Edit: Bộ Sát
Hắc y nam tử thấy nàng bắt đầu đề phòng hắn, môi bạc khẽ kéo một đường cong mơ hồ, như có như không. Mọi biến ảo trên mặt nàng hắn không bỏ sót một tia nào, “ thật là một vật nhỏ đáng yêu, đến chau mày mà cũng đẹp như thế”.(BS: ca này háo sắc nhỡ???)
Thấy đối phương đến rất gần, nàng cao giọng: “Đứng lại, ngươi là ai? Tiếp cận ta làm gì?”
Nghe nàng hỏi hắn không đáp chỉ mỉm cười ưu nhã. Thấy hắn cười Thẩm Tuyết thấy khó chịu, tên này bị điên sao hỏi hắn hắn không đếm xỉa tới mà còn cười đến ư là gia xảo, khi dễ nàng sao, trong lòng thấy tức giận dẫu môi mắng hắn:
“ Này, ngươi không có tai hay bị điếc, bổn cô nương hỏi ngươi đó.”
Một tiếng cười trầm khàn nhưng mị hoặc vang lên bên tai nàng. Lại cười, tên này đầu óc có vấn đề sao? Không thèm liếc hắn một cái nàng nhướng người bứt một nhúm lá cây vận lực ném về phía hắn. Nàng đâu có biết được, cuộc đời này hắn sống hai mươi mấy năm hôm nay là ngày hắn vui vẻ mỉm cười nhiều nhất.
“Vèo”
Hắc y nam tử dễ dàng tránh thoát được ám khí của nàng, hắn nhún nhảy nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Tay còn bắt được một chiếc lá ám khí của nàng đưa lên mũi ngửi rất ư là thỏa mãn. Thấy hắn bất động thanh sắc nàng bĩu môi khinh bỉ, hắc y nam tử lại cười, nụ cười này không biết kéo bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ nhưng Thẩm Tuyết nàng không có trong đó. Nàng chỉ thấy hắn cong môi mẫu lá cây xanh biết đã vèo một cái cắm lên mông con hắc mã của nàng làm nó nhảy dựng lên hất nàng rơi xuống. Cũng may nàng bắm chắc dây cương nên không bị rơi xuống, con ngựa lồng lên chạy loạn xạ, Thẩm Tuyết hoảng hồn không biết làm gì cao giọng gọi Hoàng hộ pháp:
“Hoàng hộ pháp, ngươi ở đâu, ngươi mau ra đây cho ta, aaaa,...ta không biết cưỡi ngựa. Hoàng hộ pháp...hoàng hộ pháp.”
Hắc y nam tử thấy nàng hét loạn xạ, hắn tưởng nàng lừa hắn nên không có đuổi theo con ngựa điên. Bây giờ nghe nàng gọi người khác cứu giúp hắn tin nàng nói thật. Vội vận khinh công đuổi theo.
Hoàng hộ pháp đang tìm đường về nghe thấy tiếng Thẩm Tuyết gọi thất thanh vội vàng nhấc chân chạy qua. Thấy một màng này làm tâm hồn hắn nhảy dựng lên giáo chủ của hắn bị con ngựa điên đó hất ngã khỏi lưng. Đang đánh một vòng cung thật đẹp trên không trung. Do tức giận cùng hốt hoảng Thẩm Tuyết quên mất mình có võ công cứ để rơi tự do từ trên trời xuống. Hoàng hộ pháp mấp mấy môi, không có do dự phi thân lên đón lấy nàng vừa vặn rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.
Vỗ vỗ ngực bình ổn lại hơi thở nàng trừng hắn hét lên: “Ngươi đi lấy nước mà mất cả ngày à, hại ta không biết cưỡi ngựa bị con ngựa điên này đá xuống đất, hừ.”
Hoàng hộ pháp im lặng đầu đầy hắc tuyến, thả nàng xuống đất xem xét có bị thương chỗ nào hay không, nếu có khi quay về hắn không bị Độc Cô Liệt ăn tươi nuốt sống mới là lạ. Một màng Hoàng hộ pháp phi thân đón được Thẩm Tuyết rơi vào mắt hắc y nam tử khiến khuôn mặt như băng sơn của hắn nhiễm một tầng đen xì. Không khí thoắt cái nhiễm một tầng chua nồng nặc.
Thấy hắn Thẩm Tuyết bĩu môi thầm mẳng chửi trong lòng một tiếng “Chết cả tổ tông nhà ngươi, đắc tội bổn cô nương coi như ngươi xui xẻo, hãy đợi đấy bà cô ngươi chỉnh chết ngươi, hắc hắc.”
Hoàng hộ pháp sau màn cứu giá chậm trễ cũng dần phục hồi nguyên trạng, thấy từ đâu lù lù ra một hắc y nam tử tính cảnh giác của hắn đề cao thêm một cảnh giới. Hình như vừa rồi hắn có thấy giáo chủ liếc xéo tên kia a, hai người họ quen nhau sao hay là,.....không dám nghĩ tiếp dủ sao đây cũng là nơi hẻo lánh thưa người, cái nên đề phòng nhất định đề phòng.
Hoàng hộ pháp cũng đã trở lại, Thẩm Tuyết gọi hắn: “Uy chúng ta lên đường thôi, ngươi còn đứng đó tối nay chúng ta ngủ nơi sơn lâm này đó.”
“A, thuộc hạ đã hiểu, ngựa chạy mất rồi, giáo...” chữ chủ chưa ra khỏi miệng Hoàng hộ pháp đã bị Thẩm Tuyết chặn họng. Nàng nhếch môi nói với hắn:
“Ngươi nên gọi ta là tiểu thư đi, ra ngoài bất tiện, nên đổi cách xưng hô nha.”
Hoàng hộ pháp bừng tỉnh, vội cười xòa lấy lòng: “Giáo,....haha tiểu thư người xem trí nhớ thuộc hạ kém quá, quên mất chuyện này nha.”
“Mau đi nhanh lên, con ngựa điên của ngươi chạy mất rồi không nhanh chân thì ngủ rừng ngủ bụi ta không chịu trách nhiệm đâu a, nếu ngươi chịu bổn tiểu thư cũng không đồng ý đâu.”
Hắc y nam tử thấy một chủ một tớ người xướng kẻ họa nào để hắn vào mắt, nét mặt băng sơn ngàn năm không đổi có dấu hiệu nứt nẻ vài đường. Nàng cư nhiên bỏ lơ hắn, xem hắn là không khí. Đang tức giận, hắc y nam tử thấy nàng dừng chân ném cho hắn một cái trừng mắt làm mặt quỷ, miệng lẩm bẩm:
“Có duyên thì gặp lại.”
Thẩm Tuyết thong thả cước bộ đi thẳng về phía trước bỏ rơi Hoàng hộ pháp tít phía xa xa. Một nữa câu nói nàng nuốt luôn vào bụng “ ta sẽ chỉnh chết ngươi”. Hắc y nam tử với công lực không thua kém nàng, hắn nghe rất rõ ràng nàng đang rủa hắn nha, nàng nói “có duyên thì gặp lại, còn có nàng sẽ chỉnh chết hắn sao, thú vị.” Vật nhỏ đáng yêu ta rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo, haha. Không biết nàng sẽ tính toán ta cái gì đây. Thật mong chờ.