúng cũng lần lượt tản mác như những cánh chim bằng...
Tần Mỵ Nương nhìn theo bọn chúng, cô ả gióng lên một tràng cười sằng sặc, rúng động cả ngọn đồi hoang...
Câu chuyện Dương Chí Tôn tình cờ nuốt được viên nội đơn Ngưu Long Giao, bị Sư Diện Quái Ma quật chết, đem chôn trên ngọn cao đảnh rồi sống lại, chỉ nội trong mấy ngày được đồn đãi đi khắp chốn giang hồ, khiến cho bản thân chàng từ đây đã trở thành miếng mồi béo bở của bọn quần ma, và tấm thảm kịch mổ bụng lấy lại nội đơn Ngưu Long Giao có thể tái diễn bất cứ lúc nào. Vì viên nội đơn này, phải còn có thêm “Thiên Bằng Thái Noãn” nuốt vào, hai vị báu ấy gặp nhau hòa trộn lại, biến tan vào cơ thể, thì Chí Tôn mới có thể trở thành một kỳ nhân có một không hai trong chốn giang hồ và từ đấy sẽ không còn tay đối thủ nữa. Nhưng hiện giờ Chí Tôn chưa tìm ra được “Thiên Bằng Thái Noãn”, viên nội đơn Ngưu Long Giao vẫn hãy còn nằm im trong huyệt Đan Điền của chàng, dĩ nhiên chàng chưa có một trăm năm mươi thành công lực. Quần ma chưa khiếp sợ chàng, chúng rãi rác chia nhau đi tìm chàng trên các nẻo đường, để mổ bụng chàng chiếm lại nội đơn thật nguy hiểm cho chàng vô cùng.
Phần Chí Tôn, từ khi Hồng Y Nữ Xảo Nhi giận dữ giã biệt ra về, chàng đứng thẫn thờ giữa cánh rừng tòng, một lúc thật lâu, rồi đi thẳng về phía Bắc, có nhiều khu rừng nối tiếp nhau không ngớt. Trong thâm tâm Chí Tôn hiên giờ không phải chàng đi tìm kiếm dị báu “Thiên Bằng Thái Noãn” để dung hòa viên nội đơn Ngưu Long Giao, hòa tan vào các huyệt đạo trong cơ thể chàng hầu chóng thành một kỳ nhân vũ thuật. Mà chàng chỉ quyết đi tìm cho được di bảo của sư môn là “Ô Mộc bảo lục” nửa mảnh phần trên, để mới có thể thấu triệt một thế võ bất truyền luyện tập đến hàng cao diệu. Món bảo vật “Ô Mộc bảo lục” này gồm có mảnh bằng bàn tay, một mảnh còn lại mà Chí Tôn đang giữ là “Ô Mộc Chân Giải” còn một mảnh đánh mất đi đó là “Ô Mộc Chân Quyết”.
Mảnh “Ô Mộc Chân Quyết”, có ghi khắc rành năm ngọn quái chưởng cực kỳ lợi hại mà từ xưa đến nay trên chốn giang hồ không hề có. Nhưng nếu thiếu một trong hai mảnh, thì du cho có thông minh tột đỉnh cũng không thể náo thấu hiểu cái huyền bí, kỳ diệu của nó mả sử dụng năm ngọn quái chưởng kia được. Mảnh “Ô Mộc bảo lục” đã thất lạc ngoài hai mươi năm nay, cùng trong một đêm hai trăm nhân mạng bang Cam Lộ chịu thảm hình. Giờ đây muốn tìm vật báu ấy, có khác chi mò kim đáy bể. Thế nhưng, Chí Tôn nhất quyết tìm cho bằng được “Ô Mộc Chân Quyết”. Chàng nghĩ rằng chàng phải làm tròn lời trăng trối của sư môn, cho người được vui lòng bên kia bờ cõi chết, nhưng nếu chàng không trở thành một quái nhân, thì chàng cũng làm mãn nguyện vì đã hết sức đuổi theo cái di chí của thầy.
Cho nên đối với viên nội đơn Ngưu Long Giao hiện đang nằm trong bụng Chí Tôn, chàng chẳng thấy mấy quan tâm, vì chàng biết món “Thiên Bằng Thái Noãn” không tài nào tìm được, giá may ra mà bắt gặp, cũng không thể nào chợp được, vì vậy việc biến thành một siêu nhân, chàng coi như chuyện hảo huyền. Trong lúc đi đường, Chí Tôn không ngớt nghĩ ngợi trong đầu óc về quyển “Huyết Hải Thâm Cừu”, của bang Cam Lộ. Trong quyển này, sư môn chàng ghi chép tất cả những kẻ tử thù có dự trong trận thảm sát của Bang. Trên đầu trang quyển huyết thư có ghi năm tên Quái ma hết sức khủng khiếp trong chốn giang hồ, đó là: “Âm, Dương, Xú, Quái, Bà”. Năm chữ này mỗi chữ chính là một tên ác ma công lực cao diệu không thể nào đo lường được. Do đó, con đường phục hận của chàng thâm thẳm xa mờ tận chân mây. Mặc dù vậy, chàng vẫn cứ kiên nhẫn và tràn niềm hy vọng để đi tới tận cùng.
Lật qua trang hai và ba chàng trông thấy có ghi hai mươi tên quần ma khác, trong số đó có người thứ sáu, sư môn của chàng đã giết chết, còn Tiêu Diện Tửu Hồ Liên Tham và Truy Phong Kiếm Thượng Quan Công Cẩn, Hội chủ Bách Linh đã mất cách năm năm về trước, vì vậy hiện nay chỉ còn mười hai tên. Tuy quần ma này cũng là những tay công lực cao thâm, như nếu đem so sánh với năm lão Quái ma: Âm, Dương, Xú, Quái, Bà, thì không thấm vào đâu cả. Chí Tôn đọc và thuộc từng tên một những kẻ thù đã nhúng tay vào một đêm thảm sát trên hai trăm nhân mạng Cam Lộ, mà sư môn chàng đã ghi chép lại bằng máu trong huyết nan “Huyết Hải Thâm Cừu”. Chàng nguyện sẽ rửa sạch mối thù không cùng chung đạp đất này và sẽ cho bọn ma đầu bay hồn, bạt vía trong “Tàn Chi lệnh” mới thỏa dạ chàng.
Mãi lo nghĩ ngợi viễn vong, tới khu rừng kia bao giờ Chí Tôn chẳng hề hay biết, chừng nghe một luồng gió thoảng qua văng vẳng tiếng khí giới va chạm vào nhau, hòa lẫn tiếng reo hò, từ khu rừng tòng trước mặt chàng không xa lắm, chàng mới giật mình hướng về phía đó. Động táng hiếu kỳ, Chí Tôn liền nhấc bổng thân mình phóng tới hướng rừng tòng như một vệt khói...
Tiếng hét la kinh khiếp, lẫn lộn với tiếng vũ khí đập chát vào nhau càng thêm rõ rệt, Chí Tôn hiểu ngay nới ấy đang có một trận đấu quyết liệt, chàng lia người tới nhanh như diều hâu. Vừa chạy, Chí Tôn vừa phóng mắt nhìn xuống khu rừng tòng không rậm lắm, đằng góc rừng bên trái có một khoảng đất trống, trên ngọn đồi thấp lại có một ngôi mộ không hiểu của ai cỏ mọc xanh rì.
Sực trông thấy gần ngôi mộ cách chừng năm sáu trượng có ba tên ma đầu, hình thù quái gở đương vây đánh một thiếu nữ vận toàn đen, độ tuổi mười bảy, mười tám, tay cầm thanh trường kiếm múa soèn soẹt trong gió, nghe bắt sởn gáy, rùng mình. Ba tên ma đầu chẳng chịu kém sút tí nào, chúng đập kiếm chát chúa vào thanh trường kiếm của thiếu nữ áo đen hết sức ác liệt. Dưới mặt đất rãi rác mười mấy cái xác người, kẻ cụt phăng chiếc đầu, người bị xẻ tét làm đôi, gan ruột đổ lòng thòng, máu rưới đầy mặt cỏ, trôn thấy thật là khủng khiếp làm sao. Cách bãi chiến chừng 6,7 trượng, lại còn có một bọn quần ma độ gần ba mươi người, già trẻ đều có, người nào người nấy mắt lộ tinh quang sáng rực, thoáng nhìn cũng đủ rõ ngay chúng là những tay cao thủ võ lâm
Chí Tôn liền sà mình xuống một lùm cây khá rậm, núp vào đó, đưa mắt theo dõi trận đấu giữa thiếu nữ áo đen và ba tên ma đầu. Chàng nhận trên vẻ mặt thiếu nữ áo đen bốc căm hờn, dường như nàng giận dữ một chuyện gì nên mới xảy ra trận đấu. Thanh trường kiếm của nàng cực kỳ lợi hại, rít lên những ánh sáng lập lòe, một chọi với ba, mà chẳng thấy mệt nhọc chút nào cả. Trái lại, ba tên ma đầu hung tợn có vẻ sút kém, chúng bị đường tuyệt kiếm của thiếu nữ áo đen xô lùi, gần một trượng.
Bỗng soẹt một tiếng rợn người, bất ngờ thiếu nữ áo đen đã nhanh hơn chớp giật, lia ngọn tuyệt kiếm ngang cổ tên ma đầu bên phải. Hắn chỉ kịp kêu trời một tiếng, tức thì chiếc đầu lìa khỏi cổ, thâm mình giãy xành xạch trên bãi cỏ, máu phọt ra có vòi. Trông thấy đồng bọn bị giết chết một cách thảm khốc, hai tên ma đầu kia bốc máu căm thù, chúng gầm hét như hai con thú dữ vừa bị thương, múa ác kiếm lăn vèo vào người thiếu nữ áo đen. Thiếu nữ áo đen mỉm miệng cười thầm, nàng vận mười thành công lực, phóng ra ba đường kiếm bí tuyệt, một thế kiếm cực kỳ ảo diệu trong giới võ lâm.
Hai tên ma đầu chóa mắt bởi ba đường kiếm bí tuyệt của thiếu nữ áo đen, chúng đâm ra rối loạn cả kiếm pháp, nên bị thiếu nữ áo đen dồn vào mộc gốc. Chúng hoảng sợ luống cuống định tháo chạy nhưng không còn kịp nữa, vì thanh trường kiếm của thiếu nữ áo đen luôn luôn bay soèn soẹt xung quanh người và trên đầu chúng. Không còn cho chúng có lối thoát thân. Hai tên ma đầu quá khiếp, run lên bần bật...
Giữa lúc cái chết đã kề tận cổ, chợt một giọng hét như tiếng trời gầm đập chát vào tai mọi người :
- Hai đứa bây hãy lui lại, để con bé cho ta.
Đồng thời, một lão ma đầu tướng tá lùn thoắt, phóng theo một luồng chưởng phong cực mạnh, đẩy thiếu nữ áo đen lùi nửa trượng. Trông cách nhảy của lão ma đầu tướng lùn này, cũng đã hiểu công lực của hắn đã cao thâm tới bực nào rồi, hắn nhẹ tay phất hai tên ma đầu kia té ngã về phía sau. Thực ra, trong trường hợp này, nếu thiếu nữ áo đen không thu hồi kiếm tuyệt, thì nàng vẫn giết được hai tên ma đầu, nhưng nàng cũng khó lòng tránh khỏi thương tích do chưởng phong của lão ma đầu lùn kia, cho nên lúc ấy chỉ thấy một vẹt đen bắn ngược tức thì thiếu nữ áo đn đã cách xa gần một trượng. Hai tên ma đầu thoát chết, vui mừng nhảy vút ra ngoài xa khoảng 5,6 trượng.
Lão ma đầu sà người tới cất tiếng cười khừ khừ... Thật quái gở.
Cười dứt, lão ma đầu chỉ vào bụng thiếu nữ áo đen nói một câu tối nghĩa :
- Con qủy nhỏ, hãy trao vật ấy cho ta, nếu nghịch lại ta vật mầy chết, moi tim gan nhai sống đấy!
Thiếu nữ áo đen xếch ngược hai mắt đẹp tuyệt :
- Tên ma đầu lùn kia, ngươi đâu có đủ tư cách hỏi tới vật này.
Lão ma đầu giận mắt lộ tinh quang :
- Khừ khừ... ngươi muốn chết, ta cho ngươi chết.
Lời nói chưa dứt, lão ma đầu sà tới quay như chớp xoay xung quanh thiếu nữ áo đen, vừa xoay, hắn vừa thò mười móng nhọn vắt như gươm chộp vào hông nàng. Thật là một thế võ vô cùng lạ lùng, độc hiểm. Thiếu nữ áo đen sực thấy lão ma đầu giở ngón độc, nàng vùng hét lên một tiếng, nhấc mình lên không trung quay tròn như chiếc én thoi đưa, thoát khỏi thế hiểm của lão ma đầu. Rồi nàng lã mình trở xuống, vừa phóng ra kiếm tuyệt vào ngực lão ma đầu.
Chí Tôn núp trong lùm cây ngó thấy rõ ràng mọi sự xảy ra chàng hết sức ngạc nhiên, thầm bảo :
- Lạ thật, thiếu nữ áo đen này là ai, Mà công lực cao siêu kỳ dị, hẳn trong người nàng đang có một bảo vật chi đây, nên bọn quần ma mới xúm nhau vây đánh nàng, chứ nghĩ ra thì nàng không có thâm thù gì với bọn chúng.
Lúc đó, trận đấu giữa thiếu nữ áo đen và lão ma đầu đã tới hồi khốc liệt, lão ma đầu tuông một loạt 7,8 ngọn ác chưởng chết người liên tiếp tấn công thiếu nữ áo đen, rồi lại xoay quanh nàng như chớp vừa thò mười ngòn tay hiểm độc móc bụng nàng. Thiếu nữ áo đen chẳng chút sợ hãi, nàng điềm nhiên điều khiển làn kiếm tuyệt chống đỡ tất cả những ngọn ác chưởng và độc thủ của lão ma đầu, khiến cho bọn người đứng xem phải lòa cả mắt! Thình lình trong lúc đó, từ giữa đám ma đầu nhảy bổ ra ba tên lão già mặt mày quái gở, vung tay quật luôn hàng loạt ngọn chưởng phong ào ào như gió bấc...
Bấy giờ, tình thế đã xoay chiều, một mình chống lại với bốn tên lão ma đều công lực cao thâm như nhau, thiếu nữ áo đen có vẻ sút yếu, nàng thấm mệt, mồ hôi rịn ra ướt đẫm cả chiếc áo đen đang mặc trong mình. Hơi thở nàng cũng đã phểu phào, nàng phải luôn luôn xoay tròn như chớp, để đón đỡ những ngọn chưởng phong, và những độc thế của bốn tên lão ma đầu quái ác. Nhận thấy thiếu nữ áo đen bắt đầu nguy ngập, Chí Tôn hết sức lo ngại cho số phận của nàng, chàng toan nhấc mình tới giúp một tay giải vây cho nàng thì chợt nghe tiếng hú lên như loài quỷ núi, tức thì, một tên ma đầu hình thù cổ lổ từ đâu không hiểu xẹt tới như một vệt khói, làm cho đám quần ma đứng đàng xa ai nấy mặt mày biến sắc khi nhận ra tên Quái ma vừa đến. Quái ma giở tay phất nhẹ xua bốn tên lão ma đầu rạt về phía sau, y đứng chàng ràng trước mặt thiếu nữ áo đen.
Trông thấy Quái ma lồ lộ hiện ra, Chí Tôn vô cùng kinh dị chàng lẩm bẩm :
- Tên Quái ma công lực quả thật khủng khiếp, nhưng không hiểu hắn có tên trong “Huyết Hải Thâm Cừu” chăng?
Trong khi thiếu nữ áo đen cũng nổi bật trên gương mặt vẻ ngạc nhiên, dường như nàng không ngờ chưởng phong của Quái ma lại cao diệu dường ấy. Quái ma trông thấy mọi người khiếp hãi hắn cười khặc khặc... xông tới toan chộp hai ngọn quái phong vào mặt thiếu nữ áo đen, thì có tiếng gầm hét chấn động núi rừng. Thêm một lão Quái ma hình thù như thây ma, gương mặt gầy guộc, trắng bệch, cặp mắt sâu hoắm như cái địa huyệt, dáng đi khệng khạng chẳng khác bộ xương người, trông sởn cả tóc gáy.
Quần ma vừa bất chợp thấy lão Quái ma dị cổ này, bọn chúng khiếp đảm đến phải run lập cập, mắt dáo dác chung quanh chực hờ trốn chạy. Chí Tôn cũng hết sức hãi hùng, chàng mở bét hai mắt nhìn lão Quái ma đó không hế chớp. Thật trong đời chàng chưa từng thấy một lão Quái ma nào quái đản đến thế. Thiếu nữ áo đen giật lùi nửa trượng, kinh hoàng hiện lên trên sắc mặt, nàng đứng không yên.
Lão Quái ma quét cặp mắt xanh ngời lạnh lẽo lướt qua quần hùng một loạt, rồi rống lên như loài ma độc hú giữa rừng sâu :
- Các người muốn sống hãy dang ra, để con bé mặc ta.
Tên Quái ma kia chưa kịp tháo lui, thì lão Quái ma bỗng giơ bàn tay khẳng khiu phẩy một cái...
Tức thì tên Quái ma bị ngọn quái phong của lão Quái ma quật nhào ra sau hơn trượng lăn lốc trên mặt đất. Tiện đà, lão Quái ma chìa một ngón tay gầy gộc sang tên ma đầu đứng gần nhất. Tên này rú lên một tiếng té quị xuống đất, máu đen từ trong chín lỗ trào ra, giãy xánh xạch chết liền. Quần ma mặt xanh như chàm đổ, chẳng ai bảo ai, chúng chạy hoảng tán loạn vào rừng sâu, phút chốc không còn một tên nào cả.
Đứng nhìn ngọn ác chưởng khủng khiếp của lão Quái ma có mặt trắng bệch như xác chết, thiếu nữ áo đen sợ toát mồ hôi, tay cầm thanh trường kiếm run run, nàng đã mất hẳn tinh thần trước trận đấu mới sắp diễn ra. Lúc ấy, lão Quái ma thò bộ mặt trắng bệch về phía thiếu nữ áo đen, chiếu cặp mắt xanh ngời lạnh lẽo ngay mặt nàng nhìn một hồi lâu, rồi vung phát lên giọng cười sởn gáy :
- Này con bé kia, mày tên họ là gì hãy bảo thật ta biết, nếu không... khặc khặc...
Mặc dù trong lòng đã sợ hãi cái chưởng lực kinh người của lão Quái ma, nhưng giọng nói sặc mùi tự phụ của hắn làm cho lửa giận của thiếu nữ áo đen cháy bùng lên, nàng không còn biết nghĩ đến việc lợi hại nữa, trừng đôi mắt đẹp tuyệt vào mặt hắn hét :
- Ta là ai, ngươi không cần biết làm gì, hãy cút ngay đi, kẻo mà chết đấy.
Lão Quái ma dị cổ rống lên một trận cười khặc..khặc...
- Đồ tiểu quỷ, hãy trao cái vật mà mày đang giấu trong mình cho ta, thì ta sẽ cho mày chết toàn thây, nếu nghịch lại hãy xem gương này...
Dứt câu, lão Quái ma giơ ngón tay khẳng khịu phóng về phía cái xác tên ma đầu vừa chết...một ngọn nhất điểm chưởng...
Lập tức, một trận gió ào ào... nổi dậy, thiếu nữ áo đen nhìn lại thì thấy lúc bấy giờ cái xác chết biến thành một vũng máu, chỉ còn trơ một trùm tóc, mùi hôi tanh phất tới mũi nghe khó chịu vô cùng.
Chí Tôn núp trong lùm cây rậm ngó thấy cảnh tưởng đó, mà bắt phải rợn óc, rùng mình chàng tự nhủ :
- Lão Quái ma này chưởng lực cao thâm không sao đo lường được, còn thiếu nữ áo đen kia hẳn đang mang một báu vật gì trong người nên lão ma mới thốt ra những lời dọa nạt ấy.
Bấy giờ thiếu nữ áo đen mặt mày biết đổi rõ rệt, nàng tự hiểu mình không phải là tay đối thủ với lão ma, nên giật lùi mấy bước, thẳng thốt hỏi :
- Có phải ngươi là Bạch Diện Cương Thi Quái Nạp Mộc Thông chăng?
Lão Quái ma lại rống lên cười như loài ma độc :
- Khá đấy, ngươi cũng đoán nổi ta nữa à? Vậy, ta cũng phá lệ một phen tha ngươi khỏi chết, nhưng ít nhất ngươi cũng phải ngoa ngoãn trao vật ấy cho ta.
Thiếu nữ áo đen nghiến răng kèn kẹt :
- Đâu có dễ dàng như vậy được, này lão Quái ma, ta thà chết thì thôi chứ chẳng đời náo trao dị báu cho ngươi đâu, người đừng tốn công vô ích.
Lão Quái ma nổi giận gầm lên như quỷ hú :
- Vậy thì mày phải chết!
Chí Tôn chợt nghe thiếu nữ áo đen gọi tên lão Quái ma, chàng giật mình nghĩ thầm :
- Ồ, cái tên Quái ma này sư môn ta có ghi trong “Huyết Hải Thâm Cừu” cứ theo sắp hạng, thì hắn thuộc hàng thứ tư trong năm tên lão ma kinh khủng nhất, đã dẫn đầu trong trận thảm sát hơn hai trăm mạng người bang Cam Lộ, thù này ta nhất định phải trả.
Đột nhiên, Chí Tôn trào sôi máu hận, chàng toan vận lực lên tả, hữu chưởng lực vèo tới cùng một lúc quật vào mặt lão Quái ma, nhưng lửa căm thù chàng cũng tắt ngấm ngay lúc ấy...
Chàng nghĩ, nếu chàng chường mặt ra ngay lúc này cũng chỉ rước lấy cái chết vào thân thôi chớ chẳng đem lợi ích chi cả, vì so nội lực chàng đối với lão Quái ma thì thực có khác nào lấy trứng mà chọi vào đá. Cho nên, tuy máu hận đang cuồn cuộn chảy trong người, chàng vận phải dằn ngay xuống, chăm chú nhìn lão Quái Nạp Mộc Thông và thiếu nữ áo đen trước trận đấu sắp diễn ra, mà chàng biết chắc chắn là vô cùng khốc liệt và phần thảm bại sẽ về nàng. Đột ngột, Quái Nạp Mộc Thông thò cặp mắt xanh ngời, lạnh lẽo dòm vô rừng một lúc thật lâu, rồi nhìn lại thiếu nữ áo đen cấy tiếng cười khặc khặc... như loài ma độc. Cái thì nhìn của Quái Nạp Mộc Thông vừa rồi, khiến cho Chí Tôn đương ẩn sau lùm cây phải rúng động cả tâm thần, chàng không hiểu lão Quái ma tình cờ nhìn như thế, hay hắn đã biết có người đang rình mà quan sát kiếm tìm.
Trong lúc Quái Nạp Mộc Thông chìa hai cánh tay gầy gộc ngay thiếu nữ áo đen, gừ gừ hỏi :
- Thế nào, mầy đã sợ chết rồi đấy chứ? Mầy có chịu trao vật ấy cho ta chưa, hay chờ ta moi trái tim mầy nhai sống?
Thiếu nữ áo đen hét :
- Lão Quái ma khát máu, hôm nay nếu chẳng may ta phải chết bởi tay ngươi, thì chỉ tiếc vì ta chưa kịp đủ thời giờ luyện tập công lực tới chỗ cao thâm để quật vỡ sọ ngươi, chứ không phải Thầy ta không đủ sức trừng trị nổi ngươi đâu, còn bây giờ ngươi muốn ta trao bảo vật cho ngươi, thì trừ khi nào người giết được ta, hãy nói tới chuyện đó.
Lời nói khí phách của thiếu nữ áo đen làm cho Chí Tôn vô cùng khích động, chàng không ngờ một cô gái dáng điệu mảnh khảnh, yếu đuối như nàng, đứng trước lão Quái ma có cái công lực vô cùng siêu tột như thế, lại gan dạ dường ấy. Lão Quái Ma Nạp Mộc Thông cũng không ngờ thiếu nữ áo đen ương ngạnh như vậy, hắn giận dữ, nhe bộ răng trắng hếu trên gương mặt chẳng chút máu me, rồi gầm lên như quỷ rống :
- Rồi ta sẽ cho mầy chết!
Vừa dứt tiếng, Quái Nạp Mộc Thông khẽ lắc mình một cái, tức thì hắn đã tới bên lưng thiếu nữ áo đen chộp mười móng tay nhọn hoắt vào sườn nàng.
Khủng khiếp quá, thiếu nữ áo đen thét lên một tiếng kinh hoàng, nàng múa thanh trường kiếm soèn soẹt loang loáng quanh mình như chớp giật, để che chở thân người không cho mười móng nhọn của Quái Nạp Mộc Thông thò vào. Nhưng lão Quái ma chẳng chút sợ hãi, hắn chộp cánh tay gậy gộc vào bụng thiếu nữ áo đen, giật lấy cái gối vải trắng một cách hết sức dễ dàng mà không hề bị thương tích chi cả. Lấy xong bảo vật, Quái Nạp Mộc Thông lùi ra ngoài trượng, đứng nhe bộ răng trắng nhởn, cười khặc khặc...
Tức giận bốc lên đầy mặt, thiếu nữ áo đen hét to :
- Lão Quái ma, ta thề sống chết với mầy!
Soẹt soẹt...
Tức thì, thiếu nữ áo đen múa lên chín đường kiếm tuyệt, y hệt môn kiếm kỳ diệu của Thiên Sơn Long Nữ đánh nhau với Sư Diện Quái Ma tại Nghiệp Long Đàm. Kiếm phong lấp loáng ùn ùn như vũ bão, tấn công tới tấp Quái Nạp Mộc Thông.
Trông thấy kiếm pháp của thiếu nữ áo đen, Chí Tôn không khỏi ngạc nhiên bảo thầm :
- Lạ thật! Tại sao cô gái áo đen này có một lối kiếm giống hệt Đồ cô cô thế nhỉ?
Chàng nhìn chầm chập vào gương mặt xinh đẹp của nàng, với chín đường kiếm tuyệt lã lùng phóng vèo tới lão Quái ma. Lúc đó, Quái Nạp Mộc Thông đã thôi cười. Hắn nhét cái gói vật vừa móc được trong mình thiếu nữ áo đen vào người, rồi lui nửa trượng tar1nh xa chính đường kiếm tuyệt, liền một lúc hắn vung tả hữu chưởng ra hai luồng gió ào ào... Thế mạnh như trái núi đẩy lùi kiếm phong.
Thiếu nữ áo đen nghiến răng kèn kẹt, nàng liều chết liên tiếp tuôn chín ngọn kiếm phong, nghênh đón hai luồng sóng ác chưởng của lão Quái ma không lui bước nào cả.
“Bộp, bộp...”
Thanh trường kiếp trên tay thiếu nữ áo đen không chịu nổi trước áp lực kinh người của lão Quái ma, xô lệch một bên, suýt nữa tuột khỏi tay nàng, nàng cảm thấy miệng mũi đều nghẹt mất không khí, hoảng hốt nhảy xa chừng một trượng, trừng đôi mắt đẹp tuyệt nhìn lão Quái ma vừa kinh dị, hết sức hãi hùng.
Chí Tôn khiếp thầm chàng lẩm bẩm :
- Không khéo cô gái sẽ mất mạng về tay lão Quái ma này!
Quái Nạp Mộc Thông dùng sức mạnh của chưởng phong buộc thiếu nữ áo đen phải tháo lui ra ngoài, nhưng hắn không thèm đuổi theo, liên tiếp tấn công nàng kết thúc ngay trận đấu, nhưng thình lình lão Quái ma vùng day qua chiếu cặp mắt xanh ngời vào lùm cây Chí Tôn đương núp, rống lên :
- Tên gian nàp núp trong lùm cây đó, hãy ra ngay!
Chí Tôn hết sức kinh hoàng khi nghe lão Quái ma chỉ đích lùm cây chàng ẩn núp, chàng nói thầm :
- Thật là ngoài sức tưởng tượng, tại sao lão Quái ma lại biết ta núp trong bụi cây này, trừ phi hắn là loài tinh quái chứ hắn là người làm sao hiểu nổi như thế? Bây giờ, nếu ta không ra mặt thì hắn cũng đã biết rồi, hắn sẽ buộc ta rời khỏi lùm cây này càng mất thể diện hơn, thà ta cứ chường ra đấy rồi tùy cảnh ngộ mà hành động.
Nghĩ xong Chí Tôn nhúng chân nhảy tới đứng sừng sững trước mặt Quái Nạp Mộc Thông, chiếu cặp mắt sáng như sao sa, nhìn hắn khồng hề chớp. Thiếu nữ áo đen đang chờ xem kẻ nào đã núp trong lùm cây tậm mà lão Quái ma vừa gọi đến, chợt nàng nhận ra một làn bóng xuất hiện một chàng trai vô cùng xinh đẹp, nhưng vẻ mặt muôn đời lạnh lẽo như băng sương, Nàng giật mình không thể tưởng nỗi giữa chốn thâm sơn cùng cốc, lại có người dám gan lỳ đứng rình xem trận đấu khốc liệt đang diễn ra.
Thiếu nữ áo đen tự nhủ :
- Chàng thiếu niên này, nếu không phải là một kẻ có cái nội lực tuyệt vời, thì chẳng khi nào dám đứng rình xem trận đấu giữa ta và lão Quái ma từ nãy giờ. Nhưng chẳng hiểu chàng có đương nổi với lão Quái ma không?
Cho nên, nàng trố mắt nhìn Chí Tôn mà trong lòng hết sức lo sợ đến sinh mệnh chàng...
Xem tiếp hồi 8 Lão hòa thượng cổ quái