- Cậu thức suốt một đêm?
- Không chắc lắm, có lẽ chỉ thức gần hết đêm mà thôi, sau đó mình chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
- Chuông đồng hồ đánh thức cậu dậy hả?
- Ừ, khi tỉnh lại thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình chính là cái chăn đắp trên người.
“Ồ!”
Ất Tinh chống cằm, vẻ mặt hiện rõ vẻ khó tin, chiếc đũa cắm vào cái trứng luộc trong bát.
Tôi nhìn A Luân, A Nghĩa, Tiểu Mễ, tiếp tục nói:
- Không phải người nhà đắp cho mình, mà chính là cái..lão nhân kia.
- Cậu chắc chắn lão làm vỡ hết kính cửa sao? – A Luân ăn một một miếng Tiểu Mễ gắp cho nó, thuận tiện hỏi.
Tôi nhìn Ất Tinh đáp:
- Có thể nói như vậy.
Có thể nói như vậy? Tức là không hẳn lão đánh vỡ cửa kính ư? – Tiểu Mễ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
- Kính cửa không phải là bị đánh vỡ mà là bị ép nát thành vụn nhỏ. – Tôi tiếp tục nói:
- Mảnh vỡ rất nhỏ, rất vụn, khi mình tỉnh dậy thì những hạt kính đã được thu gom gọn vào trong giấy báo, đặt trong thùng rác.
- Đó có phải là do kính cửa sổ bị đánh vỡ không? – A Nghĩa vừa nói vừa dầm dầm nát quả trứng trong bát.
- Không thể nào bị đánh vỡ mà phải dùng một phương pháp nào đó, vì nếu kính vỡ thì mình nhất định đã phải tỉnh lại, huống chi cửa kính nhà mình là loại kính chống đạn, rất chắc chắn. – Nói đến đây, tôi hiểu được vẻ mặt của mình lúc này dám chắc rất cổ quái.
- Lão nhân đó không lẽ là yêu quái? – Tiểu Mễ cất tiếng hỏi.
- Yêu quái? Nếu lão đúng yêu quái thì làm sao A Nghĩa có thể đánh lão một cách dễ dàng như vậy! – A Luân nói.
A Nghĩa hừ một tiếng:
- Yêu quái ta cũng đánh.
Ất Tinh chăm chú nhìn tôi hỏi:
- Phải đến gần sáng cậu mới ngủ, ngủ ít như vậy tại sao sáng nay không hề thấy cậu ngáp hay ngủ gục?
Tiểu Mễ cười hì hì chen vào:
- Sao cậu biết rõ vậy? Không lẽ lúc nào cậu cũng để ý đến Thiệu Uyên à?
Ất Tinh có lẽ đỏ mặt, nhưng tôi không dám nhìn, vội lên tiếng:
- Đúng là kỳ lạ, cả ngày hôm nay mình cảm thấy rất khỏe, hai mắt không hề có cảm giác buồn ngủ, hát quốc ca cũng rất lớn.
A Nghĩa gật đầu:
- Tốt lắm, ít nhất thì cậu cũng không trúng tà
A Luân và một hơi hết cả bát cơm, vừa nhai vừa nói:
- Không việc gì là tốt rồi, nếu lão nhân đó đánh vỡ kính cửa…ực…lại đi vào phòng đắp chăn cho cậu mà không giết cậu, chắc chắn lão không có ác ý với cậu.
Tiểu Mễ gật đầu:
- Đúng, nếu lần sau lão nhân vẫn tiếp tục trốn ngoài cửa sổ để dọa cậu thì cậu cứ gọi điện thoại cho A Nghĩa nhé, A Nghĩa sẽ đến giúp cậu đuổi lão nhân đó đi.
A Nghĩa đắc ý nói:
- Đúng, thời gian này mình rất rảnh rỗi.
Tôi không trả lời.
Lúc này tôi không hề có ý nghĩ muốn gây khó dễ với lão nhân.
Nguyên nhân có lẽ là vì lúc đó gia đình quay lưng lại với tôi, và lão nhân đã trở thành người bạn giúp tôi quên đi sự cô đơn trong tâm hồn.
- Lần sau lão nhân đó lại tiếp tục dọa cậu thì cậu cứ gọi mình. – Ất Tinh chăm chú nhìn tôi nói.
- Cám ơn cậu. – Tôi mỉm cười đáp.
Tan học, tôi đặc biệt chú ý xem có thấy bóng dáng lão nhân đâu không, có lẽ, lão đang ở đâu đó không xa theo dõi tôi.
Cũng có thể là không, bởi vì nhịp tim tôi hôm nay đập rất tốt.
- Nhà cậu giàu như vậy, sao không mua máy Nintendo? – Ất Tinh khẽ đá một viên sỏi dưới chân, hỏi.
- Mình thích đọc tiểu thuyết võ hiệp. – Tuy tôi trả lời như thế, nhưng trong thâm tâm tôi lại nghĩ sẽ nhất định sẽ mua Nintendo.
Chỉ cần Ất Tinh chơi cùng.
- Tiểu thuyết thì đọc mãi cũng sẽ hết. – Ất Tinh chợt nhíu mày nói tiếp:
- A Nghĩa, cậu không nên vừa đi vừa nhả khói thuốc, hôi lắm.
Tôi thấy ánh mắt A Nghĩa lơ đãng dửng dưng, bèn nói:
- Cậu nên cắt tóc đi, chào cờ ngày mai sẽ bị kiểm tra đấy.
A Nghĩa hừ một tiếng, ném tàn thuốc xuống đất:
- Nói thật nhé, cậu nhanh nhanh mua Nintendo đi, khi đó mình sẽ đỡ phải đau đầu kiếm tiền đến cửa hàng chơi trò Mario Brother, sau này chỉ cần đến nhà cậu chơi là được.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, thọc tay vào túi, vò vò tờ tiền tối hôm qua mẹ đã đưa cho.
o0o
Buổi chiều, tôi đem một cái máy Nintendo về nhà, mặc dù đây không phải là việc tôi dự tính ban đầu, nhưng đối với thú tiêu khiển này tôi cũng cảm thấy rất hứng thú và tò mò, bởi vậy tôi gấp rút chạy về nhà nghiên cứu.
Tôi khẽ mở cửa, rất may là sau cánh cửa không hề thấy cha tôi và đám bạn thối tha, cũng không nghe thấy tiếng đánh bài chan chát của mẹ.
Nhưng trong phòng mẹ lại truyền ra một thanh âm nho nhỏ.
Là thanh âm rên rỉ!
- Thiệu Uyên không thể về sớm như vậy… - Giọng nói mẹ tôi khe khẽ vang lên.
Được A Nghĩa không ngừng giáo dục, mở mang kiến thức, tôi không còn là một thiếu niên không biết gì về chuyện nam nữ phòng sự nữa.
- Lúc này mới giống như một gia đình. – Tôi thầm nghĩ, rón rén bước ngang qua phòng mẹ, tiến lên lầu.
Vào phòng, tôi đặt Nintendo lên giường, sau đó nhịn không được phải bật cười vì sự ngốc nghếch của tôi.
Ngốc ơi là ngốc, trong phòng tôi không hề có TV, chơi điện tử thế quái nào được.
Tôi chợt nhớ đến trong buồng kho còn có một chiếc TV có được nhờ trúng số năm ngoái, vẫn còn chưa khui thùng, bèn mở cửa phòng, đi xuống nhà.
Tuy nhiên khi tôi vừa bước ra cầu thang thì nhìn thấy Vương bá bá đang sửa sang lại dây quần, thoải mái từ phòng mẹ bước ra.
Nắm đấm của tôi …
Bóp chặt.
Mẹ tôi theo sát phía sau Vương bá bá, sửa sang lại mái tóc rối tung.
Hô hấp tôi như ngừng lại, trống ngực đập mạnh như muốn phá tan lồng ngực.
- Khi nào lại có thể tiếp tục…lần sau..khà khà…. – Vương bá bá dùng tay bóp mạnh vào mông mẹ tôi.
- Hỏi làm gì? Mau về đi, Uyên sắp về rồi đấy… - Mẹ tôi gạt tay Vương bá bá ở mông ra, vẻ mặt khó chịu.
Vương bá bá cười ha hả, đi về phía cánh cửa, mang giày vào.
Tôi chứng kiến cảnh tượng khó tin này, nội tâm không hề đau buồn, không hề phẫn nộ.
Trong lòng chỉ có một chữ duy nhất -
Giết.
Mẹ tôi ngồi ở phòng khách xem TV, tôi thẫn thờ quay lại phòng, khẽ đóng cửa phòng lại.
Tôi không nói tiếng nào, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Trong mắt tôi không hề có nước mắt, chỉ có một màu trắng dã và gân máu nổi lên.
Đây chính là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong đời tôi
Mẹ, Vương bá bá…
Chó chết!
Các khớp xương ngón tay tôi kêu lên răng rắc, sự tức giận thấm đẫm máu huyết toàn thân.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ không kính thổi vào, tôi nhìn chăm chăm lên bầu trời hoàng hôn
- Ta phải giết ngươi.
Tôi rít lên, vung tay đập thẳng xuống bàn.
Một thanh âm khô khốc vang lên, chiếc bàn gãy sụp xuống.
Bốn chân bàn gãy thành tám đoạn.
Mặt bàn in rõ một lỗ thủng hình bàn tay, ven lỗ thủng vẫn còn khói trắng mỏng manh bốc lên.
Sự ngạc nhiên như sóng trào đánh tan nỗi oán hận trong lòng tôi, sau đó biến thành kinh sợ không cách nào hiểu được.
Tôi đúng là đã rất tức giận!
Nhưng cái bàn này mặc dù làm bằng gỗ, thì cũng chỉ vừa mới mua được hơn một năm!
- Cơn phẫn nộ của mình ghê gớm như vậy ư? – Tôi thì thầm trong miệng, một mặt ngồi xuống xem lại vết thủng trên mặt bàn và vết gãy chân bàn.
- Không phải là phẫn nộ mà là sát khí.
Tôi ngây người sững sờ.
Là giọng nói của lão nhân?
Tôi cảnh giác nhìn bốn phía căn phòng nhỏ của mình.
Tôi có nghe lầm hay không?
- Là sát khí!
- Ông ở đâu? – Dưới tình huống phẫn nộ như lúc này, sự sợ hãi đối với tôi chỉ là một thứ phế vật nhỏ nhoi mà thôi.
Trong tủ.
Đúng là chỉ có thể ở trong tủ.
Trong căn phòng của tôi chỉ có giường và tủ mới có thể chứa được người.
Cánh tủ chậm rãi mở ra.
Lão nhân từ trong bóng tối của chiếc tủ, chậm rãi bước ra.
- Ông làm sao trốn ở trong đó?
Bởi vì phòng của cậu chỉ có tủ và giường là nơi ta có thể ẩn thân! – Lão nhân trả lời nửa thật nửa đùa.
- Ông muốn làm tôi sợ, muốn quấy phá tôi, làm phiền tôi đến khi nào? – Tôi lạnh lùng hỏi bằng thanh âm khô khốc.
Có những người chỉ cần gặp phải một sự kiện đặc biệt nào đó cũng đủ để phá hủy một kiếp nhân sinh trọng đại, biến đổi hoàn toàn thành con người khác.
Tôi chính là người đang đứng trên vách núi cao của kiếp người, trên đầu là gió lốc từ địa ngục ập đến.
Có lẽ, tôi sẽ trở thành một người lạnh lùng, vài năm sau, kẻ bảo vệ công lý phải mang tên tôi.
- Ta không dọa cậu, ta chỉ muốn dạy một thân Kungfu của ta cho cậu.
Ánh mắt thâm thúy của lão nhân nhìn chằm chằm vào tôi.
- Tôi không cần. – Tôi lạnh lẽo nhìn lão, trả lời.
- Công lý chính là Kungfu. – Ánh mắt của lão nhân bỗng bừng sáng
- Kungfu? Tôi chỉ cần một cú vỗ đã có thể đập gãy cái bàn! Cần gì phải học Kungfu! – Đến lúc này tôi đã hoàn toàn không còn nhẫn nại với lão.
- Nếu muốn, cậu có thể phá núi ngăn sông, có thể dùng sức mạnh của mình giúp đỡ kẻ yếu! – Lão nhân chắp tay sau lưng, ánh nắng vàng vọt của chiều tà chiếu lên bộ y phục xanh biếc của lão, bất đồ tạo thành một mảng quang huy sáng chói.
- Lão phá núi ngăn sông cho tôi xem thử! Nếu có thể phá núi Bát Quái, tôi sẽ quỳ xuống bái lão làm sư phụ! – Tôi gào lên, bất kể mẹ tôi có nghe thấy hay không.
- Chuyện này… - Lão nhân có vẻ lúng túng, ấp úng:
- Có thể hình dung thế này….
Tôi hét lên:
- Cút! – Ngón tay chỉ thẳng về phía cửa sổ.
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Nếu là vài năm trước đây thì ta thực sự không muốn miễn cưỡng bắt cậu bái sư! Nhưng thời gian của ta…
Tôi ra sức vỗ vào vách tường bên cạnh cửa sổ, kêu to:
- Nếu ông có thể phá vỡ bức tường này đổ xuống thì tôi sẽ bái sư! Nếu không thể thì tôi….
Lão nhân tiến một bước về phía trước, tốc độ của hữu thủ trở nên thật kỳ lạ, nhìn thì nhanh nhưng thật ra lại di chuyển rất chậm, ấn một chưởng vào tường.
- Ông….- Thanh âm tôi lập tức ngưng đọng lại trong không khí.
Ngưng kết trong một không gian không còn bức tường.
Căn phòng của tôi đã mất đi một vách tường.
Sự biến mất của bức tường là một khái niệm mà trước đây tôi hoàn toàn không biết đến.
Chính vì vậy tôi chỉ biết ngơ ngác nhìn gió lạnh ập vào trong phòng, nhưng nói đến đây mới nhớ là nếu mất đi một bức tường thì căn phòng còn có thể gọi là “phòng” nữa không?
- Ầm, xoảng, bịch bịch…
Bức tường đại khái là đã rơi xuống xe của cha tôi.
- Quỳ xuống!
Lão nhân chậm rãi thu hồi hữu chưởng, khí định thần nhàn, nhìn có vẻ rất đắc chí.
Có lẽ lúc này đầu gối tôi đã nhũn ra như đậu hũ, nhưng trong khoảnh khắc nhất thời tôi không cách nào bừng tỉnh trước thực tế siêu tưởng mà mình đã nhìn thấy, chỉ biết đứng im như tượng.
- Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, mau quỳ xuống! Ta sẽ truyền cho cậu một bản lĩnh bất phàm! – Lão nhân đắc ý đi tới đi lui, còn nói:
- Nếu cậu chuyên tâm học nghệ thì đừng nói là một bức tường mà cho dù là vài chục bức tường cũng phải đổ gục dưới tay cậu.
Tôi quay đầu sang nhìn lão nhân, ngây ngốc hỏi:
- Ông…ông làm thế nào…
Lão nhân đang định mở miệng thì đã nghe tiếng bước chân của mẹ truyền đến, lão khẽ búng người, lộn một vòng, nhảy ra ngoài khoảng không rộng lớn vừa bị phá của căn phòng. Tôi vội vàng tiến lên nhìn theo. Lão nhân đã đáp xuống một hẻm nhỏ, biến thành một chấm nhỏ màu xanh…
- Chuyện gì xảy ra vậy! Phòng của mày… - Mẹ tôi cả kinh kêu lên.
- Không biết, khi con trở về thì nó đã như vậy. – Tôi thản nhiên nói.
- Mày…mày về lúc nào? – Mẹ tôi hiện rõ vẻ bối rối trên khuôn mặt.
- Chỉ vừa mới về. – Tôi đẩy mẹ tôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Đối với mẹ tôi, hình ảnh của bà trong tim tôi xem như đã chết.
Tôi không còn màng đến gia đình tôi nữa.
Tôi thà ở trong một căn phòng không có vách tường.
Rất nhiều năm sau, tôi vẫn hối hận vì quyết định ngây thơ lúc đó.
Có đôi khi một người khi biết rằng một khi tình cảm chân chính của mình bị tổn thương sâu đậm thì họ đều trở nên sống bất cần đời, sống không nghĩ đến bản thân để quên đi. Nhưng họ không biết rằng có thể khiến cho họ đau thương như vậy chỉ có thể là tình cảm trân quý nhất, bởi vì trân quý nhất nên vĩnh viễn không thể quên đi, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.
Rất nhiều năm sau, tôi mới muốn quay về nhà.
Cha tôi đã đi đến đại lục.
Trong một lần lả lơi với gái mại dâm, cha tôi đã mắc bệnh, sau đó lây bệnh cho mẹ tôi, mẹ tôi lại truyền bệnh sang cho Vương bá bá.
Về phần chiếc Mecerdes Benz sang trọng của cha tôi khi đó đã bị bức tường đè bẹp, hư hỏng nặng nề, phải dùng xe kéo đến dời đi.
Khi đó mẹ tôi muốn tôi ở tạm phòng khách, trong lúc bà gọi người đến xây lại một bức tường mới, tuy nhiên tôi đã cự tuyệt…
- Muốn con xuống ở phòng khách, muốn thay tường khác, con sẽ rời khỏi nhà. – Tôi mặc áo len, ngồi ở chiếc bàn học trong căn phòng đầy gió lạnh, nói.
- Mày…mày bắt đầu dùng loại ngữ khí như thế này để nói với tao từ lúc nào thế? – Mẹ tôi tức giận đến phát run.
- Đã rất lâu rồi mẹ không nói chuyện con. – Tôi vừa làm một bài tập Đại Số vừa nói.
- Chờ khi cha mày quay về thì mày….. – Mẹ tôi rít lên.
- Mẹ đi đánh bài của mẹ đi, phòng của con như thế nào là chuyện của con. – Tôi nhíu mày, nhăn mặt nói.
- Mày có muốn sang ngủ nhờ bên hàng xóm không? Lúc này là tháng mười một, trời sẽ rất lạnh đấy. – Mẹ tôi nhìn tôi hỏi.
- Nếu mẹ không đi ra thì con sẽ nhảy từ trên này xuống đất đấy, dù sao thì hơn một tháng nữa mẹ mới phát hiện ra là đã không thấy con đâu nữa. – Tôi lạnh lùng nói.
- Mày nói cái gì? – Mẹ tôi rít lên.
- Đếm đến ba, con sẽ nhảy xuống. Một! – Tôi nói, đoạn đặt quyển bài tập môn Đại Số xuống, đi về phía bức tường đã bị phá vỡ.
Mẹ tôi sững sờ, không thể làm gì khác hơn là để tôi lại một mình.
Kỳ thật căn phòng này rất thích hợp với hoàn cảnh lúc này của tôi.
Một căn phòng thiếu đi một bức tường, tạo thành một lỗ hổng thật lớn, giống hệt như trái tim tôi lúc này.
Cảm giác lạnh lẽo cũng hệt như nhau.
Nhưng vẫn còn may là nhờ một chưởng của lão nhân đó phá vỡ đi bức tường, tạo thành một lỗ hổng mà tôi có thể ngắm nhìn được thế giới rộng lớn bên ngoài.
Tôi đứng trước khoảng không nơi bức tường đã bị phá vỡ, nhìn ánh trăng tàn khuyết trên trời.
- Không biết Ất Tinh đã ngủ hay chưa? – Tôi nhìn điện thoại, tự hỏi.
Một thân ảnh chợt xuất hiện ở con hẻm, chạy nhảy vun vút, bước lên chiếc Mercedes Benz của cha tôi, nhảy vọt lên phòng.
Lão nhân mặc trang phục màu xanh cũ nát.
- Lão thực sự là ai? – Trong lòng tôi lúc này đã mất đi cảm giác sợ hãi, tôi chỉ muốn biết được lai lịch của lão nhân.
Lão nhân mặc dù chỉ là một lão già dơ dáy bẩn thỉu nhưng tuyệt không phải là nhân vật đơn giản.
Một người đơn giản sẽ không thể phá vỡ bức tường nhà như thế.
- Sư phụ của cậu. – Khuôn mặt lão nhân toát lên sự thanh thoát tự tin.
- Đúng. – Tôi quỳ xuống.
Sự chuyển biến trong tâm tính của tôi lúc này không chỉ đơn thuần là “minh ước của nam tử hán” mà là sự kết hợp với ý nghĩ muốn có một quả bom nguyên tử rơi xuống phá nát tiền đồ của tôi. Tôi đã thực sự trở nên bất cần.
Không sai, tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy như vậy, lão nhân trước mắt đích thị là người mang theo võ công cao cường trên người, có vẻ tương tự như Quy lão tiên sinh trong “Bảy Viên Ngọc Rồng”. Nhưng vào thời đại chủ nghĩa học cao đang được thịnh hành trong xã hội Đài Loan hiện nay, việc bái sư học võ, cho dù sư phụ có lợi hại đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ bị người khác nhạo báng giễu cợt, tiền đồ chắc chắn sẽ như bị một quả bom nguyên tử hủy diệt. Có câu nói là “người nào cũng có thể thành trạng nguyên”, đáng tiếc, với tôi lúc này thì câu nói đó chỉ như rắm thối mà thôi.
Tôi dập đầu cái thứ nhất, trán mơ hồ đau nhói lên.
Tạm biệt gia đình tôi? Không, tôi thực sự không cần nói lời từ biệt với bọn họ.
Dập đầu cái thứ hai, một thanh âm vang lên mạnh mẽ.
Tôi chọn một con đường mờ mịt, lạy một võ lâm cao thủ có tâm thần bất ổn làm sư phụ, những chuyện đó có thể làm cho gia đình tôi thương tâm, đau khổ? Không, bọn họ sẽ chẳng đế ý đến tôi đâu.
Tôi dùng sức dập đầu lần thứ ba, vận dụng toàn bộ khí lực.
Đầu tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn, mơ hồ lịm đi, nhưng như vậy cũng hay lắm, đầu tôi trong tương lai sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa, tôi nghĩ tương lai tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tối tăm mờ mịt.
Trong quá khứ, tôi không hề có cá tính.
Trong tương lai, tôi không có tương lai.
- Sư phụ. – Tôi thốt lên chân thành nhưng không một chút khí lực nào nữa.
Lão nhân vuốt đầu tôi, tôi có thể cảm giác được bàn tay cứng rắn của lão đang run rẩy.
Lão nhân rơi lệ.
o0o
Năm 1986.
Năm đó tôi mười ba tuổi, một cái tuổi không may mắn chút nào.
Năm đó Trương Vũ Sinh còn chưa mất, Vương Kiệt đang nổi tiếng, Phương Quý Duy vẫn là “tình nhân” tốt nhất trong quân đội.
Những ca khúc của ba người vang lên suốt cả ngày trong phòng tôi.
Cũng năm đó, tôi gặp lão.
Năm đó – Kungfu…
- Từ nay về sau, cậu chính là đại đệ tử của ta, là môn hạ Lăng Tiêu phái.
Lăng Tiêu phái?
- Rất lợi hại!
- Vâng, sư phụ.
Ánh trăng mờ ảo, một căn phòng khuyết đi một bức tường.
Một lão nhân, một học sinh cao trung.
Mở ra một câu chuyện bất phân thể loại đầy hào hùng.